Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ
-
Chương 96
Nhưng Băng Ngọc há là người ngu, trong bốn người lấy tu vi của Côn Vũ cao nhất, hắn muốn đơn độc đối phó ai, đều dễ như trở bàn tay, nếu mấy người không liên thủ giết hắn, chỉ sợ kết quả cuối cùng không cần nói cũng biết.
- Côn Vũ sư huynh, sao ngươi ác độc như vậy, thiệt thòi ta còn coi trọng ngươi, ngươi đã nhẫn tâm như vậy, vậy đừng trách sư muội không khách khí!
Bạch Tĩnh lại lặng lẽ tiến đến, nhưng thần thức của mọi người càn quét, lại không phát hiện nàng tồn tại, xem ra trên người nàng là có chút bí mật.
Côn Vũ đương nhiên chịu không nổi, bị ba người vây công, nguyên bản ba người một cái Kim Đan kỳ lục phẩm, hai cái Kim Đan kỳ ngũ phẩm, chỉ cần bị hắn tiêu diệt từng bộ phận, ngược lại còn có cơ hội, nhưng giờ phút này ba người liên thủ, thế công ngay cả hắn cũng có chút ngăn không nổi.
Trọng yếu nhất là trong ba người, thực lực của Bạch Tĩnh quá đáng sợ, mỗi lần nàng ra tay đều đánh vào nơi yếu hại, nếu Côn Vũ lơ là, thì hẳn phải chết không nghi ngờ.
Càng để cho người ta đau đầu là, tu vi của Bạch Tĩnh rõ ràng chỉ có Kim Đan kỳ ngũ phẩm, nhưng lại cho Côn Vũ cảm giác còn mạnh hơn hắn.
- Cho dù chết, ta cũng phải kéo một cái đệm lưng!
Côn Vũ thấy tình thế càng khó khống chế, vì vậy hung ác đánh về phía Băng Ngọc, thậm chí không nhìn hai người khác công kích.
Băng Ngọc cũng là người quả đoán, ở U Minh Hải, có thể leo đến vị trí thần tử thánh nữ, trừ thiên tư, thì còn phải tàn nhẫn.
Nàng lại nghịch chuyển Kim Đan, đan điền rạn nứt, Linh Đài tan rã, bản mệnh pháp bảo vỡ vụn, mặt lộ vẻ điên cuồng gầm thét:
- Muốn ta chết, vậy mọi người cùng chết đi!
Kim Đan kỳ liều mạng, nghịch chuyển Kim Đan tự bạo, kia là công kích tự sát, Côn Vũ muốn tru sát Băng Ngọc, không nghĩ tới nàng lại quả quyết như thế, bị lực lượng tự bạo của nàng chấn trọng thương.
Bạch Tĩnh và Hạo Không ở trong phạm vi tự bạo cũng khó thoát ác mộng, kia là lực lượng tụ tập tu vi cả đời của Băng Ngọc,trình độ cuồng bạo không tưởng nổi.
Ba người đều bị thương, nhưng lấy Côn Vũ cách gần Băng Ngọc nghiêm trọng nhất, thực lực đại tổn, chỉ sợ ngay cả Kim Đan kỳ thất phẩm cũng không sánh bằng.
Bạch Tĩnh và Hạo Không liều mạng công kích, để hắn cảm giác áp lực tăng gấp bội.
- Cho các ngươi kiến thức bản mệnh pháp bảo của ta!
Côn Vũ vội vàng nuốt đan dược, sau đó vỗ đan điền, hai đạo quang mang xông thẳng tới chân trời.
Một đen một trắng, tương hỗ giao thoa, cuối cùng hóa thành một miếng Âm Dương Ngọc to lớn, hình tròn, nửa trắng nửa đen, bên trên có vô số đạo văn.
Âm Dương Ngọc bị Côn Vũ vận chuyển, nhanh chóng đập về phía hai người.
Bạch Tĩnh và Hạo Không giật mình, vội vàng lui ra sau, nhưng trên đường lui trở về, khóe miệng Bạch Tĩnh hơi vểnh lên, mắt lộ ra tà quang, một chưởng đánh Hạo Không bay về phía Âm Dương Ngọc.
Hạo Không không thể tin được, Bạch Tĩnh điên rồi sao? Giết chết mình, nàng một người có thể đối phó được Côn Vũ mới lạ.
Không ngoài ý liệu, Hạo Không bị Âm Dương Ngọc nện thành khối vụn, nhìn cực kỳ thê thảm.
- Ta chờ giây phút này thật lâu!
Tiếu dung trên mặt Bạch Tĩnh như gió xuân, nhưng sự tình nàng làm lại để cho người chấn kinh.
Hai tay nàng bấm niệm pháp quyết, diễn hóa thần thông, là Hỗn Độn Biến mà Lâm Phong quen thuộc, lần này lấy nàng làm trung tâm, lan tràn ra một mảnh hỗn độn, che khuất hơn nửa bầu trời.
- Nạp!
Nàng không áp chế tu vi nữa, lực lượng Kim Đan kỳ bát phẩm hiển lộ ra.
- Kim Đan kỳ bát phẩm, ngươi không phải Bạch Tĩnh!
Côn Vũ chấn động, hắn đương nhiên biết tu vi của Bạch Tĩnh là Kim Đan kỳ ngũ phẩm, người trước mắt này rõ ràng không phải Bạch Tĩnh.
Nhưng Âm Dương Ngọc nện xuống càng ngày càng mạnh, ngay cả hắn cũng không thôi tuỳ tiện khống chế.
- Âm Dương Ngọc đập xuống, coi như ngươi là Kim Đan kỳ bát phẩm, cũng khó có thể ngăn cản!
Côn Vũ có lòng tin tuyệt đối.
Nhưng chân truyền thứ ba há là người lỗ mãng, nàng mang theo ý cười nói:
- Trước đó nó là Âm Dương Ngọc của ngươi!
Nghe nàng nói, Côn Vũ sững sờ, còn không rõ ý tứ của đối phương, đột nhiên đan điền truyền đến cảm giác xé rách, Âm Dương Ngọc lại có dấu hiệu mất khống chế.
Không, là mất cảm ứng, tựa như bị người cưỡng ép cướp đi.
Trong chớp mắt, Côn Vũ biến chất, làn da nhăn nheo, mái tóc trắng bạc, cả người già nua, đây là dấu hiệu sinh mệnh lực trôi qua, hắn đã vô lực phản kích.
Hỗn Độn Biến nuốt Âm Dương Ngọc, lại lấy một loại phương thức đặc biệt luyện hóa, chân truyền thứ ba lại đoạt lấy Âm Dương Ngọc của Côn Vũ.
Có thể cướp đoạt bản mệnh pháp bảo của đối phương, đây quả thực là sự tình chưa từng nghe thấy, nhưng hết lần này tới lần khác lại được thực hiện ở trên tay chân truyền thứ ba, thật đáng sợ, nàng thao túng Âm Dương Ngọc bị luyện hóa, để nó không ngừng thu nhỏ, cuối cùng bị nàng nắm ở trong tay.
Đồng thời đè nén không được thương thế, phun ra một ngụm máu tươi, nỉ non nói:
- Mảnh vỡ sắp đầy đủ, lại được đồ vật như thế, ta liền có thể đánh vỡ tư chất hạn chế, bước vào Nguyên Anh kỳ, hừ hừ! Tư chất nhất tinh lại thế nào, ta vẫn có thể đột phá Kim Đan kỳ, bước vào Nguyên Anh kỳ như thường.
- Côn Vũ sư huynh, sao ngươi ác độc như vậy, thiệt thòi ta còn coi trọng ngươi, ngươi đã nhẫn tâm như vậy, vậy đừng trách sư muội không khách khí!
Bạch Tĩnh lại lặng lẽ tiến đến, nhưng thần thức của mọi người càn quét, lại không phát hiện nàng tồn tại, xem ra trên người nàng là có chút bí mật.
Côn Vũ đương nhiên chịu không nổi, bị ba người vây công, nguyên bản ba người một cái Kim Đan kỳ lục phẩm, hai cái Kim Đan kỳ ngũ phẩm, chỉ cần bị hắn tiêu diệt từng bộ phận, ngược lại còn có cơ hội, nhưng giờ phút này ba người liên thủ, thế công ngay cả hắn cũng có chút ngăn không nổi.
Trọng yếu nhất là trong ba người, thực lực của Bạch Tĩnh quá đáng sợ, mỗi lần nàng ra tay đều đánh vào nơi yếu hại, nếu Côn Vũ lơ là, thì hẳn phải chết không nghi ngờ.
Càng để cho người ta đau đầu là, tu vi của Bạch Tĩnh rõ ràng chỉ có Kim Đan kỳ ngũ phẩm, nhưng lại cho Côn Vũ cảm giác còn mạnh hơn hắn.
- Cho dù chết, ta cũng phải kéo một cái đệm lưng!
Côn Vũ thấy tình thế càng khó khống chế, vì vậy hung ác đánh về phía Băng Ngọc, thậm chí không nhìn hai người khác công kích.
Băng Ngọc cũng là người quả đoán, ở U Minh Hải, có thể leo đến vị trí thần tử thánh nữ, trừ thiên tư, thì còn phải tàn nhẫn.
Nàng lại nghịch chuyển Kim Đan, đan điền rạn nứt, Linh Đài tan rã, bản mệnh pháp bảo vỡ vụn, mặt lộ vẻ điên cuồng gầm thét:
- Muốn ta chết, vậy mọi người cùng chết đi!
Kim Đan kỳ liều mạng, nghịch chuyển Kim Đan tự bạo, kia là công kích tự sát, Côn Vũ muốn tru sát Băng Ngọc, không nghĩ tới nàng lại quả quyết như thế, bị lực lượng tự bạo của nàng chấn trọng thương.
Bạch Tĩnh và Hạo Không ở trong phạm vi tự bạo cũng khó thoát ác mộng, kia là lực lượng tụ tập tu vi cả đời của Băng Ngọc,trình độ cuồng bạo không tưởng nổi.
Ba người đều bị thương, nhưng lấy Côn Vũ cách gần Băng Ngọc nghiêm trọng nhất, thực lực đại tổn, chỉ sợ ngay cả Kim Đan kỳ thất phẩm cũng không sánh bằng.
Bạch Tĩnh và Hạo Không liều mạng công kích, để hắn cảm giác áp lực tăng gấp bội.
- Cho các ngươi kiến thức bản mệnh pháp bảo của ta!
Côn Vũ vội vàng nuốt đan dược, sau đó vỗ đan điền, hai đạo quang mang xông thẳng tới chân trời.
Một đen một trắng, tương hỗ giao thoa, cuối cùng hóa thành một miếng Âm Dương Ngọc to lớn, hình tròn, nửa trắng nửa đen, bên trên có vô số đạo văn.
Âm Dương Ngọc bị Côn Vũ vận chuyển, nhanh chóng đập về phía hai người.
Bạch Tĩnh và Hạo Không giật mình, vội vàng lui ra sau, nhưng trên đường lui trở về, khóe miệng Bạch Tĩnh hơi vểnh lên, mắt lộ ra tà quang, một chưởng đánh Hạo Không bay về phía Âm Dương Ngọc.
Hạo Không không thể tin được, Bạch Tĩnh điên rồi sao? Giết chết mình, nàng một người có thể đối phó được Côn Vũ mới lạ.
Không ngoài ý liệu, Hạo Không bị Âm Dương Ngọc nện thành khối vụn, nhìn cực kỳ thê thảm.
- Ta chờ giây phút này thật lâu!
Tiếu dung trên mặt Bạch Tĩnh như gió xuân, nhưng sự tình nàng làm lại để cho người chấn kinh.
Hai tay nàng bấm niệm pháp quyết, diễn hóa thần thông, là Hỗn Độn Biến mà Lâm Phong quen thuộc, lần này lấy nàng làm trung tâm, lan tràn ra một mảnh hỗn độn, che khuất hơn nửa bầu trời.
- Nạp!
Nàng không áp chế tu vi nữa, lực lượng Kim Đan kỳ bát phẩm hiển lộ ra.
- Kim Đan kỳ bát phẩm, ngươi không phải Bạch Tĩnh!
Côn Vũ chấn động, hắn đương nhiên biết tu vi của Bạch Tĩnh là Kim Đan kỳ ngũ phẩm, người trước mắt này rõ ràng không phải Bạch Tĩnh.
Nhưng Âm Dương Ngọc nện xuống càng ngày càng mạnh, ngay cả hắn cũng không thôi tuỳ tiện khống chế.
- Âm Dương Ngọc đập xuống, coi như ngươi là Kim Đan kỳ bát phẩm, cũng khó có thể ngăn cản!
Côn Vũ có lòng tin tuyệt đối.
Nhưng chân truyền thứ ba há là người lỗ mãng, nàng mang theo ý cười nói:
- Trước đó nó là Âm Dương Ngọc của ngươi!
Nghe nàng nói, Côn Vũ sững sờ, còn không rõ ý tứ của đối phương, đột nhiên đan điền truyền đến cảm giác xé rách, Âm Dương Ngọc lại có dấu hiệu mất khống chế.
Không, là mất cảm ứng, tựa như bị người cưỡng ép cướp đi.
Trong chớp mắt, Côn Vũ biến chất, làn da nhăn nheo, mái tóc trắng bạc, cả người già nua, đây là dấu hiệu sinh mệnh lực trôi qua, hắn đã vô lực phản kích.
Hỗn Độn Biến nuốt Âm Dương Ngọc, lại lấy một loại phương thức đặc biệt luyện hóa, chân truyền thứ ba lại đoạt lấy Âm Dương Ngọc của Côn Vũ.
Có thể cướp đoạt bản mệnh pháp bảo của đối phương, đây quả thực là sự tình chưa từng nghe thấy, nhưng hết lần này tới lần khác lại được thực hiện ở trên tay chân truyền thứ ba, thật đáng sợ, nàng thao túng Âm Dương Ngọc bị luyện hóa, để nó không ngừng thu nhỏ, cuối cùng bị nàng nắm ở trong tay.
Đồng thời đè nén không được thương thế, phun ra một ngụm máu tươi, nỉ non nói:
- Mảnh vỡ sắp đầy đủ, lại được đồ vật như thế, ta liền có thể đánh vỡ tư chất hạn chế, bước vào Nguyên Anh kỳ, hừ hừ! Tư chất nhất tinh lại thế nào, ta vẫn có thể đột phá Kim Đan kỳ, bước vào Nguyên Anh kỳ như thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook