Thoát Khỏi Trò Chơi Chết Chóc
-
Chương 39: Ta đều là vì ngươi
Sương mù bao phủ toàn bộ trấn nhỏ, trời đất tối tăm, những tiếng la hét hoảng loạn của người dân trong trấn hòa vào với âm thanh rung chuyển của mặt đất, tạo thành khung cảnh như địa ngục trần gian.
“Ha ha ha ha ha ha ha!”
Fu Linna vừa cười điên cuồng, vừa nhìn chằm chằm vào Angela.
“Tất cả các người đều đi chết đi!”
Dùi gỗ đâm sâu đâm vào tim Angela, thiếu nữ lảo đảo lùi về sau vài bước, nắm thật chặt cánh tay Lâm Kiều.
Lâm Kiều đỡ lấy cô, nói: “Cô không sao chứ?”
Angela hít sâu một hơi, trả lời: “Không sao cả…”
“Làm gì có chuyện không sao chứ!”
Fu Linna lạnh lùng nói, “Đó là thứ được tạo ra để giết chết ngươi —— “
Một giây sau, Lâm Kiều rút dùi gỗ trong tim Angela ra, Angela hoàn toàn không có vấn đề gì mà đứng thẳng người.
Fu Linna: “…”
Angela khẽ mỉm cười: “Đây chỉ là một phép thuật nhỏ để che mắt ngươi mà thôi… Ngươi đã trúng kế.”
Cô vừa dứt lời, quanh thân Fu Linna tỏa ra những tia sáng trắng chói mắt, những tin sáng ấy mạnh mẽ tới mức như thể sắp thiêu đốt da thịt của Phù thủy.
“A a a a a!”
Fu Linna bị bao bọc giữa những tia sáng, chỉ có thể hét thảm một tiếng, ánh mắt như rắn độc mà nhìn về phía Lâm Kiều, “Cậu vậy mà —— cậu vậy mà dám …!”
Lâm Kiều nhàn nhạt nói: “Tôi trước giờ đều chưa từng nghi ngờ cô ấy, chỉ là do cô quá tự tin.”
Fu Linna nghiến răng, Angela nhìn về phía Lâm Kiều với ánh mắt biết ơn, dịu dàng nói: “Nơi này quá nguy hiểm, cậu đi xuống trước đi, còn lại giao cho tôi.”
Lâm Kiều gật đầu, từ trên đài cao nhảy xuống, sau đó được Phó Miễn vững vàng ôm vào trong lồng ngực.
Phó Miễn nói: “Nhiệm vụ lần này là gì?”
“Tìm ra Phù thủy, “
Lâm Kiều trả lời, “Đợi đến khi cô ta chết, nhiệm vụ sẽ kết thúc.”
Để tiêu diệt Phù thủy hoàn toàn thì phải cần tới một lượng lớn phép thuật, vì thế Angela phải chuẩn bị việc này trong nhiều ngày. Lần này cậu và Angela diễn một vở kịch, chính là vì để cho Fu Linna thả lỏng cảnh giác, giải phóng toàn bộ sức mạnh của mình —— đến lúc ấy, Angela có thể bắt đầu khởi động pháp thuật.
Ánh sáng giống như ngọn lửa hừng hực, điên cuồng thiêu đốt Phù thủy, cô ta cũng không có cách nào chạy thoát. Nhưng kỳ lạ là thời gian trôi qua, cô ta cũng không hề biến mất… Ngược lại vẫn bình yên vô sự.
Angela vô cùng ngạc nhiên: “Sao lại thế…”
Bị bao bọc trong ánh sáng, Fu Linna nhìn chằm chằm thiếu nữ, nhếch miệng nở một nụ cười trào phúng: “Ngươi muốn giết ta? Hừ, ngươi cho rằng sức mạnh của ta đến từ đâu chứ, ngươi cho rằng sương mù thực chất là cái gì…”
Âm thanh của người dân trong trấn đột nhiên ngừng lại, không có tiếng la hét thảm thiết, cũng không có những tiếng hô kinh ngạc. Thị trấn yên tĩnh đến đáng sợ, giống như tất cả mọi người đều trong nháy mắt chết đi.
Sương mù vốn sắp tiêu tan thì bỗng nhiên hội tụ lại lần nữa, Trong sương mù mơ hồ không nhìn rõ, có rất nhiều bóng người xuất hiện xung quanh đài cao, cơ thể cứng ngắc, tư thế quỷ dị.
Lâm Kiều chậm rãi lùi về sau, sau đó nhìn thấy rõ khuôn mặt của những người trong sương mù dày đặc… Đó là người dân của nơi này.
Trên khuôn mặt họ bị che kín sương mù, sương mù cũng lan ra từ trên người họ… Một chút rồi lại một chút, chúng ồ ạt bay lên không trung, hội tụ lại với nhau.
“Đó là cái gì vậy!”
Tiếu Kha Ngải hoảng sợ nói, “Những thứ này… vẫn còn là người sao?”
Không ai trả lời cậu ta, trên đài cao, vẻ mặt của Angela cũng vô cùng khiếp sợ.
“Ha ha ha ha!”
Fu Linna cười ha ha, bên trong nụ cười tràn ngập ác ý.
“Tại sao trong trấn vẫn luôn có người chết, tại sao ngươi vĩnh viễn không thể diệt trừ được sương mù, cũng đều là vì bọn chúng! Đều là do đám người ngu xuẩn mà ngươi muốn bảo vệ!”
“Ngươi muốn tiêu diệt ta? Được thôi, vậy ngươi trước hết phải giết chết bọn chúng! Chỉ khi nào bọn chúng chết rồi, ta mới có thể hoàn toàn biến mất!”
“Bọn họ…”
Con ngươi Angela hơi co rút lại, “Ngươi vậy mà dám biến tất cả mọi người thành —— “
“Đó là do bọn chúng đáng chết!”
Khuôn mặt diễm lệ của Fu Linna lập tức trở nên cực kỳ dữ tợn, từng chữ từng câu phát ra từ trong cổ họng đều trở nên lanh lảnh sắc bén, “Ta đối xử với ngươi —— ta đối xư với ngươi tốt như vậy, ngươi lại vĩnh viễn không nhìn thấy ta, thứ mà ngươi nhìn thấy mãi mãi cũng chỉ là đám người ngu xuẩn kia!”
“Nếu đã như vậy, ngươi cũng không cần phải nhìn ta nữa! Để cho đám ngu xuẩn kia chết vì ngươi đi!”
Cô ta vừa dứt lời, những luồng sương mù đen cũng kịch liệt cuồn cuộn lên. Cổ họng của những người dân trong trấn phát ra từng trận gào thét thống khổ, sương đen tràn ngập xung quanh cũng trong nháy mắt bao phủ lấy bọn họ, khi nhìn lại thì chỉ thấy những cái kén màu đen đang chầm chậm nhúc nhích.
Dịch Viện nói: “Chúng ta phải làm sao bây giờ! Chạy sao?”
Bốn phía xung quanh trở nên hoàn toàn tối đen, cũng không ai biết mình đang ở đâu, lối ra ở hướng nào. Sương mù đen kịt bao phủ khắp nơi, giống như một cái còng sắt nhốt họ lại trong thị trấn.
Lâm Kiều đột nhiên cảm thấy cổ tay áo hơi nóng lên, cậu vừa cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện cái cúc áo màu vàng trên tay đang tỏa ra ánh sáng lộng lẫy.
Ánh sáng vàng rực kia trở nên sáng ngời, thậm chí xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương đen, chỉ thẳng về một hướng. Mà trên đài cao, Angela giống như cảm nhận được điều gì, cúi đầu, khẽ mỉm cười với Lâm Kiều.
Thiếu nữ làm khẩu hình “Đi đi”, Lâm Kiều cũng không do dự nữa, nói với mọi người: “Hãy đi về phía ánh sáng.”
Ánh sáng chiếu tới đâu, sương đen lập tức biến mất. Mấy người thuận lợi theo sự dẫn dắt của ánh sáng mà rời khỏi nơi này, thân hình trong nháy mắt biến mất giữa sương mù mênh mông.
Fu Linna lạnh lùng nói: “Bọn họ sẽ không thể nào thoát ra được đâu, chỉ cần ta còn ở đây, ta sẽ khiến cho bọn họ không thể rời khỏi trấn này.”
Angela nói: “Ta biết, nhưng chỉ cần ngươi bị tiêu diệt, trấn nhỏ này cũng có thể được giải thoát.”
“Hả?”
Fu Linna trào phúng cười ra tiếng, “Suy nghĩ của ngươi trước giờ vẫn vô cùng kỳ lạ, bây giờ tất cả mọi người đều đã biến thành con rối của ta, nếu như ta chết rồi, bọn họ cũng —— “
“Không “
Angela ngắt lời Fu Linna, “Còn một cách khác.”
Trên tay cô phát ra những ánh sáng dịu nhẹ, ánh sáng này so với ánh sáng lúc trước hoàn toàn khác nhau, chẳng hề chói mắt chút nào, ngược lại còn vô cùng ấm áp.
Fu Linna đột nhiên mở to hai mắt, quanh cơ thể tràn ngập khí đen, giống như muốn hóa thành sương mù để trốn thoát. Nhưng ánh sáng kia đã vô cùng dịu dàng mà bao vây lấy Fu Linna, như bị lún xuống một cái đệm mềm mại, làm thế nào cũng không thể thoát ra được.
“Ngươi vậy mà muốn đồng quy vu tận với ta sao!”
*đồng quy vu tận: là kiểu A vì muốn giết B nên đeo bom vào người rồi ôm lấy B cùng chết ấy, nói ngắn gọn là “cùng chết chung” nhưng mà mình thích dùng thành ngữ ^^
Cô ta gào thét, đôi mắt hoàn toàn đỏ ngầu đầy tơ máu, “Ngươi hận ta như vậy sao, một lòng chỉ muốn giết chết ta sao?!”
Angela lắc đầu một cái, tiến về phía trước một bước, nhẹ nhàng nói: “Đoạn đường còn lại, ta sẽ tiếp tục đi cùng ngươi.”
Fu Linna ngạc nhiên nhìn thiếu nữ, ánh sáng che kín cả bầu trời, mà hai người ở trên đài cao cũng đã biến mất… Chớp mắt không thấy đâu nữa.
Ở bên ngoài trấn nhỏ, chiếc cúc tay áo màu vàng đã khôi phục bộ dạng ban đầu. Lâm Kiều quay đầu lại, phát hiện sương mù phía sau đã tản đi, ánh sáng mặt trời tỏa ra những tia sáng rực rực, toàn bộ trấn nhỏ giống như được phủ lên một lớp vàng lấp lánh.
Tiếu Kha Ngải nói: “Chúng ta vậy là an toàn rồi sao?”
“Chắc vậy, “
Dịch Viện nói, “Nhưng thánh nữ có lẽ cũng đã biến mất rồi.”
Phó Miễn dắt tay Lâm Kiều, nói: “Đi thôi, bây giờ chúng ta đi tới ga tàu nhé.”
Lâm Kiều nói: “Hình như anh chẳng làm được gì hết.”
“Anh giữa đường mới tới đây, cho nên không có cách nào can thiệp quá nhiều vào thế giới này.”
Phó Miễn cười nói, “Nhưng mà nhiệm vụ quan trọng nhất của anh là —— Ôm em trở về.”
Lâm Kiều: “Em sẽ không về với anh.”
Cánh tay Phó Miễn khẽ ôm nhẹ lên eo cậu, nói: “Đã nhận nhẫn của anh rồi thì đương nhiên là phải cùng anh trở lại.”
Lâm Kiều liếc hắn một cái, đẩy tay hắn ra.
Tiếu Kha Ngải nói: “À đúng rồi, anh đã trở thành người chơi cấp bạch ngân chưa?”
“Đương nhiên rồi, “
Phó Miễn nói, “Người chơi cấp bạch ngân có thể tiến vào trong nội thành và có được thời gian nghỉ ngơi.”
Lâm Kiều lấy thẻ card của mình ra, nhìn thấy trên thẻ card chầm chậm dát lên một lớp bạch ngân.
“Trên bạch ngân là cấp gì?”
“Bạch kim, “
Phó Miễn nói, “Nhưng đó chỉ là cấp bậc trong truyền thuyết thôi, bởi vì chưa từng xuất hiện người chơi bạch kim nào.”
Lâm Kiều “Ồ” một tiếng, bị Phó Miễn véo mặt một cái, nói: “Đi thôi.”
Bọn họ rời khỏi trấn nhỏ, leo lên tàu hỏa đi tới nội thành.
Tàu hỏa chạy suốt cả ngày, trong lúc đó Lâm Kiều vẫn luôn ngủ. Tới khi tỉnh lại thì mới phát hiện mình đã không còn ở trong tàu hỏa nữa, mà ở trong một căn phòng rộng rãi và sạch sẽ.
Đầu giường có đặt một cái đồng hồ báo thức, đúng giờ reo vang. Lâm Kiều bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh dậy, hơi cau mày lại.
Lúc Phó Miễn đẩy cửa bước vào, thì nhìn thấy một bàn tay từ trong chăn duỗi ra, vô cùng chuẩn xác tắt chuông báo thức của đồng hồ trên đầu giường đi, sau đó lại từ từ rút tay về.
Mái tóc đen mềm mại rải rác trên gối, mí mắt thanh niên nhắm chặt, chậm rãi vùi mình vào trong chăn, tiếp tục ngủ thiếp đi.
Phó Miễn nở nụ cười một tiếng, ngồi ở bên giường, sau đó nhẹ nhàng ôm thanh niên ra khỏi đệm chăn mềm mại.
Lâm Kiều: “Đây là đâu?”
Phó Miễn dịu dàng xoa nhẹ mái tóc hơi rối của cậu, khẽ nói: “Đây là nhà của chúng ta.”
Lâm Kiều liếc mắt nhìn hắn: “Anh đã khôi phục trí nhớ rồi sao?”
Phó Miễn: “Chưa, hôn một chút nào.”
Lâm Kiều: “Không cho hôn, lăn ra ngoài.”
Sau đó đẩy hắn ra, chui vào trong chăn ngủ tiếp.
Phó Miễn: “…”
“Ha ha ha ha ha ha ha!”
Fu Linna vừa cười điên cuồng, vừa nhìn chằm chằm vào Angela.
“Tất cả các người đều đi chết đi!”
Dùi gỗ đâm sâu đâm vào tim Angela, thiếu nữ lảo đảo lùi về sau vài bước, nắm thật chặt cánh tay Lâm Kiều.
Lâm Kiều đỡ lấy cô, nói: “Cô không sao chứ?”
Angela hít sâu một hơi, trả lời: “Không sao cả…”
“Làm gì có chuyện không sao chứ!”
Fu Linna lạnh lùng nói, “Đó là thứ được tạo ra để giết chết ngươi —— “
Một giây sau, Lâm Kiều rút dùi gỗ trong tim Angela ra, Angela hoàn toàn không có vấn đề gì mà đứng thẳng người.
Fu Linna: “…”
Angela khẽ mỉm cười: “Đây chỉ là một phép thuật nhỏ để che mắt ngươi mà thôi… Ngươi đã trúng kế.”
Cô vừa dứt lời, quanh thân Fu Linna tỏa ra những tia sáng trắng chói mắt, những tin sáng ấy mạnh mẽ tới mức như thể sắp thiêu đốt da thịt của Phù thủy.
“A a a a a!”
Fu Linna bị bao bọc giữa những tia sáng, chỉ có thể hét thảm một tiếng, ánh mắt như rắn độc mà nhìn về phía Lâm Kiều, “Cậu vậy mà —— cậu vậy mà dám …!”
Lâm Kiều nhàn nhạt nói: “Tôi trước giờ đều chưa từng nghi ngờ cô ấy, chỉ là do cô quá tự tin.”
Fu Linna nghiến răng, Angela nhìn về phía Lâm Kiều với ánh mắt biết ơn, dịu dàng nói: “Nơi này quá nguy hiểm, cậu đi xuống trước đi, còn lại giao cho tôi.”
Lâm Kiều gật đầu, từ trên đài cao nhảy xuống, sau đó được Phó Miễn vững vàng ôm vào trong lồng ngực.
Phó Miễn nói: “Nhiệm vụ lần này là gì?”
“Tìm ra Phù thủy, “
Lâm Kiều trả lời, “Đợi đến khi cô ta chết, nhiệm vụ sẽ kết thúc.”
Để tiêu diệt Phù thủy hoàn toàn thì phải cần tới một lượng lớn phép thuật, vì thế Angela phải chuẩn bị việc này trong nhiều ngày. Lần này cậu và Angela diễn một vở kịch, chính là vì để cho Fu Linna thả lỏng cảnh giác, giải phóng toàn bộ sức mạnh của mình —— đến lúc ấy, Angela có thể bắt đầu khởi động pháp thuật.
Ánh sáng giống như ngọn lửa hừng hực, điên cuồng thiêu đốt Phù thủy, cô ta cũng không có cách nào chạy thoát. Nhưng kỳ lạ là thời gian trôi qua, cô ta cũng không hề biến mất… Ngược lại vẫn bình yên vô sự.
Angela vô cùng ngạc nhiên: “Sao lại thế…”
Bị bao bọc trong ánh sáng, Fu Linna nhìn chằm chằm thiếu nữ, nhếch miệng nở một nụ cười trào phúng: “Ngươi muốn giết ta? Hừ, ngươi cho rằng sức mạnh của ta đến từ đâu chứ, ngươi cho rằng sương mù thực chất là cái gì…”
Âm thanh của người dân trong trấn đột nhiên ngừng lại, không có tiếng la hét thảm thiết, cũng không có những tiếng hô kinh ngạc. Thị trấn yên tĩnh đến đáng sợ, giống như tất cả mọi người đều trong nháy mắt chết đi.
Sương mù vốn sắp tiêu tan thì bỗng nhiên hội tụ lại lần nữa, Trong sương mù mơ hồ không nhìn rõ, có rất nhiều bóng người xuất hiện xung quanh đài cao, cơ thể cứng ngắc, tư thế quỷ dị.
Lâm Kiều chậm rãi lùi về sau, sau đó nhìn thấy rõ khuôn mặt của những người trong sương mù dày đặc… Đó là người dân của nơi này.
Trên khuôn mặt họ bị che kín sương mù, sương mù cũng lan ra từ trên người họ… Một chút rồi lại một chút, chúng ồ ạt bay lên không trung, hội tụ lại với nhau.
“Đó là cái gì vậy!”
Tiếu Kha Ngải hoảng sợ nói, “Những thứ này… vẫn còn là người sao?”
Không ai trả lời cậu ta, trên đài cao, vẻ mặt của Angela cũng vô cùng khiếp sợ.
“Ha ha ha ha!”
Fu Linna cười ha ha, bên trong nụ cười tràn ngập ác ý.
“Tại sao trong trấn vẫn luôn có người chết, tại sao ngươi vĩnh viễn không thể diệt trừ được sương mù, cũng đều là vì bọn chúng! Đều là do đám người ngu xuẩn mà ngươi muốn bảo vệ!”
“Ngươi muốn tiêu diệt ta? Được thôi, vậy ngươi trước hết phải giết chết bọn chúng! Chỉ khi nào bọn chúng chết rồi, ta mới có thể hoàn toàn biến mất!”
“Bọn họ…”
Con ngươi Angela hơi co rút lại, “Ngươi vậy mà dám biến tất cả mọi người thành —— “
“Đó là do bọn chúng đáng chết!”
Khuôn mặt diễm lệ của Fu Linna lập tức trở nên cực kỳ dữ tợn, từng chữ từng câu phát ra từ trong cổ họng đều trở nên lanh lảnh sắc bén, “Ta đối xử với ngươi —— ta đối xư với ngươi tốt như vậy, ngươi lại vĩnh viễn không nhìn thấy ta, thứ mà ngươi nhìn thấy mãi mãi cũng chỉ là đám người ngu xuẩn kia!”
“Nếu đã như vậy, ngươi cũng không cần phải nhìn ta nữa! Để cho đám ngu xuẩn kia chết vì ngươi đi!”
Cô ta vừa dứt lời, những luồng sương mù đen cũng kịch liệt cuồn cuộn lên. Cổ họng của những người dân trong trấn phát ra từng trận gào thét thống khổ, sương đen tràn ngập xung quanh cũng trong nháy mắt bao phủ lấy bọn họ, khi nhìn lại thì chỉ thấy những cái kén màu đen đang chầm chậm nhúc nhích.
Dịch Viện nói: “Chúng ta phải làm sao bây giờ! Chạy sao?”
Bốn phía xung quanh trở nên hoàn toàn tối đen, cũng không ai biết mình đang ở đâu, lối ra ở hướng nào. Sương mù đen kịt bao phủ khắp nơi, giống như một cái còng sắt nhốt họ lại trong thị trấn.
Lâm Kiều đột nhiên cảm thấy cổ tay áo hơi nóng lên, cậu vừa cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện cái cúc áo màu vàng trên tay đang tỏa ra ánh sáng lộng lẫy.
Ánh sáng vàng rực kia trở nên sáng ngời, thậm chí xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương đen, chỉ thẳng về một hướng. Mà trên đài cao, Angela giống như cảm nhận được điều gì, cúi đầu, khẽ mỉm cười với Lâm Kiều.
Thiếu nữ làm khẩu hình “Đi đi”, Lâm Kiều cũng không do dự nữa, nói với mọi người: “Hãy đi về phía ánh sáng.”
Ánh sáng chiếu tới đâu, sương đen lập tức biến mất. Mấy người thuận lợi theo sự dẫn dắt của ánh sáng mà rời khỏi nơi này, thân hình trong nháy mắt biến mất giữa sương mù mênh mông.
Fu Linna lạnh lùng nói: “Bọn họ sẽ không thể nào thoát ra được đâu, chỉ cần ta còn ở đây, ta sẽ khiến cho bọn họ không thể rời khỏi trấn này.”
Angela nói: “Ta biết, nhưng chỉ cần ngươi bị tiêu diệt, trấn nhỏ này cũng có thể được giải thoát.”
“Hả?”
Fu Linna trào phúng cười ra tiếng, “Suy nghĩ của ngươi trước giờ vẫn vô cùng kỳ lạ, bây giờ tất cả mọi người đều đã biến thành con rối của ta, nếu như ta chết rồi, bọn họ cũng —— “
“Không “
Angela ngắt lời Fu Linna, “Còn một cách khác.”
Trên tay cô phát ra những ánh sáng dịu nhẹ, ánh sáng này so với ánh sáng lúc trước hoàn toàn khác nhau, chẳng hề chói mắt chút nào, ngược lại còn vô cùng ấm áp.
Fu Linna đột nhiên mở to hai mắt, quanh cơ thể tràn ngập khí đen, giống như muốn hóa thành sương mù để trốn thoát. Nhưng ánh sáng kia đã vô cùng dịu dàng mà bao vây lấy Fu Linna, như bị lún xuống một cái đệm mềm mại, làm thế nào cũng không thể thoát ra được.
“Ngươi vậy mà muốn đồng quy vu tận với ta sao!”
*đồng quy vu tận: là kiểu A vì muốn giết B nên đeo bom vào người rồi ôm lấy B cùng chết ấy, nói ngắn gọn là “cùng chết chung” nhưng mà mình thích dùng thành ngữ ^^
Cô ta gào thét, đôi mắt hoàn toàn đỏ ngầu đầy tơ máu, “Ngươi hận ta như vậy sao, một lòng chỉ muốn giết chết ta sao?!”
Angela lắc đầu một cái, tiến về phía trước một bước, nhẹ nhàng nói: “Đoạn đường còn lại, ta sẽ tiếp tục đi cùng ngươi.”
Fu Linna ngạc nhiên nhìn thiếu nữ, ánh sáng che kín cả bầu trời, mà hai người ở trên đài cao cũng đã biến mất… Chớp mắt không thấy đâu nữa.
Ở bên ngoài trấn nhỏ, chiếc cúc tay áo màu vàng đã khôi phục bộ dạng ban đầu. Lâm Kiều quay đầu lại, phát hiện sương mù phía sau đã tản đi, ánh sáng mặt trời tỏa ra những tia sáng rực rực, toàn bộ trấn nhỏ giống như được phủ lên một lớp vàng lấp lánh.
Tiếu Kha Ngải nói: “Chúng ta vậy là an toàn rồi sao?”
“Chắc vậy, “
Dịch Viện nói, “Nhưng thánh nữ có lẽ cũng đã biến mất rồi.”
Phó Miễn dắt tay Lâm Kiều, nói: “Đi thôi, bây giờ chúng ta đi tới ga tàu nhé.”
Lâm Kiều nói: “Hình như anh chẳng làm được gì hết.”
“Anh giữa đường mới tới đây, cho nên không có cách nào can thiệp quá nhiều vào thế giới này.”
Phó Miễn cười nói, “Nhưng mà nhiệm vụ quan trọng nhất của anh là —— Ôm em trở về.”
Lâm Kiều: “Em sẽ không về với anh.”
Cánh tay Phó Miễn khẽ ôm nhẹ lên eo cậu, nói: “Đã nhận nhẫn của anh rồi thì đương nhiên là phải cùng anh trở lại.”
Lâm Kiều liếc hắn một cái, đẩy tay hắn ra.
Tiếu Kha Ngải nói: “À đúng rồi, anh đã trở thành người chơi cấp bạch ngân chưa?”
“Đương nhiên rồi, “
Phó Miễn nói, “Người chơi cấp bạch ngân có thể tiến vào trong nội thành và có được thời gian nghỉ ngơi.”
Lâm Kiều lấy thẻ card của mình ra, nhìn thấy trên thẻ card chầm chậm dát lên một lớp bạch ngân.
“Trên bạch ngân là cấp gì?”
“Bạch kim, “
Phó Miễn nói, “Nhưng đó chỉ là cấp bậc trong truyền thuyết thôi, bởi vì chưa từng xuất hiện người chơi bạch kim nào.”
Lâm Kiều “Ồ” một tiếng, bị Phó Miễn véo mặt một cái, nói: “Đi thôi.”
Bọn họ rời khỏi trấn nhỏ, leo lên tàu hỏa đi tới nội thành.
Tàu hỏa chạy suốt cả ngày, trong lúc đó Lâm Kiều vẫn luôn ngủ. Tới khi tỉnh lại thì mới phát hiện mình đã không còn ở trong tàu hỏa nữa, mà ở trong một căn phòng rộng rãi và sạch sẽ.
Đầu giường có đặt một cái đồng hồ báo thức, đúng giờ reo vang. Lâm Kiều bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh dậy, hơi cau mày lại.
Lúc Phó Miễn đẩy cửa bước vào, thì nhìn thấy một bàn tay từ trong chăn duỗi ra, vô cùng chuẩn xác tắt chuông báo thức của đồng hồ trên đầu giường đi, sau đó lại từ từ rút tay về.
Mái tóc đen mềm mại rải rác trên gối, mí mắt thanh niên nhắm chặt, chậm rãi vùi mình vào trong chăn, tiếp tục ngủ thiếp đi.
Phó Miễn nở nụ cười một tiếng, ngồi ở bên giường, sau đó nhẹ nhàng ôm thanh niên ra khỏi đệm chăn mềm mại.
Lâm Kiều: “Đây là đâu?”
Phó Miễn dịu dàng xoa nhẹ mái tóc hơi rối của cậu, khẽ nói: “Đây là nhà của chúng ta.”
Lâm Kiều liếc mắt nhìn hắn: “Anh đã khôi phục trí nhớ rồi sao?”
Phó Miễn: “Chưa, hôn một chút nào.”
Lâm Kiều: “Không cho hôn, lăn ra ngoài.”
Sau đó đẩy hắn ra, chui vào trong chăn ngủ tiếp.
Phó Miễn: “…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook