Thời Gian Đẹp Nhất Đều Cho Em
-
Chương 4: Chắc là không có lần sau (1)
Sau khoảng mấy ngày, Lục Tác Viễn nhanh chóng hoàn thành vở bài tập “Quốc Sắc Thiên Hương” phải giao cho Lí Thạch Thư, loay hoay trong phòng tranh đến khi trời đen kịt.
Một tuần lễ sau, cô lại lấy vở bị Lí Thạch Thư phê trở lại.
Đi trên đường, cô đang nghĩ làm thế nào để "phối hợp tích mực, vẩy mực, tản mực, túc mực"* thìđiện thoại di động vang lên. Cô cho là Dư Mân thúc giục cô đến phòng múa, không nhìn tên hiển thị của cuộc gọi đến đã nhận luôn.
(*) Các kỹ thuật trong vẽ bằng mực nước (mực tàu).
"A lô —" Giọng nói uể oải truyền đến bên tai Trình Mặc.
"Sao vậy?" Hơi dừng một chút, anh cố gắng dùng giọng nói bình thường hỏi cô: "Hình như nghe tâm trạng em không tốt hả?"
Ở đầu điện thoại bên này, Lục Tác Viễn giật mình một cái, cầm điện thoại đưa ra trước mặt, vừa nhìn, thiếu chút nữa hét lên.
Vuốt mặt, cô vội vàng cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe thoải mái một chút: "Không có gì." Dừng lại, cô cảm thấy giọng của mình còn chưa đủ vui vẻ thì lại vội vàng nói qua loa: "Có lẽ là trời lạnh nên người cũng trở nên lười hơn." Ngàn vạn lần không thể để cho anh cảm thấy mình không vui khi nghe điện thoại của anh.
"Hình như thật sự không vui, không vui cũng không cần miễn cưỡng làm mình cười." Giọng nói vẫn trầm thấp mà vô cùng truyền cảm.
Lần này, vẻ mặt Lục Tác Viễn hoảng hốt, không tin hỏi ngược lại: "Anh có thể nghe được sao?"
Ở đầu bên kia điện thoại, đối phương cúi đầu cười: "Bệnh nghề nghiệp thôi. Bình thường, chúng ta nói chuyện đều cảm nhận trước, vì trong tiếng nói có tình cảm cho nên giọng điệu lời nói đều dễ dàng tiết lộ cảm xúc của một người, mà tôi lại làm công việc này, tai hơi nhạy bén một chút. Sao vậy, còn có tâm trạng ăn cơm không? Tôi sẽ chờ ở gần cổng trường học của em."
"Ăn cơm thì tất nhiên là có tâm trạng, chỉ là —" Một giây kế tiếp, Lục Tác Viễn nhìn người đứng ở trước mặt mình, cuối cùng hạ giọng kêu "a" một tiếng, quên mất lời của nửa câu sau.
Mấy giây sau đại não bắt đầu hoạt động lần nữa, cô xin lỗi nói: "Thật ngại quá, mấy ngày này tôi bận đến điên rồi, tôi còn để áo của anh ở tiệm giặt quần áo, chưa đi lấy được." Chắc là anh tới lấy áo khoác, mà cô cũng đã hoàn toàn quên vụ này đến ngoài chín tầng mây rồi.
Nghĩ như thế, cô lại ra sức nói xin lỗi.
"Không có gì, thời tiết trở nên lạnh hơn, cơ hội mặc cái áo kia cũng ít đi, lần sau đi lấy cho tôi là được. Đi thôi, tôi mời em ăn cơm." Nói xong, anh nhìn về phía cô, giống như là đang đợi cô bày tỏ thái độ.
Thật sự đi ăn cơm sao? Lục Tác Viễn nhìn anh, nghĩ thầm, lời mời khách ăn cơm như thế không phải chỉ là một chút xã giao thôi sao?
Nghe là một chuyện, thấy thật sự, cảm giác gần như lại là một chuyện khác nữa rồi.
Có chút. . . thụ sủng nhược kinh. (được cưng chiều mà kinh sợ)
"Đúng rồi, không phải lần trước em nói muốn ký tên sao, lần này em có mang theo tấm thẻ ký tên không?" Lúc xoay người, dường như chợt nhớ đến nên hỏi cô.
Đôi mắt to phía dưới tóc mái ngang của Lục Tác Viễn híp lại một cái, sau đó, nét mặt hơi lộ ra nụ cười hài lòng: "Dĩ nhiên!" Cô khẽ ngẩng đầu lên, giống như lập tức cao hứng: "Cũng không thể ngã hai lần ở cùng một chỗ chứ!"
"Vậy một lát nữa ngồi xuống rồi ký cho em được không?" Anh thả chậm bước chân, hỏi cô.
"Được!" Cô theo sau, trả lời gọn gàng dứt khoát.
Nơi Trình Mặc đưa cô đến là một tiệm làm món ăn Hoài Dương, cách trường cũng không xa, giống như là tiệm cũ mới khai trương. Bề ngoài không tốt lắm, nhưng bên trong rất sạch sẽ lịch sự tao nhã. Lúc gọi thức ăn, Trình Mặc đưa thực đơn cho cô trước, cô nhìn, cảm thấy rất ngại, chỉ chọn đậu hũ Bình Kiều và món bồn bồn Hoài Thành.
Anh cầm lấy thực đơn, rất nhanh đã chọn há cảo hấp, thịt viên nấu rau cải, ba ba hấp Chu Cầu và lươn kho.
(*)Chu Cầu, Hoài Dương nằm ở Hoài An, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.
"Có muốn một đĩa cá mè không?" Anh ngẩng đầu hỏi cô rất chân thành.
"Lâu rồi anh không ăn mặn hả?" Đôi tay Lục Tác Viễn để trên đùi, thân thể không tự chủ nghiêng về phía trước, vẻ mặt khó hiểu, dĩ nhiên tư thế đã thả lỏng rồi.
"Vậy thì cứ như vậy đã, cám ơn." Đưa thực đơn cho phục vụ, anh bưng ly trà trước mặt lên khẽ thổi một cái, chậm rãi nói: "Nghiêm túc tính thì chắc cũng chưa lâu lắm."
"Vậy sao anh gọi nhiều như vậy?" Cô càng nghĩ không ra.
"Bọn họ nói những món ăn này đều là đặc trưng của quán, tôi không muốn bỏ qua cho nên gọi thử xem." Thản nhiên uống một ngụm trà, anh tiếp tục trả lời: "Với lại không phải cho em nữa sao, một người ăn không hết thì hai người cũng không tính là lãng phí."
Lục Tác Viễn hơi bàng hoàng, sửng sốt một chút, chẳng lẽ trên mặt cô dán chữ rất tham ăn sao?
Có lẽ là phát hiện vẻ mặt của cô thay đổi, anh lập tức giải thích: "Xin lỗi, tôi không có chế nhạo em. Chỉ là ăn nhiều thịt bò bít tết và khoai tây ở nước ngoài nên muốn nhanh chóng thay đổi khẩu vị. Lần trước lúc tới học viện mỹ thuật phỏng vấn, được một người thầy của các em giới thiệu, khoảng thời gian đó khá vội, không thể thỏa mãn thói thèm ăn ngon. Hôm nay vừa đúng lúc có chuyện đi ngang qua, lại nhớ còn chưa cám ơn em nên lập tức quyết định mời em đến nếm thử một chút. Bởi vì trong ấn tượng của tôi, thức ăn ở căn tin —"Anh chưa nói hết câu nói tiếp theo, nhưng ý tứ cũng đã khá rõ ràng.
Lục Tác Viễn ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh đang nở nụ cười ấm áp nhìn mình, nụ cười hòa với bình minh có điểm giống với lá cây ngô đồng giữa ánh mặt trời, nhẹ nhàng, có mấy phần say lòng người.
Ý thức được ánh mắt của mình rõ ràng quá mức, cô cúi đầu uống một ngụm trà: "Thức ăn ở căn tin đúng là không được ngon lắm, chẳng qua tôi cũng không biết ở học viện ngoại giao hơn kém gì trường chúng tôi."
Cô nói như vậy là muốn tìm một vài đề tài kế tiếp cho hai người, hóa giải lúng túng mới vừa rồi của mình, dù sao, thật ra thì bọn họ cũng không quen. Anh mời cô ăn cơm là tiếp cận cá nhân, thuận tiện tỏ lòng biết ơn; cô đến, một là không tiện bác bỏ mặt mũi của "ân nhân", hai là vì ký tên, thứ ba, thuận tiện thưởng thức trai đẹp.
Sắc đẹp và thức ăn ngon, từ trước tới nay cô luôn là người không phụ mình.
Ai ngờ, Trình Mặc tiếp lời của cô, cũng rất tự nhiên nói một câu: "Lần sau tìm cơ hội tôi dẫn em đến nếm thử một chút, em thưởng thức thì sẽ biết."
Lục Tác Viễn sửng sốt lần nữa, hơn nữa hoàn toàn không biết nên nói tiếp thế nào.
May mà sau đó cô lại nghĩ tới tấm thẻ ký tên trong túi xách, vội vàng lấy ra dời đề tài đi. Khách khí đưa lên, vẻ mặt cô cười hì hì nói: "MC Trình, phiền rồi!"
Trình Mặc nhận lấy, nhìn một chút, khen: "Thiết kế rất đẹp." Sau đó, lấy bút ra ký tên.
Đang lúc Lục Tác Viễn cho là anh sẽ ký thì anh chợt để bút xuống, rút ra một tấm thẻ từ trong những tấm thẻ đó đưa lại cho cô: "Thật xin lỗi, ngày đó không kịp nhớ kĩ tên của cô, chữ Tác, là —" Nói xong, anh viết hai từ xuống một tấm thẻ khác: mưu cầu, khóa tròn (*).
(*) mưu cầu (求索) – khóa tròn (球锁), anh muốn hỏi chữ Tác (trong Lục Tác Viễn - 陆索远) là chữ Tác trong mưu cầu (求索) hay khóa tròn (球锁) vì 索 và 锁 có cách đọc giống nhau là [suǒ] (Tác) nhưng cách viết khác nhau nên anh mới viết ra giấy.
Khóa tròn sao?
Lục Tác Viễn còn chưa kịp biểu đạt sự kinh ngạc của mình thì anh lại lấy một cái thẻ khác ra vừa viết vừa hỏi: "Là ‘Đại Lục’, hay là ‘Đại Lộ’?" (*)
(*) Giống như trên, anh muốn hỏi chữ Lục (trong Lục Tác Viễn - 陆索远) là chữ lục trong đại lục (大陆) hay trong đại lộ (大路). 陆 và 路 đọc giống nhau.
Lục và lộ đều là họ, mưu cầu và khóa tròn đều là từ ngữ, may mà "Viễn" không có lựa chọn nào khác. Lục Tác Viễn nhìn bốn chữ trên tấm thẻ kia, nghĩ thầm, MC Trình, anh không cần phải tỉ mỉ như vậy chứ!
Vì vậy, cô cầm lấy một tấm thẻ gần với mình, tuyệt bút vung lên, viết tên của mình xuống.
"Quản bao nước thẳm non xa, để ta tìm kiếm cho ra bạn lòng. Tên của tôi đến từ bài thơ “ Ly Tao” của Khuất Nguyên. Nhưng mà không phải là con đường (lộ), là lục trong địa lục." Viết xong, cô đưa cho Trình Mặc, nói rất nghiêm trang.
Ăn xong cơm trưa cũng coi như thoải mái, mặc dù Lục Tác Viễn chỉ lấy tấm thẻ Trình Mặc ký tên về, nhưng lại có thu hoạch tiết mục đưa ảnh kí tên ngoài dự định của bọn họ. Tính toán cũng không khác dự tính lắm. Tâm trạng tốt thì dĩ nhiên cũng ăn thêm mấy miếng.
Buổi chiều lúc kết nối online với Đào Nhiễm, cô rất kích động báo lại tình trạng mấy ngày gần đây của mình.
Đào Nhiễm là cô gái mà cô quen biết khi còn nhỏ cùng với thiếu niên Tố Miêu Ban. Đào Nhiễm lớn hơn cô hai tuổi, sau đó hai người lại kế thừa danh họa Lí Thạch Thư, cùng nhau học vẽ tranh mười ba năm. ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺mSau khi tốt nghiệp trung học thì Đào Nhiễm trực tiếp đi nước Anh học thiết kế trang sức, mà Lục Tác Viễn vẫn ở lại trong nước học vẽ tranh Trung Quốc. Mặc dù hai người cách xa nghìn vạn dặm nhưng luôn duy trì liên lạc vô cùng thường xuyên.
Vốn định lấy đồng tình, kết quả Đào Nhiễm không để ý cô bị Lí Thạch Thư mắng chút nào, chuyện cô ấy chú ý là độ nghiêng cực lớn của đường cong chữ S, bào chỗ lệch.
"MC à, đẹp trai không?" Đầu máy vi tính bên kia, Đào Nhiễm ăn sáng, trên miệng dính một vòng sữa tươi lớn, chớp mắt, thực sự chờ đợi câu trả lời của cô.
"Ừ —" Lục Tác Viễn nâng cằm lên suy nghĩ một chút, gật đầu, cho một chút đánh giá đúng trọng tâm: "Còn rất đẹp trai. Có phong độ của người trí thức, cũng có cảm giác thời thượng."
"Wow, đánh giá cao thế à." Trên màn hình, Đào Nhiễm gãi đầu, miệng cắn bánh bao, sau đó lại phản bác: "Sao mình có cảm giác cậu đang nói Hen¬ry nhà mình, trên đời này còn có người xuất sắc như Hen¬ry sao?"
Từ nhỏ Đào Nhiễm đã có không ít chuyện tình nữ theo đuổi nam, bạn trai còn có thể liệt kê ra một hàng dài. Lục Tác Viễn lập tức nghe được đầu mối, vội vàng cười hỏi: "Hen¬ry là ai vậy?"
Đào Nhiễm cười như một tên trộm, không thừa nhận, cũng không phủ nhận: "Đây là Thiên Cơ, tạm thời không thể tiết lộ, đến lúc đó tự nhiên mình sẽ nói cho cậu biết." Rút tờ giấy ăn lau miệng, màn hình cô chợt đứng im trong chốc lát, sau đó hình ảnh được gửi tới. Lục Tác Viễn vừa nhìn, là hình Trình Mặc.
"Hình như là rất đẹp, nho nhã như ánh mặt trời, dáng vẻ bác học sâu sắc, là một trai đẹp lịch sự."
Lục Tác Viễn gật đầu một chút, tương đối tán thành: "Đúng vậy!"
"Đúng vậy?" Đào Nhiễm học giọng điệu của cô lặp lại một lần: "Nói giống như khen cậu vậy." Sau một hai giây, tiếng cười như trên trộm lại vang lên. "Nếu không cậu thử một chút xem?"
Thử một chút xem? Thử gì?
Lục Tác Viễn ngớ ngẩn, không hiểu nhìn Đào Nhiễm, sau đó phản ứng kịp, lắc đầu như trống lắc: "Gì chứ! Hai người sống ở hai tầng khác có được chưa, không có qua lại, hơn nữa, người ta ưu tú như vậy, dáng dấp lại đẹp trai như vậy, làm sao lại có thể không có bạn gái. Cậu cũng không biết tiếng Anh của anh ấy tốt như nào, mà mình—"
Quá bình thường.
Một tuần lễ sau, cô lại lấy vở bị Lí Thạch Thư phê trở lại.
Đi trên đường, cô đang nghĩ làm thế nào để "phối hợp tích mực, vẩy mực, tản mực, túc mực"* thìđiện thoại di động vang lên. Cô cho là Dư Mân thúc giục cô đến phòng múa, không nhìn tên hiển thị của cuộc gọi đến đã nhận luôn.
(*) Các kỹ thuật trong vẽ bằng mực nước (mực tàu).
"A lô —" Giọng nói uể oải truyền đến bên tai Trình Mặc.
"Sao vậy?" Hơi dừng một chút, anh cố gắng dùng giọng nói bình thường hỏi cô: "Hình như nghe tâm trạng em không tốt hả?"
Ở đầu điện thoại bên này, Lục Tác Viễn giật mình một cái, cầm điện thoại đưa ra trước mặt, vừa nhìn, thiếu chút nữa hét lên.
Vuốt mặt, cô vội vàng cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe thoải mái một chút: "Không có gì." Dừng lại, cô cảm thấy giọng của mình còn chưa đủ vui vẻ thì lại vội vàng nói qua loa: "Có lẽ là trời lạnh nên người cũng trở nên lười hơn." Ngàn vạn lần không thể để cho anh cảm thấy mình không vui khi nghe điện thoại của anh.
"Hình như thật sự không vui, không vui cũng không cần miễn cưỡng làm mình cười." Giọng nói vẫn trầm thấp mà vô cùng truyền cảm.
Lần này, vẻ mặt Lục Tác Viễn hoảng hốt, không tin hỏi ngược lại: "Anh có thể nghe được sao?"
Ở đầu bên kia điện thoại, đối phương cúi đầu cười: "Bệnh nghề nghiệp thôi. Bình thường, chúng ta nói chuyện đều cảm nhận trước, vì trong tiếng nói có tình cảm cho nên giọng điệu lời nói đều dễ dàng tiết lộ cảm xúc của một người, mà tôi lại làm công việc này, tai hơi nhạy bén một chút. Sao vậy, còn có tâm trạng ăn cơm không? Tôi sẽ chờ ở gần cổng trường học của em."
"Ăn cơm thì tất nhiên là có tâm trạng, chỉ là —" Một giây kế tiếp, Lục Tác Viễn nhìn người đứng ở trước mặt mình, cuối cùng hạ giọng kêu "a" một tiếng, quên mất lời của nửa câu sau.
Mấy giây sau đại não bắt đầu hoạt động lần nữa, cô xin lỗi nói: "Thật ngại quá, mấy ngày này tôi bận đến điên rồi, tôi còn để áo của anh ở tiệm giặt quần áo, chưa đi lấy được." Chắc là anh tới lấy áo khoác, mà cô cũng đã hoàn toàn quên vụ này đến ngoài chín tầng mây rồi.
Nghĩ như thế, cô lại ra sức nói xin lỗi.
"Không có gì, thời tiết trở nên lạnh hơn, cơ hội mặc cái áo kia cũng ít đi, lần sau đi lấy cho tôi là được. Đi thôi, tôi mời em ăn cơm." Nói xong, anh nhìn về phía cô, giống như là đang đợi cô bày tỏ thái độ.
Thật sự đi ăn cơm sao? Lục Tác Viễn nhìn anh, nghĩ thầm, lời mời khách ăn cơm như thế không phải chỉ là một chút xã giao thôi sao?
Nghe là một chuyện, thấy thật sự, cảm giác gần như lại là một chuyện khác nữa rồi.
Có chút. . . thụ sủng nhược kinh. (được cưng chiều mà kinh sợ)
"Đúng rồi, không phải lần trước em nói muốn ký tên sao, lần này em có mang theo tấm thẻ ký tên không?" Lúc xoay người, dường như chợt nhớ đến nên hỏi cô.
Đôi mắt to phía dưới tóc mái ngang của Lục Tác Viễn híp lại một cái, sau đó, nét mặt hơi lộ ra nụ cười hài lòng: "Dĩ nhiên!" Cô khẽ ngẩng đầu lên, giống như lập tức cao hứng: "Cũng không thể ngã hai lần ở cùng một chỗ chứ!"
"Vậy một lát nữa ngồi xuống rồi ký cho em được không?" Anh thả chậm bước chân, hỏi cô.
"Được!" Cô theo sau, trả lời gọn gàng dứt khoát.
Nơi Trình Mặc đưa cô đến là một tiệm làm món ăn Hoài Dương, cách trường cũng không xa, giống như là tiệm cũ mới khai trương. Bề ngoài không tốt lắm, nhưng bên trong rất sạch sẽ lịch sự tao nhã. Lúc gọi thức ăn, Trình Mặc đưa thực đơn cho cô trước, cô nhìn, cảm thấy rất ngại, chỉ chọn đậu hũ Bình Kiều và món bồn bồn Hoài Thành.
Anh cầm lấy thực đơn, rất nhanh đã chọn há cảo hấp, thịt viên nấu rau cải, ba ba hấp Chu Cầu và lươn kho.
(*)Chu Cầu, Hoài Dương nằm ở Hoài An, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.
"Có muốn một đĩa cá mè không?" Anh ngẩng đầu hỏi cô rất chân thành.
"Lâu rồi anh không ăn mặn hả?" Đôi tay Lục Tác Viễn để trên đùi, thân thể không tự chủ nghiêng về phía trước, vẻ mặt khó hiểu, dĩ nhiên tư thế đã thả lỏng rồi.
"Vậy thì cứ như vậy đã, cám ơn." Đưa thực đơn cho phục vụ, anh bưng ly trà trước mặt lên khẽ thổi một cái, chậm rãi nói: "Nghiêm túc tính thì chắc cũng chưa lâu lắm."
"Vậy sao anh gọi nhiều như vậy?" Cô càng nghĩ không ra.
"Bọn họ nói những món ăn này đều là đặc trưng của quán, tôi không muốn bỏ qua cho nên gọi thử xem." Thản nhiên uống một ngụm trà, anh tiếp tục trả lời: "Với lại không phải cho em nữa sao, một người ăn không hết thì hai người cũng không tính là lãng phí."
Lục Tác Viễn hơi bàng hoàng, sửng sốt một chút, chẳng lẽ trên mặt cô dán chữ rất tham ăn sao?
Có lẽ là phát hiện vẻ mặt của cô thay đổi, anh lập tức giải thích: "Xin lỗi, tôi không có chế nhạo em. Chỉ là ăn nhiều thịt bò bít tết và khoai tây ở nước ngoài nên muốn nhanh chóng thay đổi khẩu vị. Lần trước lúc tới học viện mỹ thuật phỏng vấn, được một người thầy của các em giới thiệu, khoảng thời gian đó khá vội, không thể thỏa mãn thói thèm ăn ngon. Hôm nay vừa đúng lúc có chuyện đi ngang qua, lại nhớ còn chưa cám ơn em nên lập tức quyết định mời em đến nếm thử một chút. Bởi vì trong ấn tượng của tôi, thức ăn ở căn tin —"Anh chưa nói hết câu nói tiếp theo, nhưng ý tứ cũng đã khá rõ ràng.
Lục Tác Viễn ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh đang nở nụ cười ấm áp nhìn mình, nụ cười hòa với bình minh có điểm giống với lá cây ngô đồng giữa ánh mặt trời, nhẹ nhàng, có mấy phần say lòng người.
Ý thức được ánh mắt của mình rõ ràng quá mức, cô cúi đầu uống một ngụm trà: "Thức ăn ở căn tin đúng là không được ngon lắm, chẳng qua tôi cũng không biết ở học viện ngoại giao hơn kém gì trường chúng tôi."
Cô nói như vậy là muốn tìm một vài đề tài kế tiếp cho hai người, hóa giải lúng túng mới vừa rồi của mình, dù sao, thật ra thì bọn họ cũng không quen. Anh mời cô ăn cơm là tiếp cận cá nhân, thuận tiện tỏ lòng biết ơn; cô đến, một là không tiện bác bỏ mặt mũi của "ân nhân", hai là vì ký tên, thứ ba, thuận tiện thưởng thức trai đẹp.
Sắc đẹp và thức ăn ngon, từ trước tới nay cô luôn là người không phụ mình.
Ai ngờ, Trình Mặc tiếp lời của cô, cũng rất tự nhiên nói một câu: "Lần sau tìm cơ hội tôi dẫn em đến nếm thử một chút, em thưởng thức thì sẽ biết."
Lục Tác Viễn sửng sốt lần nữa, hơn nữa hoàn toàn không biết nên nói tiếp thế nào.
May mà sau đó cô lại nghĩ tới tấm thẻ ký tên trong túi xách, vội vàng lấy ra dời đề tài đi. Khách khí đưa lên, vẻ mặt cô cười hì hì nói: "MC Trình, phiền rồi!"
Trình Mặc nhận lấy, nhìn một chút, khen: "Thiết kế rất đẹp." Sau đó, lấy bút ra ký tên.
Đang lúc Lục Tác Viễn cho là anh sẽ ký thì anh chợt để bút xuống, rút ra một tấm thẻ từ trong những tấm thẻ đó đưa lại cho cô: "Thật xin lỗi, ngày đó không kịp nhớ kĩ tên của cô, chữ Tác, là —" Nói xong, anh viết hai từ xuống một tấm thẻ khác: mưu cầu, khóa tròn (*).
(*) mưu cầu (求索) – khóa tròn (球锁), anh muốn hỏi chữ Tác (trong Lục Tác Viễn - 陆索远) là chữ Tác trong mưu cầu (求索) hay khóa tròn (球锁) vì 索 và 锁 có cách đọc giống nhau là [suǒ] (Tác) nhưng cách viết khác nhau nên anh mới viết ra giấy.
Khóa tròn sao?
Lục Tác Viễn còn chưa kịp biểu đạt sự kinh ngạc của mình thì anh lại lấy một cái thẻ khác ra vừa viết vừa hỏi: "Là ‘Đại Lục’, hay là ‘Đại Lộ’?" (*)
(*) Giống như trên, anh muốn hỏi chữ Lục (trong Lục Tác Viễn - 陆索远) là chữ lục trong đại lục (大陆) hay trong đại lộ (大路). 陆 và 路 đọc giống nhau.
Lục và lộ đều là họ, mưu cầu và khóa tròn đều là từ ngữ, may mà "Viễn" không có lựa chọn nào khác. Lục Tác Viễn nhìn bốn chữ trên tấm thẻ kia, nghĩ thầm, MC Trình, anh không cần phải tỉ mỉ như vậy chứ!
Vì vậy, cô cầm lấy một tấm thẻ gần với mình, tuyệt bút vung lên, viết tên của mình xuống.
"Quản bao nước thẳm non xa, để ta tìm kiếm cho ra bạn lòng. Tên của tôi đến từ bài thơ “ Ly Tao” của Khuất Nguyên. Nhưng mà không phải là con đường (lộ), là lục trong địa lục." Viết xong, cô đưa cho Trình Mặc, nói rất nghiêm trang.
Ăn xong cơm trưa cũng coi như thoải mái, mặc dù Lục Tác Viễn chỉ lấy tấm thẻ Trình Mặc ký tên về, nhưng lại có thu hoạch tiết mục đưa ảnh kí tên ngoài dự định của bọn họ. Tính toán cũng không khác dự tính lắm. Tâm trạng tốt thì dĩ nhiên cũng ăn thêm mấy miếng.
Buổi chiều lúc kết nối online với Đào Nhiễm, cô rất kích động báo lại tình trạng mấy ngày gần đây của mình.
Đào Nhiễm là cô gái mà cô quen biết khi còn nhỏ cùng với thiếu niên Tố Miêu Ban. Đào Nhiễm lớn hơn cô hai tuổi, sau đó hai người lại kế thừa danh họa Lí Thạch Thư, cùng nhau học vẽ tranh mười ba năm. ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺mSau khi tốt nghiệp trung học thì Đào Nhiễm trực tiếp đi nước Anh học thiết kế trang sức, mà Lục Tác Viễn vẫn ở lại trong nước học vẽ tranh Trung Quốc. Mặc dù hai người cách xa nghìn vạn dặm nhưng luôn duy trì liên lạc vô cùng thường xuyên.
Vốn định lấy đồng tình, kết quả Đào Nhiễm không để ý cô bị Lí Thạch Thư mắng chút nào, chuyện cô ấy chú ý là độ nghiêng cực lớn của đường cong chữ S, bào chỗ lệch.
"MC à, đẹp trai không?" Đầu máy vi tính bên kia, Đào Nhiễm ăn sáng, trên miệng dính một vòng sữa tươi lớn, chớp mắt, thực sự chờ đợi câu trả lời của cô.
"Ừ —" Lục Tác Viễn nâng cằm lên suy nghĩ một chút, gật đầu, cho một chút đánh giá đúng trọng tâm: "Còn rất đẹp trai. Có phong độ của người trí thức, cũng có cảm giác thời thượng."
"Wow, đánh giá cao thế à." Trên màn hình, Đào Nhiễm gãi đầu, miệng cắn bánh bao, sau đó lại phản bác: "Sao mình có cảm giác cậu đang nói Hen¬ry nhà mình, trên đời này còn có người xuất sắc như Hen¬ry sao?"
Từ nhỏ Đào Nhiễm đã có không ít chuyện tình nữ theo đuổi nam, bạn trai còn có thể liệt kê ra một hàng dài. Lục Tác Viễn lập tức nghe được đầu mối, vội vàng cười hỏi: "Hen¬ry là ai vậy?"
Đào Nhiễm cười như một tên trộm, không thừa nhận, cũng không phủ nhận: "Đây là Thiên Cơ, tạm thời không thể tiết lộ, đến lúc đó tự nhiên mình sẽ nói cho cậu biết." Rút tờ giấy ăn lau miệng, màn hình cô chợt đứng im trong chốc lát, sau đó hình ảnh được gửi tới. Lục Tác Viễn vừa nhìn, là hình Trình Mặc.
"Hình như là rất đẹp, nho nhã như ánh mặt trời, dáng vẻ bác học sâu sắc, là một trai đẹp lịch sự."
Lục Tác Viễn gật đầu một chút, tương đối tán thành: "Đúng vậy!"
"Đúng vậy?" Đào Nhiễm học giọng điệu của cô lặp lại một lần: "Nói giống như khen cậu vậy." Sau một hai giây, tiếng cười như trên trộm lại vang lên. "Nếu không cậu thử một chút xem?"
Thử một chút xem? Thử gì?
Lục Tác Viễn ngớ ngẩn, không hiểu nhìn Đào Nhiễm, sau đó phản ứng kịp, lắc đầu như trống lắc: "Gì chứ! Hai người sống ở hai tầng khác có được chưa, không có qua lại, hơn nữa, người ta ưu tú như vậy, dáng dấp lại đẹp trai như vậy, làm sao lại có thể không có bạn gái. Cậu cũng không biết tiếng Anh của anh ấy tốt như nào, mà mình—"
Quá bình thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook