Khi ấy, trên chiếc cano, Hứa Tịnh Nghi vừa lái vừa quăng cho Thiên Tình 1 chiếc khăn tắm.
– Thế nào, đến kịp chứ?
Cô vội vàng đem chiếc khăn khoác lên người mình, mặc dù thời tiết mùa này còn nóng nực nhưng cảm giác ở dưới sông vào buổi tối với y phục hở hang vẫn khiến Thiên Tình run lên:
– Bàn về tốc độ thì cả cái tỉnh S này ai sánh được với bạn tao.
Hứa Tịnh Nghi được khen cũng cười đắc ý:
– Mặc dù mày nói hơi quá nhưng tạm thời tao cứ xem là vậy.

Thế nào rồi, có đàm phán được không?
Nghe hỏi, Thiên Tình bỗng nghĩ lại cảnh tượng vừa nãy, cô lại rùng mình 1 cái, nhìn cái dáng vẻ của Đình Phong quả thực như muốn nuốt chừng cô vậy, nếu như cô không nhanh ý, e rằng đêm nay khó thoát:
– Ngay từ đầu đã không có đàm phán gì, cũng không có ông chủ Trần.

Mọi chuyện đều là 1 Âu Đình Phong đứng sau dàn dựng.
– WHAT DA FUCK!!!! Sao lại là anh ta?
– Có lẽ anh ta thù tao vụ đem quan tài đến Âu Gia gây rối.
– CÁI GÌ? Sao chưa thấy mày kể với tao vụ này?
– Hôm đấy nhận được tin của Thiên Tâm, lại thấy cảnh sát làm qua loa vụ này vì nơi xảy ra án là địa bàn của Âu Gia, tao vì hơi mất kiểm soát nên đến tìm anh ta để hỏi rõ, chỉ là anh ta không gặp, tao mới ra chiêu đấy.
Hứa Tịnh Nghi quay sang nhìn cô, vẻ mặt tán thưởng:
– Không hổ là bạn của tao, mày gan đấy.

Mặc dù tao chưa tiếp xúc với anh ta, nhưng danh tiếng của Âu Gia không vừa, Âu Đình Phong cũng là kẻ mà ngay cả người có chức quyền còn phải nể nang vài phần.

Nói ra thì có vẻ hơi khoa trương, nhưng nếu mày đọc các tiểu thuyết ngôn tình tổng tài thì anh ta chính là đơn cử sáng giá trong truyền thuyết đấy.
Thiên Tình cười nhạt:
– Tiếc là ngoài đời không như tiểu thuyết.

Đàn ông có tài nhưng ăn chơi thác loạn, lại còn làm mấy việc tiểu nhân vu oan giá hoạ, ném đá giấu tay, tao thấy anh ta đê tiện thì có.
– Nhưng mày nghi ngờ anh ta có liên quan đến cái chết của Thiên Tâm sao?
– Anh ta không trực tiếp thì cũng là gián tiếp.

Cái chết của Thiên Tâm vẫn có nhiều điểm đáng nghi, tao không tin là 1 vụ ngộ sát.

Chuyện nhờ mày theo dõi Tuyết Nhung thế nào rồi?
– Yên tâm, đám thằng Bẻm vẫn chia nhau để mắt con nhỏ đấy, nếu có gì đáng nghi chúng nó sẽ báo lại.
Thiên Tình nhìn sang bạn mình, trong ánh mắt có 1 chút áy náy:
– Tịnh Nghi, vụ này tao đưa mày 1 khoản tiền trả cho bọn họ.
Nghe thế, Hứa Tịnh Nghi phất tay gạt đi:
– Không cần đâu, chúng nó làm gì dám nhận tiền của tao.
– Thật ra tao biết mỗi lần nhờ bọn họ làm chuyện gì, mày đều lấy việc tham gia cuộc đua để sòng phẳng không ai nợ ai.

Nhưng Tịnh Nghi, tao thực sự xin lỗi, biết mày sẽ vậy nhưng vẫn nhờ, vì nếu chỉ dựa vào sức lực của 1 mình tao thì chẳng làm nên được việc gì cả.


Chỉ là, tao không muốn mày gặp nguy hiểm, đừng chơi mấy trò đấy nữa, cứ trả tiền cho họ, mày không cần phải tham gia vào mấy cuộc đua mà đánh cược cả tính mạng như vậy.
– Thiên Tình, mày vẫn không hiểu tao.

Đua motor với tao không phải là đánh cược tính mạng, mà là đam mê.

Tao làm vậy không hẳn là vì mày mà còn vì sở thích của tao.

Hơn nữa, trong các cuộc đua đều có bảo hộ, tao cũng có chừng mực không phải là kẻ liều mình để thắng.
Hứa Tịnh Nghi quay qua nhìn cô, mỉm cười 1 cách an nhiên:
– Mày thấy trước giờ tao đi rồi về có mất miếng thịt nào không? Yên tâm đi, không cần phải áy náy, đây là tao đang làm việc mà tao thích.
Cô biết Motor tốc độ là đam mê của Hứa Tịnh Nghi, cho dù cô có không nhờ vả thì những cuộc đua xe như vậy vẫn tổ chức ra và không thể vắng mặt Tịnh Nghi.

Nhưng cho dù là vậy thì trong lòng Thiên Tình vẫn luôn cảm thấy áy náy, thế nên cô cố gắng những việc có thể tự mình thì tự mình, bất đắc dĩ lắm mới phải nhờ đến cô bạn này.
– Tịnh Nghi, giờ tao chỉ còn mày là người thân duy nhất.

Tao không chỉ muốn cùng mày đến Châu Hạ ngắm tuyết, mà còn muốn đến rất nhiều nơi nữa.

Đợi tất cả mọi chuyện kết thúc, mày nhất định phải ở bên tao.
– Chà, lời mời hấp dẫn như vậy nhưng quan trọng là ai bao?
– TAO BAO! Được chưa?
Hứa Tịnh Nghi quay sang cô bĩu môi:
– Giờ tiệm hoa đóng cửa, nhà phải trả.

Mày giờ không những thất nghiệp còn vô gia cư, lấy gì bao tao? Yên tâm, Hứa Tịnh Nghi này không phải là loại ăn bám bạn, tao không để mày chịu cả đâu.

Nhưng hôm nay, mày phải khao tao 1 bữa nhậu, tao đã tốn tiền thuê cano chỉ đi đúng 1 vòng để đón mày thôi đấy.
Thiên Tình bật cười rồi gật đầu:
– Được! Hôm nay cho mày uống thoả thích.
Chiếc cano rẽ sóng chạy thẳng về phía bờ, trong khi đấy ở trên con du thuyền 5 sao kia, tại căn phòng sang trọng đang bị bao phủ bởi 1 luồng khí lạnh toát ra từ người Âu Đình Phong.
Triệu Nghiêm Thành ngồi đấy nhìn Thế Vỹ đang giúp anh xử lý vết thương bị cắn, vẻ mặt anh ta nhăn lại xuýt xoa mà chậc lưỡi:
– Cô gái này dữ thật! Nhìn vết răng sâu như vậy tôi cũng đau dùm cậu luôn.
Trần Thế Vỹ lấy bông thấm cồn sát trùng lên vết thương, vừa mới chạm vào Âu Đình Phong đã cau mày, cái sót khiến cơn giận của anh càng nhân đôi lên:
– Mẹ kiếp! Cô ta là chó sao?
Thế Vỹ nghe vậy lại tiện miệng hỏi:
– Giám đốc, tôi thấy cũng lạ, mọi ngày anh là người rất cẩn thận, giao tiếp cũng thường giữ 1 khoảng cách nhất định.

Tại sao lại để cho cô Thiên Tình có cơ hội lại gần đến mức độ này mà không hề đề phòng?
Câu hỏi của Thế Vỹ khiến sắc mặt anh tối sầm xuống, nói ra chuyện này đúng là mất hết thể diện.

Ai ngờ Triệu Nghiêm Thành khi ấy lại trả lời thay:
– Trần Thế Vỹ, cậu là người theo chủ nghĩa độc thân sao? Nhìn vậy mà còn không đoán được tình huống? Âu tổng của chúng ta đây chắc chắn là bị mỹ nhân kế làm mê hoặc, trong lúc thượng phong thì bất ngờ mỹ nhân hoá yêu tinh, cắn cho 1 phát.
Thế Vỹ nghe vậy tỏ ra kinh ngạc nhìn anh:

– Cứ nghĩ Giám đốc không ưa cô Thiên Tình, hoá ra là muốn phát tiết sao? Nếu vậy hà tất gì anh phải làm mấy cái trò này, trực tiếp như mọi lần có phải nhanh không.
Ngay khi kết thúc câu, Trần Thế Vỹ lập tức nhận được 1 ánh mắt như dao găm của Âu Đình Phong, cậu ta sợ dựng tóc gáy mà nín lặng lại.
Chỉ có Triệu Nghiêm Thành ngửa mặt lên trần cười ngặt nghẽo 1 trận.
– Giám đốc của cậu đang làm giá, nhưng không ngờ cô gái này còn chẳng thèm nhận free chứ đừng nói là mua nữa.
Thấy vậy, Âu Đình Phong mặt còn đen hơn cả đít nồi, tiện tay với lấy lọ cồn trên bàn ném thẳng về phía Nghiêm Thành.
Anh ta mặc dù đang rất sảng khoái nhưng độ nhạy bén thì vẫn đạt 10/10, lập tức né sang 1 bên, lọ cồn đập vào vách tường rồi rơi xuống.
– Này! Ngay cả tôi cậu còn muốn gi..ết người diệt khẩu sao? Cậu có thể nghi ngờ lòng trung thành của Thế Vỹ, chứ không thể nghi ngờ được nhân phẩm của tôi, chuyện này tôi đảm bảo không loan ra ngoài.
Trần Thế Vỹ bỗng nhiên bị lôi vào, nghe vậy liền vội vàng đứng nghiêm nghị lại, cẩn trọng nói:
– Giám đốc! Tôi trước sau đều trung thành với anh, anh không cần phải nghi ngờ.
Đình Phong nghe vậy không mấy để tâm, biểu cảm lạnh nhạt chỉnh lại cổ áo của mình khi thấy Thế Vỹ đã băng lại xong rồi lãnh đạm hỏi:
– Phó Quân Nam đâu? Cả buổi không thấy mặt cậu ta.
Triệu Nghiêm Thành thở dài 1 tiếng mà phất tay:
– Lão Phó của chúng ta từ ngày xảy ra chuyện của cô bé sinh viên kia liền như bị bay mất hồn.

Mấy ngày nay cậu ta cứ đi đâu, mờ mờ ám ám làm gì đấy, hỏi không nói toàn trả lời cho qua.
– Cũng không trách được cậu ta, dù sao Phó Quân Nam là kiểu người vui chơi nhưng có trách nhiệm, không như cậu.
Triệu Nghiêm Thành nghe vậy lại cẫng lên:
– Tôi làm sao?
– Ăn được con gái nhà người ta xong thì phủi tay không do dự.
Nghiêm Thành cười hắt 1 cái:
– Không lẽ cậu không sao?
– Tôi không ăn tạp như cậu!
– Mẹ kiếp, cậu coi tôi là lợn đấy hả?
– Trước khi lên thuyền, ra mặt giải vây cho 1 cô gái, còn tiện thể lấy lòng cô gái kia, không phải là tính đêm nay làm người hoà giải sao?
Triệu Nghiêm Thành nghe vậy ngây đi 1 lúc, sau đó mới tỏ ra tức giận mà đứng bật dậy:
– Con mẹ nó, hoá ra là cậu biết hết nhưng vẫn lơ đi để tôi bị dắt mũi sao?
Âu Đình Phong đáp lại bằng 1 nụ cười nửa miệng.

Tất nhiên là anh phải biết hết rồi, bữa tiệc này tổ chức ra không phải là để Vũ Thiên Tình đến sao? Vậy nên nhất cử nhất động của cô từ lúc ở trên cầu rồi lên thuyền tất nhiên đều ở trong sự kiểm soát của camera.

Chỉ là không ngờ được cô lại có gan nhảy xuống sông, và cô bạn đi cùng kia còn lái được cano nữa.

Xem ra anh vẫn là quá khinh suất.
Đình Phong lúc này đứng dậy, hời hợt buông câu:
– Cho thuyền quay về đi, tiệc tàn rồi!
Sau câu đấy, anh cũng trở ra ngoài, Triệu Nghiêm Thành còn lải nhải theo sau:
– Âu Đình Phong, thật không ngờ cậu lại lấy tôi ra để làm công cụ đạt được mục đích đấy, rốt cuộc cậu có coi tôi là bạn không vậy? Khốn kiếp, cái tên này!
******
Thời điểm ấy, tại 1 quán nhậu bình dân vỉa hè nằm ở con phố nhỏ, Hứa Tịnh Nghi trên tay cầm chén rượu đưa lên miệng uống 1 hơi cạn rồi đặt “cạch” xuống bàn mà nói:

– Mày nói Âu Đình Phong ra mặt giúp mày trị con My sao?
Thiên Tình vừa gắp đồ bỏ miệng vừa gật đầu:
– Uhm!
Hứa Tịnh Nghi cau mày lại vẻ khó hiểu:
– Anh ta sao phải làm vậy nhỉ? Theo lý thuyết mà dân chúng đồn thổi thì đáng lẽ anh ta phải triệt đường mày đến cùng mới đúng.

Làm gì có chuyện còn thay mày trút giận lên con My.
– Như vậy còn chưa triệt đường tao sao? Anh ta gửi hoa độc đến nhà họ Vũ, rồi đổ cho tao.

Để tao và nhà đấy đánh cắn nhau.

Sau đó tiệm hoá bị đóng cửa vì ăn kiện, còn anh ta thì núp danh đoạt luôn căn nhà mà tao đang thuê.

Như mày nói, vừa thất nghiệp vừa vô gia cư, như vậy còn chưa phải triệt đường sống của tao sao?
Hứa Tịnh Nghi rót rượu ra 2 chén, cùng cô nâng lên cụng 1 cái, uống xong rồi mới nói:
– Không phải! Mày thật sự chưa nghe sự tích về anh ta sao? Âu Đình Phong mà muốn triệt đường ai, không cần phải đi đường vòng như vậy.

Anh ta có tiền, anh ta có quan hệ, vậy là auto có quyền.

Chỉ cần không vừa ý, Âu Đình Phong xuống tay sát phạt 1 lần là 3 đời nhà người đó khỏi ngóc đầu dậy.
Tịnh Nghi nghe thấy cô bạn mình có vẻ tâng bốc người đàn ông này quá nên chỉ cười nhạt gật đầu:
– Có thể là vậy nhưng do nhà tao chỉ còn đúng 1 đời là tao nên anh ta chỉ làm đến thế.
– Cái con này, nói mày không hiểu à? Là nếu như Âu Đình Phong muốn triệt mày, thì giờ mày không ngồi đây uống rượu với tao đâu, khéo xuống địa ngục rồi cũng nên.

Lại càng không có chuyện anh ta thay mày trút giận.
– Vậy theo mày anh ta làm vậy là có ý gì?
Hứa Tịnh Nghi rót tiếp rượu vào chén, cô ấy cầm lên uống cạn rồi đặt xuống bàn suy nghĩ 1 lúc mới nhìn cô nói:
– Anh ta muốn gây chú ý với mày!
Nghe đến đó, Thiên Tình bật cười lớn 1 cơn rồi tắt lịm, cô cầm chén rượu lên uống xong mới đáp lại:
– Anh ta còn thiếu sự chú ý hay sao mà cần tao chú ý?
– Ai mà biết được, có khi anh ta để mắt mày cũng nên.
Thiên Tình nghe vậy chợt nghĩ lại cảnh tượng mờ ám ở trên thuyền khi nãy, sau đó cười khẩy 1 cái:
– Loại người phóng túng như Âu Đình Phong, thứ anh ta để mắt chỉ là cái chỗ để anh ta phát tiết thôi.
Tịnh Nghi nghe vậy lại chiêm nghiệm uống thêm chén rượu rồi gật gù:
– Cũng phải! Tao có nghe nói vài sự tích của 3 người Âu-Phó-Triệu ở Thành Uyển rồi.

Rất đáng mở mang tầm mắt đấy.
– Thành Uyển? Là đâu?
– Là căn cứ của 3 người Âu Đình Phong – Phó Quân Nam – Triệu Nghiêm Thành.

Ở đấy không khác gì 1 khu giải trí thu nhỏ.

Khi bọn họ không thích ở ngoài thì lại dẫn các cô em nóng bỏng về đấy để phát tiết.

Nghĩ đến cảnh 1 bầy tạp nham trần như nhộng mà ớn.
Thiên Tình nghe vậy cũng tự nhăn mặt rùng mình 1 cái rồi phất tay:
– Thôi, gạt qua đám người đó đi! Nhắc đến làm nuốt không trôi.


Hi vọng sau này không gặp lại anh ta nữa.
– Mày tưởng hôm nay mày gây chuyện vậy mà anh ta bỏ qua sao?
– Vậy anh ta muốn chơi thế nào, tao sẽ chơi với anh ta thế đó.

Dù sao cũng chỉ còn mỗi cái mạng, thích thì cứ thử lấy.
Hứa Tịnh Nghi đánh vào vai cô 1 cái:
– Vớ vẩn! Anh ta mà dám lấy mạng mày, tao cho anh ta tuẫn táng cùng luôn.
– Vẫn là mày tốt với tao! Nào, uống đi, đêm nay tao qua ngủ với mày, sáng mai về tiệm dọn đồ sau.
– Được!
2 người họ nâng chén rượu rồi cụng vào nhau mà uống cạn.
Khi đấy, tại tư gia nhà họ Vũ, Thiên My trở về trong trạng thái ướt như chuột, cả người ả run lên, môi tím tái vì lạnh.
Bị ném xuống sông, ngâm mình trong nước 1 hồi mới được kéo lên, đã vậy còn không cho vào phòng thay đồ, cũng không 1 chiếc khăn khô nào.

Vũ Thiên My bị ép ngồi ngay đầu mũi thuyền, bao nhiêu gió đón gọn hết.

Đầu tóc rũ rượi, y phục thì ướt lũn, ả ngồi ở đó co ro ôm lấy thân mình mà run rẩy.
Thu Bội nhìn thấy dáng vẻ của ả liền hốt hoảng:
– Cô chủ, cô làm sao lại ướt hết thế này!
Dì ta nói rồi lại hốt hoảng đỡ lấy ả mà nói lớn vào trong:
– Bà chủ ơi, mau ra xem xem cô chủ bị sao này!
Tống Diệp Phương nghe thế đặt chén trà chưa kịp uống xuống mà vội vàng đứng dậy đi ra.

Bà ta vốn dĩ đang hí hửng vui mừng vì nghe con gái nói, được Giám đốc Âu Gia mời đi dự tiệc.

Có mối quan hệ lớn này, tất nhiên Diệp Phương càng muốn để con gái trèo cao hơn.
Nhưng vừa nhìn thấy con gái mình 1 thân nhếch nhác mà sửng sốt đi lại:
– Thiên My! Con làm sao thế này?
Vũ Thiên My cả người run lên hưng bàn tay vẫn bấu chặt lấy thân váy mà siết mạnh hơn, trong ánh mắt rấy lên những tia căm phẫn:
– Mẹ, là con khốn Thiên Tình! Nó cũng có mặt trên thuyền, là nó đẩy con xuống sông.
– CÁI GÌ? Con….
Nói đến đấy bà ta như nhận ra thái độ mà vội thu lại:
– Thiên Tình sao cũng ở trên thuyền được? Không phải buổi tiệc đều có thiệp mời sao?
– Con không biết sao nó đến được, nhưng có vẻ như nó quen với anh Phong.
– Con nói Giám đốc Âu Gia sao?
– Đúng rồi mẹ!
Tống Diệp Phương nghe vậy ánh mắt trở nên đăm chiêu, bà ta không ngờ cô lại có thể quan hệ với 1 người như Âu Đình Phong, chuyện này thật sự không tốt tí nào.
Khi ấy, Thiên My hắt xì 1 tiếng, Tống Diệp Phương liền vội thức tỉnh mà nhìn sang:
– Dì Bội, mau đưa con bé về phòng thay đồ đi, chuẩn bị thêm 1 cốc trà gừng nóng cho nó.
– Vâng! Bà chủ!
Thu Bội đỡ Thiên My đi về phòng, Diệp Phương đứng đấy nhìn theo bóng dáng con gái mình, trong lòng nuốt không trôi cơn tức này.
Bà ta suy tính cứ đi qua đi lại, nghĩ đến việc cô quen biết được cả với người của Âu Gia, tuyệt nhiên thấy mối nguy hiểm đang lớn dần, nếu không dẹp ngay e là hậu hoạ về sau không lường hết được.
Tống Diệp Phương vội vàng đi lại lấy điện thoại của mình, ngó trước nhìn sau rồi đi ra phía cửa sổ bấm gọi cho 1 dãy số không lưu tên mà áp lên tai:
– Tôi muốn các anh trừ khử 1 người.

Tiền không quan trọng, chỉ cần hoàn thành!
Bên kia vọng đến 1 giọng nói nam giới ồm ồm:
– Được!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương