Thoát Khỏi Trò Chơi Chết Chóc
Chương 20: Bạch cốt

Edit: Hy

Vương Na vốn dĩ đã bị phanh thây, chết đến mức không thể chết thêm được nữa nhưng lúc này lại xuất hiện trước mặt bọn họ. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều bị điều này làm cho bất ngờ nên chưa kịp phản ứng lại. Nhưng mà càng khiến bọn họ khiếp sợ hơn chính là cảnh tiếp theo —— Vương Na giơ thanh đao lên, một nhát đâm thẳng xuống, mổ bụng của chính mình trước mặt tất cả mọi người.

Xì ——

Da thịt bị cắt, nhưng lại cũng không có một giọt máu nào chảy ra. Vỏ da Trần Uy cứ thế mà bị lột ra, Vương Na từ bên trong tấm da người chui ra, lần thứ hai nhìn về phía mọi người rồi cười lạnh.

Tần Phú trầm giọng nói: “Hóa ra ngươi không chết.”

Vương Na cũng không để ý tới hắn, cô ta nhấc đao lên, chém về hướng Lâm Kiều!

Lâm Kiều động tác vô cùng nhanh nhẹn lập tức tránh né, thanh đao ở trên đất bổ ra một rãnh thật sâu —— mặc dù Vương Na là một người phụ nữ, lại có sức mạnh đáng sợ như vậy, thậm chí sau khi không còn lớp da kia trói buộc, động tác của cô càng trở nên nhanh nhẹn hơn.

Thanh đao chém ra từng trận gió sượt về phía mọi người trong căn phòng, Tiếu Kha Ngải vội vàng tránh né, tuyệt vọng gào một tiếng: “Cô ta không phải là bị phanh thây rồi sao?! Tại sao còn chưa chết!”

“Giả mạo một xác chết không khó, chúng ta cũng không hề kiểm tra kỹ lưỡng.”

Lâm Kiều tay cầm đoản đao của mình mà gian nan tránh né những đòn ác liệt từ phía Vương Na, tìm kiếm cơ hội phản kích, “Như vậy xem ra, người chết hẳn là Trần Uy.”

Thanh đao của Vương Na gắt gao chém về phía Lâm Kiều, động tác so với lúc trước còn nhanh hơn mấy lần làm cho cậu trong lúc nhất thời không tìm được cơ hội phản kích. Tần Phú trong lúc hỗn loạn liếc mắt nhìn cậu, tiến lên kéo Vương Na về phía trước.

Bởi vì thân hình Vương Na so với trước thon gọn hơn mấy lần, cho nên cũng càng khó công kích hơn. Thanh đao điên cuồng vung vẩy, phòng viện trưởng nhỏ hẹp trong lúc nhất thời đã trở nên vô cùng hỗn loạn. Đột nhiên Lâm Kiều đập vỡ khung ảnh trên bàn, vẻ mặt cậu cứng lại, thật giống như đang nghĩ tới điều gì.

Xì xì.

Thanh dùi gỗ sắc bén trong tay Tần Phú đâm xuyên vào cánh tay Vương Na, thế nhưng cô ta thật giống như không cảm giác được đau đớn, múa đao bổ về phía hắn ——

“Tần Nhã!”

Một tiếng gào to, khiến cho động tác mạnh mẽ của Vương Na thoáng chốc dừng lại.

Cô ta mạnh mẽ quay người lại, đầu cô ta quay ngoắt 180 độ, nhìn thẳng về phía Lâm Kiều.

Ánh mắt kinh khủng của Vương Na làm cho người ta run sợ, nhưng Lâm Kiều lại vô cùng bình tĩnh. Cậu ta cầm một tấm hình lên, nhàn nhạt nói: “Viện trưởng thực sự rất thích Tần Nhã, đúng không?”

Câu cuối cùng nhẹ nhàng hạ xuống, Vương Na đột nhiên hét ầm lên, lần này tiếng rít gào căn bản không phải tiếng người, sắc bén tới mức muốn đâm thủng màng tai.

Thanh đao “Leng keng” rơi trên mặt đất, Vương Na nhìn về phía Lâm Kiều, đoạt lấy ảnh cưới của viện trưởng cùng Tần Nhã. Vào thời điểm, tất cả mọi người cho là cô ta sắp tiếp tục phát điên thì cô ta lại đột nhiên yên tĩnh lại, cầm tấm hình kia, không hề động đậy mà đứng im tại chỗ.

Bức ảnh từ nhiều năm trước đã sớm trở nên ố vàng cũ kỹ, trong ống kính, khuôn mặt đôi vợ chồng trẻ tuổi sớm đã trở nên mơ hồ. Vương Na nhìn chằm chằm tấm hình này mấy phút đồng hồ, “Tách” một tiếng, một giọt nước mắt khẽ rơi lên khung ảnh, chầm chậm lăn xuống.

Khuôn mặt Vương Na vốn dĩ đã xấu xí, khi khóc lên lại càng vô cùng dữ tợn. Cô ta đại khái cũng ý thức được điểm ấy, rất nhanh đã vội lau nước mắt đi, đem tấm hình kia xé nát.

Bức ảnh bị xé thành nhiều mảnh khẽ rơi tán loạn trên mặt đất, mặt Tần Nhã cũng bị xé thành hai nửa. Thấy cảnh này, thần sắc Vương Na lập tức trở nên điên cuồng, bởi vì quá mức hưng phấn, ngũ quan đều trở nên vặn vẹo như lõm thành một quả bóng.

Tình cảnh này thực sự quá mức kinh khủng, Tiếu Kha Ngải vội vã nhìn đi chỗ khác, nghĩ đến thế giới có Sơn bà bà, nhất thời rùng mình một cái.

Vương Na nhặt thanh đao trên mặt đất lên, không hề nhìn bọn Lâm Kiều mà chỉ nhằm vào vách tường điên cuồng chém mấy đao, đem vách tường chém ra một lỗ hổng, như một cơn gió mà chạy vọt ra khỏi phòng.

Tần Phú nói: “Đuổi theo”

Mọi người đuổi sát theo sau, chỉ thấy Vương Na cũng không hề quay đầu lại mà chỉ vọt tới cuối hành lang, cầm theo đoản đao trực tiếp từ lầu ba nhảy xuống, tựa như không hề sợ chết.

Lâm Kiều còn muốn đuổi theo, lại bị Tần Phú kéo cánh tay lại, túm trở về bên cạnh mình.

“Ô ô —— “

Một giây sau, không biết bao nhiêu tang thi một mạch mà từ cầu thang bên kia dâng lên, “Gào gào” thét lên đánh về phía bọn họ.

Mọi người: “…”

Con đường phía trước bị ngăn lại, bọn họ bị bất đắc dĩ, chỉ có thể lần thứ hai lui về phòng viện trưởng —— vách tường phòng viện trưởng đã bị Vương Na phá hoại, dưới tình thế cấp bách, Tần Phú kéo giá hồ sơ ra, chặn lại cánh cửa.

Ầm ầm ầm!

Âm thanh tang thi liên tiếp va chạm vào phòng viện trưởng vang vọng bên trong, Tiếu Kha Ngải gấp đến độ đi vòng vòng, đột nhiên chỉ tay cửa sổ, nói: “Hay là chúng ta liều chết nhảy từ cửa sổ xuống đi!”

Lâm Kiều: “Cửa sổ bị đóng chặt lại rồi.”

Tiếu Kha Ngải: “…”

Cái cửa sổ nhỏ duy nhất trong phòng đã bị khóa chặt lại, hơn nữa đây là tầng ba, tất cả mọi người thân thể đều là máu là thịt, rất khó giống như Vương Na mà trực tiếp nhảy xuống như vậy.

Tiếu Kha Ngải nhào về phía trước cửa sổ dùng sức nện mấy lần, gào to: “Thật sự không có cách nào sao? Không có cái thông đạo hay đường hầm gì đó à?!”

Cú đấm cuối cùng đập mạnh trên khung cửa sổ, một giây sau, mấy âm thanh chuyển động cơ quan liên tiếp vang lên, sàn nhà di động, một cái cửa động đen sì sì xuất hiện ở bên chân của cậu ta.

Tiếu Kha Ngải: “????”

“Có luôn kìa?”

Văn Lộ Na giật mình hoảng hốt, “Cậu cũng thật là… Quá được ông Trời ưu ái rồi.”

Tiếu Kha Ngải: “Có lẽ thế…”

Cái cửa động kia rõ ràng là đường đi xuống không gian dưới lòng đất, còn có một hàng lan can mỏng cho phép mọi người leo xuống. Mọi người cân nhắc một chút, quyết định để Tần Phú là người thứ nhất mở đường, Lâm Kiều thì bọc hậu đi ở cuối cùng.

Trong lối đi sâu thẳm không có ánh sáng, mọi người chỉ có thể sờ soạng tiến lên. Một lát sau, Lâm Kiều nói: “Tại sao còn chưa tới?”

Tầng ba đi xuống lòng đất áng chừng chỉ có khoảng cách mấy chục mét, thế nhưng mọi người nhưng thật giống như đã bò rất lâu, hơn nữa bò mãi vẫn chưa thấy đáy.

Âm thanh Tần Phú từ phía dưới truyền đến: “Còn cách một đoạn nữa, thế nhưng quá tối, cái gì cũng không nhìn thấy.”

Lâm Kiều ngẩng đầu, bọn họ đã rời phòng viện trưởng rất xa, trên đỉnh đầu là một mảnh tăm tối, cũng không nhìn thấy cửa động.

Thông đạo rất nhỏ hẹp, chỉ đủ chỗ cho một người. Bọn họ bò một hồi, nghe thấy Tiếu Kha Ngải thở gấp nói: “Chúng ta sẽ không phải… Bị vây ở chỗ này đi?”

Lâm Kiều bình tĩnh nói: “Nếu quả thật bị vây ở đây, vậy cũng chỉ có thể biến thành bốn cái xác chết.”

Tiếu Kha Ngải: “…”

Cậu ta không dám thuận theo lời nói của Lâm Kiều mà tiếp tục nghĩ, chỉ có thể tiếp tục vùi đầu bò thông đạo. Thế nhưng theo thời gian trôi qua, thể lực cũng nhanh chóng vơi đi, sắp không thể chống đỡ nổi.

Tiếu Kha Ngải khó nhọc nói: “Có thể hay không, có thể hay không nghỉ ngơi một chút?”

“…”

Không có người nói chuyện, thật giống tất cả mọi người đang yên lặng bò, không nghĩ để ý đến cậu ta.

Tiếu Kha Ngải chẳng thể làm gì khác nên đành im lặng bò tiếp, chẳng bao lâu, hơi thở của cậu ngày càng nặng nề, mồ hôi ướt đẫm quần áo và cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

“Tôi, tôi thực sự không được…”

Tiếu Kha Ngải nói, “Ca, chúng ta dừng lại đi…”

Cậu xong nói liền ngẩng đầu lên nhìn Lâm Kiều một cái, hy vọng có thể ngăn cản động tác của đối phương.

Người ở phía trên quả nhiên đã ngừng lại, chỉ là vẫn không có ai nói chuyện, trong thông đạo nhỏ hẹp chỉ có tiếng thở dốc của Tiếu Kha Ngải.

Tiếu Kha Ngải thở hổn hển một hồi, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Trong lối đi yên tĩnh đến đáng sợ, cậu ta nhớ lại cảm giác khi mình vừa chạm vào Lâm Kiều—— không giống Lâm Kiều lúc thường, trái lại gầy trơ cả xương.

Tiếu Kha Ngải trầm mặc vài giây, bất an hỏi một câu: “Ca, anh gần đây có vẻ là gầy đi rất nhiều.”

“…”

Người ở phía trên không hề trả lời cậu.

Tiếu Kha Ngải có chút hoảng rồi, cậu ta miễn cưỡng cười, liền đụng vào người kia một chút: “Lâm ca, anh nói một câu đi, làm gì mà bơ em thế?”

Lần này, nói xong cậu mạnh mẽ tóm lấy chân người kia.

Bên trong ống quần trống rỗng, mà ở trong đó như bao bọc lấy cái gì đó vừa nhỏ lại vừa cứng… Giống như là xương người.

Tiếu Kha Ngải mạnh mẽ rút tay về.

Ở phía trên cậu ta, người kia chậm rãi cúi đầu, lộ ra một gương mặt —— xương trắng ơn ởn, không có một chút da thịt.

Đồng tử Tiếu Kha Ngải lập tức co rụt lại, cùng lúc đó bắp chân của cậu ta truyền đến một trận xót ruột đau đớn — Một bàn tay xương xẩu từ bên dưới, gắt gao bắt được bắp chân của cậu!

“hi hi hi…”

Vài tiếng cười the thé kỳ quái vang vọng bên trong thông đạo chật hẹp, sắc mặt Tiếu Kha Ngải trắng bệch, cậu lúc này mới ý thức được ở bên cạnh mình căn bản không phải người…

Tất cả đều chỉ là những bộ xương trắng.

——

“A a a a a!”

Một tiếng hét đột nhiên từ phía dưới truyền đến, Lâm Kiều còn không kịp phản ứng liền bị một cái tay mạnh mẽ kéo một cái, mang theo cả người cậu cứ thể rơi xuống!

Lâm Kiều: “…”

Người kéo cậu là Tiếu Kha Ngải, Tiếu Kha Ngải không biết tại sao đột nhiên buông tay, khiến cho tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, đồng thời ngã xuống.

Bên tai là tiếng gió vù vù, Lâm Kiều cảm giác mình không ngừng  rơi xuống, chỉ là nguyên bản thông đạo thật dài giống như lập tức ngắn đi rất nhiều, bóng tối trước mắt đột nhiên bừng sáng, một giây sau, liền rơi vào trong một lồng ngực vững vàng ấm áp.

“Không sao chứ?”

Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của Tần Phú siết chặt hông Lâm Kiều, dán vào lỗ tai của cậu mà thấp giọng hỏi, “Có bị đau chỗ nào không?”

—— Bên cạnh bọn họ là một mặt xa xôi Văn Lộ Na, còn có bị té ngã thê thê thảm thảm Tiếu Kha Ngải.

Lâm Kiều: “… Không sao, anh có thể buông tay không?”

Tần Phú không nói gì, chỉ là thả Lâm Kiều xuống, trong một khoảnh khắc, cánh tay hắn giữ chặt thắt lưng của cậu rồi từ từ cảm thán.

Hơi gầy, phải cho ăn nhiều hơn.

Tần Phú im lặng suy nghĩ.

Nhưng mà ôm rất vừa vặn.

“A, đau quá…”

Tiếu Kha Ngải nhe răng trợn mắt mà từ dưới đất bò dậy, vừa nhìn thấy mấy người, lập tức sợ hết hồn: “A!”

Văn Lộ Na cau mày nói: “Lúc nãy xảy ra chuyện gì, tự nhiên cậu nổi điên làm gì?”

Lời của cô khiến cho Tiếu Kha Ngải sửng sốt một chút, trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui sướng: “Quá tốt rồi, xem ra tôi còn chưa chết!”

Lâm Kiều nói: “Làm sao vậy?”

“Lâm ca, anh không biết lúc nãy em vừa nhìn thấy cái gì đâu, quá ghê luôn, em còn tưởng rằng em tiêu đời luôn rồi!”

Tiếu Kha Ngải thật nhanh đem chuyện mình vừa trải qua kể lại một lượt, cuối cùng còn có chút sợ hãi không thôi: “May là em thông minh đúng lúc buông tay ra, nếu không thật sự sẽ chết luôn ở chỗ đó rồi á.”

Lâm Kiều trầm mặc vài giây, nói: “Xem ra cái thông đạo kia xác thực có vấn đề.”

Bất quá cũng bởi vì Tiếu Kha Ngải, bọn họ mới đánh bậy đánh bạ mà thoát khỏi nơi đó.

“Cậu đúng là phúc lớn mạng lớn, đều trở về từ cõi chết hai lần, tôi còn chưa từng thấy qua…”

Văn Lộ Na nói đến một nửa, dừng một chút, nhìn Tần Phú một cái, không nói thêm nữa.

Tiếu Kha Ngải nhìn quanh bốn phía, nói: “Chúng ta bây giờ đang ở đâu, đây là nơi nào?”

Sau khi bọn họ ngã xuống từ thông đạo, cũng không có rơi xuống đất bằng, mà là ở trong một không gian chật hẹp, bốn phía gió thổi không lọt, ở phía trước có một khe nhỏ, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt lọt vào từ bên ngoài.

Không gian này chỉ có thể miễn cưỡng chứa được bốn người, vô cùng chen chúc, căn bản là không có cách nào hoạt động. Khi mọi người đang chuẩn bị tìm kiếm lối ra, Tần Phú lại đột nhiên đem Lâm Kiều ôm đến trong lồng ngực, nói: “Đừng nhúc nhích.”

Lâm Kiều: “???”

Cậu vừa muốn giãy dụa, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng vang gì đó, lập tức bất động.

Mấy người tiến đến cái khe nhỏ kia nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy bên ngoài là một cái phòng, chỉ có chút ánh sáng. Đột nhiên có một người vọt vào, tay cầm thanh đao chém loạn lung tung.

Người kia chính là Vương Na, chỉ nghe âm thanh ping pong ping pong vang vọng ở trong phòng, không biết có bao nhiêu đồ vật bị đập nát tan, mà cô ta còn không có ý định dừng lại, một bên điên cuồng đập phá, một bên tức giận gào thét —— không giống âm thanh của con người, ngược lại giống như là phát ra từ quái vật.

Văn Lộ Na nói: “Có phải là cô ta mất đi năng lực giao tiếp không?”

Tần Phú nói: “Có thể, lúc trước cô ta cũng không đúng lắm.”

Lâm Kiều nhỏ giọng, lạnh lùng nói: “Làm phiền anh đem cánh tay của mình lui ra một chút, cảm ơn.”

Tần Phú đồng dạng thấp giọng nói: “Nhưng mà chật lắm.”

Lâm Kiều: “…”

Mặt cậu không hề lộ ra chút cảm xúc nài, một cước dẫm lên mu bàn chân của Tần Phú.

“Ừ, chật lắm.”

Tần Phú: “…”

Vương Na bên ngoài điên cuồng đập phá một trận xong thật giống như rốt cục không còn sức lực, đứng tại chỗ ô ô thở dốc. Đột nhiên cô ta thật giống như phát hiện cái gì, quay đầu về một phía rồi hét lên.

Ánh sáng trong phòng lóe lên mấy cái, một người đẩy cửa mà vào, từ từ đi tới trước mặt Vương Na.

Ánh đèn ảm đạm rọi sáng khuôn mặt của hắn, hắn ta chăm chú nhìn Vương Na, cười lạnh.

Khi hắn ta xuất hiện một, không chỉ là Vương Na lộ ra vẻ mặt sợ hãi, Văn Lộ Na cũng hít vào một ngụm khí lạnh: “Tại sao hắn ta cũng không chết?!”

Người xuất hiện ở trong bóng tối không phải là ai khác, mà chính là người mà bọn họ cho rằng đã sớm chết đi….. Trần Uy!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương