Tranh thủ mấy ngày, Lâm Phong chuẩn bị cho Đại sư tỷ chút đồ ăn vặt, vì mặc dù Đại sư tỷ không hiếu động, nhưng khi ăn ngon, thì miệng làm sao cũng không dừng được.

Chỉ tiếc không có phương pháp bảo đảm chất lượng, không thể để lâu dài.

Đại sư tỷ ôm một đống lớn đồ ăn vặt, biểu lộ hết sức hài lòng, nhìn Lâm Phong, đi ra phía trước sửa sang áo quần cho hắn nói:

- Bảo kiếm trên tay ngươi rất không tệ, đối đãi nó tốt một chút, có lẽ ngày nào lại mở linh trí, sinh ra linh thức.

Thanh Huyền Kiếm xác thực lai lịch bất phàm, điểm ấy Lâm Phong cũng minh bạch, bằng không cũng không chém sắt như chém bùn, Đại sư tỷ lại mở miệng, càng lộ ra trân quý phi phàm.

Dần dần khép lại đại môn động phủ, mang theo một sợi tinh thần của Lâm Phong.

- Ha ha, mới tách ra liền không nỡ sao?

Nhị sư tỷ Liễu Tiếu Tiếu vỗ đầu Lâm Phong trêu đùa.

Lâm Phong đỏ mặt, cúi đầu rời đi.

Liễu Tiếu Tiếu sinh ra hào hứng, một đường đùa giỡn, nàng trời sinh là hai thái cực với Đại sư tỷ, nói nhiều làm cho không người nào có thể hình dung, dù cho Lâm Phong không nói một lời, nàng cũng có thể một người thống khoái trò chuyện cả ngày.

- Nhị sư tỷ, nghe nói vị trí chân truyền thứ bảy vẫn trống không?

Lâm Phong ngừng lại dò hỏi.

Liễu Tiếu Tiếu có chút giật mình, miệng nhỏ khẽ nhếch, trừng tròng mắt nói:

- Ngươi nghe ai nói?

Lâm Phong lắc đầu nói:

- Không nghe ai nói qua, ta đoán, nhưng gần đây nghe nhiều nhất chính là, Huyền Cơ có bách phong, trong môn có bảy mạch, nghe mọi người nghị luận chân truyền từ thứ nhất đến thứ sáu, nhưng hết lần này tới lần khác chưa hề nghị luận qua thứ bảy.

- Ngươi đoán không sai, vị trí chân truyền thứ bảy xác thực trống thật lâu, đến nay không người có thể thu được truyền thừa, nhưng ta không đề cử ngươi khiêu chiến, nói thật tư chất của ngươi quá kém, phải biết truyền thừa thất mạch không giống với bách phong, những ngày này ngươi hẳn cũng được chứng kiến, nói thật cho ngươi biết, trong bách phong trừ mấy điểm đặc thù, thì cái khác đối với bảy mạch mà nói quá yếu.

Liễu Tiếu Tiếu nhìn Lâm Phong, nhiều ít có thể đoán ra một chút tâm tư của hắn, nhưng nàng không tán thành.

Lâm Phong cười khổ, mình làm sao không biết truyền thừa của thất mạch không bình thường, nhưng cái này lại thế nào, mình thiên tư có hạn, trừ khi có linh mạch của Đại sư tỷ tương trợ như lần trước, nếu không tu hành sẽ khó khăn gấp đôi.

Mà linh mạch của Huyền Cơ Môn không giống môn phái nhất lưu khác, chôn linh mạch ở dưới mặt đất, linh mạch của Huyền Cơ Môn cao hơn loại linh mạch này mấy cấp độ, thuộc về thiên địa linh căn.

Một thiên một địa, một âm một dương, kết hợp nhất mạch, linh khí không tầm thường.

Nếu dựa theo phương pháp tu luyện bình thường, lấy thiên tư của mình, chỉ sợ cả đời khó có thể Kết Đan, không Kết Đan tuổi thọ bất quá mấy chục năm, vội vàng mà qua.

Cái gì Thái Thượng Cửu Kinh, cái gì đại đạo bất hủ, đều là người si nói mộng.

Đối với Lâm Phong mà nói, bảy mạch truyền thừa có bao nhiêu lợi hại hắn không rõ ràng, nhưng hắn minh bạch một điều, bảy mạch có được quyền sử dụng thiên địa linh căn, nếu như có thể có loại linh mạch kia chăm sóc lâu dài, cho dù là mình cũng có khả năng Kết Đan.

- Ta biết, nhưng ta muốn thử xem!

Ngữ khí của Lâm Phong kiên định nói.

Liễu Tiếu Tiếu hít sâu một hơi nói:

- Tốt, ngươi đã quyết định như vậy, vậy ta sẽ giúp ngươi một tay, nhưng ngươi phải hiểu được, bên trong khó khăn như thế nào.

- Tư cách thu được bảy mạch truyền thừa, ngươi ít nhất phải thu hoạch được thứ nhất của tam cảnh, năm vị trí đầu của hai bảng mới có tư cách cạnh tranh, cái này chỉ là tư cách mà thôi, cũng không thể cam đoan ngươi nhất định có thể được truyền thừa.

Liễu Tiếu Tiếu là chân truyền thứ hai, ở phương diện này tự nhiên rất rõ ràng.

Lâm Phong cười nói:

- Tạ ơn Nhị sư tỷ, sự tình này ta cũng chỉ có thể cầu tỷ hỗ trợ!

Liễu Tiếu Tiếu lườm hắn một cái nói:

- Nói tạ ơn còn quá sớm, ngươi trước qua cửa thứ nhất rồi nói sau!

- Cửa thứ nhất là gì?

Lâm Phong thỉnh giáo.

- Luyện Khí đệ nhất nhân!

Trước mắt Lâm Phong có ưu thế rất lớn, đơn thuần lấy tu vi Luyện Khí kỳ mà nói, đã đứng hàng đầu.

Nhưng nếu so với toàn bộ bách phong, hơn mười vạn đệ tử Luyện Khí kỳ mà nói, cũng không dám nói đỉnh phong, phải biết cho dù là ngày đó danh phong tranh chiến, cũng không phải toàn bộ đệ tử Luyện Khí kỳ đều xuất hiện.

Ngay cả Liễu Tiếu Tiếu cũng nói, nàng biết trong môn phái còn có mấy đệ tử nghịch thiên, không yếu hơn Lâm Phong bao nhiêu.

Mà cửa ải này khó khăn nhất ở chỗ, tư chất của Lâm Phong thật quá kém.

Huyền Cơ Môn từng là một trong ngũ đại tiên môn, nội tình thâm hậu vượt xa ngoại nhân tưởng tượng.

Trong môn phái chỉ là tiểu bí cảnh bình thường đã không dưới mười nơi, đại bí cảnh không dưới ba nơi, tương truyền còn có vô thượng bí cảnh, trong bí cảnh có vô số trân bảo, truyền thừa xa xưa.

Phi Lưu Giản là một chỗ trong đó, chỉ là tiểu bí cảnh, hàng năm mở ra, đệ tử Luyện Khí kỳ đều có thể đi vào tìm kiếm cơ duyên.

Mỗi lần bí cảnh mở ra, chính là thịnh hội của Huyền Cơ Môn, danh phong tranh chiến qua mười mấy ngày, Phi Lưu Giản sẽ mở.

Các đệ tử Luyện Khí kỳ mài đao xoèn xoẹt, truyền ngôn trong Phi Lưu Giản có một thác nước, bên trong có truyền thừa chí cao, đây đối với đệ tử ưu tú mà nói là dụ hoặc to lớn.

Cho dù là đệ tử bình thường, cũng có mục tiêu của mình, Phi Lưu Giản tự thành tiểu thiên địa, mỗi lần mở ra, bên trong có thật nhiều tài nguyên trân quý, bảo bối dược thảo, cho dù không tranh được đại truyền thừa, lấy được chút ít dược thảo cũng là thu hoạch rất tốt.

Đệ tử có tư cách của các phong đều được trưởng bối dẫn đầu xuất phát về phía bí cảnh.

Liễu Tiếu Tiếu thì kéo Lâm Phong lên xe, do bốn con Long Mã cao lớn kéo xe, thân xe trạm trỗ long phượng, khí thế phi phàm.

Chân truyền thứ hai của Huyền Vũ Phong xuất hành, tự nhiên là cực kỳ phô trương.

Trong xe, Liễu Tiếu Tiếu lấy ra một lệnh bài đưa cho Lâm Phong nói:

- Lần này chỉ có thể dựa vào chính ngươi, nói thực, vài ngày trước danh phong tranh chiến, ngươi đắc tội không ít người, đệ tử Kim Đan kỳ ngại mặt mũi, bình thường sẽ không làm khó dễ ngươi, nhưng đệ tử Luyện Khí kỳ tất nhiên sẽ rất khó chịu, ngươi chiếu cố tốt mình, đây là lệnh bài Huyền Vũ Phong, người bảy mạch đều có, bảy mạch đồng khí liên chi, nếu ngươi vận khí tốt có thể gặp được, mọi người chiếu ứng lẫn nhau, bất quá ngươi đừng ôm hi vọng quá lớn, tiểu bối của bảy mạch chúng ta cộng lại cũng không quá mười người!

Lâm Phong tiếp nhận lệnh bài, trên lệnh bài khắc hai chữ Huyền Vũ, trực tiếp treo ở bên hông.

Liễu Tiếu Tiếu khích lệ nói:

- Cố lên, tranh thủ đánh tất cả đệ tử Luyện Khí kỳ một trận, ai không phục, đánh tới hắn phục mới thôi!

Lâm Phong im lặng nói:

- Ta là tranh thứ nhất, không phải nhìn bọn hắn khó chịu, nhất định phải đánh một trận sao!

Liễu Tiếu Tiếu híp mắt nói:

- Đáng tiếc là, rất nhiều người nhìn ngươi khó chịu, ai bảo ngươi là người của bảy mạch, ai kêu bảy mạch chúng ta cưỡi ở trên đầu người khác mấy vạn năm!

Nghĩ nghĩ cũng đúng, bảy mạch không phải chỉ thế hệ này của Đại sư tỷ mới lực áp bách phong, mà là mỗi thời đại đều lực áp bách phong, nguồn gốc trong đó thì tương đối sâu xa.

Trước một dòng nhỏ sông, mấy vạn đệ tử tụ tập, yên lặng chờ Phi Lưu Giản mở ra.

Liễu Tiếu Tiếu nhẹ nhàng vỗ lưng Lâm Phong, một cỗ kình khí nhu hòa đưa hắn xuống xe, ngay lúc đó trước Phi Lưu Giản, một màn sáng từ trên trời giáng xuống, như nước như sóng, cảnh tượng sau màn sáng lập tức trở nên mông lung.

Vô số đệ tử hét chấn thiên, bay thẳng vào màn sáng, Lâm Phong cũng theo đám người phóng tới Phi Lưu Giản.

Liễu Tiếu Tiếu ở trên không trung cười híp mắt nói:

- Bảy mạch bảy mạch, ngươi có biết mạch thứ bảy từ khi sáng lập đến nay, thì không người có thể lấy được tán thành, đây là một con đường rất gian nan.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương