Thoạt Nhìn Em Rất Mlem
-
Chương 45: Anh đang trốn tránh! ! !
Edit: Xiao Yi.
Sau khi về đến nhà, Hứa Thanh Ca và Tần Tuyển ra khỏi thang máy, mỗi người mỗi ngả, đưa lưng về phía nhau, tự về nhà mình.
Thời điểm Hứa Thanh Ca cúi đầu lấy chìa khoá nhà, cũng không hiểu vì sao cô lại nhớ đến khoảnh khắc anh hôn lên mu bàn tay mình. Cô có cảm giác như anh đang đi vào trong lòng mình vậy, không hiểu sao mặt liền đỏ lên.
Mà thời điểm Tần Tuyển cúi đầu lấy chìa khoá nhà, anh cũng ngừng lại.
Ngọn đèn ngoài hành lang u ám, không ai phát ra động tĩnh, cứ u lặng như vậy, ngọn đèn như có như không có hoá thành một ngọn lửa lay động giữa hai người.
Tần Tuyển cười nhẹ, xoa xoa mi tâm. Anh quay đầu lại, nhìn về phía cô gái nhỏ đang mặc bộ váy xinh đẹp, “Tiểu Thanh Ca này.”
“Dạ?” Hứa Thanh Ca tuỳ ý quay đầu lại, cố gắng không để anh thấy mặt mình đang đỏ lên.
“Từ lúc ăn cơm tối xong, sao số lần em nhìn thẳng vào anh ít thế?” Tần Tuyển cười hỏi.
Trên mặt Hứa Thanh Ca có điểm nóng lên, vội vàng ‘hừ’ một tiếng rồi mở cửa vào nhà.
Cô gần như là chạy trối chết, trốn vào trong nhà, chợt nghe thấy phòng khách truyền đến tiếng nói chuyện, cô ngẩn cả người.
“Chú nhỏ? Sao chú lại tới đây ạ?”
“Đã lâu không gặp cháu nên tới thăm một chút.”
Hứa Nhàn Nguyệt giống như động vật thân mềm [1] ngồi phịch trên ghế sofa, chậm rì rì nâng mi nhìn cô, “Cháu về cùng với anh trai nhỏ hàng xóm à? Sao mặt lại đỏ như cua hấp thế?”
Hứa Thanh Ca chột dạ cúi đầu, hoảng hốt đổi dép lê vào, đi vào phòng tắm, “Cháu vô tình gặp trên đường thôi ạ.”
Hứa Nhàn Nguyệt ‘ồ’ một tiếng, đứng dậy khỏi ghế sofa, đi theo sau lưng Hứa Thanh Ca. Y làm như vô hình dựa lên khung cửa, “Cháu yêu Ngọt Ngào này, cháu là vô tình ra cửa đã gặp anh trai nhỏ hàng xóm, hay là lúc về mới vô tình gặp?”
Hứa Thanh Ca: “…” Hình như là cô vừa ra cửa đã gặp…
Sao chú nhỏ lại có thể đoán được nhỉ? Ba mẹ cô đâu có nghi ngờ gì đâu?
Hứa Thanh Ca bị người làm bác sĩ là mẹ Hứa dạy rằng, rửa tay phải rửa lâu và kỹ. Dưới dòng nước ào ào lên tay, cô giả vờ như không nghe thấy hàm ý trong lời chú nhỏ nói.
Hứa Nhàn Nguyệt lại thừa hưởng giáo dục đến mức rèn được đôi mắt nhạy bén, lúc này đôi mắt của y hệt như máy quét rà trên người cô.
Hứa Nhàn Nguyệt thở dài một hơi, nói: “Cháu yêu Ngọt Ngào này.”
Hứa Thanh Ca nhấp miệng, nhìn y qua gương, “Chú có việc gì sao ạ?”
“Chú sợ cháu bị anh trai nhỏ hàng xóm lừa mất.”
“Sao lại sợ ạ?” Hứa Thanh Ca không hiểu.
“Cháu chưa từng nghe Trương Vô Kỵ khuyên vợ của mình sao? Đừng quá tin tưởng anh trai nuôi nào hết, thằng nào càng lớn càng đẹp trai, sẽ càng dễ gạt người.”
Hứa Thanh Ca: “…” Cũng có đạo lý.
Cô cẩn thận nhìn chằm chằm vị chú nhỏ độc thân siêu cấp đẹp trai của mình, nhanh mồm lẹ mép nói: “Cháu nghe chị Thanh Hoan nói gần đây chú đang ở cùng một cô giáo dạy tiếng Pháp, tên là Sophie đúng không? Vậy ra chú cũng muốn lừa ngôi sao nhỏ người ta đấy à?”
Hứa Nhàn Nguyệt không vui nhíu mày, “Thanh Hoan bị mù nên nói bừa.”
“Nói bừa gì chứ? Cháu còn biết cô ấy tên là Chung Đông Tinh [2], là nghiên cứu sinh ngành Ngôn ngữ Pháp nha.”
Hứa Nhàn Nguyệt: “…”
Rốt cục Hứa Thanh Ca lấy được lợi thế, nhảy lên chụp lấy bả vai của Hứa Nhàn Nguyệt, đắc ý nháy mắt nhìn y, “Chú xem, cháu gái của chú có phải rất thông minh hay không?”
“Cái này thì có gì mà thông minh chứ?” Hứa Nhàn Nguyệt lạnh lùng đẩy đầu cô ra, “Cháu và Thanh Hoan đấy, hai đứa kẻ tám lạng người nửa cân, con bé bị Nhất Ngôn lừa rồi, cháu còn kém sao?”
Hứa Thanh Ca truy hỏi: “Thân máy ảnh của cháu đâu ạ?”
“Chờ cháu đủ tiền mua phụ kiện máy ảnh rồi chú liền đưa thân máy cho.” Bị cô nhắc đến Tiểu Tinh, Hứa Nhàn Nguyệt hệt như bị cô dẫm đuôi một cái, sắc mặt mất hứng, “Xuỳ xuỳ xuỳ, chú cần phải keo kiệt chút tiền ấy với cháu à?”
Hứa Thanh Ca cực kỳ đắc ý, cười đi phòng bếp tố cáo với mẹ Hứa đang nấu cơm, sau đó thì về phòng, xem thử video ngắn lần trước của cô có nhận được nhiều quà tặng hay không.
Lại sau đó nữa, cô đột nhiên nhớ đến Tần Tuyển ở nhà bên cạnh.
Không thể không thừa nhận, từ lúc bắt đầu quen biết Tần Tuyển, mỗi ngày mỗi ngày, Hứa Thanh Ca dần dần thích anh, từng giọt từng giọng nhỏ như hạt cát tích tụ.
Hôm nay, cô lại thích anh thêm chút nữa rồi.
Từ việc đau lòng anh, từ sự bảo vệ của anh đối với cô, đến việc anh không thèm che giấu tình cảm với cô.
Mỗi ngày một chút, tình cảm ấy càng tăng lên, Hứa Thanh Ca trộm thích anh trai nhỏ này, tuy rằng anh luôn bắt nạt cô, còn rất xấu tính.
Nhưng mà, cô lại có hơi mong chờ được anh bày tỏ. Cũng không cần tới mức bày tỏ đâu, chỉ cần anh hỏi cô một câu, rằng cô có đồng ý làm bạn gái của anh hay không, nhất định cô sẽ gật đầu đồng ý.
Hứa Thanh Ca chải tóc hai cái, soi gương một lát rồi vỗ vỗ mặt mình cho nó đừng đỏ nữa, sau đó ngồi ở đầu giường video call với Tần Tuyển.
Trong ngực anh đang ôm Tỷ Tỷ và Muội Muội, một mèo một cún đặc biệt ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, tựa như tụi nó đã quậy phá một ngày, lúc này được chủ nhân dịu dàng bế lên, lập tức thoải mái làm ổ.
Tần Tuyển cố ý trêu ghẹo cô, “Không phải em nói ăn cơm xong mới video call à? Nhanh như vậy đã nhớ anh rồi sao?”
Mặt cô đỏ lên, nhưng ngại phải thừa nhận, chỉ đắp mặt nạ lên mặt, nói: “Mới không có đâu, chỉ là em buồn chán thôi ạ.”
“Cũng được,” Tần Tuyển cười nhẹ, “Em đang buồn chán mà có thể nhớ tới anh, đấy là vinh hạnh của anh rồi.”
Lúc nói chuyện, quả thật anh có điểm không đứng đắn, Hứa Thanh Ca không nói tiếp chủ đề này nữa, nhỏ giọng nói: “Chú nhỏ của em tới nhà, ba mẹ em đang ở trong bếp.”
Tần Tuyển nhớ lại ngày đó gặp Hứa Nhàn Nguyệt, cười khẽ một tiếng, sau đó vờ như ấm ứng nói: “Hình như chú nhỏ của em không có ấn tượng tốt với anh thì phải.”
Hứa Thanh Ca hiểu vì sao Hứa Nhàn Nguyệt lại để ý chuyện giữa cô và Tần Tuyển như vậy, lập tức giải thích cho anh nghe:
“Bởi vì chị Thanh Hoan bị Phó Nhất Ngôn lừa gạt tới tay nên mới nổi giận đấy ạ, cho nên chú nhỏ cực kỳ sợ rằng em cũng bị lừa. Đúng rồi, em quên nói cho anh, chị Thanh Hoan là con gái của bác cả em, lớn hơn em hai tuổi, chị ấy là theo chú nhỏ học tiếng Pháp.”
Phó Nhất Ngôn?
Tần Tuyển đặc biệt nhớ cái tên này, hồi tưởng lại lần Hứa Thanh Ca bị đổ cà phê lên tay ở rạp chiếu phim kia, chính Phó Nhất Ngôn này đã nhận điện thoại của anh.
Sau đó cô muốn sửa điện thoại, cũng là tìm Phó Nhất Ngôn sửa giúp.
Đã rất nhiều lần, Tần Tuyển muốn hỏi cậu ta là ai, nhưng anh không phải người ích kỷ, còn chưa đến mức không cho Hứa Thanh Ca tiếp xúc với bạn bè nào là con trai.
Bây giờ xem ra… Phó Nhất Ngôn là anh rể của cô nhỉ?
Hơn nữa, hình như cậu ta đã lừa gạt chị họ Thanh Hoan của cô?
Tay trái của anh chậm rãi vuốt ve mèo con, trong đầu thầm nghĩ bản thân có nên đến hỏi thử Phó Nhất Ngôn này một chút rằng Thanh Hoan đã giận cậu ta bao lâu hay không?
Tuy rằng Tần Tuyển không chắc sẽ có thể tiến xa với cô, nhưng nếu như ngày nào đó, anh bị lộ chuyện, không phải nên đề phòng hậu hoạ trước sao?
Hứa Thanh Ca và Hứa Thanh Hoan là chị em họ, có lẽ tính cách có phần tương đồng.
“Chị họ Thanh Hoan của em… giận Phó Nhất Ngôn à?” Tần Tuyển giả vờ lơ đãng hỏi.
“Đúng ạ, chị ấy rất giận.”
“Vậy chị ấy… giận bao lâu?”
Hứa Thanh Ca nhớ lại, đáp: “Hình như là giận hết một học kỳ đấy ạ.”
Tần Tuyển: “…”
Một học kỳ là bốn lần nửa tháng.
Hứa Thanh Ca trở người, dáng vẻ tản mạn. Nhớ đến chuyện Hứa Nhàn Nguyệt ở bên ngoài, cô bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Tần Tuyển, “Học trưởng, anh không có gạt em gì đâu, phải không ạ?”
Tần Tuyển đang tính nhẩm bốn lần nửa tháng là bao nhiêu tiếng đồng hồ, bất thình lình bị cô hỏi như vậy, anh còn tưởng mình nghe lầm, “Sao cơ?”
Trực giác của Hứa Thanh Ca chợt nhảy lên, “Anh không nghe rõ em nói ạ? Bây giờ nghe rõ chưa?”
Tần Tuyển nghe rõ, chỉ là nhất thời không biết nên trả lời thế nào, cho nên anh mới vờ như nghe không rõ mà hỏi lại. Tận dụng kéo dài thời gian để tìm được lý do phủ nhận, đây là kỹ xảo mà cô vẫn luôn quen dùng khi đối phó với ba mẹ Hứa.
Bây giờ Tần Tuyển cũng dùng kỹ xảo này, cô lập tức cảm thấy có gì không đúng.
Tần Tuyển thất thần một lát, lập tức khôi phục lại ý cười thường ngày, “Anh không nghe rõ, em nói gì cơ?”
Sắc mặt của Hứa Thanh Ca nghiêm túc cực kỳ, một bộ dáng vẻ của bạn gái khi hỏi cung: Em không có nói giỡn với anh, anh phải nghiêm túc trả lời đi. và cả phương thức mà người bạn gái vẫn hay dùng để cảnh cáo: Anh dám gạt em thì anh chết chắc!
Vốn dĩ Tần Tuyển còn đang trấn tĩnh, nhưng nhìn tới dáng vẻ nghiêm túc của cô, câu phủ nhận đã lên tới miệng bỗng nhiên trở nên khó mà nói ra.
Anh trầm mặc hai giây.
Hứa Thanh Ca mơ hồ cảm giác như mình dần thấy được một bí mật rất lớn, “Có phải anh đang giấu em chuyện gì phải không?”
Hứa Thanh Ca không tin được, “Là chuyện gì mà tới bản thân anh còn không nói ra lời hả? Tần Tuyển!”
Thấy tình huống bây giờ thành ra vậy, Tần Tuyển thật không thành thật nổi, cười khẽ hỏi: “Anh không có lừa em gì nha, mà anh có thể lừa em cái gì đâu chứ?”
Hứa Thanh Ca không nghĩ ra được cách nào để uy hiếp anh. Cô nhấp môi suy nghĩ nửa ngày, bắt anh thề độc một câu, “Vậy anh thề đi, thề rằng mình không có dối lừa gì em khiến em phải tức giận cả. Nếu như anh lừa em… thì đời này của anh sẽ không có được bạn gái nào họ Hứa!!!”
Tần Tuyển: “…”
Thề như vậy cũng quá độc rồi.
Tần Tuyển trấn tĩnh nói sang chuyện khác, “Dì Hứa nấu gì ngon cho em ăn vậy?”
“???” Hứa Thanh Ca từ trên giường bật dậy.
Anh đang trốn tránh!!!
Như vậy chứng minh, anh thật sự có! Lừa! Cô!
…
Tới buổi cơm chiều, Hứa Thanh Ca không nhận được tin nhắn tự thú của Tần Tuyển, cho nên khẩu vị không tốt chút nào.
Hứa Nhàn Nguyệt nhìn đến biểu tình của cô lập tức biết cô đang giận ai.
Y hứng thú hỏi: “Cháu đang giận anh trai nhỏ hàng xóm à?”
Hứa Thanh Ca trộm liếc qua ba mẹ Hứa, sợ rằng họ sẽ cho rằng giữa cô và anh có chuyện gì, “Không có ạ, cháu đang suy nghĩ chuyện kiếm tiền mua máy ảnh thôi. Mẹ, thật sự là một ngàn tệ mẹ cũng không giúp con sao ạ?”
Mẹ Hứa đang kẹp cánh gà trong chén, đoán chừng nể mặt Hứa Nhàn Nguyệt đang ở đây, bà lập tức kiên nhẫn giải thích cho cô:
“Bé con Ngọt Ngào à, con muốn đi du lịch, mẹ có thể cho tiền, nhưng con muốn tiêu tiền vào sở thích của mình, vẫn nên là con tự lực kiếm tiền. Tự lực không được thì nên mãn nguyện với những gì mình đang có đi. Con mười tám tuổi rồi, mẹ có thể mua máy ảnh cho con để phục vụ mục đích học tập, nhưng sẽ không mua nó chỉ vì con thích.”
Hứa Nhàn Nguyệt nghe đến vui vẻ, tổng kết toẹt ra, “Máy ảnh đồng âm với nghèo ba đời, mẹ cháu là đang sợ tiền trong nhà bại trong tay cháu đấy.”
Hứa Thanh Ca: “…”
Buồn phiền trong lòng cô lại tăng thêm một chút.
Sau khi ăn xong, Hứa Nhàn Nguyệt về nhà, Hứa Thanh Ca tiễn y ra cửa.
Vừa đẩy cửa ra thì vô tình gặp Tần Tuyển đang giơ tay muốn gõ cửa.
“Ồ,” Hứa Nhàn Nguyệt chắn lại tầm mắt của Hứa Thanh Ca, “Cậu là?”
Chiều cao của Tần Tuyển và Hứa Nhàn Nguyệt không chênh lệch lắm, chỉ là khi Tần Tuyển cúi đầu, thoạt nhìn sẽ thấp hơn Hứa Nhàn Nguyệt nửa cái đầu.
Tần Tuyển rũ mi cụp mắt, ngoan ngoãn lễ phép, “Chào chú nhỏ ạ.”
“Ai là chú nhỏ của cậu?” Hứa Nhàn Nguyệt cười.
Tần Tuyển đỡ cửa nhà lại, “Chú nhỏ, Tiểu Thanh Ca có ở nhà không ạ?”
Hứa Nhàn Nguyệt cho rằng anh tới tìm cô để vuốt giận, vừa định nói rằng cô không có ở nhà thì…
Hứa Thanh Ca phía sau lưng y đã lạnh nhạt nói: “Tiểu Thanh Ca không có ở nhà đâu ạ.”
_____
[1] Raw: 软体动物 | Convert: động vật nhuyễn thể -> Trans + Edit: động vật thân mềm (‘nhuyễn’ = mềm; ‘thể’ = cơ thể/thân mình).
[2] Raw: 钟繁星 | Convert: chung đầy sao -> Trans + Edit: Chung Đông Tinh (chữ 繁 = nhiều/đông/dày đặc; chữ 星 = ngôi sao/tinh tú).
[3] Raw: 单反 – 三代 | Convert: đan phản – tam đại -> Trans + Edit: máy ảnh đồng âm với nghèo ba đời.
Sau khi về đến nhà, Hứa Thanh Ca và Tần Tuyển ra khỏi thang máy, mỗi người mỗi ngả, đưa lưng về phía nhau, tự về nhà mình.
Thời điểm Hứa Thanh Ca cúi đầu lấy chìa khoá nhà, cũng không hiểu vì sao cô lại nhớ đến khoảnh khắc anh hôn lên mu bàn tay mình. Cô có cảm giác như anh đang đi vào trong lòng mình vậy, không hiểu sao mặt liền đỏ lên.
Mà thời điểm Tần Tuyển cúi đầu lấy chìa khoá nhà, anh cũng ngừng lại.
Ngọn đèn ngoài hành lang u ám, không ai phát ra động tĩnh, cứ u lặng như vậy, ngọn đèn như có như không có hoá thành một ngọn lửa lay động giữa hai người.
Tần Tuyển cười nhẹ, xoa xoa mi tâm. Anh quay đầu lại, nhìn về phía cô gái nhỏ đang mặc bộ váy xinh đẹp, “Tiểu Thanh Ca này.”
“Dạ?” Hứa Thanh Ca tuỳ ý quay đầu lại, cố gắng không để anh thấy mặt mình đang đỏ lên.
“Từ lúc ăn cơm tối xong, sao số lần em nhìn thẳng vào anh ít thế?” Tần Tuyển cười hỏi.
Trên mặt Hứa Thanh Ca có điểm nóng lên, vội vàng ‘hừ’ một tiếng rồi mở cửa vào nhà.
Cô gần như là chạy trối chết, trốn vào trong nhà, chợt nghe thấy phòng khách truyền đến tiếng nói chuyện, cô ngẩn cả người.
“Chú nhỏ? Sao chú lại tới đây ạ?”
“Đã lâu không gặp cháu nên tới thăm một chút.”
Hứa Nhàn Nguyệt giống như động vật thân mềm [1] ngồi phịch trên ghế sofa, chậm rì rì nâng mi nhìn cô, “Cháu về cùng với anh trai nhỏ hàng xóm à? Sao mặt lại đỏ như cua hấp thế?”
Hứa Thanh Ca chột dạ cúi đầu, hoảng hốt đổi dép lê vào, đi vào phòng tắm, “Cháu vô tình gặp trên đường thôi ạ.”
Hứa Nhàn Nguyệt ‘ồ’ một tiếng, đứng dậy khỏi ghế sofa, đi theo sau lưng Hứa Thanh Ca. Y làm như vô hình dựa lên khung cửa, “Cháu yêu Ngọt Ngào này, cháu là vô tình ra cửa đã gặp anh trai nhỏ hàng xóm, hay là lúc về mới vô tình gặp?”
Hứa Thanh Ca: “…” Hình như là cô vừa ra cửa đã gặp…
Sao chú nhỏ lại có thể đoán được nhỉ? Ba mẹ cô đâu có nghi ngờ gì đâu?
Hứa Thanh Ca bị người làm bác sĩ là mẹ Hứa dạy rằng, rửa tay phải rửa lâu và kỹ. Dưới dòng nước ào ào lên tay, cô giả vờ như không nghe thấy hàm ý trong lời chú nhỏ nói.
Hứa Nhàn Nguyệt lại thừa hưởng giáo dục đến mức rèn được đôi mắt nhạy bén, lúc này đôi mắt của y hệt như máy quét rà trên người cô.
Hứa Nhàn Nguyệt thở dài một hơi, nói: “Cháu yêu Ngọt Ngào này.”
Hứa Thanh Ca nhấp miệng, nhìn y qua gương, “Chú có việc gì sao ạ?”
“Chú sợ cháu bị anh trai nhỏ hàng xóm lừa mất.”
“Sao lại sợ ạ?” Hứa Thanh Ca không hiểu.
“Cháu chưa từng nghe Trương Vô Kỵ khuyên vợ của mình sao? Đừng quá tin tưởng anh trai nuôi nào hết, thằng nào càng lớn càng đẹp trai, sẽ càng dễ gạt người.”
Hứa Thanh Ca: “…” Cũng có đạo lý.
Cô cẩn thận nhìn chằm chằm vị chú nhỏ độc thân siêu cấp đẹp trai của mình, nhanh mồm lẹ mép nói: “Cháu nghe chị Thanh Hoan nói gần đây chú đang ở cùng một cô giáo dạy tiếng Pháp, tên là Sophie đúng không? Vậy ra chú cũng muốn lừa ngôi sao nhỏ người ta đấy à?”
Hứa Nhàn Nguyệt không vui nhíu mày, “Thanh Hoan bị mù nên nói bừa.”
“Nói bừa gì chứ? Cháu còn biết cô ấy tên là Chung Đông Tinh [2], là nghiên cứu sinh ngành Ngôn ngữ Pháp nha.”
Hứa Nhàn Nguyệt: “…”
Rốt cục Hứa Thanh Ca lấy được lợi thế, nhảy lên chụp lấy bả vai của Hứa Nhàn Nguyệt, đắc ý nháy mắt nhìn y, “Chú xem, cháu gái của chú có phải rất thông minh hay không?”
“Cái này thì có gì mà thông minh chứ?” Hứa Nhàn Nguyệt lạnh lùng đẩy đầu cô ra, “Cháu và Thanh Hoan đấy, hai đứa kẻ tám lạng người nửa cân, con bé bị Nhất Ngôn lừa rồi, cháu còn kém sao?”
Hứa Thanh Ca truy hỏi: “Thân máy ảnh của cháu đâu ạ?”
“Chờ cháu đủ tiền mua phụ kiện máy ảnh rồi chú liền đưa thân máy cho.” Bị cô nhắc đến Tiểu Tinh, Hứa Nhàn Nguyệt hệt như bị cô dẫm đuôi một cái, sắc mặt mất hứng, “Xuỳ xuỳ xuỳ, chú cần phải keo kiệt chút tiền ấy với cháu à?”
Hứa Thanh Ca cực kỳ đắc ý, cười đi phòng bếp tố cáo với mẹ Hứa đang nấu cơm, sau đó thì về phòng, xem thử video ngắn lần trước của cô có nhận được nhiều quà tặng hay không.
Lại sau đó nữa, cô đột nhiên nhớ đến Tần Tuyển ở nhà bên cạnh.
Không thể không thừa nhận, từ lúc bắt đầu quen biết Tần Tuyển, mỗi ngày mỗi ngày, Hứa Thanh Ca dần dần thích anh, từng giọt từng giọng nhỏ như hạt cát tích tụ.
Hôm nay, cô lại thích anh thêm chút nữa rồi.
Từ việc đau lòng anh, từ sự bảo vệ của anh đối với cô, đến việc anh không thèm che giấu tình cảm với cô.
Mỗi ngày một chút, tình cảm ấy càng tăng lên, Hứa Thanh Ca trộm thích anh trai nhỏ này, tuy rằng anh luôn bắt nạt cô, còn rất xấu tính.
Nhưng mà, cô lại có hơi mong chờ được anh bày tỏ. Cũng không cần tới mức bày tỏ đâu, chỉ cần anh hỏi cô một câu, rằng cô có đồng ý làm bạn gái của anh hay không, nhất định cô sẽ gật đầu đồng ý.
Hứa Thanh Ca chải tóc hai cái, soi gương một lát rồi vỗ vỗ mặt mình cho nó đừng đỏ nữa, sau đó ngồi ở đầu giường video call với Tần Tuyển.
Trong ngực anh đang ôm Tỷ Tỷ và Muội Muội, một mèo một cún đặc biệt ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, tựa như tụi nó đã quậy phá một ngày, lúc này được chủ nhân dịu dàng bế lên, lập tức thoải mái làm ổ.
Tần Tuyển cố ý trêu ghẹo cô, “Không phải em nói ăn cơm xong mới video call à? Nhanh như vậy đã nhớ anh rồi sao?”
Mặt cô đỏ lên, nhưng ngại phải thừa nhận, chỉ đắp mặt nạ lên mặt, nói: “Mới không có đâu, chỉ là em buồn chán thôi ạ.”
“Cũng được,” Tần Tuyển cười nhẹ, “Em đang buồn chán mà có thể nhớ tới anh, đấy là vinh hạnh của anh rồi.”
Lúc nói chuyện, quả thật anh có điểm không đứng đắn, Hứa Thanh Ca không nói tiếp chủ đề này nữa, nhỏ giọng nói: “Chú nhỏ của em tới nhà, ba mẹ em đang ở trong bếp.”
Tần Tuyển nhớ lại ngày đó gặp Hứa Nhàn Nguyệt, cười khẽ một tiếng, sau đó vờ như ấm ứng nói: “Hình như chú nhỏ của em không có ấn tượng tốt với anh thì phải.”
Hứa Thanh Ca hiểu vì sao Hứa Nhàn Nguyệt lại để ý chuyện giữa cô và Tần Tuyển như vậy, lập tức giải thích cho anh nghe:
“Bởi vì chị Thanh Hoan bị Phó Nhất Ngôn lừa gạt tới tay nên mới nổi giận đấy ạ, cho nên chú nhỏ cực kỳ sợ rằng em cũng bị lừa. Đúng rồi, em quên nói cho anh, chị Thanh Hoan là con gái của bác cả em, lớn hơn em hai tuổi, chị ấy là theo chú nhỏ học tiếng Pháp.”
Phó Nhất Ngôn?
Tần Tuyển đặc biệt nhớ cái tên này, hồi tưởng lại lần Hứa Thanh Ca bị đổ cà phê lên tay ở rạp chiếu phim kia, chính Phó Nhất Ngôn này đã nhận điện thoại của anh.
Sau đó cô muốn sửa điện thoại, cũng là tìm Phó Nhất Ngôn sửa giúp.
Đã rất nhiều lần, Tần Tuyển muốn hỏi cậu ta là ai, nhưng anh không phải người ích kỷ, còn chưa đến mức không cho Hứa Thanh Ca tiếp xúc với bạn bè nào là con trai.
Bây giờ xem ra… Phó Nhất Ngôn là anh rể của cô nhỉ?
Hơn nữa, hình như cậu ta đã lừa gạt chị họ Thanh Hoan của cô?
Tay trái của anh chậm rãi vuốt ve mèo con, trong đầu thầm nghĩ bản thân có nên đến hỏi thử Phó Nhất Ngôn này một chút rằng Thanh Hoan đã giận cậu ta bao lâu hay không?
Tuy rằng Tần Tuyển không chắc sẽ có thể tiến xa với cô, nhưng nếu như ngày nào đó, anh bị lộ chuyện, không phải nên đề phòng hậu hoạ trước sao?
Hứa Thanh Ca và Hứa Thanh Hoan là chị em họ, có lẽ tính cách có phần tương đồng.
“Chị họ Thanh Hoan của em… giận Phó Nhất Ngôn à?” Tần Tuyển giả vờ lơ đãng hỏi.
“Đúng ạ, chị ấy rất giận.”
“Vậy chị ấy… giận bao lâu?”
Hứa Thanh Ca nhớ lại, đáp: “Hình như là giận hết một học kỳ đấy ạ.”
Tần Tuyển: “…”
Một học kỳ là bốn lần nửa tháng.
Hứa Thanh Ca trở người, dáng vẻ tản mạn. Nhớ đến chuyện Hứa Nhàn Nguyệt ở bên ngoài, cô bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Tần Tuyển, “Học trưởng, anh không có gạt em gì đâu, phải không ạ?”
Tần Tuyển đang tính nhẩm bốn lần nửa tháng là bao nhiêu tiếng đồng hồ, bất thình lình bị cô hỏi như vậy, anh còn tưởng mình nghe lầm, “Sao cơ?”
Trực giác của Hứa Thanh Ca chợt nhảy lên, “Anh không nghe rõ em nói ạ? Bây giờ nghe rõ chưa?”
Tần Tuyển nghe rõ, chỉ là nhất thời không biết nên trả lời thế nào, cho nên anh mới vờ như nghe không rõ mà hỏi lại. Tận dụng kéo dài thời gian để tìm được lý do phủ nhận, đây là kỹ xảo mà cô vẫn luôn quen dùng khi đối phó với ba mẹ Hứa.
Bây giờ Tần Tuyển cũng dùng kỹ xảo này, cô lập tức cảm thấy có gì không đúng.
Tần Tuyển thất thần một lát, lập tức khôi phục lại ý cười thường ngày, “Anh không nghe rõ, em nói gì cơ?”
Sắc mặt của Hứa Thanh Ca nghiêm túc cực kỳ, một bộ dáng vẻ của bạn gái khi hỏi cung: Em không có nói giỡn với anh, anh phải nghiêm túc trả lời đi. và cả phương thức mà người bạn gái vẫn hay dùng để cảnh cáo: Anh dám gạt em thì anh chết chắc!
Vốn dĩ Tần Tuyển còn đang trấn tĩnh, nhưng nhìn tới dáng vẻ nghiêm túc của cô, câu phủ nhận đã lên tới miệng bỗng nhiên trở nên khó mà nói ra.
Anh trầm mặc hai giây.
Hứa Thanh Ca mơ hồ cảm giác như mình dần thấy được một bí mật rất lớn, “Có phải anh đang giấu em chuyện gì phải không?”
Hứa Thanh Ca không tin được, “Là chuyện gì mà tới bản thân anh còn không nói ra lời hả? Tần Tuyển!”
Thấy tình huống bây giờ thành ra vậy, Tần Tuyển thật không thành thật nổi, cười khẽ hỏi: “Anh không có lừa em gì nha, mà anh có thể lừa em cái gì đâu chứ?”
Hứa Thanh Ca không nghĩ ra được cách nào để uy hiếp anh. Cô nhấp môi suy nghĩ nửa ngày, bắt anh thề độc một câu, “Vậy anh thề đi, thề rằng mình không có dối lừa gì em khiến em phải tức giận cả. Nếu như anh lừa em… thì đời này của anh sẽ không có được bạn gái nào họ Hứa!!!”
Tần Tuyển: “…”
Thề như vậy cũng quá độc rồi.
Tần Tuyển trấn tĩnh nói sang chuyện khác, “Dì Hứa nấu gì ngon cho em ăn vậy?”
“???” Hứa Thanh Ca từ trên giường bật dậy.
Anh đang trốn tránh!!!
Như vậy chứng minh, anh thật sự có! Lừa! Cô!
…
Tới buổi cơm chiều, Hứa Thanh Ca không nhận được tin nhắn tự thú của Tần Tuyển, cho nên khẩu vị không tốt chút nào.
Hứa Nhàn Nguyệt nhìn đến biểu tình của cô lập tức biết cô đang giận ai.
Y hứng thú hỏi: “Cháu đang giận anh trai nhỏ hàng xóm à?”
Hứa Thanh Ca trộm liếc qua ba mẹ Hứa, sợ rằng họ sẽ cho rằng giữa cô và anh có chuyện gì, “Không có ạ, cháu đang suy nghĩ chuyện kiếm tiền mua máy ảnh thôi. Mẹ, thật sự là một ngàn tệ mẹ cũng không giúp con sao ạ?”
Mẹ Hứa đang kẹp cánh gà trong chén, đoán chừng nể mặt Hứa Nhàn Nguyệt đang ở đây, bà lập tức kiên nhẫn giải thích cho cô:
“Bé con Ngọt Ngào à, con muốn đi du lịch, mẹ có thể cho tiền, nhưng con muốn tiêu tiền vào sở thích của mình, vẫn nên là con tự lực kiếm tiền. Tự lực không được thì nên mãn nguyện với những gì mình đang có đi. Con mười tám tuổi rồi, mẹ có thể mua máy ảnh cho con để phục vụ mục đích học tập, nhưng sẽ không mua nó chỉ vì con thích.”
Hứa Nhàn Nguyệt nghe đến vui vẻ, tổng kết toẹt ra, “Máy ảnh đồng âm với nghèo ba đời, mẹ cháu là đang sợ tiền trong nhà bại trong tay cháu đấy.”
Hứa Thanh Ca: “…”
Buồn phiền trong lòng cô lại tăng thêm một chút.
Sau khi ăn xong, Hứa Nhàn Nguyệt về nhà, Hứa Thanh Ca tiễn y ra cửa.
Vừa đẩy cửa ra thì vô tình gặp Tần Tuyển đang giơ tay muốn gõ cửa.
“Ồ,” Hứa Nhàn Nguyệt chắn lại tầm mắt của Hứa Thanh Ca, “Cậu là?”
Chiều cao của Tần Tuyển và Hứa Nhàn Nguyệt không chênh lệch lắm, chỉ là khi Tần Tuyển cúi đầu, thoạt nhìn sẽ thấp hơn Hứa Nhàn Nguyệt nửa cái đầu.
Tần Tuyển rũ mi cụp mắt, ngoan ngoãn lễ phép, “Chào chú nhỏ ạ.”
“Ai là chú nhỏ của cậu?” Hứa Nhàn Nguyệt cười.
Tần Tuyển đỡ cửa nhà lại, “Chú nhỏ, Tiểu Thanh Ca có ở nhà không ạ?”
Hứa Nhàn Nguyệt cho rằng anh tới tìm cô để vuốt giận, vừa định nói rằng cô không có ở nhà thì…
Hứa Thanh Ca phía sau lưng y đã lạnh nhạt nói: “Tiểu Thanh Ca không có ở nhà đâu ạ.”
_____
[1] Raw: 软体动物 | Convert: động vật nhuyễn thể -> Trans + Edit: động vật thân mềm (‘nhuyễn’ = mềm; ‘thể’ = cơ thể/thân mình).
[2] Raw: 钟繁星 | Convert: chung đầy sao -> Trans + Edit: Chung Đông Tinh (chữ 繁 = nhiều/đông/dày đặc; chữ 星 = ngôi sao/tinh tú).
[3] Raw: 单反 – 三代 | Convert: đan phản – tam đại -> Trans + Edit: máy ảnh đồng âm với nghèo ba đời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook