Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ
-
Chương 148
- Thảm rồi, từ đây mà ngã xuống không chết thì cũng què.
Chưa biết gì về nơi này, cũng chưa từng nghe ai miêu tả, bất kỳ khả năng có nguy hiểm đều không thể thử, có trời mới biết ngã xuống thì rốt cuộc là thiên đường hay là địa ngục.
Tiếp tục chạy không thể ngừng, bỗng nhiên mắt Lâm Phong sáng rực lên, không ngờ phát hiện hai tiểu nha đầu Nguyệt nhi và Dạ nhi.
- Nguyệt nhi, Dạ nhi!
Lâm Phong thử hô mấy tiếng, nhưng bộ dạng của bọn họ cũng là không nghe thấy.
Bọn họ cũng đang chạy trốn, chỉ sợ rơi vào tình cảnh giống như đám người mình, khiến người ta lo lắng không thôi.
Lâm Phong bỗng nhiên nhớ tới Chu Nhất Nhất lão tiền bối từng nói, nếu có gì bất trắc thì nhất định phải chạy theo hai tiểu la lỵ, chẳng lẽ hắn đã sớm đoán trước được một màn này.
Nhìn nhìn Nhị sư tỷ vẫn còn ở xa xa, Chu lão tiền bối cũng nói nàng ta sẽ không sao, liều mạng thôi!
Lâm Phong quay đầu chạy về phía Nguyệt nhi và Dạ nhi, lập tức trở nên kinh hỉ.
Cự ly không ngờ đang rút ngắn lại, cứ thế này thì mình dường như có thể đuổi kịp bọn họ.
Ngay sau đó Lâm Phong liều mạng mà chạy, cuối cùng vất vả lắm trong nháy mắt tinh lộ của mình biến mất bước lên được tinh lộ của hai tiểu la lỵ.
Nhưng thế vẫn chưa xong, tinh lộ của hai nàng cũng đang không ngừng biến mất, chỉ là tốc độ biến mất có thể là vì tu vi của bọn họ thấp mà chậm hơn rất nhiều.
Sự có mặt của Lâm Phong cũng không dẫn tới biến hóa, điều này khiến cho hắn thở phào, nếu bởi vì sự có mặt của mình mà dẫn tới tinh lộ biến mất nhanh hơn thì phiền lắm.
Hai bên cứ như vậy mà chạy, cự ly đang không ngừng rút ngắn lại, nhưng Lâm Phong vẫn không đuổi kịp hai người, điều này thực sự rất bực bội.
Qua một lúc, hai tiểu la lỵ chạy đến một ngôi sao, bỗng nhiên đâm sầm vào, hai người lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Lâm Phong biến sắc, thầm nghĩ: Không ổn rồi!
Tinh lộ này là của hai người bọn họ, hai nàng đi hết toàn bộ hành trình thì kết quả sẽ thế nào, quả thực không cần nói cũng biết.
Cơ hồ là trong nháy mắt, tinh lộ hoàn toàn biến mất, trong nháy mắt nó biến mất, Lâm Phong cắn răng lao về phía một ngôi sao.
Hai nàng đều biến mất từ chỗ ngôi sao, nhảy vào chắc còn có một đường sinh cơ.
Trước mắt lập tức tối sầm, Lâm Phong cảm thấy mình giống như là chui vào trong đấy, cuống quít gạt gạt bới bới, bò lên.
Quá cổ quái, tinh không hoàn toàn biến mất, đi tới lục địa rồi, chỉ có điều nơi này cực kỳ hoang vu, chỉ có nguyên thủy hoang mạc nguyên thủy.
Lâm Phong không rõ nơi này là đâu nên đặc biệt cẩn thận, vạn nhất lọt vào địa bàn của Vạn Kiếm môn người ta thì sao?
Lén lút lẩn trốn ba bốn ngày, Lâm Phong mới lớn gan, nơi này không phải tiên môn, mặc dù có linh khí không tồi, nhưng giống như là nơi mà phàm nhân sống.
Phụ cận có không ít dã thú, linh trí chưa mở, Lâm Phong giơ quyền đầu lên đập ngất mấy con rồi kéo tới, chuẩn bị khai trại (bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay), mấy ngày nay sống như hòa thượng, quá thanh khổ.
Ăn dã thú linh trí chưa mở, gánh nặng trong lòng không lớn, giống như linh thú có linh trí có thể mở miệng nói tiếng người của Huyền Cơ môn, ăn vào cảm thấy rất không được tự nhiên.
Đây là một con lợn rừng, bỏ da, xử lý một chút, trực tiếp dùng cành cậy để nướng, gia vị được để trong túi Càn Khôn, đây là căn bản, không thể quên bổn phận của đầu bếp được.
Cũng may Lâm Phong cái khác không nhiều, nhưng túi Càn Khôn thì có chín cái, là một chưởng lão chín túi đích thực.
Ăn no thịt, Lâm Phong có chút lo lắng cho những người khác, đối với Nhị sư tỷ, Tứ sư tỷ thì không lo, đều là Kim Đan kỳ trâu bò, đại cữu tử thoạt nhìn cũng không giống như là người đoản mệnh.
Chỉ độc có Nguyệt nhi và Dạ nhi là khiến người ta lo lắng một chút, cũng không sợ bọn họ bị đói, vốn bọn họ chính là sinh ra trong hoang dại, về sau được Đại sư tỷ kéo về nuôi, thành nuôi trong nhà.
Chỉ là lo hai nàng có chút được nuông chiều quen rồi, ở Huyền Cơ môn không phải chịu ủy khuất gì, đừng chịu thiệt là tốt rồi.
Mùi thịt lợn rừng được nướng gia vị tỏa ra bốn phía, câu dẫn rất nhiều khách không mời mà đến.
- Ừ a a a.
Nhìn cách ăn mặc, rõ ràng chính là dã nhân trong núi, không biết là nói tiếng chim gì, Lâm Phong nghe không hiểu.
Mười lăm mười sáu người, lấy da thú làm quần, cầm giáo búa từ đá mài thành, hình như mình đã xuyên qua tới thời đại tiền sử rồi thì phải.
- Nhìn cái gì, có muốn ăn không?
Lâm Phong phát hiện ánh mắt của những dã nhân này đều nhìn chằm chằm về phía lợn rừng.
Thử xé một miếng thịt to ném tới, một dã nhân trong đó tốc độ nhanh nhất, lao tới bò dưới đất, nằm trên bùn đất ăn thịt lợn.
Những người khác nuốt nuốt nước miếng, khẩn trương nhìn Lâm Phong, Lâm Phong cũng không phải người keo kiệt, một con lợn lớn như vậy, ăn không hết, vội vàng xét thịt xuống ném tới.
Những người này vóc dáng không lớn, khẩu vị rất tốt, không bao lâu đã ăn sạch một con lợn rừng, ngay sau đó bọn họ phủ phục xuống, đầu tiên là là giơ hai tên lên vái, đến về sau lại đầu cúi rạp xuống đất.
Lâm Phong cười khà khà: Không ngờ lại coi ta như là thần linh.
Bái một lúc, có bảy dã nhân quay đầu bước đi, Lâm Phong có chút tò mò không biết họ đi đâu làm gì, sau một lúc bọn họ liền quay lại, lần này khiêng một cái giá được làm qua loa, có chút giống như là cỗ kiệu
- Các ngươi muốn khiêng ta về?
Ngôn ngữ không thông nên muốn câu thông trở nên rất phiền phức.
Nhưng Lâm Phong chỉ chỉ vào mình, lại chỉ chỉ vào cỗ kiệu, người ăn thịt đầu tiên lập tức hiểu ý, cuống quít gật đầu.
Lâm Phong gan cũng lớn, những dã nhân này căn bản chưa tu hành, cũng không lo bọn họ giở trò xấu, tát một cái là có thể tát chết một đống, liền trực tiếp nằm lên kiệu, thoải mái vô cùng.
Chưa biết gì về nơi này, cũng chưa từng nghe ai miêu tả, bất kỳ khả năng có nguy hiểm đều không thể thử, có trời mới biết ngã xuống thì rốt cuộc là thiên đường hay là địa ngục.
Tiếp tục chạy không thể ngừng, bỗng nhiên mắt Lâm Phong sáng rực lên, không ngờ phát hiện hai tiểu nha đầu Nguyệt nhi và Dạ nhi.
- Nguyệt nhi, Dạ nhi!
Lâm Phong thử hô mấy tiếng, nhưng bộ dạng của bọn họ cũng là không nghe thấy.
Bọn họ cũng đang chạy trốn, chỉ sợ rơi vào tình cảnh giống như đám người mình, khiến người ta lo lắng không thôi.
Lâm Phong bỗng nhiên nhớ tới Chu Nhất Nhất lão tiền bối từng nói, nếu có gì bất trắc thì nhất định phải chạy theo hai tiểu la lỵ, chẳng lẽ hắn đã sớm đoán trước được một màn này.
Nhìn nhìn Nhị sư tỷ vẫn còn ở xa xa, Chu lão tiền bối cũng nói nàng ta sẽ không sao, liều mạng thôi!
Lâm Phong quay đầu chạy về phía Nguyệt nhi và Dạ nhi, lập tức trở nên kinh hỉ.
Cự ly không ngờ đang rút ngắn lại, cứ thế này thì mình dường như có thể đuổi kịp bọn họ.
Ngay sau đó Lâm Phong liều mạng mà chạy, cuối cùng vất vả lắm trong nháy mắt tinh lộ của mình biến mất bước lên được tinh lộ của hai tiểu la lỵ.
Nhưng thế vẫn chưa xong, tinh lộ của hai nàng cũng đang không ngừng biến mất, chỉ là tốc độ biến mất có thể là vì tu vi của bọn họ thấp mà chậm hơn rất nhiều.
Sự có mặt của Lâm Phong cũng không dẫn tới biến hóa, điều này khiến cho hắn thở phào, nếu bởi vì sự có mặt của mình mà dẫn tới tinh lộ biến mất nhanh hơn thì phiền lắm.
Hai bên cứ như vậy mà chạy, cự ly đang không ngừng rút ngắn lại, nhưng Lâm Phong vẫn không đuổi kịp hai người, điều này thực sự rất bực bội.
Qua một lúc, hai tiểu la lỵ chạy đến một ngôi sao, bỗng nhiên đâm sầm vào, hai người lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Lâm Phong biến sắc, thầm nghĩ: Không ổn rồi!
Tinh lộ này là của hai người bọn họ, hai nàng đi hết toàn bộ hành trình thì kết quả sẽ thế nào, quả thực không cần nói cũng biết.
Cơ hồ là trong nháy mắt, tinh lộ hoàn toàn biến mất, trong nháy mắt nó biến mất, Lâm Phong cắn răng lao về phía một ngôi sao.
Hai nàng đều biến mất từ chỗ ngôi sao, nhảy vào chắc còn có một đường sinh cơ.
Trước mắt lập tức tối sầm, Lâm Phong cảm thấy mình giống như là chui vào trong đấy, cuống quít gạt gạt bới bới, bò lên.
Quá cổ quái, tinh không hoàn toàn biến mất, đi tới lục địa rồi, chỉ có điều nơi này cực kỳ hoang vu, chỉ có nguyên thủy hoang mạc nguyên thủy.
Lâm Phong không rõ nơi này là đâu nên đặc biệt cẩn thận, vạn nhất lọt vào địa bàn của Vạn Kiếm môn người ta thì sao?
Lén lút lẩn trốn ba bốn ngày, Lâm Phong mới lớn gan, nơi này không phải tiên môn, mặc dù có linh khí không tồi, nhưng giống như là nơi mà phàm nhân sống.
Phụ cận có không ít dã thú, linh trí chưa mở, Lâm Phong giơ quyền đầu lên đập ngất mấy con rồi kéo tới, chuẩn bị khai trại (bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay), mấy ngày nay sống như hòa thượng, quá thanh khổ.
Ăn dã thú linh trí chưa mở, gánh nặng trong lòng không lớn, giống như linh thú có linh trí có thể mở miệng nói tiếng người của Huyền Cơ môn, ăn vào cảm thấy rất không được tự nhiên.
Đây là một con lợn rừng, bỏ da, xử lý một chút, trực tiếp dùng cành cậy để nướng, gia vị được để trong túi Càn Khôn, đây là căn bản, không thể quên bổn phận của đầu bếp được.
Cũng may Lâm Phong cái khác không nhiều, nhưng túi Càn Khôn thì có chín cái, là một chưởng lão chín túi đích thực.
Ăn no thịt, Lâm Phong có chút lo lắng cho những người khác, đối với Nhị sư tỷ, Tứ sư tỷ thì không lo, đều là Kim Đan kỳ trâu bò, đại cữu tử thoạt nhìn cũng không giống như là người đoản mệnh.
Chỉ độc có Nguyệt nhi và Dạ nhi là khiến người ta lo lắng một chút, cũng không sợ bọn họ bị đói, vốn bọn họ chính là sinh ra trong hoang dại, về sau được Đại sư tỷ kéo về nuôi, thành nuôi trong nhà.
Chỉ là lo hai nàng có chút được nuông chiều quen rồi, ở Huyền Cơ môn không phải chịu ủy khuất gì, đừng chịu thiệt là tốt rồi.
Mùi thịt lợn rừng được nướng gia vị tỏa ra bốn phía, câu dẫn rất nhiều khách không mời mà đến.
- Ừ a a a.
Nhìn cách ăn mặc, rõ ràng chính là dã nhân trong núi, không biết là nói tiếng chim gì, Lâm Phong nghe không hiểu.
Mười lăm mười sáu người, lấy da thú làm quần, cầm giáo búa từ đá mài thành, hình như mình đã xuyên qua tới thời đại tiền sử rồi thì phải.
- Nhìn cái gì, có muốn ăn không?
Lâm Phong phát hiện ánh mắt của những dã nhân này đều nhìn chằm chằm về phía lợn rừng.
Thử xé một miếng thịt to ném tới, một dã nhân trong đó tốc độ nhanh nhất, lao tới bò dưới đất, nằm trên bùn đất ăn thịt lợn.
Những người khác nuốt nuốt nước miếng, khẩn trương nhìn Lâm Phong, Lâm Phong cũng không phải người keo kiệt, một con lợn lớn như vậy, ăn không hết, vội vàng xét thịt xuống ném tới.
Những người này vóc dáng không lớn, khẩu vị rất tốt, không bao lâu đã ăn sạch một con lợn rừng, ngay sau đó bọn họ phủ phục xuống, đầu tiên là là giơ hai tên lên vái, đến về sau lại đầu cúi rạp xuống đất.
Lâm Phong cười khà khà: Không ngờ lại coi ta như là thần linh.
Bái một lúc, có bảy dã nhân quay đầu bước đi, Lâm Phong có chút tò mò không biết họ đi đâu làm gì, sau một lúc bọn họ liền quay lại, lần này khiêng một cái giá được làm qua loa, có chút giống như là cỗ kiệu
- Các ngươi muốn khiêng ta về?
Ngôn ngữ không thông nên muốn câu thông trở nên rất phiền phức.
Nhưng Lâm Phong chỉ chỉ vào mình, lại chỉ chỉ vào cỗ kiệu, người ăn thịt đầu tiên lập tức hiểu ý, cuống quít gật đầu.
Lâm Phong gan cũng lớn, những dã nhân này căn bản chưa tu hành, cũng không lo bọn họ giở trò xấu, tát một cái là có thể tát chết một đống, liền trực tiếp nằm lên kiệu, thoải mái vô cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook