Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ
-
Chương 154
Vương Tĩnh lập tức lộ ra một tia hoang mang, tuy che giấu rất tốt, nhưng vẫn bị Lâm Phong nhận ra.
- Đến đây, ngươi thử xem.
Lâm Phong ôn tồn múc một chén đưa tới.
Vương Tĩnh cầm trong tay lại không biết hạ khẩu thế nào, có chút thất kinh nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong sắc mặt lạnh lùng nói:
- Ăn xong rồi đi ngay, tuy ta không thích đánh nữ nhân, nhưng khi ta đánh nữ nhân thì không còn coi họ là nữ nhân đâu.
Lâm Phong là ai, đó là một người một quyền có thể đánh ngã cả Vương Uy mạnh nhất trong bộ lạc.
Sắc mặt Vương Tĩnh không khỏi phát khổ, thực sự không nên nghe theo lời của oan gia kia, gây ra việc này, giờ thì hay rồi.
Chỉ có thể nhăn mặt nghẹn ngào ăn canh thịt.
Ăn xong một chén, Lâm Phong liền đưa thêm một chén nữa, ăn liền tới chén thứ ba, bụng kêu ọc ọc, Vương Tĩnh biến sắc.
Nhưng nàng ta không dám cứ như vậy rời khỏi, chỉ có thể vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Lâm Phong.
- Cút đi! Còn có lần sau, ta không tha cho ngươi đâu.
Lâm Phong hừ lạnh một tiếng.
Vương Tĩnh như được đại xá, ôm đầu chạy ra khỏi phòng, cô nương lần này mặt hết mặt mũi rồi, mà nếu không phải còn cần ở đây nghỉ ngơi một đoạn thời gian, với tính tình của Lâm Phong sao có thể dễ nói chuyện như vậy.
Lại qua mấy ngày, bộ lạc lại tới ngày ra ngoài săn thú, Vương Uy tới mời Lâm Phong, thêm một người thêm một phần lực lượng, huống chi lực lượng của Lâm Phong cực kỳ cường đại.
Lâm Phong cũng đang cân nhắc, không biết còn phải ở cái địa phương quỷ quái này bao lâu nữa, thịt đại bàng đã hết rồi, cũng tới lúc thử chút món ăn dân dã, cập nhật nhật kỹ mỹ thực một chút.
Vương Nhị chưa được thả, tộc trưởng Vương Uy dẫn đội, lưu lại hai trưởng lão chiếu ứng bộ lạc, dẫn theo một đám thanh niên Luyện Khí kỳ, Linh Đài kỳ, đội ngũ chừng hơn bốn mươi người, chậm rãi xuất phát.
Dã thú trong núi rất nhiều, nhưng vẫn chưa tới phạm trù yêu thú, nhưng bản thân thiên phú rất mạnh, đa số dã thú đều có thể sánh bằng Luyện Khí kỳ, không ít dã thú có thể đối kháng Linh Đài kỳ.
Nguy hiểm nhất chính là bộ phận dã thú có thực lực Trúc Cơ kỳ, bộ phận dã thú này đã bắt đầu thuế biến, linh trí đã mở, thậm chí có loại tương tự như đại bằng, có thể mở miệng nói tiếng người.
Tranh đấu cùng cảnh giới, yêu thú có ưu thế rất lớn, các tu sĩ bình thường muốn đối phó bọn chúng thì ít nhất cũng phải nhiều hơn ba bốn lần.
Sâu trong núi rừng có đại thụ che trời, dây leo vươn mấy dặm, bên trên có dính vết máu của các loại dã thú, là một mảng hỗn độn.
Nơi này từng dã thú tranh đấu dẫn phát bạo loạn, không ít dã thú nhược tiểu đều chết ở đây, nhưng đáng tiếc là có người đã phát hiện trước một bước, chuyển hết thi thể đi rồi.
- Là bộ lạc nào vượt giới, không ngờ chạy đến của chúng ta của chúng ta.
Vương Uy trầm giọng nói.
Nơi này cũng có quy củ nghiêm khắc, các bộ lạc lớn đều phân chia lãnh địa, bình thường sẽ không chạy đến địa bàn của người khác để săn thú, nhưng lần này rõ ràng đã có người vượt giới.
- Cẩn thận một chút!
Vương Uy ra lệnh, việc này có chút không bình thường, lập tức khiến mọi người đề phòng.
Nhưng không thể cứ như vậy như vậy được, lương tồn trong bộ lạc không còn nhiều, dân cư càng nhiều càng cường thịnh, nhưng tiêu hao cũng lớn.
Đi thêm một lúc về phía trước, bỗng nhiên một đạo kình phong ập tới, trực tiếp đánh về phía Vương Uy, nhanh như tia chớp, truy hồn đoạt mệnh.
Quá đột nhiên, trong núi rừng dã thú chiếm đa số, đột nhiên một ám tiễn như vậy đánh úp tới, khiến người ta không kịp đề phòng, Vương Uy tốt xấu gì cũng là cao thủ Trúc Cơ kỳ cửu phẩm, xách đại đao trong tay chặn ám tiễn.
Vương Uy điên cuồng hét lên một tiếng, mọi người đều tránh sang hai bên, trong nhất thời tên bắn như mưa, không ngừng trút xuống.
Mọi người lửa giận ngút trời, đội nhân mã này là tinh anh của bộ lạc, một khi bị người ta phục sát, toàn bộ bộ lạc chỉ còn lại người già yếu, với thực lực của hai trưởng lão ở lại thì căn bản không đủ để chống đỡ bộ lạc, chỉ có nước bị người ta thâu tóm.
Đây rõ ràng là nhắm vào diệt tộc mà đến, có người không chống cự được bị mưa tên xuyên qua, phát ra một tiếng hét thảm.
- Là ai đánh lén chúng ta?
Vương Uy nổi giận gầm lên một tiếng.
- Vương gia lão nhân, hôm nay nơi này các ngươi không nên tới, ta khuyên các ngươi đến thì đâu thì hãy về lại được, nếu không thì lão phu sẽ khiến cho các ngươi có đến mà không có về.
Một đạo thanh âm truyền đến.
Vương Uy lập tức mắng:
- Chu lão Tứ, thì ra là các ngươi, các ngươi đây là có ý gì, địa bàn của bộ lạc chúng ta từ lúc nào đến phiên các ngươi làm chủ.
Chu lão tứ này là tộc trưởng của bộ lạc Bốn Họ, thường ngày bởi vì do thú săn, hai bên còn có rất nhiều va chạm, hôm nay lại càng quá phận, không ngờ tập kích mọi người.
- Người của bộ lạc chúng ta không có ai là sợ chuyện cả, ngươi làm nhiều huynh đệ của chúng ta bị thương như vậy, há có thể cứ thế tha cho các ngươi.
Bên cạnh Lâm Phong có người hét lớn.
- Đúng, muốn chiến thì chiến đi, đừng có lải nhải.
Có người đáp.
Vương Uy cũng đang trầm tư, hôm nay nếu chịu thua, sau này tất nhiên sẽ không dễ sống, lập tức cũng quát:
- Vậy chiến đi!
Không nhiều lời, thanh âm binh khí ra khỏi vỏ vang lên không dứt bên tai, không ít người đều xách đại đao, hàn quang lấp lánh, sát khí tràn ngập, cả cánh rừng bị bao phủ trong một mảng sương trầm.
- Đến đây, ngươi thử xem.
Lâm Phong ôn tồn múc một chén đưa tới.
Vương Tĩnh cầm trong tay lại không biết hạ khẩu thế nào, có chút thất kinh nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong sắc mặt lạnh lùng nói:
- Ăn xong rồi đi ngay, tuy ta không thích đánh nữ nhân, nhưng khi ta đánh nữ nhân thì không còn coi họ là nữ nhân đâu.
Lâm Phong là ai, đó là một người một quyền có thể đánh ngã cả Vương Uy mạnh nhất trong bộ lạc.
Sắc mặt Vương Tĩnh không khỏi phát khổ, thực sự không nên nghe theo lời của oan gia kia, gây ra việc này, giờ thì hay rồi.
Chỉ có thể nhăn mặt nghẹn ngào ăn canh thịt.
Ăn xong một chén, Lâm Phong liền đưa thêm một chén nữa, ăn liền tới chén thứ ba, bụng kêu ọc ọc, Vương Tĩnh biến sắc.
Nhưng nàng ta không dám cứ như vậy rời khỏi, chỉ có thể vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Lâm Phong.
- Cút đi! Còn có lần sau, ta không tha cho ngươi đâu.
Lâm Phong hừ lạnh một tiếng.
Vương Tĩnh như được đại xá, ôm đầu chạy ra khỏi phòng, cô nương lần này mặt hết mặt mũi rồi, mà nếu không phải còn cần ở đây nghỉ ngơi một đoạn thời gian, với tính tình của Lâm Phong sao có thể dễ nói chuyện như vậy.
Lại qua mấy ngày, bộ lạc lại tới ngày ra ngoài săn thú, Vương Uy tới mời Lâm Phong, thêm một người thêm một phần lực lượng, huống chi lực lượng của Lâm Phong cực kỳ cường đại.
Lâm Phong cũng đang cân nhắc, không biết còn phải ở cái địa phương quỷ quái này bao lâu nữa, thịt đại bàng đã hết rồi, cũng tới lúc thử chút món ăn dân dã, cập nhật nhật kỹ mỹ thực một chút.
Vương Nhị chưa được thả, tộc trưởng Vương Uy dẫn đội, lưu lại hai trưởng lão chiếu ứng bộ lạc, dẫn theo một đám thanh niên Luyện Khí kỳ, Linh Đài kỳ, đội ngũ chừng hơn bốn mươi người, chậm rãi xuất phát.
Dã thú trong núi rất nhiều, nhưng vẫn chưa tới phạm trù yêu thú, nhưng bản thân thiên phú rất mạnh, đa số dã thú đều có thể sánh bằng Luyện Khí kỳ, không ít dã thú có thể đối kháng Linh Đài kỳ.
Nguy hiểm nhất chính là bộ phận dã thú có thực lực Trúc Cơ kỳ, bộ phận dã thú này đã bắt đầu thuế biến, linh trí đã mở, thậm chí có loại tương tự như đại bằng, có thể mở miệng nói tiếng người.
Tranh đấu cùng cảnh giới, yêu thú có ưu thế rất lớn, các tu sĩ bình thường muốn đối phó bọn chúng thì ít nhất cũng phải nhiều hơn ba bốn lần.
Sâu trong núi rừng có đại thụ che trời, dây leo vươn mấy dặm, bên trên có dính vết máu của các loại dã thú, là một mảng hỗn độn.
Nơi này từng dã thú tranh đấu dẫn phát bạo loạn, không ít dã thú nhược tiểu đều chết ở đây, nhưng đáng tiếc là có người đã phát hiện trước một bước, chuyển hết thi thể đi rồi.
- Là bộ lạc nào vượt giới, không ngờ chạy đến của chúng ta của chúng ta.
Vương Uy trầm giọng nói.
Nơi này cũng có quy củ nghiêm khắc, các bộ lạc lớn đều phân chia lãnh địa, bình thường sẽ không chạy đến địa bàn của người khác để săn thú, nhưng lần này rõ ràng đã có người vượt giới.
- Cẩn thận một chút!
Vương Uy ra lệnh, việc này có chút không bình thường, lập tức khiến mọi người đề phòng.
Nhưng không thể cứ như vậy như vậy được, lương tồn trong bộ lạc không còn nhiều, dân cư càng nhiều càng cường thịnh, nhưng tiêu hao cũng lớn.
Đi thêm một lúc về phía trước, bỗng nhiên một đạo kình phong ập tới, trực tiếp đánh về phía Vương Uy, nhanh như tia chớp, truy hồn đoạt mệnh.
Quá đột nhiên, trong núi rừng dã thú chiếm đa số, đột nhiên một ám tiễn như vậy đánh úp tới, khiến người ta không kịp đề phòng, Vương Uy tốt xấu gì cũng là cao thủ Trúc Cơ kỳ cửu phẩm, xách đại đao trong tay chặn ám tiễn.
Vương Uy điên cuồng hét lên một tiếng, mọi người đều tránh sang hai bên, trong nhất thời tên bắn như mưa, không ngừng trút xuống.
Mọi người lửa giận ngút trời, đội nhân mã này là tinh anh của bộ lạc, một khi bị người ta phục sát, toàn bộ bộ lạc chỉ còn lại người già yếu, với thực lực của hai trưởng lão ở lại thì căn bản không đủ để chống đỡ bộ lạc, chỉ có nước bị người ta thâu tóm.
Đây rõ ràng là nhắm vào diệt tộc mà đến, có người không chống cự được bị mưa tên xuyên qua, phát ra một tiếng hét thảm.
- Là ai đánh lén chúng ta?
Vương Uy nổi giận gầm lên một tiếng.
- Vương gia lão nhân, hôm nay nơi này các ngươi không nên tới, ta khuyên các ngươi đến thì đâu thì hãy về lại được, nếu không thì lão phu sẽ khiến cho các ngươi có đến mà không có về.
Một đạo thanh âm truyền đến.
Vương Uy lập tức mắng:
- Chu lão Tứ, thì ra là các ngươi, các ngươi đây là có ý gì, địa bàn của bộ lạc chúng ta từ lúc nào đến phiên các ngươi làm chủ.
Chu lão tứ này là tộc trưởng của bộ lạc Bốn Họ, thường ngày bởi vì do thú săn, hai bên còn có rất nhiều va chạm, hôm nay lại càng quá phận, không ngờ tập kích mọi người.
- Người của bộ lạc chúng ta không có ai là sợ chuyện cả, ngươi làm nhiều huynh đệ của chúng ta bị thương như vậy, há có thể cứ thế tha cho các ngươi.
Bên cạnh Lâm Phong có người hét lớn.
- Đúng, muốn chiến thì chiến đi, đừng có lải nhải.
Có người đáp.
Vương Uy cũng đang trầm tư, hôm nay nếu chịu thua, sau này tất nhiên sẽ không dễ sống, lập tức cũng quát:
- Vậy chiến đi!
Không nhiều lời, thanh âm binh khí ra khỏi vỏ vang lên không dứt bên tai, không ít người đều xách đại đao, hàn quang lấp lánh, sát khí tràn ngập, cả cánh rừng bị bao phủ trong một mảng sương trầm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook