Thời Gian Đẹp Nhất Đều Cho Em
-
Chương 40: Ai là quán quân, ai là cô dâu (2)
Ở trước quầy trang sức, giáo sư nước ngoài vô cùng nghiêm túc chọn nhẫn.
Lục Tác Viễn ở một bên buồn chán nhìn vào, không khỏi nghĩ ánh mắt thẩm mỹ của giáo sư luật này giống hệt như điều khoản luật pháp vậy, tuân thủ quy tắc, không có ý tưởng mới. Mặc dù là giáo sư trẻ tuổi nhưng cũng không ngoại lệ.
Cô lắc đầu liên tục khi nhìn thấy mấy chiếc nhẫn mà Walden chọn, cũng nói: “Phải lớn hơn, phải trang nhã!”
Nửa tiếng sau.
Cô không nhìn nổi nữa, đi hai vòng quanh cửa hàng nhẫn, tự chọn lấy năm chiếc đặt trước mặt anh ấy, để anh ta chọn một theo tính cách của Lâm Thư Phàm.
Nhân viên bán hàng đều là người tinh khôn, ra sức khen ánh mắt cô tốt: “Ánh mắt của cô gái này thật tốt, cô có thể thử một chút, những thiết kế này của chúng tôi vô cùng đẹp.”
“Không phải tôi mua.” Lục Tác Viễn cười khoát tay, quay đầu hỏi Walden: “Chúng ta cũng không biết tay cô ấy như thế nào để mua?”
Walden lộ ra nụ cười đắc ý: “Tôi đã nghĩ trước rồi, em nhìn đi!” Sau đó anh lấy một sợi tơ trong suốt màu tím.
Cách giải quyết của người có học vẫn là chu đáo!
Thành phố Bắc Kinh vừa lên đèn, ánh sáng đong đưa trong đêm tối.
Lục Tác Viễn đứng trên ban công nhà mình, nhìn ánh trăng mông lung, đột nhiên nghĩ tới chuyện ban ngày, ngoài việc chờ mong trận chung kết ngày mai, ngoài việc cảm thấy vui vẻ thay Lâm Thư Phàm, dường như còn có một chút tâm trạng gì đó.
Đào Nhiễm nói trúng tim đen: “Đó là cảm giác vui sướng khi quân địch đã hoàn toàn biến mất.”
“Quân địch?” Lục Tác Viễn không hiểu rõ.
Người ở đầu dây bên kia cười ha ha: “Điều này rất bình thường, phần lớn những cô gái khi đối mặt với người đàn ông ưu tú như Trình Mặc đều không có cảm giác an toàn, cảm giác này không nhất định là do anh ấy mang lại cho cậu, mà là ảnh hưởng của hoàn cảnh ngày càng phức tạp khó bề phân biệt của xã hội, cậu sợ người khác sẽ để ý đến anh ấy.” Nửa câu sau, Đào Nhiễm cố ý nói rất chậm, còn nhấn mạnh: “Cho nên, những người khác phái quanh anh ấy, đặc biệt những người khác phái xuất sắc, ưu tú, có quan hệ tốt, sẽ làm cậu cảm thấy có một áp lực vô hình, bởi vì trong tiềm thức cậu cho rằng các cô ấy sẽ giành Trình Mặc với cậu, cho nên các cô ấy là quân địch. Mà bên cạnh Trình Mặc thì chỉ có Lâm Thư Phàm có đủ tính chất uy hiếp nhất.”
Lục Tác Viễn ngẩn người, tự hỏi lòng, thái độ của cô với Lâm Thư Phàm đúng là không được thân thiết lắm. Thì ra là do vậy sao? Cô coi cô ấy như quân địch hả!
“Có phải mình quá hẹp hòi không?” Lục Tác Viễn cảm thấy mình phải xin lỗi Lâm Thư Phàm một chút.
“Theo tính chất giai đoạn, tới khi quan hệ của cậu và Trình Mặc tiến thêm một bước nữa thì cậu sẽ không có cảm giác bất an này nữa đâu.”
Đào Nhiễm nói, Lục Tác Viễn sững sờ.
“Vậy thì sẽ thế nào?” Cô tiếp tục khiêm tốn học hỏi.
Đột nhiên Đào Nhiễm cười phá lên: “Nhìn đi, tất cả những người khác phái đều là —” Cô ấy cố ý kéo dài giọng: “Tiểu tam cần phải đề phòng!”
Tiếng cười làm Lục Tác Viễn nghĩ tới bốn chữ — hành vi phóng đãng.
Cô gọi điện cho Đào Nhiễm định nghe sắp xếp trong trận chung kết, cuối cùng không nói tới chuyện chính mà nói nhảm không ít. Lúc trở lại chủ đề chính, Đào Nhiễm hùng hồn nói: “Mình vô cùng tức giận, hơn nữa sẽ không để cậu có cơ hội phạm sai lầm lần nữa, nếu cậu muốn biết thì có thể đi hỏi bậc thầy Tô nhà cậu, xem bà ấy có tiết lộ không!
Nếu như bậc thầy Tô chịu nói thì nửa đêm cô còn phải đi gọi điện thoại à?
Bên ngoài có nhiều cách nói với hình thức của trận chung kết, nhưng phía trong đã nói không có ai biết, không biết phiên bản nào mới là thật.
Là bịa đặt hay là thủ đoạn?
Cho dù loại nào thì Lục Tác Viễn nghĩ, mình chỉ có thể thấy vào ngày mai mà thôi.
Ngày mùa hạ luôn dài hơn, vất vả lắm mặt trời mới dần treo ở chân chời, khắp nơi nghênh đón vài cơn gió đêm mát. Những đám mây buổi tối nhìn vô cùng rực rỡ, giống như có người dùng bột kẽm trắng, da cam, đỏ sẫm cùng màu lam tỉ mỉ vẽ lên chân trời.
Khi bóng đêm bao phủ cả thành phố, trận chung kết mà mọi người chú ý được kéo rèm che.
MC vẫn không đổi, là Ngụy Lễ và Lận Mẫn. Phong cách dẫn cũng không thay đổi, vẫn thoải mái như trước.
Lục Tác Viễn ngồi ở hàng ghế đầu tiên, bên phải là Diệp Mạnh Trúc và Vân Trung Quân, bên trái là Dụ Hoài Húc và Walden. Walden đã chuẩn bị xong hết, tới lúc cuối mới phát hiện mình không có vé vào cửa, may mà Lục Tác Viễn vẫn còn một vé nữa.
Quả nhiên hình thức của trận chung kết không ai đoán được, hình thức là khách mời trực tiếp vừa biểu diễn vừa phỏng vấn. Nhưng làm gì và như thế nào, hỏi gì, phỏng vấn như thế nào là do phóng viên dự thi quyết định. Tổ tiết mục cung cấp ba chủ đề phỏng vấn cho từng phóng viên, mà từng vấn đề phỏng vấn đều phải phù hợp với một động tác mẫu của khách mời. Bọn họ phải lựa chọn chủ đề trong một phút, trong bốn phút phải hiểu được nội dung mà khách mời làm mẫu, hiểu rõ chủ đề phỏng vấn, bởi vì sáu phút sau, trận đấu sẽ chính thức bắt đầu.
Bọn họ hoàn toàn không biết gì cả và vội vàng nhận thách thức, trước khi bắt đầu thì những vị khách mời sẽ đều biết cần làm gì cho từng chủ đề phỏng vấn.
Nói một cách khác, lúc này đây, nhóm khách mời có chuẩn bị mà nhóm phóng viên là không có chuẩn bị.
“Nếu như vậy chẳng phải bất lợi cho Thư Phàm sao?” Walden rất bình tĩnh từ khi đi vào đột nhiên lo lắng cho Lâm Thư Phàm: “Cô ấy phỏng vấn diễn viên côn kịch, diễn viên này còn vừa diễn vừa hát đấy, làm gì còn thời gian trao đổi với cô ấy?”
*Côn kịch có nguồn gốc từ Trung Quốc cuối Minh của Tô Châu, Côn Sơn (nay là Giang Tô Tô Châu, Côn Sơn), là một hình thức biểu diễn sẫn khấu truyền thống
Đúng thế, nghê nhân gốm sứ sẽ biểu diễn làm gốm như thế nào, nghệ nhân vẽ cũng vung tay múa bút tại đây, chỉ có diễn viên côn kịch, Lục Tác Viễn nghĩ lại, ước chừng cũng chỉ có thể trực tiếp hát thôi. Nếu như đúng là sẽ hát thì cô cũng cảm thấy đổ mồ hôi thay Lâm Thư Pham, cô ấy có thể phỏng vấn thế nào?
Dù sao thời gian cho mỗi phóng viên đều giống nhau, bốn mươi lăm phút.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, thì ra phóng viên đã giới thiệu các vị khách mời rồi, đúng lúc tới lượt Đào Nhiễm.
“. . . Chúng tôi cũng cảm ơn Âu Khắc Tắc và cô Đào đã tài trợ tiết mục lần này, hôm nay người chiến thắng có thể đặt một bộ trang sức ở chỗ cô Đào, cũng hoàn toàn do công ty của Âu Khắc Tắc chế tác.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người xôn xao.
“Tài trợ này rất lớn sao?” Diệp Mạnh Trúc ngồi cạnh không chắc chắn lắm, hỏi Vân Trung Quân.
Vân Trung Quân không hổ là ‘giang hồ bách hiểu sinh’, trả lời rất nhanh: “Là người vừa đạt được giải thưởng thiết kế tốt nhất quốc tế, đừng nói là công ty không thể cho phép một mình cô ấy nhận đơn hàng, dù cho phép thì người bình thường cũng không thể mời được. Phí đặt hàng cộng thêm phí chế tác phía sau cũng không hề thua ấm tử sa của cô.”
* Giang hồ Bách Hiểu Sinh: hiểu biết mọi chuyện trên đời
“Gì!” Diệp Mạnh Trúc há miệng tắc lưỡi, bị giật mình.
Lục Tác Viễn không nghĩ nhiều, chỉ lấy cùi chỏ chọc vào Dụ Hoài Húc, nhỏ giọng hỏi: “Nói thế cậu ấy là người giàu nhất trong ba chúng ta à?”
“Vậy sau này, hóa đơn của chúng ta để cho cô ấy trả hết?” Dụ Hoài Húc xoa cằm suy nghĩ gật đầu, trả lời rất không đứng đắn.
Chủ đề rất nhanh dừng lại vì kết quả rút thăm, Phạm Ngu Uy là người đầu tiên, sau đó là Lâm Thư Phàm, Trình Mặc là người cuối cùng.
Tiết mục phỏng vấn của Phạm Ngu Uy hơi giống với “Đi vào Ai Cập cổ”, liên tiếp làm cho quá trình nghệ thuật chế tác gốm sứ mang cảm giác thần bí của niên đại, treo đủ mùi vị, kiếm đủ mánh lới; mà Lâm Thư Phàm lại mang tới sự khác biệt, đưa nghệ thuật côn kịch cổ điển tới với mọi người bằng cách khá hiện đại mà thân thiết, thậm chí cô ấy còn sắm vai trong vở “một đời có một ngày” với khách mời Lý Mông, trực tiếp hát một đoạn ‘Mẫu Đơn đình’, nhận được tiếng vỗ tay kéo dài.
“Hát thật hay, khá lắm!” Mặc dù Walden nghe không hiểu người trên sân khấu hát gì, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tiếng vỗ tay của anh ấy vang lên.
Vì trận chung kết này mà nhóm phóng viên đã lấy hết bản lĩnh ra rồi.
Vậy còn anh thì sao, cũng sẽ mang tới niềm vui bất ngờ cho mọi người chứ? Lục Tác Viễn nhìn lên sân khấu, chờ bóng dáng Trình Mặc.
Trình Mặc được lựa chọn ba chủ đề, theo thứ tự là ‘tranh hoa sen, ‘màu nước’ và ‘ý cảnh’.
Rất rõ ràng, nếu như anh chọn tranh hoa sen, vậy thì lại là một bức “tranh hoa sen” của bậc thầy Trương, sau đó mọi người đàm nghệ thuật về bức tranh, lại giống trận đấu vòng loại, nhưng mà lại mất ý mới; nếu như chọn màu nước, Lục Tác Viễn nghĩ như vậy hẳn là bậc thầy Trương sẽ xác định rõ ràng, để ông chia sẻ tỉ mỉ ít nghiên cứu tâm đắc nhiều năm của mình, dù sao vài kỳ trước chỉ nói sơ qua, không đi sâu, nhưng bậc thầy Trương có nguyện ý hay không thì cũng là một vấn đề, nếu như chọn ‘quan niệm nghệ thuật. . .
Cô nhíu mày, hơi khó một chút, dường như không thể nghĩ ra được cách nào tốt, vấn đề này hơi khó giải quyết.
“Anh thấy anh ta sẽ chọn chủ đề cuối cùng.” Dụ Hoài Húc ngồi cạnh ung dung nói.
Lục Tác Viễn hỏi: “Vì sao?”
“Metersbonwe.”
Không đi đường tầm thường?
Kết quả lựa chọn của Trình Mặc nhanh chóng xuất hiện trên màn hình, Dụ Hoài Húc đoán không sai.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, Lục Tác Viễn phát hiện hình thức phỏng vấn của anh quá tầm thường, không có ý mới, đi theo lối cũ. Ít nhất đã năm phút đồng hồ rồi, cô không tìm được chút điểm sáng nào.
Bức vẽ của Trương Tuyết Tùng là tranh trúc, cũng đã ra được chút hình dạng.
Bắt đầu chủ đề là ngắm bức tranh ban đầu, Lý Tuyết Tùng nói cách thưởng tranh của người Trung Quốc khác với người phương Tây, hội họa Trung Quốc là nghệ thuật trên giấy, thường yêu cầu người thưởng thức ‘nhìn gần’.
Trình Mặc cũng như thế, cho nên chúng ta thường xuyên có thể nhìn thấy những bức tranh nổi tiếng thời cổ đại, “tranh viết chữ”, ‘tranh mực tàu, ‘tranh xem tranh ’. . . Đề tài, bức tranh là bậc trưởng lão ngồi ở chính giữa, thư đồng cầm một cây gậy trúc chọn một bức tranh, vài người sáng tác văn thơ vây xem thưởng thức. Bức họa treo cả năm trong nhà chưa từng có ai đến xem giờ cho mọi người tùy tiện xem. Đều là những người bạn già đến tìm hiểu, bày bức tranh ra, ánh sáng ngoài cửa sổ tĩnh lặng, tắm gội dâng hương rồi mới bắt đầu thưởng thức.
*文墨图(Văn mặc đồ): tranh viết chữ
*观墨图(Quan mặc đồ): tranh mực tàu
***观画图(Quan họa đồ): tranh xem tranh
****墨荷图(Mặc hà đồ): tranh hoa sen
“Song minh kỷ tĩnh, mộc dục phần phương, đúng là sáng tạo tự nhiên.” Dưới ngòi phút công phu không bị chút ảnh hưởng của bậc thầy Trương, ông nhanh chóng vẽ xong bức tranh trúc xanh biếc.
* Song minh kỷ tĩnh, mộc dục phần phương: ánh sáng ngoài song cửa yên tĩnh, tắm gội dâng hương để thưởng tranh
Dưới sân khấu bắt đầu xì xào bàn tán, Lục Tác Viễn biết rõ, bởi vì mỗi bức “thúy trúc” đều giống như đúc, gần như đều là nửa thành phẩm.
*thúy trúc: trúc xanh biếc
Cuối cùng, cho tới khi xong một bức họa, Trương Tuyết Tùng cười để bút xuống.
Lục Tác Viễn ở một bên buồn chán nhìn vào, không khỏi nghĩ ánh mắt thẩm mỹ của giáo sư luật này giống hệt như điều khoản luật pháp vậy, tuân thủ quy tắc, không có ý tưởng mới. Mặc dù là giáo sư trẻ tuổi nhưng cũng không ngoại lệ.
Cô lắc đầu liên tục khi nhìn thấy mấy chiếc nhẫn mà Walden chọn, cũng nói: “Phải lớn hơn, phải trang nhã!”
Nửa tiếng sau.
Cô không nhìn nổi nữa, đi hai vòng quanh cửa hàng nhẫn, tự chọn lấy năm chiếc đặt trước mặt anh ấy, để anh ta chọn một theo tính cách của Lâm Thư Phàm.
Nhân viên bán hàng đều là người tinh khôn, ra sức khen ánh mắt cô tốt: “Ánh mắt của cô gái này thật tốt, cô có thể thử một chút, những thiết kế này của chúng tôi vô cùng đẹp.”
“Không phải tôi mua.” Lục Tác Viễn cười khoát tay, quay đầu hỏi Walden: “Chúng ta cũng không biết tay cô ấy như thế nào để mua?”
Walden lộ ra nụ cười đắc ý: “Tôi đã nghĩ trước rồi, em nhìn đi!” Sau đó anh lấy một sợi tơ trong suốt màu tím.
Cách giải quyết của người có học vẫn là chu đáo!
Thành phố Bắc Kinh vừa lên đèn, ánh sáng đong đưa trong đêm tối.
Lục Tác Viễn đứng trên ban công nhà mình, nhìn ánh trăng mông lung, đột nhiên nghĩ tới chuyện ban ngày, ngoài việc chờ mong trận chung kết ngày mai, ngoài việc cảm thấy vui vẻ thay Lâm Thư Phàm, dường như còn có một chút tâm trạng gì đó.
Đào Nhiễm nói trúng tim đen: “Đó là cảm giác vui sướng khi quân địch đã hoàn toàn biến mất.”
“Quân địch?” Lục Tác Viễn không hiểu rõ.
Người ở đầu dây bên kia cười ha ha: “Điều này rất bình thường, phần lớn những cô gái khi đối mặt với người đàn ông ưu tú như Trình Mặc đều không có cảm giác an toàn, cảm giác này không nhất định là do anh ấy mang lại cho cậu, mà là ảnh hưởng của hoàn cảnh ngày càng phức tạp khó bề phân biệt của xã hội, cậu sợ người khác sẽ để ý đến anh ấy.” Nửa câu sau, Đào Nhiễm cố ý nói rất chậm, còn nhấn mạnh: “Cho nên, những người khác phái quanh anh ấy, đặc biệt những người khác phái xuất sắc, ưu tú, có quan hệ tốt, sẽ làm cậu cảm thấy có một áp lực vô hình, bởi vì trong tiềm thức cậu cho rằng các cô ấy sẽ giành Trình Mặc với cậu, cho nên các cô ấy là quân địch. Mà bên cạnh Trình Mặc thì chỉ có Lâm Thư Phàm có đủ tính chất uy hiếp nhất.”
Lục Tác Viễn ngẩn người, tự hỏi lòng, thái độ của cô với Lâm Thư Phàm đúng là không được thân thiết lắm. Thì ra là do vậy sao? Cô coi cô ấy như quân địch hả!
“Có phải mình quá hẹp hòi không?” Lục Tác Viễn cảm thấy mình phải xin lỗi Lâm Thư Phàm một chút.
“Theo tính chất giai đoạn, tới khi quan hệ của cậu và Trình Mặc tiến thêm một bước nữa thì cậu sẽ không có cảm giác bất an này nữa đâu.”
Đào Nhiễm nói, Lục Tác Viễn sững sờ.
“Vậy thì sẽ thế nào?” Cô tiếp tục khiêm tốn học hỏi.
Đột nhiên Đào Nhiễm cười phá lên: “Nhìn đi, tất cả những người khác phái đều là —” Cô ấy cố ý kéo dài giọng: “Tiểu tam cần phải đề phòng!”
Tiếng cười làm Lục Tác Viễn nghĩ tới bốn chữ — hành vi phóng đãng.
Cô gọi điện cho Đào Nhiễm định nghe sắp xếp trong trận chung kết, cuối cùng không nói tới chuyện chính mà nói nhảm không ít. Lúc trở lại chủ đề chính, Đào Nhiễm hùng hồn nói: “Mình vô cùng tức giận, hơn nữa sẽ không để cậu có cơ hội phạm sai lầm lần nữa, nếu cậu muốn biết thì có thể đi hỏi bậc thầy Tô nhà cậu, xem bà ấy có tiết lộ không!
Nếu như bậc thầy Tô chịu nói thì nửa đêm cô còn phải đi gọi điện thoại à?
Bên ngoài có nhiều cách nói với hình thức của trận chung kết, nhưng phía trong đã nói không có ai biết, không biết phiên bản nào mới là thật.
Là bịa đặt hay là thủ đoạn?
Cho dù loại nào thì Lục Tác Viễn nghĩ, mình chỉ có thể thấy vào ngày mai mà thôi.
Ngày mùa hạ luôn dài hơn, vất vả lắm mặt trời mới dần treo ở chân chời, khắp nơi nghênh đón vài cơn gió đêm mát. Những đám mây buổi tối nhìn vô cùng rực rỡ, giống như có người dùng bột kẽm trắng, da cam, đỏ sẫm cùng màu lam tỉ mỉ vẽ lên chân trời.
Khi bóng đêm bao phủ cả thành phố, trận chung kết mà mọi người chú ý được kéo rèm che.
MC vẫn không đổi, là Ngụy Lễ và Lận Mẫn. Phong cách dẫn cũng không thay đổi, vẫn thoải mái như trước.
Lục Tác Viễn ngồi ở hàng ghế đầu tiên, bên phải là Diệp Mạnh Trúc và Vân Trung Quân, bên trái là Dụ Hoài Húc và Walden. Walden đã chuẩn bị xong hết, tới lúc cuối mới phát hiện mình không có vé vào cửa, may mà Lục Tác Viễn vẫn còn một vé nữa.
Quả nhiên hình thức của trận chung kết không ai đoán được, hình thức là khách mời trực tiếp vừa biểu diễn vừa phỏng vấn. Nhưng làm gì và như thế nào, hỏi gì, phỏng vấn như thế nào là do phóng viên dự thi quyết định. Tổ tiết mục cung cấp ba chủ đề phỏng vấn cho từng phóng viên, mà từng vấn đề phỏng vấn đều phải phù hợp với một động tác mẫu của khách mời. Bọn họ phải lựa chọn chủ đề trong một phút, trong bốn phút phải hiểu được nội dung mà khách mời làm mẫu, hiểu rõ chủ đề phỏng vấn, bởi vì sáu phút sau, trận đấu sẽ chính thức bắt đầu.
Bọn họ hoàn toàn không biết gì cả và vội vàng nhận thách thức, trước khi bắt đầu thì những vị khách mời sẽ đều biết cần làm gì cho từng chủ đề phỏng vấn.
Nói một cách khác, lúc này đây, nhóm khách mời có chuẩn bị mà nhóm phóng viên là không có chuẩn bị.
“Nếu như vậy chẳng phải bất lợi cho Thư Phàm sao?” Walden rất bình tĩnh từ khi đi vào đột nhiên lo lắng cho Lâm Thư Phàm: “Cô ấy phỏng vấn diễn viên côn kịch, diễn viên này còn vừa diễn vừa hát đấy, làm gì còn thời gian trao đổi với cô ấy?”
*Côn kịch có nguồn gốc từ Trung Quốc cuối Minh của Tô Châu, Côn Sơn (nay là Giang Tô Tô Châu, Côn Sơn), là một hình thức biểu diễn sẫn khấu truyền thống
Đúng thế, nghê nhân gốm sứ sẽ biểu diễn làm gốm như thế nào, nghệ nhân vẽ cũng vung tay múa bút tại đây, chỉ có diễn viên côn kịch, Lục Tác Viễn nghĩ lại, ước chừng cũng chỉ có thể trực tiếp hát thôi. Nếu như đúng là sẽ hát thì cô cũng cảm thấy đổ mồ hôi thay Lâm Thư Pham, cô ấy có thể phỏng vấn thế nào?
Dù sao thời gian cho mỗi phóng viên đều giống nhau, bốn mươi lăm phút.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, thì ra phóng viên đã giới thiệu các vị khách mời rồi, đúng lúc tới lượt Đào Nhiễm.
“. . . Chúng tôi cũng cảm ơn Âu Khắc Tắc và cô Đào đã tài trợ tiết mục lần này, hôm nay người chiến thắng có thể đặt một bộ trang sức ở chỗ cô Đào, cũng hoàn toàn do công ty của Âu Khắc Tắc chế tác.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người xôn xao.
“Tài trợ này rất lớn sao?” Diệp Mạnh Trúc ngồi cạnh không chắc chắn lắm, hỏi Vân Trung Quân.
Vân Trung Quân không hổ là ‘giang hồ bách hiểu sinh’, trả lời rất nhanh: “Là người vừa đạt được giải thưởng thiết kế tốt nhất quốc tế, đừng nói là công ty không thể cho phép một mình cô ấy nhận đơn hàng, dù cho phép thì người bình thường cũng không thể mời được. Phí đặt hàng cộng thêm phí chế tác phía sau cũng không hề thua ấm tử sa của cô.”
* Giang hồ Bách Hiểu Sinh: hiểu biết mọi chuyện trên đời
“Gì!” Diệp Mạnh Trúc há miệng tắc lưỡi, bị giật mình.
Lục Tác Viễn không nghĩ nhiều, chỉ lấy cùi chỏ chọc vào Dụ Hoài Húc, nhỏ giọng hỏi: “Nói thế cậu ấy là người giàu nhất trong ba chúng ta à?”
“Vậy sau này, hóa đơn của chúng ta để cho cô ấy trả hết?” Dụ Hoài Húc xoa cằm suy nghĩ gật đầu, trả lời rất không đứng đắn.
Chủ đề rất nhanh dừng lại vì kết quả rút thăm, Phạm Ngu Uy là người đầu tiên, sau đó là Lâm Thư Phàm, Trình Mặc là người cuối cùng.
Tiết mục phỏng vấn của Phạm Ngu Uy hơi giống với “Đi vào Ai Cập cổ”, liên tiếp làm cho quá trình nghệ thuật chế tác gốm sứ mang cảm giác thần bí của niên đại, treo đủ mùi vị, kiếm đủ mánh lới; mà Lâm Thư Phàm lại mang tới sự khác biệt, đưa nghệ thuật côn kịch cổ điển tới với mọi người bằng cách khá hiện đại mà thân thiết, thậm chí cô ấy còn sắm vai trong vở “một đời có một ngày” với khách mời Lý Mông, trực tiếp hát một đoạn ‘Mẫu Đơn đình’, nhận được tiếng vỗ tay kéo dài.
“Hát thật hay, khá lắm!” Mặc dù Walden nghe không hiểu người trên sân khấu hát gì, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tiếng vỗ tay của anh ấy vang lên.
Vì trận chung kết này mà nhóm phóng viên đã lấy hết bản lĩnh ra rồi.
Vậy còn anh thì sao, cũng sẽ mang tới niềm vui bất ngờ cho mọi người chứ? Lục Tác Viễn nhìn lên sân khấu, chờ bóng dáng Trình Mặc.
Trình Mặc được lựa chọn ba chủ đề, theo thứ tự là ‘tranh hoa sen, ‘màu nước’ và ‘ý cảnh’.
Rất rõ ràng, nếu như anh chọn tranh hoa sen, vậy thì lại là một bức “tranh hoa sen” của bậc thầy Trương, sau đó mọi người đàm nghệ thuật về bức tranh, lại giống trận đấu vòng loại, nhưng mà lại mất ý mới; nếu như chọn màu nước, Lục Tác Viễn nghĩ như vậy hẳn là bậc thầy Trương sẽ xác định rõ ràng, để ông chia sẻ tỉ mỉ ít nghiên cứu tâm đắc nhiều năm của mình, dù sao vài kỳ trước chỉ nói sơ qua, không đi sâu, nhưng bậc thầy Trương có nguyện ý hay không thì cũng là một vấn đề, nếu như chọn ‘quan niệm nghệ thuật. . .
Cô nhíu mày, hơi khó một chút, dường như không thể nghĩ ra được cách nào tốt, vấn đề này hơi khó giải quyết.
“Anh thấy anh ta sẽ chọn chủ đề cuối cùng.” Dụ Hoài Húc ngồi cạnh ung dung nói.
Lục Tác Viễn hỏi: “Vì sao?”
“Metersbonwe.”
Không đi đường tầm thường?
Kết quả lựa chọn của Trình Mặc nhanh chóng xuất hiện trên màn hình, Dụ Hoài Húc đoán không sai.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, Lục Tác Viễn phát hiện hình thức phỏng vấn của anh quá tầm thường, không có ý mới, đi theo lối cũ. Ít nhất đã năm phút đồng hồ rồi, cô không tìm được chút điểm sáng nào.
Bức vẽ của Trương Tuyết Tùng là tranh trúc, cũng đã ra được chút hình dạng.
Bắt đầu chủ đề là ngắm bức tranh ban đầu, Lý Tuyết Tùng nói cách thưởng tranh của người Trung Quốc khác với người phương Tây, hội họa Trung Quốc là nghệ thuật trên giấy, thường yêu cầu người thưởng thức ‘nhìn gần’.
Trình Mặc cũng như thế, cho nên chúng ta thường xuyên có thể nhìn thấy những bức tranh nổi tiếng thời cổ đại, “tranh viết chữ”, ‘tranh mực tàu, ‘tranh xem tranh ’. . . Đề tài, bức tranh là bậc trưởng lão ngồi ở chính giữa, thư đồng cầm một cây gậy trúc chọn một bức tranh, vài người sáng tác văn thơ vây xem thưởng thức. Bức họa treo cả năm trong nhà chưa từng có ai đến xem giờ cho mọi người tùy tiện xem. Đều là những người bạn già đến tìm hiểu, bày bức tranh ra, ánh sáng ngoài cửa sổ tĩnh lặng, tắm gội dâng hương rồi mới bắt đầu thưởng thức.
*文墨图(Văn mặc đồ): tranh viết chữ
*观墨图(Quan mặc đồ): tranh mực tàu
***观画图(Quan họa đồ): tranh xem tranh
****墨荷图(Mặc hà đồ): tranh hoa sen
“Song minh kỷ tĩnh, mộc dục phần phương, đúng là sáng tạo tự nhiên.” Dưới ngòi phút công phu không bị chút ảnh hưởng của bậc thầy Trương, ông nhanh chóng vẽ xong bức tranh trúc xanh biếc.
* Song minh kỷ tĩnh, mộc dục phần phương: ánh sáng ngoài song cửa yên tĩnh, tắm gội dâng hương để thưởng tranh
Dưới sân khấu bắt đầu xì xào bàn tán, Lục Tác Viễn biết rõ, bởi vì mỗi bức “thúy trúc” đều giống như đúc, gần như đều là nửa thành phẩm.
*thúy trúc: trúc xanh biếc
Cuối cùng, cho tới khi xong một bức họa, Trương Tuyết Tùng cười để bút xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook