Thời Gian Bên Em Đều Tuyệt Vời
-
Chương 141: Em có thể chọn hai chai (1)
Lục Bản Lai chờ bạn học nữ kia đi vào nhà vệ sinh khu dạy học, mới cười hì hì bấm mười một chữ số kia rồi gọi đi.
Bên kia vừa nghe máy thì Lục Bản Lai đã mở miệng trước: “Bạn học, đây là số điện thoại của anh nha, em nhớ lưu dãy số này lại, bởi vì số điện thoại này có thể trở thành mười một con số quan trọng nhất trong cuộc đời em nha……”
Lục Bản Lai chưa nói xong thì đã ngừng lại, qua khoảng ba giây đồng hồ sau, anh ta vừa cúp điện thoại vừa mắng: “CMN, thế mà lại là số điện thoại của chủ nhiệm phòng giáo vụ, hơn nữa còn là Diệt Tuyệt Sư Thái……”
“Ha ha ha……” Hạ Thương Chu không nhịn cười được nữa, ôm bụng không chút khách khí cười nhạo ra tiếng: “…… Cái gì mà mười một con số quan trọng nhất, cười chết ông nội……”
…
Thời Dao rời khỏi nhà vệ sinh, cô cho rằng mấy học trưởng năm ba kia chắc đã rời đi hết rồi.
Không nghĩ tới, lúc cô đi đến cửa khu dạy học lại thấy mấy người vẫn còn đứng đó.
Chỉ là, so với vừa rồi thì nhiều hơn một Lâm Gia Ca.
Thời Dao nhìn về phía Lâm Gia Ca, nhưng anh còn đang cúi đầu ấn điện thoại không hề nhìn thấy cô.
Thời Dao do dự hai giây, cuối cùng vẫn lựa chọn không chào hỏi.
Chẳng qua lúc các cô rời khỏi khu dạy học, chàng trai áo vàng mới bắt chuyện với Lãnh Ôn khi nãy liền đứng thẳng người.
Không biết trong tay anh ta đã có thêm một cái túi lớn từ khi nào, anh ta cầm túi chạy về phía các cô: “Cái kia, học xong tiết thể dục có thấy khát nước không? Anh có mua đồ uống, các em mỗi người chọn một chai đi.”
Lục Bản Lai nói xong liền mở túi ra đưa tới trước mặt các cô.
Chàng trai này đang bắt chuyện với Lãnh Ôn……
Ba người Hà Điền Điền Giang Nguyệt và Thời Dao đều không chọn đồ, mà nhìn về phía Lãnh Ôn đứng bên cạnh.
Khuôn mặt Lãnh Ôn lạnh băng, không hề có phản ứng nào.
“Các em đừng nhìn em ấy, chúng ta đều là bạn cùng trường, uống một chai nước cũng không có gì a, lại nói, đều là mua cho các em, không uống cũng lãng phí.” Lục Bản Lai nhìn ra tâm trạng của ba cô gái liền mở miệng.
Anh ta nói xong còn nâng cằm nhìn về phía Thời Dao: “Tiểu học muội, em chọn trước đi.”
Thời Dao nhìn chằm chằm những chai nước có màu sắc sặc sỡ trong tay Lục Bản Lai, cô nuốt một ngụm nước bọt, không nhúc nhích, lại lần nữa nhìn về phía Lãnh Ôn.
Trong cái nhìn chằm chằm của bạn cùng phòng, cuối cùng Lãnh Ôn chịu không nổi, gật gật đầu tỏ vẻ các cô cứ tùy tiện.
Hà Điền Điền và Giang Nguyệt lập tức nhào tới, mỗi người chọn một chai đồ uống, cười nói cảm ơn với Lục Bản Lai: “Cảm ơn anh a, học trưởng.”
“Đừng khách khí.” Lục Bản Lai sang sảng nói tiếp, lấy ra một chai trà hoa lài, không quan tâm đến sự phản kháng của Lãnh Ôn mà nhét vào trong tay cô, sau đó liền đưa túi đến trước mặt Thời Dao.
Trong túi tổng cộng có hai loại đồ uống.
Thời Dao không biết chọn lại nào, nhíu mày rối rắm một hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu yếu ớt hỏi: “Cái kia…… Chỉ có thể chọn một chai sao?”
“Xùy”
Một tiếng cười rất nhỏ truyền đến từ cách đó không xa.
Ngay sau đó, người kia đã mở miệng, trong giọng nói mang theo ý cười nhợt nhạt: “Em có thể chọn hai chai.”
Thời Dao nghe thấy giọng nói này thì hơi giật mình, qua hai giây mới liếc sang chỗ kia.
Không biết Lâm Gia Ca đã cất điện thoại từ khi nào, đôi mắt đen nhánh đang nhìn chằm chằm cô.
Mặt Thời Dao đỏ lên, nhẹ lui ra sau nửa bước, nhỏ giọng nói: “Em lấy hồng trà……”
Lâm Gia Ca không nói nữa, nhưng trong đầu anh lại hiện ra dáng vẻ thở hồng hộc khi cô mới chạy được một vòng sân thể dục, anh nghĩ không biết tay chân cô mảnh khảnh như vậy có thể mở nắp chai được không.
Anh dừng một lát, cất bước đi về phía Thời Dao.
Lúc anh dừng bên cạnh Lục Bản Lai, vừa vặn che hết ánh mặt trời, một cái bóng mờ che phủ trên người Thời Dao.
Bên kia vừa nghe máy thì Lục Bản Lai đã mở miệng trước: “Bạn học, đây là số điện thoại của anh nha, em nhớ lưu dãy số này lại, bởi vì số điện thoại này có thể trở thành mười một con số quan trọng nhất trong cuộc đời em nha……”
Lục Bản Lai chưa nói xong thì đã ngừng lại, qua khoảng ba giây đồng hồ sau, anh ta vừa cúp điện thoại vừa mắng: “CMN, thế mà lại là số điện thoại của chủ nhiệm phòng giáo vụ, hơn nữa còn là Diệt Tuyệt Sư Thái……”
“Ha ha ha……” Hạ Thương Chu không nhịn cười được nữa, ôm bụng không chút khách khí cười nhạo ra tiếng: “…… Cái gì mà mười một con số quan trọng nhất, cười chết ông nội……”
…
Thời Dao rời khỏi nhà vệ sinh, cô cho rằng mấy học trưởng năm ba kia chắc đã rời đi hết rồi.
Không nghĩ tới, lúc cô đi đến cửa khu dạy học lại thấy mấy người vẫn còn đứng đó.
Chỉ là, so với vừa rồi thì nhiều hơn một Lâm Gia Ca.
Thời Dao nhìn về phía Lâm Gia Ca, nhưng anh còn đang cúi đầu ấn điện thoại không hề nhìn thấy cô.
Thời Dao do dự hai giây, cuối cùng vẫn lựa chọn không chào hỏi.
Chẳng qua lúc các cô rời khỏi khu dạy học, chàng trai áo vàng mới bắt chuyện với Lãnh Ôn khi nãy liền đứng thẳng người.
Không biết trong tay anh ta đã có thêm một cái túi lớn từ khi nào, anh ta cầm túi chạy về phía các cô: “Cái kia, học xong tiết thể dục có thấy khát nước không? Anh có mua đồ uống, các em mỗi người chọn một chai đi.”
Lục Bản Lai nói xong liền mở túi ra đưa tới trước mặt các cô.
Chàng trai này đang bắt chuyện với Lãnh Ôn……
Ba người Hà Điền Điền Giang Nguyệt và Thời Dao đều không chọn đồ, mà nhìn về phía Lãnh Ôn đứng bên cạnh.
Khuôn mặt Lãnh Ôn lạnh băng, không hề có phản ứng nào.
“Các em đừng nhìn em ấy, chúng ta đều là bạn cùng trường, uống một chai nước cũng không có gì a, lại nói, đều là mua cho các em, không uống cũng lãng phí.” Lục Bản Lai nhìn ra tâm trạng của ba cô gái liền mở miệng.
Anh ta nói xong còn nâng cằm nhìn về phía Thời Dao: “Tiểu học muội, em chọn trước đi.”
Thời Dao nhìn chằm chằm những chai nước có màu sắc sặc sỡ trong tay Lục Bản Lai, cô nuốt một ngụm nước bọt, không nhúc nhích, lại lần nữa nhìn về phía Lãnh Ôn.
Trong cái nhìn chằm chằm của bạn cùng phòng, cuối cùng Lãnh Ôn chịu không nổi, gật gật đầu tỏ vẻ các cô cứ tùy tiện.
Hà Điền Điền và Giang Nguyệt lập tức nhào tới, mỗi người chọn một chai đồ uống, cười nói cảm ơn với Lục Bản Lai: “Cảm ơn anh a, học trưởng.”
“Đừng khách khí.” Lục Bản Lai sang sảng nói tiếp, lấy ra một chai trà hoa lài, không quan tâm đến sự phản kháng của Lãnh Ôn mà nhét vào trong tay cô, sau đó liền đưa túi đến trước mặt Thời Dao.
Trong túi tổng cộng có hai loại đồ uống.
Thời Dao không biết chọn lại nào, nhíu mày rối rắm một hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu yếu ớt hỏi: “Cái kia…… Chỉ có thể chọn một chai sao?”
“Xùy”
Một tiếng cười rất nhỏ truyền đến từ cách đó không xa.
Ngay sau đó, người kia đã mở miệng, trong giọng nói mang theo ý cười nhợt nhạt: “Em có thể chọn hai chai.”
Thời Dao nghe thấy giọng nói này thì hơi giật mình, qua hai giây mới liếc sang chỗ kia.
Không biết Lâm Gia Ca đã cất điện thoại từ khi nào, đôi mắt đen nhánh đang nhìn chằm chằm cô.
Mặt Thời Dao đỏ lên, nhẹ lui ra sau nửa bước, nhỏ giọng nói: “Em lấy hồng trà……”
Lâm Gia Ca không nói nữa, nhưng trong đầu anh lại hiện ra dáng vẻ thở hồng hộc khi cô mới chạy được một vòng sân thể dục, anh nghĩ không biết tay chân cô mảnh khảnh như vậy có thể mở nắp chai được không.
Anh dừng một lát, cất bước đi về phía Thời Dao.
Lúc anh dừng bên cạnh Lục Bản Lai, vừa vặn che hết ánh mặt trời, một cái bóng mờ che phủ trên người Thời Dao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook