Thoát Khỏi Trò Chơi Chết Chóc
-
Chương 13: Tầng hầm
Edit: Hy
Sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, Lâm Kiều lập tức rút thanh đoản đao rồi xoay người, đoản đao chém mạnh vào không khí —— cuối cùng dừng lại ở giữa không trung.
Một bàn tay thon dài và mạnh mẽ của người đàn ông nắm chặt cổ tay Lâm Kiều, kéo mạnh một cái, cùng Lâm Kiều ngã về bức tường phía sau—— “Cộp” một tiếng, một cánh cửa nhỏ trên vách tường từ từ xoay chuyển, cảnh tượng trước mắt Lâm Kiều đột nhiên thay đổi.
Nơi này vẫn là tầng hầm, chỉ là bọn họ đã tiến vào trong một gian phòng. Tần Phú vẫn đặt bàn tay trên eo của Lâm Kiều, ôm cậu trong lòng, ghé vào lỗ tai cậu rồi nói: “Vừa nãy quá nguy hiểm, cậu không nên đi ra ngoài.”
Hơi thở của người đàn ông phả vào vành tai, khiến cho làn da mẫn cảm của cậu cực kỳ ngứa ngáy. Lâm Kiều lùi về phía sau một bước, đẩy tay của hắn ra nói: “Làm thế nào mà anh xuống được đây?”
Tần Phú nói: “Đạp trúng một cái cơ quan khác.”
Lâm Kiều “Ồ” một tiếng, mặt không chút thay đổi nói: “Anh đang sợ hãi.”
Tần Phú: “…”
Tần Phú bình tĩnh nói: “Không có.”
Lâm Kiều vẫn như cũ mặt không thay đổi nhìn chằm chằm hắn.
“…”
Mấy giây sau, Tần Phú khẽ hắng giọng một cái, nói: “Cậu không muốn biết đây là nơi nào sao?”
Lâm Kiều nhíu mày.
Tần Phú nhẹ nhàng mở ra cửa phòng —— xuyên qua khe cửa, Lâm Kiều phát hiện bọn họ đã đi tới một nơi khác, cách đó không xa vẫn là cái lối đi kia, trong lối đi là một mảnh u ám, và có sự xuất hiên của một bóng hình mơ hồ, nhìn qua thì cực kỳ to lớn.
Lâm Kiều nói: “Ngỗng hoang?”
“Không phải là ngỗng hoang.”
Tần Phú nói, “Là quái vật ở nơi này, nó còn mạnh hơn ngỗng hoang.”
Hắn đóng cửa phòng, tiện thể cầm lên chiếc khóa cũ kĩ, đem cánh cửa khóa trái lại.
Căn phòng không lớn, bên trong chỉ bày một cái bàn gỗ cùng vài món đồ vật linh tinh, góc tường còn có một cái rương sắt màu xám, nhìn qua thì có vẻ đã rất lâu rồi không có người ở.
Trên bàn có một chiếc đèn bão cũ kỹ, sáng lờ mờ. Tần Phú nhấc chiếc đèn lên, đi tới trước mặt cái rương sắt.
“Nó có thể mở khóa sao?”
Rương sắt bị một cái khoá sắt lớn khóa chặt lại, Lâm Kiều không hề trả lời, mà im lặng bẻ một thanh sắt nhỏ từ trên đỉnh chiếc rương xuống, xoay xoay vài lần, khoá sắt “Răng rắc” một tiếng rồi mở ra.
Chiếc rương bị khóa lâu ngày bỗng chốc được mở ra, một luồng tro bụi phả ra phía trước. Lâm Kiều lập tức nghiêng người né tránh, Tần Phú ở phía sau không kịp tránh, bị sặc bụi.
Tần Phú: “…”
Thật là một tên nhóc thù dai.
Hắn thầm nghĩ.
Sau này ai muốn cậu chứ.
Trong rương không có nhiều đồ vật, nhưng ở dưới đáy hòm có một quyển nhật ký cũ, còn có một cái khung ảnh vỡ nát.
Lâm Kiều cầm khung ảnh lên, nhìn thấy bên trong có một tấm hình cũ. Trong hình là một người đàn ông mặc âu phục, đi giày da đang nắm tay một người phụ nữ xinh đẹp đứng ở trước cửa bệnh viện tâm thần An Khang, mặt nụ cười hạnh phúc. Bên cạnh người đàn ông còn có một người trung niên lớn tuổi có khuôn mặt khá giống người đàn ông.
Khuôn mặt của người đàn ông này, Lâm Kiều đã từng nhìn thấy không lâu trước đây, chỉ là trẻ hơn rất nhiều —— chính là viện trưởng.
Lâm Kiều nói: “Người trung niên này là bố của viện trưởng sao?”
“Rất có thể, “
Tần Phú đặt một tay lên bả vai cậu, cúi người xuống, hỏi “Trong nhật ký viết cái gì?”
Lâm Kiều nhìn qua quyển nhật ký màu xám kia, lật ra trang thứ nhất.
Trong nhật ký là một kiểu chữ hoàn toàn xa lạ, nội dung giống như là nhật ký mà nhân viên công trước đây tác lưu lại, mực đã phai màu khá nhiều, chỉ có thể nhìn rõ một số phần.
【Ngày 2 tháng 10, trời nắng. 】
【 Đêm qua, tôi nhìn thấy viện trưởng lén lút đi vào phòng của y tá trưởng, hai người bọn họ quả nhiên có quan hệ. 】
【Ngày 16 tháng 10, có nắng nhẹ. 】
【Gần đây có rất nhiều tin đồn về y tá trưởng, cô ấy đã cùng viện trưởng cãi nhau rất nhiều lần, tâm tình thật sự rất không tốt chút nào】
【Ngày 20 tháng 11, trời u ám 】
【 Con trai viện trưởng đính hôn, vị hôn thê kia thật sự rất xinh đẹp, chỉ là có chút… 】
【Ngày 28 tháng 12, mưa nhỏ 】
【 Y tá trưởng bỗng dưng mất tích, viện trưởng đang tìm cô ấy】
【Ngày 1 tháng 2, mưa lớn】
【 Viện trưởng qua đời, con trai ông lên làm viện trưởng, còn mang theo vợ tới nơi này. 】
【Ngày 1 tháng 4, giông bão 】
【 Y tá trưởng quay trở lại, cô ấy thế mà lại…. 】
【Ngày 15 tháng 6, trời âm u 】
【 Mọi người có gì đó rất không đúng, người ngàng càng ít đi. 】
【Ngày 1 tháng 8, trời nắng 】
【 Tôi phải rời đi, bọn họ đều điên cả rồi. 】
Nhật ký dừng lại ở đây, phía sau đều trống rỗng.
Lâm Kiều lật qua lật lại, từ bên trong nhật ký rơi ra nửa tấm hình, được Tần Phú nhặt lên.
Đó cũng là một tấm ảnh từ nhiều năm trước bức ảnh, chỉ là bị người khác xé đi một nửa. Trong hình, là một khuôn mặt tuấn tú của một cậu bé đứng ở trước bệnh viện tâm thần, một cái tay khác bị ai nắm —— bởi vì bức ảnh chỉ có một nửa, cho nên không nhìn thấy người đó.
” ‘Viện trưởng’ được nói đến trong này hẳn là viện trưởng tiền nhiệm.”
Lâm Kiều đạo, “Y tá trưởng là Vương Na… cô ta và trước viện trưởng tiền nhiệm đã phát sinh chuyện gì sao?”
“Rất khó có thể tưởng tượng, nhưng điều này là có khả năng. ”
Tần Phú cầm lấy hai tấm hình, nói, “Tấm đầu tiên có lẽ là viện trưởng tiền nhiệm cùng con trai con dâu, trong tấm thứ hai, đứa nhỏ có thể là viện trưởng hiện tại khi còn bé, hoặc là con trai của hắn.”
Lâm Kiều nói: “Nhưng là vợ con của viện trưởng đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện.”
Tần Phú nói: “Có thể xảy ra chuyện gì đó mà đã qua đời.”
Lâm Kiều hơi gật đầu, trầm ngâm nói: “Có vẻ y tá trưởng kia thật giống như đã gặp phải chuyện gì đó nên mới mất tích một thời gian, hơn nữa trong này cũng không hề nhắc tới Trần Uy.”
Không chỉ có Vương Na, bệnh viện tâm thần hình như cũng từng xảy ra chuyện, nên người ghi chép mới viết “Bọn họ đều điên cả rồi.”
“Hmm…”
Bên ngoài phòng giống như có thứ gì đó đang di chuyển, Tần Phú nhìn lướt qua bên ngoài, nói: “Trước tiên đem những thứ đồ này đi, sau đó chúng ta ra ngoài rồi nói tiếp.”
“Ừm.”
Lâm Kiều quay người đem quyển nhật ký đặt vào trong tay Tần Phú, vỗ một cái.
Tần Phú: “…”
Hắn nhíu mày, cất quyển nhật ký đi.
Bên ngoài phòng vẫn là một mảnh tối tăm, quái vật to lớn trong thông đạo đã biến mất.
Lâm Kiều thấp giọng nói: “Đi bên nào?”
“Bên trái.”
Tần Phú dừng một chút, lại nói, “Cậu ngày hôm nay cuối cùng cũng chịu nói chuyện với tôi.”
Lâm Kiều cũng không thèm nhìn hắn: “Nhiệm vụ quan trọng.”
Tần Phú mím môi: “Là vậy à?”
Lâm Kiều không hề trả lời, cậu cẩn thận nhìn xung quanh, khẽ bước chân thật nhẹ.
Hai người đi ngang qua cửa thông đạo, bên trong im lặng, không hề có âm thanh.
Tần Phú đột nhiên nói: “Cẩn thận.”
“Haaaa —— “
Hắn vừa dứt lời, một con quái vật từ trong thông đạo xông thẳng về bọn họ.
Lâm Kiều không nhúc nhích, bởi vì Tần Phú đã nhanh như tia chớp ra tay, trong nháy mắt vặn gãy cổ của con quái vật kia.
“Răng rắc” một tiếng, quái vật nhẹ nhàng ngã xuống đất, không còn hơi thở.
Lâm Kiều nói: “Anh thực sự rất nhạy bén.”
“Cám ơn.”
Tần Phú kéo khuôn mặt quái vật về phía trước rồi nói, “Lại đây xem một chút.”
Lâm Kiều tiến lên, bởi vì nơi này quá tối, cậu tới gần mới nhận ra con quái vật này chính là thứ đã kêu “ô ô” lúc cậu mới rơi xuống thông đạo.
Quái vật có hình dạng khá giống con người, chỉ là cơ thể dài nhỏ quỷ dị, có chút không tương xứng —— mặc dù như thế, khuôn mặt nó vẫn là khuôn mặt người.
Lâm Kiều chỉ cảm thấy chính mình thật giống mới gặp nhau khuôn mặt này ơ đâu đó, cau mày suy tư nói: “Đây là…viện trưởng tiền nhiệm?”
—— khuôn mặt này của quái vật, cùng lão viện trưởng trong hình giống nhau như đúc.
Tần Phú gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Rời khỏi nơi này trước đã, tránh kinh động tới con quái vật lớn hơn.”
Viện trưởng tiền nhiệm vốn đã chết từ rất nhiều năm trước lại xuất hiện ở bên trong tầng hầm này với hình dạng của một con quái vật, bọn họ không biết nơi này còn có thêm cái gì khác, nhưng chắc chắn có thể xác định đây có lẽ ẩn chứa rấ tnhiều nguy hiểm.
“Chờ đã.”
Trước lúc rời đi, Lâm Kiều như phát hiện cái gì đó, cúi người ở trước ngực viện trưởng lấy ra một món đồ.
—— đó là một miếng da dê.
“Phần bản đồ thứ ba.”
Lâm Kiều nói, “Bản đồ dường như được cất giấu trên người của những nhân vật chính của nơi này.”
Tần Phú: “Đúng vậy.”
Miếng bản đồ có chút rách nát, Lâm Kiều cầm nó cất giữ cẩn thận, cùng Tần Phú rời khỏi tầng hầm.
Trong phòng của Trần Uy, một mật đạo được mở ra, Lâm Kiều từ bên trong bò ra ngoài, phát hiện vị trí của cậu là dưới gầm giường của Trần Uy, mà cái giường này đã bị Tần Phú kéo ra.
Vì phòng ngừa có thứ từ phía dưới chui ra, Tần Phú lăn qua giường và ấn vào cánh cửa của mật đạo, đem cánh cửa này phá hỏng.
Lâm Kiều lật bản đồ da dê ra, đem ba tấm hợp lại cùng nhau, lần này bọn họ lại có phát hiện mới, có một con đường bí mật nối giữa tầng một và tầng hai, dẫn đến một căn phòng khác.
Lâm Kiều nói: “Bây giờ có đi luôn không?”
“Không, “
Tần Phú nói, “Quay lại rồi cùng bọn họ hội họp đã.”
Bọn họ đem theo nhật ký Trần Uy, bức ảnh của viện trưởng và quyển nhật ký cũ, quay về tầng một.
Trong phòng, Lam Nguyệt Thược bọc chặt mình ở trong chăn, Trương Tiêu Lam nằm ở trên một cái giường khác ngủ. Tiếu Kha Ngải cùng Văn Lộ Na ngồi xổm ở bên cửa, buồn bực ngán ngẩm mà đánh bài.
Nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, hai người không hẹn mà cùng đem bài ném đi, cảnh giác đứng lên —— sau khi nhìn thấy người trở về chính là Lâm Kiều cùng Tần Phú, hai người lại đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
“Lâm ca, các người đã về rồi.”
Tiếu Kha Ngải hỏi, “Có phát hiện ra cái gì không?”
Lâm Kiều gật đầu, nói: “Nơi này an toàn sao?”
“Chúng ta không có ai đi ra ngoài cả, cho nên cũng chẳng xảy ra chuyện gì hết.”
Tiếu Kha Ngải vừa nói vừa nhận lấy cuốn nhật ký cũ trong tay, tùy ý lật qua lật lại.
“Wow, hai người tìm được quyển nhật ký này hả? Của ai thế?”
“Tôi không biết, nó được tìm thấy ở dưới tầng hầm.”
Lâm Kiều đem mấy thứ đồ còn lại mở ra rồi đặt lên bàn, Văn Lộ Na cũng vây quanh, lật xem mấy tấm hình.
“Người phụ nữ này…”
Văn Lộ Na nhìn nhìn bức ảnh chụp chung của viện trưởng và vợ rồi nói “Ừm… Nhìn quen lắm.”
Tần Phú nói: “Nhìn cái này đi.”
Hắn đem nửa tấm hình của đứa nhỏ đẩy tới trước mặt Văn Lộ Na. Sau khi nhìn một lúc, cô nói: “Nếu như tôi không nhìn lầm, đây hẳn là Trần Uy.”
“Trần Uy?”
Câu trả lời của cô mang tới một kết quả hoàn toàn bất ngờ, Lâm Kiều cùng Tần Phú liếc mắt nhìn nhau một cái.
Tiếu Kha Ngải nói: “Thật hay giả vậy? Đây là Trần Uy á? Người đàn ông đầy cơ bắp đó…”
“Tôi chưa bao giờ nhìn sai đâu.”
Văn Lộ Na nói, “Đây chính là Trần Uy khi còn bé, chắc trăm phần trăm luôn”
Tần Phú nhìn nửa tấm hình nói: “Nói cách khác, thời gian Trần Uy ở cô nhi viện so với chúng ta tưởng tượng còn lâu hơn. Hắn chịu qua sự ngược đãi của viện trưởng, cũng trải qua khủng hoảng của bệnh tâm thần.”
Tiếu Kha Ngải nói: “Vậy là hắn bị bệnh tâm thần à? Sau khi xảy ra chuyện thì hắn ta biến mất cmnl, có lẽ là đang trốn ở một xó xỉnh nào rồi…”
Một người sống nhiều năm trong bệnh viện tâm thần, giết chết y tá trưởng và viện trưởng rồi nằm vùng ở một nơi nào đó, chẳng biết lúc nào sẽ đột ngột xuất hiện rồi vung đao chém loạn… Nghĩ tới đây, Tiếu Kha Ngải rùng mình một cái.
“Chúng ta đã tìm được một phần nữa của bản đồ, chỉ tới một căn phòng khác “
Tần Phú nói, nhìn về phía Lâm Kiều, “Buổi chiều chúng ta đi tới đó, được không?”
Lâm Kiều không có ý kiến gì, gật gật đầu.
“Tốt lắm,”
Văn Lộ Na nói, “Cũng sắp đến trưa rồi, tôi đi làm cơm cho mọi người”
Bữa trưa vẫn là ăn mì, Lam Nguyệt Thược hôm qua mới ăn phải một ngón tay, ngày hôm nay dù ai nói cái gì cũng không chịu ăn. Ngược lại là Trương Tiêu Lam đói bụng cả sáng, rất có khí thế mà ăn liền hai bát.
Khi ăn tới bát thứ ba, có lẽ cô không thể ăn nổi nữa, thế là để lại một nửa bát mì rồi trở về phòng một mình.
Lâm Kiều không có khẩu vị gì, chỉ là tùy ý ăn chút gì, vừa muốn để đũa xuống, trong bát lại thêm một chút mì nữa.
Cậu: “???”
Tần Phú: “Cậu nên ăn nhiều một chút.”
Lâm Kiều: “Không muốn ăn.”
Tần Phú: “Cậu gầy lắm.” – Mặc dù lúc ôm cảm thấy rất vừa vặn.
Lâm Kiều: “Không muốn.”
“…”
Văn Lộ Na cùng Tiếu Kha Ngải yên lặng cầm bát của mình, ngồi xổm sang một bên.
——
Trong căn phòng im lặng, Lam Nguyệt Thược nằm trên một cái giường khác, như thể đã ngủ say.
Trương Tiêu Lam trùm kín chăn, đưa lưng về phía Lam Nguyệt Thược, nhẹ nhàng lấy ra một vật gì đó.
—— đó là một chiếc chìa khóa.
Trương Tiêu Lam vừa mừng vừa sợ nhìn chiếc chìa khóa này, nắm nó thật chặt nắm ở trong lòng bàn tay.
Cô ta lặng lẽ thò đầu ra, sau khi nhận thấy Lam Nguyệt Thược cũng không hề phát hiện thì lại rụt đầu về, trốn trong chăn dương dương đắc ý nở nụ cười.
Sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, Lâm Kiều lập tức rút thanh đoản đao rồi xoay người, đoản đao chém mạnh vào không khí —— cuối cùng dừng lại ở giữa không trung.
Một bàn tay thon dài và mạnh mẽ của người đàn ông nắm chặt cổ tay Lâm Kiều, kéo mạnh một cái, cùng Lâm Kiều ngã về bức tường phía sau—— “Cộp” một tiếng, một cánh cửa nhỏ trên vách tường từ từ xoay chuyển, cảnh tượng trước mắt Lâm Kiều đột nhiên thay đổi.
Nơi này vẫn là tầng hầm, chỉ là bọn họ đã tiến vào trong một gian phòng. Tần Phú vẫn đặt bàn tay trên eo của Lâm Kiều, ôm cậu trong lòng, ghé vào lỗ tai cậu rồi nói: “Vừa nãy quá nguy hiểm, cậu không nên đi ra ngoài.”
Hơi thở của người đàn ông phả vào vành tai, khiến cho làn da mẫn cảm của cậu cực kỳ ngứa ngáy. Lâm Kiều lùi về phía sau một bước, đẩy tay của hắn ra nói: “Làm thế nào mà anh xuống được đây?”
Tần Phú nói: “Đạp trúng một cái cơ quan khác.”
Lâm Kiều “Ồ” một tiếng, mặt không chút thay đổi nói: “Anh đang sợ hãi.”
Tần Phú: “…”
Tần Phú bình tĩnh nói: “Không có.”
Lâm Kiều vẫn như cũ mặt không thay đổi nhìn chằm chằm hắn.
“…”
Mấy giây sau, Tần Phú khẽ hắng giọng một cái, nói: “Cậu không muốn biết đây là nơi nào sao?”
Lâm Kiều nhíu mày.
Tần Phú nhẹ nhàng mở ra cửa phòng —— xuyên qua khe cửa, Lâm Kiều phát hiện bọn họ đã đi tới một nơi khác, cách đó không xa vẫn là cái lối đi kia, trong lối đi là một mảnh u ám, và có sự xuất hiên của một bóng hình mơ hồ, nhìn qua thì cực kỳ to lớn.
Lâm Kiều nói: “Ngỗng hoang?”
“Không phải là ngỗng hoang.”
Tần Phú nói, “Là quái vật ở nơi này, nó còn mạnh hơn ngỗng hoang.”
Hắn đóng cửa phòng, tiện thể cầm lên chiếc khóa cũ kĩ, đem cánh cửa khóa trái lại.
Căn phòng không lớn, bên trong chỉ bày một cái bàn gỗ cùng vài món đồ vật linh tinh, góc tường còn có một cái rương sắt màu xám, nhìn qua thì có vẻ đã rất lâu rồi không có người ở.
Trên bàn có một chiếc đèn bão cũ kỹ, sáng lờ mờ. Tần Phú nhấc chiếc đèn lên, đi tới trước mặt cái rương sắt.
“Nó có thể mở khóa sao?”
Rương sắt bị một cái khoá sắt lớn khóa chặt lại, Lâm Kiều không hề trả lời, mà im lặng bẻ một thanh sắt nhỏ từ trên đỉnh chiếc rương xuống, xoay xoay vài lần, khoá sắt “Răng rắc” một tiếng rồi mở ra.
Chiếc rương bị khóa lâu ngày bỗng chốc được mở ra, một luồng tro bụi phả ra phía trước. Lâm Kiều lập tức nghiêng người né tránh, Tần Phú ở phía sau không kịp tránh, bị sặc bụi.
Tần Phú: “…”
Thật là một tên nhóc thù dai.
Hắn thầm nghĩ.
Sau này ai muốn cậu chứ.
Trong rương không có nhiều đồ vật, nhưng ở dưới đáy hòm có một quyển nhật ký cũ, còn có một cái khung ảnh vỡ nát.
Lâm Kiều cầm khung ảnh lên, nhìn thấy bên trong có một tấm hình cũ. Trong hình là một người đàn ông mặc âu phục, đi giày da đang nắm tay một người phụ nữ xinh đẹp đứng ở trước cửa bệnh viện tâm thần An Khang, mặt nụ cười hạnh phúc. Bên cạnh người đàn ông còn có một người trung niên lớn tuổi có khuôn mặt khá giống người đàn ông.
Khuôn mặt của người đàn ông này, Lâm Kiều đã từng nhìn thấy không lâu trước đây, chỉ là trẻ hơn rất nhiều —— chính là viện trưởng.
Lâm Kiều nói: “Người trung niên này là bố của viện trưởng sao?”
“Rất có thể, “
Tần Phú đặt một tay lên bả vai cậu, cúi người xuống, hỏi “Trong nhật ký viết cái gì?”
Lâm Kiều nhìn qua quyển nhật ký màu xám kia, lật ra trang thứ nhất.
Trong nhật ký là một kiểu chữ hoàn toàn xa lạ, nội dung giống như là nhật ký mà nhân viên công trước đây tác lưu lại, mực đã phai màu khá nhiều, chỉ có thể nhìn rõ một số phần.
【Ngày 2 tháng 10, trời nắng. 】
【 Đêm qua, tôi nhìn thấy viện trưởng lén lút đi vào phòng của y tá trưởng, hai người bọn họ quả nhiên có quan hệ. 】
【Ngày 16 tháng 10, có nắng nhẹ. 】
【Gần đây có rất nhiều tin đồn về y tá trưởng, cô ấy đã cùng viện trưởng cãi nhau rất nhiều lần, tâm tình thật sự rất không tốt chút nào】
【Ngày 20 tháng 11, trời u ám 】
【 Con trai viện trưởng đính hôn, vị hôn thê kia thật sự rất xinh đẹp, chỉ là có chút… 】
【Ngày 28 tháng 12, mưa nhỏ 】
【 Y tá trưởng bỗng dưng mất tích, viện trưởng đang tìm cô ấy】
【Ngày 1 tháng 2, mưa lớn】
【 Viện trưởng qua đời, con trai ông lên làm viện trưởng, còn mang theo vợ tới nơi này. 】
【Ngày 1 tháng 4, giông bão 】
【 Y tá trưởng quay trở lại, cô ấy thế mà lại…. 】
【Ngày 15 tháng 6, trời âm u 】
【 Mọi người có gì đó rất không đúng, người ngàng càng ít đi. 】
【Ngày 1 tháng 8, trời nắng 】
【 Tôi phải rời đi, bọn họ đều điên cả rồi. 】
Nhật ký dừng lại ở đây, phía sau đều trống rỗng.
Lâm Kiều lật qua lật lại, từ bên trong nhật ký rơi ra nửa tấm hình, được Tần Phú nhặt lên.
Đó cũng là một tấm ảnh từ nhiều năm trước bức ảnh, chỉ là bị người khác xé đi một nửa. Trong hình, là một khuôn mặt tuấn tú của một cậu bé đứng ở trước bệnh viện tâm thần, một cái tay khác bị ai nắm —— bởi vì bức ảnh chỉ có một nửa, cho nên không nhìn thấy người đó.
” ‘Viện trưởng’ được nói đến trong này hẳn là viện trưởng tiền nhiệm.”
Lâm Kiều đạo, “Y tá trưởng là Vương Na… cô ta và trước viện trưởng tiền nhiệm đã phát sinh chuyện gì sao?”
“Rất khó có thể tưởng tượng, nhưng điều này là có khả năng. ”
Tần Phú cầm lấy hai tấm hình, nói, “Tấm đầu tiên có lẽ là viện trưởng tiền nhiệm cùng con trai con dâu, trong tấm thứ hai, đứa nhỏ có thể là viện trưởng hiện tại khi còn bé, hoặc là con trai của hắn.”
Lâm Kiều nói: “Nhưng là vợ con của viện trưởng đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện.”
Tần Phú nói: “Có thể xảy ra chuyện gì đó mà đã qua đời.”
Lâm Kiều hơi gật đầu, trầm ngâm nói: “Có vẻ y tá trưởng kia thật giống như đã gặp phải chuyện gì đó nên mới mất tích một thời gian, hơn nữa trong này cũng không hề nhắc tới Trần Uy.”
Không chỉ có Vương Na, bệnh viện tâm thần hình như cũng từng xảy ra chuyện, nên người ghi chép mới viết “Bọn họ đều điên cả rồi.”
“Hmm…”
Bên ngoài phòng giống như có thứ gì đó đang di chuyển, Tần Phú nhìn lướt qua bên ngoài, nói: “Trước tiên đem những thứ đồ này đi, sau đó chúng ta ra ngoài rồi nói tiếp.”
“Ừm.”
Lâm Kiều quay người đem quyển nhật ký đặt vào trong tay Tần Phú, vỗ một cái.
Tần Phú: “…”
Hắn nhíu mày, cất quyển nhật ký đi.
Bên ngoài phòng vẫn là một mảnh tối tăm, quái vật to lớn trong thông đạo đã biến mất.
Lâm Kiều thấp giọng nói: “Đi bên nào?”
“Bên trái.”
Tần Phú dừng một chút, lại nói, “Cậu ngày hôm nay cuối cùng cũng chịu nói chuyện với tôi.”
Lâm Kiều cũng không thèm nhìn hắn: “Nhiệm vụ quan trọng.”
Tần Phú mím môi: “Là vậy à?”
Lâm Kiều không hề trả lời, cậu cẩn thận nhìn xung quanh, khẽ bước chân thật nhẹ.
Hai người đi ngang qua cửa thông đạo, bên trong im lặng, không hề có âm thanh.
Tần Phú đột nhiên nói: “Cẩn thận.”
“Haaaa —— “
Hắn vừa dứt lời, một con quái vật từ trong thông đạo xông thẳng về bọn họ.
Lâm Kiều không nhúc nhích, bởi vì Tần Phú đã nhanh như tia chớp ra tay, trong nháy mắt vặn gãy cổ của con quái vật kia.
“Răng rắc” một tiếng, quái vật nhẹ nhàng ngã xuống đất, không còn hơi thở.
Lâm Kiều nói: “Anh thực sự rất nhạy bén.”
“Cám ơn.”
Tần Phú kéo khuôn mặt quái vật về phía trước rồi nói, “Lại đây xem một chút.”
Lâm Kiều tiến lên, bởi vì nơi này quá tối, cậu tới gần mới nhận ra con quái vật này chính là thứ đã kêu “ô ô” lúc cậu mới rơi xuống thông đạo.
Quái vật có hình dạng khá giống con người, chỉ là cơ thể dài nhỏ quỷ dị, có chút không tương xứng —— mặc dù như thế, khuôn mặt nó vẫn là khuôn mặt người.
Lâm Kiều chỉ cảm thấy chính mình thật giống mới gặp nhau khuôn mặt này ơ đâu đó, cau mày suy tư nói: “Đây là…viện trưởng tiền nhiệm?”
—— khuôn mặt này của quái vật, cùng lão viện trưởng trong hình giống nhau như đúc.
Tần Phú gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Rời khỏi nơi này trước đã, tránh kinh động tới con quái vật lớn hơn.”
Viện trưởng tiền nhiệm vốn đã chết từ rất nhiều năm trước lại xuất hiện ở bên trong tầng hầm này với hình dạng của một con quái vật, bọn họ không biết nơi này còn có thêm cái gì khác, nhưng chắc chắn có thể xác định đây có lẽ ẩn chứa rấ tnhiều nguy hiểm.
“Chờ đã.”
Trước lúc rời đi, Lâm Kiều như phát hiện cái gì đó, cúi người ở trước ngực viện trưởng lấy ra một món đồ.
—— đó là một miếng da dê.
“Phần bản đồ thứ ba.”
Lâm Kiều nói, “Bản đồ dường như được cất giấu trên người của những nhân vật chính của nơi này.”
Tần Phú: “Đúng vậy.”
Miếng bản đồ có chút rách nát, Lâm Kiều cầm nó cất giữ cẩn thận, cùng Tần Phú rời khỏi tầng hầm.
Trong phòng của Trần Uy, một mật đạo được mở ra, Lâm Kiều từ bên trong bò ra ngoài, phát hiện vị trí của cậu là dưới gầm giường của Trần Uy, mà cái giường này đã bị Tần Phú kéo ra.
Vì phòng ngừa có thứ từ phía dưới chui ra, Tần Phú lăn qua giường và ấn vào cánh cửa của mật đạo, đem cánh cửa này phá hỏng.
Lâm Kiều lật bản đồ da dê ra, đem ba tấm hợp lại cùng nhau, lần này bọn họ lại có phát hiện mới, có một con đường bí mật nối giữa tầng một và tầng hai, dẫn đến một căn phòng khác.
Lâm Kiều nói: “Bây giờ có đi luôn không?”
“Không, “
Tần Phú nói, “Quay lại rồi cùng bọn họ hội họp đã.”
Bọn họ đem theo nhật ký Trần Uy, bức ảnh của viện trưởng và quyển nhật ký cũ, quay về tầng một.
Trong phòng, Lam Nguyệt Thược bọc chặt mình ở trong chăn, Trương Tiêu Lam nằm ở trên một cái giường khác ngủ. Tiếu Kha Ngải cùng Văn Lộ Na ngồi xổm ở bên cửa, buồn bực ngán ngẩm mà đánh bài.
Nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, hai người không hẹn mà cùng đem bài ném đi, cảnh giác đứng lên —— sau khi nhìn thấy người trở về chính là Lâm Kiều cùng Tần Phú, hai người lại đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
“Lâm ca, các người đã về rồi.”
Tiếu Kha Ngải hỏi, “Có phát hiện ra cái gì không?”
Lâm Kiều gật đầu, nói: “Nơi này an toàn sao?”
“Chúng ta không có ai đi ra ngoài cả, cho nên cũng chẳng xảy ra chuyện gì hết.”
Tiếu Kha Ngải vừa nói vừa nhận lấy cuốn nhật ký cũ trong tay, tùy ý lật qua lật lại.
“Wow, hai người tìm được quyển nhật ký này hả? Của ai thế?”
“Tôi không biết, nó được tìm thấy ở dưới tầng hầm.”
Lâm Kiều đem mấy thứ đồ còn lại mở ra rồi đặt lên bàn, Văn Lộ Na cũng vây quanh, lật xem mấy tấm hình.
“Người phụ nữ này…”
Văn Lộ Na nhìn nhìn bức ảnh chụp chung của viện trưởng và vợ rồi nói “Ừm… Nhìn quen lắm.”
Tần Phú nói: “Nhìn cái này đi.”
Hắn đem nửa tấm hình của đứa nhỏ đẩy tới trước mặt Văn Lộ Na. Sau khi nhìn một lúc, cô nói: “Nếu như tôi không nhìn lầm, đây hẳn là Trần Uy.”
“Trần Uy?”
Câu trả lời của cô mang tới một kết quả hoàn toàn bất ngờ, Lâm Kiều cùng Tần Phú liếc mắt nhìn nhau một cái.
Tiếu Kha Ngải nói: “Thật hay giả vậy? Đây là Trần Uy á? Người đàn ông đầy cơ bắp đó…”
“Tôi chưa bao giờ nhìn sai đâu.”
Văn Lộ Na nói, “Đây chính là Trần Uy khi còn bé, chắc trăm phần trăm luôn”
Tần Phú nhìn nửa tấm hình nói: “Nói cách khác, thời gian Trần Uy ở cô nhi viện so với chúng ta tưởng tượng còn lâu hơn. Hắn chịu qua sự ngược đãi của viện trưởng, cũng trải qua khủng hoảng của bệnh tâm thần.”
Tiếu Kha Ngải nói: “Vậy là hắn bị bệnh tâm thần à? Sau khi xảy ra chuyện thì hắn ta biến mất cmnl, có lẽ là đang trốn ở một xó xỉnh nào rồi…”
Một người sống nhiều năm trong bệnh viện tâm thần, giết chết y tá trưởng và viện trưởng rồi nằm vùng ở một nơi nào đó, chẳng biết lúc nào sẽ đột ngột xuất hiện rồi vung đao chém loạn… Nghĩ tới đây, Tiếu Kha Ngải rùng mình một cái.
“Chúng ta đã tìm được một phần nữa của bản đồ, chỉ tới một căn phòng khác “
Tần Phú nói, nhìn về phía Lâm Kiều, “Buổi chiều chúng ta đi tới đó, được không?”
Lâm Kiều không có ý kiến gì, gật gật đầu.
“Tốt lắm,”
Văn Lộ Na nói, “Cũng sắp đến trưa rồi, tôi đi làm cơm cho mọi người”
Bữa trưa vẫn là ăn mì, Lam Nguyệt Thược hôm qua mới ăn phải một ngón tay, ngày hôm nay dù ai nói cái gì cũng không chịu ăn. Ngược lại là Trương Tiêu Lam đói bụng cả sáng, rất có khí thế mà ăn liền hai bát.
Khi ăn tới bát thứ ba, có lẽ cô không thể ăn nổi nữa, thế là để lại một nửa bát mì rồi trở về phòng một mình.
Lâm Kiều không có khẩu vị gì, chỉ là tùy ý ăn chút gì, vừa muốn để đũa xuống, trong bát lại thêm một chút mì nữa.
Cậu: “???”
Tần Phú: “Cậu nên ăn nhiều một chút.”
Lâm Kiều: “Không muốn ăn.”
Tần Phú: “Cậu gầy lắm.” – Mặc dù lúc ôm cảm thấy rất vừa vặn.
Lâm Kiều: “Không muốn.”
“…”
Văn Lộ Na cùng Tiếu Kha Ngải yên lặng cầm bát của mình, ngồi xổm sang một bên.
——
Trong căn phòng im lặng, Lam Nguyệt Thược nằm trên một cái giường khác, như thể đã ngủ say.
Trương Tiêu Lam trùm kín chăn, đưa lưng về phía Lam Nguyệt Thược, nhẹ nhàng lấy ra một vật gì đó.
—— đó là một chiếc chìa khóa.
Trương Tiêu Lam vừa mừng vừa sợ nhìn chiếc chìa khóa này, nắm nó thật chặt nắm ở trong lòng bàn tay.
Cô ta lặng lẽ thò đầu ra, sau khi nhận thấy Lam Nguyệt Thược cũng không hề phát hiện thì lại rụt đầu về, trốn trong chăn dương dương đắc ý nở nụ cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook