Thoạt Nhìn Em Rất Mlem
-
Chương 6: Bởi vì anh thật sự thích em gái nhỏ là em nha
Edit: Xiao Yi.
Hứa Thanh Ca thật sự buồn khổ. Cô rất rất rất muốn kiếm tiền.
Nếu cô có thể mua trả góp thì tốt rồi, có thể trả từ từ. Nhưng Hứa Thanh Ca không thể đăng ký trả góp được. Cô chưa đủ 20 tuổi, không thể làm thẻ tín dụng [1]. Nếu việc bán lại đồ cũ trên mạng cũng bị mẹ Hứa ngăn cản, cô lập tức không còn cách nào để kiếm tiền.
Hứa Thanh Ca thấp giọng năn nỉ: “Cho nên anh ơi, cầu xin anh ngàn lần vạn lần đừng nói chuyện xảy ra hôm nay cho mẹ em biết.”
Vừa rồi, Tần Tuyển bị gương mặt của cô tiếp cận rất gần, lúc này có hơi thất thần.
Cô gái nhỏ này khi lớn thật sự quá đẹp, làn da trắng không có bất cứ tì vết nào, ngũ quan cũng xinh đẹp, đôi mắt ngọc thanh tuyền khiến anh không nhịn được muốn nhìn thêm lần thứ hai rồi cả lần thứ ba.
Lúc Thanh Ca tới gần, anh ngửi được trên người cô mang theo hương vị nhàn nhạt của kem bơ.
Điều này khiến anh có điểm tâm viên ý mãn [2].
Hiện tại, cô trở nên ủ rũ cụp đuôi giống như chú cún nhỏ đang thương tâm, Tần Tuyển không nhịn được cười, khẽ đụng cô, “Anh trai này của em có thể sẽ không đảm bảo được bí mật này đâu…”
Hứa Thanh Ca lập tức ngẩng đầu, “Sao ạ?”
Tần Tuyển kiên nhẫn giáo huấn cô: “Xảy ra chuyện như vậy, thật sự cần thiết phải báo cho ba mẹ của em.”
Hứa Thanh Ca nhận thức được lập trường của anh. Em gái hàng xóm gặp phải người xấu, thiếu chút nữa xảy ra chuyện, còn phải đi đồn công an một chuyến để tường trình, cho nên chuyện anh sẽ che giấu không nói cho nhà cô khẳng định là không có khả năng.
Chỉ là, Hứa Thanh Ca vẫn cố giải thích: “Anh ơi, không phải em là tình huống đặc biệt sao ạ? Chúng ta phải tuỳ tình huống cụ thể mà cân nhắc nha.”
Cô căng da đầu nói: “Hơn nữa, nếu mẹ của em biết chuyện, anh sẽ mang cho em một tổn thương rất lớn đó ạ.”
Hứa Thanh Ca không nói lý, cứ như vậy quy chụp thương tổn trên đầu cô là do anh gây ra.
Tần Tuyển hơi buồn cười, nhưng vẫn nhịn xuống. Anh xoa xoa mèo con trong ngực lòng cô, ôn nhu nói: “Vậy trước tiên, em nói cho anh biết, em muốn kiếm tiền để làm gì? Anh có thể suy xét thử.”
Hứa Thanh Ca chợt nhớ tới bản thân vẫn chưa trả máy ảnh cho anh, lập tức chạy về nhà tìm lấy máy ảnh.
Cô sợ sẽ làm rơi máy ảnh, cho nên rất cẩn thận đeo máy ảnh trên cổ rồi trở lại nhà của Tần Tuyển để đưa anh, “Em không có làm hư máy ảnh, cảm ơn anh ạ.”
Tần Tuyển nhận máy, cười lặp lại: “Cảm ơn em đã không làm hư nha.”
Khi anh cười rộ lên trông rất đẹp, sẽ khiến người khác đỏ mặt tim run, Hứa Thanh Ca nhìn thấy cũng hơi ngây ngốc một chút.
Tần Tuyển mở album hình xem thử. Cô gái nhỏ đều đã xoá sạch những bức ảnh đã chụp, xem ra vẫn còn có ý thức bảo vệ sự riêng tư của mình.
“Vậy cho nên…” Tần Tuyển đẩy mắt kính, ôn hoà hỏi: “Tiểu Thanh Ca muốn kiếm tiền làm gì nhỉ?”
Hứa Thanh Ca hơi ngượng ngùng, nhưng cũng không đến mức giấu anh liền nói thật cho anh biết. Cô muốn tự mình mua một cái máy ảnh, mẹ Hứa không cho tiền, cô đành phải tự kiếm tiền.
Tần Tuyển tựa như suy tư lắng nghe, sau đó nói: “Em có thể sử dụng máy ảnh của anh.”
“Không giống nhau ạ. Máy ảnh của anh là của anh, hơn nữa, sau khi trường Đại học khai giảng, em sẽ trọ ở trường, không có cách trả lại máy ảnh cho anh đâu ạ.”
Khai giảng, trọ ở trường…
Vậy là còn có một tháng nữa là không thể thường xuyên nhìn thấy cô gái nhỏ này, Tần Tuyển cảm thấy thật đáng tiếc.
Tần Tuyển khom người nhìn cô, “Hay là như vầy đi, em đồng ý với anh một chuyện, anh sẽ không chính miệng nói cho dì Hứa.”
Tần Tuyển cố chỉnh ngữ khí cho ôn hoà để tự chừa lối thoạt cho mình, “Nhưng nếu là người khác nói cho dì Hứa thì không liên quan gì đến anh, em có chịu không?”
Đôi mắt của anh cũng đẹp, bên trong giống như có nét đào hoa, Hứa Thanh Ca không biết tại sao lại bị anh nhìn đến mức đỏ mặt.
Ma xui quỷ khiến, cô không hề cò kè mặc cả: “Được ạ, em đồng ý.”
Tần Tuyển mỉm cười, ôn ôn nhu nhu nói: “Anh hi vọng về sau nếu như Tiểu Thanh Ca gặp phiền toái, hoặc là chuyện không vui gì, hay những tâm sự khó nói, em liền có thể tìm anh, không ngại làm phiền anh.”
Hứa Thanh Ca ngây người, “Vì sao ạ?”
Tần Tuyển nâng kính cười khẽ: “Bởi vì anh thật sự thích em gái nhỏ là em nha.”
…
Hứa Thanh Ca mơ mơ hồ hồ trở về nhà. Cô ôm đầu gối ngồi trên sofa đến phát ngốc. Qua một hồi lâu, cô ‘ngao ô’ một tiếng rồi ngã ra sofa, vùi mặt vào chân, cười ngây ngô.
Anh nói thích em gái nhỏ là cô a, từ nay về sau khi cô gặp chuyện liền có thể đi tìm anh!
Đây là cái gì?
Đây là, anh trai!
Anh trai ruột a!
…
Lữ Hỉ Doanh về tới nhà, lúc đi qua cửa chợt cảm thấy có điểm không đúng. Bà lấy kính lên đeo, đi đi lại lại trong nhà vài vòng.
Cho đến khi thấy mèo con nhảy lên ban công, Lữ Hỉ Doanh phát hiện trên chậu hoa bà trồng đang úng đầy nước, còn có mấy đường nước chảy dọc xuống thân chậu.
Bà lập tức vọt tới phòng của Tần Tuyển, “Có phải hôm nay con đã tưới hoa hay không?”
Tần Tuyển dựa đầu giường đang gọi điện thoại, nghe vậy liền nhíu mày, làm một cái ra hiệu ‘Im lặng’ với bà.
Lữ Hỉ Doanh nghiến răng nghiến lợi trừng anh. 800 năm không tưới hoa một lần, hôm nay vì cái gì lại nổi hứng như thế?
Bà đi vào ngồi xuống giường của anh, ôm bả vai chờ anh nói chuyện điện thoại xong sẽ lại truy hỏi tiếp.
Tần Tuyển lại nhíu mày, đứng dậy đi vào toilet, đóng cửa lại, tiếp tục gọi điện thoại.
Lữ Hỉ Doanh đợi trong chốc lát, thấy anh gọi điện thoại hoài không dứt, bà không đợi nữa, trước tiên đi xử lý chậu hoa bị úng, chỉ sợ rằng cả chậu bị úng nghiêm trọng sẽ phải thay cả đất trong ấy.
Nửa giờ trôi qua, Tần Tuyển mới nói chuyện điện thoại xong. Lữ Hỉ Doanh ngồi xổm trên mặt đất, hai bàn tay dính đầy đất ẩm. Lúc ngẩng đầu chợt thấy anh ra tới, bà liền cười lạnh, nhìn như bão tố nổi giông.
Tần Tuyển nói trước một câu: “Mẹ, hôm nay Thanh Ca gặp phải biến thái.”
“Cái gì?” Lữ Hỉ Doanh lập tức bật dậy.
Bà dùng sức quá mạnh, tầm mắt chợt sa sầm, hoãn lại hai giây mới có thể nhìn rõ mọi vật, “Sao con bé lại gặp phải biến thái?”
Tần Tuyển thoáng đảo mắt qua mấy bồn hoa trên mặt đất, chợt đẩy cửa đi ra ban công, rời xa hiện trường phạm tội của mình.
Lữ Hỉ Doanh đuổi kịp anh, lo lắng hỏi: “Con nói, sao lại xảy ra chuyện như thế hả?”
Tần Tuyển kể lại tất cả sự cố đã xảy ra lúc ấy, cuối cùng đẩy phiền phức lên người bà: “Mẹ báo cho dì Hứa một tiếng đi, Thanh Ca không dám nói cho dì ấy, sợ bị dì ấy mắng.”
Chuyện nữ sinh gặp phải biến thái như vậy, bất luận thế nào cũng phải báo cho phụ huynh của cô một tiếng, không thể giấu được.
Tần Tuyển quan sát biểu tình trên mặt Lữ Hỉ Doanh. Bà rất nghiêm túc, có lẽ đã xem như con gái của mình gặp phải biến thái rồi.
Anh lấy lại miệng lưỡi nghiêm túc, nói: “Nhưng mẹ nói với dì Hứa đừng để cho dì ấy bảo với Thanh Ca là do mẹ mách cho dì đấy.”
Tần Tuyển bâng quơ dẫn dắt, “Vốn dĩ Thanh Ca không muốn nói cho mẹ của em ấy, nhưng mẹ đi nói, khả năng sau này Thanh Ca sẽ không thích chơi với mẹ nữa đâu.”
Lữ Hỉ Doanh bị anh nắm luôn rồi, “Vậy… Nếu như Thanh Ca hỏi chị Hứa là ai kể thì sao?”
Tần Tuyển cực kỳ ôn nhu kiến nghị: “Có thể nói là người bên đồn công an kể.”
Lữ Hỉ Doanh biết đây là chuyện nghiêm túc, không tiếp tục để ý việc chậu hoa nữa. Bà đi về phòng, cầm di động Wechat cho mẹ của Hứa Thanh Ca để cáo trạng.
Tần Tuyển nhướn mày, chậm rì rì đổi giày. Anh đi ra cửa, chờ thêm mấy ngày nữa, khi Lữ Hỉ Doanh hết giận vì mấy chậu hoa mới trở về.
…
Chuyện cô bán lại đồ cũ bị lộ, mẹ Hứa lập tức cấm cô không được bán nữa, còn lấy những món đồ cũ của cô đóng gói lại đưa tới nhà nội.
Người bạn công an bên đồn đã cáo trạng kia, Hứa Thanh Ca nhớ tới liền không thích, âm thầm đơn phương không đội trời chung.
Nhà nội của cô vẫn luôn là chỗ của chú nhỏ. Bởi vì chú nhỏ chưa kết hôn, không có vấn đề mẹ chồng nàng dâu, cho nên khi mẹ Hứa đem đồ cũ của cô tới nhà nội, chú liền biết.
Chú nghe được chuyện Hứa Thanh Ca bán lại quần áo cũ gặp phải biến thái, đầu tiên gọi điện thoại tới an ủi cô: “Ngọt Ngào, cháu bị doạ sợ rồi?”
Hứa Thanh Ca lập tức uỷ khuất đáp: “Chú nhỏ, cháu sợ muốn chết, đều tại mẹ không tài trợ cho cháu mua máy ảnh.”
Hứa Nhàn Nguyệt đau lòng hỏi: “Bây giờ cháu kiếm được nhiều tiền không? Còn thiếu bao nhiêu?”
Hứa Thanh Ca: “Mới lời được một ngàn tệ thôi ạ, chú nhỏ, chú muốn tài trợ cháu sao?”
“Lời tận một ngàn là nhiều rồi,” Hứa Nhàn Nguyệt vừa cười nói: “Mời chú ăn một bữa cũng vừa đủ đó!”
Hứa Thanh Ca: “…”
Thời điểm nghe thấy chú nhỏ an ủi mình, cô đã thấy có chỗ nào quái quái. Cuối cùng phát hiện, bản thân chính là bị chú nhỏ bắt nạt mà lớn lên.
Hứa Nhàn Nguyệt lại cười khẽ: “Chú nhỏ của cháu sao có thể tài trợ cháu được? Đứa nhỏ ngốc này, về sau ăn thêm nhiều thứ bổ mắt vào.”
“…” Tuy rằng bị bắt nạt, nhưng Hứa Thanh Ca vẫn có ý đồ muốn phản kích lại.
“Chú nhỏ,” Cô nghiêm túc nói: “Chú còn nhớ ông bà nội thương cháu còn nhiều hơn thương chú không? Còn nhớ rõ không?”
Hứa Nhàn Nguyệt an tĩnh một hồi lâu, “… Ngọt Ngào à, hôm nào có rảnh, chú nhỏ mời cháu đi ăn nhé?”
Hứa Thanh Ca làm bộ dáng nữ vương như đang cân nhắc: “Chú cầu xin cháu đi.”
“…”
…
Tuy rằng Hứa Nhàn Nguyệt đồng ý mời cô một bữa, nhưng Hứa Thanh Ca vẫn buồn khổ như cũ, đi ăn cái gì, cô muốn kiếm tiền mua máy ảnh hơn!
Đúng lúc Hứa Thanh Ca nghĩ rằng bản thân đã hết đường xoay sở, muốn gãi đầu đâm tường cho rồi, cửa nhà đột nhiên bị gõ vang.
Hứa Thanh Ca chạy đi mở cửa, có hơi kinh ngạc hỏi: “Là anh ạ? Có việc gì sao?”
Tần Tuyển đứng ở cửa, thật ôn nhu cười nói: “Anh bỗng nhiên nghĩ ra một cách để em có thể kiếm tiền.”
Hứa Thanh Ca kinh hỉ [3]: “Thật ạ?”
_____
[1] Mô hình trả góp ở Trung Quốc khá tương đồng với chính sách của các công ty tài chính bên mình như HomeCredit, FECredit,…
Trên mười tám tuổi, bạn có thể đăng ký trả góp nhưng bên công ty tài chính phải điện thoại xác nhận với ba mẹ. Từ 20 trở lên thì chỉ cần bạn bè, hoặc không cần (nếu khoản trả trước của bạn >50% giá trị sản phẩm cần trả góp).
Mà Hứa Thanh Ca không muốn ba mẹ Hứa biết chuyện cô vẫn muốn mua máy ảnh, cho nên ở đây mới nói “không thể làm thẻ tín dụng”.
[2] Tâm viên ý mãn: mát lòng mát dạ, mãn nguyện.
[3] Kinh hỉ: kinh ngạc + vui vẻ (‘hỉ’ trong ‘hỉ sự’ – chuyện vui).
Hứa Thanh Ca thật sự buồn khổ. Cô rất rất rất muốn kiếm tiền.
Nếu cô có thể mua trả góp thì tốt rồi, có thể trả từ từ. Nhưng Hứa Thanh Ca không thể đăng ký trả góp được. Cô chưa đủ 20 tuổi, không thể làm thẻ tín dụng [1]. Nếu việc bán lại đồ cũ trên mạng cũng bị mẹ Hứa ngăn cản, cô lập tức không còn cách nào để kiếm tiền.
Hứa Thanh Ca thấp giọng năn nỉ: “Cho nên anh ơi, cầu xin anh ngàn lần vạn lần đừng nói chuyện xảy ra hôm nay cho mẹ em biết.”
Vừa rồi, Tần Tuyển bị gương mặt của cô tiếp cận rất gần, lúc này có hơi thất thần.
Cô gái nhỏ này khi lớn thật sự quá đẹp, làn da trắng không có bất cứ tì vết nào, ngũ quan cũng xinh đẹp, đôi mắt ngọc thanh tuyền khiến anh không nhịn được muốn nhìn thêm lần thứ hai rồi cả lần thứ ba.
Lúc Thanh Ca tới gần, anh ngửi được trên người cô mang theo hương vị nhàn nhạt của kem bơ.
Điều này khiến anh có điểm tâm viên ý mãn [2].
Hiện tại, cô trở nên ủ rũ cụp đuôi giống như chú cún nhỏ đang thương tâm, Tần Tuyển không nhịn được cười, khẽ đụng cô, “Anh trai này của em có thể sẽ không đảm bảo được bí mật này đâu…”
Hứa Thanh Ca lập tức ngẩng đầu, “Sao ạ?”
Tần Tuyển kiên nhẫn giáo huấn cô: “Xảy ra chuyện như vậy, thật sự cần thiết phải báo cho ba mẹ của em.”
Hứa Thanh Ca nhận thức được lập trường của anh. Em gái hàng xóm gặp phải người xấu, thiếu chút nữa xảy ra chuyện, còn phải đi đồn công an một chuyến để tường trình, cho nên chuyện anh sẽ che giấu không nói cho nhà cô khẳng định là không có khả năng.
Chỉ là, Hứa Thanh Ca vẫn cố giải thích: “Anh ơi, không phải em là tình huống đặc biệt sao ạ? Chúng ta phải tuỳ tình huống cụ thể mà cân nhắc nha.”
Cô căng da đầu nói: “Hơn nữa, nếu mẹ của em biết chuyện, anh sẽ mang cho em một tổn thương rất lớn đó ạ.”
Hứa Thanh Ca không nói lý, cứ như vậy quy chụp thương tổn trên đầu cô là do anh gây ra.
Tần Tuyển hơi buồn cười, nhưng vẫn nhịn xuống. Anh xoa xoa mèo con trong ngực lòng cô, ôn nhu nói: “Vậy trước tiên, em nói cho anh biết, em muốn kiếm tiền để làm gì? Anh có thể suy xét thử.”
Hứa Thanh Ca chợt nhớ tới bản thân vẫn chưa trả máy ảnh cho anh, lập tức chạy về nhà tìm lấy máy ảnh.
Cô sợ sẽ làm rơi máy ảnh, cho nên rất cẩn thận đeo máy ảnh trên cổ rồi trở lại nhà của Tần Tuyển để đưa anh, “Em không có làm hư máy ảnh, cảm ơn anh ạ.”
Tần Tuyển nhận máy, cười lặp lại: “Cảm ơn em đã không làm hư nha.”
Khi anh cười rộ lên trông rất đẹp, sẽ khiến người khác đỏ mặt tim run, Hứa Thanh Ca nhìn thấy cũng hơi ngây ngốc một chút.
Tần Tuyển mở album hình xem thử. Cô gái nhỏ đều đã xoá sạch những bức ảnh đã chụp, xem ra vẫn còn có ý thức bảo vệ sự riêng tư của mình.
“Vậy cho nên…” Tần Tuyển đẩy mắt kính, ôn hoà hỏi: “Tiểu Thanh Ca muốn kiếm tiền làm gì nhỉ?”
Hứa Thanh Ca hơi ngượng ngùng, nhưng cũng không đến mức giấu anh liền nói thật cho anh biết. Cô muốn tự mình mua một cái máy ảnh, mẹ Hứa không cho tiền, cô đành phải tự kiếm tiền.
Tần Tuyển tựa như suy tư lắng nghe, sau đó nói: “Em có thể sử dụng máy ảnh của anh.”
“Không giống nhau ạ. Máy ảnh của anh là của anh, hơn nữa, sau khi trường Đại học khai giảng, em sẽ trọ ở trường, không có cách trả lại máy ảnh cho anh đâu ạ.”
Khai giảng, trọ ở trường…
Vậy là còn có một tháng nữa là không thể thường xuyên nhìn thấy cô gái nhỏ này, Tần Tuyển cảm thấy thật đáng tiếc.
Tần Tuyển khom người nhìn cô, “Hay là như vầy đi, em đồng ý với anh một chuyện, anh sẽ không chính miệng nói cho dì Hứa.”
Tần Tuyển cố chỉnh ngữ khí cho ôn hoà để tự chừa lối thoạt cho mình, “Nhưng nếu là người khác nói cho dì Hứa thì không liên quan gì đến anh, em có chịu không?”
Đôi mắt của anh cũng đẹp, bên trong giống như có nét đào hoa, Hứa Thanh Ca không biết tại sao lại bị anh nhìn đến mức đỏ mặt.
Ma xui quỷ khiến, cô không hề cò kè mặc cả: “Được ạ, em đồng ý.”
Tần Tuyển mỉm cười, ôn ôn nhu nhu nói: “Anh hi vọng về sau nếu như Tiểu Thanh Ca gặp phiền toái, hoặc là chuyện không vui gì, hay những tâm sự khó nói, em liền có thể tìm anh, không ngại làm phiền anh.”
Hứa Thanh Ca ngây người, “Vì sao ạ?”
Tần Tuyển nâng kính cười khẽ: “Bởi vì anh thật sự thích em gái nhỏ là em nha.”
…
Hứa Thanh Ca mơ mơ hồ hồ trở về nhà. Cô ôm đầu gối ngồi trên sofa đến phát ngốc. Qua một hồi lâu, cô ‘ngao ô’ một tiếng rồi ngã ra sofa, vùi mặt vào chân, cười ngây ngô.
Anh nói thích em gái nhỏ là cô a, từ nay về sau khi cô gặp chuyện liền có thể đi tìm anh!
Đây là cái gì?
Đây là, anh trai!
Anh trai ruột a!
…
Lữ Hỉ Doanh về tới nhà, lúc đi qua cửa chợt cảm thấy có điểm không đúng. Bà lấy kính lên đeo, đi đi lại lại trong nhà vài vòng.
Cho đến khi thấy mèo con nhảy lên ban công, Lữ Hỉ Doanh phát hiện trên chậu hoa bà trồng đang úng đầy nước, còn có mấy đường nước chảy dọc xuống thân chậu.
Bà lập tức vọt tới phòng của Tần Tuyển, “Có phải hôm nay con đã tưới hoa hay không?”
Tần Tuyển dựa đầu giường đang gọi điện thoại, nghe vậy liền nhíu mày, làm một cái ra hiệu ‘Im lặng’ với bà.
Lữ Hỉ Doanh nghiến răng nghiến lợi trừng anh. 800 năm không tưới hoa một lần, hôm nay vì cái gì lại nổi hứng như thế?
Bà đi vào ngồi xuống giường của anh, ôm bả vai chờ anh nói chuyện điện thoại xong sẽ lại truy hỏi tiếp.
Tần Tuyển lại nhíu mày, đứng dậy đi vào toilet, đóng cửa lại, tiếp tục gọi điện thoại.
Lữ Hỉ Doanh đợi trong chốc lát, thấy anh gọi điện thoại hoài không dứt, bà không đợi nữa, trước tiên đi xử lý chậu hoa bị úng, chỉ sợ rằng cả chậu bị úng nghiêm trọng sẽ phải thay cả đất trong ấy.
Nửa giờ trôi qua, Tần Tuyển mới nói chuyện điện thoại xong. Lữ Hỉ Doanh ngồi xổm trên mặt đất, hai bàn tay dính đầy đất ẩm. Lúc ngẩng đầu chợt thấy anh ra tới, bà liền cười lạnh, nhìn như bão tố nổi giông.
Tần Tuyển nói trước một câu: “Mẹ, hôm nay Thanh Ca gặp phải biến thái.”
“Cái gì?” Lữ Hỉ Doanh lập tức bật dậy.
Bà dùng sức quá mạnh, tầm mắt chợt sa sầm, hoãn lại hai giây mới có thể nhìn rõ mọi vật, “Sao con bé lại gặp phải biến thái?”
Tần Tuyển thoáng đảo mắt qua mấy bồn hoa trên mặt đất, chợt đẩy cửa đi ra ban công, rời xa hiện trường phạm tội của mình.
Lữ Hỉ Doanh đuổi kịp anh, lo lắng hỏi: “Con nói, sao lại xảy ra chuyện như thế hả?”
Tần Tuyển kể lại tất cả sự cố đã xảy ra lúc ấy, cuối cùng đẩy phiền phức lên người bà: “Mẹ báo cho dì Hứa một tiếng đi, Thanh Ca không dám nói cho dì ấy, sợ bị dì ấy mắng.”
Chuyện nữ sinh gặp phải biến thái như vậy, bất luận thế nào cũng phải báo cho phụ huynh của cô một tiếng, không thể giấu được.
Tần Tuyển quan sát biểu tình trên mặt Lữ Hỉ Doanh. Bà rất nghiêm túc, có lẽ đã xem như con gái của mình gặp phải biến thái rồi.
Anh lấy lại miệng lưỡi nghiêm túc, nói: “Nhưng mẹ nói với dì Hứa đừng để cho dì ấy bảo với Thanh Ca là do mẹ mách cho dì đấy.”
Tần Tuyển bâng quơ dẫn dắt, “Vốn dĩ Thanh Ca không muốn nói cho mẹ của em ấy, nhưng mẹ đi nói, khả năng sau này Thanh Ca sẽ không thích chơi với mẹ nữa đâu.”
Lữ Hỉ Doanh bị anh nắm luôn rồi, “Vậy… Nếu như Thanh Ca hỏi chị Hứa là ai kể thì sao?”
Tần Tuyển cực kỳ ôn nhu kiến nghị: “Có thể nói là người bên đồn công an kể.”
Lữ Hỉ Doanh biết đây là chuyện nghiêm túc, không tiếp tục để ý việc chậu hoa nữa. Bà đi về phòng, cầm di động Wechat cho mẹ của Hứa Thanh Ca để cáo trạng.
Tần Tuyển nhướn mày, chậm rì rì đổi giày. Anh đi ra cửa, chờ thêm mấy ngày nữa, khi Lữ Hỉ Doanh hết giận vì mấy chậu hoa mới trở về.
…
Chuyện cô bán lại đồ cũ bị lộ, mẹ Hứa lập tức cấm cô không được bán nữa, còn lấy những món đồ cũ của cô đóng gói lại đưa tới nhà nội.
Người bạn công an bên đồn đã cáo trạng kia, Hứa Thanh Ca nhớ tới liền không thích, âm thầm đơn phương không đội trời chung.
Nhà nội của cô vẫn luôn là chỗ của chú nhỏ. Bởi vì chú nhỏ chưa kết hôn, không có vấn đề mẹ chồng nàng dâu, cho nên khi mẹ Hứa đem đồ cũ của cô tới nhà nội, chú liền biết.
Chú nghe được chuyện Hứa Thanh Ca bán lại quần áo cũ gặp phải biến thái, đầu tiên gọi điện thoại tới an ủi cô: “Ngọt Ngào, cháu bị doạ sợ rồi?”
Hứa Thanh Ca lập tức uỷ khuất đáp: “Chú nhỏ, cháu sợ muốn chết, đều tại mẹ không tài trợ cho cháu mua máy ảnh.”
Hứa Nhàn Nguyệt đau lòng hỏi: “Bây giờ cháu kiếm được nhiều tiền không? Còn thiếu bao nhiêu?”
Hứa Thanh Ca: “Mới lời được một ngàn tệ thôi ạ, chú nhỏ, chú muốn tài trợ cháu sao?”
“Lời tận một ngàn là nhiều rồi,” Hứa Nhàn Nguyệt vừa cười nói: “Mời chú ăn một bữa cũng vừa đủ đó!”
Hứa Thanh Ca: “…”
Thời điểm nghe thấy chú nhỏ an ủi mình, cô đã thấy có chỗ nào quái quái. Cuối cùng phát hiện, bản thân chính là bị chú nhỏ bắt nạt mà lớn lên.
Hứa Nhàn Nguyệt lại cười khẽ: “Chú nhỏ của cháu sao có thể tài trợ cháu được? Đứa nhỏ ngốc này, về sau ăn thêm nhiều thứ bổ mắt vào.”
“…” Tuy rằng bị bắt nạt, nhưng Hứa Thanh Ca vẫn có ý đồ muốn phản kích lại.
“Chú nhỏ,” Cô nghiêm túc nói: “Chú còn nhớ ông bà nội thương cháu còn nhiều hơn thương chú không? Còn nhớ rõ không?”
Hứa Nhàn Nguyệt an tĩnh một hồi lâu, “… Ngọt Ngào à, hôm nào có rảnh, chú nhỏ mời cháu đi ăn nhé?”
Hứa Thanh Ca làm bộ dáng nữ vương như đang cân nhắc: “Chú cầu xin cháu đi.”
“…”
…
Tuy rằng Hứa Nhàn Nguyệt đồng ý mời cô một bữa, nhưng Hứa Thanh Ca vẫn buồn khổ như cũ, đi ăn cái gì, cô muốn kiếm tiền mua máy ảnh hơn!
Đúng lúc Hứa Thanh Ca nghĩ rằng bản thân đã hết đường xoay sở, muốn gãi đầu đâm tường cho rồi, cửa nhà đột nhiên bị gõ vang.
Hứa Thanh Ca chạy đi mở cửa, có hơi kinh ngạc hỏi: “Là anh ạ? Có việc gì sao?”
Tần Tuyển đứng ở cửa, thật ôn nhu cười nói: “Anh bỗng nhiên nghĩ ra một cách để em có thể kiếm tiền.”
Hứa Thanh Ca kinh hỉ [3]: “Thật ạ?”
_____
[1] Mô hình trả góp ở Trung Quốc khá tương đồng với chính sách của các công ty tài chính bên mình như HomeCredit, FECredit,…
Trên mười tám tuổi, bạn có thể đăng ký trả góp nhưng bên công ty tài chính phải điện thoại xác nhận với ba mẹ. Từ 20 trở lên thì chỉ cần bạn bè, hoặc không cần (nếu khoản trả trước của bạn >50% giá trị sản phẩm cần trả góp).
Mà Hứa Thanh Ca không muốn ba mẹ Hứa biết chuyện cô vẫn muốn mua máy ảnh, cho nên ở đây mới nói “không thể làm thẻ tín dụng”.
[2] Tâm viên ý mãn: mát lòng mát dạ, mãn nguyện.
[3] Kinh hỉ: kinh ngạc + vui vẻ (‘hỉ’ trong ‘hỉ sự’ – chuyện vui).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook