Thời Gian Như Hẹn
-
Chương 34
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Toàn bộ nội dung huấn luyện mấy ngày tiếp theo đều là tập luyện tìm kiếm ở hiện trường. Khả năng phân biệt các loại mùi của chó nhạy hơn con người cả triệu lần, thính lực gấp con người 18 lần, tầm quan sát rộng, có thể quan sát được ngay cả trong điều kiện ánh sáng yếu. Một chú chó tìm kiếm cứu nạn chuyên nghiệp lại càng cần phải được huấn luyện để phát huy tối đa những năng lực này.
Rất nhiều người sẽ đặt câu hỏi rằng đã có máy móc tìm kiếm tối tân vì sao còn cần phải sử dụng cách làm nguyên thủy là dùng chó tìm kiếm cứu nạn? Dạy dỗ được một con chó tìm kiếm cứu nạn vừa tốn công lại mất thời gian.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Chó tìm kiếm cứu nạn là vật sống, có khả năng linh hoạt, trong khi máy móc tìm kiếm thì chỉ là vật chết.
Sau những ngày huấn luyện xây dựng phản xạ có điều kiện đánh hơi đồ vật và lục soát hòm trống, hôm nay, cuối cùng mọi người cũng bước vào sân huấn luyện tìm kiếm trong khu vực đổ nát.
Trước mắt mọi người là một tòa nhà cũ nát đã sụp đổ một phần, bị bỏ hoang, đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, trông rất nguy hiểm.
Lịch sử của đống phế tích này đã rất lâu đời, là sân huấn luyện cho hầu hết các đời chó tìm kiếm cứu nạn ở Du Giang. Điều kiện bên ngoài ngôi nhà rất bất lợi, ngói rơi, gạch vỡ, đá tảng, hố sâu ngổn ngang khắp nơi.
Hành lang rắc rối phức tạp, tầng trên tầng dưới gạch đá lổn nhổn, muốn chó tìm kiếm cứu nạn tìm ra sinh vật sống trong thời gian hạn định là chuyện không hề dễ dàng.
Đây không còn là một cái sân huấn luyện trống trải như trước đây nữa. Nó là một sân bãi mô phỏng mà cả huấn luyện viên và chú chó tìm kiếm cứu nạn đều cảm thấy xa lạ, cũng là điều kiện thảm họa mà sau này mọi người ở đây đều có khả năng gặp phải.
Cận Thời Xuyên đứng trước mặt mọi người. Bình An ngồi ngay bên cạnh, cu cậu vẫn luôn giữ cái dáng vẻ kiêu ngạo, không biết sợ là gì ấy, điểm này thì giống y hệt gã huấn luyện viên của nó.
Tuy nhiên, nó quả thực có tư cách để kiêu ngạo, điểm này cũng giống với gã huấn luyện viên của nó.
Chỉ là Bình An thỉnh thoảng còn biết làm nũng, gã huấn luyện viên của nó thì không.
Cận Thời Xuyên kể lại các trường hợp cứu nạn cứu hộ thảm họa, đặc biệt là động đất, những năm gần đây, kết hợp với khung cảnh đổ nát trước mặt, để các đội viên nắm được trong quá trình huấn luyện tìm kiếm trong đống đổ nát, huấn luyện viên và chó được huấn luyện cần chú ý những điểm quan trọng nào.
Nói xong toàn bộ, Cận Thời Xuyên tổng kết: “Điều kiện tiên quyết phải bảo đảm trong khi sử dụng chó tìm kiếm cứu nạn để tìm kiếm sự sống là chúng tôi muốn cả người và chó đều được an toàn. Trong thảm họa thiên tai, có rất nhiều yếu tố nguy hiểm không thể khắc phục. Cho nên, cứu người tất nhiên quan trọng nhưng đảm bảo toàn bộ các đội viên an toàn mới là điều quan trọng nhất. Mọi người phải ghi nhớ một điều. Lính chữa cháy chúng ta mặc dù luôn luôn là đội tiên phong tuyến đầu trong công tác cứu nạn cứu hộ nhưng chúng ta không được phép lấy mạng mình để đổi mạng cho người khác. Cứu nạn cứu hộ một cách khoa học mới là điều đúng đắn. Hiểu cả chưa?”
“Hiểu ạ.”
Trong lòng mỗi người như được những lời của đội trưởng Cận nhóm lên một ngọn lửa hừng hực, vừa cảm động vừa sục sôi.
Trong xã hội, có rất nhiều người vẫn giữ thái độ xem thường cảnh sát phòng cháy chữa cháy, cứu mèo cứu chó, chọc tổ ong, đến muộn là bị chửi, giúp người ta chữa cháy còn bị trách là làm cho cả nhà khói um lên, gặp thiên tai, đi cứu trợ nhà này trước nhà kia sau vì không đủ người còn bị người nhà họ đánh chửi.
Đều là những chàng trai tuổi đời mới mười mấy đôi mươi, họ là lính cứu hỏa, không phải thần thánh, đều có cha có mẹ, là một con người bình thường, vì sao không thể cảm thông với họ nhiều hơn một chút?
Chưa từng làm nghề cứu hỏa thì không cách nào cảm nhận được nỗi chua xót, đắng cay của cái nghề này. Ngày ngày đeo ba lô ba năm chục cân leo lên leo xuống tập luyện, dù mùa hè nóng nực hay mùa đông giá rét vẫn luôn phải mặc quần áo chống cháy nặng nề, đặc biệt là vào những ngày hè nắng như đổ lửa, nhiệt độ bên trong bộ đồ chống cháy có thể lên đến hơn 40 độ, các lính cứu hỏa bị cảm nắng vẫn vững vàng đi cứu viện.
Với đội viên đội chó tìm kiếm cứu nạn này, sau này, huấn luyện viên không chỉ phải huấn luyện chó, chăm sóc chó mà đồng thời còn phải tăng cường rèn luyện thể lực của bản thân.
Với những chú chó tìm kiếm cứu hộ, chúng cũng là chó nghiệp vụ. Cho nên, sau này không thể sống tự do, thoải mái, làm nũng chủ như những con thú cưng. Từ ngày trở thành chó tìm kiếm cứu nạn, chúng ngày ngày đều phải được huấn luyện nghiêm khắc, chống lại những nỗi sợ bản năng, gánh vác đủ loại nhiệm vụ khó khăn.
Cuộc đời của một con chó chỉ có hơn mười năm. Cuộc đời của một chú chó tìm kiếm cứu nạn sẽ càng ngắn ngủi hơn. Đại đa số chúng khi đến tuổi xuất ngũ đều sẽ có rất nhiều thương tật trên cơ thể.
Có bao nhiêu người biết được những điều nhỏ nhoi này? Bao nhiêu người hiểu?
Vì sao Cận Thời Xuyên luôn là người đi đầu dẫn đội?
Vì anh mong mỏi cống hiến hết sức mình được năm nào hay năm đó, tiếp tục làm một tên lính cứu hỏa, mạnh khỏe, bình an cho đến khi hết tuổi thì đĩnh đạc, đường hoàng giải ngũ.
Tuy nhiên, giờ anh còn phải lo lắng cho mấy thằng này nữa, trọng trách nặng nề, đường vẫn còn xa.
Thấy mấy cậu huấn luyện viên đang hăng tiết vịt, Từ Lai thầm cười trong bụng. Cận Thời Xuyên tiếp tục nói: “Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu buổi huấn luyện hôm nay thôi.”
Bài tập huấn luyện của hôm nay là để chó được huấn luyện đi tìm huấn luyện viên của nó. Vì với những chú chó này thì người mà chúng quen nhất là huấn luyện viên của nó. Mới bắt đầu học không thể học ngay cái phức tạp được.
Từ Lai bấm đồng hồ. Bình An là con đầu tiên thực hành. Cận Thời Xuyên trốn vào sâu bên trong nhưng chẳng mất mấy thời gian đã được Bình An tìm thấy. Cu cậu ngồi cạnh tảng đá sủa không ngừng.
Phiến đá được lật lên, Cận Thời Xuyên bật người dậy, ngồi xổm xuống khen ngợi Bình An. Bình An kiêu ngạo hếch mõm, cái đuôi ngoáy tít.
Tiếp theo, lần lượt từng đội viên một lên thực hành. Có một số con tạo ra không ít tình huống cười ra nước mắt nhưng sau cùng thì con nào cũng tìm được huấn luyện viên của mình, có điều là thành công vẫn chưa được đẹp mắt cho lắm.
Dẫu sao thì đây cũng là lần đầu tiên thực hành tìm kiếm ở địa hình trong đống đổ nát, có thể hoàn thành được nhiệm vụ thì có thể miễn cưỡng xem như là đạt.
Đến giờ cơm tối, mọi người mới gặp Dương Dương. Cái cậu Giang Đường ruột để ngoài da, lại thêm Liệt Hỏa của cậu ta hôm nay biểu hiện rất dũng cảm, mạnh mẽ nên tha hồ có chuyện cho cậu ta khoác lác với Dương Dương.
Nói một thôi một hồi xong, Giang Đường còn bồi thêm một câu: “Thật ra tôi thấy nếu Tiểu Hổ nhà cậu mà ở đó thì nhất định cũng sẽ nhanh chóng tìm được cậu thôi.”
Dương Dương vẫn còn đang đeo tạp dề trên người. Với tính khí trước đây của cậu ta mà nghe Giang Đường nói thế nhất định sẽ cáu bẳn một trận nhưng giờ thì cậu ta chỉ cười nhạt, không lên tiếng.
Giang Đường cũng mới nhận ra mình lỡ miệng, vội vàng vỗ vai Dương Dương, lúng ta lúng túng nói: “Thế… tôi vào trước đây.”
Dương Dương gật đầu: “Ừ.”
Giang Đường chạy vào nhà ăn. Dương Dương vừa ngẩng đầu lên liền thấy Cận Thời Xuyên và Từ Lai, đợi hai người lại gần, cậu ta chào một câu: “Đội trưởng Cận, cô giáo Từ ạ.”
Vừa rồi, Cận Thời Xuyên và Từ Lai đã thấy Giang Đường nói lỡ miệng với Dương Dương nhưng hai người đều ăn ý nhìn đi chỗ khác, không lại gần. Thực tế đã chứng minh cho suy nghĩ của hai người, Dương Dương thật sự đã chín chắn, chững chạc rồi.
“Ngày mai, cậu mang Tiểu Hổ quay về đội đi.” Cận Thời Xuyên nói ngắn gọn, nhẹ tênh.
Từ Lai và Dương Dương đều giật mình tròn cả mắt nhìn lại anh. Dù bị hai cặp mắt ngạc nhiên nhìn mình chằm chằm, Cận Thời Xuyên vẫn thản nhiên như không, đôi mắt sắc sảo không hề dao động.
Thấy Dương Dương không phản hồi gì anh cũng không nói thêm nữa, vòng qua người cậu ta đi được mấy bước thì mới nghe thấy giọng nói vang dội pha lẫn niềm vui sướng của Dương vang lên sau lưng: “Rõ.”
Từ Lai ngoái đầu nhìn Dương Dương, cu cậu Tiểu Hỏa siêu ngầu đang đứng thẳng người nhìn họ. Cô chuyển mắt sang quan sát Cận Thời Xuyên, khóe môi anh hình như đang cong lên!
Lúc ăn cơm, Từ Lai trò chuyện với Cận Thời Xuyên: “Chân Tiểu Hổ vẫn chưa khỏi hẳn, tuyệt đối không được huấn luyện.”
Cận Thời Xuyên ngẩng đầu lên nhìn: “Anh bảo là quay về đội chứ đâu có nói cho phép tham gia huấn luyện.”
Từ Lai lập tức hiểu ra. Cô lắc đầu cười khe khẽ, nói nhỏ với anh: “Tiểu Hổ và Dương Dương đều là loại hiếu thắng. Trong khi những chú chó cùng vào đội với nó đang chăm chỉ huấn luyện thì nó lại phải dưỡng thương, tình trạng này để lâu sẽ sinh ra ức chế tâm lý. Xem ra đội trưởng Cận cũng rất có hiểu biết về loài chó trên phương diện tâm lý học đấy!”
Từ Lai từng được giảng ở trên lớp về quá trình phát triển và thay đổi tâm lý của chó. Từ sau khi Tiểu Hổ bị thương, cô thường xuyên chú ý đến những thay đổi cả về thể chất lẫn tinh thần của nó. Không ngờ Cận Thời Xuyên cũng lẳng lặng theo dõi.
“Cô giáo Từ, ăn không nói, ngủ không nói.” Niềm vui vẻ hiện lên trong đáy mắt Cận Thời Xuyên, anh đánh mắt nhìn sang bàn các đội viên đang ăn cơm rất nhanh, ý nhắc cô chú ý người khác, “Nghiêm túc! Nghiêm túc đi!”
Từ Lai suýt thì cười phì cả cơm, cuối cùng bị Cận Thời Xuyên cảnh cáo bằng mắt mới đành phải cố gắng nuốt vào.
Ôi, cái gã đàn ông đã nghiện còn ngại, thích giả vờ giả vịt này!
Thời điểm kết thúc đợt huấn luyện ngày càng gần. Hiệu quả huấn luyện cũng ngày càng rõ rệt. Dương Dương và Tiểu Hổ tuy không thể tham gia huấn luyện cùng mọi người nhưng đứng một bên xem cũng có thể gặt hái được rất nhiều kiến thức.
Tiểu Hổ nhìn những con chó khác nghiêm túc tập luyện, nó cũng tỏ vẻ đứng ngồi không yên, muốn được thử.
Những lúc như thế, Dương Dương sẽ xoa nhẹ đầu nó, nói cho nó biết là không được. Tiểu Hổ tuy tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, ngồi xuống bên cạnh Dương Dương.
Từ Lai dùng cùi chỏ huých nhẹ cánh tay Cận Thời Xuyên, ý bảo anh xem Dương Dương và Tiểu Hổ kìa. Cận Thời Xuyên nhìn một cái, chẳng nói gì, môi hơi cong một tí rồi lại lập tức tỏ vẻ dửng dưng, nhìn đi chỗ khác, quan sát quá trình tập luyện của các chú chó tìm kiếm cứu nạn và huấn luyện viên.
Mặt trời lặn, mặt trăng lên, dải ngân hà lấp lánh, một ngày nữa lại trôi qua.
Lúc quay về ký túc xá, Cận Thời Xuyên móc từ trong túi quần ra một vật gấp từ giấy đưa cho Từ Lai: “Cầm lấy này.”
“Gì thế?” Từ Lai vừa nói vừa đưa tay ra nhận, lúc nhìn lại thì giật mình, suýt chút nữa là vứt cả đi. Cô lườm Cận Thời Xuyên: “Sao lại gấp con ếch tặng em?”
Cận Thời Xuyên cười nhẹ nhàng một tiếng: “Liệu pháp tiếp xúc trong tâm lý học đấy, nhìn nhiều rồi thì sẽ không sợ nữa.”
“Cái này mà cũng biết.” Từ Lai nhìn con ếch giấy trong tay, cảm thấy nó thật đáng yêu.
“Tránh cho em lần nào cũng sàm sỡ anh.” Niềm vui vẻ ẩn trong đôi mắt Cận Thời Xuyên.
Từ Lai liếc anh một cái sắc lẹm: “Đội trưởng Cận, nghiêm túc của anh đi đâu mất rồi?”
Cận Thời Xuyên biết Từ Lai trêu anh nên thoải mái bật cười: “Rồi đấy, lên phòng đi.”
…
Từ Lai tắm xong quay về phòng chuẩn bị đi ngủ, thấy con ếch giấy nằm trên bàn, bất giác bật cười. Thì ra anh còn biết làm cả cái này à?
Chiếc điện thoại đặt trên bàn kêu lên một tiếng báo có tin nhắn mới. Từ Lai đọc xong liền vui ra mặt, muốn giấu cũng chẳng được.
Cận đại ca: Đêm thất tịch vui vẻ
Hóa ra hôm này là thất tịch à? Từ Lai thoăn thoắt soạn tin nhắn gửi đi.
Cận Thời Xuyên thấy màn hình điện thoại sáng lên liền mở ra đọc ngay.
Từ nha đầu: Anh cũng vui vẻ nhé
Cận Thời Xuyên bất giác nở nụ cười.
Đêm thất tịch, thật là một ngày đẹp đẽ và lãng mạn biết bao!
Chú thích:
*Con ếch giấy: có nhiều cách gấp con này lắm. Đây là kiểu ngày xưa dạy trong sách giáo khoa này.
*Liệu pháp tiếp xúc được sử dụng trong tâm lý học lâm sàng để giúp một người vượt qua nỗi sợ hãi hay rối loạn lo âu trên cơ sở việc hình thành phản xạ có điều kiện, thường được thực hiện theo một loạt các bước phân cấp, bắt đầu bằng việc tiếp xúc với một tình huống khiến bạn sợ hãi ở một mức độ tương đối thấp và dần tăng mức độ theo từng bước.
Ví dụ, “Đối với những người mắc chứng sợ chó, họ có thể bắt đầu phương pháp điều trị tiếp xúc bằng việc nhìn một chú chó nhỏ ở cách họ vài bước chân và cuối cùng tiến đến bước vuốt ve một con chó lớn”.
Toàn bộ nội dung huấn luyện mấy ngày tiếp theo đều là tập luyện tìm kiếm ở hiện trường. Khả năng phân biệt các loại mùi của chó nhạy hơn con người cả triệu lần, thính lực gấp con người 18 lần, tầm quan sát rộng, có thể quan sát được ngay cả trong điều kiện ánh sáng yếu. Một chú chó tìm kiếm cứu nạn chuyên nghiệp lại càng cần phải được huấn luyện để phát huy tối đa những năng lực này.
Rất nhiều người sẽ đặt câu hỏi rằng đã có máy móc tìm kiếm tối tân vì sao còn cần phải sử dụng cách làm nguyên thủy là dùng chó tìm kiếm cứu nạn? Dạy dỗ được một con chó tìm kiếm cứu nạn vừa tốn công lại mất thời gian.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Chó tìm kiếm cứu nạn là vật sống, có khả năng linh hoạt, trong khi máy móc tìm kiếm thì chỉ là vật chết.
Sau những ngày huấn luyện xây dựng phản xạ có điều kiện đánh hơi đồ vật và lục soát hòm trống, hôm nay, cuối cùng mọi người cũng bước vào sân huấn luyện tìm kiếm trong khu vực đổ nát.
Trước mắt mọi người là một tòa nhà cũ nát đã sụp đổ một phần, bị bỏ hoang, đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, trông rất nguy hiểm.
Lịch sử của đống phế tích này đã rất lâu đời, là sân huấn luyện cho hầu hết các đời chó tìm kiếm cứu nạn ở Du Giang. Điều kiện bên ngoài ngôi nhà rất bất lợi, ngói rơi, gạch vỡ, đá tảng, hố sâu ngổn ngang khắp nơi.
Hành lang rắc rối phức tạp, tầng trên tầng dưới gạch đá lổn nhổn, muốn chó tìm kiếm cứu nạn tìm ra sinh vật sống trong thời gian hạn định là chuyện không hề dễ dàng.
Đây không còn là một cái sân huấn luyện trống trải như trước đây nữa. Nó là một sân bãi mô phỏng mà cả huấn luyện viên và chú chó tìm kiếm cứu nạn đều cảm thấy xa lạ, cũng là điều kiện thảm họa mà sau này mọi người ở đây đều có khả năng gặp phải.
Cận Thời Xuyên đứng trước mặt mọi người. Bình An ngồi ngay bên cạnh, cu cậu vẫn luôn giữ cái dáng vẻ kiêu ngạo, không biết sợ là gì ấy, điểm này thì giống y hệt gã huấn luyện viên của nó.
Tuy nhiên, nó quả thực có tư cách để kiêu ngạo, điểm này cũng giống với gã huấn luyện viên của nó.
Chỉ là Bình An thỉnh thoảng còn biết làm nũng, gã huấn luyện viên của nó thì không.
Cận Thời Xuyên kể lại các trường hợp cứu nạn cứu hộ thảm họa, đặc biệt là động đất, những năm gần đây, kết hợp với khung cảnh đổ nát trước mặt, để các đội viên nắm được trong quá trình huấn luyện tìm kiếm trong đống đổ nát, huấn luyện viên và chó được huấn luyện cần chú ý những điểm quan trọng nào.
Nói xong toàn bộ, Cận Thời Xuyên tổng kết: “Điều kiện tiên quyết phải bảo đảm trong khi sử dụng chó tìm kiếm cứu nạn để tìm kiếm sự sống là chúng tôi muốn cả người và chó đều được an toàn. Trong thảm họa thiên tai, có rất nhiều yếu tố nguy hiểm không thể khắc phục. Cho nên, cứu người tất nhiên quan trọng nhưng đảm bảo toàn bộ các đội viên an toàn mới là điều quan trọng nhất. Mọi người phải ghi nhớ một điều. Lính chữa cháy chúng ta mặc dù luôn luôn là đội tiên phong tuyến đầu trong công tác cứu nạn cứu hộ nhưng chúng ta không được phép lấy mạng mình để đổi mạng cho người khác. Cứu nạn cứu hộ một cách khoa học mới là điều đúng đắn. Hiểu cả chưa?”
“Hiểu ạ.”
Trong lòng mỗi người như được những lời của đội trưởng Cận nhóm lên một ngọn lửa hừng hực, vừa cảm động vừa sục sôi.
Trong xã hội, có rất nhiều người vẫn giữ thái độ xem thường cảnh sát phòng cháy chữa cháy, cứu mèo cứu chó, chọc tổ ong, đến muộn là bị chửi, giúp người ta chữa cháy còn bị trách là làm cho cả nhà khói um lên, gặp thiên tai, đi cứu trợ nhà này trước nhà kia sau vì không đủ người còn bị người nhà họ đánh chửi.
Đều là những chàng trai tuổi đời mới mười mấy đôi mươi, họ là lính cứu hỏa, không phải thần thánh, đều có cha có mẹ, là một con người bình thường, vì sao không thể cảm thông với họ nhiều hơn một chút?
Chưa từng làm nghề cứu hỏa thì không cách nào cảm nhận được nỗi chua xót, đắng cay của cái nghề này. Ngày ngày đeo ba lô ba năm chục cân leo lên leo xuống tập luyện, dù mùa hè nóng nực hay mùa đông giá rét vẫn luôn phải mặc quần áo chống cháy nặng nề, đặc biệt là vào những ngày hè nắng như đổ lửa, nhiệt độ bên trong bộ đồ chống cháy có thể lên đến hơn 40 độ, các lính cứu hỏa bị cảm nắng vẫn vững vàng đi cứu viện.
Với đội viên đội chó tìm kiếm cứu nạn này, sau này, huấn luyện viên không chỉ phải huấn luyện chó, chăm sóc chó mà đồng thời còn phải tăng cường rèn luyện thể lực của bản thân.
Với những chú chó tìm kiếm cứu hộ, chúng cũng là chó nghiệp vụ. Cho nên, sau này không thể sống tự do, thoải mái, làm nũng chủ như những con thú cưng. Từ ngày trở thành chó tìm kiếm cứu nạn, chúng ngày ngày đều phải được huấn luyện nghiêm khắc, chống lại những nỗi sợ bản năng, gánh vác đủ loại nhiệm vụ khó khăn.
Cuộc đời của một con chó chỉ có hơn mười năm. Cuộc đời của một chú chó tìm kiếm cứu nạn sẽ càng ngắn ngủi hơn. Đại đa số chúng khi đến tuổi xuất ngũ đều sẽ có rất nhiều thương tật trên cơ thể.
Có bao nhiêu người biết được những điều nhỏ nhoi này? Bao nhiêu người hiểu?
Vì sao Cận Thời Xuyên luôn là người đi đầu dẫn đội?
Vì anh mong mỏi cống hiến hết sức mình được năm nào hay năm đó, tiếp tục làm một tên lính cứu hỏa, mạnh khỏe, bình an cho đến khi hết tuổi thì đĩnh đạc, đường hoàng giải ngũ.
Tuy nhiên, giờ anh còn phải lo lắng cho mấy thằng này nữa, trọng trách nặng nề, đường vẫn còn xa.
Thấy mấy cậu huấn luyện viên đang hăng tiết vịt, Từ Lai thầm cười trong bụng. Cận Thời Xuyên tiếp tục nói: “Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu buổi huấn luyện hôm nay thôi.”
Bài tập huấn luyện của hôm nay là để chó được huấn luyện đi tìm huấn luyện viên của nó. Vì với những chú chó này thì người mà chúng quen nhất là huấn luyện viên của nó. Mới bắt đầu học không thể học ngay cái phức tạp được.
Từ Lai bấm đồng hồ. Bình An là con đầu tiên thực hành. Cận Thời Xuyên trốn vào sâu bên trong nhưng chẳng mất mấy thời gian đã được Bình An tìm thấy. Cu cậu ngồi cạnh tảng đá sủa không ngừng.
Phiến đá được lật lên, Cận Thời Xuyên bật người dậy, ngồi xổm xuống khen ngợi Bình An. Bình An kiêu ngạo hếch mõm, cái đuôi ngoáy tít.
Tiếp theo, lần lượt từng đội viên một lên thực hành. Có một số con tạo ra không ít tình huống cười ra nước mắt nhưng sau cùng thì con nào cũng tìm được huấn luyện viên của mình, có điều là thành công vẫn chưa được đẹp mắt cho lắm.
Dẫu sao thì đây cũng là lần đầu tiên thực hành tìm kiếm ở địa hình trong đống đổ nát, có thể hoàn thành được nhiệm vụ thì có thể miễn cưỡng xem như là đạt.
Đến giờ cơm tối, mọi người mới gặp Dương Dương. Cái cậu Giang Đường ruột để ngoài da, lại thêm Liệt Hỏa của cậu ta hôm nay biểu hiện rất dũng cảm, mạnh mẽ nên tha hồ có chuyện cho cậu ta khoác lác với Dương Dương.
Nói một thôi một hồi xong, Giang Đường còn bồi thêm một câu: “Thật ra tôi thấy nếu Tiểu Hổ nhà cậu mà ở đó thì nhất định cũng sẽ nhanh chóng tìm được cậu thôi.”
Dương Dương vẫn còn đang đeo tạp dề trên người. Với tính khí trước đây của cậu ta mà nghe Giang Đường nói thế nhất định sẽ cáu bẳn một trận nhưng giờ thì cậu ta chỉ cười nhạt, không lên tiếng.
Giang Đường cũng mới nhận ra mình lỡ miệng, vội vàng vỗ vai Dương Dương, lúng ta lúng túng nói: “Thế… tôi vào trước đây.”
Dương Dương gật đầu: “Ừ.”
Giang Đường chạy vào nhà ăn. Dương Dương vừa ngẩng đầu lên liền thấy Cận Thời Xuyên và Từ Lai, đợi hai người lại gần, cậu ta chào một câu: “Đội trưởng Cận, cô giáo Từ ạ.”
Vừa rồi, Cận Thời Xuyên và Từ Lai đã thấy Giang Đường nói lỡ miệng với Dương Dương nhưng hai người đều ăn ý nhìn đi chỗ khác, không lại gần. Thực tế đã chứng minh cho suy nghĩ của hai người, Dương Dương thật sự đã chín chắn, chững chạc rồi.
“Ngày mai, cậu mang Tiểu Hổ quay về đội đi.” Cận Thời Xuyên nói ngắn gọn, nhẹ tênh.
Từ Lai và Dương Dương đều giật mình tròn cả mắt nhìn lại anh. Dù bị hai cặp mắt ngạc nhiên nhìn mình chằm chằm, Cận Thời Xuyên vẫn thản nhiên như không, đôi mắt sắc sảo không hề dao động.
Thấy Dương Dương không phản hồi gì anh cũng không nói thêm nữa, vòng qua người cậu ta đi được mấy bước thì mới nghe thấy giọng nói vang dội pha lẫn niềm vui sướng của Dương vang lên sau lưng: “Rõ.”
Từ Lai ngoái đầu nhìn Dương Dương, cu cậu Tiểu Hỏa siêu ngầu đang đứng thẳng người nhìn họ. Cô chuyển mắt sang quan sát Cận Thời Xuyên, khóe môi anh hình như đang cong lên!
Lúc ăn cơm, Từ Lai trò chuyện với Cận Thời Xuyên: “Chân Tiểu Hổ vẫn chưa khỏi hẳn, tuyệt đối không được huấn luyện.”
Cận Thời Xuyên ngẩng đầu lên nhìn: “Anh bảo là quay về đội chứ đâu có nói cho phép tham gia huấn luyện.”
Từ Lai lập tức hiểu ra. Cô lắc đầu cười khe khẽ, nói nhỏ với anh: “Tiểu Hổ và Dương Dương đều là loại hiếu thắng. Trong khi những chú chó cùng vào đội với nó đang chăm chỉ huấn luyện thì nó lại phải dưỡng thương, tình trạng này để lâu sẽ sinh ra ức chế tâm lý. Xem ra đội trưởng Cận cũng rất có hiểu biết về loài chó trên phương diện tâm lý học đấy!”
Từ Lai từng được giảng ở trên lớp về quá trình phát triển và thay đổi tâm lý của chó. Từ sau khi Tiểu Hổ bị thương, cô thường xuyên chú ý đến những thay đổi cả về thể chất lẫn tinh thần của nó. Không ngờ Cận Thời Xuyên cũng lẳng lặng theo dõi.
“Cô giáo Từ, ăn không nói, ngủ không nói.” Niềm vui vẻ hiện lên trong đáy mắt Cận Thời Xuyên, anh đánh mắt nhìn sang bàn các đội viên đang ăn cơm rất nhanh, ý nhắc cô chú ý người khác, “Nghiêm túc! Nghiêm túc đi!”
Từ Lai suýt thì cười phì cả cơm, cuối cùng bị Cận Thời Xuyên cảnh cáo bằng mắt mới đành phải cố gắng nuốt vào.
Ôi, cái gã đàn ông đã nghiện còn ngại, thích giả vờ giả vịt này!
Thời điểm kết thúc đợt huấn luyện ngày càng gần. Hiệu quả huấn luyện cũng ngày càng rõ rệt. Dương Dương và Tiểu Hổ tuy không thể tham gia huấn luyện cùng mọi người nhưng đứng một bên xem cũng có thể gặt hái được rất nhiều kiến thức.
Tiểu Hổ nhìn những con chó khác nghiêm túc tập luyện, nó cũng tỏ vẻ đứng ngồi không yên, muốn được thử.
Những lúc như thế, Dương Dương sẽ xoa nhẹ đầu nó, nói cho nó biết là không được. Tiểu Hổ tuy tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, ngồi xuống bên cạnh Dương Dương.
Từ Lai dùng cùi chỏ huých nhẹ cánh tay Cận Thời Xuyên, ý bảo anh xem Dương Dương và Tiểu Hổ kìa. Cận Thời Xuyên nhìn một cái, chẳng nói gì, môi hơi cong một tí rồi lại lập tức tỏ vẻ dửng dưng, nhìn đi chỗ khác, quan sát quá trình tập luyện của các chú chó tìm kiếm cứu nạn và huấn luyện viên.
Mặt trời lặn, mặt trăng lên, dải ngân hà lấp lánh, một ngày nữa lại trôi qua.
Lúc quay về ký túc xá, Cận Thời Xuyên móc từ trong túi quần ra một vật gấp từ giấy đưa cho Từ Lai: “Cầm lấy này.”
“Gì thế?” Từ Lai vừa nói vừa đưa tay ra nhận, lúc nhìn lại thì giật mình, suýt chút nữa là vứt cả đi. Cô lườm Cận Thời Xuyên: “Sao lại gấp con ếch tặng em?”
Cận Thời Xuyên cười nhẹ nhàng một tiếng: “Liệu pháp tiếp xúc trong tâm lý học đấy, nhìn nhiều rồi thì sẽ không sợ nữa.”
“Cái này mà cũng biết.” Từ Lai nhìn con ếch giấy trong tay, cảm thấy nó thật đáng yêu.
“Tránh cho em lần nào cũng sàm sỡ anh.” Niềm vui vẻ ẩn trong đôi mắt Cận Thời Xuyên.
Từ Lai liếc anh một cái sắc lẹm: “Đội trưởng Cận, nghiêm túc của anh đi đâu mất rồi?”
Cận Thời Xuyên biết Từ Lai trêu anh nên thoải mái bật cười: “Rồi đấy, lên phòng đi.”
…
Từ Lai tắm xong quay về phòng chuẩn bị đi ngủ, thấy con ếch giấy nằm trên bàn, bất giác bật cười. Thì ra anh còn biết làm cả cái này à?
Chiếc điện thoại đặt trên bàn kêu lên một tiếng báo có tin nhắn mới. Từ Lai đọc xong liền vui ra mặt, muốn giấu cũng chẳng được.
Cận đại ca: Đêm thất tịch vui vẻ
Hóa ra hôm này là thất tịch à? Từ Lai thoăn thoắt soạn tin nhắn gửi đi.
Cận Thời Xuyên thấy màn hình điện thoại sáng lên liền mở ra đọc ngay.
Từ nha đầu: Anh cũng vui vẻ nhé
Cận Thời Xuyên bất giác nở nụ cười.
Đêm thất tịch, thật là một ngày đẹp đẽ và lãng mạn biết bao!
Chú thích:
*Con ếch giấy: có nhiều cách gấp con này lắm. Đây là kiểu ngày xưa dạy trong sách giáo khoa này.
*Liệu pháp tiếp xúc được sử dụng trong tâm lý học lâm sàng để giúp một người vượt qua nỗi sợ hãi hay rối loạn lo âu trên cơ sở việc hình thành phản xạ có điều kiện, thường được thực hiện theo một loạt các bước phân cấp, bắt đầu bằng việc tiếp xúc với một tình huống khiến bạn sợ hãi ở một mức độ tương đối thấp và dần tăng mức độ theo từng bước.
Ví dụ, “Đối với những người mắc chứng sợ chó, họ có thể bắt đầu phương pháp điều trị tiếp xúc bằng việc nhìn một chú chó nhỏ ở cách họ vài bước chân và cuối cùng tiến đến bước vuốt ve một con chó lớn”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook