Thoạt Nhìn Em Rất Mlem
-
Chương 51: Điện thoại của Tần Tuyển rơi ở nhà cô
Edit: Xiao Yi.
Cô gái nhỏ không hề tức giận, chỉ là hai tay bụm kín miệng mình rồi mềm mại nói: “Anh ơi, anh có thể trêu chọc em, nhưng không được quá mức đâu đấy!”
Như thế lại càng khiến Tần Tuyển thích sự thành thật này của cô.
Thời khắc thiên thời – địa lợi – nhân hoà [1] như vậy, ái muội nồng đậm trong không khí như muốn tăng lên, như có như không làm cho vành tai của Hứa Thanh Ca đỏ hồng.
Tần Tuyển cúi người tới gần, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của cô.
Mu bàn tay của Hứa Thanh Ca run lên, giữa những kẽ tay là đôi mắt to tròn lộ vẻ không thể tin được nhìn anh.
Tần Tuyển mỉm cười, gỡ tay cô xuống, đối diện với đôi mắt xinh đẹp của cô, “Tiểu Thanh Ca à, vốn dĩ anh định chờ tới sinh nhật vào tháng sau của em mới lại hỏi em có đồng ý làm…”
Lời của anh còn chưa dứt, chuông điện thoại của Hứa Thanh Ca đã vang lên. Cô lập tức bật người, né đi nghe điện thoại.
Là Vương Chủ gọi tới, hỏi cô mấy giờ online, bảo cô nhanh chóng livestream. Hôm nay phòng livestream của Hứa Thanh Ca có hoạt động kết hợp với mấy streamer khác để chúc mừng một năm vào nghề của cô. Còn có một số hoạt động biếu quà nữa, hẳn là hôm nay sẽ thu được rất nhiều quà tặng từ người xem.
Vương Chủ lại nói mấy lời nhàm chán, “Điềm Muội à, mỗi ngày muội tranh thủ thời gian livestream sớm một chút đi. Muội kiếm được nhiều, ta cũng kiếm được nhiều, muội nói có đúng hay không? Hơn nữa hôm nay lại là dịp quan trọng đấy.”
Hứa Thanh Ca gật đầu đáp lại. Nhưng vì ánh mắt nóng cháy của Tần Tuyển phía sau, cho nên cô không vội ngắt điện thoại, nghe Vương Chủ nói về kỹ xảo livestream tận mười phút.
Đến khi nói chuyện điện thoại xong, cảm xúc khô nóng của Hứa Thanh Ca đã giảm bớt. Cô cúi đầu mở máy tính lên, vừa bận rộn làm chuẩn bị livestream vừa đuổi người sau lưng đi ra ngoài, “Học trưởng, em muốn livestream rồi.”
Lúc nói câu này, Hứa Thanh Ca luôn cúi đầu, tay chân luống cuống chỉnh một mớ dây nhợ rối bươm dưới bàn, không hề nhìn Tần Tuyển.
Trước giờ mớ dây này vẫn luôn được cô phân rõ, dây điện nguồn chính, dây điện tai nghe, dây mic, dây đèn ánh sáng. Chỉ là hai ngày không livestream, tự nhiên nó lại dây này lẫn vào dây kia.
“Để anh làm cho.” Tần Tuyển đè tay cô lại, nhẹ kéo cô ra phía sau rồi rũ mi chỉnh lại dây điện cho cô.
Động tác trên ngón tay thon dài của anh thật lưu loát, vòng qua vòng lại hai vòng đã có thể phân rõ dây nào ra dây đó.
Hứa Thanh Ca tranh thủ mở phần mềm livestream lên, quay đầu thấy Tần Tuyển còn chưa đi, trong mắt cô bắn ra một dấu chấm hỏi?
Cô xinh như bánh kem bơ sữa, dấu chấm hỏi trong mắt cô lại như chi tiết hoạt hoạ màu hồng, Tần Tuyển cảm thấy nhìn chưa đủ, tự nhiên không muốn đi.
Anh hơi khom người, cò kè mặc cả với cô, “Anh ở lại phòng xem em livestream được chứ? Không có Tiểu Thanh Ca bên cạnh thì anh chán lắm.”
“Không được,” Hứa Thanh Ca đỏ mặt lắc đầu, “Anh mau ra ngoài đi, lát nữa thợ sửa khoá tới rồi thì anh có thể về nhà ngủ.”
Tần Tuyển muốn ở lại nhưng không ở được, đành phải lủi thủi một mình ra sofa phòng khách ngồi.
Hứa Thanh Ca trộm nhìn anh qua khe cửa. Sau khi thành thật ngồi yên trên sofa, anh mở TV lên rồi hạ âm lượng xuống, sau đó cầm điều khiển bật nhạc.
Sau khi chọn một tiết mục âm nhạc xong, Tần Tuyển an tĩnh theo dõi loạt hình ảnh trên màn hình.
Tự nhiên Hứa Thanh Ca cảm thấy anh có hơi đáng thương…
Cô đi ra ngoài lấy đồ ăn vặt và nước uống cho Tần Tuyển, còn lấy máy chơi game và tai nghe của mình lung tung bày thành một vòng xung quanh anh.
Sau đó, Hứa Thanh Ca ngồi xổm trước sofa, ngẩng đầu nhìn anh, “Học trưởng, nếu anh có chuyện gì cứ nhắn Wechat hoặc gọi cho em. Trong lúc livestream em vẫn có thể nghe điện thoại được, không sao đâu ạ.”
Nói xong, cô lại cảnh cáo: “Nhưng anh không được gõ cửa phòng hay đi vào phòng của em, càng không được gọi tên của em đâu đấy!”
Hứa Thanh Ca ngồi xổm trước mặt anh hệt như Tỷ Tỷ và Muội Muội lúc ở nhà làm nũng với anh vậy.
Tần Tuyển nhịn không được tình cảm thích cô, cười xoa đầu cô rồi nói: “Được rồi, em livestream đi, không cần sợ anh buồn chán đâu.”
Hứa Thanh Ca về phòng bắt đầu livestream, chỉ trong nháy mắt, phòng livestream của cô đã có nhiều người lũ lượt tiến vào.
Từ khi vô tình lộ mặt trên sóng cho đến bây giờ, nhân khí của Hứa Thanh Ca tăng đột biến, vượt qua rất nhiều streamer đại diện của hội nhóm.
Cô xinh đẹp như kem bơ, giọng nói cũng ngọt ngào, còn biết kéo đàn Cello và hát một ít ca khúc nước ngoài bằng tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nhật,… Nhưng cô không biết hát nhạc Tây Ban Nha hay tiếng Đức, chỉ có thể bắt chước âm điệu hát được hai câu.
Đôi khi xảy ra lỗi trong khi hát, Hứa Thanh Ca xấu hổ sẽ che lại mặt, hoặc là cào cào chóp mũi, hoặc là đột nhiên dừng stream vài giây, dường như mỗi biểu cảm trên mặt của cô đều không đủ cho người xem vậy.
Thời khắc náo nhiệt nhất trong buổi livestream chính là Hứa Thanh Ca sẽ hát theo yêu cầu hoặc đàn ca khúc ngoại quốc bằng đàn Cello.
Hơn nữa, hôm nay là hoạt động cuối năm, phòng livestream náo nhiệt cực kỳ. Hứa Thanh Ca vốn đang niềm nở tương tác với những người xem khác, bỗng nhiên có người tới gây chuyện.
Một gã đàn ông cười xấu xa, hỏi: 【Điềm Muội, một đêm của muội phải trả bao nhiêu tiền thế?】
Hứa Thanh Ca mím môi dưới, vờ như không nhìn thấy. Sau đó, cô chợt thấy Dao Viễn lão sư bình luận:
Quản lý viên: 【Người dùng đã bị cấm chat.】
Hứa Thanh Ca livestream được gần một tiếng, Dao Viễn lão sư giúp cô cấm chat mấy chục người, tự nhiên người xem trong phòng livestream sẽ biết điều hơn.
Số lượng người xem trong phòng livestream hơi nhiều, trong lòng Hứa Thanh Ca bất an, lập tức dùng iPad gửi tin nhắn Wechat cho Dao Viễn lão sư:
Điềm Muội: 【Dao Viễn lão sư, hay là huynh khỏi cấm chat họ đi.】
Dao Viễn lão sư: 【Nhưng họ nói lời khó nghe.】
Dao Viễn lão sư: 【Ta không muốn tiểu tỷ tỷ Điềm Muội phải nhìn thấy những lời đó.】
Tuy phòng livestream có hơi hoà thuận, nhưng vẫn có người nói lời chòng ghẹo không được thuận tai. Còn có vài kẻ thẳng thừng phun mấy câu ghê tởm, cực kỳ khó nghe.
Hứa Thanh Ca có thể hiểu được sự bảo vệ này của Dao Viễn lão sư. Nó giống như mối quan hệ giữa cửa hàng và khách hàng vậy, nếu như khách hàng đến cửa hàng mà cô làm, mặc kệ họ thái độ như thế nào, mặc kệ họ có đáng phục vụ hay không, nhân viên cửa hàng như cô vẫn không thể đuổi người ta ra ngoài được.
Hứa Thanh Ca đánh chữ không kịp, liền voice chat qua cho Dao Viễn lão sư, “Cấm chat có thể gây ảnh hưởng không tốt không huynh? Thật ra ta không nhìn họ chat cũng được mà.”
Dao Viễn lão sư gửi tin nhắn văn bản lại cho cô, 【Không được, người khác cũng có thể nhìn thấy.】
“…” Dao Viễn lão sư hôm nay đổi vai tổng tài bá đạo à?
Quả thật Hứa Thanh Ca đảo mắt cũng thấy được những câu khó nghe ấy, lúc mới nhìn thấy tự nhiên sẽ hơi khó chịu, chỉ là cô không thẳng thừng nói ra.
Nhưng Dao Viễn lão sư mỗi lần đều cấm chat kịp thời, làm cho cô cảm thấy một loại cảm giác được bảo vệ, cho nên không sợ phải thấy những câu khó nghe kia nữa.
Giữa lúc Hứa Thanh Ca đang suy nghĩ, Dao Viễn lão sư lại gửi cho cô một sticker *vịt con cố lên*.
Điềm Muội: 【Cảm ơn huynh nhé! *hì hì hì.jpg*】
Dao Viễn lão sư: 【*sticker vịt con không cần khách sáo*】
Dao Viễn lão sư: 【Ta sẽ luôn bảo vệ tiểu tỷ tỷ Điềm Muội *moah moah.jpg*】
Đôi khi Hứa Thanh Ca cảm thấy Dao Viễn lão sư chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, là phú tam đại [2] ăn không ngồi rồi, trong nhà có ông bà và nhóm bảo mẫu vây quanh chăm sóc huynh ấy.
Hứa Thanh Ca lại hát vài ca khúc bằng tiếng Pháp cho phòng livestream nghe. Bởi vì chú nhỏ của cô là giáo sư ngành Ngôn ngữ Pháp, cho nên từ nhỏ, cô và chị Thanh Hoan đã thường xuyên giao tiếp bằng tiếng Pháp, tự nhiên khi hát nhạc Pháp cũng sẽ dễ nghe. Đôi khi cô lười một chút, chất giọng sẽ như vờn quanh tai người khác, nghe thật thoải mái.
Số lượng người xem trong phòng livestream hôm nay nhiều hơn ngày thường rất nhiều, Hứa Thanh Ca không ngừng trò chuyện đến mức cổ họng hơi khô.
Cô định đi uống nước, điện thoại bỗng dưng đổ chuông, cô còn tưởng Tần Tuyển có việc tìm mình, nhưng trên màn hình lại là dãy số điện thoại bàn.
“Mọi người chờ một chút nhé, tôi có điện thoại.”
Là điện thoại do bộ phận vận chuyển hành lý của sân bay gọi tới, nói là người lấy nhầm đã tới trả lại hành lý, đang chờ ở sân bay. Họ gọi tới mong Tá Đằng Long có thể qua đó xem thử hành lý của mình đã đúng và đủ vật dùng trong đó hay chưa, có gì mất không.
Đây là chuyện quan trọng, sau khi cúp máy, Hứa Thanh Ca lập tức ra ngoài tìm Tần Tuyển.
Ngoài ghế sofa, Tần Tuyển đang nửa nằm nửa ngồi trên đó. Vừa nghe được tiếng mở cửa, anh hơi ngẩn ra, bản năng buông điện thoại xuống mà đứng dậy, cánh một ghế sofa nhìn cô, “Em có chuyện gì sao?”
“Anh ơi, sân bay gọi điện tới nhờ ngài Tá Đằng qua đó một chuyến. Người lấy sai hành lý đang chờ ở đó rồi ạ.” Hứa Thanh Ca đi tới, tay đặt lên sofa, “Anh có cần em đi tiếp ngài Tá Đằng với anh không? Em lại giúp anh phiên dịch nhé?”
Tầm mắt của Tần Tuyển quét ngang điện thoại, thấy màn hình đã tắt, anh mới bình thản vòng qua sofa, ung dung đi tới trước mặt cô, “Không cần đâu, em tiếp tục livestream đi. Không phải có rất nhiều người chờ xem võng hồng [3] Tiểu Thanh Ca sao?”
Hứa Thanh Ca không an tâm, “Vậy anh và ngài Tá Đằng sao nói chuyện được ạ?”
Tần Tuyển cười, xoa nhẹ lên xoáy tóc trên đỉnh đầu của cô, “Nói bằng tiếng Anh, không sao đâu.” Anh vẫn luôn thích xoáy tóc này.
Hứa Thanh Ca bĩu môi, hơi tiếc nuối một chút. Không biết tại sao, cô lại mơ hồ không muốn để anh đi.
Vốn dĩ, cô còn muốn sau khi livestream xong hai tiếng sẽ ra ngoài phòng khách, vừa xem phim vừa trò chuyện với anh.
Lúc nãy, Tần Tuyển đã tắt bớt đèn trong phòng khách, cho nên ngoài này hơi tối. Đèn trần ba lớp, anh chỉ để lại một lớp, ánh đèn vàng nhạt mờ tối.
Hứa Thanh Ca ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt rõ ràng có hơi không muốn.
Tuy rằng hôm nay cô còn có hoạt động livestream, nhưng nếu phải so sánh, cô vẫn muốn cùng Tần Tuyển tiếp đãi Tá Đằng Long hơn.
Do dự một chút, Hứa Thanh Ca tới gần anh, muốn nói với anh là mình không livestream nữa, muốn tới sân bay với anh. Đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng chìa khoá mở cửa, cả người cô lập tức giật mình.
Tầần Tuyển cũng mất bình tĩnh, “Ai vậy?”
Hứa Thanh Ca hoảng loạn lắc đầu. Ba Hứa đi công tác, mẹ Hứa trực ca, chẳng lẽ là chú nhỏ tới?
Cô phản ứng cực nhanh ôm giày của Tần Tuyển ném vào ngực anh, sau đó đẩy mạnh anh vào phòng mình, “Anh mau vào đi, đừng có lên tiếng!”
Chú nhỏ của cô chính là kẻ siêu cấp khôn khéo hại người đó!
Một giây trước khi người ngoài cửa đi vào, Hứa Thanh Ca nhảy lên ghế sofa, giả vờ như mình đang ăn đồ ăn vặt và xem TV, chỉ là hơi thở không nhịn được có hơi hổn hển.
Nhưng người đi vào lại là mẹ Hứa.
“Mẹ ạ? Sao mẹ về sớm thế?” Hứa Thanh Ca kinh ngạc hỏi.
“Mẹ đổi ca với đồng nghiệp.” Mẹ Hứa đứng ngoài cửa thay giày, nhìn thấy cô ăn đồ ăn vặt liền nhíu mày hỏi: “Mỗi lần mẹ trực ca tối là con ăn mấy thứ không tốt này à?”
“…” Cô không có ăn mà…
Nhưng Hứa Thanh Ca không dám phản bác, chỉ căng thẳng nhìn bà.
Đột nhiên, cô cảm giác dưới mông có gì cộm cộm. Dịch người ra một chút, cô mới nhận ra đó là điện thoại của Tần Tuyển.
Sợ mẹ Hứa nhìn thấy, Hứa Thanh Ca lén lút nhét vào kẽ ghế sofa.
Lúc về tới nhà, mẹ Hứa rất mệt, sau khi thay dép lê liền đi vào phòng ngủ. Hứa Thanh Ca đi theo sau mông bà, tới cửa phòng ngủ, “Mẹ vất vả thế, nhanh đi ngủ đi ạ. Con xem xong tập phim này rồi ngủ ngay, cũng sẽ hạ âm lượng TV xuống một chút.”
Mẹ Hứa vẫn chưa mệt tới mức ấy, chỉ lấy áo ngủ trong tủ đồ ra rồi nói: “Mẹ xem với con đi, vừa nãy là phim gì thế?”
“Cũng được ạ,” Hứa Thanh Ca căng da đầu nói bừa một kịch bản mà nhất định bà sẽ không thích, “Chỉ là một nữ sinh trao thân cho bạn của bạn trai. Sau này bạn trai cô ấy tìm tới thì nữ sinh kia lại phát hiện mình có thai, còn không biết ba đứa trẻ là ai.”
“Bạn trai cô ấy vừa là bác sĩ, vừa là luật sư, vừa là pháp y, sau đó bạn của bạn trai cô ấy còn cùng anh ta điều tra rốt cục đứa trẻ là của ai nữa.”
“Biên kịch kiểu quái gì vậy?” Mẹ Hứa quả nhiên không hứng thú nổi, “Giám định nước ối là được rồi, có phải đơn giản hơn không.”
“Đúng vậy đó ạ,” Hứa Thanh Ca bĩu môi nói: “Chán cực kỳ luôn, cho nên điểm xếp hạng có ba chấm mấy thôi. Đã muộn vậy rồi, mẹ ngủ sớm đi, hay là con ngủ với mẹ nhé?”
“Mẹ chưa có kiệt sức như vậy.”
Hứa Thanh Ca: “…”
Mẹ Hứa nhìn thấy ánh mắt của cô dại ra, còn tưởng rằng cô không muốn xem phim với mình, “Được rồi, con tự xem đi.”
Bà cầm quần áo đi vào phòng tắm, “Ngọt Ngào này, con nhớ ngủ sớm một chút đấy.”
Hứa Thanh Ca không dám giải thích nhiều, vội vã gật đầu.
Nghe thấy phòng tắm truyền ra tiếng nước, cô lập tức chạy biến về phòng tìm Tần Tuyển.
Tần Tuyển đặc biệt ngoan ngoãn đứng dựa lên bức tường sau cửa phòng, lúc thấy cô đi vào, anh còn không dám mở miệng nói gì, chớp chớp mắt với cô.
Hứa Thanh Ca bị chọc cười, sau đó rất nhanh bình tĩnh lại, khoa tay múa chân nói ra cách tẩu thoát của mình, “Anh ơi, đợi lát nữa em mở cửa nhà ra ấy, em lại mở cửa phòng ngủ rồi anh dùng vận tốc 100 km/h lao ra ngoài đi.”
Khoé miệng của Tần Tuyển muốn cười, bỗng nhiên muốn trêu chọc cô tiếp.
Anh nhỏ giọng hỏi: “Nếu anh chạy chậm, trùng hợp dì Hứa đi ra nhìn thấy anh thì phải làm sao đây?”
“Trời ơi anh đừng có quậy nữa!” Hứa Thanh Ca tức đến dậm chân, “Em liền chết cho anh vừa lòng!”
Năm mười chín tuổi, Hứa Thanh Ca đã mang trai về nhà, nếu mẹ Hứa biết được, nhất định sẽ dạy dỗ cô một trận. Không khéo bà còn nghiêm khắc dạy dỗ cả Tần Tuyển nữa, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nhà.
Hơn nữa, nếu như mẹ Hứa không thích anh, cô chết còn thảm hơn…
Cái khó ló cái khôn [4], phồng má lên, nói: “Nếu như anh bị mẹ em phát hiện ra, em sẽ không nhận lời anh bất kỳ chuyện gì đâu.”
Tần Tuyển bật cười, “Uầy, đó là điều anh sợ nhất nha. Vậy nhất định anh sẽ không để dì Hứa phát hiện.”
Hứa Thanh Ca hít sâu một hơi, vừa muốn mở cửa ra ngoài thì ngoài cửa phòng ngủ chợt vang lên tiếng gõ cửa của mẹ Hứa, “Ngọt Ngào ơi.”
Hứa Thanh Ca giật bắn đến da đầu tê dại.
Tần Tuyển cũng bị tình huống này doạ sợ rồi, cái chân vừa định chạy ra ngoài đột nhiên khựng lại giữa không trung. Anh ngừng thở, cực khẽ mà đặt chân xuống.
Hứa Thanh Ca hít thở không thông, có thông cũng không dám thở mạnh.
Qua vài giây sau, cô cao giọng hỏi: “Có chuyện gì thế mẹ?”
Cách một cánh cửa, mẹ Hứa nói: “Trong phòng tắm không có dầu gội, con còn dư không?”
Hứa Thanh Ca khẽ thở ra một hơi, “Hình như có ạ, đợi con lấy cho.”
Hứa Thanh Ca khoa chân múa tay nói Tần Tuyển không được quậy, càng không được nói chuyện, sau đó nhanh chân chạy đi tìm dầu gội đưa cho mẹ Hứa.
Hứa Thanh Ca sợ đến mức nuốt nước bọt, ở lại phòng khách chờ hai phút. Sau khi thấy mẹ Hứa hẳn sẽ không trở ra nữa, cô mới nhanh chóng lôi Tần Tuyển ra ngoài, không thèm cho anh thời gian xỏ giày đã đẩy anh ra hành lang, xong nhanh chóng đóng cửa lại.
Đến khi trong phòng không còn mối nguy nào nữa, Hứa Thanh Ca rã người ngồi xuống ghế sofa, hít thở rất sâu, giống như là mới trải qua một kiếp nạn gần chết vậy.
Ngã ra sofa một hồi, Hứa Thanh Ca mới nhớ ra còn rất nhiều người xem stream đang đợi mình, lập tức chạy nhanh về phòng ngủ tiếp tục live.
Phòng livestream đã loạn cào cào, ai nấy đều giận dữ vì cô chưa nói câu nào đã biến mất.
Trước đây, mỗi lần Hứa Thanh Ca nghe điện thoại nhiều nhất chỉ mất một phút đồng hồ, lần này đột nhiên hoãn thời gian dài như vậy. Hơn nữa phòng livestream của cô hôm nay còn có sự kiện, dịp quan trọng như vậy mà cô nói biến mất là biến mất!
Không chỉ như thế, quản lý viên mỗi ngày đều online của cô – Dao Viễn lão sư cũng đã biến mất, không có ai giúp cô cấm chat, khu bình luận dưới phòng livestream như bùng nổ.
Hứa Thanh Ca nhắn Wechat cho Dao Viễn lão sư rất nhiều lần, nhưng không nhận được hồi âm của huynh ấy.
Đột nhiên Dao Viễn lão sư lại biến mất không hề online, chuyện này quá bất thường. Một năm nay dường như huynh ấy chưa từng biến mất như vậy.
Hứa Thanh Ca nhìn mấy người xem đang bình luận khó nghe, lập tức đoán rằng mấy người lúc nãy bị Dao Viễn lão sư cấm chat đang dùng tài khoản phụ để vào trút giận. Cô chịu không nổi, tắt stream.
Hứa Thanh Ca càng nghĩ càng khó chịu.
Cô gọi điện thoại cho Tần Tuyển, bởi vì tâm trạng không tốt nên muốn trò chuyện với anh, muốn nghe được chất giọng mang theo ý cười dễ nghe của anh, muốn hỏi anh và ngài Tá Đằng đang ở đâu.
Muốn hỏi anh có cần cô qua đó trợ giúp phiên dịch hay không?
Nhưng điện thoại của anh vẫn như cũ không có ai nhận máy.
Đầu óc của Hứa Thanh Ca mơ hồ, từng chút từng chút một, cô chợt nhận ra dường như bản thân đã xem nhẹ một chuyện rất quan trọng mất rồi…
Qua năm phút đồng hồ, Hứa Thanh Ca đột nhiên nhớ ra điện thoại của anh đã bị mình nhét vào kẽ sofa cơ mà?
Cô chạy ra ngoài phòng khách, cầm điện thoại lên. Sau khi mở ra liền theo bản năng nhìn xem màn hình có thông báo gọi nhỡ hay không.
Đột nhiên, Hứa Thanh Ca nhìn thấy trên màn hình điện thoại của Tần Tuyển có ba thông báo mới:
Thông báo 1 — Bạn có một cuộc gọi nhỡ: Tiểu Thanh Ca.
Thông báo 2 — Bạn có một tin nhắn Wechat: Điềm Muội: 【Dao Viễn lão sư, huynh có đó không?】
Thông báo 3 — Bạn có một tin nhắn Wechat: Điềm Muội: 【Dao Viễn lão sư, huynh có nhìn thấy tình huống trong phòng livestream của ta không?】
_____
[1] Thiên thời – địa lợi – nhân hoà: thành ngữ dùng để chỉ ba yếu tố cần thiết giúp tạo nên sự thành công cho một sự kiện, một công việc (Theo tiengtrunganhduong.com).
Thiên thời: thời cơ, thời gian, thời điểm;
Địa lợi: lợi thế;
Nhân hoà: đoàn kết của mọi người với nhau.
[2] Phú tam đại: con nhà giàu đời thứ ba.
[3] Võng hồng: người nổi tiếng trên mạng.
[4] Cái khó ló cái khôn: trong hoàn cảnh khó khăn, bí bách lại nảy ra sáng kiến (Theo rung.vn).
Cô gái nhỏ không hề tức giận, chỉ là hai tay bụm kín miệng mình rồi mềm mại nói: “Anh ơi, anh có thể trêu chọc em, nhưng không được quá mức đâu đấy!”
Như thế lại càng khiến Tần Tuyển thích sự thành thật này của cô.
Thời khắc thiên thời – địa lợi – nhân hoà [1] như vậy, ái muội nồng đậm trong không khí như muốn tăng lên, như có như không làm cho vành tai của Hứa Thanh Ca đỏ hồng.
Tần Tuyển cúi người tới gần, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của cô.
Mu bàn tay của Hứa Thanh Ca run lên, giữa những kẽ tay là đôi mắt to tròn lộ vẻ không thể tin được nhìn anh.
Tần Tuyển mỉm cười, gỡ tay cô xuống, đối diện với đôi mắt xinh đẹp của cô, “Tiểu Thanh Ca à, vốn dĩ anh định chờ tới sinh nhật vào tháng sau của em mới lại hỏi em có đồng ý làm…”
Lời của anh còn chưa dứt, chuông điện thoại của Hứa Thanh Ca đã vang lên. Cô lập tức bật người, né đi nghe điện thoại.
Là Vương Chủ gọi tới, hỏi cô mấy giờ online, bảo cô nhanh chóng livestream. Hôm nay phòng livestream của Hứa Thanh Ca có hoạt động kết hợp với mấy streamer khác để chúc mừng một năm vào nghề của cô. Còn có một số hoạt động biếu quà nữa, hẳn là hôm nay sẽ thu được rất nhiều quà tặng từ người xem.
Vương Chủ lại nói mấy lời nhàm chán, “Điềm Muội à, mỗi ngày muội tranh thủ thời gian livestream sớm một chút đi. Muội kiếm được nhiều, ta cũng kiếm được nhiều, muội nói có đúng hay không? Hơn nữa hôm nay lại là dịp quan trọng đấy.”
Hứa Thanh Ca gật đầu đáp lại. Nhưng vì ánh mắt nóng cháy của Tần Tuyển phía sau, cho nên cô không vội ngắt điện thoại, nghe Vương Chủ nói về kỹ xảo livestream tận mười phút.
Đến khi nói chuyện điện thoại xong, cảm xúc khô nóng của Hứa Thanh Ca đã giảm bớt. Cô cúi đầu mở máy tính lên, vừa bận rộn làm chuẩn bị livestream vừa đuổi người sau lưng đi ra ngoài, “Học trưởng, em muốn livestream rồi.”
Lúc nói câu này, Hứa Thanh Ca luôn cúi đầu, tay chân luống cuống chỉnh một mớ dây nhợ rối bươm dưới bàn, không hề nhìn Tần Tuyển.
Trước giờ mớ dây này vẫn luôn được cô phân rõ, dây điện nguồn chính, dây điện tai nghe, dây mic, dây đèn ánh sáng. Chỉ là hai ngày không livestream, tự nhiên nó lại dây này lẫn vào dây kia.
“Để anh làm cho.” Tần Tuyển đè tay cô lại, nhẹ kéo cô ra phía sau rồi rũ mi chỉnh lại dây điện cho cô.
Động tác trên ngón tay thon dài của anh thật lưu loát, vòng qua vòng lại hai vòng đã có thể phân rõ dây nào ra dây đó.
Hứa Thanh Ca tranh thủ mở phần mềm livestream lên, quay đầu thấy Tần Tuyển còn chưa đi, trong mắt cô bắn ra một dấu chấm hỏi?
Cô xinh như bánh kem bơ sữa, dấu chấm hỏi trong mắt cô lại như chi tiết hoạt hoạ màu hồng, Tần Tuyển cảm thấy nhìn chưa đủ, tự nhiên không muốn đi.
Anh hơi khom người, cò kè mặc cả với cô, “Anh ở lại phòng xem em livestream được chứ? Không có Tiểu Thanh Ca bên cạnh thì anh chán lắm.”
“Không được,” Hứa Thanh Ca đỏ mặt lắc đầu, “Anh mau ra ngoài đi, lát nữa thợ sửa khoá tới rồi thì anh có thể về nhà ngủ.”
Tần Tuyển muốn ở lại nhưng không ở được, đành phải lủi thủi một mình ra sofa phòng khách ngồi.
Hứa Thanh Ca trộm nhìn anh qua khe cửa. Sau khi thành thật ngồi yên trên sofa, anh mở TV lên rồi hạ âm lượng xuống, sau đó cầm điều khiển bật nhạc.
Sau khi chọn một tiết mục âm nhạc xong, Tần Tuyển an tĩnh theo dõi loạt hình ảnh trên màn hình.
Tự nhiên Hứa Thanh Ca cảm thấy anh có hơi đáng thương…
Cô đi ra ngoài lấy đồ ăn vặt và nước uống cho Tần Tuyển, còn lấy máy chơi game và tai nghe của mình lung tung bày thành một vòng xung quanh anh.
Sau đó, Hứa Thanh Ca ngồi xổm trước sofa, ngẩng đầu nhìn anh, “Học trưởng, nếu anh có chuyện gì cứ nhắn Wechat hoặc gọi cho em. Trong lúc livestream em vẫn có thể nghe điện thoại được, không sao đâu ạ.”
Nói xong, cô lại cảnh cáo: “Nhưng anh không được gõ cửa phòng hay đi vào phòng của em, càng không được gọi tên của em đâu đấy!”
Hứa Thanh Ca ngồi xổm trước mặt anh hệt như Tỷ Tỷ và Muội Muội lúc ở nhà làm nũng với anh vậy.
Tần Tuyển nhịn không được tình cảm thích cô, cười xoa đầu cô rồi nói: “Được rồi, em livestream đi, không cần sợ anh buồn chán đâu.”
Hứa Thanh Ca về phòng bắt đầu livestream, chỉ trong nháy mắt, phòng livestream của cô đã có nhiều người lũ lượt tiến vào.
Từ khi vô tình lộ mặt trên sóng cho đến bây giờ, nhân khí của Hứa Thanh Ca tăng đột biến, vượt qua rất nhiều streamer đại diện của hội nhóm.
Cô xinh đẹp như kem bơ, giọng nói cũng ngọt ngào, còn biết kéo đàn Cello và hát một ít ca khúc nước ngoài bằng tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nhật,… Nhưng cô không biết hát nhạc Tây Ban Nha hay tiếng Đức, chỉ có thể bắt chước âm điệu hát được hai câu.
Đôi khi xảy ra lỗi trong khi hát, Hứa Thanh Ca xấu hổ sẽ che lại mặt, hoặc là cào cào chóp mũi, hoặc là đột nhiên dừng stream vài giây, dường như mỗi biểu cảm trên mặt của cô đều không đủ cho người xem vậy.
Thời khắc náo nhiệt nhất trong buổi livestream chính là Hứa Thanh Ca sẽ hát theo yêu cầu hoặc đàn ca khúc ngoại quốc bằng đàn Cello.
Hơn nữa, hôm nay là hoạt động cuối năm, phòng livestream náo nhiệt cực kỳ. Hứa Thanh Ca vốn đang niềm nở tương tác với những người xem khác, bỗng nhiên có người tới gây chuyện.
Một gã đàn ông cười xấu xa, hỏi: 【Điềm Muội, một đêm của muội phải trả bao nhiêu tiền thế?】
Hứa Thanh Ca mím môi dưới, vờ như không nhìn thấy. Sau đó, cô chợt thấy Dao Viễn lão sư bình luận:
Quản lý viên: 【Người dùng đã bị cấm chat.】
Hứa Thanh Ca livestream được gần một tiếng, Dao Viễn lão sư giúp cô cấm chat mấy chục người, tự nhiên người xem trong phòng livestream sẽ biết điều hơn.
Số lượng người xem trong phòng livestream hơi nhiều, trong lòng Hứa Thanh Ca bất an, lập tức dùng iPad gửi tin nhắn Wechat cho Dao Viễn lão sư:
Điềm Muội: 【Dao Viễn lão sư, hay là huynh khỏi cấm chat họ đi.】
Dao Viễn lão sư: 【Nhưng họ nói lời khó nghe.】
Dao Viễn lão sư: 【Ta không muốn tiểu tỷ tỷ Điềm Muội phải nhìn thấy những lời đó.】
Tuy phòng livestream có hơi hoà thuận, nhưng vẫn có người nói lời chòng ghẹo không được thuận tai. Còn có vài kẻ thẳng thừng phun mấy câu ghê tởm, cực kỳ khó nghe.
Hứa Thanh Ca có thể hiểu được sự bảo vệ này của Dao Viễn lão sư. Nó giống như mối quan hệ giữa cửa hàng và khách hàng vậy, nếu như khách hàng đến cửa hàng mà cô làm, mặc kệ họ thái độ như thế nào, mặc kệ họ có đáng phục vụ hay không, nhân viên cửa hàng như cô vẫn không thể đuổi người ta ra ngoài được.
Hứa Thanh Ca đánh chữ không kịp, liền voice chat qua cho Dao Viễn lão sư, “Cấm chat có thể gây ảnh hưởng không tốt không huynh? Thật ra ta không nhìn họ chat cũng được mà.”
Dao Viễn lão sư gửi tin nhắn văn bản lại cho cô, 【Không được, người khác cũng có thể nhìn thấy.】
“…” Dao Viễn lão sư hôm nay đổi vai tổng tài bá đạo à?
Quả thật Hứa Thanh Ca đảo mắt cũng thấy được những câu khó nghe ấy, lúc mới nhìn thấy tự nhiên sẽ hơi khó chịu, chỉ là cô không thẳng thừng nói ra.
Nhưng Dao Viễn lão sư mỗi lần đều cấm chat kịp thời, làm cho cô cảm thấy một loại cảm giác được bảo vệ, cho nên không sợ phải thấy những câu khó nghe kia nữa.
Giữa lúc Hứa Thanh Ca đang suy nghĩ, Dao Viễn lão sư lại gửi cho cô một sticker *vịt con cố lên*.
Điềm Muội: 【Cảm ơn huynh nhé! *hì hì hì.jpg*】
Dao Viễn lão sư: 【*sticker vịt con không cần khách sáo*】
Dao Viễn lão sư: 【Ta sẽ luôn bảo vệ tiểu tỷ tỷ Điềm Muội *moah moah.jpg*】
Đôi khi Hứa Thanh Ca cảm thấy Dao Viễn lão sư chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, là phú tam đại [2] ăn không ngồi rồi, trong nhà có ông bà và nhóm bảo mẫu vây quanh chăm sóc huynh ấy.
Hứa Thanh Ca lại hát vài ca khúc bằng tiếng Pháp cho phòng livestream nghe. Bởi vì chú nhỏ của cô là giáo sư ngành Ngôn ngữ Pháp, cho nên từ nhỏ, cô và chị Thanh Hoan đã thường xuyên giao tiếp bằng tiếng Pháp, tự nhiên khi hát nhạc Pháp cũng sẽ dễ nghe. Đôi khi cô lười một chút, chất giọng sẽ như vờn quanh tai người khác, nghe thật thoải mái.
Số lượng người xem trong phòng livestream hôm nay nhiều hơn ngày thường rất nhiều, Hứa Thanh Ca không ngừng trò chuyện đến mức cổ họng hơi khô.
Cô định đi uống nước, điện thoại bỗng dưng đổ chuông, cô còn tưởng Tần Tuyển có việc tìm mình, nhưng trên màn hình lại là dãy số điện thoại bàn.
“Mọi người chờ một chút nhé, tôi có điện thoại.”
Là điện thoại do bộ phận vận chuyển hành lý của sân bay gọi tới, nói là người lấy nhầm đã tới trả lại hành lý, đang chờ ở sân bay. Họ gọi tới mong Tá Đằng Long có thể qua đó xem thử hành lý của mình đã đúng và đủ vật dùng trong đó hay chưa, có gì mất không.
Đây là chuyện quan trọng, sau khi cúp máy, Hứa Thanh Ca lập tức ra ngoài tìm Tần Tuyển.
Ngoài ghế sofa, Tần Tuyển đang nửa nằm nửa ngồi trên đó. Vừa nghe được tiếng mở cửa, anh hơi ngẩn ra, bản năng buông điện thoại xuống mà đứng dậy, cánh một ghế sofa nhìn cô, “Em có chuyện gì sao?”
“Anh ơi, sân bay gọi điện tới nhờ ngài Tá Đằng qua đó một chuyến. Người lấy sai hành lý đang chờ ở đó rồi ạ.” Hứa Thanh Ca đi tới, tay đặt lên sofa, “Anh có cần em đi tiếp ngài Tá Đằng với anh không? Em lại giúp anh phiên dịch nhé?”
Tầm mắt của Tần Tuyển quét ngang điện thoại, thấy màn hình đã tắt, anh mới bình thản vòng qua sofa, ung dung đi tới trước mặt cô, “Không cần đâu, em tiếp tục livestream đi. Không phải có rất nhiều người chờ xem võng hồng [3] Tiểu Thanh Ca sao?”
Hứa Thanh Ca không an tâm, “Vậy anh và ngài Tá Đằng sao nói chuyện được ạ?”
Tần Tuyển cười, xoa nhẹ lên xoáy tóc trên đỉnh đầu của cô, “Nói bằng tiếng Anh, không sao đâu.” Anh vẫn luôn thích xoáy tóc này.
Hứa Thanh Ca bĩu môi, hơi tiếc nuối một chút. Không biết tại sao, cô lại mơ hồ không muốn để anh đi.
Vốn dĩ, cô còn muốn sau khi livestream xong hai tiếng sẽ ra ngoài phòng khách, vừa xem phim vừa trò chuyện với anh.
Lúc nãy, Tần Tuyển đã tắt bớt đèn trong phòng khách, cho nên ngoài này hơi tối. Đèn trần ba lớp, anh chỉ để lại một lớp, ánh đèn vàng nhạt mờ tối.
Hứa Thanh Ca ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt rõ ràng có hơi không muốn.
Tuy rằng hôm nay cô còn có hoạt động livestream, nhưng nếu phải so sánh, cô vẫn muốn cùng Tần Tuyển tiếp đãi Tá Đằng Long hơn.
Do dự một chút, Hứa Thanh Ca tới gần anh, muốn nói với anh là mình không livestream nữa, muốn tới sân bay với anh. Đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng chìa khoá mở cửa, cả người cô lập tức giật mình.
Tầần Tuyển cũng mất bình tĩnh, “Ai vậy?”
Hứa Thanh Ca hoảng loạn lắc đầu. Ba Hứa đi công tác, mẹ Hứa trực ca, chẳng lẽ là chú nhỏ tới?
Cô phản ứng cực nhanh ôm giày của Tần Tuyển ném vào ngực anh, sau đó đẩy mạnh anh vào phòng mình, “Anh mau vào đi, đừng có lên tiếng!”
Chú nhỏ của cô chính là kẻ siêu cấp khôn khéo hại người đó!
Một giây trước khi người ngoài cửa đi vào, Hứa Thanh Ca nhảy lên ghế sofa, giả vờ như mình đang ăn đồ ăn vặt và xem TV, chỉ là hơi thở không nhịn được có hơi hổn hển.
Nhưng người đi vào lại là mẹ Hứa.
“Mẹ ạ? Sao mẹ về sớm thế?” Hứa Thanh Ca kinh ngạc hỏi.
“Mẹ đổi ca với đồng nghiệp.” Mẹ Hứa đứng ngoài cửa thay giày, nhìn thấy cô ăn đồ ăn vặt liền nhíu mày hỏi: “Mỗi lần mẹ trực ca tối là con ăn mấy thứ không tốt này à?”
“…” Cô không có ăn mà…
Nhưng Hứa Thanh Ca không dám phản bác, chỉ căng thẳng nhìn bà.
Đột nhiên, cô cảm giác dưới mông có gì cộm cộm. Dịch người ra một chút, cô mới nhận ra đó là điện thoại của Tần Tuyển.
Sợ mẹ Hứa nhìn thấy, Hứa Thanh Ca lén lút nhét vào kẽ ghế sofa.
Lúc về tới nhà, mẹ Hứa rất mệt, sau khi thay dép lê liền đi vào phòng ngủ. Hứa Thanh Ca đi theo sau mông bà, tới cửa phòng ngủ, “Mẹ vất vả thế, nhanh đi ngủ đi ạ. Con xem xong tập phim này rồi ngủ ngay, cũng sẽ hạ âm lượng TV xuống một chút.”
Mẹ Hứa vẫn chưa mệt tới mức ấy, chỉ lấy áo ngủ trong tủ đồ ra rồi nói: “Mẹ xem với con đi, vừa nãy là phim gì thế?”
“Cũng được ạ,” Hứa Thanh Ca căng da đầu nói bừa một kịch bản mà nhất định bà sẽ không thích, “Chỉ là một nữ sinh trao thân cho bạn của bạn trai. Sau này bạn trai cô ấy tìm tới thì nữ sinh kia lại phát hiện mình có thai, còn không biết ba đứa trẻ là ai.”
“Bạn trai cô ấy vừa là bác sĩ, vừa là luật sư, vừa là pháp y, sau đó bạn của bạn trai cô ấy còn cùng anh ta điều tra rốt cục đứa trẻ là của ai nữa.”
“Biên kịch kiểu quái gì vậy?” Mẹ Hứa quả nhiên không hứng thú nổi, “Giám định nước ối là được rồi, có phải đơn giản hơn không.”
“Đúng vậy đó ạ,” Hứa Thanh Ca bĩu môi nói: “Chán cực kỳ luôn, cho nên điểm xếp hạng có ba chấm mấy thôi. Đã muộn vậy rồi, mẹ ngủ sớm đi, hay là con ngủ với mẹ nhé?”
“Mẹ chưa có kiệt sức như vậy.”
Hứa Thanh Ca: “…”
Mẹ Hứa nhìn thấy ánh mắt của cô dại ra, còn tưởng rằng cô không muốn xem phim với mình, “Được rồi, con tự xem đi.”
Bà cầm quần áo đi vào phòng tắm, “Ngọt Ngào này, con nhớ ngủ sớm một chút đấy.”
Hứa Thanh Ca không dám giải thích nhiều, vội vã gật đầu.
Nghe thấy phòng tắm truyền ra tiếng nước, cô lập tức chạy biến về phòng tìm Tần Tuyển.
Tần Tuyển đặc biệt ngoan ngoãn đứng dựa lên bức tường sau cửa phòng, lúc thấy cô đi vào, anh còn không dám mở miệng nói gì, chớp chớp mắt với cô.
Hứa Thanh Ca bị chọc cười, sau đó rất nhanh bình tĩnh lại, khoa tay múa chân nói ra cách tẩu thoát của mình, “Anh ơi, đợi lát nữa em mở cửa nhà ra ấy, em lại mở cửa phòng ngủ rồi anh dùng vận tốc 100 km/h lao ra ngoài đi.”
Khoé miệng của Tần Tuyển muốn cười, bỗng nhiên muốn trêu chọc cô tiếp.
Anh nhỏ giọng hỏi: “Nếu anh chạy chậm, trùng hợp dì Hứa đi ra nhìn thấy anh thì phải làm sao đây?”
“Trời ơi anh đừng có quậy nữa!” Hứa Thanh Ca tức đến dậm chân, “Em liền chết cho anh vừa lòng!”
Năm mười chín tuổi, Hứa Thanh Ca đã mang trai về nhà, nếu mẹ Hứa biết được, nhất định sẽ dạy dỗ cô một trận. Không khéo bà còn nghiêm khắc dạy dỗ cả Tần Tuyển nữa, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nhà.
Hơn nữa, nếu như mẹ Hứa không thích anh, cô chết còn thảm hơn…
Cái khó ló cái khôn [4], phồng má lên, nói: “Nếu như anh bị mẹ em phát hiện ra, em sẽ không nhận lời anh bất kỳ chuyện gì đâu.”
Tần Tuyển bật cười, “Uầy, đó là điều anh sợ nhất nha. Vậy nhất định anh sẽ không để dì Hứa phát hiện.”
Hứa Thanh Ca hít sâu một hơi, vừa muốn mở cửa ra ngoài thì ngoài cửa phòng ngủ chợt vang lên tiếng gõ cửa của mẹ Hứa, “Ngọt Ngào ơi.”
Hứa Thanh Ca giật bắn đến da đầu tê dại.
Tần Tuyển cũng bị tình huống này doạ sợ rồi, cái chân vừa định chạy ra ngoài đột nhiên khựng lại giữa không trung. Anh ngừng thở, cực khẽ mà đặt chân xuống.
Hứa Thanh Ca hít thở không thông, có thông cũng không dám thở mạnh.
Qua vài giây sau, cô cao giọng hỏi: “Có chuyện gì thế mẹ?”
Cách một cánh cửa, mẹ Hứa nói: “Trong phòng tắm không có dầu gội, con còn dư không?”
Hứa Thanh Ca khẽ thở ra một hơi, “Hình như có ạ, đợi con lấy cho.”
Hứa Thanh Ca khoa chân múa tay nói Tần Tuyển không được quậy, càng không được nói chuyện, sau đó nhanh chân chạy đi tìm dầu gội đưa cho mẹ Hứa.
Hứa Thanh Ca sợ đến mức nuốt nước bọt, ở lại phòng khách chờ hai phút. Sau khi thấy mẹ Hứa hẳn sẽ không trở ra nữa, cô mới nhanh chóng lôi Tần Tuyển ra ngoài, không thèm cho anh thời gian xỏ giày đã đẩy anh ra hành lang, xong nhanh chóng đóng cửa lại.
Đến khi trong phòng không còn mối nguy nào nữa, Hứa Thanh Ca rã người ngồi xuống ghế sofa, hít thở rất sâu, giống như là mới trải qua một kiếp nạn gần chết vậy.
Ngã ra sofa một hồi, Hứa Thanh Ca mới nhớ ra còn rất nhiều người xem stream đang đợi mình, lập tức chạy nhanh về phòng ngủ tiếp tục live.
Phòng livestream đã loạn cào cào, ai nấy đều giận dữ vì cô chưa nói câu nào đã biến mất.
Trước đây, mỗi lần Hứa Thanh Ca nghe điện thoại nhiều nhất chỉ mất một phút đồng hồ, lần này đột nhiên hoãn thời gian dài như vậy. Hơn nữa phòng livestream của cô hôm nay còn có sự kiện, dịp quan trọng như vậy mà cô nói biến mất là biến mất!
Không chỉ như thế, quản lý viên mỗi ngày đều online của cô – Dao Viễn lão sư cũng đã biến mất, không có ai giúp cô cấm chat, khu bình luận dưới phòng livestream như bùng nổ.
Hứa Thanh Ca nhắn Wechat cho Dao Viễn lão sư rất nhiều lần, nhưng không nhận được hồi âm của huynh ấy.
Đột nhiên Dao Viễn lão sư lại biến mất không hề online, chuyện này quá bất thường. Một năm nay dường như huynh ấy chưa từng biến mất như vậy.
Hứa Thanh Ca nhìn mấy người xem đang bình luận khó nghe, lập tức đoán rằng mấy người lúc nãy bị Dao Viễn lão sư cấm chat đang dùng tài khoản phụ để vào trút giận. Cô chịu không nổi, tắt stream.
Hứa Thanh Ca càng nghĩ càng khó chịu.
Cô gọi điện thoại cho Tần Tuyển, bởi vì tâm trạng không tốt nên muốn trò chuyện với anh, muốn nghe được chất giọng mang theo ý cười dễ nghe của anh, muốn hỏi anh và ngài Tá Đằng đang ở đâu.
Muốn hỏi anh có cần cô qua đó trợ giúp phiên dịch hay không?
Nhưng điện thoại của anh vẫn như cũ không có ai nhận máy.
Đầu óc của Hứa Thanh Ca mơ hồ, từng chút từng chút một, cô chợt nhận ra dường như bản thân đã xem nhẹ một chuyện rất quan trọng mất rồi…
Qua năm phút đồng hồ, Hứa Thanh Ca đột nhiên nhớ ra điện thoại của anh đã bị mình nhét vào kẽ sofa cơ mà?
Cô chạy ra ngoài phòng khách, cầm điện thoại lên. Sau khi mở ra liền theo bản năng nhìn xem màn hình có thông báo gọi nhỡ hay không.
Đột nhiên, Hứa Thanh Ca nhìn thấy trên màn hình điện thoại của Tần Tuyển có ba thông báo mới:
Thông báo 1 — Bạn có một cuộc gọi nhỡ: Tiểu Thanh Ca.
Thông báo 2 — Bạn có một tin nhắn Wechat: Điềm Muội: 【Dao Viễn lão sư, huynh có đó không?】
Thông báo 3 — Bạn có một tin nhắn Wechat: Điềm Muội: 【Dao Viễn lão sư, huynh có nhìn thấy tình huống trong phòng livestream của ta không?】
_____
[1] Thiên thời – địa lợi – nhân hoà: thành ngữ dùng để chỉ ba yếu tố cần thiết giúp tạo nên sự thành công cho một sự kiện, một công việc (Theo tiengtrunganhduong.com).
Thiên thời: thời cơ, thời gian, thời điểm;
Địa lợi: lợi thế;
Nhân hoà: đoàn kết của mọi người với nhau.
[2] Phú tam đại: con nhà giàu đời thứ ba.
[3] Võng hồng: người nổi tiếng trên mạng.
[4] Cái khó ló cái khôn: trong hoàn cảnh khó khăn, bí bách lại nảy ra sáng kiến (Theo rung.vn).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook