Thời Điểm Không Quan Trọng, Quan Trọng Gặp Ai
-
Chương 81: Lần cuối bên em
Thanh Tâm thức giấc thì đã 2 giờ chiều. Cô uể oải bước ra phòng khách, đôi mắt cô dừng lại ở hộp băng cứu thương trên bàn. Đây là quà anh tặng cô sao. Nhật Thiên, vết thương đã đóng vẩy thì cần gì băng lại nữa.
Điện thoại bên cạnh reo liên hồi, lúc này Thanh Tâm mới nhìn ra trong điện thoại có bao cuộc gọi nhỡ. Mọi người hôm nay có lẽ lo cô buồn nên muốn cô ra ngoài thay đổi không khí. Cũng đúng, cô nên sống thật tốt, cô đã hứa với Tiểu Bảo rồi, cô dù sao cũng 29 tuổi rồi. Hôm nay cuộc sống cô sẽ sang một trang mới.
- Thanh Tâm, bên này. – Hiểu Như đã đặt bàn sẵn trong quán ăn Hàn Quốc lớn nhất Bắc Kinh. Hôm nay mọi người tụ tập rất đông đủ, có vợ chồng Hiểu Như, vợ chồng chị Thanh Hân, cả Lã Hiên và còn… cả Vũ Luân.
Thanh Tâm ái ngại nhìn anh. Vũ Luân bị cô nhìn như sinh vật lạ thì bật cười. Anh trêu đùa, phá vỡ bầu không khí: “ Hung thủ giết tôi đến rồi. Cảnh sát, cảnh sát…”
Thanh Tâm nghe anh nói biết anh đã không còn để tâm đến hôm cô từ chối nữa. Cô cũng quay sang bông đùa với anh: “ Bắt tôi đi. Tôi xin chịu tội nhưng tôi mới 29 tuổi, còn một mụn con có được giảm án không ạ? “. Mọi người nghe cô nói thì bật cười, may quá, hai người đã trở lại như xưa.
Vũ Luân từ lúc đến đây đã nhìn chằm chằm người phụ nữ ngồi bên cạnh. Ai ngờ anh từng chung chăn, chung gối với cô ta chứ. Nhìn tướng ăn cuả cô ta kìa, xấu chết mất.
Lã Hiên cố gắng không nhìn người đàn ông ngồi cạnh. Sáng nay cô không ăn gì. Bây giờ phải cố ăn nhiều một chút. Lúc cô vươn tay lấy miếng chả cá thì chạm vào tay Vũ Luân. Cả hai theo phản xạ rụt tay lại, miếng chả cá giật nảy trên đĩa. Cả hai quay ra nhìn nhau bằng con mắt hình viên đạn rồi quay mặt đi. Khuôn mặt cả hai đều đỏ ửng, có lẽ chỗ chạm vào còn nóng như bị bỏng. Hành động kì cục của hai người đập vào mắt của Thanh Tâm. Cô nhếch môi cười gian. Xem ra bạn cô cũng sắp là hoa đã có chủ rồi.
Sau bữa cơm vui vẻ, Nghĩa Tử lái xe đưa hai tiểu quỷ sang nhà ông bà rồi trở lại đi tăng hai với mọi người.
Temptation bar
Thanh Tâm hò hét vào trong mic, không biết đây là bài hát thứ mấy rồi. Cô đưa mắt nhìn xuống căn phòng. Ai cũng có đôi có cặp, mỗi mình cô là cô đơn lẻ bóng. Trong lòng chợt buồn buồn, cô bảo mọi người mình ra ngoài đi vệ sinh thực chất là đến quầy bar đơn uống rượu.
Người đàn ông ngồi lặng trong góc phòng. Anh đi theo cô từ khi nhìn thấy cô ở quán ăn đến tận đây. Anh chỉ lo cô uống rượu say sẽ rất nguy hiểm.
- Anh yêu, anh muốn uống một li không?
- Cô đi chỗ khác đi. – Nhật Thiên cau mày, cô ta che mất Thanh Tâm làm anh không thể thấy gì.
- Anh uống hết li này, em lập tức đi. – Người phụ nữ trang điểm đậm nở nụ cười quyến rũ. Cô ta ngồi vắt chân trên bàn, chiếc váy ngắn cũn đến cả quần lót cũng lộ ra ngoài.
Nhật Thiên cầm li rượu lên, định đưa lên miệng thì bị một bàn tay giật xuống, cô thản nhiên ngồi trong lòng anh. Khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc. Tay cô vòng qua cổ anh, thân hình quyến rũ lả lướt trong vòng ngực. Cô nhìn lên đầy khiêu khích:
- Cô đang quyến rũ chồng “ cũ” (chữ cũ cô nói rất nhanh và nhỏ) của tôi sao? Li rượu này tôi uống. – Thanh Tâm tu cạn li rượu đỏ rực, khóe môi đỏ lấp lánh, cô cúi xuống hôn lên môi anh, truyền vào miệng anh không ít rượu. Nhật Thiên còn chưa phản ứng lại thì người con gái đó đổ sập vào người anh. Đôi môi xinh đẹp vẫn lẩm bẩm: “ Tôi không muốn về nhà… không muốn về nhà…”
Nhật Thiên ngồi im một lúc thì lấy điện thoại của cô nhắn tin cho Hiểu Như: “ Tớ hơi mệt tớ về trước”. Nhật Thiên vừa nhắn xong thì nhìn thấy tin nhắn cô vừa gửi cho mẹ mình. Ra là Đậu Đậu đang ở nhà bà ngoại, vậy hôm nay để anh chăm sóc cô vậy.
Anh tính tiền rồi cõng cô ra xe.
Nhật Thiên cõng Thanh Tâm ra khỏi chưa được bao lâu thì ba người đàn ông lần lượt cũng cõng những người phụ nữ ra ngoài. Cả bốn người đang cõng trên lưng người phụ nữ “đã”, “đang” và “sẽ” là của mình.
- Tôi nóng, Nhật Thiên. Nước, nước. – Thanh Tâm đập chân đập tay lên người anh. Mái tóc chải chuốt cũng bị cô giật tung lên.
Anh đưa tay cô lên miệng cắn nhẹ, lúc này Thanh Tâm mới xuôi xuôi không quấy phá nữa. Cô ngoan ngoãn ôm chặt lấy anh, gò má non mịn chạm vào má anh. Cảm xúc bây giờ thật dễ chịu.
Nhật Thiên đưa cô về phòng nghỉ ở chung cư cũ của hai người. Anh để cô nằm lên giường mình, dùng khăn ấm lau mặt mũi cho cô. Thanh Tâm thấy càng lúc càng nóng, cơ thể cô như phát hỏa vậy. Đôi bàn tay trắng ngần lần mò khuy áo cởi từng cúc , từng cúc một.
Nhật Thiên quay trở lại phỏng ngủ thấy cô còn mặc mỗi nội y, mà ngay cả nội y cô cũng sắp cởi. Anh lập tức lao đến, lấy chăn ôm chặt lấy cô. Giờ anh biết trong li người phụ nữ đưa cho anh có gì rồi. Thể nào anh cũng thấy nóng bức nên vừa rồi phải đi tắm nước lạnh.
- Nhật Thiên, bỏ ra. Tôi nóng. Anh… - Thanh Tâm cau mày vùng vẫy.
Nhật Thiên chỉ còn biết nuốt nước bọt rồi nhìn sang chỗ khác. Nhưng mắt vừa đưa ra một chút thì cổ theo phản xạ lại quay lại. Cả người Thanh Tâm ửng lên hồng hào trông như một thanh kẹo bông mềm mượt. Nhật Thiên lại thấy chỗ nào của mình lại sống dậy. Anh ôm chặt cô, mắt cũng nhắm tịt : “Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ…. Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ,…” Thanh Tâm vẫn không hết quậy phá. Cô thấy người anh mát lạnh thì lập tức lao tới, cả cơ thể cũng bám dính không buông. Nhật Thiên khó khăn lắm mới khống chế được giờ chỉ chút xúc tác đã nở rộ. Anh đen mặt gục đầu vào hõm vai cô. Hơi thở nóng hổi phả vào vành tai khiến cô cười liên tục. Thanh Tâm mở ánh mắt mê li nhìn anh, nụ cười quyến rũ trên môi không tắt.
Nhật Thiên nghĩ nếu còn duy trì thêm một phút nữa anh sẽ không chịu nổi. Thế là anh bế cô, cả hai cùng bước vào nhà tắm. Anh cho cô nằm trong bồn nước ấm còn mình thì đứng dưới vòi hoa sen xả nước lạnh. Lúc anh đang ngẩng mặt vuốt nước thì đằng sau truyền đến cảm giác ấm áp.
Thanh Tâm áp mặt mình vào lưng anh, bờ vai dài rộng này, cô khao khát được anh ôm rất nhiều. Nhật Thiên sợ cô bị cảm lạnh nên tắt nước, sau đó bế cô về phòng. Anh lấy một chiếc váy trong tủ Thanh Tâm rồi đem ra thay cho cô. Tay anh vừa động vào áo ngực ướt sũng, anh vội vàng thao tác thật nhanh, mặc áo ngực cho cô sau đó đến quần lót, lần nay anh phải kiểm chế lắm mới kéo được chúng xuống mắt cá chân cô. Chưa bao giờ anh thấy chân Thanh Tâm dài đến thế. Lúc Nhật Thiên mặc xong váy cho cô thì bản thân anh lại căng cứng lần nữa. Anh gắng gượng sấy tóc cho cô rồi cả người lao ngay vào nhà tắm.
Nhật Thiên nằm xuống bên giường trống, chiếc chăn cô đã ủ ấm, anh cứ thế chui cả cơ thể lạnh toát vào. Cả khuôn mặt anh giãn ra vì mãn nguyện, bờ môi cũng nhường lên.
Thanh Tâm uể oải lăn lộn trên giường. Đầu cô đau quá. Lâu rồi cô chứa có uống say như vậy, tửu lượng của cô bây giờ cũng kém hơn trước rồi. Cổ họng khô rát buộc cô phải trở mình. Thanh Tâm đầu tóc rối bù ngồi thất thần trên giường. Không phải chứ, đây đâu phải nhà cô. Rón rén nhìn vào trong chăn sau khi thấy bản thân vẫn còn quần áo chỉnh tề thì hơi thở đang đứt đoạn của cô mới được nối liền. Bờ môi còn chưa nhướng lên hoàn toàn thì cô lại lật chăn lần nữa. Không đúng đây không phải là bộ đồ hôm qua cô mặc. Thanh Tâm mày lại làm loạn gì thế này.
Cả căn phòng rất an tĩnh, Thanh Tâm lướt mắt nhìn xung quanh mới nhớ ra đây là phòng Nhật Thiên trước kia. Thể nào khi tỉnh dậy cố cứ thấy quen quen. Đối tượng là Nhật Thiên nên cô cũng cảm thấy khá hơn, ít ra anh cũng không thể coi là người xa lạ. Màn gió được anh kéo kín, trong phòng chỉ dội lại chút ánh sáng nhàn nhạt. Thanh Tâm không biết mình ngủ bao lâu rồi, có lẽ anh sợ cô tỉnh giấc nên mới kéo màn gió kín như thế.
Cô hua tay tìm chiếc đèn bàn muốn bật đèn lên thì bàn tay chạm phải chiếc giỏ trên tủ. Cô vung tay khá mạnh làm chiếc giỏ rơi xuống đất những món đồ trong đó cũng rơi tứ tung ra sàn. Thanh Tâm lồm cồm bò dậy, cô chạy ra cửa phòng bật đèn lên sau đó nhặt những món đồ dưới đất. Thì ra là rổ đựng thuốc. Thanh Tâm cầm lọ thuốc lên nhìn, mắt cô bống tối lại. Thuốc ở trong rổ chỉ có hai loại, một là thuốc giảm đau, hai là thuốc ngủ. Hộp thuốc ước chừng rất nhẹ, vỉ thuốc rỗng cũng rất nhiều. Nhìn thôi cũng biết anh dùng chúng nhiều như cơm bữa. Thanh Tâm siết chặt lọ thuốc trên tay, trong lòng bất giác đau đớn. Cô siết chặt tất cả chỗ thuốc, không được cô không thể để anh hủy hoại sức khỏe của mình. Người đàn ông này, cô không buông ra được.
Thanh Tâm cầm hộp thuốc lao ra phòng khách. Hôm nay là chủ nhật nên cô cũng không quá quan tâm đến giờ giấc. Cô nhất thiết phải cấm anh không dùng những loại thuốc tổn hại đến mình mới được.
Cô vừa bước ra cũng là lúc Nhật Thiên đẩy cửa vào nhà. Trên tay anh đang cầm mấy chiếc bánh bao xa xíu cũng sữa đậu nành anh phải xếp hàng mới mua được. Thấy Thanh Tâm đã tỉnh, anh mang đồ ăn vào bếp rồi gọi cô ra ăn.
- Nhật Thiên, chỗ thuốc này là sao? – Thanh Tâm giơ lọ thuốc ra trước mặt anh, tiếng nói quở trách.
Nhật Thiên sững người nhìn hộp thuốc, anh lập tức giật lại lọ thuốc, giấu ra sau mình. Anh trả lời qua loa lấy lệ:
- Vitamin thôi, em đừng quan tâm. Lại ăn chút đi.
- Anh định lừa em sao? Trước kia em cũng từng dùng qua mấy loại thuốc này. Chúng là thuốc ngủ cùng thuốc giảm đau. Anh biết chỗ thuốc này không tốt cho sức khỏe mà.
- Em, không cần lo. Sức khỏe anh, anh tự biết chừng mực. – Nhật Thiên không hiểu sao mình lại cáu gắt với cô. Anh thực ra hôm qua không có dùng mà. Anh cũng không muốn vì chuyện của mình mà phá vỡ những giây phút ngắn ngủi quý giá này. Có lẽ đây cũng là lần cuối cùng anh có thể ở riêng với cô, anh không dám nhận những sự quan tâm này, anh sợ khi một mình quay lại cuộc sống đơn độc sẽ không quen. Cô thà cứ oán trách anh, khi ấy anh sẽ chừng mực hơn, sẽ vì nghĩ cô không muốn gặp mà tránh mặt.
- Anh đúng là không nói lỹ lẽ. – Nói rồi, Thanh Tâm cầm túi xách rồi lao ra khỏi nhà.
Nhật Thiên thấy cô bỏ đi thì vội chạy theo. Anh biết cô quan tâm mình mà nói vậy, cũng biết mình nói có bao phần vô lý. Nhưng khi vừa chạy xuống dưới lầu thì Thanh Tâm đã bước vào trong xe taxi rồi đi mất.
Nhật Thiên đứng lặng nhìn theo bóng cô rất lâu, chờ cho đến khi chiếc xe chở cô khuất dần trên phố.
Điện thoại bên cạnh reo liên hồi, lúc này Thanh Tâm mới nhìn ra trong điện thoại có bao cuộc gọi nhỡ. Mọi người hôm nay có lẽ lo cô buồn nên muốn cô ra ngoài thay đổi không khí. Cũng đúng, cô nên sống thật tốt, cô đã hứa với Tiểu Bảo rồi, cô dù sao cũng 29 tuổi rồi. Hôm nay cuộc sống cô sẽ sang một trang mới.
- Thanh Tâm, bên này. – Hiểu Như đã đặt bàn sẵn trong quán ăn Hàn Quốc lớn nhất Bắc Kinh. Hôm nay mọi người tụ tập rất đông đủ, có vợ chồng Hiểu Như, vợ chồng chị Thanh Hân, cả Lã Hiên và còn… cả Vũ Luân.
Thanh Tâm ái ngại nhìn anh. Vũ Luân bị cô nhìn như sinh vật lạ thì bật cười. Anh trêu đùa, phá vỡ bầu không khí: “ Hung thủ giết tôi đến rồi. Cảnh sát, cảnh sát…”
Thanh Tâm nghe anh nói biết anh đã không còn để tâm đến hôm cô từ chối nữa. Cô cũng quay sang bông đùa với anh: “ Bắt tôi đi. Tôi xin chịu tội nhưng tôi mới 29 tuổi, còn một mụn con có được giảm án không ạ? “. Mọi người nghe cô nói thì bật cười, may quá, hai người đã trở lại như xưa.
Vũ Luân từ lúc đến đây đã nhìn chằm chằm người phụ nữ ngồi bên cạnh. Ai ngờ anh từng chung chăn, chung gối với cô ta chứ. Nhìn tướng ăn cuả cô ta kìa, xấu chết mất.
Lã Hiên cố gắng không nhìn người đàn ông ngồi cạnh. Sáng nay cô không ăn gì. Bây giờ phải cố ăn nhiều một chút. Lúc cô vươn tay lấy miếng chả cá thì chạm vào tay Vũ Luân. Cả hai theo phản xạ rụt tay lại, miếng chả cá giật nảy trên đĩa. Cả hai quay ra nhìn nhau bằng con mắt hình viên đạn rồi quay mặt đi. Khuôn mặt cả hai đều đỏ ửng, có lẽ chỗ chạm vào còn nóng như bị bỏng. Hành động kì cục của hai người đập vào mắt của Thanh Tâm. Cô nhếch môi cười gian. Xem ra bạn cô cũng sắp là hoa đã có chủ rồi.
Sau bữa cơm vui vẻ, Nghĩa Tử lái xe đưa hai tiểu quỷ sang nhà ông bà rồi trở lại đi tăng hai với mọi người.
Temptation bar
Thanh Tâm hò hét vào trong mic, không biết đây là bài hát thứ mấy rồi. Cô đưa mắt nhìn xuống căn phòng. Ai cũng có đôi có cặp, mỗi mình cô là cô đơn lẻ bóng. Trong lòng chợt buồn buồn, cô bảo mọi người mình ra ngoài đi vệ sinh thực chất là đến quầy bar đơn uống rượu.
Người đàn ông ngồi lặng trong góc phòng. Anh đi theo cô từ khi nhìn thấy cô ở quán ăn đến tận đây. Anh chỉ lo cô uống rượu say sẽ rất nguy hiểm.
- Anh yêu, anh muốn uống một li không?
- Cô đi chỗ khác đi. – Nhật Thiên cau mày, cô ta che mất Thanh Tâm làm anh không thể thấy gì.
- Anh uống hết li này, em lập tức đi. – Người phụ nữ trang điểm đậm nở nụ cười quyến rũ. Cô ta ngồi vắt chân trên bàn, chiếc váy ngắn cũn đến cả quần lót cũng lộ ra ngoài.
Nhật Thiên cầm li rượu lên, định đưa lên miệng thì bị một bàn tay giật xuống, cô thản nhiên ngồi trong lòng anh. Khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc. Tay cô vòng qua cổ anh, thân hình quyến rũ lả lướt trong vòng ngực. Cô nhìn lên đầy khiêu khích:
- Cô đang quyến rũ chồng “ cũ” (chữ cũ cô nói rất nhanh và nhỏ) của tôi sao? Li rượu này tôi uống. – Thanh Tâm tu cạn li rượu đỏ rực, khóe môi đỏ lấp lánh, cô cúi xuống hôn lên môi anh, truyền vào miệng anh không ít rượu. Nhật Thiên còn chưa phản ứng lại thì người con gái đó đổ sập vào người anh. Đôi môi xinh đẹp vẫn lẩm bẩm: “ Tôi không muốn về nhà… không muốn về nhà…”
Nhật Thiên ngồi im một lúc thì lấy điện thoại của cô nhắn tin cho Hiểu Như: “ Tớ hơi mệt tớ về trước”. Nhật Thiên vừa nhắn xong thì nhìn thấy tin nhắn cô vừa gửi cho mẹ mình. Ra là Đậu Đậu đang ở nhà bà ngoại, vậy hôm nay để anh chăm sóc cô vậy.
Anh tính tiền rồi cõng cô ra xe.
Nhật Thiên cõng Thanh Tâm ra khỏi chưa được bao lâu thì ba người đàn ông lần lượt cũng cõng những người phụ nữ ra ngoài. Cả bốn người đang cõng trên lưng người phụ nữ “đã”, “đang” và “sẽ” là của mình.
- Tôi nóng, Nhật Thiên. Nước, nước. – Thanh Tâm đập chân đập tay lên người anh. Mái tóc chải chuốt cũng bị cô giật tung lên.
Anh đưa tay cô lên miệng cắn nhẹ, lúc này Thanh Tâm mới xuôi xuôi không quấy phá nữa. Cô ngoan ngoãn ôm chặt lấy anh, gò má non mịn chạm vào má anh. Cảm xúc bây giờ thật dễ chịu.
Nhật Thiên đưa cô về phòng nghỉ ở chung cư cũ của hai người. Anh để cô nằm lên giường mình, dùng khăn ấm lau mặt mũi cho cô. Thanh Tâm thấy càng lúc càng nóng, cơ thể cô như phát hỏa vậy. Đôi bàn tay trắng ngần lần mò khuy áo cởi từng cúc , từng cúc một.
Nhật Thiên quay trở lại phỏng ngủ thấy cô còn mặc mỗi nội y, mà ngay cả nội y cô cũng sắp cởi. Anh lập tức lao đến, lấy chăn ôm chặt lấy cô. Giờ anh biết trong li người phụ nữ đưa cho anh có gì rồi. Thể nào anh cũng thấy nóng bức nên vừa rồi phải đi tắm nước lạnh.
- Nhật Thiên, bỏ ra. Tôi nóng. Anh… - Thanh Tâm cau mày vùng vẫy.
Nhật Thiên chỉ còn biết nuốt nước bọt rồi nhìn sang chỗ khác. Nhưng mắt vừa đưa ra một chút thì cổ theo phản xạ lại quay lại. Cả người Thanh Tâm ửng lên hồng hào trông như một thanh kẹo bông mềm mượt. Nhật Thiên lại thấy chỗ nào của mình lại sống dậy. Anh ôm chặt cô, mắt cũng nhắm tịt : “Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ…. Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ,…” Thanh Tâm vẫn không hết quậy phá. Cô thấy người anh mát lạnh thì lập tức lao tới, cả cơ thể cũng bám dính không buông. Nhật Thiên khó khăn lắm mới khống chế được giờ chỉ chút xúc tác đã nở rộ. Anh đen mặt gục đầu vào hõm vai cô. Hơi thở nóng hổi phả vào vành tai khiến cô cười liên tục. Thanh Tâm mở ánh mắt mê li nhìn anh, nụ cười quyến rũ trên môi không tắt.
Nhật Thiên nghĩ nếu còn duy trì thêm một phút nữa anh sẽ không chịu nổi. Thế là anh bế cô, cả hai cùng bước vào nhà tắm. Anh cho cô nằm trong bồn nước ấm còn mình thì đứng dưới vòi hoa sen xả nước lạnh. Lúc anh đang ngẩng mặt vuốt nước thì đằng sau truyền đến cảm giác ấm áp.
Thanh Tâm áp mặt mình vào lưng anh, bờ vai dài rộng này, cô khao khát được anh ôm rất nhiều. Nhật Thiên sợ cô bị cảm lạnh nên tắt nước, sau đó bế cô về phòng. Anh lấy một chiếc váy trong tủ Thanh Tâm rồi đem ra thay cho cô. Tay anh vừa động vào áo ngực ướt sũng, anh vội vàng thao tác thật nhanh, mặc áo ngực cho cô sau đó đến quần lót, lần nay anh phải kiểm chế lắm mới kéo được chúng xuống mắt cá chân cô. Chưa bao giờ anh thấy chân Thanh Tâm dài đến thế. Lúc Nhật Thiên mặc xong váy cho cô thì bản thân anh lại căng cứng lần nữa. Anh gắng gượng sấy tóc cho cô rồi cả người lao ngay vào nhà tắm.
Nhật Thiên nằm xuống bên giường trống, chiếc chăn cô đã ủ ấm, anh cứ thế chui cả cơ thể lạnh toát vào. Cả khuôn mặt anh giãn ra vì mãn nguyện, bờ môi cũng nhường lên.
Thanh Tâm uể oải lăn lộn trên giường. Đầu cô đau quá. Lâu rồi cô chứa có uống say như vậy, tửu lượng của cô bây giờ cũng kém hơn trước rồi. Cổ họng khô rát buộc cô phải trở mình. Thanh Tâm đầu tóc rối bù ngồi thất thần trên giường. Không phải chứ, đây đâu phải nhà cô. Rón rén nhìn vào trong chăn sau khi thấy bản thân vẫn còn quần áo chỉnh tề thì hơi thở đang đứt đoạn của cô mới được nối liền. Bờ môi còn chưa nhướng lên hoàn toàn thì cô lại lật chăn lần nữa. Không đúng đây không phải là bộ đồ hôm qua cô mặc. Thanh Tâm mày lại làm loạn gì thế này.
Cả căn phòng rất an tĩnh, Thanh Tâm lướt mắt nhìn xung quanh mới nhớ ra đây là phòng Nhật Thiên trước kia. Thể nào khi tỉnh dậy cố cứ thấy quen quen. Đối tượng là Nhật Thiên nên cô cũng cảm thấy khá hơn, ít ra anh cũng không thể coi là người xa lạ. Màn gió được anh kéo kín, trong phòng chỉ dội lại chút ánh sáng nhàn nhạt. Thanh Tâm không biết mình ngủ bao lâu rồi, có lẽ anh sợ cô tỉnh giấc nên mới kéo màn gió kín như thế.
Cô hua tay tìm chiếc đèn bàn muốn bật đèn lên thì bàn tay chạm phải chiếc giỏ trên tủ. Cô vung tay khá mạnh làm chiếc giỏ rơi xuống đất những món đồ trong đó cũng rơi tứ tung ra sàn. Thanh Tâm lồm cồm bò dậy, cô chạy ra cửa phòng bật đèn lên sau đó nhặt những món đồ dưới đất. Thì ra là rổ đựng thuốc. Thanh Tâm cầm lọ thuốc lên nhìn, mắt cô bống tối lại. Thuốc ở trong rổ chỉ có hai loại, một là thuốc giảm đau, hai là thuốc ngủ. Hộp thuốc ước chừng rất nhẹ, vỉ thuốc rỗng cũng rất nhiều. Nhìn thôi cũng biết anh dùng chúng nhiều như cơm bữa. Thanh Tâm siết chặt lọ thuốc trên tay, trong lòng bất giác đau đớn. Cô siết chặt tất cả chỗ thuốc, không được cô không thể để anh hủy hoại sức khỏe của mình. Người đàn ông này, cô không buông ra được.
Thanh Tâm cầm hộp thuốc lao ra phòng khách. Hôm nay là chủ nhật nên cô cũng không quá quan tâm đến giờ giấc. Cô nhất thiết phải cấm anh không dùng những loại thuốc tổn hại đến mình mới được.
Cô vừa bước ra cũng là lúc Nhật Thiên đẩy cửa vào nhà. Trên tay anh đang cầm mấy chiếc bánh bao xa xíu cũng sữa đậu nành anh phải xếp hàng mới mua được. Thấy Thanh Tâm đã tỉnh, anh mang đồ ăn vào bếp rồi gọi cô ra ăn.
- Nhật Thiên, chỗ thuốc này là sao? – Thanh Tâm giơ lọ thuốc ra trước mặt anh, tiếng nói quở trách.
Nhật Thiên sững người nhìn hộp thuốc, anh lập tức giật lại lọ thuốc, giấu ra sau mình. Anh trả lời qua loa lấy lệ:
- Vitamin thôi, em đừng quan tâm. Lại ăn chút đi.
- Anh định lừa em sao? Trước kia em cũng từng dùng qua mấy loại thuốc này. Chúng là thuốc ngủ cùng thuốc giảm đau. Anh biết chỗ thuốc này không tốt cho sức khỏe mà.
- Em, không cần lo. Sức khỏe anh, anh tự biết chừng mực. – Nhật Thiên không hiểu sao mình lại cáu gắt với cô. Anh thực ra hôm qua không có dùng mà. Anh cũng không muốn vì chuyện của mình mà phá vỡ những giây phút ngắn ngủi quý giá này. Có lẽ đây cũng là lần cuối cùng anh có thể ở riêng với cô, anh không dám nhận những sự quan tâm này, anh sợ khi một mình quay lại cuộc sống đơn độc sẽ không quen. Cô thà cứ oán trách anh, khi ấy anh sẽ chừng mực hơn, sẽ vì nghĩ cô không muốn gặp mà tránh mặt.
- Anh đúng là không nói lỹ lẽ. – Nói rồi, Thanh Tâm cầm túi xách rồi lao ra khỏi nhà.
Nhật Thiên thấy cô bỏ đi thì vội chạy theo. Anh biết cô quan tâm mình mà nói vậy, cũng biết mình nói có bao phần vô lý. Nhưng khi vừa chạy xuống dưới lầu thì Thanh Tâm đã bước vào trong xe taxi rồi đi mất.
Nhật Thiên đứng lặng nhìn theo bóng cô rất lâu, chờ cho đến khi chiếc xe chở cô khuất dần trên phố.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook