Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ
-
Chương 123
Vừa mới nói xong, thân thể của Dạ Nhi lập tức bay vụt ra ngoài.
Sau khi tu luyện Huyền Hoàng Bảo Lục, chẳng những tu vi của các nàng tăng trưởng, huyết mạch cũng tăng lên, thậm chí thể phách cũng có xu thế gia tăng, đây là ưu thế tiên thiên của linh thú.
Cái đầu nhỏ của nàng cứng như sắt, vọt về phía một đệ tử Linh Đài kỳ, hắn làm sao kịp phản ứng, lập tức kêu thảm một tiếng, bị đánh bay ra ngoài.
Nguyệt Nhi quơ ghế đẩu dưới mông, nhảy lên đập về phía một đệ tử khác, cực kỳ bạo lực, phong cách y hệt Nhị sư tỷ.
Đệ tử kia lập tức kêu thảm, đầu bị nện chảy máu, cái ghế của Nguyệt Nhi lại bị Nhị sư tỷ làm thành pháp bảo Linh Đài kỳ, đây quả thật làm cho người ta không nói được lời nào.
Dạ Nhi bay lên giữa không trung, hai tay liều mạng quạt, cái đầu nhỏ không ngừng va chạm về phía đệ tử khác.
Phương thức công kích kia vốn là của tiên hạc, lúc phi hành dùng mỏ mổ đầu người, nhưng bây giờ lấy hình người làm như vậy, kết quả thành lẫn nhau đụng đầu.
Đệ tử bình thường chưa tu luyện qua thể phách, làm sao chịu đựng được nàng công kích, lập tức kêu rên liên hồi.
- Để ngươi khi dễ Phong ca ca!
Dạ Nhi vừa đụng còn vừa đuổi theo mắng, cực kỳ ra sức.
Có hai nàng mở đầu, đám người liền nổ tung, vốn đã cãi lộn mặt đỏ tía tai, giờ phút này càng trực tiếp động thủ.
Nhân số song phương không sai biệt lắm, nhưng Huyền Cơ Môn đều là đệ tử tinh anh, còn đệ tử Tẩy Tâm Các phụ trách sắp xếp lại đa số là đệ tử bình thường, nên rất nhanh đã bị đánh ngã ra đất.
Lý Phàm nhìn thấy sư đệ nhà mình thất bại, sắc mặt không khỏi trầm xuống, xuyên qua đám người đi tới.
Nguyệt Nhi và Dạ Nhi thấy hắn khí thế hung hung, nhao nhao tiến lên, một cái giơ ghế đẩu, một cái từ trong Bảo Hồ Lô móc ra một pháp bảo hình kẹo hồ lô, song song đập tới.
Lâm Phong thấy vậy mặt co lại, xong đời, sự tình đoán trước trở thành sự thật.
Lý Phàm hừ lạnh một tiếng, lúc trước hắn đã là Linh Đài cửu phẩm, sắp Trúc Cơ, giờ phút này đã là cao thủ Trúc Cơ nhất phẩm, hai tiểu nha đầu Linh Đài kỳ, hắn căn bản không xem ở trong mắt.
Vung tay lên, lực lượng cường đại tát về phía hai tiểu la lỵ, quát:
- Không biết tốt xấu!
Hắn đã từng muốn chiếm hai tiểu la lỵ làm của riêng, nhưng đối phương không biết tốt xấu, để hắn không còn hứng thú nữa.
Vừa mới nói xong, bàn tay của hắn còn chưa tát đến trên người Nguyệt Nhi và Dạ Nhi, một bàn chân đã trước một bước đạp lên mặt hắn.
Lâm Phong dẫm lên một cước, nhưng khống chế tu vi, cố ý để Lý Phàm cảm thấy mình chỉ là đánh lén đắc thủ, tu vi không tính cao cường.
Lý Phàm bị đạp lăn lộn mấy vòng, khuôn mặt đỏ bừng, mở trừng hai mắt quát:
- Ngươi muốn chết!
Hắn quơ nắm đấm xông lại, Lâm Phong tận dụng mọi thứ, một tát đập tới, đánh vào má trái của hắn, lập tức ấn ra một dấu tay đỏ bừng.
- Vương bát đản!
Lý Phàm như muốn thổ huyết, giận dữ hét.
Ba!
Lâm Phong lại tát một cái, đánh vào má phải, trên mặt thêm một ấn ký.
Lý Phàm cơ hồ tức điên, cái này là chuyện gì xảy ra, vì cái gì một gia hỏa Linh Đài kỳ có thể liên tục hai lần đánh trúng mặt mình.
Hắn nghĩ Lâm Phong giả heo ăn thịt hổ, nhưng cảm nhận được chân khí ẩn chứa trên tay Lâm Phong, lại là Linh Đài kỳ không thể nghi ngờ, quá cổ quái.
Lý Phàm không tin tà, nhất định phải xông lên nếm thử, Lâm Phong cảm thấy buồn cười, tay phải huy động, quất liên tiếp mười tát, đánh cho Lý Phàm mắt nổi đom đóm, phân không rõ Đông Nam Tây Bắc.
Một màn này làm Nguyệt Nhi và Dạ Nhi cười to, đệ tử Huyền Cơ Môn cũng đánh ngã gần hết đệ tử Tẩy Tâm Các.
Rốt cục có người phát hiện sự tình bên này, mang theo một đội đệ tử vội vàng chạy đến.
Người dẫn đầu chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú, hắn nhìn xung quanh một chút, trầm giọng nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Hắn thấy Lâm Phong tùy ý ẩu đả Lý Phàm, sắc mặt đại biến, chân nguyên rung động, cả người nhanh chóng bắn tới, một cước đá ra, mang theo uy thế vô song.
Hắn đã là Trúc Cơ cửu phẩm, tu vi như Nguyệt Nhi và Dạ Nhi là không kịp phản ứng có người đánh lén.
Trong Huyền Cơ Môn có đệ tử Trúc Cơ kỳ hét lớn:
- Hèn hạ!
Trúc Cơ cửu phẩm đánh lén nhị phẩm, dưới loại tình huống này, mặc dù bọn hắn liều mạng muốn cứu viện cũng không kịp.
Có người phẫn nộ, có người cười khẽ, giống như Trử Tuấn thì trong lòng cười lạnh, hắn cũng ở trong đám người, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong đầy hàn ý, đạo tâm của hắn vỡ vụn, mặc dù có linh dược chữa trị, nhưng tâm ma vẫn còn, chưa từng vượt qua, mà Lâm Phong chính là tâm ma của hắn, tự nhiên không muốn nhìn thấy Lâm Phong sống khá giả.
Thế tới của đối phương quá nhanh, mắt thấy Lâm Phong sắp bị đánh trúng, mọi người đều rất tức giận, quá nhanh, quá ác, nếu bị đánh trúng, lấy tu vi của Lâm Phong tất sẽ trọng thương, thậm chí nghiêm trọng hơn.
Huyền Cơ Môn rất kỳ quái, môn quy quy định đệ tử có thể cạnh tranh, có thể kết thù, nhưng đó là chuyện nhà mình, đóng cửa tranh đấu không quan trọng, nếu có ngoại địch, lại sẽ cùng chung mối thù.
Trong lòng Lâm Phong cười lạnh, tay trái vươn ra, trực tiếp bắt lấy chân của đối phương, cứ như vậy giơ đập đối phương xuống đất.
Một tiếng ầm vang, lực lượng của Lâm Phong đâu chỉ ngàn cân, bị hắn đập xuống như vậy, mặt đất lập tức hãm sâu, người kia càng thê thảm, miệng phun máu tươi, không ngừng kêu rên.
Sau khi tu luyện Huyền Hoàng Bảo Lục, chẳng những tu vi của các nàng tăng trưởng, huyết mạch cũng tăng lên, thậm chí thể phách cũng có xu thế gia tăng, đây là ưu thế tiên thiên của linh thú.
Cái đầu nhỏ của nàng cứng như sắt, vọt về phía một đệ tử Linh Đài kỳ, hắn làm sao kịp phản ứng, lập tức kêu thảm một tiếng, bị đánh bay ra ngoài.
Nguyệt Nhi quơ ghế đẩu dưới mông, nhảy lên đập về phía một đệ tử khác, cực kỳ bạo lực, phong cách y hệt Nhị sư tỷ.
Đệ tử kia lập tức kêu thảm, đầu bị nện chảy máu, cái ghế của Nguyệt Nhi lại bị Nhị sư tỷ làm thành pháp bảo Linh Đài kỳ, đây quả thật làm cho người ta không nói được lời nào.
Dạ Nhi bay lên giữa không trung, hai tay liều mạng quạt, cái đầu nhỏ không ngừng va chạm về phía đệ tử khác.
Phương thức công kích kia vốn là của tiên hạc, lúc phi hành dùng mỏ mổ đầu người, nhưng bây giờ lấy hình người làm như vậy, kết quả thành lẫn nhau đụng đầu.
Đệ tử bình thường chưa tu luyện qua thể phách, làm sao chịu đựng được nàng công kích, lập tức kêu rên liên hồi.
- Để ngươi khi dễ Phong ca ca!
Dạ Nhi vừa đụng còn vừa đuổi theo mắng, cực kỳ ra sức.
Có hai nàng mở đầu, đám người liền nổ tung, vốn đã cãi lộn mặt đỏ tía tai, giờ phút này càng trực tiếp động thủ.
Nhân số song phương không sai biệt lắm, nhưng Huyền Cơ Môn đều là đệ tử tinh anh, còn đệ tử Tẩy Tâm Các phụ trách sắp xếp lại đa số là đệ tử bình thường, nên rất nhanh đã bị đánh ngã ra đất.
Lý Phàm nhìn thấy sư đệ nhà mình thất bại, sắc mặt không khỏi trầm xuống, xuyên qua đám người đi tới.
Nguyệt Nhi và Dạ Nhi thấy hắn khí thế hung hung, nhao nhao tiến lên, một cái giơ ghế đẩu, một cái từ trong Bảo Hồ Lô móc ra một pháp bảo hình kẹo hồ lô, song song đập tới.
Lâm Phong thấy vậy mặt co lại, xong đời, sự tình đoán trước trở thành sự thật.
Lý Phàm hừ lạnh một tiếng, lúc trước hắn đã là Linh Đài cửu phẩm, sắp Trúc Cơ, giờ phút này đã là cao thủ Trúc Cơ nhất phẩm, hai tiểu nha đầu Linh Đài kỳ, hắn căn bản không xem ở trong mắt.
Vung tay lên, lực lượng cường đại tát về phía hai tiểu la lỵ, quát:
- Không biết tốt xấu!
Hắn đã từng muốn chiếm hai tiểu la lỵ làm của riêng, nhưng đối phương không biết tốt xấu, để hắn không còn hứng thú nữa.
Vừa mới nói xong, bàn tay của hắn còn chưa tát đến trên người Nguyệt Nhi và Dạ Nhi, một bàn chân đã trước một bước đạp lên mặt hắn.
Lâm Phong dẫm lên một cước, nhưng khống chế tu vi, cố ý để Lý Phàm cảm thấy mình chỉ là đánh lén đắc thủ, tu vi không tính cao cường.
Lý Phàm bị đạp lăn lộn mấy vòng, khuôn mặt đỏ bừng, mở trừng hai mắt quát:
- Ngươi muốn chết!
Hắn quơ nắm đấm xông lại, Lâm Phong tận dụng mọi thứ, một tát đập tới, đánh vào má trái của hắn, lập tức ấn ra một dấu tay đỏ bừng.
- Vương bát đản!
Lý Phàm như muốn thổ huyết, giận dữ hét.
Ba!
Lâm Phong lại tát một cái, đánh vào má phải, trên mặt thêm một ấn ký.
Lý Phàm cơ hồ tức điên, cái này là chuyện gì xảy ra, vì cái gì một gia hỏa Linh Đài kỳ có thể liên tục hai lần đánh trúng mặt mình.
Hắn nghĩ Lâm Phong giả heo ăn thịt hổ, nhưng cảm nhận được chân khí ẩn chứa trên tay Lâm Phong, lại là Linh Đài kỳ không thể nghi ngờ, quá cổ quái.
Lý Phàm không tin tà, nhất định phải xông lên nếm thử, Lâm Phong cảm thấy buồn cười, tay phải huy động, quất liên tiếp mười tát, đánh cho Lý Phàm mắt nổi đom đóm, phân không rõ Đông Nam Tây Bắc.
Một màn này làm Nguyệt Nhi và Dạ Nhi cười to, đệ tử Huyền Cơ Môn cũng đánh ngã gần hết đệ tử Tẩy Tâm Các.
Rốt cục có người phát hiện sự tình bên này, mang theo một đội đệ tử vội vàng chạy đến.
Người dẫn đầu chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú, hắn nhìn xung quanh một chút, trầm giọng nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Hắn thấy Lâm Phong tùy ý ẩu đả Lý Phàm, sắc mặt đại biến, chân nguyên rung động, cả người nhanh chóng bắn tới, một cước đá ra, mang theo uy thế vô song.
Hắn đã là Trúc Cơ cửu phẩm, tu vi như Nguyệt Nhi và Dạ Nhi là không kịp phản ứng có người đánh lén.
Trong Huyền Cơ Môn có đệ tử Trúc Cơ kỳ hét lớn:
- Hèn hạ!
Trúc Cơ cửu phẩm đánh lén nhị phẩm, dưới loại tình huống này, mặc dù bọn hắn liều mạng muốn cứu viện cũng không kịp.
Có người phẫn nộ, có người cười khẽ, giống như Trử Tuấn thì trong lòng cười lạnh, hắn cũng ở trong đám người, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong đầy hàn ý, đạo tâm của hắn vỡ vụn, mặc dù có linh dược chữa trị, nhưng tâm ma vẫn còn, chưa từng vượt qua, mà Lâm Phong chính là tâm ma của hắn, tự nhiên không muốn nhìn thấy Lâm Phong sống khá giả.
Thế tới của đối phương quá nhanh, mắt thấy Lâm Phong sắp bị đánh trúng, mọi người đều rất tức giận, quá nhanh, quá ác, nếu bị đánh trúng, lấy tu vi của Lâm Phong tất sẽ trọng thương, thậm chí nghiêm trọng hơn.
Huyền Cơ Môn rất kỳ quái, môn quy quy định đệ tử có thể cạnh tranh, có thể kết thù, nhưng đó là chuyện nhà mình, đóng cửa tranh đấu không quan trọng, nếu có ngoại địch, lại sẽ cùng chung mối thù.
Trong lòng Lâm Phong cười lạnh, tay trái vươn ra, trực tiếp bắt lấy chân của đối phương, cứ như vậy giơ đập đối phương xuống đất.
Một tiếng ầm vang, lực lượng của Lâm Phong đâu chỉ ngàn cân, bị hắn đập xuống như vậy, mặt đất lập tức hãm sâu, người kia càng thê thảm, miệng phun máu tươi, không ngừng kêu rên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook