Thời Gian May Mắn
-
Chương 33
Từ lúc 29 tuổi đến 36 tuổi của Đào Tư Viễn giống như một giấc mộng hoàng lương.(*)
(*) Giấc mộng hoàng lương (giấc mộng kê vàng): điển cố bắt nguồn từ Chẩm trung ký của Trầm Ký Tế. Đời Đường, có chàng Lư Sinh đi thi, đến trọ ở Hàm Đan, gặp đạo sĩ Lã Ông. Lư Sinh than vãn cảnh mình cùng khốn. Lã Ông bèn lấy cái gối bằng sứ cho Sinh mượn ngủ, bảo rằng nằm mơ sẽ được như ý. Khi ấy sắc trời đã muộn, trong quán bắt đầu nấu cơm kê. Trong giấc ngủ, Lư Sinh mộng thấy được tận hưởng hết vinh hoa phú quý, con cháu đề huề. Lúc tỉnh dậy, thì nồi kê chưa chín. Câu chuyện ý nói đời người ngắn ngủi, vinh hoa phú quý tựa như một giấc chiêm bao.
Dường như đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng dường như cũng không hề phát sinh bất cứ chuyện gì.
Về phương diện công việc thì khá thuận lợi. Lương tăng hàng năm, anh được thăng chức, bắt đầu được chia lợi nhuận công ty. Dưới sự thúc giục của cha mẹ và sự hối thúc của bạn bè, anh có hai mối tình nhưng cuối cùng đều chia tay, không đi đến đâu cả.
Trong bảy năm qua, tính cách của em trai Đào Tư Viễn đã có sự thay đổi.
Em trai anh mắc chứng rối loạn phổ tự kỷ chức năng cao(*) luôn cần anh đưa đi đón về. Vào năm cậu 18 tuổi, đột nhiên biến mất khỏi nhà vào một buổi sáng trước kì nghỉ tháng Năm.
(*) Chứng rối loạn phổ tự kỷ chức năng cao, hay còn gọi là Hội chứng Asperger hoặc hiểu đơn giản là Tự kỷ thông minh.
Cuối cùng anh cũng tìm được em trai. Anh thấy cậu đang chăm chú nghe giảng trong trường Minh Đức, cũng phát hiện em ấy đã học được cách đi tàu điện ngầm.
Vì vậy vào những ngày thời tiết xấu, anh hoặc cha mẹ sẽ đưa em trai đi học rồi sau đó mới đi làm, chiều tối lại đón cậu tan học. Vào những ngày trời đẹp, em ấy sẽ tự ngồi xe buýt.
Hôm kỳ thi đại học của em trai kết thúc, anh đưa cậu đi mua một chiếc điện thoại mới vào lúc chạng vạng. Anh mua thẻ sim mới rồi lưu số của người nhà vào, em trai đứng cạnh anh, nhìn anh lưu tất cả các số.
“Em có còn muốn tải Vườn hồng tình yêu về không?” Anh hỏi.
“Vườn sao băng tường vi.” Em trai sửa lại rồi nói tiếp: “Không cần, hôm nay em thấy trên máy tính có trò chơi mới có vẻ được. Xác suất rút được thẻ SSR cao hơn trò Vườn sao băng tường vi 0,01%. Em quyết định đổi sang chơi trò đó.”
Đào Tư Viễn hỏi: “Không chơi trò cũ nữa à?”
Em trai cầm điện thoại mới, không nói gì thêm.
Ngày hôm ấy Đào Tư Viễn cảm thấy có lẽ Tưởng Kha chính là Vườn sao băng tường vi của Đào Tư Trĩ. Đào Tư Trĩ không chơi nó nữa, cũng giống như quên Tưởng Kha đi.
Anh cho rằng cần phải tiến hành một vài hoạt động giáo dục người lớn cho Đào Tư Trĩ, uốn nắn lại một số nhận thức sai lầm của em ấy, giúp cho việc kết bạn của em trai đúng đắn hơn. Vì thế đôi khi anh sẽ dò hỏi em trai về một số chi tiết trong quá trình ở chung với Tưởng Kha, từ đó rút ra những điều không phù hợp ngay từ đầu và giải thích cho cậu.
Đào Tư Trĩ có khi bằng lòng nói, có khi lại không muốn.
Ước chừng vào mùa thu năm thứ nhất đại học, Đào Tư Viễn phát hiện em trai mình mất ngủ.
Ba giờ sáng, Đào Tư Viễn đi vệ sinh, thấy phòng đứa em có ánh đèn le lói, anh tưởng là cậu quên tắt đèn. Đến khi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy em trai ngồi trên ghế, quay lưng về phía cửa, khoanh chân, mang tai nghe, hình như là đang nghe nhạc.
Đào Tư Viễn đến gần, nghe thấy em mình đang ngâm nga bài hát với giai điệu kỳ quái, cầm chiếc điện thoại cũ bị anh lấy đi, đổi lại mật khẩu, tháo thẻ sim cũ, chậm rãi lật xem thẻ của trò Vườn sao băng tường vi, từng tấm từng tấm một.
Anh lấy điện thoại, bắt cậu đi ngủ, em trai dùng ánh mắt rất nghe lời, lấy điện thoại cũ về, rồi ngoan ngoãn nằm dài trên giường, nhắm mắt lại.
Giữa tháng mười, trong một bữa tối em trai đột nhiên tuyên bố, ngày mai em ấy muốn một mình sang thành phố bên cạnh chơi.
Đào Tư Viễn không yên tâm lắm, bèn xin nghỉ làm, len lén lái xe theo sau chiếc xe buýt em trai ngồi, đi đến thành phố bên cạnh với cậu.
Lúc xếp hàng lên xe buýt, em trai nắm chặt quai ba lô, nhìn có vẻ rất căng thẳng, trông có phần đáng thương.
Sau khi xuống xe, hình như em ấy không biết bản thân muốn đi đâu, cứ nhìn ngó xung quanh, ngây người bên đường quốc lộ tận nửa tiếng. Khi Đào Tư Viễn định xuống xe định gọi cậu thì cậu rốt cuộc cũng lấy điện thoại ra, gọi một chiếc xe taxi trực tuyến.
Đào Tư Viễn lại lái xe theo sau, đến công viên ven biển với em trai.
Trời hôm nay ảm đạm, trong công viên nổi gió lớn. Em trai mặc ít quần áo, gió thổi làm quần áo dán sát vào người em ấy, nhìn rất cô đơn.
Đào Tư Viễn mua vé, nhìn em trai ở xa xa, dường như đã quen với nơi này. Cậu đi một vòng lớn trong công viên, sau đó dừng lại trên hành lang dài màu trắng, bắt đầu chụp ảnh.
Dáng vẻ chụp ảnh của em trai rất kỳ lạ. Từ đầu hành lang, cậu đi chưa mấy bước liền tách một tấm, sau đó nhìn điện thoại mấy giây, như thể đang so sánh hoặc tìm gì đó.
Cuối cùng chắc là đã tìm được, em ấy ngồi xuống một chỗ nào đó trên hành lang, ngồi chơi game đến chiều.
Khoảng 2 giờ, em trai đứng dậy, rời khỏi công viên ven biển, bắt xe đến một nơi khác.
Sau khi xuống xe, em trai nhìn điện thoại, hình như là xem bản đồ, đi tới bờ biển.
Đào Tư Viễn đi cùng, thấy em trai đi xuống bậc thềm, nhìn một hòn đảo nhỏ trồng đầy cây cối ở bờ bên kia rồi ngồi xuống, đợi một lúc.
Khi thủy triều xuống, một dải cát trắng dài xuất hiện giữa đảo và đất liền.
Đào Tư Trĩ chống cằm nhìn một hồi, Đào Tư Viễn thấy cậu ngẩn người liền đến gần cậu thêm một chút. Anh nghe thấy tiếng cậu tỏ ra thâm trầm thở dài một hơi.
Đào Tư Trĩ không sang bên kia đảo, cậu quay lại trạm xe bus, lên xe đi về.
Một tuần sau, Đào Tư Viễn đưa em trai đến trung tâm can thiệp, khi nói về tình hình của em ấy với chuyên viên thì chỉ nói một cách đơn giản và có phần giấu giếm.
Anh nói rằng, có một người bạn rời xa em trai, em ấy không quen.
Chuyên viên nói chuyện riêng với em trai anh rồi giao cho cậu một nhiệm vụ là ghi lại những sinh hoạt thường ngày.
Em trai rất nghe lời, ngày hôm đó bắt đầu ghi chép luôn.
Đào Tư Viễn tìm một lý do, không làm cố vấn đầu tư cho bà Tưởng nữa, nhưng bà vẫn thường xuyên gọi điện quan tâm tới tình hình gần đây của Đào Tư Trĩ.
Khi chuyện trò, thỉnh thoảng bà ấy có nhắc đến Tưởng Kha, nói Tưởng Kha rất chăm học nhưng lại trở nên cô độc hơn trước kia. Đến kỳ nghỉ cũng thường thoái thác bảo có việc, không về nước. Bà nói có lẽ Tưởng Kha đã chia tay với bạn gái hồi cấp ba của nó.
Thời gian trôi qua, Đào Tư Viễn cảm thấy có lẽ em trai đã hoàn toàn quên đi Tưởng Kha, giống như quên đi bạn thời tiểu học. Những hành vi có vấn đề cũng được thay thế bằng những hành vi phù hợp.
Nhưng em trai không tổ chức sinh nhật nữa.
Vào ngày sinh nhật, em ấy không muốn ra ngoài, lặng lẽ ở nhà chơi món quà cậu nhận được vào sinh nhật 18 tuổi – một chiếc máy chơi game. Như thể sinh nhật của cậu đã biến mất, không còn tồn tại, và cũng không hề ăn bánh sinh nhật Đào Tư Viễn mua cho cậu hay là bánh của bất cứ ai.
22 tuổi, khi máy chơi game bị hỏng, em trai cất nó đi, bỏ lại vào hộp.
Năm em trai tốt nghiệp đại học, cả nhà đến tham gia buổi lễ tốt nghiệp của cậu.
Em trai nhận bằng tốt nghiệp hiệu trưởng trao, cẩn thận để không chạm phải tay của hiệu trưởng.
Đào Tư Viễn ở một bên cầm máy chụp ảnh, cha mẹ anh lệ nóng doanh tròng. Em trai xuống bục, đưa bằng cho Đào Tư Viễn, lại lấy điện thoại mở game ra chơi.
Sau khi lên xe, em trai nhờ Đào Tư Viễn rút thẻ giúp cậu. Anh không rút được thẻ mới nên em trai không vui, cả đoạn đường không hề nói một câu.
Buổi tối, máy tính của em trai để ở phòng khách, quên cầm vào phòng.
Đào Tư Viễn thử lén xem nhật ký của em trai.
Câu từ trong nhật ký cũng rất đơn giản, ghi chép một cách trung thực những sinh hoạt hàng ngày của mình. Học khoa nào, thầy tên gì, thi mấy phần, game đã chơi, thẻ rút được, phim đã xem, thậm chí ghi cả số người trong xe buýt hay tàu điện ngầm.
Điều cuối cùng được viết lúc chiều tối nay: Tốt nghiệp đại học, không ở cùng với nhau. Thật là…
(*) Giấc mộng hoàng lương (giấc mộng kê vàng): điển cố bắt nguồn từ Chẩm trung ký của Trầm Ký Tế. Đời Đường, có chàng Lư Sinh đi thi, đến trọ ở Hàm Đan, gặp đạo sĩ Lã Ông. Lư Sinh than vãn cảnh mình cùng khốn. Lã Ông bèn lấy cái gối bằng sứ cho Sinh mượn ngủ, bảo rằng nằm mơ sẽ được như ý. Khi ấy sắc trời đã muộn, trong quán bắt đầu nấu cơm kê. Trong giấc ngủ, Lư Sinh mộng thấy được tận hưởng hết vinh hoa phú quý, con cháu đề huề. Lúc tỉnh dậy, thì nồi kê chưa chín. Câu chuyện ý nói đời người ngắn ngủi, vinh hoa phú quý tựa như một giấc chiêm bao.
Dường như đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng dường như cũng không hề phát sinh bất cứ chuyện gì.
Về phương diện công việc thì khá thuận lợi. Lương tăng hàng năm, anh được thăng chức, bắt đầu được chia lợi nhuận công ty. Dưới sự thúc giục của cha mẹ và sự hối thúc của bạn bè, anh có hai mối tình nhưng cuối cùng đều chia tay, không đi đến đâu cả.
Trong bảy năm qua, tính cách của em trai Đào Tư Viễn đã có sự thay đổi.
Em trai anh mắc chứng rối loạn phổ tự kỷ chức năng cao(*) luôn cần anh đưa đi đón về. Vào năm cậu 18 tuổi, đột nhiên biến mất khỏi nhà vào một buổi sáng trước kì nghỉ tháng Năm.
(*) Chứng rối loạn phổ tự kỷ chức năng cao, hay còn gọi là Hội chứng Asperger hoặc hiểu đơn giản là Tự kỷ thông minh.
Cuối cùng anh cũng tìm được em trai. Anh thấy cậu đang chăm chú nghe giảng trong trường Minh Đức, cũng phát hiện em ấy đã học được cách đi tàu điện ngầm.
Vì vậy vào những ngày thời tiết xấu, anh hoặc cha mẹ sẽ đưa em trai đi học rồi sau đó mới đi làm, chiều tối lại đón cậu tan học. Vào những ngày trời đẹp, em ấy sẽ tự ngồi xe buýt.
Hôm kỳ thi đại học của em trai kết thúc, anh đưa cậu đi mua một chiếc điện thoại mới vào lúc chạng vạng. Anh mua thẻ sim mới rồi lưu số của người nhà vào, em trai đứng cạnh anh, nhìn anh lưu tất cả các số.
“Em có còn muốn tải Vườn hồng tình yêu về không?” Anh hỏi.
“Vườn sao băng tường vi.” Em trai sửa lại rồi nói tiếp: “Không cần, hôm nay em thấy trên máy tính có trò chơi mới có vẻ được. Xác suất rút được thẻ SSR cao hơn trò Vườn sao băng tường vi 0,01%. Em quyết định đổi sang chơi trò đó.”
Đào Tư Viễn hỏi: “Không chơi trò cũ nữa à?”
Em trai cầm điện thoại mới, không nói gì thêm.
Ngày hôm ấy Đào Tư Viễn cảm thấy có lẽ Tưởng Kha chính là Vườn sao băng tường vi của Đào Tư Trĩ. Đào Tư Trĩ không chơi nó nữa, cũng giống như quên Tưởng Kha đi.
Anh cho rằng cần phải tiến hành một vài hoạt động giáo dục người lớn cho Đào Tư Trĩ, uốn nắn lại một số nhận thức sai lầm của em ấy, giúp cho việc kết bạn của em trai đúng đắn hơn. Vì thế đôi khi anh sẽ dò hỏi em trai về một số chi tiết trong quá trình ở chung với Tưởng Kha, từ đó rút ra những điều không phù hợp ngay từ đầu và giải thích cho cậu.
Đào Tư Trĩ có khi bằng lòng nói, có khi lại không muốn.
Ước chừng vào mùa thu năm thứ nhất đại học, Đào Tư Viễn phát hiện em trai mình mất ngủ.
Ba giờ sáng, Đào Tư Viễn đi vệ sinh, thấy phòng đứa em có ánh đèn le lói, anh tưởng là cậu quên tắt đèn. Đến khi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy em trai ngồi trên ghế, quay lưng về phía cửa, khoanh chân, mang tai nghe, hình như là đang nghe nhạc.
Đào Tư Viễn đến gần, nghe thấy em mình đang ngâm nga bài hát với giai điệu kỳ quái, cầm chiếc điện thoại cũ bị anh lấy đi, đổi lại mật khẩu, tháo thẻ sim cũ, chậm rãi lật xem thẻ của trò Vườn sao băng tường vi, từng tấm từng tấm một.
Anh lấy điện thoại, bắt cậu đi ngủ, em trai dùng ánh mắt rất nghe lời, lấy điện thoại cũ về, rồi ngoan ngoãn nằm dài trên giường, nhắm mắt lại.
Giữa tháng mười, trong một bữa tối em trai đột nhiên tuyên bố, ngày mai em ấy muốn một mình sang thành phố bên cạnh chơi.
Đào Tư Viễn không yên tâm lắm, bèn xin nghỉ làm, len lén lái xe theo sau chiếc xe buýt em trai ngồi, đi đến thành phố bên cạnh với cậu.
Lúc xếp hàng lên xe buýt, em trai nắm chặt quai ba lô, nhìn có vẻ rất căng thẳng, trông có phần đáng thương.
Sau khi xuống xe, hình như em ấy không biết bản thân muốn đi đâu, cứ nhìn ngó xung quanh, ngây người bên đường quốc lộ tận nửa tiếng. Khi Đào Tư Viễn định xuống xe định gọi cậu thì cậu rốt cuộc cũng lấy điện thoại ra, gọi một chiếc xe taxi trực tuyến.
Đào Tư Viễn lại lái xe theo sau, đến công viên ven biển với em trai.
Trời hôm nay ảm đạm, trong công viên nổi gió lớn. Em trai mặc ít quần áo, gió thổi làm quần áo dán sát vào người em ấy, nhìn rất cô đơn.
Đào Tư Viễn mua vé, nhìn em trai ở xa xa, dường như đã quen với nơi này. Cậu đi một vòng lớn trong công viên, sau đó dừng lại trên hành lang dài màu trắng, bắt đầu chụp ảnh.
Dáng vẻ chụp ảnh của em trai rất kỳ lạ. Từ đầu hành lang, cậu đi chưa mấy bước liền tách một tấm, sau đó nhìn điện thoại mấy giây, như thể đang so sánh hoặc tìm gì đó.
Cuối cùng chắc là đã tìm được, em ấy ngồi xuống một chỗ nào đó trên hành lang, ngồi chơi game đến chiều.
Khoảng 2 giờ, em trai đứng dậy, rời khỏi công viên ven biển, bắt xe đến một nơi khác.
Sau khi xuống xe, em trai nhìn điện thoại, hình như là xem bản đồ, đi tới bờ biển.
Đào Tư Viễn đi cùng, thấy em trai đi xuống bậc thềm, nhìn một hòn đảo nhỏ trồng đầy cây cối ở bờ bên kia rồi ngồi xuống, đợi một lúc.
Khi thủy triều xuống, một dải cát trắng dài xuất hiện giữa đảo và đất liền.
Đào Tư Trĩ chống cằm nhìn một hồi, Đào Tư Viễn thấy cậu ngẩn người liền đến gần cậu thêm một chút. Anh nghe thấy tiếng cậu tỏ ra thâm trầm thở dài một hơi.
Đào Tư Trĩ không sang bên kia đảo, cậu quay lại trạm xe bus, lên xe đi về.
Một tuần sau, Đào Tư Viễn đưa em trai đến trung tâm can thiệp, khi nói về tình hình của em ấy với chuyên viên thì chỉ nói một cách đơn giản và có phần giấu giếm.
Anh nói rằng, có một người bạn rời xa em trai, em ấy không quen.
Chuyên viên nói chuyện riêng với em trai anh rồi giao cho cậu một nhiệm vụ là ghi lại những sinh hoạt thường ngày.
Em trai rất nghe lời, ngày hôm đó bắt đầu ghi chép luôn.
Đào Tư Viễn tìm một lý do, không làm cố vấn đầu tư cho bà Tưởng nữa, nhưng bà vẫn thường xuyên gọi điện quan tâm tới tình hình gần đây của Đào Tư Trĩ.
Khi chuyện trò, thỉnh thoảng bà ấy có nhắc đến Tưởng Kha, nói Tưởng Kha rất chăm học nhưng lại trở nên cô độc hơn trước kia. Đến kỳ nghỉ cũng thường thoái thác bảo có việc, không về nước. Bà nói có lẽ Tưởng Kha đã chia tay với bạn gái hồi cấp ba của nó.
Thời gian trôi qua, Đào Tư Viễn cảm thấy có lẽ em trai đã hoàn toàn quên đi Tưởng Kha, giống như quên đi bạn thời tiểu học. Những hành vi có vấn đề cũng được thay thế bằng những hành vi phù hợp.
Nhưng em trai không tổ chức sinh nhật nữa.
Vào ngày sinh nhật, em ấy không muốn ra ngoài, lặng lẽ ở nhà chơi món quà cậu nhận được vào sinh nhật 18 tuổi – một chiếc máy chơi game. Như thể sinh nhật của cậu đã biến mất, không còn tồn tại, và cũng không hề ăn bánh sinh nhật Đào Tư Viễn mua cho cậu hay là bánh của bất cứ ai.
22 tuổi, khi máy chơi game bị hỏng, em trai cất nó đi, bỏ lại vào hộp.
Năm em trai tốt nghiệp đại học, cả nhà đến tham gia buổi lễ tốt nghiệp của cậu.
Em trai nhận bằng tốt nghiệp hiệu trưởng trao, cẩn thận để không chạm phải tay của hiệu trưởng.
Đào Tư Viễn ở một bên cầm máy chụp ảnh, cha mẹ anh lệ nóng doanh tròng. Em trai xuống bục, đưa bằng cho Đào Tư Viễn, lại lấy điện thoại mở game ra chơi.
Sau khi lên xe, em trai nhờ Đào Tư Viễn rút thẻ giúp cậu. Anh không rút được thẻ mới nên em trai không vui, cả đoạn đường không hề nói một câu.
Buổi tối, máy tính của em trai để ở phòng khách, quên cầm vào phòng.
Đào Tư Viễn thử lén xem nhật ký của em trai.
Câu từ trong nhật ký cũng rất đơn giản, ghi chép một cách trung thực những sinh hoạt hàng ngày của mình. Học khoa nào, thầy tên gì, thi mấy phần, game đã chơi, thẻ rút được, phim đã xem, thậm chí ghi cả số người trong xe buýt hay tàu điện ngầm.
Điều cuối cùng được viết lúc chiều tối nay: Tốt nghiệp đại học, không ở cùng với nhau. Thật là…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook