Thời Gian Đem Gừng Nấu Thành Đường
-
Chương 2
Sau khi công bố danh sách, ba ngày bình yên đã trôi qua, Đường Tiểu Viện liền một mạch từ lo lắng đề phòng đến thư thản, hạnh phúc vô cùng thiếu chút nữa muốn hôn chân Thượng Đế. Không sai, loại thế lực này thường đứng trên đỉnh trời, chân đạp nộ Giang, cái tay có thể thu phục mãnh hổ Hàng Long, khồng cần bất luận kẻ nào trợ giúp. Ông đúng là nhân vật trong truyền thuyết.
- "Ai là Đường Tiểu Viện?"
- "Là tôi!" Đường Tiểu Viện quá nhanh, phản ứng này tràn đầy cảm giác áp bách, giọng nói trầm xuống...... Là thời điểm khi Khương Dịch nói ra, nàng chỉ cảm thấy toàn bộ thầ kinh cũng đều thối rửa, rơi hết. toàn thân run rẩy, muốn rúc vào dưới đáy bàn, trốn cả đời không ra được.
Khương Dịch hiện giờ đứng ở bục giảng, ánh mắt tràn đầy áp lực, quan sát nàng một phen, cũng chầm chậm đến gần nàng, từ trong túi quần lấy ra tờ mười đồng nhân dân tệ nhiều nếp nhăn. vẻ mặ không đổi, mở miệng: " Một chai nước tăng lực"
"Cái gì?"
"Bây giờ."
"Cái gì?"
Hắn không hề nói thêm, liếc mắt nhìn thần kinh chậm chạp, không nhạy bén của Đường Tiểu Viện, hắn nhíu mày nói: "Tính nhẫn nại của tôi không tất lắm." (Cũng tự biết đấy =]] )
"... ........." Làm thế nào, làm thế nào đây?
Mắt thấy Khương Dịch bỗng nhiên lấy ra điện thoại di động, đảo cổ vài cái, toàn trường tĩnh lặng dưới tình huống này, mở ra máy tính giờ, nhẹ nhàng nhấn một cái, lại nói: "Thời gian bắt đầu."
Đáng thương cho Đường Tiểu Viện chả biết gì, hoang mang lo sợ, đứng cừng ở tại chỗ, đã xảy ra chuyện gì?
"Căn tin, mau, căn tin!" Bạn học ở hai bên bắt đầu đóng góp ý kiến.
Phản ứng của Đồng Tiểu Viện và câu nói tính nhẫn nại không tốt dọa bạn học cũng hồi hộp, chạy nước rút một trăm mét xông ra đi vòng vèo, khi trở về, bên môi Khương đại thiếu luôn luôn lãnh khốc cư nhiên có một nụ cười không thể xét, chậm rãi đem điện thoại trở về túi quần, nhẹ ngang đầu hướng Đường Tiểu Viện nói một câu: "Biểu hiện tạm được, làm rất tốt."
Những lời này tuyên cáo cuộc sống bi kịch của Đường Tiểu Viện bắt đầu
Mỉm cười vui sướng.
- "Ai là Đường Tiểu Viện?"
- "Là tôi!" Đường Tiểu Viện quá nhanh, phản ứng này tràn đầy cảm giác áp bách, giọng nói trầm xuống...... Là thời điểm khi Khương Dịch nói ra, nàng chỉ cảm thấy toàn bộ thầ kinh cũng đều thối rửa, rơi hết. toàn thân run rẩy, muốn rúc vào dưới đáy bàn, trốn cả đời không ra được.
Khương Dịch hiện giờ đứng ở bục giảng, ánh mắt tràn đầy áp lực, quan sát nàng một phen, cũng chầm chậm đến gần nàng, từ trong túi quần lấy ra tờ mười đồng nhân dân tệ nhiều nếp nhăn. vẻ mặ không đổi, mở miệng: " Một chai nước tăng lực"
"Cái gì?"
"Bây giờ."
"Cái gì?"
Hắn không hề nói thêm, liếc mắt nhìn thần kinh chậm chạp, không nhạy bén của Đường Tiểu Viện, hắn nhíu mày nói: "Tính nhẫn nại của tôi không tất lắm." (Cũng tự biết đấy =]] )
"... ........." Làm thế nào, làm thế nào đây?
Mắt thấy Khương Dịch bỗng nhiên lấy ra điện thoại di động, đảo cổ vài cái, toàn trường tĩnh lặng dưới tình huống này, mở ra máy tính giờ, nhẹ nhàng nhấn một cái, lại nói: "Thời gian bắt đầu."
Đáng thương cho Đường Tiểu Viện chả biết gì, hoang mang lo sợ, đứng cừng ở tại chỗ, đã xảy ra chuyện gì?
"Căn tin, mau, căn tin!" Bạn học ở hai bên bắt đầu đóng góp ý kiến.
Phản ứng của Đồng Tiểu Viện và câu nói tính nhẫn nại không tốt dọa bạn học cũng hồi hộp, chạy nước rút một trăm mét xông ra đi vòng vèo, khi trở về, bên môi Khương đại thiếu luôn luôn lãnh khốc cư nhiên có một nụ cười không thể xét, chậm rãi đem điện thoại trở về túi quần, nhẹ ngang đầu hướng Đường Tiểu Viện nói một câu: "Biểu hiện tạm được, làm rất tốt."
Những lời này tuyên cáo cuộc sống bi kịch của Đường Tiểu Viện bắt đầu
Mỉm cười vui sướng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook