Thoạt Nhìn Em Rất Mlem
-
Chương 48: Anh không ở bên cạnh em nên sợ em cô đơn
Edit: Xiao Yi.
Tần Tuyển và Hứa Thanh Ca bắt đầu bận rộn.
Mùa thu năm tư Đại học, nhà trường thông báo có kỳ tuyển dụng, công ty của Tần Tuyển cần chiêu mộ nhân lực trong ngoài khoa của trường.
Đồng thời, công ty của anh thực chất toàn là nhân lực học năm tư Đại học, cần bắt đầu xây dựng hạng mục hợp tác, Tần Tuyển có một mối quan hệ hợp tác mới cùng công ty của Nhật.
Mối quan hệ này là do anh đã gặp học trưởng Lâm Hiệt Vũ ở hội thảo, là do Lâm Hiệt Vũ giới thiệu cho anh.
Khoảng cách địa lý của Trung Quốc và Nhật Bản tương đối gần, nhân mạch, nguồn cung ứng và thị trường tiêu dùng tại Nhật Bản cũng đông, lần hợp tác này của Tần Tuyển xem ra đơn giản hơn trong tưởng tượng khá nhiều.
Lâm Hiệt Vũ muốn thúc đẩy lần hợp tác này không vì mục đích nào khác, chính là muốn trở thành trung gian ở giữa.
Tần Tuyển làm việc cẩn thận, quy mô của công ty còn chưa tính là lớn, công ty nhỏ và ít nhân lực như các anh để hợp tác với họ cần phải tra được nhiều tài liệu có hạn, cho nên anh đích thân đến Nhật Bản.
Visa xuất nhập cảnh của Tần Tuyển quả thật đã nhiều lần bay tới bay lui, sau khi gặp đối tác ở công ty trong nước và trải qua hai lần gặp mặt, anh lập tức đặt vé máy bay sang Nhật.
Chỉ có một vấn đề, Tần Tuyển có thể giao tiếp bằng tiếng Anh, nhưng tiếng Nhật thì chỉ hiểu đúng hai câu.
Anh muốn đưa Hứa Thanh Ca học ngành Ngôn ngữ Nhật đi cùng để làm phiên dịch cho mình, thuận tiện du lịch với cô hai ngày. Nhưng chuyện này bị Lữ Hỉ Doanh phản đối đầu tiên, hơn nữa còn nói việc này cho mẹ Hứa để bà giấu visa của Hứa Thanh Ca đi.
“Mẹ đúng là mẹ ruột của con cơ đấy.” Lúc Tần Tuyển và người phiên dịch tiếng Nhật đến sân bay, Lữ Hỉ Doanh lái xe chở họ đi, anh đã nói như thế.
Lữ Hỉ Doanh nhìn con trai qua kính chiếu hậu, “Mẹ sợ con tới Nhật với Tiểu Thanh Ca mà nói với con bé toàn bộ khách sạn ở đó chỉ còn lại phòng giường đôi đấy.”
Tần Tuyển: “…”
Dân gian có câu ‘Không ai hiểu con bằng mẹ’, đúng là có đạo lý.
Tần Tuyển không thể nói chuyện hoà bình với bà nữa, nhẹ bắt chéo chân ngồi trong xe, rũ mi nhìn tin nhắn ‘có bao nhiêu thích anh trai nhỏ hàng xóm’ mà Điềm Muội gửi tới.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời từng tia từng tia phủ xuống sườn mặt của anh, thần sắc của anh vừa nhu hoà vừa mang theo ý cười. Trong xe vang lên điệu hát dân gian mềm nhẹ, có đôi chút bất đồng với giày da sang trọng dưới chân.
Tần Tuyển cúi đầu cười, đọc đi đọc lại tin nhắn mà Hứa Thanh Ca nói rằng ‘ta rất thích anh ấy’, giọng cười của anh hệt như xuân tới, khiến cho Lữ Hỉ Doanh thường xuyên liếc anh.
Tần Tuyển nghiêng đầu nhìn ra ngoài phong cảnh đẹp đẽ bên ngoài cửa sổ xe, trong lòng cảm thấy toàn bộ cảnh ấy đều không bằng em gái nhỏ nhà bên của anh, khi cô xuất hiện trước cửa nhà anh, trong tay cầm một que kem.
Bắt đầu bằng sự gặp gỡ ngẫu nhiên, để rồi sau đó, anh đã cúi đầu dưới duyên phận tất nhiên này.
…
Hứa Thanh Ca cũng bận rộn vì chuẩn bị cho kỳ thi giữa học phần. Thành tích môn học của cô được tính theo phần trăm điểm như sau: 30% bài tập nộp đúng kỳ hạn, 60% bài thi của học phần đó, 10% còn lại là quá trình học trên lớp. Vì thế, nếu như cô muốn giành học bổng thì bài thi giữa và cuối học phần cũng rất quan trọng.
Trừ bỏ lần đó đạt được vinh dự cho khoa Ngôn ngữ Nhật trước trường Đại học nước ngoài thì Hứa Thanh Ca còn muốn hợp tác với vị lớp trưởng, cũng là uỷ viên đoàn thể để chuẩn bị đại hội thể thao vào mùa thu, cuộc sống Đại học từ đó vừa phong phú vừa bận rộn.
Tần Tuyển bay tới bay lui giữa Nhật Bản mấy lần, một lần cũng hai tháng, nháy mắt đã tới cuối năm.
Hứa Thanh Ca ở công ty cũng rất nhiều lần thấy anh vội về rồi vội đi, thậm chí còn thức thâu đêm làm việc, khiến cô đau lòng không nói nên lời.
May mắn là trình độ tiếng Nhật của cô có thể giúp được Tần Tuyển, cô giúp anh xem mấy hợp đồng, còn có khai phá một số vấn đề giúp anh.
Trong lòng Hứa Thanh Ca thầm hi vọng Tần Tuyển có thể hợp tác lâu dài với xí nghiệp bên ấy. Đến khi cô tốt nghiệp rồi, tự nhiên có thể ở lại công ty của Tần Tuyển.
Đêm Giáng sinh [1], Tần Tuyển ở lại công ty để tăng ca, mẹ Hứa cũng tăng ca ở bệnh viện, ba Hứa lại đi công tác, cho nên Hứa Thanh Ca ở nhà livestream.
Từ khi khai giảng đến giờ, một tháng Hứa Thanh Ca chỉ livestream được bảy tám ngày, nhân khí không xấu cũng không tốt, cộng thêm lần trước cho ba hứa mượn 3000 tệ, cho nên tiền cô để dành mua máy ảnh còn thiếu rất nhiều.
Trong phòng livestream, Hứa Thanh Ca lùi ra sau tầm hai ba bước dài, camera quay lại toàn cảnh cô kéo đàn Cello, mà cô cũng không chú ý trên màn hình đã xảy ra chuyện gì.
Mãi đến khi cô kéo xong khúc đàn thứ năm, mỉm cười buông đàn Cello xuống, vừa nói rằng ‘Lát nữa sẽ hát cho mọi người nghe tiếp’, vừa ngồi xuống trước điện thoại xem lượng người xem trong phòng livestream.
Tiếp theo, khi Hứa Thanh Ca nhìn đến màn hình livestream của mình, hai mắt liền trợn to.
Phần mềm mặt nạ ảo của cô đã tắt, mà cô cũng đã lộ mặt, số lượng người xem cực nhiều.
Có thể vì hôm nay là đêm Giáng sinh cho nên đa số võng hồng [2] đều chọn thời gian này để livestream, khiến cho phần mềm quá tải, xảy ra lỗi bug làm cho mặt nạ ảo của cô bị tắt.
Thoạt nhìn tình huống hình như mặt nạ ảo đã tắt được mười phút rồi.
Hứa Thanh Ca không muốn lộ dung nhan thật ở phòng livestream, chuyện này khiến cô kinh sợ hét lên một tiếng ‘Ôi má ơi!’, sau đó luống cuống tay chân tắt livestream đi.
Chủ tịch hội nhóm livestream, Vương Chủ liên hệ với cô đầu tiên, 【Sao muội lại tắt rồi? Điềm Muội, mau livestream tiếp nào!】
Hứa Thanh Ca lắp bắp, 【Ta không muốn lộ mặt thật.】
Cô còn khó hiểu cực kỳ, 【Sao lại có nhiều người vào xem tôi livestream dữ vậy?】
Vừa nãy đang vội nên không giống bây giờ, cô nhìn số người xem trong phòng livestream của mình đã lên tới con số 80 000 người rồi.
Vương Chủ lại hưng phấn đến cực điểm, rốt cục y cũng có thể đề cử phòng livestream của Điềm Muội để kiếm tiền. Điềm Muội kiếm được nhiều, y liền kiếm được nhiều, 【Muội cũng đã lộ mặt rồi, người xem tự nhiên đi truyền cho những phòng livestream khác. Lúc nãy là ta tuyên truyền giúp cho muội, không phải chúng ta ký hợp đồng livestream kiếm tiền sao? Bây giờ muội offline sao kiếm được tiền? Người xem đều tới phòng livestream của muội rồi, mau online đi, muội không muốn kiếm tiền nữa sao? Hôm nay ít nhất cũng kiếm được hai vạn tệ [3] đó.】
…
Ở khách sạn Đông Kinh, Tần Tần Tuyển vừa nói chuyện với luật sư qua điện thoại, đang chuẩn bị xem xét đề nghị của luật sư.
Vừa lúc anh bớt chút thời gian để vào phòng livestream của Hứa Thanh Ca, trùng hợp nhìn thấy sự cố xảy ra ở đó.
Mặt nạ ảo của cô bị rớt, cô sợ đến hai mắt trợn to, sắc mặt trong nháy mắt liền trắng thành tờ giấy, còn nhỏ giọng hét lên một tiếng rồi tắt camera.
Tay cầm ly uống trà của Tần Tuyển khựng lại, cái ly rơi xuống bên cạnh cây viết, nước trà đổ ra bàn.
Nước trà làm ướt hợp đồng, may mắn đây chỉ là bản sao, Tần Tuyển vứt hợp đồng xuống mặt đất, biểu cảm kinh hoảng của Hứa Thanh Ca vẫn còn hiện rõ trước mắt anh.
Không kịp lau bàn, Tần Tuyển lập tức gửi tin nhắn cho cô, 【Em có sao không?】
…
Sau khi nói chuyện với Vương Chủ, Hứa Thanh Ca lập tức nhận được tin nhắn của Tần Tuyển.
Cô vừa muốn trả lời rằng mình vừa bị hù chết, nhưng giữa lông mày đột nhiên nổi lên nghi hoặc. Tần Tuyển cũng xem cô livestream sao? Trước đây anh chưa từng nói qua chuyện này.
Hứa Thanh Ca buồn bực hỏi: 【Học trường, vừa nãy anh đã xem em livestream à?】
…
Khi nhận được tin nhắn trả lời của Hứa Thanh Ca, anh ảo não thở dài một hơi. Vừa nãy vội quá, anh quên đăng nhập vào Wechat của Dao Viễn lão sư mất rồi.
Cố tàn hơi mà níu kéo chuyện này, Tần Tuyển ngồi lại xuống ghế. Anh rót một ly trà nữa rồi nhẹ hớp một ngụm, trả lời: 【Anh không, sao thế?】
Tầần Tuyển: 【Chỉ là hôm nay là đêm Giáng sinh, anh không ở bên cạnh em nên sợ em cô đơn, mới hỏi em có sao không.】
…
Hứa Thanh Ca rất nghi ngờ câu trả lời này của anh.
Tạm không nghi ngờ nữa, cô mặc kệ việc anh trêu cô có cô đơn khi đêm Giáng sinh mà không có ai chơi cùng không. Cô nằm trên mặt đất kể cho anh nghe chuyện vừa nãy phát sinh ở phòng livestream, chuyện Vương Chủ muốn cô tiếp tục livestream cũng kể luôn, sau đó hỏi anh rằng bản thân nên làm gì bây giờ?
Nhiệt độ trong nhà vừa đủ, nằm rất thoải mái, khiến cho hoảng loạn vừa rồi của Hứa Thanh Ca dần bình ổn lại.
Kiến nghị của Tần Tuyển là: cô có thể bước vào lĩnh vực mình chưa quen thuộc, nhưng nếu bước này khiến cô không thoải mái thì quay về. Sau khi quay về, anh sẽ ở bên cạnh cô, dù mọi chuyện có chuyển biến xấu, anh sẽ luôn ở bên cạnh cô.
Đương nhiên, nếu cô không muốn thử, anh vẫn ở đây bên cô.
Ý của anh là: dù mọi chuyện có ra sao, trước sau anh đều như một, ở bên cạnh cô.
Hứa Thanh Ca rất thích sức mạnh mà Tần Tuyển cho cô, “Cảm ơn anh ạ, em biết rồi.”
Tần Tuyển nghe câu cảm ơn này của cô có hơi xa lạ, nhưng vì sự cố lúc nãy cô gặp phải ở phòng livestream, anh không trêu chọc cô nữa, chỉ ôn nhu dặn dò: “Bất cứ khi nào, nếu còn xảy ra sự cố phải tìm anh đấy. Em đừng để nó trong lòng. Anh không bận đâu, lúc nào cũng bật điện thoại được cả.”
Tâm trạng hỗn loạn của Hứa Thanh Ca được anh trấn an nên đã bình tĩnh trở lại.
Cô rất thích mỗi khi mình gặp phiền toái mà được Tần Tuyển dịu dàng trấn an, tựa như bạn trai tri kỷ của mình vậy, anh là hậu thuẫn kiên cố nhất của cô.
Một lần nữa, Hứa Thanh Ca trở lại trước bàn livestream, hồi tưởng lại lý do ban đầu dẫn cô đến giới livestream này chính là mua máy ảnh. Hôm nay cô có thể thử một lần.
Nếu như hôm nay livestream có thể kiếm đủ tiền mua máy ảnh, ngày mai cô lập tức nghỉ livestream.
Hứa Thanh Ca vừa định trở lại phòng livestream của mình, đột nhiên nhận được tin nhắn Wechat của Dao Viễn lão sư.
Câu chữ của huynh ấy cực kỳ dịu dàng, 【Vừa nãy Điềm Muội hoảng sợ rồi đúng không? Còn livestream nữa không? *xoa xoa đầu* *không phải sợ*】
Hứa Thanh Ca kiên định, 【Ta sẽ livestream!】
Tin nhắn trả lời của Dao Viễn lão sư lập tức tràn ngập khích lệ, 【OK, tỷ online đi, ta quản lý bình luận cho tỷ.】
Hứa Thanh Ca online trở lại, không bật mặt nạ ảo nữa.
Mới đầu, cô vẫn chưa thích nghi được, luôn xấu hổ ngại ngùng, nói chuyện lại lắp bắp, chỉ nói được nửa từ rồi quên mất câu cuối. Sau đó tín hiệu hình ảnh còn bị đứng lại.
Mọi chuyện chỉ vụt qua trong chớp mắt, lúc cô nói không có gì bất thường, nhưng là cô quên mất mình đã nói gì. Qua một hồi lâu, Hứa Thanh Ca lại ngại ngùng xin lỗi mọi người vì dáng vẻ mờ mịt của mình.
Phản ứng thật thà của Hứa Thanh Ca càng hấp dẫn người xem, khi cô cười rộ lên rất đáng yêu, làn da và đôi mắt đẹp như búp bê. Khu bình luận ai nấy đều bảo Điềm Muội thật đáng yêu, vừa khiến người khác muốn có con gái giống như cô, vừa khiến họ muốn có bạn gái như cô.
Có người hỏi cô ở đâu, bao nhiêu tuổi, nhưng vì không muốn trả lời, nên Hứa Thanh Ca vờ như không thấy.
Người này liên tục spam hỏi, không được cô trả lời lại bắt đầu nói chuyện thô tục.
Hứa Thanh Ca nhìn thấy liền không dễ chịu, ngừng ca hát lại, cô nghĩ xem nếu mình công khai cạch mặt người đó, có thể sẽ gây ảnh hưởng xấu gì không?
Lúc này, bỗng nhiên màn hình xuất hiện Quản lý viên Dao Viễn lão sư cấm chat người đó.
Quản lý viên: 【Thông báo, Điềm Muội sẽ không trả lời bất kỳ vấn đề cá nhân nào. Chỉ cần là ngôn từ thô tục đều bị cấm chat.】
Hai dòng chữ này giống như bảy sắc cầu vồng, sự khó chịu vừa nãy của Hứa Thanh Ca cũng trở nên tốt hơn, tựa hồ là trời quang có cầu vồng.
“Cảm ơn Dao Viễn lão sư nhé.” Hứa Thanh Ca nhẹ giọng nói.
Quản lý viên: 【Không cần khách sáo, Điềm Muội cố lên.】
Có quản lý viên ở đây, phòng livestream của Hứa Thanh Ca dù có người nổi tâm tư hoặc là ác ý quấy rối đều không ảnh hưởng đến cô được, bởi vì tốc độ cấm chat của Dao Viễn lão sư cực kỳ nhanh.
Vào đêm Giáng sinh, người xem livestream nhiều hơn đột biến, mọi người tặng quà Giáng sinh, phòng livestream của cô không ngừng nhận được cơn spam quà tặng.
Giọng nói của Hứa Thanh Ca ngọt như bánh mật, nghe là thấy ngọt, hơn nữa làn da của cô lại bóng loáng như bơ, ngũ quan xinh xắn cùng dáng vẻ đáng yêu khi cười rộ lên của cô hệt như pha lê thuỷ tinh và bánh ngọt tinh xảo mất nhiều giờ để làm ra.
Đáng phải kể đến chính là cô đẹp như tiên nữ nhỏ linh động, cực kỳ xinh đẹp, khiến mọi người chỉ xem thôi cũng không đủ.
Tối nay, Hứa Thanh Ca livestream thâu đêm, mãi đến năm giờ sáng, mắt cô đau không chịu được nữa mới offline, mà Dao Viễn lão sư cũng thức cùng cô cả đêm.
Hứa Thanh Ca chia giá trị quà tặng livestream kiếm được cả đêm qua cho Vương Chủ, hỏi y có thể quy đổi ra bao nhiêu tiền cho cô. Cuối cùng, cô phát hiện thế mà bản thân kiếm được hơn một vạn tệ [4].
Hứa Thanh Ca lập tức chuyển khoản Wechat cho Dao Viễn lão sư một ngàn tệ.
Nếu chỉ nhìn thoáng qua thì một ngàn tệ này sẽ thấy rất nhiều, nhưng quà tặng mà trước đây Dao Viễn lão sư cho cô, giá trị còn vượt xa con số ngàn tệ này. Dao Viễn lão sư là một người xa lạ nhưng vẫn luôn giúp đỡ cô từ tháng tám đến bây giờ, cho nên cô vẫn muốn cảm ơn huynh ấy thật tốt.
Điềm Muội: 【Tối nay đặc biệt cảm ơn Dao Viễn lão sư nhé, làm huynh vất vả phải thức đêm cùng ta rồi.】
Dao Viễn lão sư: 【*ha ha* *cười trộm* không phiền gì cả, ta vẫn luôn muốn có một đứa em gái như tỷ, cố lên!】
Dao Viễn lão sư: 【Chỉ là ta không nhận bao lì xì này đâu, tỷ thức cả một đêm rồi, mau nghỉ mắt đi.】
Dao Viễn lão sư vẫn chưa nhận lì xì của cô.
Hứa Thanh Ca nghĩ thầm: nếu như chú nhỏ của cô cho cô một ngàn tệ, cô nhất định sẽ bay nhảy nhận ngay.
Ấn tượng tốt của cô dành cho Dao Viễn lão sư đột nhiên cao hơn cả núi, dài hơn cả sông [5], vọt thẳng đến đỉnh Himalaya.
Người có thể không vì tiền của người khác nhưng vẫn giúp đỡ như Dao Viễn lão sư, đúng là cao thượng.
____
[1] Raw: 平安夜 | Convert: đêm bình an -> Trans + Edit: đêm Giáng sinh.
[2] Võng hồng: người nổi tiếng trên mạng.
[3] Hai vạn tệ: 20 000 Nhân dân tệ = 66 294 200 Việt Nam đồng (kinh thật livestream giàu thế @@).
[4] Một vạn tệ: 10 000 Nhân dân tệ = 33 147 100 Việt Nam đồng (ở đây Tiểu Thanh Ca đã chia hoa hồng cho hội nhóm livestream).
[5] Convert: vượt qua núi cao, vượt qua biển rộng | Edit: cao hơn cả núi, dài hơn cả sông (bắt trend của anh Đức Phúc tý nha mọi người:v).
Tần Tuyển và Hứa Thanh Ca bắt đầu bận rộn.
Mùa thu năm tư Đại học, nhà trường thông báo có kỳ tuyển dụng, công ty của Tần Tuyển cần chiêu mộ nhân lực trong ngoài khoa của trường.
Đồng thời, công ty của anh thực chất toàn là nhân lực học năm tư Đại học, cần bắt đầu xây dựng hạng mục hợp tác, Tần Tuyển có một mối quan hệ hợp tác mới cùng công ty của Nhật.
Mối quan hệ này là do anh đã gặp học trưởng Lâm Hiệt Vũ ở hội thảo, là do Lâm Hiệt Vũ giới thiệu cho anh.
Khoảng cách địa lý của Trung Quốc và Nhật Bản tương đối gần, nhân mạch, nguồn cung ứng và thị trường tiêu dùng tại Nhật Bản cũng đông, lần hợp tác này của Tần Tuyển xem ra đơn giản hơn trong tưởng tượng khá nhiều.
Lâm Hiệt Vũ muốn thúc đẩy lần hợp tác này không vì mục đích nào khác, chính là muốn trở thành trung gian ở giữa.
Tần Tuyển làm việc cẩn thận, quy mô của công ty còn chưa tính là lớn, công ty nhỏ và ít nhân lực như các anh để hợp tác với họ cần phải tra được nhiều tài liệu có hạn, cho nên anh đích thân đến Nhật Bản.
Visa xuất nhập cảnh của Tần Tuyển quả thật đã nhiều lần bay tới bay lui, sau khi gặp đối tác ở công ty trong nước và trải qua hai lần gặp mặt, anh lập tức đặt vé máy bay sang Nhật.
Chỉ có một vấn đề, Tần Tuyển có thể giao tiếp bằng tiếng Anh, nhưng tiếng Nhật thì chỉ hiểu đúng hai câu.
Anh muốn đưa Hứa Thanh Ca học ngành Ngôn ngữ Nhật đi cùng để làm phiên dịch cho mình, thuận tiện du lịch với cô hai ngày. Nhưng chuyện này bị Lữ Hỉ Doanh phản đối đầu tiên, hơn nữa còn nói việc này cho mẹ Hứa để bà giấu visa của Hứa Thanh Ca đi.
“Mẹ đúng là mẹ ruột của con cơ đấy.” Lúc Tần Tuyển và người phiên dịch tiếng Nhật đến sân bay, Lữ Hỉ Doanh lái xe chở họ đi, anh đã nói như thế.
Lữ Hỉ Doanh nhìn con trai qua kính chiếu hậu, “Mẹ sợ con tới Nhật với Tiểu Thanh Ca mà nói với con bé toàn bộ khách sạn ở đó chỉ còn lại phòng giường đôi đấy.”
Tần Tuyển: “…”
Dân gian có câu ‘Không ai hiểu con bằng mẹ’, đúng là có đạo lý.
Tần Tuyển không thể nói chuyện hoà bình với bà nữa, nhẹ bắt chéo chân ngồi trong xe, rũ mi nhìn tin nhắn ‘có bao nhiêu thích anh trai nhỏ hàng xóm’ mà Điềm Muội gửi tới.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời từng tia từng tia phủ xuống sườn mặt của anh, thần sắc của anh vừa nhu hoà vừa mang theo ý cười. Trong xe vang lên điệu hát dân gian mềm nhẹ, có đôi chút bất đồng với giày da sang trọng dưới chân.
Tần Tuyển cúi đầu cười, đọc đi đọc lại tin nhắn mà Hứa Thanh Ca nói rằng ‘ta rất thích anh ấy’, giọng cười của anh hệt như xuân tới, khiến cho Lữ Hỉ Doanh thường xuyên liếc anh.
Tần Tuyển nghiêng đầu nhìn ra ngoài phong cảnh đẹp đẽ bên ngoài cửa sổ xe, trong lòng cảm thấy toàn bộ cảnh ấy đều không bằng em gái nhỏ nhà bên của anh, khi cô xuất hiện trước cửa nhà anh, trong tay cầm một que kem.
Bắt đầu bằng sự gặp gỡ ngẫu nhiên, để rồi sau đó, anh đã cúi đầu dưới duyên phận tất nhiên này.
…
Hứa Thanh Ca cũng bận rộn vì chuẩn bị cho kỳ thi giữa học phần. Thành tích môn học của cô được tính theo phần trăm điểm như sau: 30% bài tập nộp đúng kỳ hạn, 60% bài thi của học phần đó, 10% còn lại là quá trình học trên lớp. Vì thế, nếu như cô muốn giành học bổng thì bài thi giữa và cuối học phần cũng rất quan trọng.
Trừ bỏ lần đó đạt được vinh dự cho khoa Ngôn ngữ Nhật trước trường Đại học nước ngoài thì Hứa Thanh Ca còn muốn hợp tác với vị lớp trưởng, cũng là uỷ viên đoàn thể để chuẩn bị đại hội thể thao vào mùa thu, cuộc sống Đại học từ đó vừa phong phú vừa bận rộn.
Tần Tuyển bay tới bay lui giữa Nhật Bản mấy lần, một lần cũng hai tháng, nháy mắt đã tới cuối năm.
Hứa Thanh Ca ở công ty cũng rất nhiều lần thấy anh vội về rồi vội đi, thậm chí còn thức thâu đêm làm việc, khiến cô đau lòng không nói nên lời.
May mắn là trình độ tiếng Nhật của cô có thể giúp được Tần Tuyển, cô giúp anh xem mấy hợp đồng, còn có khai phá một số vấn đề giúp anh.
Trong lòng Hứa Thanh Ca thầm hi vọng Tần Tuyển có thể hợp tác lâu dài với xí nghiệp bên ấy. Đến khi cô tốt nghiệp rồi, tự nhiên có thể ở lại công ty của Tần Tuyển.
Đêm Giáng sinh [1], Tần Tuyển ở lại công ty để tăng ca, mẹ Hứa cũng tăng ca ở bệnh viện, ba Hứa lại đi công tác, cho nên Hứa Thanh Ca ở nhà livestream.
Từ khi khai giảng đến giờ, một tháng Hứa Thanh Ca chỉ livestream được bảy tám ngày, nhân khí không xấu cũng không tốt, cộng thêm lần trước cho ba hứa mượn 3000 tệ, cho nên tiền cô để dành mua máy ảnh còn thiếu rất nhiều.
Trong phòng livestream, Hứa Thanh Ca lùi ra sau tầm hai ba bước dài, camera quay lại toàn cảnh cô kéo đàn Cello, mà cô cũng không chú ý trên màn hình đã xảy ra chuyện gì.
Mãi đến khi cô kéo xong khúc đàn thứ năm, mỉm cười buông đàn Cello xuống, vừa nói rằng ‘Lát nữa sẽ hát cho mọi người nghe tiếp’, vừa ngồi xuống trước điện thoại xem lượng người xem trong phòng livestream.
Tiếp theo, khi Hứa Thanh Ca nhìn đến màn hình livestream của mình, hai mắt liền trợn to.
Phần mềm mặt nạ ảo của cô đã tắt, mà cô cũng đã lộ mặt, số lượng người xem cực nhiều.
Có thể vì hôm nay là đêm Giáng sinh cho nên đa số võng hồng [2] đều chọn thời gian này để livestream, khiến cho phần mềm quá tải, xảy ra lỗi bug làm cho mặt nạ ảo của cô bị tắt.
Thoạt nhìn tình huống hình như mặt nạ ảo đã tắt được mười phút rồi.
Hứa Thanh Ca không muốn lộ dung nhan thật ở phòng livestream, chuyện này khiến cô kinh sợ hét lên một tiếng ‘Ôi má ơi!’, sau đó luống cuống tay chân tắt livestream đi.
Chủ tịch hội nhóm livestream, Vương Chủ liên hệ với cô đầu tiên, 【Sao muội lại tắt rồi? Điềm Muội, mau livestream tiếp nào!】
Hứa Thanh Ca lắp bắp, 【Ta không muốn lộ mặt thật.】
Cô còn khó hiểu cực kỳ, 【Sao lại có nhiều người vào xem tôi livestream dữ vậy?】
Vừa nãy đang vội nên không giống bây giờ, cô nhìn số người xem trong phòng livestream của mình đã lên tới con số 80 000 người rồi.
Vương Chủ lại hưng phấn đến cực điểm, rốt cục y cũng có thể đề cử phòng livestream của Điềm Muội để kiếm tiền. Điềm Muội kiếm được nhiều, y liền kiếm được nhiều, 【Muội cũng đã lộ mặt rồi, người xem tự nhiên đi truyền cho những phòng livestream khác. Lúc nãy là ta tuyên truyền giúp cho muội, không phải chúng ta ký hợp đồng livestream kiếm tiền sao? Bây giờ muội offline sao kiếm được tiền? Người xem đều tới phòng livestream của muội rồi, mau online đi, muội không muốn kiếm tiền nữa sao? Hôm nay ít nhất cũng kiếm được hai vạn tệ [3] đó.】
…
Ở khách sạn Đông Kinh, Tần Tần Tuyển vừa nói chuyện với luật sư qua điện thoại, đang chuẩn bị xem xét đề nghị của luật sư.
Vừa lúc anh bớt chút thời gian để vào phòng livestream của Hứa Thanh Ca, trùng hợp nhìn thấy sự cố xảy ra ở đó.
Mặt nạ ảo của cô bị rớt, cô sợ đến hai mắt trợn to, sắc mặt trong nháy mắt liền trắng thành tờ giấy, còn nhỏ giọng hét lên một tiếng rồi tắt camera.
Tay cầm ly uống trà của Tần Tuyển khựng lại, cái ly rơi xuống bên cạnh cây viết, nước trà đổ ra bàn.
Nước trà làm ướt hợp đồng, may mắn đây chỉ là bản sao, Tần Tuyển vứt hợp đồng xuống mặt đất, biểu cảm kinh hoảng của Hứa Thanh Ca vẫn còn hiện rõ trước mắt anh.
Không kịp lau bàn, Tần Tuyển lập tức gửi tin nhắn cho cô, 【Em có sao không?】
…
Sau khi nói chuyện với Vương Chủ, Hứa Thanh Ca lập tức nhận được tin nhắn của Tần Tuyển.
Cô vừa muốn trả lời rằng mình vừa bị hù chết, nhưng giữa lông mày đột nhiên nổi lên nghi hoặc. Tần Tuyển cũng xem cô livestream sao? Trước đây anh chưa từng nói qua chuyện này.
Hứa Thanh Ca buồn bực hỏi: 【Học trường, vừa nãy anh đã xem em livestream à?】
…
Khi nhận được tin nhắn trả lời của Hứa Thanh Ca, anh ảo não thở dài một hơi. Vừa nãy vội quá, anh quên đăng nhập vào Wechat của Dao Viễn lão sư mất rồi.
Cố tàn hơi mà níu kéo chuyện này, Tần Tuyển ngồi lại xuống ghế. Anh rót một ly trà nữa rồi nhẹ hớp một ngụm, trả lời: 【Anh không, sao thế?】
Tầần Tuyển: 【Chỉ là hôm nay là đêm Giáng sinh, anh không ở bên cạnh em nên sợ em cô đơn, mới hỏi em có sao không.】
…
Hứa Thanh Ca rất nghi ngờ câu trả lời này của anh.
Tạm không nghi ngờ nữa, cô mặc kệ việc anh trêu cô có cô đơn khi đêm Giáng sinh mà không có ai chơi cùng không. Cô nằm trên mặt đất kể cho anh nghe chuyện vừa nãy phát sinh ở phòng livestream, chuyện Vương Chủ muốn cô tiếp tục livestream cũng kể luôn, sau đó hỏi anh rằng bản thân nên làm gì bây giờ?
Nhiệt độ trong nhà vừa đủ, nằm rất thoải mái, khiến cho hoảng loạn vừa rồi của Hứa Thanh Ca dần bình ổn lại.
Kiến nghị của Tần Tuyển là: cô có thể bước vào lĩnh vực mình chưa quen thuộc, nhưng nếu bước này khiến cô không thoải mái thì quay về. Sau khi quay về, anh sẽ ở bên cạnh cô, dù mọi chuyện có chuyển biến xấu, anh sẽ luôn ở bên cạnh cô.
Đương nhiên, nếu cô không muốn thử, anh vẫn ở đây bên cô.
Ý của anh là: dù mọi chuyện có ra sao, trước sau anh đều như một, ở bên cạnh cô.
Hứa Thanh Ca rất thích sức mạnh mà Tần Tuyển cho cô, “Cảm ơn anh ạ, em biết rồi.”
Tần Tuyển nghe câu cảm ơn này của cô có hơi xa lạ, nhưng vì sự cố lúc nãy cô gặp phải ở phòng livestream, anh không trêu chọc cô nữa, chỉ ôn nhu dặn dò: “Bất cứ khi nào, nếu còn xảy ra sự cố phải tìm anh đấy. Em đừng để nó trong lòng. Anh không bận đâu, lúc nào cũng bật điện thoại được cả.”
Tâm trạng hỗn loạn của Hứa Thanh Ca được anh trấn an nên đã bình tĩnh trở lại.
Cô rất thích mỗi khi mình gặp phiền toái mà được Tần Tuyển dịu dàng trấn an, tựa như bạn trai tri kỷ của mình vậy, anh là hậu thuẫn kiên cố nhất của cô.
Một lần nữa, Hứa Thanh Ca trở lại trước bàn livestream, hồi tưởng lại lý do ban đầu dẫn cô đến giới livestream này chính là mua máy ảnh. Hôm nay cô có thể thử một lần.
Nếu như hôm nay livestream có thể kiếm đủ tiền mua máy ảnh, ngày mai cô lập tức nghỉ livestream.
Hứa Thanh Ca vừa định trở lại phòng livestream của mình, đột nhiên nhận được tin nhắn Wechat của Dao Viễn lão sư.
Câu chữ của huynh ấy cực kỳ dịu dàng, 【Vừa nãy Điềm Muội hoảng sợ rồi đúng không? Còn livestream nữa không? *xoa xoa đầu* *không phải sợ*】
Hứa Thanh Ca kiên định, 【Ta sẽ livestream!】
Tin nhắn trả lời của Dao Viễn lão sư lập tức tràn ngập khích lệ, 【OK, tỷ online đi, ta quản lý bình luận cho tỷ.】
Hứa Thanh Ca online trở lại, không bật mặt nạ ảo nữa.
Mới đầu, cô vẫn chưa thích nghi được, luôn xấu hổ ngại ngùng, nói chuyện lại lắp bắp, chỉ nói được nửa từ rồi quên mất câu cuối. Sau đó tín hiệu hình ảnh còn bị đứng lại.
Mọi chuyện chỉ vụt qua trong chớp mắt, lúc cô nói không có gì bất thường, nhưng là cô quên mất mình đã nói gì. Qua một hồi lâu, Hứa Thanh Ca lại ngại ngùng xin lỗi mọi người vì dáng vẻ mờ mịt của mình.
Phản ứng thật thà của Hứa Thanh Ca càng hấp dẫn người xem, khi cô cười rộ lên rất đáng yêu, làn da và đôi mắt đẹp như búp bê. Khu bình luận ai nấy đều bảo Điềm Muội thật đáng yêu, vừa khiến người khác muốn có con gái giống như cô, vừa khiến họ muốn có bạn gái như cô.
Có người hỏi cô ở đâu, bao nhiêu tuổi, nhưng vì không muốn trả lời, nên Hứa Thanh Ca vờ như không thấy.
Người này liên tục spam hỏi, không được cô trả lời lại bắt đầu nói chuyện thô tục.
Hứa Thanh Ca nhìn thấy liền không dễ chịu, ngừng ca hát lại, cô nghĩ xem nếu mình công khai cạch mặt người đó, có thể sẽ gây ảnh hưởng xấu gì không?
Lúc này, bỗng nhiên màn hình xuất hiện Quản lý viên Dao Viễn lão sư cấm chat người đó.
Quản lý viên: 【Thông báo, Điềm Muội sẽ không trả lời bất kỳ vấn đề cá nhân nào. Chỉ cần là ngôn từ thô tục đều bị cấm chat.】
Hai dòng chữ này giống như bảy sắc cầu vồng, sự khó chịu vừa nãy của Hứa Thanh Ca cũng trở nên tốt hơn, tựa hồ là trời quang có cầu vồng.
“Cảm ơn Dao Viễn lão sư nhé.” Hứa Thanh Ca nhẹ giọng nói.
Quản lý viên: 【Không cần khách sáo, Điềm Muội cố lên.】
Có quản lý viên ở đây, phòng livestream của Hứa Thanh Ca dù có người nổi tâm tư hoặc là ác ý quấy rối đều không ảnh hưởng đến cô được, bởi vì tốc độ cấm chat của Dao Viễn lão sư cực kỳ nhanh.
Vào đêm Giáng sinh, người xem livestream nhiều hơn đột biến, mọi người tặng quà Giáng sinh, phòng livestream của cô không ngừng nhận được cơn spam quà tặng.
Giọng nói của Hứa Thanh Ca ngọt như bánh mật, nghe là thấy ngọt, hơn nữa làn da của cô lại bóng loáng như bơ, ngũ quan xinh xắn cùng dáng vẻ đáng yêu khi cười rộ lên của cô hệt như pha lê thuỷ tinh và bánh ngọt tinh xảo mất nhiều giờ để làm ra.
Đáng phải kể đến chính là cô đẹp như tiên nữ nhỏ linh động, cực kỳ xinh đẹp, khiến mọi người chỉ xem thôi cũng không đủ.
Tối nay, Hứa Thanh Ca livestream thâu đêm, mãi đến năm giờ sáng, mắt cô đau không chịu được nữa mới offline, mà Dao Viễn lão sư cũng thức cùng cô cả đêm.
Hứa Thanh Ca chia giá trị quà tặng livestream kiếm được cả đêm qua cho Vương Chủ, hỏi y có thể quy đổi ra bao nhiêu tiền cho cô. Cuối cùng, cô phát hiện thế mà bản thân kiếm được hơn một vạn tệ [4].
Hứa Thanh Ca lập tức chuyển khoản Wechat cho Dao Viễn lão sư một ngàn tệ.
Nếu chỉ nhìn thoáng qua thì một ngàn tệ này sẽ thấy rất nhiều, nhưng quà tặng mà trước đây Dao Viễn lão sư cho cô, giá trị còn vượt xa con số ngàn tệ này. Dao Viễn lão sư là một người xa lạ nhưng vẫn luôn giúp đỡ cô từ tháng tám đến bây giờ, cho nên cô vẫn muốn cảm ơn huynh ấy thật tốt.
Điềm Muội: 【Tối nay đặc biệt cảm ơn Dao Viễn lão sư nhé, làm huynh vất vả phải thức đêm cùng ta rồi.】
Dao Viễn lão sư: 【*ha ha* *cười trộm* không phiền gì cả, ta vẫn luôn muốn có một đứa em gái như tỷ, cố lên!】
Dao Viễn lão sư: 【Chỉ là ta không nhận bao lì xì này đâu, tỷ thức cả một đêm rồi, mau nghỉ mắt đi.】
Dao Viễn lão sư vẫn chưa nhận lì xì của cô.
Hứa Thanh Ca nghĩ thầm: nếu như chú nhỏ của cô cho cô một ngàn tệ, cô nhất định sẽ bay nhảy nhận ngay.
Ấn tượng tốt của cô dành cho Dao Viễn lão sư đột nhiên cao hơn cả núi, dài hơn cả sông [5], vọt thẳng đến đỉnh Himalaya.
Người có thể không vì tiền của người khác nhưng vẫn giúp đỡ như Dao Viễn lão sư, đúng là cao thượng.
____
[1] Raw: 平安夜 | Convert: đêm bình an -> Trans + Edit: đêm Giáng sinh.
[2] Võng hồng: người nổi tiếng trên mạng.
[3] Hai vạn tệ: 20 000 Nhân dân tệ = 66 294 200 Việt Nam đồng (kinh thật livestream giàu thế @@).
[4] Một vạn tệ: 10 000 Nhân dân tệ = 33 147 100 Việt Nam đồng (ở đây Tiểu Thanh Ca đã chia hoa hồng cho hội nhóm livestream).
[5] Convert: vượt qua núi cao, vượt qua biển rộng | Edit: cao hơn cả núi, dài hơn cả sông (bắt trend của anh Đức Phúc tý nha mọi người:v).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook