Thời Điểm Không Quan Trọng, Quan Trọng Gặp Ai
-
Chương 12: Đi ăn chuộc tội
Ngày 20, ngày đầu tiên cô trở thành cách tay phải của anh, ngày đầu tiên đi làm mà không có trợ lý Chu và cũng là ngày đầu tiên cô sẽ sắp xếp lịch hẹn để anh đi gặp người con gái khác. Tâm trạng của Thanh Tâm hôm nay cực xấu, chỉ nghĩ đến việc báo lịch hẹn ấy cho anh mà cô cũng đã thấy mệt. Đã hàng trăm lần tự nhủ bản thân hãy buông tay, một mối tình đơn phương không bao giờ có hồi đáp thế nhưng, vẫn không khỏi mong chờ được gặp anh từng ngày, mong ngóng trông thấy bóng hình anh, khuôn mặt anh, hơi thở của anh. Thanh Tâm khẽ thở dài, nhìn người đàn ông trước mặt, vẫn vậy, anh vẫn không bao giờ đưa mắt lên nhìn cô ngay cả khi cô đang đứng trước mặt anh, đang nói chuyện với anh, có lẽ trong lòng anh cái tên Thanh Tâm này luôn luôn không có bất cứ một vị trí nào. Nhẹ giọng chuyển đề tài, cố nén đau thương, tay cầm chặt tập tài liệu nói: “ Tô tổng, tối nay anh có hẹn với Diêu tiểu thư ở khách sạn Paris, phòng 1048”. `
-Tôi đã biết, cô ra ngoài được rồi- Nhật Thiên khẽ nhíu mày, rồi lại trở lại trạng thái trầm mặc.
Thanh Tâm cúi người, chậm rãi ra khỏi phòng. Cầm di động lên định gọi Hiểu Như đi mua sắm nhưng vừa mở máy cô lại bị bất ngờ bởi danh sách cuộc gọi. Trong vòng 15 phút điện thoại cô đã nhận được 30 cuộc gọi nhỡ của Vũ Luân, đang lo lắng không biết có chuyện gì không thì điện thoại lại đổ chuông. Vội vàng bắt máy, Thanh Tâm giọng gấp rút hỏi: “ Sao thế Vũ Luân?”. Trái ngược lại với suy nghĩ của cô, giọng nói bên kia lại rất vui vẻ, có phần hào hứng: “ A ha, cuối cùng cũng nghe máy. Đình tiểu thư có thể bớt chút thời gian cho kẻ hèn mọn này được không? Hôm nay thiếu gia định mời cậu ăn trưa bù cho hôm trước, rảnh không mình qua đón?”.
“ Ăn thì mình luôn rảnh. Ok đến đi, mình chờ cậu” Cúp máy, Thanh Tâm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời hôm nay thật đẹp, cũng thật phù hợp cho những cuộc hẹn…
Đối diện với tổng công ty tập đoàn Tô thị, một chiếc ô tô đua lẳng lặng đỗ ở bên lề. Gập điện thoại vào, anh chăm chú nhìn cánh cửa trước mắt. Anh vốn chỉ định ghé qua ngắm cô một lúc rồi đi nhưng đến đây rồi anh lại muốn ở với cô lâu hơn, thế là anh bấm điện thoại gọi cho cô. Đưa tay chống trên vô lăng, nở nụ cười châm chọc bản thân mình. Anh vì cô mà mất kiểm soát, không quản đường xá xa xôi mà lái xe đến đây, cũng chỉ vì cô chấp nhận đi ăn mà anh kích động phát điên. Nghĩ lại quãng thời gian từ khi gặp cô cho đến bây giờ, Vũ Luân khẽ mỉm cười. Đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong hồi ức của anh. Anh mở điện thoại ngắm nhìn người con gái trong màn hình. Cô đang cười rất tươi, nụ cười hai năm trước vẫn giống như bây giờ. Nhớ lần đầu gặp cô, cũng vì nụ cười ấm áp ấy mà anh mặt dày đi giành ăn với con gái, cũng vì thế mà tự nhận mình thích ăn bánh tiramisu. Ba năm ở bên cô, anh quên đi cái lạnh nơi đất khách quê người. Anh bắt đầu nghiện ăn bánh tiramisu cũng như nghiện hơi ấm của cô để rồi khi cô đột ngột biến mất, anh lại thấy mùa đông nước Mỹ thật lạnh và thật dài. Cô biến mất, anh tìm cô đến phát điên, chạy theo một cô gái phương Đông trên phố, đi lại mọi nơi hai ngươi từng đi qua, ăn những món hai người từng cùng ăn. Sau hai năm, anh đã buộc lòng phải dừng lại thì cô lại đột ngột xuất hiện, một lần nữa xen vào cuộc đời anh.
Dù Thanh Tâm hôm nay ăn vận đơn giản nhưng đủ để Vũ Luân nhận ra cô giữa dòng người. Cũng giống như trước đây chỉ cần nhìn cô anh cũng cảm thấy ấm áp. Mùa đông ở Trung Quốc năm nay dường như ấm hơn, có lẽ cũng vì có cô.
Bó hồng nhung đỏ thẫm đưa ra trước mặt, Thanh Tâm vội dừng bước,
Đưa mắt nhìn lên người đàn ông còn đang nấp dưới bó hoa.
-Tặng cậu, coi như quà xin lỗi hôm trước.- Vũ Luân ló mặt ra, âu yếm nhìn cô nói.
-Sao lại tặng hoa, thật lãng phí quá- Thanh Tâm không giấu nổi ngượng ngịu nhận lấy bó hoa- Chuẩn bị tốt ví tiền đi, hôm nay tớ sẽ thay cậu đốt tiền.
Bị lời nói đùa của cô làm cho bật cười, Vũ Luân nhẹ nhàng xoa đầu cô, ân cần: “ Đơi đến khi cậu lấy mình rồi thì cậu muốn lấy gì mình cũng cho tất.”. “ Cậu chỉ được cái nói linh tinh, ai thèm lấy cậu chứ”- cô bĩu môi lườm anh. Hai người vui vẻ cười nói, khoác tay nhau đi về phía xe. Từ đằng sau, Nhật Thiên khẽ nhíu mày, không khỏi khó chị nhìn hai người trước mắt.
Xe dừng ở một quán ăn ven đường, Thanh Tâm chu mỏ thầm nghĩ cái tên tiểu tử thối thế mà bảo đưa đi đốt tiền à. Nhìn điệu bộ đáng yêu của cô, anh mỉm cười, nhẹ véo má: “ Trông thế thôi chứ ở đây bán mì vằn thắn ngon nhất thành phố đấy. Thái độ của cậu thế này chắc là chưa ăn bao giờ chứ gì, coi như mình giúp cậu khai sáng vậy…. còn ngồi gì nữa mau xuống xe”. Quả thật mì ở đây ăn rất ngon, bánh bao xá xíu cũng rất được, Thanh Tâm vừa ăn vừa tấm tắc khen. Phải công nhận, đã từ lâu cô luôn coi Vũ Luân như một tri kỉ của mình, giữa họ không phải là thứ tình cảm nam nữ bình thường mà đã ở mức độ cao hơn, nó như tình cảm ruột thịt. Anh rất đẹp trai. Đôi mắt nâu nhạt lúc nào cũng nhìn cô thật ân cần, đôi môi luôn thường trực nụ cười. Dù cho anh hơn cô 3 tuổi nhưng cô vẫn thích xưng cậu- tớ hơn, đôi lúc muốn gọi anh-em nhưng lại cảm thấy hơi ngại, không phù hợp với quan hệ hai người. Không thể phủ nhận ở bên anh cô luôn có cảm giác an toàn và ấm áp, mọi lo lắng buồn phiền đều qua đi. Nếu có thể cô ước như người mình yêu là anh, nếu thế thì anh sẽ luôn dành ánh mắt ấm nóng cho cô, luôn trò chuyện với cô mà không biết chán, nếu có thể quay lại cô muốn thử một lần tìm anh để cho thời gian không kéo họ xa nhau, để cho cô yêu anh và rồi mọi chuyện lại tốt đẹp. Cô lại nhớ anh rồi…
Thanh Tâm dùng thức ăn trước mặt để lấp đầy suy nghĩ về người đàn ông trong lòng. Ăn quá nhiều khiến dạ dạy cô bắt đầu cảm thấy khó chịu. Thanh Tâm đau khổ ôm bụng, đưa mắt nhìn Vũ Luân cướp đĩa bánh về phía mình nhỏ giọng oán trách : “ Sẽ còn nhiều dịp mà đâu phải có mỗi hôm nay cho cậu đốt tiền đâu. Ngồi yên đây mình mua thuốc cho.” Thanh Tâm nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích rồi lại tiếp tục cúi gằm, nín nhịn nỗi đau, mồ hôi rịn ra trên trán.
Tách!- giật mình quay ra thấy Vũ Luân hí hửng cầm điện thoại chụp ảnh. “ Aiii………….. này không cho chụp, đừng chụp nữa. Sao cậu cứ thừa cơ hội là dìm hàng mình thế hả:”- vừa nói cô vừa che mặt trông rất đáng yêu. Anh chạy đến, ngồi ngay cạnh cô rồi đưa điện thoại lên chụp một tấm, không đành lòng để mình xấu xí, Thanh Tâm cũng hé môi nở nụ cười, Hai người bọn họ thật rất xứng đôi nha.
-Coi như chụp kỉ niệm đi. Cậu thật là, làm gì mà căng thế. Này uống thuốc đi.- vừa nói anh vừa đưa nước cho cô, lòng không khỏi sung sướng.
Thanh Tâm vội vàng uống thuốc. Thuốc này cũng tốt quá đi, cơn đau cũng nhanh chóng giảm bớt. Nhớ ra những bức ảnh vừa rồi, cô quay ra hậm hực:
-Chụp ảnh phải báo trước, hôm nay tớ đã không trang điểm, lại ăn đến nỗi bụng căng tròn trông xú chết đi được mà còn muốn lưu kỉ với chả niệm gì chứ.
-Với mình cậu lúc nào cũng xinh hết ấy.- Vũ Luân quay sang, mặt rất nghiêm túc- À, sắp tới Mặc thị với Tô thị sẽ hợp tác dự án ra mắt thương hiệu thời trang mới, sắp tới phải gặp cậu nhiều cho bù nhớ nhung.
-Thôi ngay giọng sến súa ấy lại, cậu nói nữa là tớ ói ở đây luôn đấy. Lúc ấy liệu hồn mà dọn . Còn về chuyện hợp tác thì sáng nay mình cũng được biết rồi không ngờ là cậu trực tiếp tham gia thôi- Thanh Tâm nhéo mạnh vào tay anh, lườm mắng.
Vũ Luân trông thế lại càng rạng rỡ: “ Thế chả phải tốt cho dạ dày bây giờ của cậu sao? Cứ việc, muốn mình hầu cậu cả đời cũng được”. Cô chán nản lắc đầu, dạo này bệnh ảo tưởng của cậu ấy ngày càng trầm trọng.
Đưa Thanh Tâm về công ty, Vũ Luân lưu luyến không muốn rời. Cô chào anh, rồi đưa tay định đẩy cửa. Bàn tay đột nhiên bị kéo lại, cả người bị khóa chặt bởi một vòng tay ấm áp, cô khẽ sững sờ. Anh càng ngày càng biểu lộ rõ ràng hơn, điều đó làm cô thấy ngại ngùng, không khỏi phản kháng khẽ đẩy anh ra. Khuôn mặt Vũ Luân thoáng sa sầm rồi nhanh chóng nở nụ cười vẫy tay tạm biệt. Cô không biết rằng, người đàn ông đó đợi cô đi vào trong một lúc lâu mới rời đi.
Buổi chiều diễn ra khá suôn sẻ, Thanh Tâm không gặp Tô tổng thêm lần nào nữa. Đồng hồ điểm 6 giờ, cô vươn vai, thu xếp đồ chuẩn bị ra về thì điện thoại bàn reo lên.
-Văn phòng Tổng giám đốc tập đoàn Tô thi xin nghe.
-Thư ký Đình, cô mang bản hợp kí kết với công ty LK xuống dưới lầu cho tôi- giọng nói lạnh nhạt vang lên.
-Vâng, tôi lập tức xuống ngay.- Thanh Tâm chần chừ, lại phải gặp anh rồi sao…
Đang tập trung xem tài liệu thì có người gõ vào cửa kính ô tô, Nhật Thiên hạ cửa cầm tài liệu trên tay, nhẹ giọng cảm ơn rồi nhanh chóng bảo tài xế lái xe. Thanh Tâm cố gắng tập trung nhìn vào mũi giầy để tránh sức ảnh hưởng của anh. Thế mà một câu cảm ơn xã giao, nhẹ như gió thoảng lại làm trái tim cô nhảy nhót trong lồng ngực.
…………………………………………………………………………..
Cuối cùng sau hai tháng đàm phán, Tô thị cũng kí kết hợp đồng thành công với công ty LK. Tổng giám đốc hai bên gặp mặt ăn uống cũng là lẽ thường tình nhưng điểu khiến Nhật Thiên cảm thấy khó chịu là ông ta lại tự ý thuê phụ nữ đến mua vui cho anh. Nheo mắt cố làm rõ nét hàng chữ trong điện thoại, Nhật Thiên gọi cho tài xế Triệu . Đã hơn 10 giờ tối, nếu không phải ở lại giúp Hiểu Như làm sửa lại sổ sách thì Thanh Tâm đã về rồi. Người phụ nữ này thật là, từ khi trợ lý Chu đi lúc nào cũng như trên mây, không đành lòng bỏ mặc bạn mình, Thanh Tâm lại sắn áo xông vào phòng hành chính.
Ô tô dừng lại trước cổng công ty. Mặc dù tài xế Triệu đã nhiều lần hỏi lại xem anh có muốn về nhà không nhưng Tô tổng vẫn một mực cự tuyệt. Anh nói tự mình có thể lên công ty rồi đẩy tay tài xế, xiêu vẹo tiến vào thang máy.
Ding… Cửa thang máy mở ra, căn phòng tối om, không khí ảm đạm. Đang mò mẫm tìm phòng thì bất giác nghe thấy tiếng động. Nhật Thiên im lặng nép vào tường. Thanh Tâm vừa bật đèn điện thoại vừa dò dẫm trong bóng tối, lúc đi vội cô đánh rơi mất bông tai ngọc trai, vừa rồi mới tìm được dưới gầm bàn mừng rỡ đứng đậy không cẩn thận đầu đập vào bàn, đau đến chảy nước mắt. Chả phải nghe thấy tiếng mở thang máy sao, cô ngước lên tất cả vẫn im lìm, khẽ rùng mình nghĩ đến câu chuyện về người tự tử ở công ty vừa được Như Như kể lại. Trong lòng thầm trách Như Như:” Đồ bạn thối tha, trợ lý Chu gọi một cuộc là vắt chân lên cổ mà chạy, không đoái hoài gì đến bạn tốt.” Chầm chậm đi từng bước, bỗng một bàn tay kéo cô lại, anh quát lớn: “ Đêm hôm cô còn làm gì ở đây mà chưa về?”. Mồm cứng lại, trong đầu mông lung, lại nhìn lên người đàn ông trước mắt, anh đang say.
Cảm thấy có sự nguy hiểm, Thanh Tâm vội gỡ tay anh ra, cúi đầu nói: “ Tôi đánh rơi đồ, quay lại tìm, bây giờ tìm được rồi, vậy tạm biệt.” Vừa dứt lời định quay gót bỏ chạy thì cái bóng to lớnđổ ập xuống sàn. Vội chạy đến đỡ anh dậy, lòng hoảng hốt. Anh bị cảm rồi.
-Tôi đã biết, cô ra ngoài được rồi- Nhật Thiên khẽ nhíu mày, rồi lại trở lại trạng thái trầm mặc.
Thanh Tâm cúi người, chậm rãi ra khỏi phòng. Cầm di động lên định gọi Hiểu Như đi mua sắm nhưng vừa mở máy cô lại bị bất ngờ bởi danh sách cuộc gọi. Trong vòng 15 phút điện thoại cô đã nhận được 30 cuộc gọi nhỡ của Vũ Luân, đang lo lắng không biết có chuyện gì không thì điện thoại lại đổ chuông. Vội vàng bắt máy, Thanh Tâm giọng gấp rút hỏi: “ Sao thế Vũ Luân?”. Trái ngược lại với suy nghĩ của cô, giọng nói bên kia lại rất vui vẻ, có phần hào hứng: “ A ha, cuối cùng cũng nghe máy. Đình tiểu thư có thể bớt chút thời gian cho kẻ hèn mọn này được không? Hôm nay thiếu gia định mời cậu ăn trưa bù cho hôm trước, rảnh không mình qua đón?”.
“ Ăn thì mình luôn rảnh. Ok đến đi, mình chờ cậu” Cúp máy, Thanh Tâm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời hôm nay thật đẹp, cũng thật phù hợp cho những cuộc hẹn…
Đối diện với tổng công ty tập đoàn Tô thị, một chiếc ô tô đua lẳng lặng đỗ ở bên lề. Gập điện thoại vào, anh chăm chú nhìn cánh cửa trước mắt. Anh vốn chỉ định ghé qua ngắm cô một lúc rồi đi nhưng đến đây rồi anh lại muốn ở với cô lâu hơn, thế là anh bấm điện thoại gọi cho cô. Đưa tay chống trên vô lăng, nở nụ cười châm chọc bản thân mình. Anh vì cô mà mất kiểm soát, không quản đường xá xa xôi mà lái xe đến đây, cũng chỉ vì cô chấp nhận đi ăn mà anh kích động phát điên. Nghĩ lại quãng thời gian từ khi gặp cô cho đến bây giờ, Vũ Luân khẽ mỉm cười. Đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong hồi ức của anh. Anh mở điện thoại ngắm nhìn người con gái trong màn hình. Cô đang cười rất tươi, nụ cười hai năm trước vẫn giống như bây giờ. Nhớ lần đầu gặp cô, cũng vì nụ cười ấm áp ấy mà anh mặt dày đi giành ăn với con gái, cũng vì thế mà tự nhận mình thích ăn bánh tiramisu. Ba năm ở bên cô, anh quên đi cái lạnh nơi đất khách quê người. Anh bắt đầu nghiện ăn bánh tiramisu cũng như nghiện hơi ấm của cô để rồi khi cô đột ngột biến mất, anh lại thấy mùa đông nước Mỹ thật lạnh và thật dài. Cô biến mất, anh tìm cô đến phát điên, chạy theo một cô gái phương Đông trên phố, đi lại mọi nơi hai ngươi từng đi qua, ăn những món hai người từng cùng ăn. Sau hai năm, anh đã buộc lòng phải dừng lại thì cô lại đột ngột xuất hiện, một lần nữa xen vào cuộc đời anh.
Dù Thanh Tâm hôm nay ăn vận đơn giản nhưng đủ để Vũ Luân nhận ra cô giữa dòng người. Cũng giống như trước đây chỉ cần nhìn cô anh cũng cảm thấy ấm áp. Mùa đông ở Trung Quốc năm nay dường như ấm hơn, có lẽ cũng vì có cô.
Bó hồng nhung đỏ thẫm đưa ra trước mặt, Thanh Tâm vội dừng bước,
Đưa mắt nhìn lên người đàn ông còn đang nấp dưới bó hoa.
-Tặng cậu, coi như quà xin lỗi hôm trước.- Vũ Luân ló mặt ra, âu yếm nhìn cô nói.
-Sao lại tặng hoa, thật lãng phí quá- Thanh Tâm không giấu nổi ngượng ngịu nhận lấy bó hoa- Chuẩn bị tốt ví tiền đi, hôm nay tớ sẽ thay cậu đốt tiền.
Bị lời nói đùa của cô làm cho bật cười, Vũ Luân nhẹ nhàng xoa đầu cô, ân cần: “ Đơi đến khi cậu lấy mình rồi thì cậu muốn lấy gì mình cũng cho tất.”. “ Cậu chỉ được cái nói linh tinh, ai thèm lấy cậu chứ”- cô bĩu môi lườm anh. Hai người vui vẻ cười nói, khoác tay nhau đi về phía xe. Từ đằng sau, Nhật Thiên khẽ nhíu mày, không khỏi khó chị nhìn hai người trước mắt.
Xe dừng ở một quán ăn ven đường, Thanh Tâm chu mỏ thầm nghĩ cái tên tiểu tử thối thế mà bảo đưa đi đốt tiền à. Nhìn điệu bộ đáng yêu của cô, anh mỉm cười, nhẹ véo má: “ Trông thế thôi chứ ở đây bán mì vằn thắn ngon nhất thành phố đấy. Thái độ của cậu thế này chắc là chưa ăn bao giờ chứ gì, coi như mình giúp cậu khai sáng vậy…. còn ngồi gì nữa mau xuống xe”. Quả thật mì ở đây ăn rất ngon, bánh bao xá xíu cũng rất được, Thanh Tâm vừa ăn vừa tấm tắc khen. Phải công nhận, đã từ lâu cô luôn coi Vũ Luân như một tri kỉ của mình, giữa họ không phải là thứ tình cảm nam nữ bình thường mà đã ở mức độ cao hơn, nó như tình cảm ruột thịt. Anh rất đẹp trai. Đôi mắt nâu nhạt lúc nào cũng nhìn cô thật ân cần, đôi môi luôn thường trực nụ cười. Dù cho anh hơn cô 3 tuổi nhưng cô vẫn thích xưng cậu- tớ hơn, đôi lúc muốn gọi anh-em nhưng lại cảm thấy hơi ngại, không phù hợp với quan hệ hai người. Không thể phủ nhận ở bên anh cô luôn có cảm giác an toàn và ấm áp, mọi lo lắng buồn phiền đều qua đi. Nếu có thể cô ước như người mình yêu là anh, nếu thế thì anh sẽ luôn dành ánh mắt ấm nóng cho cô, luôn trò chuyện với cô mà không biết chán, nếu có thể quay lại cô muốn thử một lần tìm anh để cho thời gian không kéo họ xa nhau, để cho cô yêu anh và rồi mọi chuyện lại tốt đẹp. Cô lại nhớ anh rồi…
Thanh Tâm dùng thức ăn trước mặt để lấp đầy suy nghĩ về người đàn ông trong lòng. Ăn quá nhiều khiến dạ dạy cô bắt đầu cảm thấy khó chịu. Thanh Tâm đau khổ ôm bụng, đưa mắt nhìn Vũ Luân cướp đĩa bánh về phía mình nhỏ giọng oán trách : “ Sẽ còn nhiều dịp mà đâu phải có mỗi hôm nay cho cậu đốt tiền đâu. Ngồi yên đây mình mua thuốc cho.” Thanh Tâm nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích rồi lại tiếp tục cúi gằm, nín nhịn nỗi đau, mồ hôi rịn ra trên trán.
Tách!- giật mình quay ra thấy Vũ Luân hí hửng cầm điện thoại chụp ảnh. “ Aiii………….. này không cho chụp, đừng chụp nữa. Sao cậu cứ thừa cơ hội là dìm hàng mình thế hả:”- vừa nói cô vừa che mặt trông rất đáng yêu. Anh chạy đến, ngồi ngay cạnh cô rồi đưa điện thoại lên chụp một tấm, không đành lòng để mình xấu xí, Thanh Tâm cũng hé môi nở nụ cười, Hai người bọn họ thật rất xứng đôi nha.
-Coi như chụp kỉ niệm đi. Cậu thật là, làm gì mà căng thế. Này uống thuốc đi.- vừa nói anh vừa đưa nước cho cô, lòng không khỏi sung sướng.
Thanh Tâm vội vàng uống thuốc. Thuốc này cũng tốt quá đi, cơn đau cũng nhanh chóng giảm bớt. Nhớ ra những bức ảnh vừa rồi, cô quay ra hậm hực:
-Chụp ảnh phải báo trước, hôm nay tớ đã không trang điểm, lại ăn đến nỗi bụng căng tròn trông xú chết đi được mà còn muốn lưu kỉ với chả niệm gì chứ.
-Với mình cậu lúc nào cũng xinh hết ấy.- Vũ Luân quay sang, mặt rất nghiêm túc- À, sắp tới Mặc thị với Tô thị sẽ hợp tác dự án ra mắt thương hiệu thời trang mới, sắp tới phải gặp cậu nhiều cho bù nhớ nhung.
-Thôi ngay giọng sến súa ấy lại, cậu nói nữa là tớ ói ở đây luôn đấy. Lúc ấy liệu hồn mà dọn . Còn về chuyện hợp tác thì sáng nay mình cũng được biết rồi không ngờ là cậu trực tiếp tham gia thôi- Thanh Tâm nhéo mạnh vào tay anh, lườm mắng.
Vũ Luân trông thế lại càng rạng rỡ: “ Thế chả phải tốt cho dạ dày bây giờ của cậu sao? Cứ việc, muốn mình hầu cậu cả đời cũng được”. Cô chán nản lắc đầu, dạo này bệnh ảo tưởng của cậu ấy ngày càng trầm trọng.
Đưa Thanh Tâm về công ty, Vũ Luân lưu luyến không muốn rời. Cô chào anh, rồi đưa tay định đẩy cửa. Bàn tay đột nhiên bị kéo lại, cả người bị khóa chặt bởi một vòng tay ấm áp, cô khẽ sững sờ. Anh càng ngày càng biểu lộ rõ ràng hơn, điều đó làm cô thấy ngại ngùng, không khỏi phản kháng khẽ đẩy anh ra. Khuôn mặt Vũ Luân thoáng sa sầm rồi nhanh chóng nở nụ cười vẫy tay tạm biệt. Cô không biết rằng, người đàn ông đó đợi cô đi vào trong một lúc lâu mới rời đi.
Buổi chiều diễn ra khá suôn sẻ, Thanh Tâm không gặp Tô tổng thêm lần nào nữa. Đồng hồ điểm 6 giờ, cô vươn vai, thu xếp đồ chuẩn bị ra về thì điện thoại bàn reo lên.
-Văn phòng Tổng giám đốc tập đoàn Tô thi xin nghe.
-Thư ký Đình, cô mang bản hợp kí kết với công ty LK xuống dưới lầu cho tôi- giọng nói lạnh nhạt vang lên.
-Vâng, tôi lập tức xuống ngay.- Thanh Tâm chần chừ, lại phải gặp anh rồi sao…
Đang tập trung xem tài liệu thì có người gõ vào cửa kính ô tô, Nhật Thiên hạ cửa cầm tài liệu trên tay, nhẹ giọng cảm ơn rồi nhanh chóng bảo tài xế lái xe. Thanh Tâm cố gắng tập trung nhìn vào mũi giầy để tránh sức ảnh hưởng của anh. Thế mà một câu cảm ơn xã giao, nhẹ như gió thoảng lại làm trái tim cô nhảy nhót trong lồng ngực.
…………………………………………………………………………..
Cuối cùng sau hai tháng đàm phán, Tô thị cũng kí kết hợp đồng thành công với công ty LK. Tổng giám đốc hai bên gặp mặt ăn uống cũng là lẽ thường tình nhưng điểu khiến Nhật Thiên cảm thấy khó chịu là ông ta lại tự ý thuê phụ nữ đến mua vui cho anh. Nheo mắt cố làm rõ nét hàng chữ trong điện thoại, Nhật Thiên gọi cho tài xế Triệu . Đã hơn 10 giờ tối, nếu không phải ở lại giúp Hiểu Như làm sửa lại sổ sách thì Thanh Tâm đã về rồi. Người phụ nữ này thật là, từ khi trợ lý Chu đi lúc nào cũng như trên mây, không đành lòng bỏ mặc bạn mình, Thanh Tâm lại sắn áo xông vào phòng hành chính.
Ô tô dừng lại trước cổng công ty. Mặc dù tài xế Triệu đã nhiều lần hỏi lại xem anh có muốn về nhà không nhưng Tô tổng vẫn một mực cự tuyệt. Anh nói tự mình có thể lên công ty rồi đẩy tay tài xế, xiêu vẹo tiến vào thang máy.
Ding… Cửa thang máy mở ra, căn phòng tối om, không khí ảm đạm. Đang mò mẫm tìm phòng thì bất giác nghe thấy tiếng động. Nhật Thiên im lặng nép vào tường. Thanh Tâm vừa bật đèn điện thoại vừa dò dẫm trong bóng tối, lúc đi vội cô đánh rơi mất bông tai ngọc trai, vừa rồi mới tìm được dưới gầm bàn mừng rỡ đứng đậy không cẩn thận đầu đập vào bàn, đau đến chảy nước mắt. Chả phải nghe thấy tiếng mở thang máy sao, cô ngước lên tất cả vẫn im lìm, khẽ rùng mình nghĩ đến câu chuyện về người tự tử ở công ty vừa được Như Như kể lại. Trong lòng thầm trách Như Như:” Đồ bạn thối tha, trợ lý Chu gọi một cuộc là vắt chân lên cổ mà chạy, không đoái hoài gì đến bạn tốt.” Chầm chậm đi từng bước, bỗng một bàn tay kéo cô lại, anh quát lớn: “ Đêm hôm cô còn làm gì ở đây mà chưa về?”. Mồm cứng lại, trong đầu mông lung, lại nhìn lên người đàn ông trước mắt, anh đang say.
Cảm thấy có sự nguy hiểm, Thanh Tâm vội gỡ tay anh ra, cúi đầu nói: “ Tôi đánh rơi đồ, quay lại tìm, bây giờ tìm được rồi, vậy tạm biệt.” Vừa dứt lời định quay gót bỏ chạy thì cái bóng to lớnđổ ập xuống sàn. Vội chạy đến đỡ anh dậy, lòng hoảng hốt. Anh bị cảm rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook