- Chuyện gì xảy ra, lúc nào ngay cả đệ tử ngoại môn cũng có thể trà trộn vào yến phòng?

Bỗng nhiên một thanh âm cao điệu truyền đến, Lâm Phong quét qua, đây là một đệ tử nội môn, Linh Đài kỳ cửu phẩm, từ trang phục nhìn, hẳn là người của Tẩy Tâm Các.

Tẩy Tâm Các ở trong các môn phái nhất lưu xếp thứ năm, thực lực tổng hợp đoán chừng còn mạnh hơn Vạn Kiếm Phái rất nhiều, có thể theo trưởng bối tới thịnh yến như thế này, không phải thiên kiêu chính là tiên nhị đại.

Lâm Phong thuận tiện nhìn quần áo của mình, đúng là dồng phục đệ tử ngoại môn của Huyền Cơ Môn, bình thường loại tràng diện này đệ tử ngoại môn là không có tư cách tiến vào, khó trách sẽ bị người trêu chọc.

Trên thực tế lấy tu vi của Lâm Phong, đã có thể tiến vào hàng ngũ đệ tử nội môn, nhưng bởi vì gần đây tương đối bận rộn, cộng thêm mặc dù là đệ tử ngoại môn, nhưng trên thực tế ngay cả đệ tử chân truyền bình thường, đãi ngộ cũng không bằng mình, vì vậy mới bị hắn coi nhẹ.

Đối với loại người này, Lâm Phong không thèm để ý, tùy tiện ngắm nhìn, sau đó tiếp tục ăn bánh ngọt, không có ý định đáp lại.

Người kia cười lạnh nói:

- Cũng phải, loại bánh ngọt này đoán chừng ngươi đời này chỉ có một cơ hội ăn được, cố mà trân quý, ăn nhiều một chút, đừng quên đóng gói.

Trời ạ, lão hổ không phát uy, ngươi coi ta là con mèo bệnh sao, Lâm Phong hung hăng giơ ngón giữa lên, ai biết đối phương quay đầu nhìn về phía hai tiểu la lỵ, căn bản không chú ý bên này.

Trên mặt hắn treo nụ cười, nhìn cực kỳ hòa ái, thanh âm nhẹ nhàng nói:

- Hai vị tiểu cô nương, bánh ngọt này ăn ngon không?

Nguyệt Nhi và Dạ Nhi còn là hài tử, tâm địa không có gian xảo như vậy, nhưng đối với hai người mà nói, chữ ăn lớn hơn trời, không khỏi trừng gia hỏa không biết tốt xấu quấy rầy các nàng ăn kia, sau đó không để ý tới.

Người kia cũng không nhụt chí, chậm rãi nói:

- Tại hạ Tẩy Tâm Các Lý Phàm, các chủ thứ ba là thái gia gia của ta, ta biết bên kia còn có bánh ngọt ăn càng ngon hơn, hai tiểu cô nương có hứng thú đi ăn thử không?

Không ít người hít sâu một hơi, tuy nói người ở đây tùy ý vồ một cái cũng có hậu trường rất lớn, nhưng Tẩy Tâm Các chia làm ba các, có một các chủ làm hậu trường, toàn bộ đại điện này, có thể chọc được chỉ bất quá mười mấy người mà thôi.

Lâm Phong hừ lạnh nói:

- La lỵ khống đáng chết!

Lý Phàm đương nhiên không hiểu ý tứ của lời này, nhưng Nguyệt Nhi và Dạ Nhi ở cùng Lâm Phong lâu như vậy, đương nhiên minh bạch, giống như Nhị sư tỷ và Lâm Phong ở lâu, lời gì cũng có thể hiểu.

Nhất thời Nguyệt Nhi giận dữ nhìn Lý Phàm, cảm thấy con hàng này rất buồn nôn.

Dạ Nhi thậm chí chẳng muốn ngẩng đầu, đang bận ăn điểm tâm đây, nhìn thấy cảm giác chán ghét trong mắt Nguyệt Nhi, Lý Phàm không khỏi trừng Lâm Phong, cả giận nói:

- Lời này của ngươi là có ý gì?

Lâm Phong nhún vai, lạnh nhạt nói:

- Không có ý tứ, gì đặc biệt Nguyệt Nhi, muội có mang theo sách nhỏ không?

Nguyệt Nhi có chút kỳ quái nhìn Lâm Phong nói:

- Có

- Vậy thì tốt, nhớ kỹ danh tự của hắn.

Lâm Phong gật đầu nói.

Nguyệt Nhi có chút không hiểu, nhưng vẫn nghe lời lấy giấy bút nghiên mực ra, tay phải nắm bút lông, xiêu xiêu vẹo vẹo viết xuống đến danh tự của Lý Phàm.

Tẩy Tâm Các, Lý Phiền!

Lý Phàm không khỏi im lặng, khẽ vươn tay nói:

- Tiểu cô nương, ngươi viết sai!

Nguyệt Nhi là được Đại sư tỷ dạy, trình độ không cao, nàng cảm thấy không có viết sai nha, mang theo ánh mắt hỏi thăm nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong cưng chiều sờ đầu nàng nói:

- Đừng nghe hắn nói mò, loại người này rất thích giả vờ nhã nhặn, nhưng trong bụng lại không có mấy chữ.

Nguyệt Nhi nhu thuận gật đầu, có chút khinh bỉ nhìn Lý Phàm, thầm nghĩ: Còn không có học vấn bằng ta, cũng dám ra vẻ.

Lý Phàm gấp đến độ giậm chân, ngọa tào! Đây là muốn lật trời sao, rốt cuộc không nhịn được nữa, vung tay lên muốn động thủ.

Lâm Phong nhướng mày, nữ quan đứng cách đó không xa lóe lên, ngăn ở trước người Lâm Phong.

- Lý công tử, xin tự trọng, mấy vị này là sư đệ sư muội của nhị công chúa.

Giọng nói của nàng lạnh lùng, Liễu Tiếu Tiếu đã giao người cho nàng, vậy thì không thể xảy ra một chút sai lầm, nếu như Lâm Phong thật xảy ra nguy hiểm, quản hắn Lý Phàm Vương Phàm, nàng cũng sẽ xuất thủ.

Tay Lý Phàm dừng lại ở giữa không trung, sắc mặt nhăn nhó, suy tính được mất một chút, cuối cùng vung tay áo, sắc mặt khó coi lui ra.

- Đa tạ!

Thực ra Lâm Phong cũng không e ngại Lý Phàm, thật muốn đánh nhau, mình chưa hẳn ăn thiệt thòi, nhưng vẫn nói lời cảm tạ.

Nữ quan kia khẽ gật đầu cười một tiếng, lại tận chức tận trách đứng ở một bên, không nói lời nào.

- Tiểu tử này lai lịch không đơn giản, nếu không nữ quan trong cung sẽ không đối đãi như thế.

- Không sai, nếu chỉ là sư đệ sư muội bình thường của nhị công chúa, như vậy đối phương sẽ không dám đắc tội người Tẩy Tâm Các.

Xung quanh nghị luận ầm ĩ, Lý Phàm càng cảm thấy trên mặt u ám, nổi giận đùng đùng trở lại vòng quan hệ của mình.

Mọi người bên cạnh nhất thời vây quanh, thậm chí còn có không ít người thân phận địa vị không bằng hắn, vội vàng nịnh bợ, để hắn nguôi giận không ít.

- Lý huynh cần gì chấp nhặt đối phương, bất quá là đệ tử ngoại môn, ỷ vào uy danh của nhị công chúa làm xằng làm bậy mà thôi.

- Lấy tầm mắt của nhị công chúa, há sẽ coi trọng tiểu tử này, bất quá là đồ chơi mới mẻ, tiểu tử này lại nghĩ mình bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng.

Những người này nịnh nọt càng nói càng khó nghe, mặc dù lời không lớn, nhưng lấy tu vi của mọi người ở đây, đều là Linh Đài kỳ trở lên, tự nhiên có thể nghe rõ ràng.

Lâm Phong cũng không ngoại lệ, những người này nói đều bị hắn nghe vào trong tai, nhưng lại không ngại chút nào.

Ăn xong cái bánh ngọt cuối cùng, Lâm Phong vỗ vỗ tay, hỏi thăm nữ quan:

- Những người này ngươi có nhận ra không?

Nữ quan gật đầu nói:

- Môn phái, xuất thân, tuổi tác… đều biết!

Đây là chức trách của nàng, người hầu ở trong cung cần nhất là năng lực, như vậy mới có thể trổ hết tài năng, không đến mức bị che giấu.

Lâm Phong bội phục nói:

- Vậy phiền phức giúp ta ghi chép danh tự môn phái của bọn hắn lại.

Đoán không ra dự định của Lâm Phong, nhưng nữ quan vẫn gật đầu, tới chỗ Nguyệt Nhi mượn giấy bút.

Nhưng Nguyệt Nhi vung tay nói:

- Ngươi đọc đi, ta viết giúp cho, các ngươi học vấn không tốt, ta sợ viết sai chữ sẽ không tốt.

Khóe miệng của nữ quan co rút, nhưng vẫn thuận theo đối phương.

Mất cả buổi, cuối cùng cũng viết xong, Lâm Phong nhìn bút ký của Nguyệt Nhi, cảm giác nhức cả đầu, hơn phân nửa bị lỗi chính tả, sau này phải dạy văn hóa lại cho nàng mới được.

Lại đợi một lát, nữ quan mới nhẹ giọng nói:

- Nhị công chúa đã gặp bệ hạ, hiện tại ta dẫn công tử tiểu thư đi gặp nàng.

Lâm Phong nhìn xung quanh một chút, loại trường hợp này xác thực không thích hợp mình, liền gật đầu.

Nguyệt Nhi và Dạ Nhi có chút không nỡ nhìn bánh ngọt, nữ quan hiểu ý đóng gói một chút cho các nàng, lúc này mới mang theo ba người đến chỗ ở của Liễu Tiếu Tiếu.

Toàn bộ hoàng cung vàng son lộng lẫy, không ít địa phương bảo quang trận trận, đều là pháp khí có giá trị không nhỏ.

Nhị sư tỷ hoang phí chính là gia truyền nha.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương