Thời Gian Như Hẹn
-
Chương 50
Trong khi Cận Thời Xuyên nghe điện thoại, Từ Lai cũng cầm di động lên. Tín hiệu điện thoại bị chập chờn, gián đoạn liên tục, không lên được mạng. Cô đã từng trải qua động đất nên biết rất rõ có khả năng cơn động đất này rất lớn.
“Lệnh triệu tập khẩn cấp.” Cận Thời Xuyên cúp điện thoại, lại nói trước mặt Từ Lai.
Từ Lai nở nụ cười động viên: “Nhớ bình an trở về, em chờ anh quay lại.”
Một câu giản dị thay ngàn lời muốn nói. Cận Thời Xuyên gật đầu nhè nhẹ rồi vội vàng ra cửa đi giầy vào. Từ Lai cũng ra đó đứng nhìn anh chuẩn bị đi.
“Chìa khóa dự phòng ở trong ngăn kéo của tủ chè.” Cận Thời Xuyên vừa xỏ giầy vừa dặn.
“Vâng.” Từ Lai gật đầu.
Cận Thời Xuyên đứng dậy nhìn Từ Lai, nghiêm túc nói: “Anh đi đây.”
“Vâng.” Từ Lai tiếp tục gật đầu.
Cận Thời Xuyên biết trong lòng cô đang lo lắng nhưng chẳng có cách nào hết, đây là sứ mệnh của người lính.
Anh xoay lưng đi được mấy bước lại thở dài, quay về ôm chặt lấy Từ Lai: “Có Bình An ở bên, anh cũng sẽ bình an.”
“Bảo vệ Bình An cẩn thận, tự chăm sóc mình cho tốt nhé.” Từ Lai ôm xiết lấy thắt lưng của Cận Thời Xuyên, nói bằng giọng dịu dàng mà vẫn kiên định. Ít nhất không thể để anh lo lắng cho cô, không thể trở thành điều khiến anh vướng bận.
“Tuân mệnh.” Cận Thời Xuyên buông Từ Lai ra, chạm môi cô một cái rồi xoay lưng đi, không chút chần chừ.
Từ Lai nhìn khung cửa trống huơ trống hoác một lúc rồi thò tay đóng cửa lại. Điện thoại đã có sóng trở lại, âm báo tin mới vang lên liên tục. Từ Lai lên mạng xem.
Huyện Ngọc Miên bị động đất nằm ngay trên đường đứt gãy. Trận động đất mạnh cấp 7, tâm chấn ở độ sâu 15 km…
Từ Lai cảm thấy căng thẳng. Huyện Ngọc Miên là một huyện thuộc Du Giang trước khi Du Giang trở thành thành phố, cách nội thành Du Giang chỉ hơn một trăm ki lô mét, giao thông và kinh tế đề không phát triển, là một thị trấn miền núi.
Cảnh động đất năm đó hiện rõ mồn một ra trường mắt. Dương Xuyên cũng là một huyện miền núi cho nên hậu quả mới khủng khiếp đến vậy.
Cô vội vã xem tin tức. Tất cả các hot search đều liên quan đến động đất ở huyện Ngọc Miên, hình ảnh và video được đăng tải lên khiến lòng bàn tay Từ Lai siết chặt lại, hết, hết rồi…
Tốc độ lan nhanh như vi rút, chỉ trong nhát mắt, toàn bộ các trang truyền thông và mạng xã hội đều đồng loạt là tin tức động đất ở huyện Ngọc Miên và những lời cầu nguyện bình an.
Sau đó, Từ Lai bỗng sực nhớ ra. Cô chạy đến thư phòng lấy chiếc ống nhòm ở trên ngăn tủ rồi quay trở ra ban công gần phòng khách.
Trung đoàn phòng cháy chữa cháy của Du Giang huy động tối đa khả năng, thành lập đội cứu nạn khẩn cấp, tổng cộng có 15 xe cộng thêm dụng cụ thăm dò, trang thiết bị cứu hộ và đội chó tìm kiếm cứu nạn đều tập trung chờ lệnh, có lệnh cái là sẽ xuất phát đến điểm gặp thảm họa ngay.
Qua kính ống nhòm, Từ Lai trông thấy giữa đoàn người đứng lặng trên thao trường, lá cờ tổ quốc tung bay trong màn đêm như một cách khích lệ thầm lặng không cần dùng lời nói.
Chỉ mất một chút thời gian, Từ Lai đã tìm ngay được bóng người mặc đồng phục cứu nạn cứu hộ màu da cam, Cận Thời Xuyên dắt Bình An trong tay, tất cả các đội viên đứng nghiêm trang trước mặt anh, là cả đội.
Trong bóng đêm, con ngươi đen nhánh của Cận Thời Xuyên nhìn các đồng đội và những chú chó tìm kiếm cứu nạn, anh ngẩng đầu lên phát lệnh:
“Đại đội phòng cháy chữa cháy đặc biệt Du Giang, toàn thể đội viên đã có mặt. Nghiêm!”
Mọi người đồng loạt chụm thẳng hai chân, mười mấy chú chó tìm kiếm cứu nạn ngồi xổm bằng hai chân sau ngay sát bên người huấn luyện viên của mình.
Bình An nghển mặt lên nhìn Cận Thời Xuyên, thấy anh đưa tay phải lên nắm thành quyền, để sát huyệt thái dương, nó cũng giơ chân phải trước lên.
Các đội viên đứng dưới cũng nắm tay thành quyền, các chú chó thì học theo Bình An giơ chân phải trước.
Đây là lễ tuyên thệ trước khi lên đường. Sau lưng anh là lá cờ Tổ quốc, trước mặt anh là 12 chữ vàng uy nghi, rạng rỡ viết trên dãy nhà: “Nghe đảng soi đường, đánh trận giỏi giang, tác phong chuẩn mực.”
Cận Thời Xuyên hô: “Tôi xin thề.”
Các chiến sĩ áo cam: “Tôi xin thề.”
Cận Thời Xuyên: “Toàn lực hướng tới hiện trường gặp nạn.”
Các chiến sĩ áo cam: “Toàn lực hướng tới hiện trường gặp nạn.”
Cận Thời Xuyên: “Toàn lực cứu hộ nhân dân vùng gặp nạn.”
Các chiến sĩ áo cam: “Toàn lực cứu hộ nhân dân vùng gặp nạn.”
Cận Thời Xuyên: “Toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ.”
Các chiến sĩ áo cam: “Toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ.”
Cận Thời Xuyên: “Phục tùng mệnh lệnh, giữ nghiêm kỷ luật.”
Các chiến sĩ áo cam: “Phục tùng mệnh lệnh, giữ nghiêm kỷ luật.”
Giọng Cận Thời Xuyên sang sảng mạnh mẽ: “Chúng ta là tuyến đầu, chúng ta là tất thắng!”
Các chiến sĩ áo cam dõng dạc: “Chúng ta là tuyến đầu, chúng ta là tất thắng!”
Cận Thời Xuyên: “Người tuyên thệ, Cận Thời Xuyên.”
Các chiến sĩ áo cam: “Người tuyên thệ, XXX…”
Chó tìm kiếm cứu hộ: “Gâu gâu gâu…”
Cận Thời Xuyên: “Tất cả, nghiêm. Đằng sau, quay.”
Tất cả những người lính áo cam và đội chó tìm kiếm cứu nạn đồng loạt quay mặt hướng về phía quốc kỳ, sau lưng là tiếng hô dõng dạc của đội trưởng Cận: “Cúi chào.”
Từ Lai trông thấy tất cả các chiến sĩ phòng cháy chữa cháy và những chú chó tìm kiếm cứu nạn hướng mặt lên lá cờ Tổ quốc đỏ rực đang lặng lẽ tung bay trong màn đêm, ngón trỏ tay phải khép lại, nghiêm trang cúi chào.
Các chú chó thì đứng thẳng, nâng chân phải trước lên thật cao, không nhúc nhích.
Từ Lai vui đến nỗi rưng rưng nước mắt, cố gắng giữ không cho lệ trào ra.
Cận Thời Xuyên hạ tay xuống: “Xuất phát.”
“Rõ.”
…
Các đội cứu viện đến từ bốn phương được trang bị đầy đủ, lặng lẽ tiến về khu vực bị thảm họa trong màn đêm mịt mù. Những ngọn đèn pha đang chiếu sáng chạy trên đường trong đêm đen này chính là ánh sáng hừng đông của nhân dân vùng gặp nạn.
Huyện Ngọc Miên được bao bọc bởi bốn bề núi dựng, đường sá xuống cấp, xe cứu hỏa to không vào tiếp được đường nhỏ, nhất là đường nhỏ này còn vừa trải qua một trận động đất tàn phá, gạch ngói vương vãi, ngổn ngang vật liệu xây dựng.
Mới đang trên đường tiếp cận khu vực bị thảm họa mà đã không ổn, khó có thể tưởng tượng khi tiếp cận được thì cảnh quan nơi ấy như thế nào.
Bên cạnh việc sử dụng xe để tiếp cận thì còn huy động cả lực lượng lính nhảy dù đến tiếp ứng, cứu người như cứu hỏa.
Nhóm Cận Thời Xuyên sau khi tiếp cận thành công vùng bị nạn thì nhìn thấy khắp nơi quanh họ là những đống hoang tàn, bất kỳ chỗ nào trong tầm nhìn đều đã bị san bằng thành bình địa, những người dân may mắn thoát nạn tụ tập ngồi quây quần lại với nhau trên bãi đất trống, có người khóc, có người ngây dại, có người tuyệt vọng.
Thị trấn như chìm vào bóng đêm của ngày tận thế. Con người sao chống lại được mẹ thiên nhiên. Bạn làm tổn thương nó năm này qua tháng nọ, nó chỉ cần trở mình một chút là đã phá hủy hết tất cả.
Những người lính nhảy dù mặc đồ rằn rì đã bắt đầu công tác cứu viện, người thì sơ tán dân chúng đến nơi an toàn, người thì tiếp cận các đống đổ nát để tìm kiếm, cứu người,…
Cận Thời Xuyên hạ lệnh, mọi người chia thành các tổ nhỏ, mang theo dụng cụ thăm dò và chó tìm kiếm cứu nạn, bắt đầu công tác tìm kiếm người sống sót.
“Ở đây có người.”
“Lại đây, giúp nâng cái này lên đi.”
“Cẩn thận, cẩn thận, chân mắc kẹt rồi…”
“Rút ra ngoài mau, có dư chấn…”
“Cẩn thận…”
Đội ngũ cứu viện ngày càng đông hơn. Có khi cứu được người lành lặn nhưng cũng có khi người bê bết máu me, lại có khi đã vội bỏ mạng, tính mệnh lâm nguy…
Cuối cùng, sau không biết bao nhiêu lần nghe tiếng khóc than và những đợt dư chấn, trời… đã sáng.
Bình An giống y như Truy Phong năm ấy, năng nổ không biết mệt, đánh hơi quanh các đống đổ nát. Tính từ đêm qua đến sáng nay, Bình An đã tìm được khá đông người sống sót, giờ nó đang ngồi trên một đống hoang tàn, liên tục sủa gọi nhóm Cận Thời Xuyên đến. Đây chính là tín hiệu báo phát hiện người con sống.
Nhóm Cận Thời Xuyên vội chạy tới. Đây là một nhà dân, không còn nhận ra hình ra dạng, nó đã bị san thành bình địa.
Mọi người bắt đầu dùng tay đào, xuyên qua các khoảng trống, có thể quan sát thấy có một người phụ nữ ở bên trong quỳ hai đầu gối, người nằm bò đổ về phía trước, hai tay chống người lên, giống như tư thế quỳ lạy hành lễ thời xa xưa.
Cận Thời Xuyên gọi với vào bên trong nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại, e rằng đã… Anh ngẩng đầu lên, thấy ngay một nhân viên y tế, vội vàng vẫy tay gọi: “Bác sĩ, ở đây có người.”
Nhân viên y tế vội vàng chạy đến. Nữ bác sĩ ngồi xổm xuống cạnh chỗ Cận Thời Xuyên, nhìn theo khe hở vào trong rồi thở dài, giọng nói tỉnh táo: “Chết rồi.”
“Cô chắc chứ?” Cận Thời Xuyên nhận ra cô bác sĩ này có hơi quen quen.
Nữ bác sĩ gật đầu: “Thân thể nạn nhân đã bị đè ép biến hình, chỉ là tư thế thì có hơi.. quái dị.”
Cận Thời Xuyên quan sát qua đống đổ nát. Nếu là người sống thì phải huy động người bốc dỡ, nếu là người chết thì có thể dùng máy móc. Mặc dù bác sĩ kết luận là đã chết nhưng ít nhất thì cũng đào được thi thể ra, như ông bà ta thường nói, đấy là được mồ yên mả đẹp.
“Cần cẩu.” Cận Thời Xuyên ra lệnh.
“Rõ.” Đồng chí đội viên gật đầu, đứng dậy.
“Đợi chút.” Nữ bác sĩ tập trung nhìn, quỳ rạp cả người xuống nền đất, thò tay vào trong, mò mẫm dưới thi thể nạn nhân, hồi sau đứng dậy nói với nhóm Cận Thời Xuyên: “Có người, một đứa bé, mau lên, còn sống.”
Cận Thời Xuyên khẩn trương ra lệnh di dời vật cản, sau một hồi nỗ lực, mọi người đã nhìn thấy đứa bé nằm dưới thi thể người phụ nữ được bọc trong một cái chăn hoa li ti, tầm khoảng ba, bốn tháng tuổi, vì được mẹ che chở nên không hề bị thương.
Sau khi được bế ra cho bác sĩ kiểm tra, đứa bé vẫn ngủ say, có lẽ vì được nằm trong lòng mẹ nên mới ngoan như thế, khiến cho trái tim tất cả mọi người đều rung động.
Cuối cùng, nữ bác sĩ tìm thấy trong chăn của đứa bé một chiếc điện thoại di động. Cô vô tình làm sáng màn hình, mũi lập tức cay xè.
“Đây là của mẹ đứa trẻ viết cho con.” Nữ bác sĩ đưa điện thoại cho Cận Thời Xuyên, giọng nghẹn ngào.
Cận Thời Xuyên xem xong, lập tức nhìn lại di thể người mẹ đã khuất và đứa trẻ đang được bác sĩ bế, trong lòng ngũ vị tạp trần, không biết phải tả thế nào.
Trên màn hình là một tin nhắn đã soạn xong: “Bé ngoan thân yêu, nếu con có thể sống tiếp, nhất định phải nhớ rằng mẹ yêu con.”
Chú thích:
*Cường độ động đất: Trung Quốc sử dụng bảng thang đo cường độ động đất riêng. Có hai kiểu thang đo động đất là thang 12 cấp, phân loại dựa trên những thiệt hại nhìn thấy, được đánh số theo các số La Mã độ I, độ II, độ III, độ IV,… và thang độ lớn đo đạc bằng cách tính toán năng lượng trận động đất phát ra (ví dụ như động đất Tứ Xuyên là 7.8 độ, động đất Hiati là 7.0 độ). Ở đây tác giả dùng từ là “cấp 7” tức là đều không chuẩn theo cách gọi của cả hai thang đo trên. Động đất độ VII được miêu tả là sẽ gây thiệt hại nhỏ cho nhà cửa, kiến trúc, gây nên các vết nứt trên bề mặt. Nếu so sánh với miêu tả trong truyện thì có lẽ không phải dùng thang đo này. Tham khảo thêm về bảng thang đo ở Trung Quốc
“Lệnh triệu tập khẩn cấp.” Cận Thời Xuyên cúp điện thoại, lại nói trước mặt Từ Lai.
Từ Lai nở nụ cười động viên: “Nhớ bình an trở về, em chờ anh quay lại.”
Một câu giản dị thay ngàn lời muốn nói. Cận Thời Xuyên gật đầu nhè nhẹ rồi vội vàng ra cửa đi giầy vào. Từ Lai cũng ra đó đứng nhìn anh chuẩn bị đi.
“Chìa khóa dự phòng ở trong ngăn kéo của tủ chè.” Cận Thời Xuyên vừa xỏ giầy vừa dặn.
“Vâng.” Từ Lai gật đầu.
Cận Thời Xuyên đứng dậy nhìn Từ Lai, nghiêm túc nói: “Anh đi đây.”
“Vâng.” Từ Lai tiếp tục gật đầu.
Cận Thời Xuyên biết trong lòng cô đang lo lắng nhưng chẳng có cách nào hết, đây là sứ mệnh của người lính.
Anh xoay lưng đi được mấy bước lại thở dài, quay về ôm chặt lấy Từ Lai: “Có Bình An ở bên, anh cũng sẽ bình an.”
“Bảo vệ Bình An cẩn thận, tự chăm sóc mình cho tốt nhé.” Từ Lai ôm xiết lấy thắt lưng của Cận Thời Xuyên, nói bằng giọng dịu dàng mà vẫn kiên định. Ít nhất không thể để anh lo lắng cho cô, không thể trở thành điều khiến anh vướng bận.
“Tuân mệnh.” Cận Thời Xuyên buông Từ Lai ra, chạm môi cô một cái rồi xoay lưng đi, không chút chần chừ.
Từ Lai nhìn khung cửa trống huơ trống hoác một lúc rồi thò tay đóng cửa lại. Điện thoại đã có sóng trở lại, âm báo tin mới vang lên liên tục. Từ Lai lên mạng xem.
Huyện Ngọc Miên bị động đất nằm ngay trên đường đứt gãy. Trận động đất mạnh cấp 7, tâm chấn ở độ sâu 15 km…
Từ Lai cảm thấy căng thẳng. Huyện Ngọc Miên là một huyện thuộc Du Giang trước khi Du Giang trở thành thành phố, cách nội thành Du Giang chỉ hơn một trăm ki lô mét, giao thông và kinh tế đề không phát triển, là một thị trấn miền núi.
Cảnh động đất năm đó hiện rõ mồn một ra trường mắt. Dương Xuyên cũng là một huyện miền núi cho nên hậu quả mới khủng khiếp đến vậy.
Cô vội vã xem tin tức. Tất cả các hot search đều liên quan đến động đất ở huyện Ngọc Miên, hình ảnh và video được đăng tải lên khiến lòng bàn tay Từ Lai siết chặt lại, hết, hết rồi…
Tốc độ lan nhanh như vi rút, chỉ trong nhát mắt, toàn bộ các trang truyền thông và mạng xã hội đều đồng loạt là tin tức động đất ở huyện Ngọc Miên và những lời cầu nguyện bình an.
Sau đó, Từ Lai bỗng sực nhớ ra. Cô chạy đến thư phòng lấy chiếc ống nhòm ở trên ngăn tủ rồi quay trở ra ban công gần phòng khách.
Trung đoàn phòng cháy chữa cháy của Du Giang huy động tối đa khả năng, thành lập đội cứu nạn khẩn cấp, tổng cộng có 15 xe cộng thêm dụng cụ thăm dò, trang thiết bị cứu hộ và đội chó tìm kiếm cứu nạn đều tập trung chờ lệnh, có lệnh cái là sẽ xuất phát đến điểm gặp thảm họa ngay.
Qua kính ống nhòm, Từ Lai trông thấy giữa đoàn người đứng lặng trên thao trường, lá cờ tổ quốc tung bay trong màn đêm như một cách khích lệ thầm lặng không cần dùng lời nói.
Chỉ mất một chút thời gian, Từ Lai đã tìm ngay được bóng người mặc đồng phục cứu nạn cứu hộ màu da cam, Cận Thời Xuyên dắt Bình An trong tay, tất cả các đội viên đứng nghiêm trang trước mặt anh, là cả đội.
Trong bóng đêm, con ngươi đen nhánh của Cận Thời Xuyên nhìn các đồng đội và những chú chó tìm kiếm cứu nạn, anh ngẩng đầu lên phát lệnh:
“Đại đội phòng cháy chữa cháy đặc biệt Du Giang, toàn thể đội viên đã có mặt. Nghiêm!”
Mọi người đồng loạt chụm thẳng hai chân, mười mấy chú chó tìm kiếm cứu nạn ngồi xổm bằng hai chân sau ngay sát bên người huấn luyện viên của mình.
Bình An nghển mặt lên nhìn Cận Thời Xuyên, thấy anh đưa tay phải lên nắm thành quyền, để sát huyệt thái dương, nó cũng giơ chân phải trước lên.
Các đội viên đứng dưới cũng nắm tay thành quyền, các chú chó thì học theo Bình An giơ chân phải trước.
Đây là lễ tuyên thệ trước khi lên đường. Sau lưng anh là lá cờ Tổ quốc, trước mặt anh là 12 chữ vàng uy nghi, rạng rỡ viết trên dãy nhà: “Nghe đảng soi đường, đánh trận giỏi giang, tác phong chuẩn mực.”
Cận Thời Xuyên hô: “Tôi xin thề.”
Các chiến sĩ áo cam: “Tôi xin thề.”
Cận Thời Xuyên: “Toàn lực hướng tới hiện trường gặp nạn.”
Các chiến sĩ áo cam: “Toàn lực hướng tới hiện trường gặp nạn.”
Cận Thời Xuyên: “Toàn lực cứu hộ nhân dân vùng gặp nạn.”
Các chiến sĩ áo cam: “Toàn lực cứu hộ nhân dân vùng gặp nạn.”
Cận Thời Xuyên: “Toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ.”
Các chiến sĩ áo cam: “Toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ.”
Cận Thời Xuyên: “Phục tùng mệnh lệnh, giữ nghiêm kỷ luật.”
Các chiến sĩ áo cam: “Phục tùng mệnh lệnh, giữ nghiêm kỷ luật.”
Giọng Cận Thời Xuyên sang sảng mạnh mẽ: “Chúng ta là tuyến đầu, chúng ta là tất thắng!”
Các chiến sĩ áo cam dõng dạc: “Chúng ta là tuyến đầu, chúng ta là tất thắng!”
Cận Thời Xuyên: “Người tuyên thệ, Cận Thời Xuyên.”
Các chiến sĩ áo cam: “Người tuyên thệ, XXX…”
Chó tìm kiếm cứu hộ: “Gâu gâu gâu…”
Cận Thời Xuyên: “Tất cả, nghiêm. Đằng sau, quay.”
Tất cả những người lính áo cam và đội chó tìm kiếm cứu nạn đồng loạt quay mặt hướng về phía quốc kỳ, sau lưng là tiếng hô dõng dạc của đội trưởng Cận: “Cúi chào.”
Từ Lai trông thấy tất cả các chiến sĩ phòng cháy chữa cháy và những chú chó tìm kiếm cứu nạn hướng mặt lên lá cờ Tổ quốc đỏ rực đang lặng lẽ tung bay trong màn đêm, ngón trỏ tay phải khép lại, nghiêm trang cúi chào.
Các chú chó thì đứng thẳng, nâng chân phải trước lên thật cao, không nhúc nhích.
Từ Lai vui đến nỗi rưng rưng nước mắt, cố gắng giữ không cho lệ trào ra.
Cận Thời Xuyên hạ tay xuống: “Xuất phát.”
“Rõ.”
…
Các đội cứu viện đến từ bốn phương được trang bị đầy đủ, lặng lẽ tiến về khu vực bị thảm họa trong màn đêm mịt mù. Những ngọn đèn pha đang chiếu sáng chạy trên đường trong đêm đen này chính là ánh sáng hừng đông của nhân dân vùng gặp nạn.
Huyện Ngọc Miên được bao bọc bởi bốn bề núi dựng, đường sá xuống cấp, xe cứu hỏa to không vào tiếp được đường nhỏ, nhất là đường nhỏ này còn vừa trải qua một trận động đất tàn phá, gạch ngói vương vãi, ngổn ngang vật liệu xây dựng.
Mới đang trên đường tiếp cận khu vực bị thảm họa mà đã không ổn, khó có thể tưởng tượng khi tiếp cận được thì cảnh quan nơi ấy như thế nào.
Bên cạnh việc sử dụng xe để tiếp cận thì còn huy động cả lực lượng lính nhảy dù đến tiếp ứng, cứu người như cứu hỏa.
Nhóm Cận Thời Xuyên sau khi tiếp cận thành công vùng bị nạn thì nhìn thấy khắp nơi quanh họ là những đống hoang tàn, bất kỳ chỗ nào trong tầm nhìn đều đã bị san bằng thành bình địa, những người dân may mắn thoát nạn tụ tập ngồi quây quần lại với nhau trên bãi đất trống, có người khóc, có người ngây dại, có người tuyệt vọng.
Thị trấn như chìm vào bóng đêm của ngày tận thế. Con người sao chống lại được mẹ thiên nhiên. Bạn làm tổn thương nó năm này qua tháng nọ, nó chỉ cần trở mình một chút là đã phá hủy hết tất cả.
Những người lính nhảy dù mặc đồ rằn rì đã bắt đầu công tác cứu viện, người thì sơ tán dân chúng đến nơi an toàn, người thì tiếp cận các đống đổ nát để tìm kiếm, cứu người,…
Cận Thời Xuyên hạ lệnh, mọi người chia thành các tổ nhỏ, mang theo dụng cụ thăm dò và chó tìm kiếm cứu nạn, bắt đầu công tác tìm kiếm người sống sót.
“Ở đây có người.”
“Lại đây, giúp nâng cái này lên đi.”
“Cẩn thận, cẩn thận, chân mắc kẹt rồi…”
“Rút ra ngoài mau, có dư chấn…”
“Cẩn thận…”
Đội ngũ cứu viện ngày càng đông hơn. Có khi cứu được người lành lặn nhưng cũng có khi người bê bết máu me, lại có khi đã vội bỏ mạng, tính mệnh lâm nguy…
Cuối cùng, sau không biết bao nhiêu lần nghe tiếng khóc than và những đợt dư chấn, trời… đã sáng.
Bình An giống y như Truy Phong năm ấy, năng nổ không biết mệt, đánh hơi quanh các đống đổ nát. Tính từ đêm qua đến sáng nay, Bình An đã tìm được khá đông người sống sót, giờ nó đang ngồi trên một đống hoang tàn, liên tục sủa gọi nhóm Cận Thời Xuyên đến. Đây chính là tín hiệu báo phát hiện người con sống.
Nhóm Cận Thời Xuyên vội chạy tới. Đây là một nhà dân, không còn nhận ra hình ra dạng, nó đã bị san thành bình địa.
Mọi người bắt đầu dùng tay đào, xuyên qua các khoảng trống, có thể quan sát thấy có một người phụ nữ ở bên trong quỳ hai đầu gối, người nằm bò đổ về phía trước, hai tay chống người lên, giống như tư thế quỳ lạy hành lễ thời xa xưa.
Cận Thời Xuyên gọi với vào bên trong nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại, e rằng đã… Anh ngẩng đầu lên, thấy ngay một nhân viên y tế, vội vàng vẫy tay gọi: “Bác sĩ, ở đây có người.”
Nhân viên y tế vội vàng chạy đến. Nữ bác sĩ ngồi xổm xuống cạnh chỗ Cận Thời Xuyên, nhìn theo khe hở vào trong rồi thở dài, giọng nói tỉnh táo: “Chết rồi.”
“Cô chắc chứ?” Cận Thời Xuyên nhận ra cô bác sĩ này có hơi quen quen.
Nữ bác sĩ gật đầu: “Thân thể nạn nhân đã bị đè ép biến hình, chỉ là tư thế thì có hơi.. quái dị.”
Cận Thời Xuyên quan sát qua đống đổ nát. Nếu là người sống thì phải huy động người bốc dỡ, nếu là người chết thì có thể dùng máy móc. Mặc dù bác sĩ kết luận là đã chết nhưng ít nhất thì cũng đào được thi thể ra, như ông bà ta thường nói, đấy là được mồ yên mả đẹp.
“Cần cẩu.” Cận Thời Xuyên ra lệnh.
“Rõ.” Đồng chí đội viên gật đầu, đứng dậy.
“Đợi chút.” Nữ bác sĩ tập trung nhìn, quỳ rạp cả người xuống nền đất, thò tay vào trong, mò mẫm dưới thi thể nạn nhân, hồi sau đứng dậy nói với nhóm Cận Thời Xuyên: “Có người, một đứa bé, mau lên, còn sống.”
Cận Thời Xuyên khẩn trương ra lệnh di dời vật cản, sau một hồi nỗ lực, mọi người đã nhìn thấy đứa bé nằm dưới thi thể người phụ nữ được bọc trong một cái chăn hoa li ti, tầm khoảng ba, bốn tháng tuổi, vì được mẹ che chở nên không hề bị thương.
Sau khi được bế ra cho bác sĩ kiểm tra, đứa bé vẫn ngủ say, có lẽ vì được nằm trong lòng mẹ nên mới ngoan như thế, khiến cho trái tim tất cả mọi người đều rung động.
Cuối cùng, nữ bác sĩ tìm thấy trong chăn của đứa bé một chiếc điện thoại di động. Cô vô tình làm sáng màn hình, mũi lập tức cay xè.
“Đây là của mẹ đứa trẻ viết cho con.” Nữ bác sĩ đưa điện thoại cho Cận Thời Xuyên, giọng nghẹn ngào.
Cận Thời Xuyên xem xong, lập tức nhìn lại di thể người mẹ đã khuất và đứa trẻ đang được bác sĩ bế, trong lòng ngũ vị tạp trần, không biết phải tả thế nào.
Trên màn hình là một tin nhắn đã soạn xong: “Bé ngoan thân yêu, nếu con có thể sống tiếp, nhất định phải nhớ rằng mẹ yêu con.”
Chú thích:
*Cường độ động đất: Trung Quốc sử dụng bảng thang đo cường độ động đất riêng. Có hai kiểu thang đo động đất là thang 12 cấp, phân loại dựa trên những thiệt hại nhìn thấy, được đánh số theo các số La Mã độ I, độ II, độ III, độ IV,… và thang độ lớn đo đạc bằng cách tính toán năng lượng trận động đất phát ra (ví dụ như động đất Tứ Xuyên là 7.8 độ, động đất Hiati là 7.0 độ). Ở đây tác giả dùng từ là “cấp 7” tức là đều không chuẩn theo cách gọi của cả hai thang đo trên. Động đất độ VII được miêu tả là sẽ gây thiệt hại nhỏ cho nhà cửa, kiến trúc, gây nên các vết nứt trên bề mặt. Nếu so sánh với miêu tả trong truyện thì có lẽ không phải dùng thang đo này. Tham khảo thêm về bảng thang đo ở Trung Quốc
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook