“Quý tiểu thư, tổng giám đốc đang họp,” Lưu Chí Siêu vội vàng chặn ở trước mặt cô, “Cô không thể đi vào.”

“Hôm nay anh ấy phải trị liệu.” Quý Y Phàm không ngại đối mặt với anh ta nói: “Từ đầu anh ấy đã biết.”

“Đúng vậy, nhưng——” Anh cảm thấy huyệt thái dương đau âm ỷ, tổng giám đốc có dặn khi họp không cho bất kỳ ai quấy rầy, đương nhiên cũng bao gồm cô ở bên trong. “Không bằng trước tiên cô đến văn phòng chờ một lát, chờ tổng giám đốc họp xong.”

Quý Y Phàm thiếu kiên nhẫn khoanh tay trước ngực. Từ sau khi tháo thạch cao, Thường Trọng Vĩ cho rằng mình đã khỏi hẳn, vừa gặp phải trị liệu, thì ba ngày hai bữa tìm lý do không đi.

Ban đầu cô không biết việc này, dù sao cô cũng đã trả phép đi làm, cũng không thể nào giống như trước kia, mỗi ngày theo dõi anh, hôm nay tan ca muộn, vốn mệt đến mức muốn về nhà nằm xuống thì ngủ, nhưng nghĩ lại, quyết định hy sinh chút thời gian ngủ, vào sáng sớm cùng anh đi trị liệu, cũng không nghĩ đến đi đến bệnh viện mới biết được, người kia căn bản không tới.

“Thành thật nói cho tôi biết.” Hai tròng mắt Quý Y Phàm sáng ngời có thần nhìn chằm chằm Lưu Chí Siêu, “Từ khi tháo thạch cao đến bây giờ đã một tháng, theo lý anh ấy cần phải làm trị liệu tám lần, nhưng trên thực tế, anh ấy đi mấy lần?”

Hắng giọng, anh ta không được tự nhiên giật giật thân mình.

Cô vươn tay, quyết định bảo thủ một chút, so ra bốn ngón tay, “Bốn lần?!”

Lưu Chí Siêu không trả lời, gãi gãi đầu.

“Ba?!”

Anh ta vẫn không nói gì.

Quý Y Phàm hít một hơi thật sâu, “Hai lần?”

Lưu Chí Siêu vẫn không có phản ứng.

“Chỉ có một lần?!” Giọng của cô không nhịn được nâng lên, “Anh ấy làm cái quỷ gì? Một lần đó chẳng phải là lần đầu tiên tôi ép anh ấy đi đó sao?”

Nụ cười của anh ta hơi lúng túng, “Hình như… Đúng là như thế.”

“Mẹ kiếp! Thường Trọng Vĩ, anh đánh lừa em.” Cô dùng một tay đẩy Lưu Chí Siêu sang một bên, không để ý đến phản đối xông vào phòng họp.

Cánh cửa hội nghị bị dùng sức đẩy ra, đập vào tường lại bắn trở lại, phát ra tiếng vang thật lớn.

Thường Trọng Vĩ hơi quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, hơi bất ngờ nhìn thấy Quý Y Phàm xông vào như một đầu tàu xe lửa.

“Hôm nay anh phải trị liệu.”

“Tôi biết.” Anh giận tái mặt, “Đợi lát nữa tôi sẽ đi.”

“Tốt nhất đợi lát nữa anh nên đi, ngoại trừ lần đầu tiên em đi trị liệu với anh ở cái lần đó ra, anh căn bản là không đi nữa, hôm nay anh sẽ đi mới là lạ!”

Ánh mắt sắc bén của Thường Trọng Vĩ bắn về phía Lưu Chí Siêu.

Vẻ mặt trợ lý vô tội nhún vai.

“Trọng Vĩ.”

Nghe được giọng nói phía sau vang lên, thân hình Thường Trọng Vĩ cứng đờ, anh thật đã quên chú cũng có mặt.

“Sao con không nói hôm nay con phải trị liệu chứ? Nhanh đi đi, hội nghị này để chú xử lý là được rồi.” Thường Duy Đức nhìn Quý Y Phàm nói: “Y Phàm, Trọng Vĩ thì phiền con rồi.”

“Con biết.” Cô lôi kéo anh, “Chú cũng đã nói, đi thôi.”

Thường Trọng Vĩ lạnh mặt, bị động bị kéo đi.

“Em quản quá nhiêu rồi!” Vừa ra khỏi văn phòng, anh liền dùng sức rút tay lại.

Quý Y Phàm hơi kinh hãi nhìn bộ dáng tức giận của anh, “Hiện tại, người nên nổi giận chính là em mới đúng? Là anh tự mình nói chỉ cần đã đến giờ, thì anh nhất định sẽ đi trị liệu, tuyệt đối sẽ không vì công việc mà xem nhẹ, là anh nói không giữ lời, anh đang phát cáu với em cái gì?”

“Cho dù tôi thiếu làm mấy lần trị liệu thì mắc mớ gì đến em? Em có biết hiện tại dự án xây dựng đang nói này đối với tôi quan trong thế nào không?”

“Em không biết.” Quý Y Phàm lấy âm lượng không thua gì của anh hét lại, “Em chỉ biết em không muốn nhìn thấy anh vì công việc mà không quan tâm đến thân thể của mình.”

Thường Trọng Vĩ dùng sức bắt lấy tay cô, “Vậy bây giờ tôi nói cho em biết, tôi chẳng quan tâm cơ thể của tôi sẽ ra sao, cho nên em cũng đừng quan tâm.”

Đối mặt với cơn thịnh nộ của anh, cô đau lòng cảm thấy cổ họng thít chặt.

Anh không đợi cô trả lời, vung tay cô ra, sải bước bỏ đi.

“Anh muốn đi đâu?”

“Chú tôi đã mở miệng rồi, tôi chỉ có thể đi trị liệu.” Anh không quay đầu lại nói: “Nhưng em không cần đi theo, bởi vì tôi không cần em.” Anh không muốn nói những lời gây tổn thương người như vậy, nhưng hợp đồng lần này thật sự rất quan trọng, quan trọng đến khiến anh mất đi lý trí, nói bừa.

Một câu nói, dễ dàng vạch ra hai bên!

Nếu như vào ngày hôm nay của trước kia, cô sẽ cho rằng mọi thứ phát sinh giữa bọn họ đều là đặc biệt, đến giờ khắc này cô cũng hiểu được, là cô nghĩ mọi thứ quá tốt đẹp!

Cô chỉ là muốn quan tâm anh, nhưng quan tâm của cô không được hoanh nghênh, trái lại đẩy anh vào vị trí đối lập với cô, tương lai… Như vậy, bọn họ có thể thật sự kết hôn, có được tương lai sao?

*

* *

Nửa đêm, không biết Quý Y Phàm bị cái gì đánh thức, có lẽ là tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, cũng có lẽ là cảm xúc phức tạp đè nén ở trong lòng, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Mưa bên ngoài không kiêng nể gì đánh vào trên cửa sổ, cô cảm thấy hơi lạnh, đưa tay kéo chăn lên người, lúc này mới ý thức đến trên giường thiếu đi người còn lại.

Cô bật người ngồi dậy, đèn chiếu xuống ở đầu giường, rõ ràng biểu hiện ngoài cô ra, trên giường không có người khác. Không cần nghĩ cũng biết, nửa đêm anh lại thức dậy làm việc. Cô đã cảnh cáo anh, nhưng rõ ràng anh coi lời của cô như gió thoảng bên tai.

Cô từ trên giường đứng dậy, định ra khỏi phòng, nhưng chân vừa mới chạm sàn, cô đã do dự.

Sau khi bọn họ vì công việc của anh mà nổi lên vô số lần tranh chấp, đêm nay, thật sự không phải thời cơ tốt quấy rầy anh, nhất là án kiện gần đây vô cùng quan trọng với anh. Nhưng nếu muốn cô cái gì cũng không làm, mặc kệ anh, trong lòng cô lại khó chịu.

Ngồi ở bên giường, Quý Y Phàm quan sát căn phòng đơn điệu, giản lược của căn phòng này, căn phòng vắng lạnh giống như người của anh, anh không muốn bị ràng buộc, cũng chưa bao giờ nghĩ tới hứa hẹn tương lai với một người khác…

Ba giờ sáng, suy nghĩ của cô bay xa, ngày trước cha mẹ thường vào lúc này mới tan việc về nhà, mặc dù hết sức dè dặt nhưng thỉnh thoảng vẫn đánh thức cô, họ thường vỗ về cô, muốn cô tiếp tục ngủ, nhưng khi cô ngủ đủ giấc tỉnh lại thì họ lại ra ngoài rồi, họ làm việc vất vả như vậy, cuối cùng để lại cho cô chỉ là thi thể lạnh băng.

Nhắm chặt mắt lại, hình ảnh đáng sợ như thế đến bây giờ vẫn còn ở trong lòng cô, không xua đi được. Những năm qua, cô học được kiên cường không hề sợ hãi đối mặt với tất cả mọi chuyện, cô gần như đã quên lần cuối cùng sợ sệt như vậy là lúc nào, bây giờ cô vì quá sợ mất đi anh mà trở nên dè dặt, thực hiện những thỏa hiệp chỉ vì không muốn chọc giận anh nữa, nhưng nếu là Thường Trọng Vĩ không thay đổi thái độ sinh hoạt của anh, cuối cùng cô vẫn sẽ mất đi anh, không! Cô không muốn lại trải qua nỗi đau đó một lần nữa.

Cô đứng lên, vẻ mặt kiên trì đi ra phòng ngủ.

Cánh cửa chưa đóng lại hoàn toàn, phòng sách lộ ra ánh sáng nhạt, nghe thấy bên trong truyền ra một loạt tiếng đối thoại ríu ra ríu rít, Quý Y Phàm không khỏi nhíu mày, cô nghe không hiểu nội dung, nhưng khẳng định là bằng tiếng Anh, nhưng rõ ràng anh đang dùng máy tính chiếu lên màn hình nói chuyện với người nào đó.

Trong tấm hình to như vậy trong phòng họp, ngồi chừng mười người, một người trong đó chính là William tiên sinh lần trước đến Đài Loan, cô và ông ta cùng xuất hiện không nhiều lắm, dù sao cũng phải chờ khả năng ngữ văn của cô nâng cao, hơn nữa ông ta nói chuyện công việc với Thường Trọng Vĩ cô cũng không thể chen vào, nhưng đối với người ngoại quốc tuổi trên năm mươi này, ấn tượng của cô không tồi, hơn nữa trợ lý Lưu từng đề cập qua với cô, những năm qua, về mặc sự nghiệp ít nhiều William tiên sinh quan tâm Thường Trọng Vĩ rất nhiều.

Bước vào phòng sách, cô lẳng lặng đứng một lát, Thường Trọng Vĩ đưa lưng về phía cô cũng không có chú ý tới cô đã đến, nhưng ở đầu bên kia của máy tính mọi người cũng đã nhìn thấy cô.

Quý Y Phàm vươn tay, ấn vào công tắc đèn, bên trong lập tức sáng lên.

Thường Trọng Vĩ hơi kinh ngạc, xoay người, nhìn thấy cô không khỏi nhíu mày, “Tôi đang dùng chat webcam họp với phía nước Mỹ, tắt đèn.”

“Họp?!” Cô giễu cợt nhìn anh, “Ba giờ sáng?!”

“Đúng vậy.” Anh ra hiệu, “Đi ra ngoài!”

“Lúc này không phải thời gian anh nên rời giường đi họp.”

Thường Trọng Vĩ hít sâu một hơi, kiềm chế tình khí của mình, “Hiện tại tôi đang nói công việc.”

“Em biết, nhưng bây giờ em nói cho anh biết, đối với anh mà nói chuyện cá nhân cũng là quan trọng nhất.”

Thấy người ở đầu bên kia của máy tính bắt đầu xì xào bàn tán, anh phát cáu lên, “Tôi từng nói với em rất nhiều lần, chớ can thiệp vào công việc xử lý của tôi.”

“Muốn em không can thiệp cũng được, nhưng liều mạng thì không được.”

Thường Trọng Vĩ cảm thấy cô nói quá vô lý, “Tôi chỉ là đang họp.”

“Đây không đơn giản chỉ là cuộc họp đơn giản như vậy, anh có biết quá lao lực mà chết hay không?” Nhớ tới cha mẹ của mình, nỗi sợ hãi sâu sắc chiếm lấy cô, “Chẳng lẽ anh nhất định muốn sức khỏe suy yếu, anh mới giác ngộ sao?”

“Em kéo đến quá xa rồi.” Vẻ mặt xấu hổ nhìn William trên màn hình, anh dùng tiếng Anh nói: “Xin lỗi.”

“Không sao, bà xã tôi cũng thường bởi vì tôi quá bận rộn với công việc, thỉnh thoảng lại càu nhàu, cậu nhượng cô ấy một chút thì vô sự rồi, không bằng—— hôm khác chúng ta bàn lại.”

Nghe câu nói như thế, sắc mặt Thường Trọng Vĩ liền trầm xuống, “Nhưng——”

Lời nói của anh còn chưa có nói xong, đối phương đã tắt tin tức, anh tức giận đứng lên.

“Em có biết tôi đang nói hợp đồng với William? Chúng tôi chỉ thiếu vài chi tiết nhỏ nhất.”

“Xin lỗi.” Quý Y Phàm nhanh chóng nói xin lỗi, nhưng biểu hiện lại không cho rằng mình sai chút nào. “Nhưng không có bất kỳ một bản hợp đồng nào đáng để cho anh ba giờ sáng không ngủ canh giữ ở trước máy tính! Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên của anh, anh thật sự muốn làm tiên sao? Không ngủ, thời gian ăn cơm cũng lung tung.”

“Cho dù đúng thì thế nào? Có dính dáng gì tới em?” Anh tức giận mở ngăn kéo, lấy ra túi giấy, dùng sức ném ở trên bàn, “Tôi thấy là em đã quên thỏa thuận giữa chúng ta, tốt nhất em cẩn thận xem lại một lần nữa, phía trên này rõ ràng là em ký tên lên, lúc đó tôi có thể chọn em, là vì tôi nghĩ đến em trọng cam kết, nhưng tôi thấy em hoàn toàn không giữ chữ tín, còn được đằng chân lân đằng đầu.”

Bản hợp đồng này đối với anh mà nói, cũng không chỉ đại biểu cho lợi ích to lớn, còn có, anh không muốn thua, cũng không muốn mất đi——

Trong quá khứ anh hồn nhiên yêu một người phụ nữ không đáng để yêu, nhiều năm sau, vốn cho là hai người không có cùng xuất hiện nhưng bất ngờ lại gặp nhau, mà lần này bọn họ trở thành đối thủ cạnh tranh, vì mình cũng vì cái chết của anh trai, anh tuyệt đối sẽ không và cũng không thể thua!

Anh nổi giận xoay người đi ra ngoài, để lại một mình cô đứng ở trong phòng sách.

Nghe được tiếng cửa phòng sách bị dùng sức đóng sầm, sắc mặt của Quý Y Phàm ảm đạm, nhìn túi giấy trên bàn, cô rất rõ bên trong là thứ gì.

Là cô quá ngây thơ, cho rằng mọi thứ sẽ có thay đổi, nhưng cuối cùng chứng minh, cái gì cũng không có thay đổi!

Anh vẫn là một người làm việc điên cuồng, muốn một người vợ có thể cho anh hai trăm phần trăm tự do, tương tai của anh chỉ có một mình anh, mà cô cho anh, chỉ là một cái tên trên hợp đồng…

Đầu của cô trống trỗng được một lúc, cô mệt mỏi đưa tay khẽ đặt ở trên túi giấy, cũng không có bận tâm mở ra, bởi vì đã không cần thiết rồi.

Khóe mắt nhìn thấy ngăn kéo để túi giấy của Thường Trọng Vĩ không có đóng lại, cô chịu đựng nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cúi người, muốn đẩy ngăn kéo trở lại vị trí, nhưng phát hiện bên trong có một quyển album tinh xảo.

Cô không nên chưa có sự đồng ý của anh thì xem đồ của anh, nhưng tay của cô lại tự ý lấy ra quyển album.

Tấm đầu tiên của album là ảnh gia đình nhà Thường Trọng Vĩ bọn họ, nhìn bộ dáng ngây ngô của anh, tim của Quý Y Phàm hơi đau nhói. Khó trách Thường Trọng Vĩ có được một khuôn mặt mê người, bởi vì cha mẹ của anh là trai xinh gái đẹp điển hình, ngay cả anh trai đứng ở bên cạnh anh khoác lấy bả của anh cũng có ngũ quan khôi ngô, ngoại hình giống cha, nhưng diện mạo giống mẹ nhiều hơn một chút.

Chỉ mấy tấm ảnh cũng có thể nhìn ra gia đình hòa thuận của bọn họ, nhất là anh em Thường Trọng Vĩ bọn họ.

Tiếp tục lật thêm, nụ cười của cô lại từ từ biến mất.

Trong ảnh chụp xem ra Thường Trọng Vĩ chỉ mười bảy, mười tám tuổi ôm một cô gái xinh đẹp, tóc dài, nụ cười rạng rỡ, mấy tấm ảnh chụp kế tiếp, chỉ thấy hai người ôm ấp, lộ ra thân mật không cần nói cũng biết.

Lúc này, một tấm ảnh chụp bị xé rách từ trong album rơi xuống, cô lắp bắp kinh hãi, ghép hai tấm ảnh lại, tấm ảnh này lại làm cho vẻ mặt Quý Y Phàm kinh ngạc —— bởi vì người con gái tóc dài ấy vẫn được ôm chặt, nhưng lần này cô ấy lại e thẹn vùi ở trong ngực của anh trai Thường Trọng Vĩ.

Cô hoài nghi mình nhìn lầm, cẩn thận nhìn bức ảnh trước mặt. Không sai, hai anh em, nhưng cùng ôm một cô gái… Sao lại thế này? Cô mơ hồ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương