Thời Gian Đẹp Nhất Đều Cho Em
-
Chương 37: Trở về hiểu lầm (2)
Xúc cảm ấm áp từ trán truyền đến, cô nhắm mắt lại, không nhìn thấy đã xảy ra chuyện gì.
Một cái hôn rất nhẹ, chuồn chuồn lướt nước cũng không gì hơn cái hôn này.
Sau sự tiếp xúc ngắn ngủi, anh liền rời khỏi, lại thấy bộ dáng cô xinh đẹp mở một mắt nhắm một mắt . Dường như, cô tò mò, cũng có hồi hộp, còn có chút thẹn thùng. Tay vẫn đặt trên tóc cô như trước, anh nói, "Hồi đầu, nếu tặng em chiếc kẹp tóc, vậy thì giờ không cần lo lắng tóc ngăn tầm mắt nữa. Đi thôi, muộn rồi, anh đưa em về. Nếu chúng ta cứ đứng dưới đèn đường, thêm bước nữa mọi người sẽ nhìn chúng ta là ..." Trình Mặc nói xong, ý vị thâm trường nở nụ cười.
Ngắt câu đúng lúc có thể khiến người ta suy nghĩ lung tung, Lục Tác Viễn nghe tiếng cười sung sướng của Trình Mặc, đột nhiên tự động nghĩ đến ba chữ - - dã uyên ương.
Sau đó, cô đã bị chính mình hù sợ.
Về không thông báo trước một tiếng, bị cô Tô cằn nhằn một hồi là chuyện không thể tránh khỏi.
"Không phải con muốn cho mọi người niềm vui bất ngờ sao?" Lục Tác Viễn ôm cánh tay cụ Lục, vùi trong ghế sofa cãi lại.
“Lắm lý do." Tô Niệm nhìn cô một cái, nhét miếng đào vừa rửa vào miệng cô, "Xế chiều hôm nay mới đưa tới, con đúng là có lộc ăn."
"Cảm ơn mẹ, con yêuuuu mẹ nhất!" Ngữ điệu kéo dài, Lục Tác Viễn ngậm miếng đào, chu môi hôn gió Tô Niệm.
Tâm trạng khá vui vẻ, tuy Tô Niệm nhếch miệng lộ vẻ ghét bỏ, nhưng rốt cuộc vẫn phải cười. Cầm cho mình một miếng đào, bà quay đầu dặn dò Lục Tác Viễn, "Hồi nữa nhớ gọi điện thoại cho Tiểu Dụ, để nó đến lấy một gói về."
Đưa đào cho ông cụ, Lục Tác Viễn sảng khoái đồng ý.
"Mấy tháng không gặp, hình như công lực làm nũng người của Tác Viễn nhà chúng ta cao lên rồi." Ông cụ vỗ vỗ mu bàn tay cô.
"Có sao?" Lục Tác Viễn cười, trực tiếp đút miếng đào vào miệng cụ.
Có lẽ là đã lâu không về nhà, Lục Tác Viễn tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên giường, phát hiện mình không buồn ngủ chút nào. Lấy điện thoại di động ra, cô muốn gọi điện thoại cho Trình Mặc, nhưng nghĩ lại thấy trời đã muộn rồi.
Sau khi điện thoại bị lướt vài vòng, cô nghĩ tới Dụ Hoài Húc.
Cô từ vùng Tây Tạng xa xôi đã về, không lý nào lại không thông báo cho anh một tiếng, dù sao cô cũng không phải là loại thấy sắc quên bạn. Hơn nữa, cô Tô còn bảo cô nhắn anh ngày mai qua nhà lấy đào, cô sẽ coi như lần này là mệnh lệnh trong tay người. . . Nghĩ như thế, cô cảm thấy cú điện thoại không thể không gọi.
Ngón tay vừa chạm đến số, còn chưa kịp ấn xuống, hình Dụ Hoài Húc đã xuất hiện trên màn hình, sau đó là tiếng chuông huýt gió vang lên. Quả thực Lục Tác Viễn bị giật mình.
Cô nhíu mày, nghĩ thầm, cho dù hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cũng không đến nỗi tâm ý tương thông đến vậy chứ. Có điều đêm dài đằng đẵng cuối cùng cũng tìm được người để nói chuyện phiếm rồi!
"Em vừa định gọi điện thoại cho anh nói cho anh biết em về rồi, thì anh đã - - "
"Em về rồi?" Lời cô còn chưa dứt đã bị cắt ngang.
"Uh- -" Lục Tác Viễn lên tiếng, đột nhiên hơi sợ hãi, ngữ điệu anh nói chuyện không đúng lắm, hình như nghe không được vui lắm. "Không phải là anh cũng muốn mắng em về không báo anh à? Không phải em đang định gọi điện thoại cho anh đây sao. . ." Cô quyết định chịu thua trước.
". . . Đã về cũng tốt." Đầu bên kia anh nặng nề thở ra một hơi, không nói nữa.
Đây là tình huống gì? Lục Tác Viễn thoáng chốc không kịp phản ứng, vẻ mặt ngơ ngác. Dụ Hoài Húc thâm trầm như vậy làm cho cô hơi không thích ứng.
"Anh sao vậy, không sao chứ?" Từng câu từng chữ hỏi xong, nghĩ lại cô vẫn không yên lòng, hết sức lo lắng bổ sung một câu, "Anh đừng làm em sợ."
"Lục Tác Viễn - -" anh gọi cô một tiếng.
"Đây!" Cô như khi còn bé hai người cùng chơi điểm danh, giọng nói giòn tan trả lời, cố gắng làm cho bầu không khí nhẹ nhàng một chút.
"Trang đầu tạp chí, tự em xem đi."
"Anh - - lên tạp chí luôn rồi hả?" Cô vừa hỏi, vừa cười ra tiếng, cô đúng là nghĩ không đâu, thì ra là cái này, thiếu chút nữa dọa trái tim nhỏ của cô rớt ra luôn. "Công ty của bọn anh thiết kế sách lược tuyên truyền mới? Nói mau, không phải ở nhà chơi không thôi sao?" Cô tiếp tục cười anh.
"Lục Tác Viễn." Anh lại gọi cô một tiếng.
"Ừ." Cô còn đang cười.
"Trên tạp chí không phải là anh, là Trình Mặc." Đầu kia điện thoại anh bình tĩnh trần thuật, "Còn có Lâm Thư Phàm. Tự em xem."
Rạng sáng 0 giờ 11 phút.
Lục Tác Viễn nhìn tin tức websites, cẩn thận nhìn ngày tháng mấy lần. Đúng vậy, hôm nay không phải là ngày Cá tháng Tư.
Chỉ là, tại sao lại có ảnh chụp như vậy? Cô phóng to thu nhỏ xem thường mấy lần, không giống như PS (Photoshop).
Trong tấm hình, Lâm Thư Phàm ôm cổ Trình Mặc, hai người như đang hôn. Bởi vì do góc độ, nửa gương mặt Trình Mặc bị che mất.
Nhưng, là anh, đúng vậy.
Cô chằm chằm vào chiếc kính đen hồi lâu, cảm thấy hồn mình như du đãng bên ngoài, thậm chí trong lòng từng lần từng lần hỏi mình: Chẵng lẽ là cô đang nằm mơ? Nằm mơ mình đã về Bắc Kinh rồi, nằm mơ mình nói chuyện điện thoại với Dụ Hoài Húc, nằm mơ thấy mình đọc tin này... Sau đó sáng sớm hôm sau thức dậy, thật ra cô vẫn còn ở Tây Tạng.
Đứng dậy rót ly nước, cô uống ừng ực mấy hớp lớn, mãi đến khi rõ ràng cảm giác được cảm thấy lạnh lẽo từ thực quản kéo chầm chậm đến dạ dày, lúc này mới từ từ quay lại máy tính.
Trời vừa rạng sáng lẻ bảy phút, cô tỉnh táo nhìn tiêu đề tin tức ở tất cả các trang web lớn «Trai tài gái sắc: chủ bá đẹp trai Ương Thị Trình Mặc dắt mỹ nữ Ương Thị Lâm Thư Phàm», cô lại cảm thấy văn vẻ viết rất không tệ. Viết từ khi hai người cùng học tập kinh nghiệm đến khi đi làm lập được thành tích, sau đó còn liệt kê một đống lớn mấy hợp tác tuyệt vời của hai người, biểu hiện đặc sắc, thậm chí ngay cả «nghệ thuật ước hẹn» tiến hành trong trận đấu cũng được lôi ra - - cùng đấu bán kết trận đầu, cũng xem như giai thoại. Tóm lại, sự thật không chỗ nào không chứng minh, hai người này là một đôi giai nhân trời đất tạo nên.
Đúng là, vô luận từ ngoại hình, học thức, hay từ tu dưỡng, đến năng lực, Lâm Thư Phàm vô cùng xứng với Trình Mặc, hơn nữa, bọn họ còn rất ăn ý nữa, không phải sao?
Đột nhiên cô nghĩ tới ánh mắt Lâm Thư Phàm xem Trình Mặc ở nhà hàng Tàng Tố .
". . . Báo cáo lãnh đạo, tôi cũng độc thân, nhưng mà tôi có người trong lòng rồi." Cho nên, người mà Lâm Thư Phàm nhắc đến đó là Trình Mặc?
Mơ mơ màng màng đi ngủ đã là bốn giờ hơn. Chưa đến sáu giờ, cô đã bị Dụ Hoài Húc gọi điện đánh thức, nói tin tức kia đã có phần sau rồi.
Cô chẳng quan tâm chuyện đi giày, chân trần chạy như bay tới trước máy vi tính. Laptop một đêm không tắt, trang vẫn là trang web giải trí.
Tin mới đưa là có một người bạn weibo nói ra, có hình có chân tướng. Trình Mặc cùng một đám người đến quán bar, vào phòng bao, rồi Lâm Thư Phàm lần lượt ôm đồng nghiệp, cùng mọi người vui vẻ quậy bát nháo, tổng cộng có chín tấm hình. Ánh sáng quán bar không quá sáng, nhưng ảnh chụp xem như cũng rõ ràng. Bên trong có vài người Lục Tác Viễn biết, ngoại trừ Trình Mặc và Lâm Thư Phàm, còn có Ngụy Lễ, Lận Mẫn, Âu Dương, Phạm Ngu Uy, cùng với hai người mà cô không biết.
Bạn trên mạng nói ra đó là "Q đản đản" bảo mình là fan của Ngụy Lễ, ngày hôm qua vào được phòng bao của bọn họ lại còn được mấy vị chủ bá kí tên, còn nói, hình như bọn họ đang chúc mừng tiết mục gì đó thành công.
Tình yêu cuồng nhiệt thoáng cái biến thành trò chuyện nhiệt tình, hẹn hò riêng tư thoáng chốc biến thành tụ họp.
Biên tập trang web phản ứng rất nhanh làm cho Lục Tác Viễn tắc luỡi - - chuyên nghiệp!
Thức dậy lần nữa là mười giờ sáng hơn, cô lướt weibo, phát hiện chuyện mấy nhân vật chính đều đăng weibo bác bỏ tin đồn. Tùy lời nói không giống nhau, nhưng ý thì đại khái có thể đơn giản quy nạp thành tám chữ: Công lợi trước mắt, mọi người ở đâu?
Khiển trách người làm truyền thông không có đạo đức nghề nghiệp.
Cô nhìn kỹ một chút, tám người trong cuộc, ngoại trừ Trình Mặc cùng Lâm Thư Phàm, vài người khác cũng nói chuyện.
Giọng nói Dụ Hoài Húc vang lên trong hành lang, sau đó là tiếng bước chân từ xa đến gần, lại sau đó đến cả cửa anh cũng không gõ, trực tiếp đi vào. "Anh nói này tổ tông, em cũng đã rời giường, vì sao nghe điện thoại? Thiếu chút nữa anh còn tưởng em nghĩ quẩn trong lòng rồi!" Nói xong, anh nằm hình chữ đại trên giường, giọng nói lúc trước luôn đùa cợt chợt mang theo vẻ mỏi mệt, "Một đêm không ngủ, chết mất."
"Không phải anh nói chỉ là hồ đồ thôi à, tại sao em phải luẩn quẩn trong lòng." Khép laptop lại, cô đi đến bên giường cầm điện thoại nhìn nhìn, nói, "Không tắt điện thoại, là không còn pin."
"Không còn pin chẳng phải tự động tắt điện thoại sao!" Anh buồn bực chỉnh cô.
Khó trách tới giờ mà Trình Mặc không tìm cô, thì ra là điên thoại di động của cô hết pin. Nghĩ như thế, Lục Tác Viễn cảm thấy rầu rĩ trong lòng hơi chút dễ chịu một chút.
Bởi vì bảo hôm sau Dụ Hoài Húc tới lấy đào, nên cô Tô đối với việc sáng sớm Dụ Hoài Húc đến tìm tuyệt không kinh ngạc. Lúc từ trên lầu đi xuống ăn cơm, Lục Tác Viễn dặn đi dặn lại Dụ Hoài Húc không được nói chuyện yêu đương với Trình Mặc cho Tô Niệm biết.
"Làm gì như ăn trộm vậy, hai người cũng đâu phải không thể gặp người."
"Nói nhỏ chút." Lục Tác Viễn trừng mắt liếc anh một cái, giải thích, "Cái «nghệ thuật ước hẹn» trong trận đấu kia không phải là còn chưa chấm dứt ư, mẹ của em là giám khảo, nhà của em giáo sư Lý cũng là giám khảo, muốn em nói chuyện này bây giờ, không phải làm cho tất cả mọi người đều xấu hổ sao?"
"U a!" Dụ Hoài Húc hít một câu, "Không ngờ em nghĩ vấn đề này chu toàn như vậy. Vậy chuyện này thì sao, em chuẩn bị xử lý như thế nào?"
Chuyện này, Lục Tác Viễn lắc đầu, cô vẫn chưa nghĩ kỹ.
Mãi đến khi cơm trưa kết thúc, điện thoại Lục Tác Viễn vẫn im lặng. Không có tin nhắn, cũng không có điện thoại.
"Hai người giữ bình tĩnh giỏi thật đó. Một người không nói, người kia cũng không hỏi. Bây giờ là giữa trưa, chắc không làm việc đâu, em muốn gọi điện thoại, thì ngồi ngay trong xe gọi đi, anh thấy em sắp nhịn không được rồi." Xe chạy đến ven đường thì ngừng lại, Dụ Hoài Húc nói như vậy.
"Làm sao anh biết em định gọi điện thoại?"
"Bằng không em tốt bụng vậy à, lại còn chuẩn bị sữa cho anh, rửa hoa quả cho anh sao? Không phải là em thấy trong nhà gọi điện không tiện nên mới mượn cớ theo anh ra sao?" Lấy đào trong hộp thủy tinh ném bỏ hai miếng vào miệng, anh cười nói tiếp, "Bộ dạng em mặc tả anh còn thấy, anh có thể không hiểu em được sao!"
"Thực ra. . ." Lục Tác Viễn hiếm khi không mắng anh, chỉ là nhìn anh một cái, cười cười, nghĩ thầm em nói là cố ý để anh chuẩn bị, nhất định là anh sẽ cười em khó chịu nên già mồm cãi láo.
Tình ý của thanh mai trúc mã, ai nói không phải là tình yêu.
"Thực ra cái gì?" Giọng nói của Dụ Hoài Húc khi đang ăn đồ ăn.
"Cảm ơn anh." Lục Tác Viễn nói rất nghiêm túc.
"Bệnh tâm thần!" Dụ Hoài Húc liếc cô một cái, biểu cảm "Em không có vấn đề gì chứ”.
Khoảnh khắc tiếng nhấn số điện thoạiTrình Mặc, Lục Tác Viễn vẫn có chút khẩn trương.
Trừ phi không yêu, bằng không sao có thể không sợ.
"Vâng, xin chào." Bấm một hồi lâu, điện thoại mới chuyển được. Đúng là giọng nói Trình Mặc, nhưng lời nói rất máy móc, hoàn toàn không giống trước kia. Lục Tác Viễn cầm điện thoại di động nhìn nhìn, có dự cảm không tốt lắm.
"Uhm, là em." Cô nói.
"Viễn Viễn, em à, làm sao vậy?" Giọng nói của anh chợt cởi mở nhu hòa.
Chẳng lẽ anh không nhìn số điện thoại gọi đến à? Bên này Lục Tác Viễn còn đang buồn bực, trong điện thoại liền truyền đến một giọng nói khác, "Trình Mặc, việt quất em bỏ tủ lạnh cho anh rồi, hoa quả còn lại tạm thời em đặt trên bàn bếp. . ."
Lâm Thư Phàm!
Cô ngẩng mạnh đầu nhìn con đường phía trước, giữa trưa ánh nắng rất mạnh, đường nhựa phơi nắng ẩn ẩn hiện lên ánh nước.
"Lâm chủ bá đang ở nhà anh à?" Không có bất kỳ nói giảm nói tránh nào, cô chỉ nghe thấy mình hỏi thẳng. Sau đó Dụ Hoài Húc ngồi một bên, hình như cũng nghiên đầu nhìn về phía cô.
"Đúng, còn có. . ."
"Em lập tức tới nhà anh, đưa địa chỉ nhà anh đi." Cô cắt lời anh, nói không cho từ chối.
Thang máy ngừng lại ở lầu mười bảy. Cô đi ra cửa, phát hiện đây là một hai nhà kiểu buiding. Hành lang là nền gạch cẩm thạch đá màu trắng, sạch sẽ đến mức có thể làm gương phản chiếu. Cô cúi đầu nhìn nhìn, sắc mặt của mình khá - - đằng đằng sát khí.
Quay đầu, cô nhìn Dụ Hoài Húc, "Anh có cảm thấy em cực kì ngây thơ hay không?"
"Đặc biệt dũng cảm." Vỗ vỗ bờ vai của cô, anh nghiêm túc hỏi, "Tình huống xấu nhất em định ứng phó như thế nào?"
Ứng phó như thế nào?
Lục Tác Viễn nghĩ nghĩ, khoác cánh tay của anh, "Nếu như vậy. . . Em đây nói, em thích anh. Từ nay về sau, mỗi người một đường!"
". . ."
Người mở cửa không phải Trình Mặc, là Âu Dương. Điều này làm cho Lục Tác Viễn hơi ngoài ý muốn.
"Tác Viễn?" Âu Dương đã gặp cô, rõ ràng anh ta cũng bất ngờ, nhưng phản ứng lại rất nhanh, "Hai người cũng đến thăm Trình Mặc?"
"Thăm?" Cô lập lại một bên, quay đầu nhìn về phía Dụ Hoài Húc, trong lòng lại nghĩ không phải là ngày hôm qua Trình Mặc vẫn còn khỏe mạnh sao?
Dụ Hoài Húc cho cô một ánh mắt bình tĩnh đừng nóng, sau đó khách khí hỏi: "Chủ bá Trình làm sao vậy?"
Trình Mặc trả lời từ phòng khách truyền tới, "Không nghiêm trọng như Âu Dương nói đâu, mắt anh chỉ hơi ứ máu mà thôi. Đừng đứng ở cửa nói chuyện, mau vào ngồi đi."
"Mà thôi?" Lâm Thư Phàm hiển nhiên không thừa nhận nhưng Trình Mặc lại thoái tác, "Kế tiếp anh định nói là chỉ vỡ mấy mạch máu trong mắt, nên con mắt hơi hồng? Anh mau sửa lại thành cầm tinh con thỏ đi!"
"Cậu đúng là cầm tinh con thỏ đấy à?"
Bọn họ đi vào phòng khách, phát hiện người hỏi là người nước ngoài, tóc đen mắt màu cọ, ngồi gần bên cạnh Lâm Thư Phàm. Trình Mặc dựa vào nằm góc salon đối diện, mặc một thân áo thể thao ở nhà màu xám nhạt, trên mắt đang đắp một cái khăn trắng.
"Anh là cầm tinh con heo!" Lâm Thư Phàm vỗ vai người nước ngoài, ý bảo anh ta đừng ngắt lời.
Lâm Thư Phàm vừa dứt lời, Trình Mặc giải thích : "Mọi người đừng nghe Thư Phàm, thật là không nghiêm trọng như vậy đâu, hơn nữa chỉ có mắt trái bị thương, chườm đá với dùng thuốc, diện tích xuất huyết đã bắt đầu từ từ thu nhỏ lại rồi."
Khó trách ngày hôm qua anh đeo mắt kính, mà cô lại không phát hiện mắt trái của anh dị thường. Lục Tác Viễn cắn cắn môi, tự trách.
"Đi bệnh viện chưa?" Cô đứng hỏi, không dám để giọng điệu của mình nghe quá căng thẳng.
"Đương nhiên." Anh hơi quay đầu nhìn về phía của cô, giọng điệu khá thoải mái, "Bằng không thuốc ở đâu, đúng không? Yên tâm, không có chuyện gì đâu, qua tầm vài ngày sẽ khỏe lại thôi. Đến lúc đó anh còn phải tham gia trận chung kết «nghệ thuật ước hẹn» nữa chứ, anh không đi, không phải là Thư Phàm thiếu đối thủ sao!"
"Cậu khoan hãy nói, sau khi hôm nay tớ với Thư Phàm về, tổng thanh tra Tiền còn hỏi ánh mắt của cậu thế nào rồi, nhìn dáng vẻ của cậu, anh ta sợ là cậu không thể dự thi được đấy." Âu Dương rửa sạch hoa quả từ phòng bếp đi lên, "Anh ta còn không ngừng hối hận, cảm thấy không nên kéo cậu đi hỗ trợ chuyên mục «trực kích điểm nóng» kia, nói là được cái này mất cái khác. Tiết mục đó cực kì thành công, bằng không tổn thất lớn của Trình Mặc vô ích rồi. A, đúng rồi - -" Âu Dương đột nhiên dừng một chút, nhìn về phía Lâm Thư Phàm, "Chuyện tin tức kia, cậu có nói với anh ta không?"
"Không có, bọn tớ vẫn còn chưa hết đánh cuộc mà?" Nói xong, đột nhiên Lâm Thư Phàm thâm ý nhìn về phía Lục Tác Viễn, "Bạn gái giả tớ đây đã xuất hiện rồi, bạn gái chính quy kia chắc chắn cũng phải xuất hiện chứ, đúng không, Tác Viễn?"
Một cái hôn rất nhẹ, chuồn chuồn lướt nước cũng không gì hơn cái hôn này.
Sau sự tiếp xúc ngắn ngủi, anh liền rời khỏi, lại thấy bộ dáng cô xinh đẹp mở một mắt nhắm một mắt . Dường như, cô tò mò, cũng có hồi hộp, còn có chút thẹn thùng. Tay vẫn đặt trên tóc cô như trước, anh nói, "Hồi đầu, nếu tặng em chiếc kẹp tóc, vậy thì giờ không cần lo lắng tóc ngăn tầm mắt nữa. Đi thôi, muộn rồi, anh đưa em về. Nếu chúng ta cứ đứng dưới đèn đường, thêm bước nữa mọi người sẽ nhìn chúng ta là ..." Trình Mặc nói xong, ý vị thâm trường nở nụ cười.
Ngắt câu đúng lúc có thể khiến người ta suy nghĩ lung tung, Lục Tác Viễn nghe tiếng cười sung sướng của Trình Mặc, đột nhiên tự động nghĩ đến ba chữ - - dã uyên ương.
Sau đó, cô đã bị chính mình hù sợ.
Về không thông báo trước một tiếng, bị cô Tô cằn nhằn một hồi là chuyện không thể tránh khỏi.
"Không phải con muốn cho mọi người niềm vui bất ngờ sao?" Lục Tác Viễn ôm cánh tay cụ Lục, vùi trong ghế sofa cãi lại.
“Lắm lý do." Tô Niệm nhìn cô một cái, nhét miếng đào vừa rửa vào miệng cô, "Xế chiều hôm nay mới đưa tới, con đúng là có lộc ăn."
"Cảm ơn mẹ, con yêuuuu mẹ nhất!" Ngữ điệu kéo dài, Lục Tác Viễn ngậm miếng đào, chu môi hôn gió Tô Niệm.
Tâm trạng khá vui vẻ, tuy Tô Niệm nhếch miệng lộ vẻ ghét bỏ, nhưng rốt cuộc vẫn phải cười. Cầm cho mình một miếng đào, bà quay đầu dặn dò Lục Tác Viễn, "Hồi nữa nhớ gọi điện thoại cho Tiểu Dụ, để nó đến lấy một gói về."
Đưa đào cho ông cụ, Lục Tác Viễn sảng khoái đồng ý.
"Mấy tháng không gặp, hình như công lực làm nũng người của Tác Viễn nhà chúng ta cao lên rồi." Ông cụ vỗ vỗ mu bàn tay cô.
"Có sao?" Lục Tác Viễn cười, trực tiếp đút miếng đào vào miệng cụ.
Có lẽ là đã lâu không về nhà, Lục Tác Viễn tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên giường, phát hiện mình không buồn ngủ chút nào. Lấy điện thoại di động ra, cô muốn gọi điện thoại cho Trình Mặc, nhưng nghĩ lại thấy trời đã muộn rồi.
Sau khi điện thoại bị lướt vài vòng, cô nghĩ tới Dụ Hoài Húc.
Cô từ vùng Tây Tạng xa xôi đã về, không lý nào lại không thông báo cho anh một tiếng, dù sao cô cũng không phải là loại thấy sắc quên bạn. Hơn nữa, cô Tô còn bảo cô nhắn anh ngày mai qua nhà lấy đào, cô sẽ coi như lần này là mệnh lệnh trong tay người. . . Nghĩ như thế, cô cảm thấy cú điện thoại không thể không gọi.
Ngón tay vừa chạm đến số, còn chưa kịp ấn xuống, hình Dụ Hoài Húc đã xuất hiện trên màn hình, sau đó là tiếng chuông huýt gió vang lên. Quả thực Lục Tác Viễn bị giật mình.
Cô nhíu mày, nghĩ thầm, cho dù hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cũng không đến nỗi tâm ý tương thông đến vậy chứ. Có điều đêm dài đằng đẵng cuối cùng cũng tìm được người để nói chuyện phiếm rồi!
"Em vừa định gọi điện thoại cho anh nói cho anh biết em về rồi, thì anh đã - - "
"Em về rồi?" Lời cô còn chưa dứt đã bị cắt ngang.
"Uh- -" Lục Tác Viễn lên tiếng, đột nhiên hơi sợ hãi, ngữ điệu anh nói chuyện không đúng lắm, hình như nghe không được vui lắm. "Không phải là anh cũng muốn mắng em về không báo anh à? Không phải em đang định gọi điện thoại cho anh đây sao. . ." Cô quyết định chịu thua trước.
". . . Đã về cũng tốt." Đầu bên kia anh nặng nề thở ra một hơi, không nói nữa.
Đây là tình huống gì? Lục Tác Viễn thoáng chốc không kịp phản ứng, vẻ mặt ngơ ngác. Dụ Hoài Húc thâm trầm như vậy làm cho cô hơi không thích ứng.
"Anh sao vậy, không sao chứ?" Từng câu từng chữ hỏi xong, nghĩ lại cô vẫn không yên lòng, hết sức lo lắng bổ sung một câu, "Anh đừng làm em sợ."
"Lục Tác Viễn - -" anh gọi cô một tiếng.
"Đây!" Cô như khi còn bé hai người cùng chơi điểm danh, giọng nói giòn tan trả lời, cố gắng làm cho bầu không khí nhẹ nhàng một chút.
"Trang đầu tạp chí, tự em xem đi."
"Anh - - lên tạp chí luôn rồi hả?" Cô vừa hỏi, vừa cười ra tiếng, cô đúng là nghĩ không đâu, thì ra là cái này, thiếu chút nữa dọa trái tim nhỏ của cô rớt ra luôn. "Công ty của bọn anh thiết kế sách lược tuyên truyền mới? Nói mau, không phải ở nhà chơi không thôi sao?" Cô tiếp tục cười anh.
"Lục Tác Viễn." Anh lại gọi cô một tiếng.
"Ừ." Cô còn đang cười.
"Trên tạp chí không phải là anh, là Trình Mặc." Đầu kia điện thoại anh bình tĩnh trần thuật, "Còn có Lâm Thư Phàm. Tự em xem."
Rạng sáng 0 giờ 11 phút.
Lục Tác Viễn nhìn tin tức websites, cẩn thận nhìn ngày tháng mấy lần. Đúng vậy, hôm nay không phải là ngày Cá tháng Tư.
Chỉ là, tại sao lại có ảnh chụp như vậy? Cô phóng to thu nhỏ xem thường mấy lần, không giống như PS (Photoshop).
Trong tấm hình, Lâm Thư Phàm ôm cổ Trình Mặc, hai người như đang hôn. Bởi vì do góc độ, nửa gương mặt Trình Mặc bị che mất.
Nhưng, là anh, đúng vậy.
Cô chằm chằm vào chiếc kính đen hồi lâu, cảm thấy hồn mình như du đãng bên ngoài, thậm chí trong lòng từng lần từng lần hỏi mình: Chẵng lẽ là cô đang nằm mơ? Nằm mơ mình đã về Bắc Kinh rồi, nằm mơ mình nói chuyện điện thoại với Dụ Hoài Húc, nằm mơ thấy mình đọc tin này... Sau đó sáng sớm hôm sau thức dậy, thật ra cô vẫn còn ở Tây Tạng.
Đứng dậy rót ly nước, cô uống ừng ực mấy hớp lớn, mãi đến khi rõ ràng cảm giác được cảm thấy lạnh lẽo từ thực quản kéo chầm chậm đến dạ dày, lúc này mới từ từ quay lại máy tính.
Trời vừa rạng sáng lẻ bảy phút, cô tỉnh táo nhìn tiêu đề tin tức ở tất cả các trang web lớn «Trai tài gái sắc: chủ bá đẹp trai Ương Thị Trình Mặc dắt mỹ nữ Ương Thị Lâm Thư Phàm», cô lại cảm thấy văn vẻ viết rất không tệ. Viết từ khi hai người cùng học tập kinh nghiệm đến khi đi làm lập được thành tích, sau đó còn liệt kê một đống lớn mấy hợp tác tuyệt vời của hai người, biểu hiện đặc sắc, thậm chí ngay cả «nghệ thuật ước hẹn» tiến hành trong trận đấu cũng được lôi ra - - cùng đấu bán kết trận đầu, cũng xem như giai thoại. Tóm lại, sự thật không chỗ nào không chứng minh, hai người này là một đôi giai nhân trời đất tạo nên.
Đúng là, vô luận từ ngoại hình, học thức, hay từ tu dưỡng, đến năng lực, Lâm Thư Phàm vô cùng xứng với Trình Mặc, hơn nữa, bọn họ còn rất ăn ý nữa, không phải sao?
Đột nhiên cô nghĩ tới ánh mắt Lâm Thư Phàm xem Trình Mặc ở nhà hàng Tàng Tố .
". . . Báo cáo lãnh đạo, tôi cũng độc thân, nhưng mà tôi có người trong lòng rồi." Cho nên, người mà Lâm Thư Phàm nhắc đến đó là Trình Mặc?
Mơ mơ màng màng đi ngủ đã là bốn giờ hơn. Chưa đến sáu giờ, cô đã bị Dụ Hoài Húc gọi điện đánh thức, nói tin tức kia đã có phần sau rồi.
Cô chẳng quan tâm chuyện đi giày, chân trần chạy như bay tới trước máy vi tính. Laptop một đêm không tắt, trang vẫn là trang web giải trí.
Tin mới đưa là có một người bạn weibo nói ra, có hình có chân tướng. Trình Mặc cùng một đám người đến quán bar, vào phòng bao, rồi Lâm Thư Phàm lần lượt ôm đồng nghiệp, cùng mọi người vui vẻ quậy bát nháo, tổng cộng có chín tấm hình. Ánh sáng quán bar không quá sáng, nhưng ảnh chụp xem như cũng rõ ràng. Bên trong có vài người Lục Tác Viễn biết, ngoại trừ Trình Mặc và Lâm Thư Phàm, còn có Ngụy Lễ, Lận Mẫn, Âu Dương, Phạm Ngu Uy, cùng với hai người mà cô không biết.
Bạn trên mạng nói ra đó là "Q đản đản" bảo mình là fan của Ngụy Lễ, ngày hôm qua vào được phòng bao của bọn họ lại còn được mấy vị chủ bá kí tên, còn nói, hình như bọn họ đang chúc mừng tiết mục gì đó thành công.
Tình yêu cuồng nhiệt thoáng cái biến thành trò chuyện nhiệt tình, hẹn hò riêng tư thoáng chốc biến thành tụ họp.
Biên tập trang web phản ứng rất nhanh làm cho Lục Tác Viễn tắc luỡi - - chuyên nghiệp!
Thức dậy lần nữa là mười giờ sáng hơn, cô lướt weibo, phát hiện chuyện mấy nhân vật chính đều đăng weibo bác bỏ tin đồn. Tùy lời nói không giống nhau, nhưng ý thì đại khái có thể đơn giản quy nạp thành tám chữ: Công lợi trước mắt, mọi người ở đâu?
Khiển trách người làm truyền thông không có đạo đức nghề nghiệp.
Cô nhìn kỹ một chút, tám người trong cuộc, ngoại trừ Trình Mặc cùng Lâm Thư Phàm, vài người khác cũng nói chuyện.
Giọng nói Dụ Hoài Húc vang lên trong hành lang, sau đó là tiếng bước chân từ xa đến gần, lại sau đó đến cả cửa anh cũng không gõ, trực tiếp đi vào. "Anh nói này tổ tông, em cũng đã rời giường, vì sao nghe điện thoại? Thiếu chút nữa anh còn tưởng em nghĩ quẩn trong lòng rồi!" Nói xong, anh nằm hình chữ đại trên giường, giọng nói lúc trước luôn đùa cợt chợt mang theo vẻ mỏi mệt, "Một đêm không ngủ, chết mất."
"Không phải anh nói chỉ là hồ đồ thôi à, tại sao em phải luẩn quẩn trong lòng." Khép laptop lại, cô đi đến bên giường cầm điện thoại nhìn nhìn, nói, "Không tắt điện thoại, là không còn pin."
"Không còn pin chẳng phải tự động tắt điện thoại sao!" Anh buồn bực chỉnh cô.
Khó trách tới giờ mà Trình Mặc không tìm cô, thì ra là điên thoại di động của cô hết pin. Nghĩ như thế, Lục Tác Viễn cảm thấy rầu rĩ trong lòng hơi chút dễ chịu một chút.
Bởi vì bảo hôm sau Dụ Hoài Húc tới lấy đào, nên cô Tô đối với việc sáng sớm Dụ Hoài Húc đến tìm tuyệt không kinh ngạc. Lúc từ trên lầu đi xuống ăn cơm, Lục Tác Viễn dặn đi dặn lại Dụ Hoài Húc không được nói chuyện yêu đương với Trình Mặc cho Tô Niệm biết.
"Làm gì như ăn trộm vậy, hai người cũng đâu phải không thể gặp người."
"Nói nhỏ chút." Lục Tác Viễn trừng mắt liếc anh một cái, giải thích, "Cái «nghệ thuật ước hẹn» trong trận đấu kia không phải là còn chưa chấm dứt ư, mẹ của em là giám khảo, nhà của em giáo sư Lý cũng là giám khảo, muốn em nói chuyện này bây giờ, không phải làm cho tất cả mọi người đều xấu hổ sao?"
"U a!" Dụ Hoài Húc hít một câu, "Không ngờ em nghĩ vấn đề này chu toàn như vậy. Vậy chuyện này thì sao, em chuẩn bị xử lý như thế nào?"
Chuyện này, Lục Tác Viễn lắc đầu, cô vẫn chưa nghĩ kỹ.
Mãi đến khi cơm trưa kết thúc, điện thoại Lục Tác Viễn vẫn im lặng. Không có tin nhắn, cũng không có điện thoại.
"Hai người giữ bình tĩnh giỏi thật đó. Một người không nói, người kia cũng không hỏi. Bây giờ là giữa trưa, chắc không làm việc đâu, em muốn gọi điện thoại, thì ngồi ngay trong xe gọi đi, anh thấy em sắp nhịn không được rồi." Xe chạy đến ven đường thì ngừng lại, Dụ Hoài Húc nói như vậy.
"Làm sao anh biết em định gọi điện thoại?"
"Bằng không em tốt bụng vậy à, lại còn chuẩn bị sữa cho anh, rửa hoa quả cho anh sao? Không phải là em thấy trong nhà gọi điện không tiện nên mới mượn cớ theo anh ra sao?" Lấy đào trong hộp thủy tinh ném bỏ hai miếng vào miệng, anh cười nói tiếp, "Bộ dạng em mặc tả anh còn thấy, anh có thể không hiểu em được sao!"
"Thực ra. . ." Lục Tác Viễn hiếm khi không mắng anh, chỉ là nhìn anh một cái, cười cười, nghĩ thầm em nói là cố ý để anh chuẩn bị, nhất định là anh sẽ cười em khó chịu nên già mồm cãi láo.
Tình ý của thanh mai trúc mã, ai nói không phải là tình yêu.
"Thực ra cái gì?" Giọng nói của Dụ Hoài Húc khi đang ăn đồ ăn.
"Cảm ơn anh." Lục Tác Viễn nói rất nghiêm túc.
"Bệnh tâm thần!" Dụ Hoài Húc liếc cô một cái, biểu cảm "Em không có vấn đề gì chứ”.
Khoảnh khắc tiếng nhấn số điện thoạiTrình Mặc, Lục Tác Viễn vẫn có chút khẩn trương.
Trừ phi không yêu, bằng không sao có thể không sợ.
"Vâng, xin chào." Bấm một hồi lâu, điện thoại mới chuyển được. Đúng là giọng nói Trình Mặc, nhưng lời nói rất máy móc, hoàn toàn không giống trước kia. Lục Tác Viễn cầm điện thoại di động nhìn nhìn, có dự cảm không tốt lắm.
"Uhm, là em." Cô nói.
"Viễn Viễn, em à, làm sao vậy?" Giọng nói của anh chợt cởi mở nhu hòa.
Chẳng lẽ anh không nhìn số điện thoại gọi đến à? Bên này Lục Tác Viễn còn đang buồn bực, trong điện thoại liền truyền đến một giọng nói khác, "Trình Mặc, việt quất em bỏ tủ lạnh cho anh rồi, hoa quả còn lại tạm thời em đặt trên bàn bếp. . ."
Lâm Thư Phàm!
Cô ngẩng mạnh đầu nhìn con đường phía trước, giữa trưa ánh nắng rất mạnh, đường nhựa phơi nắng ẩn ẩn hiện lên ánh nước.
"Lâm chủ bá đang ở nhà anh à?" Không có bất kỳ nói giảm nói tránh nào, cô chỉ nghe thấy mình hỏi thẳng. Sau đó Dụ Hoài Húc ngồi một bên, hình như cũng nghiên đầu nhìn về phía cô.
"Đúng, còn có. . ."
"Em lập tức tới nhà anh, đưa địa chỉ nhà anh đi." Cô cắt lời anh, nói không cho từ chối.
Thang máy ngừng lại ở lầu mười bảy. Cô đi ra cửa, phát hiện đây là một hai nhà kiểu buiding. Hành lang là nền gạch cẩm thạch đá màu trắng, sạch sẽ đến mức có thể làm gương phản chiếu. Cô cúi đầu nhìn nhìn, sắc mặt của mình khá - - đằng đằng sát khí.
Quay đầu, cô nhìn Dụ Hoài Húc, "Anh có cảm thấy em cực kì ngây thơ hay không?"
"Đặc biệt dũng cảm." Vỗ vỗ bờ vai của cô, anh nghiêm túc hỏi, "Tình huống xấu nhất em định ứng phó như thế nào?"
Ứng phó như thế nào?
Lục Tác Viễn nghĩ nghĩ, khoác cánh tay của anh, "Nếu như vậy. . . Em đây nói, em thích anh. Từ nay về sau, mỗi người một đường!"
". . ."
Người mở cửa không phải Trình Mặc, là Âu Dương. Điều này làm cho Lục Tác Viễn hơi ngoài ý muốn.
"Tác Viễn?" Âu Dương đã gặp cô, rõ ràng anh ta cũng bất ngờ, nhưng phản ứng lại rất nhanh, "Hai người cũng đến thăm Trình Mặc?"
"Thăm?" Cô lập lại một bên, quay đầu nhìn về phía Dụ Hoài Húc, trong lòng lại nghĩ không phải là ngày hôm qua Trình Mặc vẫn còn khỏe mạnh sao?
Dụ Hoài Húc cho cô một ánh mắt bình tĩnh đừng nóng, sau đó khách khí hỏi: "Chủ bá Trình làm sao vậy?"
Trình Mặc trả lời từ phòng khách truyền tới, "Không nghiêm trọng như Âu Dương nói đâu, mắt anh chỉ hơi ứ máu mà thôi. Đừng đứng ở cửa nói chuyện, mau vào ngồi đi."
"Mà thôi?" Lâm Thư Phàm hiển nhiên không thừa nhận nhưng Trình Mặc lại thoái tác, "Kế tiếp anh định nói là chỉ vỡ mấy mạch máu trong mắt, nên con mắt hơi hồng? Anh mau sửa lại thành cầm tinh con thỏ đi!"
"Cậu đúng là cầm tinh con thỏ đấy à?"
Bọn họ đi vào phòng khách, phát hiện người hỏi là người nước ngoài, tóc đen mắt màu cọ, ngồi gần bên cạnh Lâm Thư Phàm. Trình Mặc dựa vào nằm góc salon đối diện, mặc một thân áo thể thao ở nhà màu xám nhạt, trên mắt đang đắp một cái khăn trắng.
"Anh là cầm tinh con heo!" Lâm Thư Phàm vỗ vai người nước ngoài, ý bảo anh ta đừng ngắt lời.
Lâm Thư Phàm vừa dứt lời, Trình Mặc giải thích : "Mọi người đừng nghe Thư Phàm, thật là không nghiêm trọng như vậy đâu, hơn nữa chỉ có mắt trái bị thương, chườm đá với dùng thuốc, diện tích xuất huyết đã bắt đầu từ từ thu nhỏ lại rồi."
Khó trách ngày hôm qua anh đeo mắt kính, mà cô lại không phát hiện mắt trái của anh dị thường. Lục Tác Viễn cắn cắn môi, tự trách.
"Đi bệnh viện chưa?" Cô đứng hỏi, không dám để giọng điệu của mình nghe quá căng thẳng.
"Đương nhiên." Anh hơi quay đầu nhìn về phía của cô, giọng điệu khá thoải mái, "Bằng không thuốc ở đâu, đúng không? Yên tâm, không có chuyện gì đâu, qua tầm vài ngày sẽ khỏe lại thôi. Đến lúc đó anh còn phải tham gia trận chung kết «nghệ thuật ước hẹn» nữa chứ, anh không đi, không phải là Thư Phàm thiếu đối thủ sao!"
"Cậu khoan hãy nói, sau khi hôm nay tớ với Thư Phàm về, tổng thanh tra Tiền còn hỏi ánh mắt của cậu thế nào rồi, nhìn dáng vẻ của cậu, anh ta sợ là cậu không thể dự thi được đấy." Âu Dương rửa sạch hoa quả từ phòng bếp đi lên, "Anh ta còn không ngừng hối hận, cảm thấy không nên kéo cậu đi hỗ trợ chuyên mục «trực kích điểm nóng» kia, nói là được cái này mất cái khác. Tiết mục đó cực kì thành công, bằng không tổn thất lớn của Trình Mặc vô ích rồi. A, đúng rồi - -" Âu Dương đột nhiên dừng một chút, nhìn về phía Lâm Thư Phàm, "Chuyện tin tức kia, cậu có nói với anh ta không?"
"Không có, bọn tớ vẫn còn chưa hết đánh cuộc mà?" Nói xong, đột nhiên Lâm Thư Phàm thâm ý nhìn về phía Lục Tác Viễn, "Bạn gái giả tớ đây đã xuất hiện rồi, bạn gái chính quy kia chắc chắn cũng phải xuất hiện chứ, đúng không, Tác Viễn?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook