Thời Gian Như Hẹn
-
Chương 40
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong đám anh em nối khố của Cận Thời Xuyên, ngoài Triệu Dư làm ở ngoài còn có chút tự do về thời gian, những người khác lâu lâu mới được một hôm nghỉ, hơn nữa thằng này được nghỉ thì thằng kia lại không, đến bữa thằng kia được nghỉ thì thằng này lại không.
Lũ quỷ sứ một thời của khu tập thể đã từng ngày ngày quàng vai bá cổ đi với nhau, vô tư đánh rơi tuổi trẻ, nằm trên sân bóng rổ nói chuyện trên trời dưới biển, mặc sức tưởng tượng về tương lai.
Những người anh em đã cùng viết nên một thời thanh xuân rực rỡ khiến người ta hâm mộ nay đã sớm không còn trẻ trung và non nớt nữa.
Họ là thép đã tôi, là những đấng nam nhi mình đồng da sắt, mỗi người một nghề, đem hết sức vẫy vùng, hiến dâng bầu máu nóng.
Những điều từng dõng dạc tuyên bố thời niên thiếu, nay đều đã thực hiện được, nhưng cũng bởi vì vậy mà gặp nhau thì ít, xa nhau lại nhiều, rất khó tụ tập.
Hôm qua, Lục Phương Kỳ chở Cận Thời Xuyên về khu tập thể, tình cờ gặp Cố Nghiêu cũng vừa mới về, nghe nói thằng cha Thạch Đầu cũng được về nghỉ phép, thế là ăn tối xong mọi người hẹn nhau làm một trận bóng rổ.
Sau một hồi đổ mồ hôi như tắm, mấy gã đàn ông hôm nay đã từng trẻ trung một thời vẫn ngồi tán phét với nhau, nói thiên nói địa một hồi thì nói đến chuyện lên kế hoạch cho ngày mai.
Lũ chó độc thân chọn chỗ xong xuôi, ông anh Triệu Dư đã lập gia đình được mấy năm dõng dạc tuyên bố anh em như thể tay chân, nhất định phải đi bằng được.
Đúng lúc tưởng thế là xong, Cận Thời Xuyên thình lình bật ra hai chữ ngắn gọn súc tích: không rảnh.
Sau một hồi bức cung chẳng moi ra được gì, cuối cùng mọi người kết án rằng thằng cha này nhất định có bí mật không thể để người khác biết.
Cố Nghiêu nhả một hơi khói thuốc, nhìn thoáng qua Cận Thời Xuyên một cái rồi chế nhạo bảo một câu: “Không phải là có đàn bà, mai muốn đi hẹn hò đấy chứ?”
Mấy gã khác lập tức lắc đầu bảo không đời nào, Cận Thời Xuyên mà có thì khác gì cái cây bằng sắt trổ được hoa, người mù nhìn thấy ánh sáng.
Ai mà ngờ một câu nói đùa vu vơ của Cố Nghiêu lại thành sự thật.
Lúc ở nhà vệ sinh, Cố Nghiêu ban đầu chỉ lơ đãng nhìn qua Từ Lai thôi, ai ngờ cái em gái này lại tỏ ra khinh bỉ bằng mắt.
Anh ta liền cảm thấy thú vị. Ông đây dù sao cũng là quân nhân có số có má, thế mà lại bị người ta nhìn như thể lưu manh.
Chớ nhìn vẻ ngoài hòa nhã của anh ta, thực tế tính tình trong xương cốt khá là ngang bướng. Em càng tỏ thái độ thì anh đây càng thích nhìn. Không ngờ em gái này lại là vợ của thằng cha Cận Thời Xuyên, thật là bất ngờ.
Cuối cùng, buổi hẹn hò đẹp đẽ chỉ hai người biến thành buổi tụ tập năm người.
Vốn Cận Thời Xuyên không đồng ý đi tăng buổi chiều nhưng ba gã kia liền ra tay lôi kéo Từ Lai, mở miệng ra là chị dâu tương lai, em dâu tương lai, em nỡ nhẫn tâm để bọn anh ba thiếu một à?
Từ Lai nghĩ đây là các anh em chí cốt của Cận Thời Xuyên, lần đầu tiên gặp mặt mà không nể mặt người ta cũng không được hay cho lắm, hơn nữa cô còn đang muốn thể hiện mình là người hiểu chuyện, chu đáo nên đã gật đầu đồng ý.
Ba gã đàn ông tỏ vẻ đắc ý ra mặt nhìn sang Cận Thời Xuyên như muốn nói, xem vợ ông hiểu chuyện chưa kìa, đâu có đàn ông đàn ang mà lòng dạ hẹp hòi như ông chứ.
Vì chỉ đi hai xe, mọi người lại biết rõ tính nết Cận Thời Xuyên, chỉ cần không để mắt một chút là chưa biết chừng ông ta đã mang con gái nhà người ta chạy mất tông mất tích rồi, vậy nên cả đám bắt Cố Nghiêu phải ngồi xe Cận Thời Xuyên.
Ba người ngồi trong xe, không một ai lên tiếng. Cận Thời Xuyên chăm chú lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước, không biết đang thấy thế nào. Từ Lai thỉnh thoảng ngó anh một cái, ngập ngừng như thể muốn nói rồi lại thôi.
Cố Nghiêu ngồi ở ghế sau cảm thấy mình quả là cái bóng đèn to lù lù, ngay chính anh ta cũng không chịu nổi, lại còn thỉnh thoảng trông thấy ánh mắt Từ Lai nhìn Cận Thời Xuyên, cuối cùng đành đầu hàng.
“Người anh em, ông tìm một chỗ nào đấy tấp được tấp vào đi.” Ông đây không xuống xe thì sẽ thành thành tội nhân thiên cổ.
“Sao đấy?” Cận Thời Xuyên hỏi.
“Không sao hết, ăn no quá tức bụng, không muốn ngồi một chỗ đánh bài, tính đi bệnh viện khám không được hả?”
Từ Lai vừa nghe đã thấy buồn cười, ông anh này nói phét không đỏ mặt, giống y như nói thật ấy.
Cận Thời Xuyên đánh mắt nhìn Cố Nghiêu qua gương chiếu hậu: “Ông chắc chứ? Lát nữa cũng dám nói như vậy với lão Triệu và Thạch Đầu hả?”
Cố Nghiêu thầm cười trong bụng. Tao đây tạo cơ hội cho hai người bọn mày chạy trốn, mày lại còn sợ mọi người hỏi tội nữa à, mẹ mày chứ, thằng chết tiệt.
“Vậy thôi, hết đau rồi, đi đánh bài đi.”
Cố Nghiêu nhướng lông mày, môi cong lên, xe ngừng chạy.
Cận Thời Xuyên quay đầu lại bảo Cố Nghiêu: “Bệnh viện ở cách hai con phố.”
Cố Nghiêu liếc Cận Thời Xuyên một cái, cáo lỗi với Từ Lai rồi mở cửa xuống xe, gọn gàng, dứt khoát.
Từ Lai cúi đầu nghẹn cười, nhịn không được nữa, cười phá lên, cười muốn chảy cả nước mắt.
Cận Thời Xuyên đánh tay lái một cái, chiếc xe nhập lại vào dòng xe chạy. Anh cũng cười theo: “Hay lắm sao mà cười?”
“Buồn cười mà!” Từ Lai nhìn về phía Cận Thời Xuyên, “Mấy anh em nối khố của anh đều rất thú vị, đâu có cứng nhắc như anh đâu.”
“Vậy à?” Cận Thời Xuyên liếc xéo nhìn Từ Lai, nhìn đến nỗi khiến Từ Lai thấy run run.
Mãi sau này, Từ Lai mới hiểu, gã đàn ông này không hề cứng nhắc chút nào, giống như người anh em chí cốt của anh nói đấy, chúa ranh ma, có thể ăn sạch người ta.
“Vậy chúng ta đi xem phim đi!” Từ Lai cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Cận Thời Xuyên khá là nguy hiểm ngầm nên bèn đánh trống lảng.
“Ừ.”
…
Ngày cuối tuần, rạp chiếu phim đông đặc ngầu. Hai người đứng ở sảnh rạp chiếu phim, Cận Thời Xuyên hỏi Từ Lai muốn xem gì?
Từ Lai ngẩng đầu lên nghiêm túc chọn phim. Cô rất ít khi xem phim điện ảnh, không hứng thú với thế giới giải trí nên chẳng biết được mấy phim đang chiếu ở đây. Cô nghĩ Cận Thời Xuyên lại càng không biết hơn.
Cuối cùng, ánh mắt cô tập trung trên một tấm poster, tên phim chỉ đơn giản là MSF.
Hình nền poster một nửa là hình ngọn lửa, một nửa là bệnh viện MSF, nữ chính mặc áo phông đồng phục MSF, trên tay ôm một đứa trẻ da đen gầy gò, nam chính mặc áo đen quần đen, phong độ ngời ngời, cầm trên tay một khẩu súng.
Sau lưng các diễn viên chính là một hàng người, đội hình đông đảo. Dưới cùng viết một câu khẩu hiệu: “Sinh mệnh không biên giới, tình yêu không biên giới!”
Từ Lai trông thấy trong đội ngũ diễn viên có nhân vật người lính, đoán có lẽ Cận Thời Xuyên thích xem nên ngầm chọn bộ này.
“Xem phim này đi.” Từ Lai nhìn về phía Cận Thời Xuyên, phát hiện anh đang quan sát bốn phía, nhìn về phía lối thoát hiểm.
Chắc đây là bản năng của người lính phòng cháy chữa cháy rồi. Hễ đến nơi công cộng, việc đầu tiên là tìm lối thoát hiểm và chỗ đặt trang thiết bị cứu hỏa.
“Gì?” Cận Thời Xuyên quay đầu lại nhìn theo tay Từ Lai chỉ, lập tức mỉm cười, gật đầu: “Anh đi mua vé.”
Từ Lai gật đầu, chỉ góc bên kia: “Vậy em đi mua đồ ăn.”
“Đợi lát nữa cùng đi luôn.” Cận Thời Xuyên kéo tay Từ Lai đi xếp hàng mua vé.
Từ Lai cúi đầu nhìn tay mình được tay người đàn ông nắm chặt, lén cười trong bụng rồi cựa tay, đổi thành mười ngón đan nhau.
Cận Thời Xuyên nắm chặt bàn tay, cũng lặng lẽ nở nụ cười.
Điều khiến Từ Lai không ngờ là sức nóng của bộ phim này, hầu như tất cả các ghế ngồi đều kín chỗ. Họ không mua vé trước trên mạng nên giờ chỉ có chọn vị trí ở bên rìa. Cận Thời Xuyên định chọn phòng VIP nhưng Từ Lai ngăn lại, bảo là xem ở chỗ có nhiều người thú vị hơn.
Cận Thời Xuyên nghe Từ Lai, chọn một chỗ ở bên rìa rồi đi mua đồ uống và bỏng ngô.
Có lẽ vì hôm nay hai người đi hẹn hò nên đã cố gắng ăn mặc đẹp lại thêm phong độ xuất chúng nên hai người không biết chứ, ngay từ khi họ xuất hiện ở cửa rạp chiếu phim liền đã thu hút ngay sự chú ý của người khác rồi.
Lúc soát vé, Từ Lai để ý đến một cặp mẹ và con trai đứng trước họ. Cậu bé cứ chốc chốc lại ngoái đầu nhìn Từ Lai rồi quan sát Cận Thời Xuyên khá kỹ.
Mẹ cậu bé phát hiện con mình đang nhìn gì đó liền nhìn theo. Thì ra là nhìn một cô gái xinh đẹp. Chị vội cười bảo: “Ngại quá, thằng bé này thích con gái đẹp lắm.”
“Thật đáng yêu ghê!” Từ Lai cúi đầu hỏi cậu bé, “Em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Bốn tuổi rưỡi ạ.” Cậu bé hếch mặt lên, ra vẻ mình rất người lớn với Từ Lai, còn cố tình nhìn Cận Thời Xuyên một cái rồi tiếp tục, “Chị à, xin đừng bảo một người đàn ông là đáng yêu.”
Từ Lai phì cười, ngẩng lên nhìn Cận Thời Xuyên. Một tay anh cầm hộp bỏng, một tay cầm Coca, trông dẫu khá tức cười nhưng không hề ảnh hưởng đến phong độ của anh.
Cô gật đầu với thằng bé: “Phải, phải phải, không được bảo một người đàn ông đáng yêu.” Nói xong thì nhìn lên Cận Thời Xuyên, cười đầy ngụ ý với anh.
Đây chỉ là chút chuyện nhỏ này xen vào giữa lúc soát vé. Soát vé xong, Cận Thời Xuyên cúi đầu thì thầm theo kiểu đe dọa bên tai Từ Lai: “Cứ nói đáng yêu nữa đi, anh sẽ cho em biết anh không đáng yêu thế nào.”
Từ Lai bị hơi thở và giọng nói đàn ông làm cho đỏ bừng hai má. May là trong đây ánh sáng tối, màu đỏ của cô cũng được giấu đi.
Hai người tìm tới chỗ của mình ngồi xuống. Màn chiếu vẫn đang phát trailer. Chẳng mấy chốc, người đi xem đã ngồi kín khán phòng.
Cậu bé vừa nãy và mẹ cu cậu cũng đi đến lối nhỏ bên rìa. Thằng bé nhận ra hai người họ trước tiên, nói một câu rất ra dáng: “Ồ, sao khéo vậy?”
Cận Thời Xuyên không tỏ vẻ gì, Từ Lai giật giật khóe môi, gật gật đầu: “Đúng vậy, khéo thật đấy.”
Mẹ cậu bé giờ mới nhận ra người con mình chào hỏi là cặp đôi đẹp ngời ngời hồi nãy, chị chào họ một tiếng khách sáo: “Là hai người à, lại gặp nhau rồi.”
Phim sắp bắt đầu, các đèn đều tối đi. Cậu bé và mẹ ngồi xuống cạnh chỗ của Từ Lai. Phim bắt đầu chiếu.
Bộ phim này quả thực rất hay. Nó được kể qua cái nhìn của nữ chính là một bác sĩ không biên giới, nam chính là một cao thủ đánh đấm rất giỏi. Trên chiến trường ở miền nam Xu-đăng, họ cùng trải qua bạo loạn, chiến tranh, bệnh dịch, bị lính đánh thuê truy sát, dùng nghệ thuật quay phim đặc biệt để tái hiện lại sự nguy nan trong quá trình bác sĩ không biên giới cứu chữa các bệnh nhân, tranh chấp với tử thần, đồng thời với đó là nỗi tự trách, tức giận khi không thể cứu được họ.
Giữa phim có sự xuất hiện của đội lực lượng gìn giữ hòa bình, một người lính trong số họ trở thành bạn bè với nam nữ chính nhưng cuối cùng lại hy sinh.
Xem đến đây, Từ Lai liếc nhìn sang phía Cận Thời Xuyên. Cô chủ động đưa tay nắm tay anh. Đôi mắt người đàn ông chuyển sang nhìn thẳng vào mắt cô, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đùi anh rồi anh lại quay đi, tiếp tục xem phim.
Từ Lai nhìn sang cậu bé ngồi kế bên. Cậu nhóc ngay từ đầu đã không hề nghịch ngợm, ngồi xem rất chăm chú.
Điều khiến cô bất ngờ là, cô thấy khuôn mặt hai mẹ con được ánh sáng hắt từ màn chiếu tới, khuôn mặt người mẹ đẫm nước mắt.
Chú thích:
*MSF: là tên viết tắt của tổ chức bác sĩ không biên giới, tiếng Pháp là Médecins sans frontières, là một tổ chức phi chính phủ quốc tế do một số bác sĩ người Pháp thành lập vào năm 1971 với mục đích nhân đạo. Tổ chức này đưa ra những cứu trợ y tế trong các trường hợp khẩn cấp như thiên tai, dịch bệnh, nạn đói hay chiến tranh… Bác sĩ không biên giới còn có những hoạt động dài hạn như cứu trợ sau các thiên tai, trong các cuộc xung đột kéo dài hay giúp đỡ những người lưu vong. MSF đã được trao giải Nobel Hòa bình vào năm 1999. Nguồn: Wikipedia.
Bản đồ các quốc gia có MSF đang thực hiện sứ mạng năm 2015
Trong đám anh em nối khố của Cận Thời Xuyên, ngoài Triệu Dư làm ở ngoài còn có chút tự do về thời gian, những người khác lâu lâu mới được một hôm nghỉ, hơn nữa thằng này được nghỉ thì thằng kia lại không, đến bữa thằng kia được nghỉ thì thằng này lại không.
Lũ quỷ sứ một thời của khu tập thể đã từng ngày ngày quàng vai bá cổ đi với nhau, vô tư đánh rơi tuổi trẻ, nằm trên sân bóng rổ nói chuyện trên trời dưới biển, mặc sức tưởng tượng về tương lai.
Những người anh em đã cùng viết nên một thời thanh xuân rực rỡ khiến người ta hâm mộ nay đã sớm không còn trẻ trung và non nớt nữa.
Họ là thép đã tôi, là những đấng nam nhi mình đồng da sắt, mỗi người một nghề, đem hết sức vẫy vùng, hiến dâng bầu máu nóng.
Những điều từng dõng dạc tuyên bố thời niên thiếu, nay đều đã thực hiện được, nhưng cũng bởi vì vậy mà gặp nhau thì ít, xa nhau lại nhiều, rất khó tụ tập.
Hôm qua, Lục Phương Kỳ chở Cận Thời Xuyên về khu tập thể, tình cờ gặp Cố Nghiêu cũng vừa mới về, nghe nói thằng cha Thạch Đầu cũng được về nghỉ phép, thế là ăn tối xong mọi người hẹn nhau làm một trận bóng rổ.
Sau một hồi đổ mồ hôi như tắm, mấy gã đàn ông hôm nay đã từng trẻ trung một thời vẫn ngồi tán phét với nhau, nói thiên nói địa một hồi thì nói đến chuyện lên kế hoạch cho ngày mai.
Lũ chó độc thân chọn chỗ xong xuôi, ông anh Triệu Dư đã lập gia đình được mấy năm dõng dạc tuyên bố anh em như thể tay chân, nhất định phải đi bằng được.
Đúng lúc tưởng thế là xong, Cận Thời Xuyên thình lình bật ra hai chữ ngắn gọn súc tích: không rảnh.
Sau một hồi bức cung chẳng moi ra được gì, cuối cùng mọi người kết án rằng thằng cha này nhất định có bí mật không thể để người khác biết.
Cố Nghiêu nhả một hơi khói thuốc, nhìn thoáng qua Cận Thời Xuyên một cái rồi chế nhạo bảo một câu: “Không phải là có đàn bà, mai muốn đi hẹn hò đấy chứ?”
Mấy gã khác lập tức lắc đầu bảo không đời nào, Cận Thời Xuyên mà có thì khác gì cái cây bằng sắt trổ được hoa, người mù nhìn thấy ánh sáng.
Ai mà ngờ một câu nói đùa vu vơ của Cố Nghiêu lại thành sự thật.
Lúc ở nhà vệ sinh, Cố Nghiêu ban đầu chỉ lơ đãng nhìn qua Từ Lai thôi, ai ngờ cái em gái này lại tỏ ra khinh bỉ bằng mắt.
Anh ta liền cảm thấy thú vị. Ông đây dù sao cũng là quân nhân có số có má, thế mà lại bị người ta nhìn như thể lưu manh.
Chớ nhìn vẻ ngoài hòa nhã của anh ta, thực tế tính tình trong xương cốt khá là ngang bướng. Em càng tỏ thái độ thì anh đây càng thích nhìn. Không ngờ em gái này lại là vợ của thằng cha Cận Thời Xuyên, thật là bất ngờ.
Cuối cùng, buổi hẹn hò đẹp đẽ chỉ hai người biến thành buổi tụ tập năm người.
Vốn Cận Thời Xuyên không đồng ý đi tăng buổi chiều nhưng ba gã kia liền ra tay lôi kéo Từ Lai, mở miệng ra là chị dâu tương lai, em dâu tương lai, em nỡ nhẫn tâm để bọn anh ba thiếu một à?
Từ Lai nghĩ đây là các anh em chí cốt của Cận Thời Xuyên, lần đầu tiên gặp mặt mà không nể mặt người ta cũng không được hay cho lắm, hơn nữa cô còn đang muốn thể hiện mình là người hiểu chuyện, chu đáo nên đã gật đầu đồng ý.
Ba gã đàn ông tỏ vẻ đắc ý ra mặt nhìn sang Cận Thời Xuyên như muốn nói, xem vợ ông hiểu chuyện chưa kìa, đâu có đàn ông đàn ang mà lòng dạ hẹp hòi như ông chứ.
Vì chỉ đi hai xe, mọi người lại biết rõ tính nết Cận Thời Xuyên, chỉ cần không để mắt một chút là chưa biết chừng ông ta đã mang con gái nhà người ta chạy mất tông mất tích rồi, vậy nên cả đám bắt Cố Nghiêu phải ngồi xe Cận Thời Xuyên.
Ba người ngồi trong xe, không một ai lên tiếng. Cận Thời Xuyên chăm chú lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước, không biết đang thấy thế nào. Từ Lai thỉnh thoảng ngó anh một cái, ngập ngừng như thể muốn nói rồi lại thôi.
Cố Nghiêu ngồi ở ghế sau cảm thấy mình quả là cái bóng đèn to lù lù, ngay chính anh ta cũng không chịu nổi, lại còn thỉnh thoảng trông thấy ánh mắt Từ Lai nhìn Cận Thời Xuyên, cuối cùng đành đầu hàng.
“Người anh em, ông tìm một chỗ nào đấy tấp được tấp vào đi.” Ông đây không xuống xe thì sẽ thành thành tội nhân thiên cổ.
“Sao đấy?” Cận Thời Xuyên hỏi.
“Không sao hết, ăn no quá tức bụng, không muốn ngồi một chỗ đánh bài, tính đi bệnh viện khám không được hả?”
Từ Lai vừa nghe đã thấy buồn cười, ông anh này nói phét không đỏ mặt, giống y như nói thật ấy.
Cận Thời Xuyên đánh mắt nhìn Cố Nghiêu qua gương chiếu hậu: “Ông chắc chứ? Lát nữa cũng dám nói như vậy với lão Triệu và Thạch Đầu hả?”
Cố Nghiêu thầm cười trong bụng. Tao đây tạo cơ hội cho hai người bọn mày chạy trốn, mày lại còn sợ mọi người hỏi tội nữa à, mẹ mày chứ, thằng chết tiệt.
“Vậy thôi, hết đau rồi, đi đánh bài đi.”
Cố Nghiêu nhướng lông mày, môi cong lên, xe ngừng chạy.
Cận Thời Xuyên quay đầu lại bảo Cố Nghiêu: “Bệnh viện ở cách hai con phố.”
Cố Nghiêu liếc Cận Thời Xuyên một cái, cáo lỗi với Từ Lai rồi mở cửa xuống xe, gọn gàng, dứt khoát.
Từ Lai cúi đầu nghẹn cười, nhịn không được nữa, cười phá lên, cười muốn chảy cả nước mắt.
Cận Thời Xuyên đánh tay lái một cái, chiếc xe nhập lại vào dòng xe chạy. Anh cũng cười theo: “Hay lắm sao mà cười?”
“Buồn cười mà!” Từ Lai nhìn về phía Cận Thời Xuyên, “Mấy anh em nối khố của anh đều rất thú vị, đâu có cứng nhắc như anh đâu.”
“Vậy à?” Cận Thời Xuyên liếc xéo nhìn Từ Lai, nhìn đến nỗi khiến Từ Lai thấy run run.
Mãi sau này, Từ Lai mới hiểu, gã đàn ông này không hề cứng nhắc chút nào, giống như người anh em chí cốt của anh nói đấy, chúa ranh ma, có thể ăn sạch người ta.
“Vậy chúng ta đi xem phim đi!” Từ Lai cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Cận Thời Xuyên khá là nguy hiểm ngầm nên bèn đánh trống lảng.
“Ừ.”
…
Ngày cuối tuần, rạp chiếu phim đông đặc ngầu. Hai người đứng ở sảnh rạp chiếu phim, Cận Thời Xuyên hỏi Từ Lai muốn xem gì?
Từ Lai ngẩng đầu lên nghiêm túc chọn phim. Cô rất ít khi xem phim điện ảnh, không hứng thú với thế giới giải trí nên chẳng biết được mấy phim đang chiếu ở đây. Cô nghĩ Cận Thời Xuyên lại càng không biết hơn.
Cuối cùng, ánh mắt cô tập trung trên một tấm poster, tên phim chỉ đơn giản là MSF.
Hình nền poster một nửa là hình ngọn lửa, một nửa là bệnh viện MSF, nữ chính mặc áo phông đồng phục MSF, trên tay ôm một đứa trẻ da đen gầy gò, nam chính mặc áo đen quần đen, phong độ ngời ngời, cầm trên tay một khẩu súng.
Sau lưng các diễn viên chính là một hàng người, đội hình đông đảo. Dưới cùng viết một câu khẩu hiệu: “Sinh mệnh không biên giới, tình yêu không biên giới!”
Từ Lai trông thấy trong đội ngũ diễn viên có nhân vật người lính, đoán có lẽ Cận Thời Xuyên thích xem nên ngầm chọn bộ này.
“Xem phim này đi.” Từ Lai nhìn về phía Cận Thời Xuyên, phát hiện anh đang quan sát bốn phía, nhìn về phía lối thoát hiểm.
Chắc đây là bản năng của người lính phòng cháy chữa cháy rồi. Hễ đến nơi công cộng, việc đầu tiên là tìm lối thoát hiểm và chỗ đặt trang thiết bị cứu hỏa.
“Gì?” Cận Thời Xuyên quay đầu lại nhìn theo tay Từ Lai chỉ, lập tức mỉm cười, gật đầu: “Anh đi mua vé.”
Từ Lai gật đầu, chỉ góc bên kia: “Vậy em đi mua đồ ăn.”
“Đợi lát nữa cùng đi luôn.” Cận Thời Xuyên kéo tay Từ Lai đi xếp hàng mua vé.
Từ Lai cúi đầu nhìn tay mình được tay người đàn ông nắm chặt, lén cười trong bụng rồi cựa tay, đổi thành mười ngón đan nhau.
Cận Thời Xuyên nắm chặt bàn tay, cũng lặng lẽ nở nụ cười.
Điều khiến Từ Lai không ngờ là sức nóng của bộ phim này, hầu như tất cả các ghế ngồi đều kín chỗ. Họ không mua vé trước trên mạng nên giờ chỉ có chọn vị trí ở bên rìa. Cận Thời Xuyên định chọn phòng VIP nhưng Từ Lai ngăn lại, bảo là xem ở chỗ có nhiều người thú vị hơn.
Cận Thời Xuyên nghe Từ Lai, chọn một chỗ ở bên rìa rồi đi mua đồ uống và bỏng ngô.
Có lẽ vì hôm nay hai người đi hẹn hò nên đã cố gắng ăn mặc đẹp lại thêm phong độ xuất chúng nên hai người không biết chứ, ngay từ khi họ xuất hiện ở cửa rạp chiếu phim liền đã thu hút ngay sự chú ý của người khác rồi.
Lúc soát vé, Từ Lai để ý đến một cặp mẹ và con trai đứng trước họ. Cậu bé cứ chốc chốc lại ngoái đầu nhìn Từ Lai rồi quan sát Cận Thời Xuyên khá kỹ.
Mẹ cậu bé phát hiện con mình đang nhìn gì đó liền nhìn theo. Thì ra là nhìn một cô gái xinh đẹp. Chị vội cười bảo: “Ngại quá, thằng bé này thích con gái đẹp lắm.”
“Thật đáng yêu ghê!” Từ Lai cúi đầu hỏi cậu bé, “Em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Bốn tuổi rưỡi ạ.” Cậu bé hếch mặt lên, ra vẻ mình rất người lớn với Từ Lai, còn cố tình nhìn Cận Thời Xuyên một cái rồi tiếp tục, “Chị à, xin đừng bảo một người đàn ông là đáng yêu.”
Từ Lai phì cười, ngẩng lên nhìn Cận Thời Xuyên. Một tay anh cầm hộp bỏng, một tay cầm Coca, trông dẫu khá tức cười nhưng không hề ảnh hưởng đến phong độ của anh.
Cô gật đầu với thằng bé: “Phải, phải phải, không được bảo một người đàn ông đáng yêu.” Nói xong thì nhìn lên Cận Thời Xuyên, cười đầy ngụ ý với anh.
Đây chỉ là chút chuyện nhỏ này xen vào giữa lúc soát vé. Soát vé xong, Cận Thời Xuyên cúi đầu thì thầm theo kiểu đe dọa bên tai Từ Lai: “Cứ nói đáng yêu nữa đi, anh sẽ cho em biết anh không đáng yêu thế nào.”
Từ Lai bị hơi thở và giọng nói đàn ông làm cho đỏ bừng hai má. May là trong đây ánh sáng tối, màu đỏ của cô cũng được giấu đi.
Hai người tìm tới chỗ của mình ngồi xuống. Màn chiếu vẫn đang phát trailer. Chẳng mấy chốc, người đi xem đã ngồi kín khán phòng.
Cậu bé vừa nãy và mẹ cu cậu cũng đi đến lối nhỏ bên rìa. Thằng bé nhận ra hai người họ trước tiên, nói một câu rất ra dáng: “Ồ, sao khéo vậy?”
Cận Thời Xuyên không tỏ vẻ gì, Từ Lai giật giật khóe môi, gật gật đầu: “Đúng vậy, khéo thật đấy.”
Mẹ cậu bé giờ mới nhận ra người con mình chào hỏi là cặp đôi đẹp ngời ngời hồi nãy, chị chào họ một tiếng khách sáo: “Là hai người à, lại gặp nhau rồi.”
Phim sắp bắt đầu, các đèn đều tối đi. Cậu bé và mẹ ngồi xuống cạnh chỗ của Từ Lai. Phim bắt đầu chiếu.
Bộ phim này quả thực rất hay. Nó được kể qua cái nhìn của nữ chính là một bác sĩ không biên giới, nam chính là một cao thủ đánh đấm rất giỏi. Trên chiến trường ở miền nam Xu-đăng, họ cùng trải qua bạo loạn, chiến tranh, bệnh dịch, bị lính đánh thuê truy sát, dùng nghệ thuật quay phim đặc biệt để tái hiện lại sự nguy nan trong quá trình bác sĩ không biên giới cứu chữa các bệnh nhân, tranh chấp với tử thần, đồng thời với đó là nỗi tự trách, tức giận khi không thể cứu được họ.
Giữa phim có sự xuất hiện của đội lực lượng gìn giữ hòa bình, một người lính trong số họ trở thành bạn bè với nam nữ chính nhưng cuối cùng lại hy sinh.
Xem đến đây, Từ Lai liếc nhìn sang phía Cận Thời Xuyên. Cô chủ động đưa tay nắm tay anh. Đôi mắt người đàn ông chuyển sang nhìn thẳng vào mắt cô, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đùi anh rồi anh lại quay đi, tiếp tục xem phim.
Từ Lai nhìn sang cậu bé ngồi kế bên. Cậu nhóc ngay từ đầu đã không hề nghịch ngợm, ngồi xem rất chăm chú.
Điều khiến cô bất ngờ là, cô thấy khuôn mặt hai mẹ con được ánh sáng hắt từ màn chiếu tới, khuôn mặt người mẹ đẫm nước mắt.
Chú thích:
*MSF: là tên viết tắt của tổ chức bác sĩ không biên giới, tiếng Pháp là Médecins sans frontières, là một tổ chức phi chính phủ quốc tế do một số bác sĩ người Pháp thành lập vào năm 1971 với mục đích nhân đạo. Tổ chức này đưa ra những cứu trợ y tế trong các trường hợp khẩn cấp như thiên tai, dịch bệnh, nạn đói hay chiến tranh… Bác sĩ không biên giới còn có những hoạt động dài hạn như cứu trợ sau các thiên tai, trong các cuộc xung đột kéo dài hay giúp đỡ những người lưu vong. MSF đã được trao giải Nobel Hòa bình vào năm 1999. Nguồn: Wikipedia.
Bản đồ các quốc gia có MSF đang thực hiện sứ mạng năm 2015
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook