Thời Đại Vợ Đẹp
-
Chương 2: Cháu không phải là cậu bạn nhỏ!
“Ha ha. Là như vậy à? Dì ấy cứ kéo tay cậu mãi sao? Ha ha! Dì ấy hỏi cậu cái gì?”
“Kim Jaejoong! Còn không phải do cậu sao? Tôi sẽ trừ tiền lương đấy!” Park Yuchun kể hết những gì diễn ra khi hắn vào nhà Kim Junsu, nên Kim Jaejoong mới cười như vậy.
“Không cười nữa. Ha ha… Không cười… Dì ấy mà thấy ai đẹp trai đều kích động thế đấy.” Kim Jaejoong nghe đến ba chữ ‘trừ tiền lương’ liền cố nhịn cười.
“Su Su có khỏe không? Cậu có cho nó thuốc uống không?” Lúc này Kim Jaejoong mới nhớ tới bệnh tình của Kim Junsu.
“Không có việc gì, chỉ bị cảm nhẹ, tôi có để thuốc cảm lại, cũng chích thuốc rồi, sẽ khỏe lại nhanh thôi.”
“Cái gì? Cậu chích cho nó? Oh~ Trời ơi!” Kim Jaejoong bịt hai lỗ tai lại, bộ dáng khổ sở vô cùng.
“Đừng kêu như vậy! Còn Chun ơi nữa. Buồn nôn quá.” Nhưng… Su Su? Sao gọi thân mật vậy? Lại còn bộ dáng này nữa. Chích nhóc đó một mũi thì sao? Kim Jaejoong, cậu đau lòng à? Rốt cuộc hai người có quan hệ gì chứ?
Park Yuchun chắc không phát hiện trong lòng hắn có chút mùi chua chua đang di chuyển đến thần kinh trung ương với tốc độc 120m/s
“Ai gọi cậu đâu? Tôi đang cảm thán mà! Nhưng mà, Yuchun, âm thanh đó đủ rung động chưa?”
“Âm thanh gì?”
“Tiếng khóc ấy! Mỗi lần Su Su bị chích, nó sẽ khóc thét lên, lớn đến mức tôi với chú dì đều không ngăn được nó! Cậu đừng nói với tôi, nó ngoan ngoãn cởi quần ra cho cậu chích đó. Tôi không tin đâu.” Kim Jaejoong tỏ ra không tin nhìn Park Yuchun, chỉ sợ hắn sẽ nói ra đáp án kinh hoàng đó.
“Đúng vậy! Rất nghe lời! Chỉ bảo tôi nhẹ một chút. Sau đó tự giác kéo quần xuống đến tận chân.” Hừ! Ghen tị sao? Viện trưởng Park này là nhân vật có tiếng mà.
“Thằng nhóc Su béo được lắm! Sao mỗi lần tôi chích cho nó, nó liền hét đến thủng màng nhĩ của tôi, lần này đổi qua cậu lại không khóc không nháo. Này! Park Yuchun! Hay cậu đang gạt tôi hả?” Kim Jaejoong mắng thằng nhóc không có chút tình nghĩa kia.
“Bác sĩ Kim Jaejoong! Bộ cậu đi làm rảnh lắm sao, còn có thời gian đến gây chuyện với viện trưởng hả. Vậy phải làm sao nhỉ? À, trừ tiền lương.” Viện trưởng Park không phát uy, cậu lại tưởng tôi là y tá mới đến thực tập hả?
“Được rồi, tôi đi. Đừng có gọi tôi thế! Lúc nào cũng lấy chuyện trừ tiền lương ra dọa. Tôi nghe riết cũng chán rồi, chờ ông nội cậu đi gặp rùa vàng, tôi sẽ mua lại bệnh viện này, đốt chơi.”
“Cậu đốt thì càng tốt! Ngày nào tôi cũng mệt muốn chết, còn không phải vì ổng sao, nếu không phải lão già ấy dọa tự vẫn. Tôi sẽ không thèm quan tâm đâu. Tôi sẽ qua Mỹ sống cuộc sống xa hoa, một đi không trở lại.”
“Hừ! Cậu nói cuộc sống thối nát ở Mỹ hả! Park Yuchun, người khác không rõ, chẳng lẽ tôi không biết à. Cái bụng cậu không phải nghĩ đến tiền, cái đầu nghĩ đến gái sao.” Viện trưởng Park lại bị bác sĩ Kim kinh thường.
“Nhưng mà Jaejoong à, cậu với cái nhà họ Kim đó, rốt cuộc có quan hệ gì?” Viện trưởng Park bị nói thế liền chuyển đề tài.
Kim Jaejoong nghĩ: Không đúng! Park Yuchun có vấn đề… Không phải là…
“Ha hả, Park Yuchun! Cậu muốn hỏi tôi có quan hệ gì với Junsu hả?” Bác sĩ Kim nhếch lông mày, đôi mắt xấu xa, dùng một góc 30° nhìn viện trưởng, vẻ mặt nham hiểm bức bách viện trưởng Park.
“Hả? Không… Ha ha… Nào có chứ? Tôi hỏi về cậu bạn nhỏ đó làm gì chứ?” Viện trưởng Park bắt đầu chột dạ, đưa tay chỉnh lại cà vạt.
Reng… Reng… Tiếng điện thoại di dộng vang lên, phá vỡ sự bế tắc của viện trưởng Park.
“Alo, ai thế? A… Là Su Su của chúng ta.” Kim Jaejoong nghe thấy tiếng chuông, liền kéo dài giọng nói ra.
Mặc dù mặt của viện trưởng Park không đổi sắc, nhưng nội tâm đã hoảng lắm rồi, hệ thống rađa nghe lập tức khởi động.
“Alo. Ừm, hôm đó anh bận, nên bảo ‘người khác’ đến.” Kim Jaejoong cố ý nói lớn hai chữ ‘người khác’. Hừ! Park Yuchun, cứ trừng tiếp đi, tôi sẽ làm cho cậu tức chết.
“Sao cơ? À, anh cũng nhớ ‘bảo bối’ của anh mà!” Giọng nói đầy trầm bổng, nhấn mạnh chữ bảo bối.
“Hả? Ha ha, anh biết rồi. Anh sẽ làm mà. Bảo bối đã mở miệng, sao anh lại không làm chứ. Yên tâm đi.”
Dĩ nhiên sau đầu viện trưởng Park đã có khói bốc nhè nhẹ, màu sắc bây giờ bắt đầu biến chuyển.
“Ừ! Hết giờ làm việc anh sẽ đến tìm em. Ừm… Vậy bảo bối hôn anh một cái đi. Ừm! Ngoan lắm. Anh cũng hôn em một cái nha! Chụt! Bye bye!” Kim Jaejoong tắt điện thoại, vui vẻ cười “Park Yuchun! Hôm nay tôi tan ca sớm, buổi tối có hẹn. Đã xin giấy phép, nên không được trừ tiền của tôi. Tôi sẽ nói với y tá trưởng là do viện trưởng Park đặc biệt phê chuẩn! Bye~” Nói xong chữ cuối cùng, Kim Jaejoong như cơn gió biến mất khỏi phòng.
“Rắc!” Chiếc bút trong tay viện trưởng Park anh dũng hi sinh “Kim Jaejoong! Cậu dám giả truyền thánh chỉ à! Trừ tiền lương, trừ tiền lương!” Viện trưởng Park tức giận, hậu quả thật nghiêm trọng mà.
Còn nội dung cuộc điện thoại vừa nãy thì sao?
Reng… Reng… Tiếng điện thoại di dộng vang lên, phá vỡ sự bế tắc của Park Yuchun.
“Alo, ai thế?” Kim Jaejoong nghe thấy tiếng chuông, liền kéo dài giọng nói ra.
“Anh Jae Jae! Đoán xem em là ai?”
“A! Là Su Su của chúng ta.”
“Hì hì. Mẹ em bảo em gọi cho anh, hỏi sao hôm đó anh không tới khám cho em? Có chuyện gì sao? Có nghiêm trọng không ạ?”
“Ừm! Hôm đó anh bận, nên bảo ‘người khác’ đến.”
“Anh~~~ Ba mẹ đều rất nhớ anh đấy! Em cũng rất nhớ anh Jae Jae!”
“Sao cơ? À, anh cũng nhớ ‘bảo bối’ của anh mà!”
“Mẹ nói hôm nay anh tan ca nhất định phải đến nhà em, mẹ em làm nhiều đồ ăn ngon cho anh lắm. A, đúng rồi… Cái chú… Chú Park ấy… Có thể đến cùng không ạ? Mẹ em muốn cám ơn chú ấy chữa bệnh cho em… A… Là mẹ em nói đấy, không phải do em đề nghị đâu.”
“Hả? Ha ha, anh biết rồi. Anh sẽ làm mà. Bảo bối đã mở miệng, sao anh lại không làm chứ. Yên tâm đi.”
“Em sẽ ở nhà ngoan ngoãn chờ anh đến!”
“Ừ! Hết giờ làm việc, anh sẽ đến tìm em. Ừm… Vậy bảo bối hôn anh một cái đi.”
“Chụt! Hì hì.”
“Ừm! Ngoan lắm. Anh cũng hôn em một cái nha! Chụt. Bye bye!”
…
Đến giờ tan ca, viện trưởng Park tự nhiên đi kiểm tra cho có lệ. Một vài cô y tá trẻ thì thầm với nhau.
“Nhìn kìa! Là viện trưởng Park! Đẹp trai quá. Sao hôm nay lại tự mình đi kiểm tra nhỉ?”
“Thật quyến rũ, nhất định là đến nhìn tôi rồi.”
Một y tá nam nhìn các cô y tá “Một đám mê trai!” Vừa nói xong liền nghe các cô gái này đồng loạt kêu lên “Biến đi.”
“Khụ khụ… À, các cô có ai thấy bác sĩ Kim Jaejoong không?”
Y tá trưởng liền lên tiếng “Thưa viện trưởng, hôm nay bác sĩ Kim đổi ca sớm, nói là do viện trưởng đặc biệt phê chuẩn. Một tiếng trước đã về rồi ạ.”
“À.” Viện trưởng Park liền xoay người: Giỏi lắm, vì cậu người yêu nhỏ mà bỏ bê công tác! Trở về tôi sẽ trừ tiền lương của cậu! Park Yuchun nghiến răng nghiến lợi, phiền muộn về văn phòng, đặt mông ngồi xuống sô pha…
Tại nhà họ Kim.
“Jaejoong à! Sao lâu nay không đến nhà chú dì chơi? Dì nhớ cháu lắm đấy.” Kim Jaejoong mới vừa vào cửa, liền bị mẹ Kim nhiệt tình giữ chặt tay, mãi cũng không buông.
“Dì ạ, dạo này cháu bận nhiều việc, mà không phải giờ cháu đã đến rồi sao? Hôm Su Su bị bệnh, cháu có việc gấp, nên mới bảo đồng sự đến giúp. Dì~ Dì sẽ không trách cháu chứ?” Kim Jaejoong lập tức nắm lại cánh tay mẹ Kim, làm nũng nói.
“Xem cháu nói kìa! Cháu giống như con của chú dì ấy! So với Junsu nó, chú còn thích cháu hơn! Bà này, sao lạ vậy! Phải kêu Jaejoong ngồi xuống chứ, đừng có kéo cháu nó nói chuyện thế.” Ba Kim đeo tạp dề, từ phòng bếp ngó ra.
“Đúng, đúng! Ông xem tôi này, thấy Jaejoong là nói năng lộn xộn hết lên! Ha ha, ngồi đi.” Mẹ Kim vừa mới kéo Kim Jaejoong đến sô pha. Cậu bạn nhỏ Kim Junsu liền từ trên phòng ngủ lầu hai ‘bay’ xuống. Nói là ‘bay’ tuyệt đối không khoa trương chút nào! Nếu tế bào vận động mà chia cho tế bào thông minh một chút cũng sẽ không dẫn đến tình trạng bây giờ, đứa nhỏ thật khổ.
“Anh Jae Jae~ Su Su nhớ anh!”
Kim Jaejoong vừa mới ngồi vào chỗ của mình, đã bị một thứ bay vào người, cậu bạn nhỏ Kim Junsu dùng tư thế đầy ái muội ngồi trong lòng anh Jae Jae của mình. Có thể hình dung là kiểu cưỡi ngựa trong tiểu thuyết. Nhưng có vẻ hai người đều đã quen với cách thức chào hỏi này rồi.
“A~ Nặng quá! Để cho anh xem ai thế này? Nhóc Su béo, em lại béo lên rồi, mập mập, ôm thật thoải mái!” Nói xong, Kim Jaejoong còn véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Junsu.
“Hứ! Em mập, anh Jae Jae cũng thích phải không?” Cậu nhóc đã học được cách tự tán thưởng mình rồi.
“Đúng vậy! Mập thế này, anh mới thích! Ưm~ Mông của Su cũng toàn là thịt, xem ra dì đã nuôi Su Su tốt lắm.” Nói xong, Kim Jaejoong lại nhéo mông Kim Junsu một cái.
“Hì hì… A… Hôm đó, Su Su bệnh sắp chết rồi mà anh Jae Jae không đến thăm.” Cậu bạn nhỏ bĩu môi, đầy oán giận.
“Ai nói? Hôm đó anh nghe chú gọi điện bảo Su Su của anh sinh bệnh, tim anh thiếu một xen ti mét là đụng đến yết hầu rồi. Nhưng lúc đó anh có ca phẫu thuật quan trọng nên không đi được, mới phải kêu Park Yuchun tới. Su Su~ Em đừng trách anh nha.” Đầu tiên Kim Jaejoong cố gắng giải thích, sau tỏ ra đầy tội nghiệp lấy lòng cậu bé.
“Không có! Không trách anh đâu! Em… Bởi vì… Em…” Kim Junsu nghĩ Kim Jaejoong buồn, liền cố gắng nói cậu không có trách y.
“Được rồi. Anh biết Su Su không trách anh mà, Su Su của anh là người rất hiểu chuyện, đúng không?”
Thấy Kim Junsu lại khẩn trương giải thích mà dẫn đến ‘chứng nói lắp’, Kim Jaejoong cũng không muốn làm khó cậu nữa, liền nói cho qua việc. Cậu nhóc lập tức gật đầu như đập tỏi, Kim Jaejoong sợ nhóc con gật đến gãy cổ, liền nhanh chóng giữ mặt Kim Junsu lại.
“Kim Junsu! Con mau rời khỏi người anh Jaejoong đi! Mẹ nhịn con nửa ngày rồi đó! Ban ngày Jaejoong phải làm việc mệt mỏi như vậy, con còn ngồi suốt trên người nó không chịu xuống.” Mẹ Kim lên tiếng, ai không dám nghe? Tiếp tục giả điên cũng phải chết.
Cậu bạn nhỏ bĩu môi, không cam lòng từ trên người Kim Jaejoong bước xuống, đặt mông sang bên cạnh, miệng còn lẩm bẩm “Chỉ biết mắng con… Đâu phải con không biết đâu…”
“Kim Junsu, con đang oán giận à?”
“Đâu có! Mẹ vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Xem như con biết điều đấy! Đúng rồi, bác sĩ Park lần trước đến xem bệnh cho Junsu sao không cùng đến? Chú dì muốn cảm ơn cậu ấy.” Mẹ Kim đột nhiên nhớ tới Park Yuchun, không phải nói với Jaejoong bảo cậu ấy cùng đến sao?
“Dạ? A, hôm nay đi làm cháu không gặp cậu ấy.” Bác sĩ Kim! Sao có thể nói dối trước mặt trưởng bối và trẻ con như vậy?
Kim Jaejoong liếc mắt nhìn qua cậu nhóc bên cạnh. Ha ha, xem ra không chỉ có mỗi dì thất vọng.
“Hay là bây giờ cháu gọi điện cho cậu ấy?” Nói xong, Kim Jaejoong lấy điện thoại di động mở ra, nhấn nhanh số 2, màn hình nhanh chóng hiện lên ‘Ông chủ Park’. Máy chuyển, Kim Jaejoong liền nghe được nhạc chờ. Hừ! Nhạc kiểu gì vậy!
Lúc này trong phòng của viện trưởng, ông chủ Park đang ngồi một mình trên ghế dựa, phơi nắng chiều. Chợt nghe tiếng điện thoại vang lên, xem ra là của Kim Jaejoong. Hừ, còn mặt mũi gọi điện?
“Alo! Có chuyện gì? Mau nói đi. Đừng quấy rầy ông chủ của cậu làm việc!” Park Yuchun không kiên nhẫn nói. Hừ, gọi để khoe khoang cậu tình nhân nhỏ hả? Kim Jaejoong, cậu dám yêu trẻ dưới vị thành niên sao! Tôi thề, sau khi cúp mày, tôi sẽ đến khách sạn, hẹn hò với một đám con gái cho cậu biết.
“Kim Jaejoong! Nói chuyện đi! Câm rồi à? Không nói thì tôi cúp máy đấy.”
“Khoan đã… Khoan đã… Có phải số của bác sĩ Park không?” Giọng của một người phụ nữ vang lên.
“Ai vậy?”
“Tôi là mẹ của Junsu… Xin hỏi, có phải… số của bác sĩ Park Yuchun không?”
Hình như là… Park Yuchun nghĩ ra liền giống như đứng trước nòng súng! Phải giả ngu mới được “A… Số này… Gọi nhầm rồi!” Viện trưởng Park ấp úng, cuối cùng cúp điện thoại.
“Kim Jaejoong! Hại chết tôi rồi! Làm tôi mất hết mặt mũi trước mẹ cậu bạn nhỏ! Làm sao đây! Mẹ cậu bạn nhỏ vốn rất thích mình, giờ thì xong rồi.” Viện trưởng Park nóng lòng muốn thăng lên trên, đáng tiếc văn phòng của viện trưởng đã ở tầng cao nhất rồi.
Reng… Reng… Điện thoại lại vang lên.
Điều chỉnh hô hấp, coi như vừa rồi người nhận điện thoại không phải mình “Alo, xin chào, tôi là Park Yuchun.” Giọng nói rất chững chạc.
“Yuchun à, Jaejoong đây.” Sao lại là cậu ta? Tôi đang muốn biểu hiện chút trước mặt trưởng bối mà “Ừ, có chuyện gì không? Jaejoong~” Trở về tôi sẽ tính sổ! Cậu cứ thử về làm việc đi.
“Lần trước cậu khám bệnh cho Junsu ấy, chú dì muốn cám ơn cậu, muốn mời cậu tới nhà ăn cơm, cậu xem có rảnh không? Không có thời gian thì không cần miễn cưỡng đâu, không phải cậu có một ca phẫu thuật sao?” Kim Jaejoong cũng nói chuyện rất nghiêm túc.
“À, ca phẫu thuật hủy rồi, bây giờ tôi cũng rảnh!” Hừ, xem cậu còn nói được cái gì nữa.
“A, vậy tới đây đi! Nhà của Junsu cậu nhớ đúng không? Chúng tôi chờ cậu.” Tiếp tục giả bộ đi. Cái gì mà hủy ca phẫu thuật, bây giờ tôi đang rảnh hả.
“Được, lát gặp!” Tắt điện thoại, hít sâu một hơi. Yes, đi gặp cậu bạn nhỏ.
“Kim Jaejoong! Còn không phải do cậu sao? Tôi sẽ trừ tiền lương đấy!” Park Yuchun kể hết những gì diễn ra khi hắn vào nhà Kim Junsu, nên Kim Jaejoong mới cười như vậy.
“Không cười nữa. Ha ha… Không cười… Dì ấy mà thấy ai đẹp trai đều kích động thế đấy.” Kim Jaejoong nghe đến ba chữ ‘trừ tiền lương’ liền cố nhịn cười.
“Su Su có khỏe không? Cậu có cho nó thuốc uống không?” Lúc này Kim Jaejoong mới nhớ tới bệnh tình của Kim Junsu.
“Không có việc gì, chỉ bị cảm nhẹ, tôi có để thuốc cảm lại, cũng chích thuốc rồi, sẽ khỏe lại nhanh thôi.”
“Cái gì? Cậu chích cho nó? Oh~ Trời ơi!” Kim Jaejoong bịt hai lỗ tai lại, bộ dáng khổ sở vô cùng.
“Đừng kêu như vậy! Còn Chun ơi nữa. Buồn nôn quá.” Nhưng… Su Su? Sao gọi thân mật vậy? Lại còn bộ dáng này nữa. Chích nhóc đó một mũi thì sao? Kim Jaejoong, cậu đau lòng à? Rốt cuộc hai người có quan hệ gì chứ?
Park Yuchun chắc không phát hiện trong lòng hắn có chút mùi chua chua đang di chuyển đến thần kinh trung ương với tốc độc 120m/s
“Ai gọi cậu đâu? Tôi đang cảm thán mà! Nhưng mà, Yuchun, âm thanh đó đủ rung động chưa?”
“Âm thanh gì?”
“Tiếng khóc ấy! Mỗi lần Su Su bị chích, nó sẽ khóc thét lên, lớn đến mức tôi với chú dì đều không ngăn được nó! Cậu đừng nói với tôi, nó ngoan ngoãn cởi quần ra cho cậu chích đó. Tôi không tin đâu.” Kim Jaejoong tỏ ra không tin nhìn Park Yuchun, chỉ sợ hắn sẽ nói ra đáp án kinh hoàng đó.
“Đúng vậy! Rất nghe lời! Chỉ bảo tôi nhẹ một chút. Sau đó tự giác kéo quần xuống đến tận chân.” Hừ! Ghen tị sao? Viện trưởng Park này là nhân vật có tiếng mà.
“Thằng nhóc Su béo được lắm! Sao mỗi lần tôi chích cho nó, nó liền hét đến thủng màng nhĩ của tôi, lần này đổi qua cậu lại không khóc không nháo. Này! Park Yuchun! Hay cậu đang gạt tôi hả?” Kim Jaejoong mắng thằng nhóc không có chút tình nghĩa kia.
“Bác sĩ Kim Jaejoong! Bộ cậu đi làm rảnh lắm sao, còn có thời gian đến gây chuyện với viện trưởng hả. Vậy phải làm sao nhỉ? À, trừ tiền lương.” Viện trưởng Park không phát uy, cậu lại tưởng tôi là y tá mới đến thực tập hả?
“Được rồi, tôi đi. Đừng có gọi tôi thế! Lúc nào cũng lấy chuyện trừ tiền lương ra dọa. Tôi nghe riết cũng chán rồi, chờ ông nội cậu đi gặp rùa vàng, tôi sẽ mua lại bệnh viện này, đốt chơi.”
“Cậu đốt thì càng tốt! Ngày nào tôi cũng mệt muốn chết, còn không phải vì ổng sao, nếu không phải lão già ấy dọa tự vẫn. Tôi sẽ không thèm quan tâm đâu. Tôi sẽ qua Mỹ sống cuộc sống xa hoa, một đi không trở lại.”
“Hừ! Cậu nói cuộc sống thối nát ở Mỹ hả! Park Yuchun, người khác không rõ, chẳng lẽ tôi không biết à. Cái bụng cậu không phải nghĩ đến tiền, cái đầu nghĩ đến gái sao.” Viện trưởng Park lại bị bác sĩ Kim kinh thường.
“Nhưng mà Jaejoong à, cậu với cái nhà họ Kim đó, rốt cuộc có quan hệ gì?” Viện trưởng Park bị nói thế liền chuyển đề tài.
Kim Jaejoong nghĩ: Không đúng! Park Yuchun có vấn đề… Không phải là…
“Ha hả, Park Yuchun! Cậu muốn hỏi tôi có quan hệ gì với Junsu hả?” Bác sĩ Kim nhếch lông mày, đôi mắt xấu xa, dùng một góc 30° nhìn viện trưởng, vẻ mặt nham hiểm bức bách viện trưởng Park.
“Hả? Không… Ha ha… Nào có chứ? Tôi hỏi về cậu bạn nhỏ đó làm gì chứ?” Viện trưởng Park bắt đầu chột dạ, đưa tay chỉnh lại cà vạt.
Reng… Reng… Tiếng điện thoại di dộng vang lên, phá vỡ sự bế tắc của viện trưởng Park.
“Alo, ai thế? A… Là Su Su của chúng ta.” Kim Jaejoong nghe thấy tiếng chuông, liền kéo dài giọng nói ra.
Mặc dù mặt của viện trưởng Park không đổi sắc, nhưng nội tâm đã hoảng lắm rồi, hệ thống rađa nghe lập tức khởi động.
“Alo. Ừm, hôm đó anh bận, nên bảo ‘người khác’ đến.” Kim Jaejoong cố ý nói lớn hai chữ ‘người khác’. Hừ! Park Yuchun, cứ trừng tiếp đi, tôi sẽ làm cho cậu tức chết.
“Sao cơ? À, anh cũng nhớ ‘bảo bối’ của anh mà!” Giọng nói đầy trầm bổng, nhấn mạnh chữ bảo bối.
“Hả? Ha ha, anh biết rồi. Anh sẽ làm mà. Bảo bối đã mở miệng, sao anh lại không làm chứ. Yên tâm đi.”
Dĩ nhiên sau đầu viện trưởng Park đã có khói bốc nhè nhẹ, màu sắc bây giờ bắt đầu biến chuyển.
“Ừ! Hết giờ làm việc anh sẽ đến tìm em. Ừm… Vậy bảo bối hôn anh một cái đi. Ừm! Ngoan lắm. Anh cũng hôn em một cái nha! Chụt! Bye bye!” Kim Jaejoong tắt điện thoại, vui vẻ cười “Park Yuchun! Hôm nay tôi tan ca sớm, buổi tối có hẹn. Đã xin giấy phép, nên không được trừ tiền của tôi. Tôi sẽ nói với y tá trưởng là do viện trưởng Park đặc biệt phê chuẩn! Bye~” Nói xong chữ cuối cùng, Kim Jaejoong như cơn gió biến mất khỏi phòng.
“Rắc!” Chiếc bút trong tay viện trưởng Park anh dũng hi sinh “Kim Jaejoong! Cậu dám giả truyền thánh chỉ à! Trừ tiền lương, trừ tiền lương!” Viện trưởng Park tức giận, hậu quả thật nghiêm trọng mà.
Còn nội dung cuộc điện thoại vừa nãy thì sao?
Reng… Reng… Tiếng điện thoại di dộng vang lên, phá vỡ sự bế tắc của Park Yuchun.
“Alo, ai thế?” Kim Jaejoong nghe thấy tiếng chuông, liền kéo dài giọng nói ra.
“Anh Jae Jae! Đoán xem em là ai?”
“A! Là Su Su của chúng ta.”
“Hì hì. Mẹ em bảo em gọi cho anh, hỏi sao hôm đó anh không tới khám cho em? Có chuyện gì sao? Có nghiêm trọng không ạ?”
“Ừm! Hôm đó anh bận, nên bảo ‘người khác’ đến.”
“Anh~~~ Ba mẹ đều rất nhớ anh đấy! Em cũng rất nhớ anh Jae Jae!”
“Sao cơ? À, anh cũng nhớ ‘bảo bối’ của anh mà!”
“Mẹ nói hôm nay anh tan ca nhất định phải đến nhà em, mẹ em làm nhiều đồ ăn ngon cho anh lắm. A, đúng rồi… Cái chú… Chú Park ấy… Có thể đến cùng không ạ? Mẹ em muốn cám ơn chú ấy chữa bệnh cho em… A… Là mẹ em nói đấy, không phải do em đề nghị đâu.”
“Hả? Ha ha, anh biết rồi. Anh sẽ làm mà. Bảo bối đã mở miệng, sao anh lại không làm chứ. Yên tâm đi.”
“Em sẽ ở nhà ngoan ngoãn chờ anh đến!”
“Ừ! Hết giờ làm việc, anh sẽ đến tìm em. Ừm… Vậy bảo bối hôn anh một cái đi.”
“Chụt! Hì hì.”
“Ừm! Ngoan lắm. Anh cũng hôn em một cái nha! Chụt. Bye bye!”
…
Đến giờ tan ca, viện trưởng Park tự nhiên đi kiểm tra cho có lệ. Một vài cô y tá trẻ thì thầm với nhau.
“Nhìn kìa! Là viện trưởng Park! Đẹp trai quá. Sao hôm nay lại tự mình đi kiểm tra nhỉ?”
“Thật quyến rũ, nhất định là đến nhìn tôi rồi.”
Một y tá nam nhìn các cô y tá “Một đám mê trai!” Vừa nói xong liền nghe các cô gái này đồng loạt kêu lên “Biến đi.”
“Khụ khụ… À, các cô có ai thấy bác sĩ Kim Jaejoong không?”
Y tá trưởng liền lên tiếng “Thưa viện trưởng, hôm nay bác sĩ Kim đổi ca sớm, nói là do viện trưởng đặc biệt phê chuẩn. Một tiếng trước đã về rồi ạ.”
“À.” Viện trưởng Park liền xoay người: Giỏi lắm, vì cậu người yêu nhỏ mà bỏ bê công tác! Trở về tôi sẽ trừ tiền lương của cậu! Park Yuchun nghiến răng nghiến lợi, phiền muộn về văn phòng, đặt mông ngồi xuống sô pha…
Tại nhà họ Kim.
“Jaejoong à! Sao lâu nay không đến nhà chú dì chơi? Dì nhớ cháu lắm đấy.” Kim Jaejoong mới vừa vào cửa, liền bị mẹ Kim nhiệt tình giữ chặt tay, mãi cũng không buông.
“Dì ạ, dạo này cháu bận nhiều việc, mà không phải giờ cháu đã đến rồi sao? Hôm Su Su bị bệnh, cháu có việc gấp, nên mới bảo đồng sự đến giúp. Dì~ Dì sẽ không trách cháu chứ?” Kim Jaejoong lập tức nắm lại cánh tay mẹ Kim, làm nũng nói.
“Xem cháu nói kìa! Cháu giống như con của chú dì ấy! So với Junsu nó, chú còn thích cháu hơn! Bà này, sao lạ vậy! Phải kêu Jaejoong ngồi xuống chứ, đừng có kéo cháu nó nói chuyện thế.” Ba Kim đeo tạp dề, từ phòng bếp ngó ra.
“Đúng, đúng! Ông xem tôi này, thấy Jaejoong là nói năng lộn xộn hết lên! Ha ha, ngồi đi.” Mẹ Kim vừa mới kéo Kim Jaejoong đến sô pha. Cậu bạn nhỏ Kim Junsu liền từ trên phòng ngủ lầu hai ‘bay’ xuống. Nói là ‘bay’ tuyệt đối không khoa trương chút nào! Nếu tế bào vận động mà chia cho tế bào thông minh một chút cũng sẽ không dẫn đến tình trạng bây giờ, đứa nhỏ thật khổ.
“Anh Jae Jae~ Su Su nhớ anh!”
Kim Jaejoong vừa mới ngồi vào chỗ của mình, đã bị một thứ bay vào người, cậu bạn nhỏ Kim Junsu dùng tư thế đầy ái muội ngồi trong lòng anh Jae Jae của mình. Có thể hình dung là kiểu cưỡi ngựa trong tiểu thuyết. Nhưng có vẻ hai người đều đã quen với cách thức chào hỏi này rồi.
“A~ Nặng quá! Để cho anh xem ai thế này? Nhóc Su béo, em lại béo lên rồi, mập mập, ôm thật thoải mái!” Nói xong, Kim Jaejoong còn véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Junsu.
“Hứ! Em mập, anh Jae Jae cũng thích phải không?” Cậu nhóc đã học được cách tự tán thưởng mình rồi.
“Đúng vậy! Mập thế này, anh mới thích! Ưm~ Mông của Su cũng toàn là thịt, xem ra dì đã nuôi Su Su tốt lắm.” Nói xong, Kim Jaejoong lại nhéo mông Kim Junsu một cái.
“Hì hì… A… Hôm đó, Su Su bệnh sắp chết rồi mà anh Jae Jae không đến thăm.” Cậu bạn nhỏ bĩu môi, đầy oán giận.
“Ai nói? Hôm đó anh nghe chú gọi điện bảo Su Su của anh sinh bệnh, tim anh thiếu một xen ti mét là đụng đến yết hầu rồi. Nhưng lúc đó anh có ca phẫu thuật quan trọng nên không đi được, mới phải kêu Park Yuchun tới. Su Su~ Em đừng trách anh nha.” Đầu tiên Kim Jaejoong cố gắng giải thích, sau tỏ ra đầy tội nghiệp lấy lòng cậu bé.
“Không có! Không trách anh đâu! Em… Bởi vì… Em…” Kim Junsu nghĩ Kim Jaejoong buồn, liền cố gắng nói cậu không có trách y.
“Được rồi. Anh biết Su Su không trách anh mà, Su Su của anh là người rất hiểu chuyện, đúng không?”
Thấy Kim Junsu lại khẩn trương giải thích mà dẫn đến ‘chứng nói lắp’, Kim Jaejoong cũng không muốn làm khó cậu nữa, liền nói cho qua việc. Cậu nhóc lập tức gật đầu như đập tỏi, Kim Jaejoong sợ nhóc con gật đến gãy cổ, liền nhanh chóng giữ mặt Kim Junsu lại.
“Kim Junsu! Con mau rời khỏi người anh Jaejoong đi! Mẹ nhịn con nửa ngày rồi đó! Ban ngày Jaejoong phải làm việc mệt mỏi như vậy, con còn ngồi suốt trên người nó không chịu xuống.” Mẹ Kim lên tiếng, ai không dám nghe? Tiếp tục giả điên cũng phải chết.
Cậu bạn nhỏ bĩu môi, không cam lòng từ trên người Kim Jaejoong bước xuống, đặt mông sang bên cạnh, miệng còn lẩm bẩm “Chỉ biết mắng con… Đâu phải con không biết đâu…”
“Kim Junsu, con đang oán giận à?”
“Đâu có! Mẹ vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Xem như con biết điều đấy! Đúng rồi, bác sĩ Park lần trước đến xem bệnh cho Junsu sao không cùng đến? Chú dì muốn cảm ơn cậu ấy.” Mẹ Kim đột nhiên nhớ tới Park Yuchun, không phải nói với Jaejoong bảo cậu ấy cùng đến sao?
“Dạ? A, hôm nay đi làm cháu không gặp cậu ấy.” Bác sĩ Kim! Sao có thể nói dối trước mặt trưởng bối và trẻ con như vậy?
Kim Jaejoong liếc mắt nhìn qua cậu nhóc bên cạnh. Ha ha, xem ra không chỉ có mỗi dì thất vọng.
“Hay là bây giờ cháu gọi điện cho cậu ấy?” Nói xong, Kim Jaejoong lấy điện thoại di động mở ra, nhấn nhanh số 2, màn hình nhanh chóng hiện lên ‘Ông chủ Park’. Máy chuyển, Kim Jaejoong liền nghe được nhạc chờ. Hừ! Nhạc kiểu gì vậy!
Lúc này trong phòng của viện trưởng, ông chủ Park đang ngồi một mình trên ghế dựa, phơi nắng chiều. Chợt nghe tiếng điện thoại vang lên, xem ra là của Kim Jaejoong. Hừ, còn mặt mũi gọi điện?
“Alo! Có chuyện gì? Mau nói đi. Đừng quấy rầy ông chủ của cậu làm việc!” Park Yuchun không kiên nhẫn nói. Hừ, gọi để khoe khoang cậu tình nhân nhỏ hả? Kim Jaejoong, cậu dám yêu trẻ dưới vị thành niên sao! Tôi thề, sau khi cúp mày, tôi sẽ đến khách sạn, hẹn hò với một đám con gái cho cậu biết.
“Kim Jaejoong! Nói chuyện đi! Câm rồi à? Không nói thì tôi cúp máy đấy.”
“Khoan đã… Khoan đã… Có phải số của bác sĩ Park không?” Giọng của một người phụ nữ vang lên.
“Ai vậy?”
“Tôi là mẹ của Junsu… Xin hỏi, có phải… số của bác sĩ Park Yuchun không?”
Hình như là… Park Yuchun nghĩ ra liền giống như đứng trước nòng súng! Phải giả ngu mới được “A… Số này… Gọi nhầm rồi!” Viện trưởng Park ấp úng, cuối cùng cúp điện thoại.
“Kim Jaejoong! Hại chết tôi rồi! Làm tôi mất hết mặt mũi trước mẹ cậu bạn nhỏ! Làm sao đây! Mẹ cậu bạn nhỏ vốn rất thích mình, giờ thì xong rồi.” Viện trưởng Park nóng lòng muốn thăng lên trên, đáng tiếc văn phòng của viện trưởng đã ở tầng cao nhất rồi.
Reng… Reng… Điện thoại lại vang lên.
Điều chỉnh hô hấp, coi như vừa rồi người nhận điện thoại không phải mình “Alo, xin chào, tôi là Park Yuchun.” Giọng nói rất chững chạc.
“Yuchun à, Jaejoong đây.” Sao lại là cậu ta? Tôi đang muốn biểu hiện chút trước mặt trưởng bối mà “Ừ, có chuyện gì không? Jaejoong~” Trở về tôi sẽ tính sổ! Cậu cứ thử về làm việc đi.
“Lần trước cậu khám bệnh cho Junsu ấy, chú dì muốn cám ơn cậu, muốn mời cậu tới nhà ăn cơm, cậu xem có rảnh không? Không có thời gian thì không cần miễn cưỡng đâu, không phải cậu có một ca phẫu thuật sao?” Kim Jaejoong cũng nói chuyện rất nghiêm túc.
“À, ca phẫu thuật hủy rồi, bây giờ tôi cũng rảnh!” Hừ, xem cậu còn nói được cái gì nữa.
“A, vậy tới đây đi! Nhà của Junsu cậu nhớ đúng không? Chúng tôi chờ cậu.” Tiếp tục giả bộ đi. Cái gì mà hủy ca phẫu thuật, bây giờ tôi đang rảnh hả.
“Được, lát gặp!” Tắt điện thoại, hít sâu một hơi. Yes, đi gặp cậu bạn nhỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook