Thời Gian Nhiệt Luyến
-
Chương 2
“Vậy còn anh?” Cô hỏi ngược lại, “Người đàn ông như anh, sao lại đến xem mắt?”
Thường Trọng Vĩ nhướng mày, dường như hơi bất ngờ với câu hỏi ngược lại của cô. “Thím tôi mong muốn. Hôn nhân không nằm trong kế hoạch của tôi, trên thực tế tôi chỉ có hứng thú với công việc. Công việc rất thú vị, nhưng phụ nữ—— lại không hẳn.”
Nghe được câu trả lời của anh, cô gần như muốn trợn tròn mắt, “Cho nên anh là vì áp lực tình cảm riêng mới đến.” Cô chống cắm của m
nh, ung dung nhìn anh, “Vậy anh đã từng xem mắt mấy lần?”
“Không đếm được.” Anh nhún vai, chứng tỏ không quá quan tâm.
“Vậy tính ra tôi hơn anh, xem mắt với anh là lần thứ mười của tôi, nhưng tôi biết tôi phải ký thác hy vọng vào lần thứ mười một.”
“Lần thứ mười?!” Anh nghe vậy bật cười, “Tôi thật sự khó có thể tuởng tượng, cô mới mấy tuổi? Cần gì vội vã gả mình đi?”
“Bởi vì tôi muốn một cuộc sống ổn định.” Cô vốn không muốn trả lời câu hỏi của anh, nhưng tự nhiên thốt ra.
Anh nghiền ngẫm lời của cô, “Làm cảnh sát không ổn định sao?”
“Tuy là ổn định. Nhưng không phải là điều tôi mong muốn.”
.” Nghĩ đến cha mẹ quá vất vả mà chết, lòng Quý Y Phàm chìm xuống, hơi cụp mi xuống. “Cha mẹ tôi vì cuộc sống mà bôn ba, cuối cùng ngay cả mạng sống cũng không còn.”
“Tôi thật đáng tiếc.” Nghe được cô nói ra chuyện riêng tư của mình với anh, Thường Trọng Vĩ hơi kinh ngạc.
Cô khẽ nhún vai, “Đây không có gì, tôi gần như đã không nhớ tới chuyện này nữa rồi.”
Anh chú ý tới cô dùng chính là gần như.
“Tôi cũng rất nhớ cha mẹ tôi, họ đã qua đời trong một tai nạn máy bay, mặc dù ở trong ấn tượng của tôi cũng không thường thấy được bọn họ, bởi vì lúc nào bọn họ cũng tới tới lui lui các nơi trên thế giới, nhưng tôi biết bọn họ rất yêu tôi.”
Nghe được lời của anh, lòng cô không khỏi ưu tư gương mắt nhìn lên.
“Xin lỗi, làm phiền một chút.” Trợ lý của Thường Trọng Vĩ—— Lưu Chí Siêu xuất hiện ở bên cạnh, cúi đầu nói ở bên tai ông chủ: “Tổng giám đốc, đã đến thời gian rồi, nếu không đi, tôi sợ không đuổi kịp chuyến bay.”
“Được rồi.” Anh liếc nhìn đồng hồ trên tay của mình, sau đó nhìn Quý Y Phàm, “Tôi rất muốn tiếp tục trò chuyện thêm với cô, nhưng tôi đang vội.”
“Anh bận việc của anh, tôi biết anh phải vội bay đi Thượng Hải.”
Thường Trọng Vĩ gật nhẹ đầu, đứng lên, “Tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Nhìn động tác của anh ta, cảm giác mất mát ấy lại không mời mà tự đến nổi lên trong lòng cô, mà nhịn không được dặn dò, “Đừng tăng tốc độ nữa.”
Nghe được lời của cô, anh nhịn không được mà lộ ra nụ cười. “Cám ơn cô quan tâm!”
Nhìn thấy anh tao nhã xoay người, tầm mắt không còn lưu ở trên người cô, Quý Y Phàm mới len lén thở dốc một hơi. Người đàn ông này có ma lực khiến người mê muội, nhưng có lẽ cô sẽ không nhìn thấy anh nữa rồi…
Cô đưa tay để gấp lại phong thư thông tin của Thường Trọng Vĩ. Nhưng người đàn ông này nên nhớ.
Ánh mắt suy tư dõi theo bóng lưng của anh, nhìn anh tự đắc nói chuyện với người đàn ông bên cạnh.
Tay Quý Y Phàm đột nhiên nắm chặt lấy phong thư, đẩy chiếc ghế ra bước nhanh về phía trước, chặn ở lối đi của anh khi anh bước ra cửa nhà hàng.
Thường Trọng Vĩ không ngờ tới cô lại đột nhiên ngăn anh lại, nghi ngờ khẽ nhướng mày, “Tôi đã quên cái gì sao?”
“Không phải anh.” Cô nghiêm túc nhìn anh. “Là tôi đã quên.”
Mặc dù anh không hiểu lắm lời của cô, nhưng vẫn mỉm cười nhìn cô, khẽ gật đầu chờ cô tiếp tục nói hết.
“Tôi có thể phải lớn mật giả thiết, anh đối với buổi xem mắt không ngừng này cảm thấy mệt mỏi chứ?” Trước khi dũng khí còn chưa biến mất, cô buột miệng hỏi.
“Việc này không cần giả thiết.” Thường Trọng Vĩ làm một động tác, ý bảo Lưu Chí Siêu đi lái xe tới đây, sau đó tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy mệt mỏi rồi.”
“Chúng ta có thể giải quyết tình trạng này.”
“Giải quyết thế nào?!”
“Kết hôn với tôi.”
Kết hôn?! Cô đang cầu hôn với anh?!
Chuyện trên đời này làm cho anh kinh ngạc không nhiều, nhưng cô gái này, khiến anh cảm thấy vừa sợ lại vừa thú vị. Nếu không lo nghĩ sẽ chọc giận vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh thật sự muốn cất tiếng cười to.
“Chỉ cần kết hôn với tôi, anh cũng không cần phải xem mắt nữa, tôi cũng có thể có một cuộc sống ổn định, chúng ta theo như nhu cầu. Tin tôi, tôi thật sự không có『đúng』như vậy, tôi rất dịu dàng, mọi việc đúng mức, biết chăm sóc bản thân, tuyệt sẽ không ba ngày hai bữa làm phiền——” Cô nói rất nghiêm túc, nhưng ánh mắt cũng không tự giác lảng tránh ánh mắt của anh, “Tôi tuyệt đối là người vợ được chọn tốt nhất của anh.”
Nghe được lý do của cô, suýt nữa khiến cho anh buồn cười. “Cảnh sát Quý, cô thật sự muốn gả mình đi ra ngoài như vậy?”
“Vâng.” Câu trả lời này dứt khoát và khẳng định.
Cuộc đời này của Thường Trọng Vĩ nhận biết không ít phu nữ, nhưng gọn gàng dứt khoát giống như cô thế này cũng rất ít gặp.
“Nhưng sau khi cưới tôi, anh còn phải giúp tôi một việc.” Cô dừng một chút, chú ý tới chiếc Limousine[1] dừng ở cổng nhà hàng, cho nên cô rất nhanh nói: “Tôi cần một khoản tiền! Bởi vì anh họ của tôi muốn lấy vợ, cần tiền.”
“Nói cho tôi biết, cô bây giờ là nghiêm túc sao?”
“Bỏ——” Cô nuốt lời nói vào trọng bụng, “Tôi xin thề, tôi sẽ nghiêm túc hết mức.”
Mặc dù kinh ngạc với đề nghị của cô, nhưng anh thích cô thành thật, bề ngoài cô xinh đẹp, hơn nữa thoạt nhìn rất tao nhã, mặc dù anh rất hoài nghi tao nhã như thế có phải là thật vậy hay không, nhưng theo thái độ cô nói chuyện nhìn ra được cô chính là loại người phụ nữ coi trọng lời hứa sẽ không trốn tránh trách nhiệm, nghĩ đến đây, ánh mắt anh hơi nheo lại.
Mặc dù không thể nói Quý Y Phàm hoàn toàn đạt đến điều kiện của anh, nhưng quả thật thú vị, quan trọng nhất là, kết hôn với cô, anh thực sự có thể giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Anh không có hứng thú ba ngày hai bữa thì bị ép phải để xuống công việc, chỉ vì bị sắp xếp buổi xem mắt, họ kết hôn có thể theo như nhu cầu, lại không can thiệp lẫn nhau, đây đúng là điều anh muốn.
“Quý Y Phàm.” Thường Trọng Vĩ nhìn cô, lộ ra nụ cười mê người.
Tim cô đập rộn lên nhìn bộ đồ vest màu lam bằng lụa của anh, chờ đợi câu trả lời của anh.
“Hãy lấy tôi nhé.”
Cô bị lời nói bất ngờ của anh làm cho giật mình. Kết hôn, kết hôn với anh?! Hai mắt cô trừng đến vừa tròn vừa lớn, hoài nghi mình nghe lầm.
“Anh…” Bộ dáng của mình thật ngu xuẩn, nhưng cô vẫn cà lăm hỏi: “Anh nói cái gì?”
Anh nhìn cô chăm chú, “Mặc dù bị con gái cầu hôn với tôi mà nói là trước nay chưa có gặp qua, nhưng không thể phủ nhận cảm giác cũng không tệ lắm, nhưng vì mặt mũi của cô, chúng ta vẫn chiếu theo truyền thống làm nhé.” Anh nắm lấy tay cô, tay cô lạnh như băng vậy, có vẻ như cô đã thể hiện mình rất bình tĩnh. “Hãy lấy tôi nhé.”
Lần này Quý Y Phàm khẳng định 200% mình không có nghe lầm, nhìn hai người nắm tay nhau, cảm xúc kích động từ trong lòng vẫn truyền tới ngón chân.
Anh muốn kết hôn với cô? Tin này khiến cô hưng phấn đến giống như đi ở trên đám mây, cô gần như hoài nghi mình đã bay lên rồi.
“Thật không?!” Cảm giác quá hư ảo này khiến cô nhịn không được hỏi.
“Chỉ cần cô gật đầu chính là thật. Trước khi kết hôn, tôi sẽ bảo luật sư định ra hợp đồng trước khi cưới, cô sẽ nhận được một khoản tiền cô muốn, một sự ổn định, nhưng cô cũng phải thực hiện lời hứa của mình, không có bất kỳ trói buộc gì với tôi, để tôi có đủ tự do.”
Quý Y Phàm ngây ra như phỗng nhìn ngũ quan khôi ngô tuấn tú của Thường Trọng Vĩ, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.
“Hợp đồng trước khi cưới!?”
“Đúng vậy. Hôn nhân của chúng ta, giống như cô nói—— theo như nhu cầu.”
Đơn giản bốn chữ, cô hiểu rõ, không có quá nhiều kích tình và lãng mạn, nói một cách thẳng thừng hôn nhân của bọn họ chỉ là một cuộc giao dịch.
Theo bản năng cô không muốn nghĩ về cái gì đó sâu sắc hơn, trước khi anh đổi ý, cô lập tức gật đầu nói: “Tôi sẽ kết hôn với anh, anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ làm một người vợ như anh mong muốn.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh nhịn không được bật cười, lại hại cô căng thẳng lên.
“Anh cũng đừng đi rồi sau đó thì không nhìn nhận.”
“Sẽ không.” Anh nhẹ giọng để cam đoan.
Nhìn nụ cười của anh, Quý Y Phàm cũng từ từ lộ ra nụ cười yếu ớt; tự an ủi mình ở trong lòng, coi như hôn nhân của bọn họ là cuộc giao dịch thì thế nào, ít nhất bọn họ cũng không có bất kỳ sự miễn cưỡng nào; kết quả này là mong mỏi của cô, không có gánh nặng…
Cô không để ý tới âm thanh nho nhỏ trong lòng muốn cô cân nhắc, dù sao trên thế giới này vốn là không thể chỉ như người tính.
Tình yêu—— cô mới không cần! Cô muốn chính là một cuộc sống ổn định, cô không cần ý tưởng không thiết thực khác đến tăng thêm phiền não cho cô.
Thường Trọng Vĩ nhướng mày, dường như hơi bất ngờ với câu hỏi ngược lại của cô. “Thím tôi mong muốn. Hôn nhân không nằm trong kế hoạch của tôi, trên thực tế tôi chỉ có hứng thú với công việc. Công việc rất thú vị, nhưng phụ nữ—— lại không hẳn.”
Nghe được câu trả lời của anh, cô gần như muốn trợn tròn mắt, “Cho nên anh là vì áp lực tình cảm riêng mới đến.” Cô chống cắm của m
nh, ung dung nhìn anh, “Vậy anh đã từng xem mắt mấy lần?”
“Không đếm được.” Anh nhún vai, chứng tỏ không quá quan tâm.
“Vậy tính ra tôi hơn anh, xem mắt với anh là lần thứ mười của tôi, nhưng tôi biết tôi phải ký thác hy vọng vào lần thứ mười một.”
“Lần thứ mười?!” Anh nghe vậy bật cười, “Tôi thật sự khó có thể tuởng tượng, cô mới mấy tuổi? Cần gì vội vã gả mình đi?”
“Bởi vì tôi muốn một cuộc sống ổn định.” Cô vốn không muốn trả lời câu hỏi của anh, nhưng tự nhiên thốt ra.
Anh nghiền ngẫm lời của cô, “Làm cảnh sát không ổn định sao?”
“Tuy là ổn định. Nhưng không phải là điều tôi mong muốn.”
.” Nghĩ đến cha mẹ quá vất vả mà chết, lòng Quý Y Phàm chìm xuống, hơi cụp mi xuống. “Cha mẹ tôi vì cuộc sống mà bôn ba, cuối cùng ngay cả mạng sống cũng không còn.”
“Tôi thật đáng tiếc.” Nghe được cô nói ra chuyện riêng tư của mình với anh, Thường Trọng Vĩ hơi kinh ngạc.
Cô khẽ nhún vai, “Đây không có gì, tôi gần như đã không nhớ tới chuyện này nữa rồi.”
Anh chú ý tới cô dùng chính là gần như.
“Tôi cũng rất nhớ cha mẹ tôi, họ đã qua đời trong một tai nạn máy bay, mặc dù ở trong ấn tượng của tôi cũng không thường thấy được bọn họ, bởi vì lúc nào bọn họ cũng tới tới lui lui các nơi trên thế giới, nhưng tôi biết bọn họ rất yêu tôi.”
Nghe được lời của anh, lòng cô không khỏi ưu tư gương mắt nhìn lên.
“Xin lỗi, làm phiền một chút.” Trợ lý của Thường Trọng Vĩ—— Lưu Chí Siêu xuất hiện ở bên cạnh, cúi đầu nói ở bên tai ông chủ: “Tổng giám đốc, đã đến thời gian rồi, nếu không đi, tôi sợ không đuổi kịp chuyến bay.”
“Được rồi.” Anh liếc nhìn đồng hồ trên tay của mình, sau đó nhìn Quý Y Phàm, “Tôi rất muốn tiếp tục trò chuyện thêm với cô, nhưng tôi đang vội.”
“Anh bận việc của anh, tôi biết anh phải vội bay đi Thượng Hải.”
Thường Trọng Vĩ gật nhẹ đầu, đứng lên, “Tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Nhìn động tác của anh ta, cảm giác mất mát ấy lại không mời mà tự đến nổi lên trong lòng cô, mà nhịn không được dặn dò, “Đừng tăng tốc độ nữa.”
Nghe được lời của cô, anh nhịn không được mà lộ ra nụ cười. “Cám ơn cô quan tâm!”
Nhìn thấy anh tao nhã xoay người, tầm mắt không còn lưu ở trên người cô, Quý Y Phàm mới len lén thở dốc một hơi. Người đàn ông này có ma lực khiến người mê muội, nhưng có lẽ cô sẽ không nhìn thấy anh nữa rồi…
Cô đưa tay để gấp lại phong thư thông tin của Thường Trọng Vĩ. Nhưng người đàn ông này nên nhớ.
Ánh mắt suy tư dõi theo bóng lưng của anh, nhìn anh tự đắc nói chuyện với người đàn ông bên cạnh.
Tay Quý Y Phàm đột nhiên nắm chặt lấy phong thư, đẩy chiếc ghế ra bước nhanh về phía trước, chặn ở lối đi của anh khi anh bước ra cửa nhà hàng.
Thường Trọng Vĩ không ngờ tới cô lại đột nhiên ngăn anh lại, nghi ngờ khẽ nhướng mày, “Tôi đã quên cái gì sao?”
“Không phải anh.” Cô nghiêm túc nhìn anh. “Là tôi đã quên.”
Mặc dù anh không hiểu lắm lời của cô, nhưng vẫn mỉm cười nhìn cô, khẽ gật đầu chờ cô tiếp tục nói hết.
“Tôi có thể phải lớn mật giả thiết, anh đối với buổi xem mắt không ngừng này cảm thấy mệt mỏi chứ?” Trước khi dũng khí còn chưa biến mất, cô buột miệng hỏi.
“Việc này không cần giả thiết.” Thường Trọng Vĩ làm một động tác, ý bảo Lưu Chí Siêu đi lái xe tới đây, sau đó tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy mệt mỏi rồi.”
“Chúng ta có thể giải quyết tình trạng này.”
“Giải quyết thế nào?!”
“Kết hôn với tôi.”
Kết hôn?! Cô đang cầu hôn với anh?!
Chuyện trên đời này làm cho anh kinh ngạc không nhiều, nhưng cô gái này, khiến anh cảm thấy vừa sợ lại vừa thú vị. Nếu không lo nghĩ sẽ chọc giận vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh thật sự muốn cất tiếng cười to.
“Chỉ cần kết hôn với tôi, anh cũng không cần phải xem mắt nữa, tôi cũng có thể có một cuộc sống ổn định, chúng ta theo như nhu cầu. Tin tôi, tôi thật sự không có『đúng』như vậy, tôi rất dịu dàng, mọi việc đúng mức, biết chăm sóc bản thân, tuyệt sẽ không ba ngày hai bữa làm phiền——” Cô nói rất nghiêm túc, nhưng ánh mắt cũng không tự giác lảng tránh ánh mắt của anh, “Tôi tuyệt đối là người vợ được chọn tốt nhất của anh.”
Nghe được lý do của cô, suýt nữa khiến cho anh buồn cười. “Cảnh sát Quý, cô thật sự muốn gả mình đi ra ngoài như vậy?”
“Vâng.” Câu trả lời này dứt khoát và khẳng định.
Cuộc đời này của Thường Trọng Vĩ nhận biết không ít phu nữ, nhưng gọn gàng dứt khoát giống như cô thế này cũng rất ít gặp.
“Nhưng sau khi cưới tôi, anh còn phải giúp tôi một việc.” Cô dừng một chút, chú ý tới chiếc Limousine[1] dừng ở cổng nhà hàng, cho nên cô rất nhanh nói: “Tôi cần một khoản tiền! Bởi vì anh họ của tôi muốn lấy vợ, cần tiền.”
“Nói cho tôi biết, cô bây giờ là nghiêm túc sao?”
“Bỏ——” Cô nuốt lời nói vào trọng bụng, “Tôi xin thề, tôi sẽ nghiêm túc hết mức.”
Mặc dù kinh ngạc với đề nghị của cô, nhưng anh thích cô thành thật, bề ngoài cô xinh đẹp, hơn nữa thoạt nhìn rất tao nhã, mặc dù anh rất hoài nghi tao nhã như thế có phải là thật vậy hay không, nhưng theo thái độ cô nói chuyện nhìn ra được cô chính là loại người phụ nữ coi trọng lời hứa sẽ không trốn tránh trách nhiệm, nghĩ đến đây, ánh mắt anh hơi nheo lại.
Mặc dù không thể nói Quý Y Phàm hoàn toàn đạt đến điều kiện của anh, nhưng quả thật thú vị, quan trọng nhất là, kết hôn với cô, anh thực sự có thể giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Anh không có hứng thú ba ngày hai bữa thì bị ép phải để xuống công việc, chỉ vì bị sắp xếp buổi xem mắt, họ kết hôn có thể theo như nhu cầu, lại không can thiệp lẫn nhau, đây đúng là điều anh muốn.
“Quý Y Phàm.” Thường Trọng Vĩ nhìn cô, lộ ra nụ cười mê người.
Tim cô đập rộn lên nhìn bộ đồ vest màu lam bằng lụa của anh, chờ đợi câu trả lời của anh.
“Hãy lấy tôi nhé.”
Cô bị lời nói bất ngờ của anh làm cho giật mình. Kết hôn, kết hôn với anh?! Hai mắt cô trừng đến vừa tròn vừa lớn, hoài nghi mình nghe lầm.
“Anh…” Bộ dáng của mình thật ngu xuẩn, nhưng cô vẫn cà lăm hỏi: “Anh nói cái gì?”
Anh nhìn cô chăm chú, “Mặc dù bị con gái cầu hôn với tôi mà nói là trước nay chưa có gặp qua, nhưng không thể phủ nhận cảm giác cũng không tệ lắm, nhưng vì mặt mũi của cô, chúng ta vẫn chiếu theo truyền thống làm nhé.” Anh nắm lấy tay cô, tay cô lạnh như băng vậy, có vẻ như cô đã thể hiện mình rất bình tĩnh. “Hãy lấy tôi nhé.”
Lần này Quý Y Phàm khẳng định 200% mình không có nghe lầm, nhìn hai người nắm tay nhau, cảm xúc kích động từ trong lòng vẫn truyền tới ngón chân.
Anh muốn kết hôn với cô? Tin này khiến cô hưng phấn đến giống như đi ở trên đám mây, cô gần như hoài nghi mình đã bay lên rồi.
“Thật không?!” Cảm giác quá hư ảo này khiến cô nhịn không được hỏi.
“Chỉ cần cô gật đầu chính là thật. Trước khi kết hôn, tôi sẽ bảo luật sư định ra hợp đồng trước khi cưới, cô sẽ nhận được một khoản tiền cô muốn, một sự ổn định, nhưng cô cũng phải thực hiện lời hứa của mình, không có bất kỳ trói buộc gì với tôi, để tôi có đủ tự do.”
Quý Y Phàm ngây ra như phỗng nhìn ngũ quan khôi ngô tuấn tú của Thường Trọng Vĩ, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.
“Hợp đồng trước khi cưới!?”
“Đúng vậy. Hôn nhân của chúng ta, giống như cô nói—— theo như nhu cầu.”
Đơn giản bốn chữ, cô hiểu rõ, không có quá nhiều kích tình và lãng mạn, nói một cách thẳng thừng hôn nhân của bọn họ chỉ là một cuộc giao dịch.
Theo bản năng cô không muốn nghĩ về cái gì đó sâu sắc hơn, trước khi anh đổi ý, cô lập tức gật đầu nói: “Tôi sẽ kết hôn với anh, anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ làm một người vợ như anh mong muốn.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh nhịn không được bật cười, lại hại cô căng thẳng lên.
“Anh cũng đừng đi rồi sau đó thì không nhìn nhận.”
“Sẽ không.” Anh nhẹ giọng để cam đoan.
Nhìn nụ cười của anh, Quý Y Phàm cũng từ từ lộ ra nụ cười yếu ớt; tự an ủi mình ở trong lòng, coi như hôn nhân của bọn họ là cuộc giao dịch thì thế nào, ít nhất bọn họ cũng không có bất kỳ sự miễn cưỡng nào; kết quả này là mong mỏi của cô, không có gánh nặng…
Cô không để ý tới âm thanh nho nhỏ trong lòng muốn cô cân nhắc, dù sao trên thế giới này vốn là không thể chỉ như người tính.
Tình yêu—— cô mới không cần! Cô muốn chính là một cuộc sống ổn định, cô không cần ý tưởng không thiết thực khác đến tăng thêm phiền não cho cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook