Thời Gian Như Hẹn
-
Chương 28
Màn đêm đen thăm thẳm, hàng ngàn vì sao trên trời cũng không đủ rọi sáng nhưng trong trái tim người con gái giờ phút này thì rực rỡ, lấp lánh sắc màu.
Hóa ra chẳng phải là một tảng đá vừa cứng đầu vừa xấu xa mà là một ngọn cỏ xanh không biết nói năng.
Giang Đường đi theo Từ Lai suốt cả quãng đường. Anh ta phát hiện tối nay nữ thần cười dịu dàng như nước, cực kỳ lộng lẫy.
Thế nên mười mấy chai nước trong tay anh ta nhẹ đến nỗi không giống như nước mà giống những cuộn bông mềm, nhẹ nhàng rơi xuống đáy lòng.
Lúc hai người trở lại sân bóng rổ thì trận đấu đã bắt đầu. Từ Lai và Giang Đường vội vàng ngồi xuống khán đài hỏi chuyện một cậu chàng cũng bắt phải thăm dự bị tên là Vương Tuấn: “Bắt đầu lâu chưa?”
Vương Tuấn trả lời: “Vừa mới bắt đầu được một tẹo, hơn một phút thôi.”
Từ Lai gật đầu, vậy thì tốt, không bị muộn.
Sau đó, ánh mắt cô tập trung vào cái người nổi bật nhất trên sàn đấu. Anh làm một động tác giả để vòng qua Dương Dương, chuyền bóng, Bàng Hâm đón được bóng, xoay người, bật nhảy, bóng vào rổ.
Từ Lai vỗ tay như thể fan cuồng.
Cận Thời Xuyên xoay người rút về phòng thủ. Anh ngước mắt lên đúng lúc trông thấy Từ Lai cười như đứa ngốc, vỗ tay liên hồi. Cận Thời Xuyên cúi đầu lén cười một tiếng rồi tiếp tục trận đấu.
“Đội trưởng Cận lợi hại thật, hoàn toàn không có ai có thể qua được cửa của anh ấy. Ôi chao, trận này chẳng có gì phải phân vân cả, thua là cái chắc rồi.” Tiếng than thở của Vương Tuấn ngồi kế bên lọt vào tai Từ Lai.
Từ Lai hơi nhướng hàng mày, mắt vẫn dán chặt quan sát Cận Thời Xuyên, miệng nói nhẹ tênh: “Chứ không sao làm đội trưởng của các anh được chứ.”
Vương Tuấn, Giang Đường ngồi hai bên trái phải nhìn dồn về phía Từ Lai, sao lại thấy cô giáo Từ hơi bị kiêu ngạo kiểu gì ấy nhỉ?
Từ Lai lần lượt liếc cả hai người: “Xem bóng đi.”
“Ờm.” Hai người ăn ý ngoảnh mặt đi, tiếp tục xem trận đấu trên sân.
Thật ra Từ Lai chẳng có hứng thú gì với bóng rổ hay bóng đá cả. Ngày xưa, hồi còn đi học, hội con gái thích nhất là được xem bọn con trai chơi bóng còn cô thì thà ngồi làm thêm một đề nữa còn hơn.
Các ông anh trong khu tập thể rảnh ra cũng thích chơi bóng rổ. Mỗi lần bị gọi đi cùng, cô đều ngồi lì ở một góc nhìn bâng quơ.
Thời niên thiếu, việc học đối với cô là quan trọng nhất. Nếu như phải kể ra thứ quan trọng hơn việc học thì đó chính là đi tìm mẹ.
Nhưng sau này, khi tìm được mẹ rồi thì mẹ đã mất. Sau khi quay về, cô càng hăng say học tập hơn gấp bội. Cô là con nhà người ta trong mắt của mọi người, là con bé học rất giỏi nhà họ Từ mọi người vẫn gọi, nhưng chỉ có cô biết mình cố gắng học tập là vì điều gì…
Hôm nay, nhờ được xem Cận Thời Xuyên chơi bóng rổ, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao con trai thích chơi bóng rổ còn con gái lại thích xem con trai chơi bóng rổ.
Rất đẹp trai, rất ra dáng.
Cận Thời Xuyên lại tiên phong dẫn bóng lên một lần nữa. Cả đám đàn ông mồ hôi đầm đìa, nước da căng bóng.
Trận đấu vẫn đang tiếp tục. Lần này đối phương rõ ràng đã có chiến thuật mới một kèm một. Cận Thời Xuyên bị Dương Dương kèm rất chặt, đây có thể là lần duy nhất anh ta có thể bỏ qua thân phận mà đọ sức công bằng, hơn nữa không thể để mất mặt trước mặt nữ thần được.
Nghĩ đến đây, anh ta tranh thủ nhìn thoáng qua khán đài chỗ Từ Lai ngồi, chỉ một khắc thôi, Cận Thời Xuyên liền lợi dụng để lách lên, Dương Dương hăng hái đuổi theo.
Sau một hồi giằng co, cuối cùng vì Dương Dương không cẩn thận tay chân, Cận Thời Xuyên được hưởng phạt bóng.
Từ Lai nghe thấy Giang Đường nói: “Tối nay, Dương Dương uống nhầm thuốc à, sao liều mạng thế?”
Vương Tuấn cùng đội với Dương Dương trả lời: “Vinh quang của tập thể, đối thủ còn là đội trưởng Cận, tất nhiên phải liều mạng rồi.”
Giang Đường cười khà khà: “Thằng oắt Dương Dương này chắc là đem hết bất mãn với đội trưởng Cận lúc ngày thường xả hết ra trên sân bóng rổ, tranh thủ báo thù riêng đấy!”
“Chớ có nói bừa, cho dù có đúng thế hay không, đây vẫn là trận đấu công bằng.” Ưu điểm lớn nhất của tên Vương Tuấn này chính là rất chính trực.
Từ Lai nhìn về phía Giang Đường: “Dương Dương có ý kiến với đội trưởng Cận à?”
“Dương Dương ấy à, có tài hoa có dung mạo có năng lực, thiên tài bẩm sinh, nào đâu gặp phải đội trưởng Cận trâu bò, con người có tính cạnh tranh, có người để so sánh thì mới nhiệt tình.” Giang Đường ra bộ ta đây hiểu biết, chậm rãi phán.
“Có thể lắm, Giang Đường.” Từ Lai vỗ vai Giang Đường một cái, “Rất có lý.”
Giang Đường gãi đầu, hơi hơi xấu hổ: “Ối dào, bình thường thôi!”
Từ Lai thấy Giang Đường tự tin hơn, lén cười trong bụng, ừ thì cho anh vênh váo đấy.
“Bắt đầu kìa.” Vương Tuấn nhắc nhở mọi người xem pha ném phạt ba điểm.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn ra sân. Cận Thời Xuyên đang đứng tại vạch ba điểm, bình tĩnh dồi bóng.
Pha ném ăn ba điểm được Cận Thời Xuyên ném nhẹ nhàng như đi chơi, đáng ghét là bóng lại trúng rổ, có tức không cơ chứ.
Trọng tài thổi còi, trận đấu đã đi được một nửa, mọi người nghỉ ngơi giữa hiệp.
Mọi người chạy lại lấy nước uống, có người mới uống được mấy ngụm đã lấy nước tưới thẳng từ trên đỉnh đầu xuống, có người thì tưới lên mặt.
Cận Thời Xuyên từ từ lại gần, Từ Lai đứng dậy cầm theo một bình nước đi về phía anh, đang đi thì bị Dương Dương chặn lại.
“Cô giáo Từ, tôi vẫn chưa có nước.” Dương Dương thò tay cầm luôn chai nước trên tay Từ Lai, cười với cô, “Cảm ơn.”
“Ơ kìa, cậu…” Từ Lai thấy Dương Dương đã mở nắp uống hết quá nửa chai còn Cận Thời Xuyên đã được Giang Đường chạy đến đưa nước cho.
Dương Dương uống hết nước rồi mới hỏi Từ Lai: “Cô giáo Từ, vừa rồi thấy tôi chơi thế nào?”
Từ Lai đáp một câu lấy lệ: “À, không tồi.”
“Thật sao?”
“Ừ, thật.”
Từ Lai gật đầu với Dương Dương rồi lại nhìn Cận Thời Xuyên, lập tức hóa đá.
Cận Thời Xuyên hơi khom lưng, cúi đầu xuống, tay trái cầm gấu áo lên lau mặt, động tác rất tùy ý nhưng vẫn khiến cô thấy gợi cảm điên đảo.
Nước da màu đồng, thắt lưng lộ ngoài không khí, đường nhân ngư, chocolate abs, cơ ngực như ẩn như hiện, như bức tượng được gọt giũa đến từng đường nét, có thể gọi là một tác phẩm nghệ thuật.
Sau đó, anh thả tay, gấu áo rơi xuống, cảnh đẹp biến mất.
“Cô giáo Từ?” Dương Dương gọi một tiếng, giọng lo lắng, “Sao mặt cô đỏ thế, không phải lại sốt nữa đấy chứ?”
Từ Lai vội vàng che mặt lại, lắc lắc đầu: “Không, không phải đâu, có lẽ là hơi nóng một chút.”
Cô phe phẩy tay tự quạt gió cho mình.
“Ồ, cô mới vừa hạ sốt, phải chú ý sức khỏe đấy…”
“…”
Tiếng còi lại vang lên, trấn đấu lại tiếp tục. Mọi người nhìn qua điểm số, đội của Cận Thời Xuyên đã vươn lên dẫn trước, rất khó vượt qua!
Trong lúc đội của Dương Dương đang mất hết cả tinh thần thì bất ngờ có tin vui, đội trưởng Cận ra ngoài sân, vào sân thay cho anh là Giang Đường.
Từ Lai ngồi tại chỗ thấy Cận Thời Xuyên đi về phía mình, bỗng dưng nhớ lại cảnh vừa nãy, mặt lại đỏ bừng lên.
Cận Thời Xuyên ngồi xuống cạnh Từ Lai. Từ Lai bắt đầu ngắm anh, một đôi chân dài ngồi mở rộng đùi, khuỷu tay chống lên đầu gối, mắt chăm chú theo dõi trận đấu.
“Nhìn đủ chưa?” Mãi sau giọng nói trầm ấm, mê hoặc của Cận Thời Xuyên mới lọt đến tai Từ Lai.
Tại anh cả đấy, đẹp cho lắm vào.
Từ Lai lập tức chuyển mắt sang phía sàn đấu, ngại với Vương Tuấn còn ngồi bên nên không dám lên tiếng.
Cận Thời Xuyên liếc nhìn một bên mặt của Từ Lai, giờ phút này trông cực kỳ ấm áp, khiến lòng người dễ chịu, nhất là gò má đỏ ửng và vành tai nhỏ nhắn mượt mà.
Anh dùng giọng nói chỉ vừa đủ hai người nghe hỏi: “Sao đỏ mặt?”
Từ Lai súy thì cắn phải lưỡi: “Nóng.”
Cận Thời Xuyên cười nhẹ một tiếng: “Lỗ tai cũng nóng à?”
“Không được à?” Từ Lai lườm Cận Thời Xuyên, tối nay chơi bóng rổ xong sao bỗng dưng lả lơi ghê vậy?
Vương Tuấn ngồi bên hỏi: “Cái gì không được cơ?”
Từ Lai bị hỏi khó: “Không có gì, xem tiếp đi.”
Trận đấu kết thúc, đội Dương Dương mặc dù đã nỗ lực hết sức để san bằng tỷ số nhưng hiệp trước bị dẫn quá xa nên cuối cùng vẫn thua với cách biệt hai điểm.
Có điều, nói thật, cuộc tranh tài này, mọi người đều đã được chơi rất sảng khoái, tinh thần cực kỳ vui vẻ.
Cận Thời Xuyên đứng dậy, gọi Lưu Húc tập hợp đội lại nghe công bố kết quả.
“Trước lúc thi đấu, ai là người nói muốn phạt?” Cận Thời Xuyên điềm nhiên nhìn mọi người.
“Báo cáo, là tôi.” Dương Dương giơ tay.
“Vậy phạt thế nào?” Cận Thời Xuyên dừng một chút, “Cá nhân hay tập thể?”
Dương Dương chấp nhận thua cuộc: “Báo cáo, là tôi muốn đánh cược, một mình tôi chịu phạt.”
Cận Thời Xuyên nhìn sang những người khác: “Mọi người cảm thấy thế nào?”
“Báo cáo, chúng tôi cùng chịu phạt.”
Tiếp đó cả đội đồng thanh hô lại câu ấy, chắc chắc, vững vàng, không lùi bước.
“Được, vậy thì…” Cận Thời Xuyên nhìn về phía Từ Lai, “Cô giáo Từ chọn cách phạt nhé?”
Từ Lai bị gọi tên, giật mình nhìn sang phía Cận Thời Xuyên, thấy anh tỏ ra thản nhiên, lại nhìn về phía các đội viên, mọi người cũng đang nhìn cô.
“Hay là phạt chống đẩy nhé.” Từ Lai đề nghị.
Cận Thời Xuyên hỏi mọi người: “Có ý kiến gì không?”
“Báo cáo, không có.”
“Được.” Cận Thời Xuyên phát hiệu lệnh, “Chống đẩy một trăm lần, chuẩn bị.”
Từ Lai không ngờ mọi người lập tức nằm xuống chuẩn bị chống đẩy thật, ngạc nhiên nhìn sang Cận Thời Xuyên, thầm lắc đầu với anh. Anh phát hiệu lệnh: “Bắt đầu.”
“1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9…” Tiếng hô vang dội chỉnh tề theo nhịp lên xuống đều đặn của các đội viên, thật là hoành tráng!
Xong xuôi, mọi người quay về ký túc xá rửa mặt, đi ngủ.
Trên đường về, Từ Lai hỏi Cận Thời Xuyên: “Vừa rồi sao lại vậy?”
Cận Thời Xuyên nghiêng đầu nhìn về phía Từ Lai, cái con bé hay cười này đúng là mười vạn câu hỏi vì sao. Anh giải thích: “Giờ họ đã học được tinh thần đoàn kết rồi.”
Vừa nói cái Từ Lai liền hiểu ra. Từ hôm đầu tiên đến đây, mọi người chưa hề được ổn định, có khối người ngoài mặt hòa nhã nhưng trong bụng thì không.
“Thì ra anh sắp xếp trận bóng rổ này là có ý như vậy, em còn tưởng là vì…” Từ Lai vội vàng phanh lại, không nói tiếp nữa.
Cận Thời Xuyên rất có hứng thú muốn biết nửa câu cô chưa nói là gì.
“Em tưởng là gì?” Cận Thời Xuyên dừng chân nhìn Từ Lai, ra vẻ thách thức thử không nói thật xem.
Từ Lai đáp lại cái nhìn của Cận Thời Xuyên, giờ chỉ có hai người họ, cô không thèm sợ đâu.
Cô nói: “Tưởng là anh thương hoa tiếc ngọc, sợ em mệt mới…”
“Cũng có ý như thế.” Cận Thời Xuyên ngắt ngang câu Từ Lai định nói. Anh nói xong liền đi tiếp.
Từ Lai nhìn tấm lưng dày rộng của Cận Thời Xuyên, vui vẻ còn nồng hơn màn đêm.
Vậy nghĩ là, tảng băng này đã tan chảy rồi chăng?
Hóa ra chẳng phải là một tảng đá vừa cứng đầu vừa xấu xa mà là một ngọn cỏ xanh không biết nói năng.
Giang Đường đi theo Từ Lai suốt cả quãng đường. Anh ta phát hiện tối nay nữ thần cười dịu dàng như nước, cực kỳ lộng lẫy.
Thế nên mười mấy chai nước trong tay anh ta nhẹ đến nỗi không giống như nước mà giống những cuộn bông mềm, nhẹ nhàng rơi xuống đáy lòng.
Lúc hai người trở lại sân bóng rổ thì trận đấu đã bắt đầu. Từ Lai và Giang Đường vội vàng ngồi xuống khán đài hỏi chuyện một cậu chàng cũng bắt phải thăm dự bị tên là Vương Tuấn: “Bắt đầu lâu chưa?”
Vương Tuấn trả lời: “Vừa mới bắt đầu được một tẹo, hơn một phút thôi.”
Từ Lai gật đầu, vậy thì tốt, không bị muộn.
Sau đó, ánh mắt cô tập trung vào cái người nổi bật nhất trên sàn đấu. Anh làm một động tác giả để vòng qua Dương Dương, chuyền bóng, Bàng Hâm đón được bóng, xoay người, bật nhảy, bóng vào rổ.
Từ Lai vỗ tay như thể fan cuồng.
Cận Thời Xuyên xoay người rút về phòng thủ. Anh ngước mắt lên đúng lúc trông thấy Từ Lai cười như đứa ngốc, vỗ tay liên hồi. Cận Thời Xuyên cúi đầu lén cười một tiếng rồi tiếp tục trận đấu.
“Đội trưởng Cận lợi hại thật, hoàn toàn không có ai có thể qua được cửa của anh ấy. Ôi chao, trận này chẳng có gì phải phân vân cả, thua là cái chắc rồi.” Tiếng than thở của Vương Tuấn ngồi kế bên lọt vào tai Từ Lai.
Từ Lai hơi nhướng hàng mày, mắt vẫn dán chặt quan sát Cận Thời Xuyên, miệng nói nhẹ tênh: “Chứ không sao làm đội trưởng của các anh được chứ.”
Vương Tuấn, Giang Đường ngồi hai bên trái phải nhìn dồn về phía Từ Lai, sao lại thấy cô giáo Từ hơi bị kiêu ngạo kiểu gì ấy nhỉ?
Từ Lai lần lượt liếc cả hai người: “Xem bóng đi.”
“Ờm.” Hai người ăn ý ngoảnh mặt đi, tiếp tục xem trận đấu trên sân.
Thật ra Từ Lai chẳng có hứng thú gì với bóng rổ hay bóng đá cả. Ngày xưa, hồi còn đi học, hội con gái thích nhất là được xem bọn con trai chơi bóng còn cô thì thà ngồi làm thêm một đề nữa còn hơn.
Các ông anh trong khu tập thể rảnh ra cũng thích chơi bóng rổ. Mỗi lần bị gọi đi cùng, cô đều ngồi lì ở một góc nhìn bâng quơ.
Thời niên thiếu, việc học đối với cô là quan trọng nhất. Nếu như phải kể ra thứ quan trọng hơn việc học thì đó chính là đi tìm mẹ.
Nhưng sau này, khi tìm được mẹ rồi thì mẹ đã mất. Sau khi quay về, cô càng hăng say học tập hơn gấp bội. Cô là con nhà người ta trong mắt của mọi người, là con bé học rất giỏi nhà họ Từ mọi người vẫn gọi, nhưng chỉ có cô biết mình cố gắng học tập là vì điều gì…
Hôm nay, nhờ được xem Cận Thời Xuyên chơi bóng rổ, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao con trai thích chơi bóng rổ còn con gái lại thích xem con trai chơi bóng rổ.
Rất đẹp trai, rất ra dáng.
Cận Thời Xuyên lại tiên phong dẫn bóng lên một lần nữa. Cả đám đàn ông mồ hôi đầm đìa, nước da căng bóng.
Trận đấu vẫn đang tiếp tục. Lần này đối phương rõ ràng đã có chiến thuật mới một kèm một. Cận Thời Xuyên bị Dương Dương kèm rất chặt, đây có thể là lần duy nhất anh ta có thể bỏ qua thân phận mà đọ sức công bằng, hơn nữa không thể để mất mặt trước mặt nữ thần được.
Nghĩ đến đây, anh ta tranh thủ nhìn thoáng qua khán đài chỗ Từ Lai ngồi, chỉ một khắc thôi, Cận Thời Xuyên liền lợi dụng để lách lên, Dương Dương hăng hái đuổi theo.
Sau một hồi giằng co, cuối cùng vì Dương Dương không cẩn thận tay chân, Cận Thời Xuyên được hưởng phạt bóng.
Từ Lai nghe thấy Giang Đường nói: “Tối nay, Dương Dương uống nhầm thuốc à, sao liều mạng thế?”
Vương Tuấn cùng đội với Dương Dương trả lời: “Vinh quang của tập thể, đối thủ còn là đội trưởng Cận, tất nhiên phải liều mạng rồi.”
Giang Đường cười khà khà: “Thằng oắt Dương Dương này chắc là đem hết bất mãn với đội trưởng Cận lúc ngày thường xả hết ra trên sân bóng rổ, tranh thủ báo thù riêng đấy!”
“Chớ có nói bừa, cho dù có đúng thế hay không, đây vẫn là trận đấu công bằng.” Ưu điểm lớn nhất của tên Vương Tuấn này chính là rất chính trực.
Từ Lai nhìn về phía Giang Đường: “Dương Dương có ý kiến với đội trưởng Cận à?”
“Dương Dương ấy à, có tài hoa có dung mạo có năng lực, thiên tài bẩm sinh, nào đâu gặp phải đội trưởng Cận trâu bò, con người có tính cạnh tranh, có người để so sánh thì mới nhiệt tình.” Giang Đường ra bộ ta đây hiểu biết, chậm rãi phán.
“Có thể lắm, Giang Đường.” Từ Lai vỗ vai Giang Đường một cái, “Rất có lý.”
Giang Đường gãi đầu, hơi hơi xấu hổ: “Ối dào, bình thường thôi!”
Từ Lai thấy Giang Đường tự tin hơn, lén cười trong bụng, ừ thì cho anh vênh váo đấy.
“Bắt đầu kìa.” Vương Tuấn nhắc nhở mọi người xem pha ném phạt ba điểm.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn ra sân. Cận Thời Xuyên đang đứng tại vạch ba điểm, bình tĩnh dồi bóng.
Pha ném ăn ba điểm được Cận Thời Xuyên ném nhẹ nhàng như đi chơi, đáng ghét là bóng lại trúng rổ, có tức không cơ chứ.
Trọng tài thổi còi, trận đấu đã đi được một nửa, mọi người nghỉ ngơi giữa hiệp.
Mọi người chạy lại lấy nước uống, có người mới uống được mấy ngụm đã lấy nước tưới thẳng từ trên đỉnh đầu xuống, có người thì tưới lên mặt.
Cận Thời Xuyên từ từ lại gần, Từ Lai đứng dậy cầm theo một bình nước đi về phía anh, đang đi thì bị Dương Dương chặn lại.
“Cô giáo Từ, tôi vẫn chưa có nước.” Dương Dương thò tay cầm luôn chai nước trên tay Từ Lai, cười với cô, “Cảm ơn.”
“Ơ kìa, cậu…” Từ Lai thấy Dương Dương đã mở nắp uống hết quá nửa chai còn Cận Thời Xuyên đã được Giang Đường chạy đến đưa nước cho.
Dương Dương uống hết nước rồi mới hỏi Từ Lai: “Cô giáo Từ, vừa rồi thấy tôi chơi thế nào?”
Từ Lai đáp một câu lấy lệ: “À, không tồi.”
“Thật sao?”
“Ừ, thật.”
Từ Lai gật đầu với Dương Dương rồi lại nhìn Cận Thời Xuyên, lập tức hóa đá.
Cận Thời Xuyên hơi khom lưng, cúi đầu xuống, tay trái cầm gấu áo lên lau mặt, động tác rất tùy ý nhưng vẫn khiến cô thấy gợi cảm điên đảo.
Nước da màu đồng, thắt lưng lộ ngoài không khí, đường nhân ngư, chocolate abs, cơ ngực như ẩn như hiện, như bức tượng được gọt giũa đến từng đường nét, có thể gọi là một tác phẩm nghệ thuật.
Sau đó, anh thả tay, gấu áo rơi xuống, cảnh đẹp biến mất.
“Cô giáo Từ?” Dương Dương gọi một tiếng, giọng lo lắng, “Sao mặt cô đỏ thế, không phải lại sốt nữa đấy chứ?”
Từ Lai vội vàng che mặt lại, lắc lắc đầu: “Không, không phải đâu, có lẽ là hơi nóng một chút.”
Cô phe phẩy tay tự quạt gió cho mình.
“Ồ, cô mới vừa hạ sốt, phải chú ý sức khỏe đấy…”
“…”
Tiếng còi lại vang lên, trấn đấu lại tiếp tục. Mọi người nhìn qua điểm số, đội của Cận Thời Xuyên đã vươn lên dẫn trước, rất khó vượt qua!
Trong lúc đội của Dương Dương đang mất hết cả tinh thần thì bất ngờ có tin vui, đội trưởng Cận ra ngoài sân, vào sân thay cho anh là Giang Đường.
Từ Lai ngồi tại chỗ thấy Cận Thời Xuyên đi về phía mình, bỗng dưng nhớ lại cảnh vừa nãy, mặt lại đỏ bừng lên.
Cận Thời Xuyên ngồi xuống cạnh Từ Lai. Từ Lai bắt đầu ngắm anh, một đôi chân dài ngồi mở rộng đùi, khuỷu tay chống lên đầu gối, mắt chăm chú theo dõi trận đấu.
“Nhìn đủ chưa?” Mãi sau giọng nói trầm ấm, mê hoặc của Cận Thời Xuyên mới lọt đến tai Từ Lai.
Tại anh cả đấy, đẹp cho lắm vào.
Từ Lai lập tức chuyển mắt sang phía sàn đấu, ngại với Vương Tuấn còn ngồi bên nên không dám lên tiếng.
Cận Thời Xuyên liếc nhìn một bên mặt của Từ Lai, giờ phút này trông cực kỳ ấm áp, khiến lòng người dễ chịu, nhất là gò má đỏ ửng và vành tai nhỏ nhắn mượt mà.
Anh dùng giọng nói chỉ vừa đủ hai người nghe hỏi: “Sao đỏ mặt?”
Từ Lai súy thì cắn phải lưỡi: “Nóng.”
Cận Thời Xuyên cười nhẹ một tiếng: “Lỗ tai cũng nóng à?”
“Không được à?” Từ Lai lườm Cận Thời Xuyên, tối nay chơi bóng rổ xong sao bỗng dưng lả lơi ghê vậy?
Vương Tuấn ngồi bên hỏi: “Cái gì không được cơ?”
Từ Lai bị hỏi khó: “Không có gì, xem tiếp đi.”
Trận đấu kết thúc, đội Dương Dương mặc dù đã nỗ lực hết sức để san bằng tỷ số nhưng hiệp trước bị dẫn quá xa nên cuối cùng vẫn thua với cách biệt hai điểm.
Có điều, nói thật, cuộc tranh tài này, mọi người đều đã được chơi rất sảng khoái, tinh thần cực kỳ vui vẻ.
Cận Thời Xuyên đứng dậy, gọi Lưu Húc tập hợp đội lại nghe công bố kết quả.
“Trước lúc thi đấu, ai là người nói muốn phạt?” Cận Thời Xuyên điềm nhiên nhìn mọi người.
“Báo cáo, là tôi.” Dương Dương giơ tay.
“Vậy phạt thế nào?” Cận Thời Xuyên dừng một chút, “Cá nhân hay tập thể?”
Dương Dương chấp nhận thua cuộc: “Báo cáo, là tôi muốn đánh cược, một mình tôi chịu phạt.”
Cận Thời Xuyên nhìn sang những người khác: “Mọi người cảm thấy thế nào?”
“Báo cáo, chúng tôi cùng chịu phạt.”
Tiếp đó cả đội đồng thanh hô lại câu ấy, chắc chắc, vững vàng, không lùi bước.
“Được, vậy thì…” Cận Thời Xuyên nhìn về phía Từ Lai, “Cô giáo Từ chọn cách phạt nhé?”
Từ Lai bị gọi tên, giật mình nhìn sang phía Cận Thời Xuyên, thấy anh tỏ ra thản nhiên, lại nhìn về phía các đội viên, mọi người cũng đang nhìn cô.
“Hay là phạt chống đẩy nhé.” Từ Lai đề nghị.
Cận Thời Xuyên hỏi mọi người: “Có ý kiến gì không?”
“Báo cáo, không có.”
“Được.” Cận Thời Xuyên phát hiệu lệnh, “Chống đẩy một trăm lần, chuẩn bị.”
Từ Lai không ngờ mọi người lập tức nằm xuống chuẩn bị chống đẩy thật, ngạc nhiên nhìn sang Cận Thời Xuyên, thầm lắc đầu với anh. Anh phát hiệu lệnh: “Bắt đầu.”
“1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9…” Tiếng hô vang dội chỉnh tề theo nhịp lên xuống đều đặn của các đội viên, thật là hoành tráng!
Xong xuôi, mọi người quay về ký túc xá rửa mặt, đi ngủ.
Trên đường về, Từ Lai hỏi Cận Thời Xuyên: “Vừa rồi sao lại vậy?”
Cận Thời Xuyên nghiêng đầu nhìn về phía Từ Lai, cái con bé hay cười này đúng là mười vạn câu hỏi vì sao. Anh giải thích: “Giờ họ đã học được tinh thần đoàn kết rồi.”
Vừa nói cái Từ Lai liền hiểu ra. Từ hôm đầu tiên đến đây, mọi người chưa hề được ổn định, có khối người ngoài mặt hòa nhã nhưng trong bụng thì không.
“Thì ra anh sắp xếp trận bóng rổ này là có ý như vậy, em còn tưởng là vì…” Từ Lai vội vàng phanh lại, không nói tiếp nữa.
Cận Thời Xuyên rất có hứng thú muốn biết nửa câu cô chưa nói là gì.
“Em tưởng là gì?” Cận Thời Xuyên dừng chân nhìn Từ Lai, ra vẻ thách thức thử không nói thật xem.
Từ Lai đáp lại cái nhìn của Cận Thời Xuyên, giờ chỉ có hai người họ, cô không thèm sợ đâu.
Cô nói: “Tưởng là anh thương hoa tiếc ngọc, sợ em mệt mới…”
“Cũng có ý như thế.” Cận Thời Xuyên ngắt ngang câu Từ Lai định nói. Anh nói xong liền đi tiếp.
Từ Lai nhìn tấm lưng dày rộng của Cận Thời Xuyên, vui vẻ còn nồng hơn màn đêm.
Vậy nghĩ là, tảng băng này đã tan chảy rồi chăng?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook