Thoạt Nhìn Em Rất Mlem
-
Chương 44: Khẽ hôn
Edit: Xiao Yi.
Hứa Thanh Ca vừa nói xong những lời này, đáy mắt của Tần Tuyển lập tức tràn ra ý cười ôn nhu.
Thấy cô bảo vệ mình như vậy khiến cho đáy lòng của anh cảm thấy ấm áp. Mặc kệ là ai, nếu như nghe được lời này của cô, trái tim làm sao có thể cưỡng lại đây?
Sắc mặt Tần Tuyển thấp thoáng ý cười, dường như cô đang xem anh là bạn trai, cho nên kiên định bảo vệ, lời nói có sức nặng mà rất ngọt.
Sắc mặt của Tần Mộc Chinh lại kém cực kỳ, nhưng Tiêu Dĩnh lại mỉm cười khi thấy người khác gặp hoạ.
Tần Mộc Chinh nổi giận, “Đúng là con nhóc mất dạy, miệng lưỡi hỗn láo!”
Hứa Thanh Ca không ngờ ông ta lại dám mắng thẳng mặt người khác như vậy.
Cô đang muốn cãi lại ông ta nói ai mất dạy, Tần Tuyển đột nhiên cất giọng trước: “Ông có giáo dưỡng, chính là gây khó dễ với một cô gái nhỏ mười tám tuổi sao?”
Sắc mặt Tần Mộc Chinh cứng lại như xác chết.
“Tôi thật may mắn vì được cô ấy bảo vệ khi có kẻ tới làm phiền mình,” Tần Tuyển cười nói: “Nhưng ông nhìn xem bà dì đang ôm vai đứng bên cạnh mình xem? Cười đến châm biếm thật đấy.”
Tần Mộc Chinh quay đầu lại, lập tức nhìn thấy vẻ mặt vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ của Tiêu Dĩnh. Mà cô ta cũng chưa kịp thu lại sắc mặt, lúng túng nói: “Em, em không có, em không cười anh.”
“Cô thật đáng hổ thẹn mà!” Tần Mộc Chinh giận đến hai mắt trừng lớn.
Tần Tuyển không muốn ở lại xem họ diễn trò, chỉ quay người đưa Hứa Thanh Ca rời đi, không hề quay đầu lại.
Mà ở phía sau, Tần Mộc Chinh mắng Tiêu Dĩnh, toàn bộ tức giận đối với Tần Tuyển và Hứa Thanh Ca đều trút lên người cô ta.
Trước đây, Tần Mộc Chinh quả thật là một người vừa anh tuấn vừa lỗi lạc. Nhưng sau khi bao dưỡng Tiêu Dĩnh, ông ta dần trở nên tuỳ tiện và dơ bẩn, không còn ổn trọng nữa, thường xuyên khiến cho Lữ Hỉ Doanh sinh nghi. Từ tận đáy lòng, bà thầm nhủ vì sao bản thân lại đồng ý gả cho người đàn ông như vậy?
Tuy rằng không phục, nhưng Tiêu Dĩnh cũng không nói gì được, chỉ có thể nhẹ giọng vuốt giận gã đàn ông.
Tay của Hứa Thanh Ca rất nhỏ, vẫn luôn đặt trong lòng bàn tay của Tần Tuyển, sau khi rời khỏi đó hai bước, cô chủ động khoác tay anh.
Tần Tuyển rũ mi nhìn cô, còn cô ngẩng đầu, tặng cho anh nụ cười dịu dàng nhất, “Anh ơi, hôm nay là một ngày nắng đấy ạ.”
Thần sắc của anh khựng lại, lập tức giãn ra một chút, tựa như khối băng được ánh mặt trời nóng hổi phủ xuống, từng chút hoà tan, cuối cùng trở nên dạt dào ấm áp.
Ở triển lãm ảnh của chính mình lại đụng phải Tần Mộc Chinh, anh thật sự rất buồn phiền, cực kỳ buồn phiền. Bởi vì lần đầu tiên chạm vào máy ảnh là năm sáu tuổi, Tần Mộc Chinh đã đích thân cầm tay anh mà hướng dẫn.
Cảm xúc mâu thuẫn ấy khiến Tần Tuyển vừa bực bội vừa khổ sở.
Trong lòng anh, Tần Mộc Chinh là một bóng ma. Mỗi khi bóng ma xuất hiện, anh lại theo bản năng không muốn để Hứa Thanh Ca thấy được.
Ba ruột của anh bỏ tiền bao dưỡng một sinh viên hai mươi tuổi, chuyện đó làm anh cực kỳ hổ thẹn.
Nhưng Hứa Thanh Ca lại không để ý mấy chuyện này, trái lại còn giống như một chiến binh, vì anh chiến đấu.
May mắn của anh chính là cô gái nhỏ bên cạnh này. Cô khiến cơn mưa dầm đã lâu của lòng anh dần tạnh, chậm rãi chuyển thành trời trong nắng ấm.
…
Tần Tuyển đưa cô dạo rất lâu, cuối cùng chưa kịp ra về đã bị Cao Hữu Kỳ cấp tốc gọi lại. Y vẫn tránh mặt Hứa Thanh Ca, làm mặt quỷ với anh.
Vì cô mà tâm tình của Tần Tuyển đã tốt hơn. Anh cũng hiểu được việc làm của Cao Hữu Kỳ, cho nên khẽ gật đầu với y một cái rồi đưa cô lên tầng hai.
“Chúng ta đi đâu thế ạ? Không trở về sao?” Hứa Thanh Ca hỏi.
“Anh đi gặp bạn, lên lầu dạo một chút đi.”
Hứa Thanh Ca còn nhớ lúc nói chuyện điện thoại, anh đã nhắc đến một nữ giám đốc đang theo đuổi mình, “Là nữ giám đốc kia ạ?”
Nếu cô không nói, Tần Tuyển đã sớm quên. Lúc lên tới lầu hai triển lãm, anh để cô nghỉ phòng bình phẩm ảnh, cười khẽ, “Lần này là một người bạn, giới tính nam, cũng làm trong nhiếp ảnh. Em ngồi đây chơi điện thoại một lát nhé, mười phút sau anh sẽ quay lại.”
Hứa Thanh Ca ngoan ngoãn ngồi xuống, tâm trạng có hơi mơ hồ, thầm nghĩ mối quan hệ của Tần Tuyển thật rộng, chỗ nào cũng có người quen của anh.
Hứa Thanh Ca nhìn theo bóng lưng đang rời đi của anh bên ngoài cửa sổ, đột nhiên có hơi đau lòng vì anh. Có một người ba như vậy, nơi sâu nhất trong lòng anh nhất định là không dễ chịu gì.
Thật muốn ôm anh một cái.
…
Cao Hữu Kỳ đã tổng hợp một album bìa cứng về những bức ảnh mà Tần Tuyển đã chụp. Tuy mở triển lãm ảnh vì giá trị thương mại nhưng giá trị của tác phẩm cũng phải đi đôi với người nhiếp ảnh gia đã chụp ra nó.
Tần Tuyển thản nhiên ngồi trên ghế sofa, ký tên lên từng quyển từng quyển một. Chữ ‘Ngộ Khanh’ [1] có quá nhiều nét, cho nên trước đây anh đã thay bằng một cái tên đơn giản là ‘Nhất Khẩu’ [2], ký một nét rồi vòng một cái là xong.
Mặc dù Tần Tuyển vẫn chưa nói gì, sắc mặt cũng bình tĩnh, nhưng Cao Hữu Kỳ nhìn ra được bên dưới sự bình tĩnh ấy là sóng thần đang cuộn trào mãnh liệt.
Cao Hữu Kỳ dùng ngữ điệu vui đùa, thả lỏng nói: “Cô gái vừa nãy là ai thế?”
Động tác ký tên trên tay Tần Tuyển vẫn không ngừng, “Bạn gái của tôi.”
“Bạn gái tương lai?” Cao Hữu Kỳ trêu chọc, “Thoạt nhìn cô ấy còn rất nhỏ.”
Tần Tuyển dừng bút, xoa cổ tay phát đau, “Cô ấy đã đủ tuổi rồi.”
Tại sao mỗi lần có người nhìn thấy Hứa Thanh Ca liền cho rằng cô vẫn còn vị thành niên nhỉ?
“Anh thấy cô ấy nhỏ chỗ nào?” Tần Tuyển hỏi.
Hứa Thanh Ca vừa thiện lương vừa đơn thuần, lại bảo vệ anh. Xã hội không hề an phận, thay vào đó chính là phức tạp, nhưng chỉ bằng một câu ‘Hôm nay trời trong nắng ấm’ của cô đã có thể khiến anh bình tĩnh trở lại.
Hứa Thanh Ca như vậy, anh cực kỳ thích, cũng cam tâm tình nguyện đợi cô thấu rõ lòng mình.
“Anh không nói, thì sao nào?” Cao Hữu Kỳ trêu chọc, “Cậu đừng có trừng anh. Đổi lại nữa kết thúc triển lãm, anh sẽ không nói cho cô ấy biết cậu là Ngộ Khanh.”
“… Ờ.” Tần Tuyển nghĩ rằng nếu tương lai muốn quay đầu, còn có thân phận Ngộ Khanh để dùng, cho nên giấu lại để chừa.
Tuy Hứa Thanh Ca thoạt nhìn mềm mại, nhưng tính tình rất lớn, lần trước giận anh thiếu chút nữa là cháy nhà thôi.
Cao Hữu Kỳ thấy Tần Tuyển gật đầu lập tức nhân cơ hội này chụp lại một bức, tức thì chụp được cảnh anh đang ký tên sách.
Trong ảnh là đại nhiếp ảnh gia Ngộ Khanh đích thân hạ bút ký tên, suy tư sâu thẳm, sườn mặt anh tuấn như sao kim.
“Người ta có câu: ‘Mãi mãi không được để lộ nhược điểm của mình cho người khác biết’ nha,” Cao Hữu Kỳ cười nói: “Thầy Ngộ Khanh à, làm phiền ngày mai cậu lại tới ký sách nhé, nếu không anh sẽ đưa bức ảnh này cho cô mỹ nhân kia xem đấy.”
Tần Tuyển nâng mắt nhìn y, suy nghĩ một lát, nghiêng đầu cười nói: “Lòng trả thù của tôi rất mạnh, chờ ngày nào đó tôi tự nói cho cô ấy đi, Cao Hữu Lân anh tự nhiên đi cầu phúc là vừa.”
Cao Hữu Kỳ trầm mặc hồi lâu, tháo thẻ nhân viên trên cổ, đặt xuống trước mặt Tần Tuyển, hít thở cực sâu, nói: “Thầy Ngộ Khanh, ông đây là Cao Hữu Kỳ, không phải Cao Hữu Lân.”
Tần Tuyển: “…”
…
Sau khi hai người đi xem triển lãm ảnh về, thời gian vừa vặn tới giờ cơm tối. Ba mẹ của Hứa Thanh Ca và dì Lữ hẳn đều đang ở nhà, cho nên cô có hơi không muốn về ngay, tìm một cái cớ, “Anh ơi, chúng ta đến công ty được không ạ?”
“Sao thế?”
“Em để quên USB ở công ty ạ.”
Tần Tuyển không có lý do gì để từ chối, liền đưa Hứa Thanh Ca trở lại công ty tìm cái USB kia.
Cuối tuần, công ty không có một bóng người, sau khi tìm được USB, Hứa Thanh Ca vẫn chần chừ chưa muốn về nhà. Cô đi tới phòng trà để rót một ly nước.
Tần Tuyển cười cười nhìn cô. Anh rót một ly cà phê rồi dựa lên bàn bên cạnh phích nước, nghiêng đầu hỏi: “Em có chuyện muốn nói với anh à?”
Hứa Thanh Ca muốn an ủi anh, còn muốn ôm anh một cái, nhưng mà cô ngại.
Cho nên, cô đành ấp úng nói: “Em không… đói lắm.”
Tần Tuyển ít nhiều đoán ra suy nghĩ của cô. Hẳn là cô muốn an ủi anh, nhưng không biết phải an ủi thế nào, tự nhiên sẽ không thể mở miệng được.
Cô gái nhỏ này thật ngọt ngào, cũng thật ấm áp, Tần Tuyển vô thức dẫn đường cho cô.
Anh rũ mi nhìn Hứa Thanh Ca, trong mắt rặn ra sự buồn phiền và khổ sở, “Hẳn là hôm nay em đã nghe được lời nói của hai người kia rồi? Đúng là anh đã đoạt mất phần lớn tài sản của ông ta đấy, có phải em cảm thấy anh rất xấu xa hay không?”
Trong công ty không có một bóng người, cũng không bật đèn, chỉ có sắc trời dần ngả sang tối. Dưới ánh hoàng hôn, chỉ có ngọt đèn cạnh bên phích nước là lập loè còn sáng.
Hứa Thanh Ca cảm thấy không khí nặng đi. Cô buông ly thuỷ tinh xuống, thật lòng nói: “Anh ơi, người xấu không phải là anh đâu ạ, bọn họ mới là người xấu.”
Tuy rằng bình thường, Tần Tuyển vẫn hay trêu chọc và dụ cô giả làm bạn gái của anh, nhưng anh vẫn luôn đưa cô tới những buổi trao đổi học thuật, còn hướng dẫn cho cô cách xử lý công việc trong ngành sản xuất.
Sau khi khai giảng, cô gặp mâu thuẫn với bạn cùng phòng, cũng là anh phân tích cho cô rất nhiều về thời gian năm nhất Đại học ấy, còn giúp cô xoa dịu mâu thuẫn với bạn cùng phòng.
Anh giúp cô xin miễn tập huấn quân sự, giúp cô có được giấy xác nhận thực tập ở công ty, giúp cô làm công tác hậu cần cho những bạn học khác, để cô thuận lợi trải qua nửa tháng huấn luyện quân sự ấy.
Đêm tiệc Trung Thu, cô gặp phiền toái, cũng là Tần Tuyển nhìn ra nhạc phổ của cô có vấn đề, lập tức cho người theo dõi Trang Thần Miểu để điều tra. Còn có Hàn Giai Tịch trong Hội nhiếp ảnh không tôn trọng sở thích của cô, vẫn là anh thay mặt cô nói chuyện.
Tần Tuyển là người sáng lập công ty, đồng thời kiêm luôn chức vị Hội trưởng Hội nhiếp ảnh. Anh vĩ đại, anh tài hoa, anh ôn nhu, nhưng đáy lòng của anh vẫn tồn tại đau khổ vì gã ba ruột kia.
Hứa Thanh Ca chậm rãi tới bên cạnh anh, kiễng chân muốn ôm cổ anh. Nhưng lúc Tần Tuyển đứng thẳng lưng thật sự rất cao, cô đành nói: “Anh, anh cúi xuống một chút.”
Trong lòng Tần Tuyển cười chết, nhưng ngoài mặt vẫn kìm nén lại, nặn ra khổ sở mà cúi đầu, “Có việc gì thế?”
“Để em ôm anh một cái,” Hứa Thanh Ca cà nhắc ôm lấy cổ anh thật chặt, nhẹ nhàng nói: “Anh ơi, anh không cần buồn khổ đâu ạ. Là họ không tốt, còn anh rất tốt cơ mà.”
Tần Tuyển nhắm mắt lại, lắng nghe giọng nói của Hứa Thanh Ca, ngọt ngào khiến người khác muốn nuốt lấy.
Yết hầu của anh khẽ trượt, “Anh tốt bao nhiêu?”
Hứa Thanh Ca không nói rõ được, chỉ hơi nghiêng đầu, hôn lên má anh một cái.
Cả người Tần Tuyển khựng lại.
Hứa Thanh Ca xấu hổ buông anh ra, hai chân vô thức đứng thành chữ V, tuy giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng nghiêm túc cúi đầu nói: “Dù sao anh cũng cực kỳ tốt ạ.”
Tần Tuyển thật sự nhịn không nổi nữa. Tiểu Thanh Ca trước mặt anh sao lại đáng yêu tới thế? Anh khom lưng nhìn gương mặt cúi thấp của cô, khẽ gọi: “Tiểu Thanh Ca này.”
“Dạ?” Hứa Thanh Ca không có thói quen chủ động làm cái gì, gương mặt vẫn đỏ như gấc.
“Nếu anh thật sự tốt như vậy…” Tần Tuyển khẽ cười, “Có thể cho anh hôn em thêm một cái nữa được không?”
Hứa Thanh Ca gần như lập tức giơ tay che miệng mình lại, không tin được nhìn anh. Tại sao anh lại có thể nói trắng ra như vậy chứ?
Cô che miệng muốn bỏ chạy.
Nhưng Tần Tuyển không để cô nhanh chân chạy thoát, anh tức khắc tới gần cô, cầm mu bàn tay của cô lên, dịu dàng hôn xuống.
“Cảm ơn em, Tiểu Thanh Ca, thật lòng rất cảm ơn em.”
_____
[1] Raw: 遇卿 | Convert: Ngộ Khanh -> Trans: gặp người ấy.
Chữ 遇 – ngộ trong đây nghĩa là gặp gỡ (tương phùng/hội ngộ),
Chữ 卿 – khanh trong đây là cách gọi thân thiết, còn ghét ghét thì ‘ngươi’, ‘mày’,…
[2] Raw: 一口 | Convert: một ngụm -> Trans: nhất khẩu.
Chữ 一 – số lượng một/ đầu tiên/nhất; chữ 口 – miệng/khẩu. Hai chữ này đi với nhau có thể hiểu là ‘nhất ngôn’, ‘một lời đã định’.
Hứa Thanh Ca vừa nói xong những lời này, đáy mắt của Tần Tuyển lập tức tràn ra ý cười ôn nhu.
Thấy cô bảo vệ mình như vậy khiến cho đáy lòng của anh cảm thấy ấm áp. Mặc kệ là ai, nếu như nghe được lời này của cô, trái tim làm sao có thể cưỡng lại đây?
Sắc mặt Tần Tuyển thấp thoáng ý cười, dường như cô đang xem anh là bạn trai, cho nên kiên định bảo vệ, lời nói có sức nặng mà rất ngọt.
Sắc mặt của Tần Mộc Chinh lại kém cực kỳ, nhưng Tiêu Dĩnh lại mỉm cười khi thấy người khác gặp hoạ.
Tần Mộc Chinh nổi giận, “Đúng là con nhóc mất dạy, miệng lưỡi hỗn láo!”
Hứa Thanh Ca không ngờ ông ta lại dám mắng thẳng mặt người khác như vậy.
Cô đang muốn cãi lại ông ta nói ai mất dạy, Tần Tuyển đột nhiên cất giọng trước: “Ông có giáo dưỡng, chính là gây khó dễ với một cô gái nhỏ mười tám tuổi sao?”
Sắc mặt Tần Mộc Chinh cứng lại như xác chết.
“Tôi thật may mắn vì được cô ấy bảo vệ khi có kẻ tới làm phiền mình,” Tần Tuyển cười nói: “Nhưng ông nhìn xem bà dì đang ôm vai đứng bên cạnh mình xem? Cười đến châm biếm thật đấy.”
Tần Mộc Chinh quay đầu lại, lập tức nhìn thấy vẻ mặt vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ của Tiêu Dĩnh. Mà cô ta cũng chưa kịp thu lại sắc mặt, lúng túng nói: “Em, em không có, em không cười anh.”
“Cô thật đáng hổ thẹn mà!” Tần Mộc Chinh giận đến hai mắt trừng lớn.
Tần Tuyển không muốn ở lại xem họ diễn trò, chỉ quay người đưa Hứa Thanh Ca rời đi, không hề quay đầu lại.
Mà ở phía sau, Tần Mộc Chinh mắng Tiêu Dĩnh, toàn bộ tức giận đối với Tần Tuyển và Hứa Thanh Ca đều trút lên người cô ta.
Trước đây, Tần Mộc Chinh quả thật là một người vừa anh tuấn vừa lỗi lạc. Nhưng sau khi bao dưỡng Tiêu Dĩnh, ông ta dần trở nên tuỳ tiện và dơ bẩn, không còn ổn trọng nữa, thường xuyên khiến cho Lữ Hỉ Doanh sinh nghi. Từ tận đáy lòng, bà thầm nhủ vì sao bản thân lại đồng ý gả cho người đàn ông như vậy?
Tuy rằng không phục, nhưng Tiêu Dĩnh cũng không nói gì được, chỉ có thể nhẹ giọng vuốt giận gã đàn ông.
Tay của Hứa Thanh Ca rất nhỏ, vẫn luôn đặt trong lòng bàn tay của Tần Tuyển, sau khi rời khỏi đó hai bước, cô chủ động khoác tay anh.
Tần Tuyển rũ mi nhìn cô, còn cô ngẩng đầu, tặng cho anh nụ cười dịu dàng nhất, “Anh ơi, hôm nay là một ngày nắng đấy ạ.”
Thần sắc của anh khựng lại, lập tức giãn ra một chút, tựa như khối băng được ánh mặt trời nóng hổi phủ xuống, từng chút hoà tan, cuối cùng trở nên dạt dào ấm áp.
Ở triển lãm ảnh của chính mình lại đụng phải Tần Mộc Chinh, anh thật sự rất buồn phiền, cực kỳ buồn phiền. Bởi vì lần đầu tiên chạm vào máy ảnh là năm sáu tuổi, Tần Mộc Chinh đã đích thân cầm tay anh mà hướng dẫn.
Cảm xúc mâu thuẫn ấy khiến Tần Tuyển vừa bực bội vừa khổ sở.
Trong lòng anh, Tần Mộc Chinh là một bóng ma. Mỗi khi bóng ma xuất hiện, anh lại theo bản năng không muốn để Hứa Thanh Ca thấy được.
Ba ruột của anh bỏ tiền bao dưỡng một sinh viên hai mươi tuổi, chuyện đó làm anh cực kỳ hổ thẹn.
Nhưng Hứa Thanh Ca lại không để ý mấy chuyện này, trái lại còn giống như một chiến binh, vì anh chiến đấu.
May mắn của anh chính là cô gái nhỏ bên cạnh này. Cô khiến cơn mưa dầm đã lâu của lòng anh dần tạnh, chậm rãi chuyển thành trời trong nắng ấm.
…
Tần Tuyển đưa cô dạo rất lâu, cuối cùng chưa kịp ra về đã bị Cao Hữu Kỳ cấp tốc gọi lại. Y vẫn tránh mặt Hứa Thanh Ca, làm mặt quỷ với anh.
Vì cô mà tâm tình của Tần Tuyển đã tốt hơn. Anh cũng hiểu được việc làm của Cao Hữu Kỳ, cho nên khẽ gật đầu với y một cái rồi đưa cô lên tầng hai.
“Chúng ta đi đâu thế ạ? Không trở về sao?” Hứa Thanh Ca hỏi.
“Anh đi gặp bạn, lên lầu dạo một chút đi.”
Hứa Thanh Ca còn nhớ lúc nói chuyện điện thoại, anh đã nhắc đến một nữ giám đốc đang theo đuổi mình, “Là nữ giám đốc kia ạ?”
Nếu cô không nói, Tần Tuyển đã sớm quên. Lúc lên tới lầu hai triển lãm, anh để cô nghỉ phòng bình phẩm ảnh, cười khẽ, “Lần này là một người bạn, giới tính nam, cũng làm trong nhiếp ảnh. Em ngồi đây chơi điện thoại một lát nhé, mười phút sau anh sẽ quay lại.”
Hứa Thanh Ca ngoan ngoãn ngồi xuống, tâm trạng có hơi mơ hồ, thầm nghĩ mối quan hệ của Tần Tuyển thật rộng, chỗ nào cũng có người quen của anh.
Hứa Thanh Ca nhìn theo bóng lưng đang rời đi của anh bên ngoài cửa sổ, đột nhiên có hơi đau lòng vì anh. Có một người ba như vậy, nơi sâu nhất trong lòng anh nhất định là không dễ chịu gì.
Thật muốn ôm anh một cái.
…
Cao Hữu Kỳ đã tổng hợp một album bìa cứng về những bức ảnh mà Tần Tuyển đã chụp. Tuy mở triển lãm ảnh vì giá trị thương mại nhưng giá trị của tác phẩm cũng phải đi đôi với người nhiếp ảnh gia đã chụp ra nó.
Tần Tuyển thản nhiên ngồi trên ghế sofa, ký tên lên từng quyển từng quyển một. Chữ ‘Ngộ Khanh’ [1] có quá nhiều nét, cho nên trước đây anh đã thay bằng một cái tên đơn giản là ‘Nhất Khẩu’ [2], ký một nét rồi vòng một cái là xong.
Mặc dù Tần Tuyển vẫn chưa nói gì, sắc mặt cũng bình tĩnh, nhưng Cao Hữu Kỳ nhìn ra được bên dưới sự bình tĩnh ấy là sóng thần đang cuộn trào mãnh liệt.
Cao Hữu Kỳ dùng ngữ điệu vui đùa, thả lỏng nói: “Cô gái vừa nãy là ai thế?”
Động tác ký tên trên tay Tần Tuyển vẫn không ngừng, “Bạn gái của tôi.”
“Bạn gái tương lai?” Cao Hữu Kỳ trêu chọc, “Thoạt nhìn cô ấy còn rất nhỏ.”
Tần Tuyển dừng bút, xoa cổ tay phát đau, “Cô ấy đã đủ tuổi rồi.”
Tại sao mỗi lần có người nhìn thấy Hứa Thanh Ca liền cho rằng cô vẫn còn vị thành niên nhỉ?
“Anh thấy cô ấy nhỏ chỗ nào?” Tần Tuyển hỏi.
Hứa Thanh Ca vừa thiện lương vừa đơn thuần, lại bảo vệ anh. Xã hội không hề an phận, thay vào đó chính là phức tạp, nhưng chỉ bằng một câu ‘Hôm nay trời trong nắng ấm’ của cô đã có thể khiến anh bình tĩnh trở lại.
Hứa Thanh Ca như vậy, anh cực kỳ thích, cũng cam tâm tình nguyện đợi cô thấu rõ lòng mình.
“Anh không nói, thì sao nào?” Cao Hữu Kỳ trêu chọc, “Cậu đừng có trừng anh. Đổi lại nữa kết thúc triển lãm, anh sẽ không nói cho cô ấy biết cậu là Ngộ Khanh.”
“… Ờ.” Tần Tuyển nghĩ rằng nếu tương lai muốn quay đầu, còn có thân phận Ngộ Khanh để dùng, cho nên giấu lại để chừa.
Tuy Hứa Thanh Ca thoạt nhìn mềm mại, nhưng tính tình rất lớn, lần trước giận anh thiếu chút nữa là cháy nhà thôi.
Cao Hữu Kỳ thấy Tần Tuyển gật đầu lập tức nhân cơ hội này chụp lại một bức, tức thì chụp được cảnh anh đang ký tên sách.
Trong ảnh là đại nhiếp ảnh gia Ngộ Khanh đích thân hạ bút ký tên, suy tư sâu thẳm, sườn mặt anh tuấn như sao kim.
“Người ta có câu: ‘Mãi mãi không được để lộ nhược điểm của mình cho người khác biết’ nha,” Cao Hữu Kỳ cười nói: “Thầy Ngộ Khanh à, làm phiền ngày mai cậu lại tới ký sách nhé, nếu không anh sẽ đưa bức ảnh này cho cô mỹ nhân kia xem đấy.”
Tần Tuyển nâng mắt nhìn y, suy nghĩ một lát, nghiêng đầu cười nói: “Lòng trả thù của tôi rất mạnh, chờ ngày nào đó tôi tự nói cho cô ấy đi, Cao Hữu Lân anh tự nhiên đi cầu phúc là vừa.”
Cao Hữu Kỳ trầm mặc hồi lâu, tháo thẻ nhân viên trên cổ, đặt xuống trước mặt Tần Tuyển, hít thở cực sâu, nói: “Thầy Ngộ Khanh, ông đây là Cao Hữu Kỳ, không phải Cao Hữu Lân.”
Tần Tuyển: “…”
…
Sau khi hai người đi xem triển lãm ảnh về, thời gian vừa vặn tới giờ cơm tối. Ba mẹ của Hứa Thanh Ca và dì Lữ hẳn đều đang ở nhà, cho nên cô có hơi không muốn về ngay, tìm một cái cớ, “Anh ơi, chúng ta đến công ty được không ạ?”
“Sao thế?”
“Em để quên USB ở công ty ạ.”
Tần Tuyển không có lý do gì để từ chối, liền đưa Hứa Thanh Ca trở lại công ty tìm cái USB kia.
Cuối tuần, công ty không có một bóng người, sau khi tìm được USB, Hứa Thanh Ca vẫn chần chừ chưa muốn về nhà. Cô đi tới phòng trà để rót một ly nước.
Tần Tuyển cười cười nhìn cô. Anh rót một ly cà phê rồi dựa lên bàn bên cạnh phích nước, nghiêng đầu hỏi: “Em có chuyện muốn nói với anh à?”
Hứa Thanh Ca muốn an ủi anh, còn muốn ôm anh một cái, nhưng mà cô ngại.
Cho nên, cô đành ấp úng nói: “Em không… đói lắm.”
Tần Tuyển ít nhiều đoán ra suy nghĩ của cô. Hẳn là cô muốn an ủi anh, nhưng không biết phải an ủi thế nào, tự nhiên sẽ không thể mở miệng được.
Cô gái nhỏ này thật ngọt ngào, cũng thật ấm áp, Tần Tuyển vô thức dẫn đường cho cô.
Anh rũ mi nhìn Hứa Thanh Ca, trong mắt rặn ra sự buồn phiền và khổ sở, “Hẳn là hôm nay em đã nghe được lời nói của hai người kia rồi? Đúng là anh đã đoạt mất phần lớn tài sản của ông ta đấy, có phải em cảm thấy anh rất xấu xa hay không?”
Trong công ty không có một bóng người, cũng không bật đèn, chỉ có sắc trời dần ngả sang tối. Dưới ánh hoàng hôn, chỉ có ngọt đèn cạnh bên phích nước là lập loè còn sáng.
Hứa Thanh Ca cảm thấy không khí nặng đi. Cô buông ly thuỷ tinh xuống, thật lòng nói: “Anh ơi, người xấu không phải là anh đâu ạ, bọn họ mới là người xấu.”
Tuy rằng bình thường, Tần Tuyển vẫn hay trêu chọc và dụ cô giả làm bạn gái của anh, nhưng anh vẫn luôn đưa cô tới những buổi trao đổi học thuật, còn hướng dẫn cho cô cách xử lý công việc trong ngành sản xuất.
Sau khi khai giảng, cô gặp mâu thuẫn với bạn cùng phòng, cũng là anh phân tích cho cô rất nhiều về thời gian năm nhất Đại học ấy, còn giúp cô xoa dịu mâu thuẫn với bạn cùng phòng.
Anh giúp cô xin miễn tập huấn quân sự, giúp cô có được giấy xác nhận thực tập ở công ty, giúp cô làm công tác hậu cần cho những bạn học khác, để cô thuận lợi trải qua nửa tháng huấn luyện quân sự ấy.
Đêm tiệc Trung Thu, cô gặp phiền toái, cũng là Tần Tuyển nhìn ra nhạc phổ của cô có vấn đề, lập tức cho người theo dõi Trang Thần Miểu để điều tra. Còn có Hàn Giai Tịch trong Hội nhiếp ảnh không tôn trọng sở thích của cô, vẫn là anh thay mặt cô nói chuyện.
Tần Tuyển là người sáng lập công ty, đồng thời kiêm luôn chức vị Hội trưởng Hội nhiếp ảnh. Anh vĩ đại, anh tài hoa, anh ôn nhu, nhưng đáy lòng của anh vẫn tồn tại đau khổ vì gã ba ruột kia.
Hứa Thanh Ca chậm rãi tới bên cạnh anh, kiễng chân muốn ôm cổ anh. Nhưng lúc Tần Tuyển đứng thẳng lưng thật sự rất cao, cô đành nói: “Anh, anh cúi xuống một chút.”
Trong lòng Tần Tuyển cười chết, nhưng ngoài mặt vẫn kìm nén lại, nặn ra khổ sở mà cúi đầu, “Có việc gì thế?”
“Để em ôm anh một cái,” Hứa Thanh Ca cà nhắc ôm lấy cổ anh thật chặt, nhẹ nhàng nói: “Anh ơi, anh không cần buồn khổ đâu ạ. Là họ không tốt, còn anh rất tốt cơ mà.”
Tần Tuyển nhắm mắt lại, lắng nghe giọng nói của Hứa Thanh Ca, ngọt ngào khiến người khác muốn nuốt lấy.
Yết hầu của anh khẽ trượt, “Anh tốt bao nhiêu?”
Hứa Thanh Ca không nói rõ được, chỉ hơi nghiêng đầu, hôn lên má anh một cái.
Cả người Tần Tuyển khựng lại.
Hứa Thanh Ca xấu hổ buông anh ra, hai chân vô thức đứng thành chữ V, tuy giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng nghiêm túc cúi đầu nói: “Dù sao anh cũng cực kỳ tốt ạ.”
Tần Tuyển thật sự nhịn không nổi nữa. Tiểu Thanh Ca trước mặt anh sao lại đáng yêu tới thế? Anh khom lưng nhìn gương mặt cúi thấp của cô, khẽ gọi: “Tiểu Thanh Ca này.”
“Dạ?” Hứa Thanh Ca không có thói quen chủ động làm cái gì, gương mặt vẫn đỏ như gấc.
“Nếu anh thật sự tốt như vậy…” Tần Tuyển khẽ cười, “Có thể cho anh hôn em thêm một cái nữa được không?”
Hứa Thanh Ca gần như lập tức giơ tay che miệng mình lại, không tin được nhìn anh. Tại sao anh lại có thể nói trắng ra như vậy chứ?
Cô che miệng muốn bỏ chạy.
Nhưng Tần Tuyển không để cô nhanh chân chạy thoát, anh tức khắc tới gần cô, cầm mu bàn tay của cô lên, dịu dàng hôn xuống.
“Cảm ơn em, Tiểu Thanh Ca, thật lòng rất cảm ơn em.”
_____
[1] Raw: 遇卿 | Convert: Ngộ Khanh -> Trans: gặp người ấy.
Chữ 遇 – ngộ trong đây nghĩa là gặp gỡ (tương phùng/hội ngộ),
Chữ 卿 – khanh trong đây là cách gọi thân thiết, còn ghét ghét thì ‘ngươi’, ‘mày’,…
[2] Raw: 一口 | Convert: một ngụm -> Trans: nhất khẩu.
Chữ 一 – số lượng một/ đầu tiên/nhất; chữ 口 – miệng/khẩu. Hai chữ này đi với nhau có thể hiểu là ‘nhất ngôn’, ‘một lời đã định’.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook