Thoạt Nhìn Em Rất Mlem
-
Chương 32: Tần Tuyển nín cười, đè thấp vành nón của cô xuống, “Ngốc ạ.”
Edit: Xiao Yi.
Buổi sáng cùng ngày huấn luyện quân sự, Hứa Thanh Ca rất xui xẻo phát hiện bản thân tới kỳ, bụng cảm thấy hơi đau.
Chuyện này thống khổ y chang khi đi thi Đại học mà tới kỳ vậy!!!
Tuy rằng Hứa Thanh Ca đã quen đau mỗi ngày, nhịn là có thể hết. Nhưng kinh nguyệt của cô liên tục sáu ngày, hết luôn sáu ngày huấn luyện quân sự, mà thời tiết lại nóng như vậy, cả người lúc nào cũng ướt dính, quá khổ rồi!
Hứa Thanh Ca trở về ký túc xá liền ôm lấy eo của Mã Giáp Tuyến, vuốt cánh tay của Mã Giáp Tuyến, nói: “Chị em tốt ơi, mình toang rồi. Mình đi làm mệt, nếu lát nữa mình té xỉu, phiền cậu cõng mình đến phòng Y tế được không?”
Mã Giáp Tuyến cười, “Mình không cõng đâu, cõng không nổi cậu.”
Mỹ Mỹ Tương đang cất đồ trong phơi vào tủ quần áo, ló đầu ra cười hỏi: “Không sao cả, mình cõng cậu, cơ mà Thanh Ca cậu nặng không đấy?”
Hứa Thanh Ca có hơi không hiểu vì sao đột nhiên Mỹ Mỹ Tương lại tốt ra.
“Mình 50 kg.”
“Vậy còn được,” Mỹ Mỹ Tương cười nói: “Hẳn là mình có thể cõng được.”
Hứa Thanh Ca cười, nói ‘cảm ơn’ bằng tiếng Nhật, “Arigatou.”
Thời điểm tập hợp, cô hỏi Tiêu Ca Cao mượn thuốc giảm đau. Mỗi khi Tiêu Ca Cao đến kỳ còn đau hơn so với cô, đến mức trình độ muốn phun trào, cho nên trong phòng cô nàng có thuốc giảm đau.
Sau khi uống thuốc giảm đau xong, Hứa Thanh Ca kể chuyện va chạm giữa mình và Mỹ Mỹ Tương cho cô nàng nghe, sau đó vân vê đai lưng cùng màu với đồng phục huấn luyện quân sự, hỏi: “Ca Cao, mình có nên xin lỗi Mỹ Mỹ Tương không?”
Tiêu Ca Cao cũng ngẩn người. Trước kia cô nàng chưa từng gặp phải tình huống này, đêm hôm trước vừa tức giận đến biểu hiện ra mặt, làm sao buổi sáng hôm sau lại như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Tiêu Ca Cao nhìn cái eo nhỏ của Hứa Thanh Ca, nói: “Mình cũng không biết nữa, hay là cậu thử hỏi đàn anh một chút đi?”
‘Đàn anh’ ở đây chính là Tần Tuyển.
Cảm giác của Hứa Thanh Ca đối với anh còn chưa đến mức có thể chia sẻ chuyện va chạm với bạn cùng phòng cho anh nghe, cho nên cô ngại hỏi.
…
Huấn luyện quân sự bắt đầu, vị huấn luyện viên [1] họ Trình, là người vừa cao vừa soái, nhưng mà vô tình.
Nội dung huấn luyện ngày đầu tiên ngàn năm không đổi, chính là tư thế đứng quân sự. Nhóm sinh viên năm nhất đứng dưới mặt trời chói chang, nhiệt độ 40 độ.
Huấn luyện viên Trình là một người hay mắng chửi người khác, mắng nam sinh, mắng luôn nữ sinh. Trong mấy lớn học liền nhau, lớp của Hứa Thanh Ca là bị huấn luyện viên mắng to nhất, còn luôn miệng nói nam nữ bình đẳng, sẽ không đặc biệt thiên vị cho nữ sinh.
Hai giờ ngắn ngủi, nam sinh khoa Ngôn ngữ Nhật đã ít ỏi, có tận bốn người phải hít đất, còn có hai nữ sinh bị huấn luyện viên Trình bắt chạy quanh sân thể dục.
Hứa Thanh Ca bị phơi đến mặt nóng lên, bỗng nhiên nghe được lớp đang nghỉ ngơi sát vách phát ra tiếng thảo luận hô nhỏ, giống như tiếng của muỗi ong. Cô không nghe rõ họ nói cái gì, chỉ nghe thấy thanh âm ‘soàn soạt’.
Mỹ Mỹ Tương và Mã Giáp Tuyến đứng bên phải cô, hai người nhìn thoáng qua phía bên kia, sau đó nhỏ giọng nói: “Thanh Ca, bạn trai của cậu tới kìa.”
Hứa Thanh Ca: “???”
Hứa Thanh Ca nghiêng đầu nhìn qua bên kia, lập tức nhìn thấy Tần Tuyển một thân áo bạch sam và quần tây đen đứng cùng với Hùng Dương. Tay trái của hai người đều đút túi, lẳng lặng nhìn cô.
Dáng người Tần Tuyển đĩnh đạc như cây tùng, mặt mày dịu dàng như nước, ẩn chứa ý cười cũng dịu dàng nốt.
Hùng Dương lại nhìn giống một kẻ chuyên bắt nạt ở trường học.
Tần Tuyển một tay đút túi, vừa ưu nhã vừa thong dong, ánh mắt trời bao phủ quanh anh như toả ra hào quang, thân ảnh cao gầy tuấn lãng mà ôn nhã.
Huấn luyện viên Trình bỗng nhiên quát một tiếng, “Nhìn cái gì hả? Tôi cho các cô cậu cử động chưa? Đứng ngay ngắn lại cho tôi!”
Hứa Thanh Ca tưởng ông không nói mình, vẫn đang ngẩn ngơ nhìn Tần Tuyển.
“Hàng thứ hai, cột thứ tư, bước ra khỏi hàng!”
Tần Tuyển mỉm cười, rũ mi nhìn Hứa Thanh Ca, khẽ hất cằm về phía giáo quan, ý bảo cô quay đầu lại.
Hứa Thanh Ca quay đầu đếm đếm, hàng thứ hai, cột thứ tư — là cô.
“…”
Hứa Thanh Ca cúi đầu bước ra khỏi hàng, huấn luyện viên Trình chắp tay sau lưng, đi tới trước mặt cô, “Sao em lại như vậy hả? Tôi đã cho phép em cử động chưa? Tôi hỏi em, vừa rồi đã nhìn cái gì? Báo cáo!”
Hứa Thanh Ca gắt gao nhắm mắt lại, cảm thấy bị ông rống đến đau não rồi.
Huấn luyện viên Trình lại quát: “Nói, vừa rồi em nhìn cái gì?”
“Báo cáo!” Hứa Thanh Ca đè tay vào li quần, giương cằm kêu lên.
“Nói.”
Hứa Thanh Ca nhấp môi, thanh âm chậm lại, “Thưa huấn luyện viên, em đang nhìn đàn anh bên cạnh ạ!”
“Nghe không rõ, nói to lên!”
Hứa Thanh Ca tức giật hít sâu, lớn tiếng kêu: “Thưa huấn luyện viên, em đang nhìn đàn anh bên cạnh ạ!!!”
Lần này, giọng cô đặc biệt lớn, lớp đang nghỉ ngơi cách vách đều cười lên. Tần Tuyển cũng khẽ cười, có người ồn ào nói: “Huấn luyện viên à, mỹ nữ đang nhìn bạn trai của cô ấy đó!”
Hứa Thanh Ca: “…”
Chỉ cần có một người ồn ào, người xung quanh sẽ liền ồn ào cười theo, Hứa Thanh Ca bị cười tới đỏ mặt, cúi đầu không nói gì nữa.
Huấn luyện viên Trình giơ cổ tay lên, “Cười cái gì mà cười? Các em câm miệng hết cho tôi. Còn em, một phút đồng hồ, tư thế ngồi xổm, chuẩn bị!”
Hứa Thanh Ca hít một hơi thật sâu. Tất cả đều tại Tần Tuyển, vì sao lại muốn tới xem cô huấn luyện quân sự chứ!?
Cô giơ hai tay ra sau đầu, chuẩn bị ngồi xổm nhảy cóc.
“Báo cáo!” Bỗng nhiên, hai nguồn âm thanh đồng thời truyền tới, một là Tần Tuyển, một là Mỹ Mỹ Tương.
Huấn luyện viên Trình liếc mắt nhìn Tần Tuyển, lại nhìn về phía Mỹ Mỹ Tương trong hàng ngũ, hỏi Mỹ Mỹ Tương trước, “Nói.”
Mỹ Mỹ Tương nhấc tay, “Thưa huấn luyện viên, chuyện tế nhị của nữ sinh… có thể nói nhỏ không ạ?”
Lại có người thấp giọng cười rộ lên, huấn luyện viên Trình không quát họ im được, kêu Mỹ Mỹ Tương ra khỏi hàng để sang một bên nói chuyện.
Mỹ Mỹ Tương nhỏ giọng nói: “Thưa huấn luyện viên, nữ sinh khi tới kỳ không thể vận động mạnh, cậu ấy đã ráng chịu đau bụng trong khi huấn luyện quân sự rồi, thầy có thể cho cậu ấy nghỉ ngơi một lát không ạ?”
Huấn luyện viên Trình liếc mắt nhìn Hứa Thanh Ca, nói Mỹ Mỹ Tương trở về hàng ngũ. Lúc vào lại hàng, Mỹ Mỹ Tương cho Hứa Thanh Ca một ánh mắt ‘yên tâm’.
Hứa Thanh Ca hiểu ra cô nàng đã nói gì, bản năng cong môi cười một cái.
Huấn luyện viên Trình lại hỏi Tần Tuyển có chuyện gì.
Tần Tuyển nhận hai tờ giấy từ tay Hùng Dương, đưa cho ông, nói: “Thưa huấn luyện viên, em là anh trai của Thanh Ca. Em đến nộp bệnh án của em ấy cho thầy, em ấy không thể tiếp tục huấn luyện quân sự đâu ạ.”
Huấn luyện viên Trình nhíu mày xem bệnh án, trên đó viết tên của Hứa Thanh Ca, bệnh viện xác nhận chẩn đoán của bác sĩ, tên bệnh là hen suyễn.
Sinh viên khai đơn xin nghỉ đều tìm lý do là bệnh tim hay viêm cơ gì đó, bệnh hen suyễn không thường thấy.
Hứa Thanh Ca vừa đang tới kỳ vừa bị suyễn, huấn luyện viên Trình không nói được câu nào. Ông quay đầu nhìn cô, xua tay, “Em đến bệnh viện chờ đi.”
Hứa Thanh Ca không nghe thấy Mỹ Mỹ Tương và anh nói gì. Cô cực kỳ kinh ngạc đi lại chỗ Tần Tuyển, rất nhỏ giọng hỏi: “Đàn anh, anh đã nói gì thế ạ? Vừa rồi anh đã cho huấn luyện viên xem cái gì?”
Đi xa khỏi hàng ngũ huấn luyện quân sự, Tần Tuyển mỉm cười, lấy khăn giấy lau mặt ra cho cô, giúp cô lau mồ hôi, động tác nhẹ nhàng bâng quơ, “Anh lên Taobao mua bệnh án giả cho em.”
“…” Mấy cái này cũng mua được trên Taobao hả?
“Nhưng mà phía chủ nhiệm khoa và văn phòng khoa của em thì sao ạ? Sang năm, khoá thực tập của em phải làm sao đây?” Hứa Thanh Ca thật khẩn trương hỏi.
Tần Tuyển khẽ cười, “Anh giúp em nộp bệnh án lên đó để được miễn huấn luyện quân sự, còn khoá thực tập của em thì đến chỗ anh đi, anh giúp em đóng dấu.”
Hứa Thanh Ca mặc một bộ quân phục huấn luyện, trên áo quân phục có một dải băng bằng cao su [1], cô hơi ngẩng đầu nhìn anh. Trên mặt cô tràn ngập cảm giác chờ mong có một người anh trai ôn nhu giúp cô giải quyết phiền toái trong lòng.
Vừa có biết ơn, vừa có cảm động, còn có sùng bái.
Tần Tuyển rũ mắt thấy cô gái nhỏ bị nắng phơi đến mặt đỏ bừng, ngời quang sáng rỡ không thể che giấu trong mắt cô. Anh cười, kéo vành nón của cô lên, “Em có muốn đến công ty không? Có điều hoà để nghỉ ngơi.”
Hứa Thanh Ca chỉ vào khu huấn luyện quân sự đằng sau, “Không phải huấn luyện viên đã nói em đến bệnh viện chờ sao ạ?”
Tần Tuyển nín cười, đè thấp vành nón của cô xuống, “Ngốc ạ.”
Hứa Thanh Ca: “…”
…
Trong khi sinh viên năm nhất phải huấn luyện quân sự, Hứa Thanh Ca lại ngồi trong phòng làm việc của Tần Tuyển mà ăn khoai tây cắt lát.
Lúc cô tới vẫn đang trong giờ hành chính, cho nên cô vừa ăn khoai tây cắt lát vừa làm việc kiếm tiền, sẵn trốn huấn luyện quân sự.
Không tham gia kỳ huấn luyện quả thật không đúng, nhưng từ đáy lòng Hứa Thanh Ca lại khó kìm nén được cảm giác thoải mái.
Sau đó, cô lại nghĩ đến chuyện của Mỹ Mỹ Tương, cuối cùng ngại ngùng quanh co kể cho anh, sau đó hỏi: “Đàn anh, vừa nãy cậu ấy giống như đã giúp em xin nghỉ với huấn luyện viên. Cho nên em phải nghĩ rằng cậu ấy thế nào đây ạ?”
Tần Tuyển cầm hai hộp sữa chua trong tủ lạnh ra, đặt vào tầm tay của cô, như suy ngẫm một chút, nói: “Điều này rất bình thường. Điều đầu tiên mà em phải nhớ khi ở ký túc xá chính là: con người không ai là hoàn mỹ cả.”
Hứa Thanh Ca không hiểu lắm.
Tần Tuyển giúp cô cắm ống hút vào [2], ngữ khí ôn nhu thong thả, “Em sẽ ở chung với bạn cùng phòng tận bốn năm, mỗi người sẽ có tính cách khác nhau, phản ứng khi bị quấy rầy cũng không giống nhau. Nói chung là ít nhiều sẽ có va chạm, nhưng em không phải sợ va chạm, cũng không cần mất vui vì nó.”
Hứa Thanh Ca nghiêm túc nhìn anh.
Trên mặt Tần Tuyển là dịu dàng và kiên nhẫn, ngữ điệu lại chậm rãi, giọng nói cũng nghiêm túc.
Ánh mắt dịu dàng của anh dừng trên mặt cô, không nhanh không chậm giảng cho cô gái nhỏ năm nhất Đại học này, “Nếu xảy ra mâu thuẫn, em hãy nói chuyện với bạn ấy. Em chấp nhận bạn cùng phòng của mình không hoàn mỹ, vậy thì bạn cùng phòng của em mới có thể chấp nhận em thiếu sót. Hơn nữa, nghe em kể về cô bạn cùng phòng này, anh cảm thấy bản tính của em ấy cũng không hẳn là xấu, là một cô bạn khá tốt.”
Hứa Thanh Ca nghe anh khuyên như vậy, nghẹn uất và buồn khổ trong lòng vào đêm trước lập tức đều biến mất.
Cô cầm sữa chua đưa tới miệng của Tần Tuyển, “Cảm ơn đàn anh, mời anh ăn sữa chua nè.”
Tần Tuyển bật cười, “Em lấy sữa chua mà anh cho em để mời anh ăn à?”
“Nhưng bây giờ trong túi em không có gì ăn ngon cả…”
“Vậy sau này em mời anh ăn cơm đi.”
Tần Tuyển cười, với vào túi khoai tây cắt lát của cô, lấy ra một miếng đưa lên miệng, vừa nhai vừa nói: “Một lời đã định đấy nhé.”
Hứa Thanh Ca: “…”
Cô cũng không từ chối thật, sau đó, cô cúi đầu ăn sữa chua, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
…
Khả năng xã giao của Tần Tuyển rất tốt, đều có quen biết những vị trưởng khoa trong trường. Anh gọi điện xin nghỉ bệnh cho Hứa Thanh Ca, sau đó lại gọi cho giảng viên phụ trách môn học của cô để hỏi chuyện học phần.
Hùng Dương bay tới bên người Hứa Thanh Ca, thấp giọng hỏi: “Đàn em này, nghe nói em muốn gia nhập Hội nhiếp ảnh hả?
Hứa Thanh Ca gật đầu, thoải mái đu đưa chân từ trái sang phải, “Đúng vậy, em thích nhiếp ảnh nên muốn gia nhập Hội nhiếp ảnh để học hỏi thêm ạ.”
“Vậy em có biết Hội trưởng Hội nhiếp ảnh là ai không?”
“Em không biết,” Hứa Thanh Ca giơ tay chỉ chỉ Tần Tuyển, “Chỉ là anh ấy nói anh ấy có quen đó.”
Hùng Dương sâu kín ‘ồ’ lên một tiếng.
Hứa Thanh Ca làm việc ở công ty thật sự rất vui vẻ.
Cô cởi áo quân phục và gỡ nón xuống, chỉ mặc một cái áo thun màu trắng, lộ ra hàm răng trắng nõn với một nụ cười, “Em có đặc biệt ngưỡng mộ một nhiếp ảnh gia. Mục tiêu của em chính là mua máy ảnh, sau đó cố gắng nâng cao kỹ thuật chụp ảnh trong bốn năm Đại học để đi thi ạ.”
Lúc này, Tần Tuyển nói chuyện điện thoại xong, yên lặng đi tới phía sau người cô.
Hứa Thanh Ca tiếp tục nói: “Tốt nghiệp năm tư rồi, em muốn đi núi Phú Sĩ chụp ảnh, chụp hoa anh đào nè, chụp phố đô nữa, rồi cả lâu đài Osaka. Đàn anh, anh biết nhiếp ảnh gia Ngộ Khanh trên mạng không ạ? Anh ấy chụp phong cảnh đẹp cực kỳ luôn, tốt nghiệp rồi anh có muốn đi Nhật Bản chơi không?”
Tần Tuyển nghe thấy vậy liền nhướn mày, xách ghế dựa ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cho cô một ly kem, “Em nói nhiếp ảnh gia Ngộ Khanh sao?”
Hứa Thanh Ca nhìn hũ kem khá nhiều, tuy muốn ăn nhưng trong thời gian hành kinh, cô không ăn được.
Cô ngửa đầu nói: “Em không ăn đâu ạ, cảm ơn anh.”
Tần Tuyển hơi kinh ngạc, “Không phải em rất thích ăn kem à?”
Mặt của Hứa Thanh Ca đỏ lên, nhỏ giọng đáp: “Chuyện này… em ăn không hết ạ.”
_____
Buổi sáng cùng ngày huấn luyện quân sự, Hứa Thanh Ca rất xui xẻo phát hiện bản thân tới kỳ, bụng cảm thấy hơi đau.
Chuyện này thống khổ y chang khi đi thi Đại học mà tới kỳ vậy!!!
Tuy rằng Hứa Thanh Ca đã quen đau mỗi ngày, nhịn là có thể hết. Nhưng kinh nguyệt của cô liên tục sáu ngày, hết luôn sáu ngày huấn luyện quân sự, mà thời tiết lại nóng như vậy, cả người lúc nào cũng ướt dính, quá khổ rồi!
Hứa Thanh Ca trở về ký túc xá liền ôm lấy eo của Mã Giáp Tuyến, vuốt cánh tay của Mã Giáp Tuyến, nói: “Chị em tốt ơi, mình toang rồi. Mình đi làm mệt, nếu lát nữa mình té xỉu, phiền cậu cõng mình đến phòng Y tế được không?”
Mã Giáp Tuyến cười, “Mình không cõng đâu, cõng không nổi cậu.”
Mỹ Mỹ Tương đang cất đồ trong phơi vào tủ quần áo, ló đầu ra cười hỏi: “Không sao cả, mình cõng cậu, cơ mà Thanh Ca cậu nặng không đấy?”
Hứa Thanh Ca có hơi không hiểu vì sao đột nhiên Mỹ Mỹ Tương lại tốt ra.
“Mình 50 kg.”
“Vậy còn được,” Mỹ Mỹ Tương cười nói: “Hẳn là mình có thể cõng được.”
Hứa Thanh Ca cười, nói ‘cảm ơn’ bằng tiếng Nhật, “Arigatou.”
Thời điểm tập hợp, cô hỏi Tiêu Ca Cao mượn thuốc giảm đau. Mỗi khi Tiêu Ca Cao đến kỳ còn đau hơn so với cô, đến mức trình độ muốn phun trào, cho nên trong phòng cô nàng có thuốc giảm đau.
Sau khi uống thuốc giảm đau xong, Hứa Thanh Ca kể chuyện va chạm giữa mình và Mỹ Mỹ Tương cho cô nàng nghe, sau đó vân vê đai lưng cùng màu với đồng phục huấn luyện quân sự, hỏi: “Ca Cao, mình có nên xin lỗi Mỹ Mỹ Tương không?”
Tiêu Ca Cao cũng ngẩn người. Trước kia cô nàng chưa từng gặp phải tình huống này, đêm hôm trước vừa tức giận đến biểu hiện ra mặt, làm sao buổi sáng hôm sau lại như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Tiêu Ca Cao nhìn cái eo nhỏ của Hứa Thanh Ca, nói: “Mình cũng không biết nữa, hay là cậu thử hỏi đàn anh một chút đi?”
‘Đàn anh’ ở đây chính là Tần Tuyển.
Cảm giác của Hứa Thanh Ca đối với anh còn chưa đến mức có thể chia sẻ chuyện va chạm với bạn cùng phòng cho anh nghe, cho nên cô ngại hỏi.
…
Huấn luyện quân sự bắt đầu, vị huấn luyện viên [1] họ Trình, là người vừa cao vừa soái, nhưng mà vô tình.
Nội dung huấn luyện ngày đầu tiên ngàn năm không đổi, chính là tư thế đứng quân sự. Nhóm sinh viên năm nhất đứng dưới mặt trời chói chang, nhiệt độ 40 độ.
Huấn luyện viên Trình là một người hay mắng chửi người khác, mắng nam sinh, mắng luôn nữ sinh. Trong mấy lớn học liền nhau, lớp của Hứa Thanh Ca là bị huấn luyện viên mắng to nhất, còn luôn miệng nói nam nữ bình đẳng, sẽ không đặc biệt thiên vị cho nữ sinh.
Hai giờ ngắn ngủi, nam sinh khoa Ngôn ngữ Nhật đã ít ỏi, có tận bốn người phải hít đất, còn có hai nữ sinh bị huấn luyện viên Trình bắt chạy quanh sân thể dục.
Hứa Thanh Ca bị phơi đến mặt nóng lên, bỗng nhiên nghe được lớp đang nghỉ ngơi sát vách phát ra tiếng thảo luận hô nhỏ, giống như tiếng của muỗi ong. Cô không nghe rõ họ nói cái gì, chỉ nghe thấy thanh âm ‘soàn soạt’.
Mỹ Mỹ Tương và Mã Giáp Tuyến đứng bên phải cô, hai người nhìn thoáng qua phía bên kia, sau đó nhỏ giọng nói: “Thanh Ca, bạn trai của cậu tới kìa.”
Hứa Thanh Ca: “???”
Hứa Thanh Ca nghiêng đầu nhìn qua bên kia, lập tức nhìn thấy Tần Tuyển một thân áo bạch sam và quần tây đen đứng cùng với Hùng Dương. Tay trái của hai người đều đút túi, lẳng lặng nhìn cô.
Dáng người Tần Tuyển đĩnh đạc như cây tùng, mặt mày dịu dàng như nước, ẩn chứa ý cười cũng dịu dàng nốt.
Hùng Dương lại nhìn giống một kẻ chuyên bắt nạt ở trường học.
Tần Tuyển một tay đút túi, vừa ưu nhã vừa thong dong, ánh mắt trời bao phủ quanh anh như toả ra hào quang, thân ảnh cao gầy tuấn lãng mà ôn nhã.
Huấn luyện viên Trình bỗng nhiên quát một tiếng, “Nhìn cái gì hả? Tôi cho các cô cậu cử động chưa? Đứng ngay ngắn lại cho tôi!”
Hứa Thanh Ca tưởng ông không nói mình, vẫn đang ngẩn ngơ nhìn Tần Tuyển.
“Hàng thứ hai, cột thứ tư, bước ra khỏi hàng!”
Tần Tuyển mỉm cười, rũ mi nhìn Hứa Thanh Ca, khẽ hất cằm về phía giáo quan, ý bảo cô quay đầu lại.
Hứa Thanh Ca quay đầu đếm đếm, hàng thứ hai, cột thứ tư — là cô.
“…”
Hứa Thanh Ca cúi đầu bước ra khỏi hàng, huấn luyện viên Trình chắp tay sau lưng, đi tới trước mặt cô, “Sao em lại như vậy hả? Tôi đã cho phép em cử động chưa? Tôi hỏi em, vừa rồi đã nhìn cái gì? Báo cáo!”
Hứa Thanh Ca gắt gao nhắm mắt lại, cảm thấy bị ông rống đến đau não rồi.
Huấn luyện viên Trình lại quát: “Nói, vừa rồi em nhìn cái gì?”
“Báo cáo!” Hứa Thanh Ca đè tay vào li quần, giương cằm kêu lên.
“Nói.”
Hứa Thanh Ca nhấp môi, thanh âm chậm lại, “Thưa huấn luyện viên, em đang nhìn đàn anh bên cạnh ạ!”
“Nghe không rõ, nói to lên!”
Hứa Thanh Ca tức giật hít sâu, lớn tiếng kêu: “Thưa huấn luyện viên, em đang nhìn đàn anh bên cạnh ạ!!!”
Lần này, giọng cô đặc biệt lớn, lớp đang nghỉ ngơi cách vách đều cười lên. Tần Tuyển cũng khẽ cười, có người ồn ào nói: “Huấn luyện viên à, mỹ nữ đang nhìn bạn trai của cô ấy đó!”
Hứa Thanh Ca: “…”
Chỉ cần có một người ồn ào, người xung quanh sẽ liền ồn ào cười theo, Hứa Thanh Ca bị cười tới đỏ mặt, cúi đầu không nói gì nữa.
Huấn luyện viên Trình giơ cổ tay lên, “Cười cái gì mà cười? Các em câm miệng hết cho tôi. Còn em, một phút đồng hồ, tư thế ngồi xổm, chuẩn bị!”
Hứa Thanh Ca hít một hơi thật sâu. Tất cả đều tại Tần Tuyển, vì sao lại muốn tới xem cô huấn luyện quân sự chứ!?
Cô giơ hai tay ra sau đầu, chuẩn bị ngồi xổm nhảy cóc.
“Báo cáo!” Bỗng nhiên, hai nguồn âm thanh đồng thời truyền tới, một là Tần Tuyển, một là Mỹ Mỹ Tương.
Huấn luyện viên Trình liếc mắt nhìn Tần Tuyển, lại nhìn về phía Mỹ Mỹ Tương trong hàng ngũ, hỏi Mỹ Mỹ Tương trước, “Nói.”
Mỹ Mỹ Tương nhấc tay, “Thưa huấn luyện viên, chuyện tế nhị của nữ sinh… có thể nói nhỏ không ạ?”
Lại có người thấp giọng cười rộ lên, huấn luyện viên Trình không quát họ im được, kêu Mỹ Mỹ Tương ra khỏi hàng để sang một bên nói chuyện.
Mỹ Mỹ Tương nhỏ giọng nói: “Thưa huấn luyện viên, nữ sinh khi tới kỳ không thể vận động mạnh, cậu ấy đã ráng chịu đau bụng trong khi huấn luyện quân sự rồi, thầy có thể cho cậu ấy nghỉ ngơi một lát không ạ?”
Huấn luyện viên Trình liếc mắt nhìn Hứa Thanh Ca, nói Mỹ Mỹ Tương trở về hàng ngũ. Lúc vào lại hàng, Mỹ Mỹ Tương cho Hứa Thanh Ca một ánh mắt ‘yên tâm’.
Hứa Thanh Ca hiểu ra cô nàng đã nói gì, bản năng cong môi cười một cái.
Huấn luyện viên Trình lại hỏi Tần Tuyển có chuyện gì.
Tần Tuyển nhận hai tờ giấy từ tay Hùng Dương, đưa cho ông, nói: “Thưa huấn luyện viên, em là anh trai của Thanh Ca. Em đến nộp bệnh án của em ấy cho thầy, em ấy không thể tiếp tục huấn luyện quân sự đâu ạ.”
Huấn luyện viên Trình nhíu mày xem bệnh án, trên đó viết tên của Hứa Thanh Ca, bệnh viện xác nhận chẩn đoán của bác sĩ, tên bệnh là hen suyễn.
Sinh viên khai đơn xin nghỉ đều tìm lý do là bệnh tim hay viêm cơ gì đó, bệnh hen suyễn không thường thấy.
Hứa Thanh Ca vừa đang tới kỳ vừa bị suyễn, huấn luyện viên Trình không nói được câu nào. Ông quay đầu nhìn cô, xua tay, “Em đến bệnh viện chờ đi.”
Hứa Thanh Ca không nghe thấy Mỹ Mỹ Tương và anh nói gì. Cô cực kỳ kinh ngạc đi lại chỗ Tần Tuyển, rất nhỏ giọng hỏi: “Đàn anh, anh đã nói gì thế ạ? Vừa rồi anh đã cho huấn luyện viên xem cái gì?”
Đi xa khỏi hàng ngũ huấn luyện quân sự, Tần Tuyển mỉm cười, lấy khăn giấy lau mặt ra cho cô, giúp cô lau mồ hôi, động tác nhẹ nhàng bâng quơ, “Anh lên Taobao mua bệnh án giả cho em.”
“…” Mấy cái này cũng mua được trên Taobao hả?
“Nhưng mà phía chủ nhiệm khoa và văn phòng khoa của em thì sao ạ? Sang năm, khoá thực tập của em phải làm sao đây?” Hứa Thanh Ca thật khẩn trương hỏi.
Tần Tuyển khẽ cười, “Anh giúp em nộp bệnh án lên đó để được miễn huấn luyện quân sự, còn khoá thực tập của em thì đến chỗ anh đi, anh giúp em đóng dấu.”
Hứa Thanh Ca mặc một bộ quân phục huấn luyện, trên áo quân phục có một dải băng bằng cao su [1], cô hơi ngẩng đầu nhìn anh. Trên mặt cô tràn ngập cảm giác chờ mong có một người anh trai ôn nhu giúp cô giải quyết phiền toái trong lòng.
Vừa có biết ơn, vừa có cảm động, còn có sùng bái.
Tần Tuyển rũ mắt thấy cô gái nhỏ bị nắng phơi đến mặt đỏ bừng, ngời quang sáng rỡ không thể che giấu trong mắt cô. Anh cười, kéo vành nón của cô lên, “Em có muốn đến công ty không? Có điều hoà để nghỉ ngơi.”
Hứa Thanh Ca chỉ vào khu huấn luyện quân sự đằng sau, “Không phải huấn luyện viên đã nói em đến bệnh viện chờ sao ạ?”
Tần Tuyển nín cười, đè thấp vành nón của cô xuống, “Ngốc ạ.”
Hứa Thanh Ca: “…”
…
Trong khi sinh viên năm nhất phải huấn luyện quân sự, Hứa Thanh Ca lại ngồi trong phòng làm việc của Tần Tuyển mà ăn khoai tây cắt lát.
Lúc cô tới vẫn đang trong giờ hành chính, cho nên cô vừa ăn khoai tây cắt lát vừa làm việc kiếm tiền, sẵn trốn huấn luyện quân sự.
Không tham gia kỳ huấn luyện quả thật không đúng, nhưng từ đáy lòng Hứa Thanh Ca lại khó kìm nén được cảm giác thoải mái.
Sau đó, cô lại nghĩ đến chuyện của Mỹ Mỹ Tương, cuối cùng ngại ngùng quanh co kể cho anh, sau đó hỏi: “Đàn anh, vừa nãy cậu ấy giống như đã giúp em xin nghỉ với huấn luyện viên. Cho nên em phải nghĩ rằng cậu ấy thế nào đây ạ?”
Tần Tuyển cầm hai hộp sữa chua trong tủ lạnh ra, đặt vào tầm tay của cô, như suy ngẫm một chút, nói: “Điều này rất bình thường. Điều đầu tiên mà em phải nhớ khi ở ký túc xá chính là: con người không ai là hoàn mỹ cả.”
Hứa Thanh Ca không hiểu lắm.
Tần Tuyển giúp cô cắm ống hút vào [2], ngữ khí ôn nhu thong thả, “Em sẽ ở chung với bạn cùng phòng tận bốn năm, mỗi người sẽ có tính cách khác nhau, phản ứng khi bị quấy rầy cũng không giống nhau. Nói chung là ít nhiều sẽ có va chạm, nhưng em không phải sợ va chạm, cũng không cần mất vui vì nó.”
Hứa Thanh Ca nghiêm túc nhìn anh.
Trên mặt Tần Tuyển là dịu dàng và kiên nhẫn, ngữ điệu lại chậm rãi, giọng nói cũng nghiêm túc.
Ánh mắt dịu dàng của anh dừng trên mặt cô, không nhanh không chậm giảng cho cô gái nhỏ năm nhất Đại học này, “Nếu xảy ra mâu thuẫn, em hãy nói chuyện với bạn ấy. Em chấp nhận bạn cùng phòng của mình không hoàn mỹ, vậy thì bạn cùng phòng của em mới có thể chấp nhận em thiếu sót. Hơn nữa, nghe em kể về cô bạn cùng phòng này, anh cảm thấy bản tính của em ấy cũng không hẳn là xấu, là một cô bạn khá tốt.”
Hứa Thanh Ca nghe anh khuyên như vậy, nghẹn uất và buồn khổ trong lòng vào đêm trước lập tức đều biến mất.
Cô cầm sữa chua đưa tới miệng của Tần Tuyển, “Cảm ơn đàn anh, mời anh ăn sữa chua nè.”
Tần Tuyển bật cười, “Em lấy sữa chua mà anh cho em để mời anh ăn à?”
“Nhưng bây giờ trong túi em không có gì ăn ngon cả…”
“Vậy sau này em mời anh ăn cơm đi.”
Tần Tuyển cười, với vào túi khoai tây cắt lát của cô, lấy ra một miếng đưa lên miệng, vừa nhai vừa nói: “Một lời đã định đấy nhé.”
Hứa Thanh Ca: “…”
Cô cũng không từ chối thật, sau đó, cô cúi đầu ăn sữa chua, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
…
Khả năng xã giao của Tần Tuyển rất tốt, đều có quen biết những vị trưởng khoa trong trường. Anh gọi điện xin nghỉ bệnh cho Hứa Thanh Ca, sau đó lại gọi cho giảng viên phụ trách môn học của cô để hỏi chuyện học phần.
Hùng Dương bay tới bên người Hứa Thanh Ca, thấp giọng hỏi: “Đàn em này, nghe nói em muốn gia nhập Hội nhiếp ảnh hả?
Hứa Thanh Ca gật đầu, thoải mái đu đưa chân từ trái sang phải, “Đúng vậy, em thích nhiếp ảnh nên muốn gia nhập Hội nhiếp ảnh để học hỏi thêm ạ.”
“Vậy em có biết Hội trưởng Hội nhiếp ảnh là ai không?”
“Em không biết,” Hứa Thanh Ca giơ tay chỉ chỉ Tần Tuyển, “Chỉ là anh ấy nói anh ấy có quen đó.”
Hùng Dương sâu kín ‘ồ’ lên một tiếng.
Hứa Thanh Ca làm việc ở công ty thật sự rất vui vẻ.
Cô cởi áo quân phục và gỡ nón xuống, chỉ mặc một cái áo thun màu trắng, lộ ra hàm răng trắng nõn với một nụ cười, “Em có đặc biệt ngưỡng mộ một nhiếp ảnh gia. Mục tiêu của em chính là mua máy ảnh, sau đó cố gắng nâng cao kỹ thuật chụp ảnh trong bốn năm Đại học để đi thi ạ.”
Lúc này, Tần Tuyển nói chuyện điện thoại xong, yên lặng đi tới phía sau người cô.
Hứa Thanh Ca tiếp tục nói: “Tốt nghiệp năm tư rồi, em muốn đi núi Phú Sĩ chụp ảnh, chụp hoa anh đào nè, chụp phố đô nữa, rồi cả lâu đài Osaka. Đàn anh, anh biết nhiếp ảnh gia Ngộ Khanh trên mạng không ạ? Anh ấy chụp phong cảnh đẹp cực kỳ luôn, tốt nghiệp rồi anh có muốn đi Nhật Bản chơi không?”
Tần Tuyển nghe thấy vậy liền nhướn mày, xách ghế dựa ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cho cô một ly kem, “Em nói nhiếp ảnh gia Ngộ Khanh sao?”
Hứa Thanh Ca nhìn hũ kem khá nhiều, tuy muốn ăn nhưng trong thời gian hành kinh, cô không ăn được.
Cô ngửa đầu nói: “Em không ăn đâu ạ, cảm ơn anh.”
Tần Tuyển hơi kinh ngạc, “Không phải em rất thích ăn kem à?”
Mặt của Hứa Thanh Ca đỏ lên, nhỏ giọng đáp: “Chuyện này… em ăn không hết ạ.”
_____
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook