Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ
-
Chương 79
Hắn từ trong pháp bảo trữ vật lấy ra một thanh đại đao, nhấc lên chém về phía Lâm Phong.
Lôi thúc phía sau hắn khẽ vươn tay ngăn cản Triệu Tuấn, nói:
- Thiếu gia, ta lại cảm thấy để hắn chết như vậy, quá tiện nghi hắn, nên để hắn sống không bằng chết mới đúng, tỉ như... nơi đó!
Triệu Tuấn nghe xong, lập tức vui mừng, tựa hồ rất vừa ý đề nghị của Lôi thúc, lập tức thu đại đao, muốn đạp Lâm Phong, nhưng lại sợ chân đau, đành phải lục soát trên người đối phương, tìm ra Bảo Hồ Lô.
Bảo Hồ Lô cực kì mộc mạc, tựa như hồ lô bình thường, nhưng người tu hành có thể cảm giác được nó thần dị, không giống Túi Càn Khôn là hậu thiên luyện chế thành, Bảo Hồ Lô là trời sinh, thậm chí bên trong có đạo văn, cực kỳ quý giá.
- Đây thật là bảo bối tốt nha!
Triệu Tuấn vui mừng, nếm thử mở ra, nhưng đều thất bại, không khỏi treo ở bên hông, hắn cũng không gấp, phân phó Lôi thúc vác Lâm Phong rời đi.
Nơi đó là một sân thi đấu sinh tử, bên trong nuôi nhốt vô số nô lệ, lẫn nhau chém giết, cung cấp tu sĩ khác đặt cược, thưởng thức.
Tu sĩ bị bắt tới đó, sống cũng không bằng chết, khi chết cũng cực kỳ thê thảm, Triệu Tuấn cảm thấy chỉ có loại địa phương này mới có thể để hắn hả giận.
Phân phó người bán Lâm Phong cho sân thi đấu, liền không hứng thú tiếp tục quan sát, kết cục của Lâm Phong đã sớm chú định.
Triệu Tuấn gọi xe ngựa chuẩn bị trở về nhà, ở trong xe ngựa đã không kịp chờ đợi lấy ra Bảo Hồ Lô quan sát.
- Lôi thúc, ngươi có biện pháp mở ra cái hồ lô này không, đây chính là bảo bối nha!
Triệu Tuấn không khỏi có chút lo lắng hỏi thăm Lôi thúc, nhưng sau đó hai mắt hắn trừng to, một bộ không dám tin, đồng thời thân thể run rẩy, khóe miệng chảy máu, mấy hơi sau liền thành một cỗ thi thể.
- Ha ha, đương nhiên có thể mở ra, dù sao đây là một bí ẩn lớn của Huyền Cơ Môn thất mạch ta nha!
Hai mắt Lôi thúc lóe ra kỳ quang, hắn lấy tay phải xuyên qua thân thể Triệu Tuấn, nhưng bàn tay lại không già nua, ngược lại nhỏ nhắn xinh xắn, non mịn giống như tay nữ nhân.
Có chút ghét bỏ lau vết máu trên tay, thân hình Lôi thúc biến hóa, chớp mắt biến thành thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, trực tiếp nhảy ra xe ngựa.
- Cho dù bị buộc thề không thể tự mình ra tay giết ngươi, nhưng muốn ngươi chết, ta có hơn vạn loại biện pháp!
Thiếu nữ tà mị cười một tiếng, ánh mắt của nàng cực kỳ tà tính.
Lâm Phong hôn mê một ngày một đêm, cuối cùng tỉnh táo lại.
Nhưng hôm nay đầu hắn có chút đau nhức, Hoàn Hồn Đan không biết lúc nào bị mình nuốt vào bụng, bây giờ nằm ở nơi đó tùy ý hai Lâm Phong tí hon nhẹ nhàng cạo thành dược phấn.
Chẳng lẽ lúc trước mình thương thế quá nặng, mơ mơ màng màng nuốt Hoàn Hồn Đan vào bụng?
Vậy Diệp Thi làm sao bây giờ, còn nhớ trước khi hôn mê, Diệp Thi không thấy tung tích, có phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Mặt khác, vì sao mình lại ở chỗ này, thật không thể hiểu.
Trong không khí tản ra mùi hôi thối, mặt đất ẩm ướt, nơi hẻo lánh phủ lên một đống cỏ dại, đây là một lao ngục, Lâm Phong thử qua có thể đánh nát vách tường hay không, nhưng rất đáng tiếc, dù cho toàn lực công kích cũng không thấy tổn thương mảy may.
Đây không phải lao ngục giam giữ người bình thường, mà là lao ngục dùng để giam giữ tu sĩ.
Nhưng mấu chốt ở chỗ, vì cái gì mình lại ở nơi này, Bảo Hồ Lô còn ở Minh Nguyệt Cư, y phục trên người bị người đổi thành lao phục bẩn thỉu.
May mắn Thanh Huyền Kiếm bị xem như rác rưởi nhét ở bên cạnh mình, những ngu xuẩn này, thật sự là phí của trời.
Lâm Phong ngồi xếp bằng, bộ dáng ngẩn người, không ngừng hồi tưởng lại.
- Một bốn bảy ba, đến lượt ngươi, đi ra cho ta!
Cửa sắt bị mở ra, một người hô lớn.
Lâm Phong nghe nói, đứng người lên, mang theo Thanh Huyền Kiếm đi ra ngoài.
Đây là cơ hội, Lâm Phong vốn định nhân cơ hội này đào tẩu, nhưng trong tiềm thức luôn có loại cảm giác kiềm chế suy nghĩ này của mình, tinh tế cảm thụ, liền cảm giác lao ngục tựa hồ có cao thủ tọa trấn, chí ít cũng là Kim Đan kỳ.
Kim Đan kỳ không hổ là đường ranh giới của tu sĩ, Lâm Phong có thể đánh lén giết Trúc Cơ kỳ cửu phẩm, nhưng ở trước mặt Kim Đan kỳ lại không có chút lực lượng hoàn thủ, cái này để cho người ta buồn bực.
Thở dài, trước nhìn tình huống cụ thể rồi nói sau!
Trong lao ngục có chút âm u ẩm ướt, nhưng theo cai tù đi đến lối ra, thì ánh sáng có chút chướng mắt.
- Giết giết giết, giết chết hắn!
- Toàn bộ tài sản của lão tử đều đặt ở trên người ngươi, tranh khẩu khí cho lão tử, thắng sẽ có thưởng!
Tiếng la chấn thiên động địa từ bốn phương tám hướng truyền đến, Lâm Phong híp mắt ngẩng đầu, lúc này mới nhìn thấy trên đài cao bốn phía ngồi mấy vạn tu sĩ, từng cái tay cầm ngân phiếu, điên cuồng gào thét.
Đối diện có một tu sĩ đi tới, thân thể to lớn, bắp thịt rắn chắc, vẻ mặt hung tướng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong tựa như đang nhìn một con cừu non.
Đột nhiên, hắn mở trừng hai mắt, giống như chuông đồng, rất có khí thế.
Sau đó thân hình hắn chắp tay, hai tay làm trảo hình xông lại, tựa hồ muốn xé nát Lâm Phong.
Lâm Phong phiền lòng cũng không khách khí, nhấc chân đạp bay, thân hình khổng lồ của đối phương vọt tới vách tường, nửa ngày cũng không bò dậy nổi.
- Mẹ nó, là ai mang ta tới sân thi đấu, nếu bị ta bắt được, không xé sống hắn ta thề không làm người!
Lâm Phong nổi giận mắng, nhưng biết người có thể mở sân thi đấu, hậu trường bình thường đều cứng rắn, rất khó nghe nói có tin tức đấu sĩ chạy trốn, may mắn không có ngu ngốc lao ra.
Lâm Phong cực kỳ tỉnh táo, thân là cô nhi, từ nhỏ phiêu bạt lang thang, ở trong đống rác tìm ăn, hoặc cùng chó hoang đoạt ăn, hắn đều trải qua.
Chịu đủ vô số người trào phúng, miệt thị, nhưng hắn vẫn gắng gượng vượt qua.
- Mẹ nó, to con như vậy lại không dùng được, hại lão tử thua nhiều như vậy!
- Thắng, thắng, ha ha, ta thắng!
Sân thi đấu có người kinh hỉ, có người phẫn nộ, nhưng đều không liên quan tới Lâm Phong, một trận kết thúc, hắn liền bị mang về phòng giam của mình.
Ngồi ở nơi hẻo lánh, Lâm Phong rất bình tĩnh, hắn vốn là cá tính nhập gia tùy tục.
Lâm Phong cũng không có ý định nhận mệnh, nhưng đối với nơi này hoàn toàn không biết gì cả, muốn chạy trốn ra ngoài còn cần bàn bạc kỹ hơn mới được.
Ngồi xếp bằng, Lâm Phong nội thị đan điền, Hoàn Hồn Đan dùng cho trị liệu thương thế mới tiêu hao một phần ba mà thôi, còn lại hai phần ba, nếu lợi dụng tốt, có thể xông phá mấy cảnh giới nhỏ.
Mặc dù sân thi đấu không lên được mặt bàn, thường xuyên có người mất mạng, nhưng ăn uống đều rất đầy đủ, trừ mỗi ngày cần ra sân một tới ba lần, thì bình thường không cần phải làm gì cả.
Lấy thực lực của Lâm Phong, chỉ cần không phải Kim Đan kỳ, thì đều có thể quét ngang tất cả.
Nhưng Lâm Phong cũng lưu tâm nhãn, dù sao nơi này không phải Huyền Cơ Môn hay Tần quốc, Huyền Thiên Cửu Biến chí ít cũng là võ kỹ Tuyệt phẩm, khó đảm bảo sẽ không có người thèm nhỏ dãi, cho nên Lâm Phong không dám dùng, chỉ bằng vào kinh nghiệm ẩu đả, cũng có thể toàn thắng người khác trong sân đấu.
Lôi thúc phía sau hắn khẽ vươn tay ngăn cản Triệu Tuấn, nói:
- Thiếu gia, ta lại cảm thấy để hắn chết như vậy, quá tiện nghi hắn, nên để hắn sống không bằng chết mới đúng, tỉ như... nơi đó!
Triệu Tuấn nghe xong, lập tức vui mừng, tựa hồ rất vừa ý đề nghị của Lôi thúc, lập tức thu đại đao, muốn đạp Lâm Phong, nhưng lại sợ chân đau, đành phải lục soát trên người đối phương, tìm ra Bảo Hồ Lô.
Bảo Hồ Lô cực kì mộc mạc, tựa như hồ lô bình thường, nhưng người tu hành có thể cảm giác được nó thần dị, không giống Túi Càn Khôn là hậu thiên luyện chế thành, Bảo Hồ Lô là trời sinh, thậm chí bên trong có đạo văn, cực kỳ quý giá.
- Đây thật là bảo bối tốt nha!
Triệu Tuấn vui mừng, nếm thử mở ra, nhưng đều thất bại, không khỏi treo ở bên hông, hắn cũng không gấp, phân phó Lôi thúc vác Lâm Phong rời đi.
Nơi đó là một sân thi đấu sinh tử, bên trong nuôi nhốt vô số nô lệ, lẫn nhau chém giết, cung cấp tu sĩ khác đặt cược, thưởng thức.
Tu sĩ bị bắt tới đó, sống cũng không bằng chết, khi chết cũng cực kỳ thê thảm, Triệu Tuấn cảm thấy chỉ có loại địa phương này mới có thể để hắn hả giận.
Phân phó người bán Lâm Phong cho sân thi đấu, liền không hứng thú tiếp tục quan sát, kết cục của Lâm Phong đã sớm chú định.
Triệu Tuấn gọi xe ngựa chuẩn bị trở về nhà, ở trong xe ngựa đã không kịp chờ đợi lấy ra Bảo Hồ Lô quan sát.
- Lôi thúc, ngươi có biện pháp mở ra cái hồ lô này không, đây chính là bảo bối nha!
Triệu Tuấn không khỏi có chút lo lắng hỏi thăm Lôi thúc, nhưng sau đó hai mắt hắn trừng to, một bộ không dám tin, đồng thời thân thể run rẩy, khóe miệng chảy máu, mấy hơi sau liền thành một cỗ thi thể.
- Ha ha, đương nhiên có thể mở ra, dù sao đây là một bí ẩn lớn của Huyền Cơ Môn thất mạch ta nha!
Hai mắt Lôi thúc lóe ra kỳ quang, hắn lấy tay phải xuyên qua thân thể Triệu Tuấn, nhưng bàn tay lại không già nua, ngược lại nhỏ nhắn xinh xắn, non mịn giống như tay nữ nhân.
Có chút ghét bỏ lau vết máu trên tay, thân hình Lôi thúc biến hóa, chớp mắt biến thành thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, trực tiếp nhảy ra xe ngựa.
- Cho dù bị buộc thề không thể tự mình ra tay giết ngươi, nhưng muốn ngươi chết, ta có hơn vạn loại biện pháp!
Thiếu nữ tà mị cười một tiếng, ánh mắt của nàng cực kỳ tà tính.
Lâm Phong hôn mê một ngày một đêm, cuối cùng tỉnh táo lại.
Nhưng hôm nay đầu hắn có chút đau nhức, Hoàn Hồn Đan không biết lúc nào bị mình nuốt vào bụng, bây giờ nằm ở nơi đó tùy ý hai Lâm Phong tí hon nhẹ nhàng cạo thành dược phấn.
Chẳng lẽ lúc trước mình thương thế quá nặng, mơ mơ màng màng nuốt Hoàn Hồn Đan vào bụng?
Vậy Diệp Thi làm sao bây giờ, còn nhớ trước khi hôn mê, Diệp Thi không thấy tung tích, có phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Mặt khác, vì sao mình lại ở chỗ này, thật không thể hiểu.
Trong không khí tản ra mùi hôi thối, mặt đất ẩm ướt, nơi hẻo lánh phủ lên một đống cỏ dại, đây là một lao ngục, Lâm Phong thử qua có thể đánh nát vách tường hay không, nhưng rất đáng tiếc, dù cho toàn lực công kích cũng không thấy tổn thương mảy may.
Đây không phải lao ngục giam giữ người bình thường, mà là lao ngục dùng để giam giữ tu sĩ.
Nhưng mấu chốt ở chỗ, vì cái gì mình lại ở nơi này, Bảo Hồ Lô còn ở Minh Nguyệt Cư, y phục trên người bị người đổi thành lao phục bẩn thỉu.
May mắn Thanh Huyền Kiếm bị xem như rác rưởi nhét ở bên cạnh mình, những ngu xuẩn này, thật sự là phí của trời.
Lâm Phong ngồi xếp bằng, bộ dáng ngẩn người, không ngừng hồi tưởng lại.
- Một bốn bảy ba, đến lượt ngươi, đi ra cho ta!
Cửa sắt bị mở ra, một người hô lớn.
Lâm Phong nghe nói, đứng người lên, mang theo Thanh Huyền Kiếm đi ra ngoài.
Đây là cơ hội, Lâm Phong vốn định nhân cơ hội này đào tẩu, nhưng trong tiềm thức luôn có loại cảm giác kiềm chế suy nghĩ này của mình, tinh tế cảm thụ, liền cảm giác lao ngục tựa hồ có cao thủ tọa trấn, chí ít cũng là Kim Đan kỳ.
Kim Đan kỳ không hổ là đường ranh giới của tu sĩ, Lâm Phong có thể đánh lén giết Trúc Cơ kỳ cửu phẩm, nhưng ở trước mặt Kim Đan kỳ lại không có chút lực lượng hoàn thủ, cái này để cho người ta buồn bực.
Thở dài, trước nhìn tình huống cụ thể rồi nói sau!
Trong lao ngục có chút âm u ẩm ướt, nhưng theo cai tù đi đến lối ra, thì ánh sáng có chút chướng mắt.
- Giết giết giết, giết chết hắn!
- Toàn bộ tài sản của lão tử đều đặt ở trên người ngươi, tranh khẩu khí cho lão tử, thắng sẽ có thưởng!
Tiếng la chấn thiên động địa từ bốn phương tám hướng truyền đến, Lâm Phong híp mắt ngẩng đầu, lúc này mới nhìn thấy trên đài cao bốn phía ngồi mấy vạn tu sĩ, từng cái tay cầm ngân phiếu, điên cuồng gào thét.
Đối diện có một tu sĩ đi tới, thân thể to lớn, bắp thịt rắn chắc, vẻ mặt hung tướng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong tựa như đang nhìn một con cừu non.
Đột nhiên, hắn mở trừng hai mắt, giống như chuông đồng, rất có khí thế.
Sau đó thân hình hắn chắp tay, hai tay làm trảo hình xông lại, tựa hồ muốn xé nát Lâm Phong.
Lâm Phong phiền lòng cũng không khách khí, nhấc chân đạp bay, thân hình khổng lồ của đối phương vọt tới vách tường, nửa ngày cũng không bò dậy nổi.
- Mẹ nó, là ai mang ta tới sân thi đấu, nếu bị ta bắt được, không xé sống hắn ta thề không làm người!
Lâm Phong nổi giận mắng, nhưng biết người có thể mở sân thi đấu, hậu trường bình thường đều cứng rắn, rất khó nghe nói có tin tức đấu sĩ chạy trốn, may mắn không có ngu ngốc lao ra.
Lâm Phong cực kỳ tỉnh táo, thân là cô nhi, từ nhỏ phiêu bạt lang thang, ở trong đống rác tìm ăn, hoặc cùng chó hoang đoạt ăn, hắn đều trải qua.
Chịu đủ vô số người trào phúng, miệt thị, nhưng hắn vẫn gắng gượng vượt qua.
- Mẹ nó, to con như vậy lại không dùng được, hại lão tử thua nhiều như vậy!
- Thắng, thắng, ha ha, ta thắng!
Sân thi đấu có người kinh hỉ, có người phẫn nộ, nhưng đều không liên quan tới Lâm Phong, một trận kết thúc, hắn liền bị mang về phòng giam của mình.
Ngồi ở nơi hẻo lánh, Lâm Phong rất bình tĩnh, hắn vốn là cá tính nhập gia tùy tục.
Lâm Phong cũng không có ý định nhận mệnh, nhưng đối với nơi này hoàn toàn không biết gì cả, muốn chạy trốn ra ngoài còn cần bàn bạc kỹ hơn mới được.
Ngồi xếp bằng, Lâm Phong nội thị đan điền, Hoàn Hồn Đan dùng cho trị liệu thương thế mới tiêu hao một phần ba mà thôi, còn lại hai phần ba, nếu lợi dụng tốt, có thể xông phá mấy cảnh giới nhỏ.
Mặc dù sân thi đấu không lên được mặt bàn, thường xuyên có người mất mạng, nhưng ăn uống đều rất đầy đủ, trừ mỗi ngày cần ra sân một tới ba lần, thì bình thường không cần phải làm gì cả.
Lấy thực lực của Lâm Phong, chỉ cần không phải Kim Đan kỳ, thì đều có thể quét ngang tất cả.
Nhưng Lâm Phong cũng lưu tâm nhãn, dù sao nơi này không phải Huyền Cơ Môn hay Tần quốc, Huyền Thiên Cửu Biến chí ít cũng là võ kỹ Tuyệt phẩm, khó đảm bảo sẽ không có người thèm nhỏ dãi, cho nên Lâm Phong không dám dùng, chỉ bằng vào kinh nghiệm ẩu đả, cũng có thể toàn thắng người khác trong sân đấu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook