Rất lâu sau này, khi hồi tưởng lại khoảng thời gian phong ba bão táp đó, Lâm Thiển phát giác, rất nhiều sự việc đều phát triển theo dự kiến của Lệ Trí Thành.

Ví dụ, khi tiến vào thị trường Trung Quốc, bước đầu tiên của DG là tung ra nhãn hiệu loại hai và ba.

Ví dụ khi Lệ Trí Thành thực hiện chiến thuật “đục nước béo cò”, DG quả nhiên đẩy mạnh thương hiệu Zamon lên “đầu sóng ngọn gió”.

Ví dụ bây giờ, thị trường bắt đầu rơi vào trạng thái giằng co căng thẳng.

Zamon giống như quả cầu pha lê đẹp đẽ, đã bị đẩy lên điểm cao nhất của thị trường. Mà đằng sau đó, DG vô hình chung đã dốc hết sức lực của bọn họ, từ tài chính, nhân lực, mức độ ảnh hưởng, trong khi Tư Mỹ Kỳ cũng đã dùng toàn bộ nguồn tài nguyên của mình. Hơn nữa, bọn họ còn buộc chặt nhãn hiệu cao cấp và nhãn hiệu bình thường vào nhau.

Lúc này, nếu có ai đó ở đằng sau đẩy bọn họ một phát. Zamon và DG Trung Quốc sẽ rơi xuống, vỡ tan tành.

Lâm Thiển tưởng rằng, thời cơ ra tay đã chí muồi. Ai ngờ đúng lúc này, biến cố xuất hiện.

Công ty Ái Đạt cũ bị DG khống chế cổ phần thành công. Tiếp theo không chỉ xảy ra một hai sự việc ngoài ý muốn.

Trời vẫn chưa sáng, Lâm Thiển nằm trong phòng ký túc của công ty, gọi điện cho Lệ Trí Thành ở bên kia bờ đại dương.

“Bác trai không sao là tốt rồi.” Cô cất giọng dịu dàng: “Khi nhận được tin, em lo quá.”

Lệ Trí Thành đang ở phòng chờ của sân bay Seattle. Bên ngoài sắc trời mờ mịt, sân bay đèn đóm sáng trưng. Anh dõi mắt ra đường băng tấp nập máy bay lên xuống, đồng thời cất giọng trầm thấp: “Em không cần lo lắng. Trưa nay anh đã gọi điện cho bố, không có gì đáng ngại.”

“Vâng, có cần em bay về thành phố Lâm thăm bố anh không?”

Lệ Trí Thành im lặng vài giây rồi lên tiếng: “Không cần, thời gian này em cứ ở thành phố A thì tốt hơn.”

Trong lòng Lâm Thiển không thoải mái nhưng cô vẫn đồng ý với quyết định của anh.

Cũng không phải Lâm Thiển khó chịu với Lệ Trí Thành. Cô hiểu rõ dụng ý của anh, thông tin công ty Ái Đạt cũ rơi vào tay DG gây chấn động toàn ngành túi xách. Tuy bây giờ Ái Đạt cũ chỉ chiếm một tỷ lệ rất nhỏ trong nghiệp vụ của tập đoàn Ái Đạt, nhưng đối với bố con Lệ Trí Thành, dù sao đây cũng là gia sản có ý nghĩa lớn, đồng thời là một biểu tượng torng lòng toàn thể nhân viên Ái Đạt nói chung và những nhân viên lâu năm nói riêng.

Là “lãnh tụ” của các doanh nghiệp quốc nội trong cuộc chiến thu mua này, bây giờ Ái Đạt lại để mất “gia sản”, thử hỏi bên ngoài hoang mang đến mức nào?

Có nguồn tin tiết lộ, dưới sự cạnh tranh kịch liệt của Zamon, lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Ái Đạt đã dao động bí mật ký hợp đồng với DG, sắp tới có lẽ cả tập đoàn sẽ bị đem bán. Cũng có người cho biết, nội bộ Ái Đạt chia thành hai phe, tình hình rất hỗn loạn. Đương nhiên cũng có kẻ nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa, khiến dư luận càng thêm hoang mang.

Lệ Trí Thành không cho Lâm Thiển về thành phố Lâm, cũng nhằm mục đích để cô tránh nơi thị phi này.

Lâm Thiển không thoải mái bởi vì Ái Đạt bị người khác chơi một vố, cũng vì sự bất lực của bản thân.

“Là ai bán cổ phần, anh đã điều tra rõ chưa?” Cô hỏi.

“Rồi.” Lệ Trí Thành bình thản trả lời: “Ngoài Cố Diên Chi còn có Từ Trừng Yến và chị dâu của anh.”

***

Cùng thời điểm, Cố Diên Chi, Phó tổng giám đốc tập đoàn Ái Đạt, người được coi là cánh tay phải của Lệ Trí Thành đang cùng đại kiện công ty đầu tư MK và nhân viên tập đoàn DG đi thăm quan cửa hàng flagship của Zamon ở New York.

Trước khi đi Mỹ, anh ta thông báo nghỉ phép một tháng với phòng nhân sự, đồng thời để lại đơn xin từ chức.

Vào giây phút này, Cố Diên Chi đứng giữa đám đông, bộ dạng đặc biệt nhàn nhã và thoải mái.

“Cố tiên sinh.” Một giám đốc của tập đoàn DG cười hỏi: “Anh có hài lòng về chuyến đi Mỹ lần này không?”

Cố Diên Chi tháo kính râm, nửa cười nửa không nhìn anh ta: “Rất hài lòng, xin cảm ơn sự tiếp đoán của quý vị. Tôi nghĩ tôi đã đạt được nguyện vọng kiếm thật nhiều tiền, du ngoạn vòng quanh thế giới. Tôi sẽ bắt đầu hành trình từ nước Mỹ.”

Mọi người đều cười. Bên cạnh Cố Diên Chi là một giám đốc người Trung Quốc, cũng vừa bay sang bên này. Anh ta hỏi: “Cố tổng đồng ý bán cổ phần, còn rời khỏi Ái Đạt. Người trong giới đều hết sức kinh ngạc, tôi muốn biết lý do tại sao?”

Câu hỏi mang hàm ý sâu xa.

Bởi vì vụ mua bán cổ phần là do Cố Diên Chi đàm phán với công ty đầu tư, lãnh đạo cao cấp của DG chỉ nhìn vào kết quả cuối cùng. Người giám đốc này trong quá khứ cũng được coi là đối thủ cạnh tranh của Cố Diên Chi, nên anh ta ít nhiều nảy sinh sự nghi ngờ. Nhưng cổ phần đúng là đã bán, DG đã kiểm soát công ty Ái Đạt cũ. Vì vậy, anh ta mới càng nghi hoặc.

Trước ánh mắt tò mò của mọi người, Cố Diên Chi mỉm cười, chỉ trả lời ngắn gọn: “Đây là lý do cá nhân, xin thứ lỗi tôi không thể tiết lộ.”

Nhưng trên đời này chẳng có bức tường nào không lọt gió. Tại sao Cố Diên Chi rời khỏi Ái Đạt? Người của công ty đầu tư MK đương nhiên giải thích rõ nguyên nhân với tập đoàn DG. Vài ngày sau, tin tức từ nội bộ DG dần lan truyền ra cả ngành túi xách.

“Dùng xong rồi vứt bỏ” là thủ đoạn bất biến của những kẻ ngồi trên cao từ xưa đến nay.

Cố Diên Chi từng là nhân vật quan trọng của Ái Đạt, nhưng sau khi Lệ Trí Thành tiếp quản công ty, anh tiến hành một loạt kế hoạch cải tổ, cơ cấu lại, khiến cổ phần trong tay Cố Diên Chi ngày càng thu hẹp. Sau đó, những nhân viên như Tiết Minh Đào, Lâm Thiển được trọng dụng nên địa vị của Cố Diên Chi bị uy hiếp nghiêm trọng.

Điều này khiến anh ta vô cùng bất mãn. Vì vậy, trước cám dỗ mà DG đưa ra, anh ta đã động lòng.

Người trong ngành có ý kiến trái ngược về sự kiện này. Có người cho rằng, Cố Diên Chi không coi trọng nghĩa khí, đâm một nhát vào lưng ông chủ của mình. Cũng có người nhận xét, Cố Diên Chi có tài năng, tự tách ra lập nghiệp cũng rất tốt. Anh ta chỉ chọn con đường khác chứ chẳng làm gì sai trái.

Nhưng mọi người đều biết, Cố Diên Chi đúng là “dứt tình” và rời khỏi Ái Đạt. Anh ta và Ái Đạt không còn một chút quan hệ. Mấy tháng sau đó, không ai biết anh ta đi đâu và làm gì, tựa như biến mất khỏi “chốn giang hồ.”

***

Sáng sớm hôm sau khi nói chuyện với Lệ Trí Thành, Lâm Thiển bất ngờ nhận được điện thoại của người trợ lý chủ tịch Từ Dung.

“Giám đốc Lâm”. Ngữ khí của người trợ lý rất khách sáo: “Chủ tịch vừa có chỉ thị, mời cô đến thành phố Lâm một chuyến. Chủ tịch muốn gặp cô.”

Lâm Thiển hơi ngạc nhiên: “Có chuyện gì sao?”

Người trợ lý im lặng trong giây lát. Tuy anh ta là người của chủ tịch nhưng bây giờ ai mà chẳng biết Lệ tổng là người có quyền lực lớn nhất trong công ty. Anh ta đương nhiên biết rõ CEO rất coi trọng vị hôn thê này.

Thế là anh ta hàm hồ đáp: “Sáng sớm hôm nay, một cổ đông đến thăm chủ tịch, có nhắc đến tình hình ở bên ngoài trong thời gian gần đây, cũng nhắc đến giám đốc Lâm. Sau đó, tâm trạng của chủ tịch không được tốt lắm.”

Lâm Thiển giật mình thon thót.

Về việc có nên quay lại thành phố Lâm gặp ông Từ Dung hay không, Lâm Thiển cho rằng, kiểu gì cô cũng phải đi, bởi nếu không đi, chứng tỏ cô có tật giật mình.

Ông Từ Dung là người thấu tình đạt lý. Ông gọi cô đến gặp, chứng tỏ muốn trực tiếp hỏi rõ vấn đề. Như vậy cũng tốt, tránh tình trạng hai người vì chuyện này nảy sinh khúc mắc trong tương lai.

Nhưng cô cũng không thể đi một cách tùy tiện.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiển ngồi trên giường, chống cằm trầm tư suy nghĩ.

Tại sao không sớm không muộn mà đúng lúc công ty Ái Đạt cũ bị thu mua, ông Từ Dung tức đến mức phải nhập viện, mối quan hệ giữa cô và Lâm Mạc Thần lọt đến tai ông?

Có lẽ đây là sự trùng hợp, nhưng cũng nhiều khả năng có kẻ cố ý làm vậy?

Là ai?

Người của DG hay Trần Tranh? Hoặc người trong ngành, thậm chí nhân viên của Ái Đạt muốn “bán thân” cho DG?

Trước lợi ích, mỗi người đều có sự lựa chọn khác nhau, điều này cũng là hoàn toàn bình thường. Nhưng chắc chắn không phải là người của công ty đầu tư MK, bởi vì Lâm Mạc Thần ở đó.

Bất kể là ai, không biết đối phương tung chiêu này nhằm mục đích gì?

Để ông Từ Dung đề phòng cô? Không, chiêu này chưa đủ ảnh hưởng đến Ái Đạt.

Lòng Lâm Thiển chùng xuống. Đối phương đã tiết lộ với ông Từ Dung sự thật, chỉ e sẽ nhanh chóng công bố trướ dư luận.

Trước đó cô và Lệ Trí Thành đã tính đến chuyện này nhưng cả hai đều không quá bận tâm. Bởi vì Ái Đạt vô cùng ổn định, cô và Lâm Mạc Thần lại né tránh, không tham gia trực tiếp. Dù bị tiết lộ cũng chẳng gây sóng gió. Vì vậy, cô mới không e ngại.

Nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi, công ty Ái Đạt cũ rơi vào tay đối thủ, giới truyền thông hết sức nhạy cảm và căng thẳng, lòng người ở Ái Đạt rối bời. Nếu có kẻ cố ý nhằm vào mối quan hệ giữa cô và Lâm Mạc Thần, chỉ sợ có trăm cái miệng cũng khó giải thích.

Đúng là điên thật.

Lâm Thiển đập mạnh tay xuống giường. Lệ Trí Thành nói đúng, bây giờ cô không nên về thành phố Lâm.

Lâm Thiển rút điện thoại gọi cho Lệ Trí Thành.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”

Anh đang trên chuyến bay về nước.

Đúng lúc này, trợ lý của ông Từ Dung lại gọi điện: “Giám đốc Lâm, chủ tịch vừa hỏi cô đã đến chưa. Tình trạng sức khỏe của chủ tịch vẫn chưa ổn định, bác sỹ nói không được quá xúc động. Hôm nay cô hãy về một chuyến đi, coi như vì chủ tịch.”

“Tôi biết rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiển phân tích kỹ tình hình.

Dù cô ở thành phố Lâm hay thành phố A, chỉ cần đối phương có ý gây khó dễ, trước sau gì cũng tìm ra cô.

Bây giờ mà đi thành phố Lâm, không biết cô sẽ gặp rủi ro gì?

Đầu tiên là tình hình sức khỏe của ông Từ Dung. Ngộ nhỡ trong lúc nói chuyện, tâm trạng của ông xúc động, xảy ra vấn đề lớn, thì đây không phải trách nhiệm mà cô có thể gánh vác. Vì vậy, tốt nhất cô đặt vé muộn một chút, kéo dài thời gian đến lúc Lệ Trí Thành về nước vào chiều hôm nay. Sau đó, cô và anh cùng đi gặp sẽ càng ổn thỏa hơn.

Tiếp theo, rất có khả năng đối phương đã tiết lộ với giới truyền thông, hoặc rêu rao tin đồn trong nội bộ Ái Đạt. Nếu kẻ đó là Trần Tranh, dựa vào thủ đoạn thường thấy của anh ta, nhiều khả năng anh ta sẽ kích động người khác gây chuyện. Cô phải đặc biệt cẩn thận, đề phòng bất trắc.

Tiếp đó, bất kể đối phương có mục đích gì, chuyện này cũng chỉ là vu vơ không căn cứ, mang tính chất vu oan giá họa. Có Lâm Mạc Thần và Lệ Trí Thành ở bên cạnh, chắc chắn bọn họ sẽ nhanh chóng giải quyết, xử lý ổn thỏa dư luận. Vì vậy, cô không cần lo lắng.

Sau khi tự an ủi bản thân, Lâm Thiển gọi điện nhờ thư ký đặt vé máy bay. Tiếp theo, cô gọi cho Cao Lãng, bảo anh ta bí mật dẫn mấy bảo vệ đến sân bay đón cô. Thu xếp xong xuôi, Lâm Thiển mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy tự nhủ chẳng có gì đáng sợ, nhưng dẫu sao chuyến đi của cô cũng là kiểu biết rõ trên núi có hổ vẫn còn mò lên.

***

Lệ Trí Thành về đến sân bay thành phố Lâm lúc hoàng hôn buông xuống.

Khi xe ô tô lên đường cao tốc, anh mở điện thoại, phát hiện có ba cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn của Lâm Thiển.

“Bố anh bảo em hôm nay về thành phố Lâm gặp ông nên em sẽ bay về.”

Lệ Trí Thành lập tức gọi điện nhưng Lâm Thiển tắt máy.

Trầm mặc vài giây, anh dặn dò Tưởng Viên: “Cậu ở lại đón Lâm Thiển, tôi đi bệnh viện trước.”

Tại sao Lệ Trí Thành lại quyết định đi bệnh viện trước?

Một mặt, anh lo cho sức khỏe của bố. Mặt khác, anh muốn giải quyết vấn đề cấp bách hiện thời ở chỗ bố trước khi Lâm Thiển đến nơi.

Anh không muốn cô phải đối mặt với sự nghi ngờ chất vấn của bố anh, cũng không muốn cô trần tình để lấy lại sự trong sạch.

Lúc Lệ Trí Thành về tới bệnh viện, trời đã tối hẳn. Anh đẩy cửa phòng bệnh đi vào, liền nhìn thấy ông Từ Dung nằm trên giường. Ông gầy hơn lúc trước khi anh đi Mỹ, sắc mặt rất kém, đôi mắt vốn tinh anh sắc sảo ngày nào giờ hơi lờ đờ.

Lệ Trí Thành chau mày, ngồi xuống bên giường bệnh.

“Chẳng phải bố nói với con, tình trạng ổn định rồi hay sao?” Anh hỏi nhỏ, đồng thời nắm tay ông.

“Tại bố bị Trừng Yến làm cho tức chết.” Ông Từ Dung cất giọng khàn khàn: “Chị dâu anh là phụ nữ, muốn bán cổ phần bố cũng có thể hiểu. Nhưng tại sao Trừng Yến lại làm vậy?”

Từ Trừng Yến là con trai út của ông, cũng là con riêng ra đời sau khi ông và mẹ Lệ Trí Thành ly hôn.

“Không ảnh hưởng đến đại cuộc”. Anh lên tiếng: “Bố không cần tức giận.”

Về điểm này, ông Từ Dung không tán thành. Có câu “bệnh đến như núi đổ”, ông cũng già rồi nên có sự cố chấp của mình.

“Ái Đạt cũ, bây giờ các anh gọi là Ái Đạt cũ…” Ông Từ Dung chậm rãi mở miệng: “Nhưng đó là tâm huyết của cả đời bố.” Ông nhướng mắt nhìn con trai: “Anh sẽ lấy về cho bố chứ?”

“Vâng ạ.”

Ông Từ Dung gật đầu.

Một lúc sau, ông lại hỏi: “Anh trai của Lâm Thiển là người đứng đầu vụ thu mua này đúng không?”

Thần sắc Lệ Trí Thành không thay đổi: “Đúng ạ, nhưng anh ấy cũng chỉ làm theo sự sắp xếp của công ty mà thôi. Hơn nữa, anh ấy đã né tránh, không động đến Ái Đạt. Thời gian qua, Lâm Thiển đi Minh Đức làm việc nên chẳng ảnh hưởng gì cả.”

Chỉ hai ba câu, Lệ Trí Thành đã giải thích rõ ngọn ngành.

Ông Từ Dung lặng lẽ nhìn con trai.

“Anh giấu bố chuyện này, bởi vì biết trong lòng bố sẽ không thoải mái?” Ông hỏi: “Dù thế nào, Lâm Thiển cũng là con dâu tương lai của bố, anh trai nó lại là người đang thôn tính cả ngành túi xách của Trung Quốc. Anh xác định thằng đó không phải lợi dụng em gái của mình để đạt được mục đích?”

Lệ Trí Thành từ tốn trả lời: “Anh ấy không thôn tính nổi, cũng chẳng thể lợi dụng con.”

Hai bố con im lặng một lúc, ông Từ Dung hỏi: “Anh nhất định cưới Lâm Thiển sao? Trong lòng anh đã cân nhắc kỹ chưa? Từ góc độ của bố, bố cho rằng con bé đó không thích hợp với anh.”

“Khỏi cần cân nhắc, con nhất định cưới cô ấy.”

Ông Từ Dung không nói thêm điều gì. Một lúc sau, ông lại lên tiếng: “Đã có người thông báo với bố chuyện đó, chắc chắn sẽ lôi ra dư luận. Thời gian này, anh hãy bảo vệ Lâm Thiển khỏi thị phi, tốt nhất tránh tầm mắt của mọi người, đợi sự việc kết thúc mới kết hôn. Những chuyện như vậy, anh không được để người phụ nữ đứng mũi chịu sào.”

“Con hiểu.”

Lệ Trí Thành nhìn đồng hồ, đứng dậy ra về. Đi đến cửa, anh đột nhiên dừng bước, quay đầu nói: “Bố không cần phải lo lắng. Bất cứ chuyện gì cũng là kẻ mạnh mới có quyền phát ngôn. Một khi con đánh đuổi DG khỏi thị trường Trung Quốc, còn ai dám nói nửa lời?”

Ngữ khí của anh bộc lộ sự mạnh mẽ và quyết tâm của người trẻ tuổi, ông Từ Dung mỉm cười gật đầu.

Lệ Trí Thành đẩy cửa đi ra ngoài.

Hành lang vô cùng yên tĩnh, ánh đèn dìu dịu. Vừa ngẩng đầu, anh liền nhìn thấy Lâm Thiển ngồi ở chiếc ghế dài bên cửa ra vào.

Lệ Trí Thành hơi biến sắc. Lâm Thiển đứng dậy, nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp.

***

Phòng bệnh nằm ở trong cùng hành lang, xung quanh hết sức tĩnh mịch. Vì vậy khi đến cửa, Lâm Thiển vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của hai bố con Lệ Trí Thành.

Lúc này, nhìn thấy Lệ Trí Thành đẩy cửa đi ra ngoài, trong lòng cô rất mềm mại. Nhưng sự mềm mại đó tựa hồ lại có một hòn đá nhỏ rơi vào, khiến cô cảm thấy không dễ chịu.

Đó là bởi vì hai câu nói của ông Từ Dung:

“Anh nhất định cưới Lâm Thiển sao?”

“Từ góc độ của bố, bố cho rằng con bé đó không thích hợp với anh.”

Lệ Trí Thành lặng lẽ nhìn Lâm Thiển.

Vừa xuống máy bay, anh đã vội tới đây ngay. Có lẽ do chuyến bay đường dài, quần áo của anh màu sắc hơi nhàu, sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi. Nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn thâm trầm và ngời sáng, tựa hồ có thể hiểu rõ tâm trạng rối bời của cô lúc này.

Lệ Trí Thành cầm tay Lâm Thiển: “Em đến từ lúc nào vậy?”

Lâm Thiển thật thà trả lời: “Một lúc rồi.”

Lệ Trí Thành gật đầu.

“Em vào thăm bố anh.” Cô nói.

Lệ Trí Thành không buông tay, quay đầu dõi qua ô cửa kính nhỏ trên cửa phòng bệnh. Lúc này, ông Từ Dung nhắm mắt, dường như đã chìm vào giấc ngủ. Anh lên tiếng: “Bố vừa uống thuốc, lại nói chuyện với anh khá lâu. Bây giờ chắc bố mệt rồi, ngày mai chúng ta vào thăm bố.”

“Vâng.”

Bình thường khi gặp nhau, hai người luôn vui vẻ và tình cảm. Nhưng vào thời khắc này, Lâm Thiển hết sức yên tĩnh, môi hơi mím chặt. Lệ Trí Thành cũng không nói điều gì, cầm tay cô đi ra ngoài.

Ngoài trời đã tối đen, hành lang bật đèn sáng trưng. Đây là khu phòng bệnh đặc biệt nên rất vắng vẻ, chỉ có ngọn đèn sáng trắng trên đỉnh đầu chiếu xuống người bọn họ, tạo thành hình bóng bất định dưới chân.

Lâm Thiển liếc qua Lệ Trí Thành, có chút ngẩn ngơ. Cô thật sự hy vọng, hai người có thể nắm tay nhau đi đến hết con đường.

“Em ấm ức lắm phải không?”

Lệ Trí Thành đột nhiên dừng bước, quay sang Lâm Thiển. Ở giây tiếp theo, anh ôm eo cô, cúi đầu lặng lẽ nhìn cô bằng ánh mắt trầm tĩnh, mạnh mẽ nhưng cũng dịu dàng.

Lâm Thiển ôm cổ anh.

“Ừm.” Cô nói khẽ: “Hơi hơi. Nhưng so với việc người nào đó gặp “núi đao biển lửa” ở chỗ anh trai em, chút ấm ức này chẳng là gì cả.”

Khóe mắt Lệ Trí Thành thấp thoáng ý cười.

Thật ra Lâm Thiển không hề oán trách ông Từ Dung. Ngược lại, cô hiểu những suy nghĩ của ông, từ góc độ một người cha và một thương nhân. Hơn nữa, sau khi Lệ Trí Thành tỏ rõ thái độ, ông cũng lập tức chấp nhận cô.

Nhưng Lâm Thiển vẫn hơi tủi thân, bởi vì cô và anh trai rất thẳng thắn vô tư, là những người đáng tin cậy nhưng lại bị hiểu nhầm. Hơn nữa, ở hoàn cảnh này, cô lại không thể chứng minh sự trong sạch của bản thân, càng không thể chứng minh mình là “người phụ nữ thích hợp với Lệ Trí Thành”. Đây là do hoàn cảnh khách quan tạo thành, bởi vì thân phận và vị trí của cô và Lâm Mạc Thần là điều không thể thay đổi.

“Một người phụ nữ như thế nào mới thích hợp với anh?” Lâm Thiển đột nhiên lên tiếng.

Biết câu hỏi này là hơi kỳ cục nhưng cô vẫn thốt ra miệng.

Lệ Trí Thành chỉ yên lặng nhìn cô. Sau đó, anh cúi xuống hôn cô. Tầm mắt Lâm Thiển hoàn toàn bị anh che khuất, toàn thân cũng bị anh ôm chặt. Trong lúc môi lưỡi quấn quýt, Lâm Thiển chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai: “Có cần anh moi tim ra cho em không?”

Lâm Thiển không nhịn được cười.

Đúng là vừa rồi Lệ Trí Thành tỏ thái độ rất kiên quyết và cứng rắn trước mặt bố anh.

“Khỏi cần cân nhắc, con nhất định cưới cô ấy.”

“Một khi con đánh đuổi DG khỏi thị trường Trung Quốc, còn ai dám nói nửa lời?”

Lâm Thiển ngẩng đầu nhìn anh.

Nếu tình yêu là một loại tín ngưỡng, vậy thì tín ngưỡng của cô chính là người đàn ông này. Còn anh đã dùng phương thức quyết đoán vốn có của mình để bảo vệ tình yêu của cả hai người.

“Em yêu anh.” Cô thì thầm.

Lệ Trí Thành lại một lần nữa cúi xuống ngậm môi cô.

Hai người cách xa một thời gian, cộng thêm nỗi nhớ nhung trước đó nên nụ hôn này vô cùng mãnh liệt. Ở góc hành lang vắng vẻ, Lệ Trí Thành khóa Lâm Thiển trong vòng tay của mình, hôn lên môi, mắt, mũi, tai cô. Cả hai nhất thời quên cả thời gian, trong mắt, trong lòng họ chỉ có hình bóng đối phương.

Cao Lãng và Tưởng Viên vừa đi lên tầng bốn liền nhìn thấy Tổng giám đốc đang ôm hôn một cô gái ở góc tường. Cô gái đó đương nhiên là Lâm Thiển.

Lệ tổng ở thời khắc này hoàn toàn khác ngày thường. Có lẽ cũng chỉ ở trước mặt Lâm Thiển, Lệ tổng mới để lộ vẻ tùy ý như vậy.

Cao Lãng và Tưởng Viên đều dừng bước. Tưởng Viên không lấy làm lạ, Cao Lãng xấu hổ, lập tức quay đầu sang một bên.

“Khụ…” Tưởng Viên ho khan một tiếng.

Lệ Trí Thành ở phía đối diện liền ngẩng đầu, đồng thời rời khỏi môi Lâm Thiển, nhưng vẫn ôm eo cô. Có lẽ do nụ hôn quá cuồng nhiệt, gương mặt anh hơi hồng lên. Anh quay người về phía bọn họ. Lâm Thiển bị bắt quả tang tại trận, thẹn thùng cúi thấp đầu, không nhìn hai người đàn ông.

“Tổng giám đốc.” Tưởng Viên cất giọng bình thản: “Cổng trước xuất hiện một số phóng viên và một số người không rõ thân phận, hình như đến để gây chuyện.” Ngừng vài giây, anh ta nói tiếp: “Bọn họ cầm băng rôn biểu ngữ, nói Ái Đạt chúng ta câu kết với công ty nước ngoài, bán đứng thương hiệu dân tộc.”

Thần sắc Lệ Trí Thành không thay đổi, trong khi Lâm Thiển giật mình. Biến cố đến nhanh hơn cô tưởng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương