Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
-
Quyển 1 - Chương 35: Danh sách ước nguyện cuối cùng (16)
Trước tòa nhà A, thi thể của hai tay bắn tỉa nằm yên trên mặt đất.
Chu Khiêm tạm thời không cho đồng đội ra ngoài ngay mà ở tại chỗ chờ thêm ba phút.
Trong ba phút, tiếng quỷ ồn ào không ngừng vang lên từ trong tòa nhà, nhưng không có ai bước ra ngoài, ở bên ngoài cũng không có quân chi viện phát hiện dị thường mà chạy đến.
Chắc chắn ở đây chỉ có hai tay bắn tỉa, Chu Khiêm mới vung tay lên, huy động ba đồng đội vào.
Không mất đến nửa phút, mọi người lục soát lấy hết đạn, súng trên người của tay bắn tỉa.
Trong quá trình đó, Hà Tiểu Vĩ cũng thử c ởi quần áo của họ, hắn nghĩ nếu bọn họ thay thành quân phục của quân S thì có thể trà trộn làm gián điệp.
Nhưng hắn không làm được.
Vì tay súng này không có mặt, quần áo cũng không tính là quần áo thật.
Bọn họ như một bóng ảnh đen hội tụ thành hình người, có thể nhìn, nghe, nói, cũng có thể cầm vũ khí giết người, nhưng lại không phải là người.
Để đồng đồi thu chiến lợi phẩm, Chu Khiêm từ từ đi qua một bên —— trước tòa nhà 200 mét, dưới ánh đèn đường.
Cúi đầu tìm kiếm, Chu Khiêm tìm thấy chiếc vảy ảm đạm không còn ánh sáng nhưng cũng không bị nước cuốn trôi.
Vươn tay, Chu Khiêm cầm chiếc vảy, nhìn chằm chằm nó trong lòng bàn tay, giống như đang suy tư điều gì, bộ dáng vô cùng chuyên chú.
Hà Tiểu Vĩ cầm một khẩu súng đi đến, ngồi xổm bên người anh, cùng anh nhìn chiếc vảy.
Một lúc lâu sau, hắn khoác vai Chu Khiêm: “Tôi nhận ra cậu còn rất kỳ lạ nha. Cậu cũng không có máu lạnh vô tình như cậu biển hiện ra ngoài.”
“Hả?” Chu Khiêm kinh ngạc: “Tôi có biểu hiện mình vô tình sao? Tôi cảm thấy tôi đối xử rất tốt với mọi người mà. Chẳng lẽ không phải ư?”
Hà Tiểu Vĩ: “…”
Bỏ đạn và súng cướp được vào túi hành lý, Hà Tiểu Vĩ lại hỏi: “Khụ, cái kia… Là rồng con hả? Có phải nó là… sản vật tinh thần của cậu không?”
Khi người chơi đăng xuất khỏi trò chơi, những vết thương trên người sẽ biến mất.
Cho nên, Hà Tiểu Vĩ đoán rằng bọn họ không dùng thân thể thật của mình vào trong trò chơi, mà là tinh thần, ý thức.
Bọn họ được huấn luyện và thăng cấp trong trò chơi, thật ra có thể nói là mặt tinh thần được rèn luyện và thăng cấp.
Vậy thì tinh thần có thể phân hóa ra sản vật trong thế giới trò chơi, thậm chí cũng có khả năng… sinh ra con người.
Chu Khiêm nhìn chiếc vảy trong tay, nói: “Hẳn là vậy. Nhưng mà tôi cảm giác… chúng cũng không phải là sản vật tinh thần của riêng tôi.”
Hà Tiểu Vĩ không hiểu: “Hả? Là sao? Không phải của riêng cậu? Vậy là sản vật của cậu với của ai?”
Chu Khiêm không trả lời, anh chỉ nhớ đến tối hôm qua, rồng con giống như có ý thức tự chủ, đi về phòng 701. Nó có mục tiêu chính xác —— Khương Dư Thanh.
Chu Khiêm bị một con rồng dẫn vào trò chơi, sau đó anh đi được đến đây, đó đều là những lựa chọn của anh, hoàn thành nhiệm vụ ẩn, vượt qua phó bản, mọi thứ đều do anh nỗ lực đạt được.
Nhưng anh lại có cảm giác rằng giống như có ai đó sắp đặt sẵn, hy vọng anh hãy đi trên con đường mà người đó chuẩn bị.
Chu Khiêm hiển nhiên không phải là người thích “bị sắp đặt”.
Vì từ trước đến nay, anh mới là người sắp đặt người khác.
Anh không nói thêm gì nữa, cất chiếc vảy đi, đứng lên, quay đầu nhìn Tư Đồ Tình và Vân Tưởng Dung: “Đi thôi. Đến mục tiêu kế tiếp —— tòa nhà B.”
…
Nửa tiếng sau, tay bắn tỉa ẩn nấp trong ba tòa nhà A, B, C đều đã bị nhóm của Chu Khiêm dùng phương thức cũ giải quyết sạch sẽ.
Có nghĩa là nhóm Chu Khiêm có thể tùy ý cướp đoạt mọi thứ trong vòng tròn an toàn thứ hai.
Khi chơi game, quái vật thường xuất hiện ở những nơi có báu vật quan trọng.
Sau khi giết quái, ngoại trừ lục soát cướp được những thứ tốt trên người của chúng thì có thể kiểm tra xung quanh một phen, thông thường cũng có thể tìm thấy thứ khác.
Quy luật này cũng có thể áp dụng vào phó bản.
Bốn người thu hoạch tương đối nhiều, tìm thấy không ít vũ khí, bao gồm lựu đạn khói, đạn phát sáng, thuốc nổ…
Nhóm người chơi có những vũ khí này trong tay hiển nhiên có ưu thế hơn so với ban đầu.
Cân nhắc quân S từ bên ngoài sắp tràn vào, bọn họ nhanh chóng sắp xếp bẫy rập trên đường chính, sau đó trốn vào tòa nhà A gần với bến tàu phía Tây nhất.
Vừa vào trong, bọn họ đã bị một đàn quỷ vây quanh.
Nhưng sau khi thấy quân phục “7” của họ, nhóm quỷ liền nhảy nhót vui mừng chào đón.
“A, là quân 7 đến!”
“Bọn họ tới cứu chúng ta!”
“Mọi người có mệt không, có khát nước không?”
Chu Khiêm chỉ nói với nhóm quỷ một việc: “Quân S sắp đến, trong vòng 10 giây, mọi người hãy tắt hết đèn dầu, sau đó không được nói chuyện. Chúng tôi muốn mai phục ở đây.”
Chu Khiêm vừa dứt lời, chúng quỷ liền làm theo.
Sự căm thù chất chồng đối với quân S đã khiến chúng quỷ hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian ngắn.
Trong vòng 10 giây, toàn bộ đèn ở tòa nhà A đã tắt hết.
Tòa nhà vắng lặng không tiếng động, không còn một con quỷ nào nói chuyện.
Đương nhiên, trước tòa nhà A, họ cũng đã dặn dò chúng quỷ ở tòa nhà B và tòa nhà C như vậy.
Vì vậy, nhìn từ xa, ba tòa nhà A, B, C đều lặng ngắt như tờ, không có một ánh đèn, giống như những chuyện trước đó chưa từng xảy ra, những tay bắn tỉa của quân S vẫn còn mai phục bên trong.
Sau khi chọn vị trí có tầm nhìn tốt nhất trong tòa nhà A, tiểu đội bốn người bắt đầu mai phục ở đây.
Đợi khoảng năm phút, lính S lục tục đi tới.
Bọn họ đi đến ba hướng —— đông, bắc, tây, giống như hướng theo vị trí của ba tòa nhà A, B, C.
Trong đó có đội ngũ đông đảo nhất đi đến tòa nhà A, vì đây là con đường gần nhất để vào con đường chính thứ hai, vừa lúc đây cũng là nơi nhóm Chu Khiêm đặt mai phục.
Còn những đội ngũ ít ỏi còn lại đi theo những con đường nhỏ, đến hướng Tây và hướng Bắc.
Ba hướng đều có người, chỉ duy nhất hướng nam là không có.
Chu Khiêm đoán có ba khả năng.
Một, mảnh đất trống đó thực sự có địa lôi.
Hai, vô số người Bách Thành được chôn ở đó, ở đó là một bãi tha ma, là khu vực không có bùa và máu chó, cho nên quân S kiêng dè đi qua.
Ba, mảnh đất trống không có gì ngoài cây, không có nhà cửa, gần như dễ dàng nhìn rõ không sót thứ gì, Khương Dư Thành không thể trốn ở đó, bọn họ cũng không cần đi đến đó để kiểm tra.
Đứng trên chỗ cao nhất của tòa nhà A, nhìn binh đoàn hùng hậu đến gần từ phía xa, Chu Khiêm dùng kính viễn vọng quan sát lộ tuyến của kẻ thù.
Họ không đi thẳng đến con đường chính số hai mà vừa đi vừa khám xét từng nhà, mục đích là để tìm Khương Dư Thanh.
Binh lính ồ ạt đi trên phố, kiểm tra nhà xong, xác định không có Khương Dư Thanh, Chu Khiêm nhìn Vân Tưởng Dung, gật đầu với cô.
Vân Tưởng Dung tiếp nhận được tín hiệu, giơ sáo nhỏ của mình, nhẹ nhàng thổi.
Tiếng sáo du dương nhưng truyền ra bên ngoài đã dần nhỏ đi.
Khi tiếng sáo vừa vang lên, xung quanh cây sáo chợt xuất hiện một sợi tơ liễu.
Trước đây, sợi tơ liễu này có thể chữa trị cho người bị thương.
Bây giờ chúng đã trở thành một thứ vũ khí sắc nhọn có thể giết người.
Nhưng lúc này Vân Tưởng Dung không dùng liễu để tấn công địch mà dùng nó để là vật môi giới.
Sau khi tơ liễu đã tụ tập đủ, Vân Tưởng Dung vẫn chưa điều động chúng đi ngay.
Hà Tiểu Vĩ nhanh tay lẹ mắt dùng bật lửa, đốt bó liễu thành một bó đuốc sống.
Sau đó, tiếng sáo vang lên gấp gáp hơn, bó đuốc liễu bay lên cao, bắt đầu phân tán ra khắp nơi.
Trên đường phố cách đó không xa, quân S bắt đầu nghị luận với nhau.
“Mọi người nhìn kìa, đó là cái gì?”
“Đom đóm hả? Bách Thành có đom đóm?”
“Không, không đúng!”
“Đom đóm làm sao mà tấn công người được?”
Trong giây lát, giữa màn đêm thăm thẳm, từng tia sáng chói lọi tỏa bung như những vì tinh tú đang rơi xuống mặt đất.
Nhưng cảnh tượng kỳ vĩ này dùng để lấy mạng người.
Chúng không rơi thẳng xuống binh đoàn kia ngay mà rẽ hướng sang hai bên.
“Phập”, “phập”, “phập”… vô số tiếng vang vang lên, sao băng rơi xuống những kíp nổ ven đường.
Với người có kinh nghiệm trên chiến trường, âm thanh này quá quen thuộc.
“Không ổn! Có mai phục!”
Sau tiếng kinh hô, đội ngũ đã được huấn luyện chợt như ong vỡ tổ, bắt đầu chạy tán loạn khắp nơi.
Nhưng mọi thứ đã muộn.
“Đùng!” “Ầm!” ——
Tiếng nổ ầm ầm vang dội, toàn bộ khu phố đã bị phá hủy trong nháy mắt, lửa ngùn ngụt như một con quái thú đang há cái miệng khổng lồ, nuốt chửng mọi thứ, không bỏ sót cho bất kỳ một tên lính S nào.
Trên con đường chính, đại đội của quân S bị tiêu diệt, ánh lửa nhiễm đỏ tận chân trời.
Các tiểu đội khác nhận thấy tình hình không ổn, nhanh chóng cầm súng chạy đến đây.
Ngay lúc này, nhóm Chu Khiêm đã sớm rời khỏi tòa nhà A, đi thẳng đến “vòng tròn an toàn” cuối cùng —— trung tâm của thành phố Bách Thành.
…
Rời khỏi đường Trường Giang là con đường chính số hai, bốn người chơi vừa lần mò trong bóng đêm vừa kiểm tra trên mặt đất có bùa hoặc máu chó hay không.
Khi đến một nơi nào đó, Chu Khiêm thủ thế, bốn người dừng lại.
Lý do anh cho mọi người dừng lại ở đây rất đơn giản —— cách nơi đây khoảng 500 mét, các tòa nhà đều có đèn đuốc sáng trưng.
Vì lý do gì mà nhà cửa trong trung tâm thành phố lại bật hết đèn?
Chu Khiêm tạm gác nghi vấn trong lòng, sắp xếp bốn người thành hai nhóm.
Sau khi chia nhóm xong, họ lại làm theo kế hoạch cũ —— leo lên cây, hoặc là leo lên nóc nhà, tra xét tình huống trong trung tâm thành phố, tìm kiếm tòa nhà có dán bùa.
Vòng tròn an toàn bao quanh trung tâm thành phố tương đối hẹp, phạm vi chỉ khoảng 3km.
Mọi người không tốn đến mười phút đã tra xét xong, quay về nơi tập hợp.
Ai nấy đều ngưng trọng dị thường.
Vì tình huống còn phức tạp hơn những gì họ nghĩ.
Cách đó không xa là trung tâm thành phố, trong đó chiếm diện tích nhiều nhất là một trường học.
Trong trường có nhiều kiến trúc khác, đặc biệt có một tòa nhà hình tháp là nơi có số tầng cao nhất, cũng là nơi mà Chu Khiêm muốn đến nhất.
Xung quanh trường học nối liền với ba con đường rộng lớn, liên tiếp là những con hẻm nhỏ cùng các loại kiến trúc khác. Sau đó là những nhà dân thấp bé.
Theo phán đoán ban đầu của người chơi, phần lớn quân S đều ở bên ngoài thành phố, vì họ sợ quỷ, cho nên mới để hai đứa trẻ từ từ rải máu chó và bùa phong ấn quỷ lại.
Trong tình huống đó, ở lượt đầu tiên khi quân S vào trong trung tâm thành phố sẽ không nhiều, quy mô chỉ bằng khoảng số lượng tay bắn tỉa ở ba tòa nhà A, B, C.
Nhưng những gì họ kiểm tra lại không giống như vậy.
May mắn họ đã kịp thời dừng bước, cách đây khoảng 300 mét đã bắt đầu dán bùa. Trong đêm đen lại có thể nhìn thấy rõ ràng những lá bùa dính chùm với nhau như một con sông vàng, kín mít từng con đường.
Chứng tỏ trong khu vực trung tâm thành phố, mỗi một căn nhà đều có mai phục.
“Mẹ nó, tình huống gì đây?” Hà Tiểu Vĩ đè thấp giọng mà kinh hô: “Không chỉ có quân S ở bên ngoài thành phố, trong trung tâm thành phố cũng có nhiều như vậy! Ngay từ đầu chúng ta lại cho rằng ở đây không có người!”
Chu Khiêm hơi cau mày, nói: “Vậy thì phải chỉnh sửa lại phán đoán của chúng ta một chút. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, như thế này thì hợp lý hơn. Còn nhớ hai điểm cốt truyện chúng ta đã kích hoạt không?”
“Nhớ rõ.” Hà Tiểu Vĩ đáp ngay: “Đầu tiên là đám cưới ma, sau đó là bị nhóm quỷ trẻ em cướp bóc ở trên phố.”
“Đúng vậy, Đại Sấu và Tiểu Bàn đều xuất hiện trong hai cốt truyện này. Hai đứa trẻ đến đám cưới trước, sau đó mới đến con phố. So với con phố thì đám cưới được tổ chức trong một con hẻm nhỏ, cũng ở gần trong thành phố hơn. Cho nên ——”
Chu Khiêm nói: “Chúng ta có thể phỏng đoán rằng hai đứa trẻ đó đi từ trung tâm thành phố, di động ra ngoài thành phố.”
“Vậy thì kết hợp với những gì chúng ta quan sát được hiện tại, tình huống hẳn là quân S đã có một đội quân chiếm cứ Bách Thành, trấn thủ ở trung tâm thành phố. Đại Sấu và Tiểu Bàn có lẽ ngay từ đầu đã ở trong trung tâm thành phố.”
Dựa vào nhiều nguyên nhân, một đội quân S đã đến trung tâm thành phố trước.
Có thể phỏng đoán rằng khu vực này không có địa lôi, bom mìn, vì họ cần phải có nơi để lập căn cứ. Cũng chính vì vậy, để tránh thấy quỷ, họ mới dán đầy bùa khắp nơi.
Ngay từ đầu, Đại Sấu, Tiểu Bàn và quân S đã ở trung tâm thành phố.
Quân S đã ra lệnh cho hai đứa trẻ phải dán bùa từ trung tâm thành phố ra ngoài, đi đến bến tàu phía Tây, giúp cho binh đoàn ở bến tàu có đường đi vào trung tâm thành phố.
Hai đứa trẻ đã từ trung tâm thành phố chạy ra ngoài, theo mệnh lệnh của quân S, chúng phải dán bùa ở những nơi có nhiều quỷ nhất và những tòa nhà cao để tay bắn tỉa ẩn nấp mai phục.
Cứ thế, hai đứa trẻ chạy ra ngoài, gặp đám cưới ma, sau khi phong ấn chúng quỷ ở đám cưới thì lại chạy ra ngoài con phố gần bến tàu, nghĩ cách phong ấn toàn bộ quỷ ở đó.
Nghe đến đây, Hà Tiểu Vĩ hỏi: “Một đội quân S vừa đến sao lại xuất hiện ở trung tâm thành phố Bách Thành?”
Vân Tưởng Dung trả lời: “Có lẽ có liên quan đến cốt truyện. Không phải trong trung tâm có trường học sao? Bên trong có lẽ có phòng thí nghiệm hoặc thứ gì đó tương tự. Hoặc là, Khương Dư Thanh có để lại sổ ghi chép gì đó. Bọn họ cần kiểm tra trường học. Sổ ghi chép của Khương Dư Thanh rất quan trọng, cho nên nhóm người đó mới không màng quỷ hồn chưa phong ấn, tiến vào trong.”
Chu Khiêm ngồi trên cây, híp mắt nhìn về phía trường học.
“Hoặc là quân S có một đội quân vào Bách Thành trước, đồng thời họ cũng đã bắt được Khương Dư Thanh ở đây.”
“Như lời Vân Tưởng Dung nói, có khả năng trước đây Khương Dư Thanh ở trong trường học, bỏ lại thứ gì đó; hoặc có giáo viên nào đó là bạn của Khương Dư Thanh, nhận được tin tình báo đã viết lại một số công thức trong bản nháp…”
“Tóm lại, quân S đã bắt Khương Dư Thanh đến trường học, vừa buộc ông ấy viết công thức, vừa lục soát kiểm tra cả ngôi trường.”
Tạm dừng một lát, Chu Khiêm nói tiếp: “Nhưng sau đó Khương Dư Thanh lại được cứu. Đồng thời, các trạm kiểm tra của thành phố đều đã bị quân S chiếm đóng. Cho nên về cơ bản chúng vẫn có thể bảo đảm Khương Dư Thanh chưa rời khỏi thành phố, vẫn đang lẩn trốn ở đâu đó.”
“Sau đó, chúng dùng hai đứa trẻ để dán bùa. Vì chuyện quỷ nháo, một số lính đã rút về bến tàu, nhưng vì nhiệm vụ mấu chốt, vẫn còn lính ở lại trường học và vùng lân cận để thu thập tình báo.”
“Bây giờ, tôi phỏng đoán rằng… dựa theo nguyên tắc nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, Khương Dư Thanh đang ở trong trường học hoặc là nơi nào đó gần trường học.”
“Binh lính ở ngoài thành phố đang tiến vào đây để lục soát, nhưng người ở bên trong cũng đang lùng sục từng tấc đất để tìm ông ấy. Như vậy thì… Khương Dư Thành sẽ nhanh chóng bị tìm ra. Ngoài ra, còn một phỏng đoán nữa, có liên quan đến một việc quan trọng trong cốt truyện.”
Hà Tiểu Vĩ nghiêm túc hỏi: “Chuyện quan trọng gì?”
Ánh mắt Chu Khiêm nghiêm túc: “Bây giờ những lính S trong trung tâm thành phố là quân tiên phong. Nói cách khác, là lực lượng chính trong kế hoạch xâm lược. Dân chúng của Bách Thành… có lẽ đã bị họ tàn sát!”
Đội quân tinh nhuệ xâm lược Bách Thành, tàn sát dân thường, bây giờ đang ở trong trung tâm thành phố.
Đội quân ở bến tàu e rằng chỉ là quân dự bị, khi đội quân tiên phong thành công thì mới bắt đầu tiến vào thành phố.
Vì vậy, quân S ở trung tâm thành phố là quân chủ lực, hoàn toàn không phải những binh lính tầm thường dễ xử lý như tôm tép bên ngoài.
Bọn họ là một đội quân hoàn mỹ, đồng thời cũng vô cùng tàn bạo.
Sau khi nghĩ thông suốt các vấn đề mấu chốt, Vân Tưởng Dung nhíu mày hỏi: “Nhiệm vụ này… Không thể nào có mức độ khó là hai bậc. Làm sao mà có tỉ lệ thành công 60% được?”
Tư Đồ Tình liếc mắt nhìn Chu Khiêm, chợt nói: “Tôi đoán rằng nhiệm vụ có hai loại. Nếu ngày hôm qua chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ phụ《 Chế tạo và cân bằng 》thì nhiệm vụ chính hôm nay có mức độ khó nhẹ hơn nhiều.”
“Nhưng bây giờ… Chúng ta đang tìm thành tựu ẩn. Nhiệm vụ này quá khó.”
“Không cần nói đến kẻ thù trong trung tâm thành phố cực kỳ khó đối phó, dù đã đối phó được rồi… Còn binh đoàn trên bến tàu thì sao? Chúng ta có bốn người, làm sao chống lại được thiên quân vạn mã?”
Sau vài câu thảo luận, ba người chơi đều mờ mịt nhìn Chu Khiêm.
Lại thấy Chu Khiêm bình tĩnh lấy giấy và bút ra, bắt đầu vẽ lại bản đồ của khu vực trung tâm.
Rồi anh nói: “Đội quân tinh nhuệ của quân S nghĩ đơn giản là kỹ năng tốt hơn, nhắm trúng mục tiêu chuẩn hơn, tính cách c ường bạo hơn người bình thường một chút. Nhưng vũ khí họ dùng sẽ không khác biệt mất, nhất định không thể có một món vũ khí lạ kỳ nằm ngoài logic phó bản xuất hiện.”
“Ngoài ra, để thành công chiếm được trung tâm thành phố, đội quân này cũng phải tiêu hao nhiều pháo đạn, so với thời điểm ban đầu thì lực lượng đã yếu đi nhiều.”
“Cuối cùng, chắc chắn có cách hoàn thành nhiệm vụ, nếu xem ba vòng tròn an toàn là nhiệm vụ nhỏ, chúng ta có thể tìm ra quy luật từ hai vòng tròn trước, áp dụng nó với vòng tròn thứ ba. Nếu không thì cốt truyện và nhiệm vụ phụ trước đó đều vô nghĩa. Người thiết kế trò chơi tùy ý tùy hứng tạo ra những quy tắc khác nhau thì đây không còn là trò chơi nữa, sao không trực tiếp giết người chơi luôn?”
“Cho nên, tránh ánh đèn sẽ không bị bắn; dọn máu, xé bùa, có thể hủy phong ấn của quỷ; những quy tắc này sẽ tiếp tục được áp dụng.”
“Mọi người có thể nghĩ đơn giản như thế này, thật ra ở nhiệm vụ nhỏ cuối cùng chỉ có một độ khó tăng lên. Lúc trước chúng ta chỉ cần xử lý ba tòa nhà A, B, C, bây giờ chúng ta phải tăng phạm vi xử lý mà thôi.”
Mọi người đều nghĩ trong lòng —— như thế này mà nói tăng phạm vi một chút mà thôi?
Khắp nơi trong trung tâm thành phố đều dán bùa và máu chó, đâu đâu cũng bật đèn sáng trưng, bọn họ không có chỗ để ẩn nấp, chỉ cần tiến về trước 500 mét, họ sẽ trực tiếp bại lộ dưới ánh đèn.
Như thế này thì chơi như thế nào?
Tư Đồ Tình nói: “Phải dọn nhiều máu như thế, tôi sẽ cạn kiện điểm kỹ năng. Vậy thì chúng ta không còn điểm kỹ năng để đối phó với quân S nữa. Chỉ một mình tôi bắn súng thì… hoàn toàn không thể thắng được.”
Hà Tiểu Vĩ liên tục thở dài: “Nếu tôi học bắn súng sớm hơn một chút là được rồi.”
Vân Tưởng Dung không khách khí mà nói: “Nếu anh có học sớm hơn cũng vô dụng. Số lượng hai bên quá chênh lệch, một mình Tư Đồ Tình bắn hay cả hai người cùng bắn thì kết quả vẫn như nhau. Chúng ta phải tìm cách khác.”
Hà Tiểu Vĩ giận dỗi: “Hừ, nói như cô thì ai chẳng nói được ——”
Lại thấy Vân Tưởng Dung hỏi Chu Khiêm: “Vậy thì anh nghĩ như thế nào?”
Chu Khiêm nhanh chóng phác thảo xong bản đồ trên giấy, sau đó anh khoanh trọng điểm vào một con đường nhỏ: “Tôi dựa vào kết quả kiểm tra địa hình của hai nhóm để vẽ lại bản đồ. Bây giờ tôi vẽ con đường này, đây là nơi có ít bùa, máu chó và đèn nhất.”
“Ba người cùng nhau làm một việc.”
“Vân Tưởng Dung dùng tơ liễu che đèn đường, từng chút từng chút một, đừng phát ra âm thanh. Sau khi đi một phần ba lộ trình, cô vừa đi vừa che đèn đường, vừa rút tơ liễu dần ở phía sau, khiến cho đèn đường lại sáng lên, tránh cả con đường đều tối đen, khiến lính S nghi ngờ.”
“Còn Hà Tiểu Vĩ và Tư Đồ Tình, vẫn dùng cách cũ, dọn dẹp máu chó và bùa trên con đường này.”
“Chỉ xử lý một con đường này thì điểm kỹ năng của chúng tôi dư dả. Nhưng mà ——” Vân Tưởng Dung nhìn bản đồ của Chu Khiêm: “Anh vẽ con đường này, đây là con đường đi đến trường học?”
“Đúng vậy. Đi con đường này chúng ta có thể bỏ qua khu dân cư, đến thẳng trường học. Theo tôi quan sát thì đó là cửa sau của trường học.”
Nói đến đây, Chu Khiêm lại giải thích: “Nếu mục tiêu đầu tiên của quân S là trường học, tôi nghĩ rằng… Trường học là nơi đầu tiên bị tàn sát. Thật ra Đại Sấu và Tiểu Bàn cũng ở gần đó, hoặc là đang đi học trong trường. Khi nhìn thấy bùa trên người hai đứa trẻ, biết chúng có thể dùng thuật âm dương thì quân S mới bắt chúng lại.”
Chu Khiêm vẽ một vòng tròn quanh trường học, nói tiếp: “Phòng thí nghiệm, thư viện, hoặc văn phòng của trường học là những nơi giúp Khương Dư Thanh có thể viết công thức. Cho nên sau khi quân S tìm thấy Khương Dư Thanh, có lẽ sẽ dẫn ông ấy quay về trường học.”
“Như vậy thì đến lúc đó chúng ta lại phải nghĩ cách vào trong trường học, chi bằng bây giờ vẫn chưa có lính từ bên ngoài tràn vào, nhân cơ hội vào trước. Đây là lý do đầu tiên chúng ta nên đến trường học.”
“Còn lý do thứ hai ——”
Giọng điệu của Chu Khiêm hơi trầm xuống, đôi mắt như kích động: “Nếu trường học là nơi thảm sát đầu tiên thì chắc chắn ở đó có rất nhiều quỷ. Như vậy thì sau khi giải trừ phong ấn, chúng ta cũng sẽ có rất nhiều vong hồn yểm trợ.”
“Kế này gọi là trực tiếp vào trong hang cọp, từ bị động thành chủ động.”
…
Bảy phút trôi qua, dựa theo lời của Chu Khiêm, bốn người thành công băng qua một con đường nhỏ, vào trong cửa sau của trường học.
Sau cổng trường là sân thể dục.
Từng giây từng phút vào ban đêm ở đây như vô cùng vô tận.
Không có ánh trăng, chỉ dựa vào ánh đèn trên sân thể dục cũng có thể nhìn rõ những bộ xương trắng hếu dày đặc trên sân.
—— Có bao nhiêu học sinh, giáo viên, dân thường đã bị tàn sát ở đây?
Nấp sau bức tường bên cạnh cổng vào, tâm trạng người chơi vô cùng nặng nề.
Ngay lúc đó, sau cổng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, mọi người liền lùi về sau, tiến vào trong một nhà dân.
Vừa rồi họ đã dọn dẹp bùa và máu chó trên đường, giải trừ phong ấn của nhiều quỷ hồn, không chỉ dặn dò quỷ hồn im lặng mà còn nhờ họ kiểm tra một phen, xác nhận những ngôi nhà không có lính S.
Ở trước những căn nhà này có bùa là vì quân S muốn thu thập tình báo từ người dân, tìm Khương Dư Thanh, đồng thời cũng muốn cướp bóc lương thực để tiếp viện.
Bây giờ, người chơi khom lưng trốn trong nhà dân, cách hai bức tường, bọn họ nhìn thấy cổng trường mở ra.
Tiếng giày quân dụng va chạm với mặt đường vang lên giòn giã.
Giọng nói của một lính S vang lên. Gã đang nói chuyện với ai đó qua bộ đàm.
“Đúng vậy, cậu thông báo với đại đội ngoài thành phố, đã tìm thấy Khương Dư Thanh, không cần lục soát nữa.”
“Ở đâu hả? Ha, dân ở đây có câu dưới chân đèn thì tối*, quả nhiên là vậy. Hắn ta trốn trong nhà ăn trường học! Dưới hầm rượu có một tầng ngầm. Mẹ nó… Hại chúng ta phải tốn công biết bao nhiêu?”
*Thành ngữ: Không biết rõ việc xảy ra gần mình
“Đương nhiên, chúng tôi đã trói hắn lại.”
“Tiếp theo phải làm sao? Ha, cậu biết không, tầng hầm đó không chỉ có Khương Dư Thanh mà còn có nhiều học sinh và giáo viên, bên trong chắc chắn còn có thêm trinh thám quốc gia. Tổng cộng có hai mươi người.”
“Ừm… Thông báo đi, chúng tôi sẽ đem Khương Dư Thanh và những người đó đến sân thể dục.”
“Khiến Khương Dư Thanh phải viết công thức. Đương nhiên chúng tôi có cho hắn thời gian, nhưng cứ mười phút sẽ bắn chết một đồng bào của hắn! Cho đến khi hắn viết ra mới thôi!”
Tác giả có lời muốn nói:
Vì sao ông Khương lại xuất hiện ở đám cưới thì chương sau giải thích nha.
Bỗng nhiên nghĩ đến cảnh anh Khiêm ôm rồng con chạy te te, còn ôm tới ba con
Theo sườn ý, chương tiếp theo là cao trào.
Chu Khiêm tạm thời không cho đồng đội ra ngoài ngay mà ở tại chỗ chờ thêm ba phút.
Trong ba phút, tiếng quỷ ồn ào không ngừng vang lên từ trong tòa nhà, nhưng không có ai bước ra ngoài, ở bên ngoài cũng không có quân chi viện phát hiện dị thường mà chạy đến.
Chắc chắn ở đây chỉ có hai tay bắn tỉa, Chu Khiêm mới vung tay lên, huy động ba đồng đội vào.
Không mất đến nửa phút, mọi người lục soát lấy hết đạn, súng trên người của tay bắn tỉa.
Trong quá trình đó, Hà Tiểu Vĩ cũng thử c ởi quần áo của họ, hắn nghĩ nếu bọn họ thay thành quân phục của quân S thì có thể trà trộn làm gián điệp.
Nhưng hắn không làm được.
Vì tay súng này không có mặt, quần áo cũng không tính là quần áo thật.
Bọn họ như một bóng ảnh đen hội tụ thành hình người, có thể nhìn, nghe, nói, cũng có thể cầm vũ khí giết người, nhưng lại không phải là người.
Để đồng đồi thu chiến lợi phẩm, Chu Khiêm từ từ đi qua một bên —— trước tòa nhà 200 mét, dưới ánh đèn đường.
Cúi đầu tìm kiếm, Chu Khiêm tìm thấy chiếc vảy ảm đạm không còn ánh sáng nhưng cũng không bị nước cuốn trôi.
Vươn tay, Chu Khiêm cầm chiếc vảy, nhìn chằm chằm nó trong lòng bàn tay, giống như đang suy tư điều gì, bộ dáng vô cùng chuyên chú.
Hà Tiểu Vĩ cầm một khẩu súng đi đến, ngồi xổm bên người anh, cùng anh nhìn chiếc vảy.
Một lúc lâu sau, hắn khoác vai Chu Khiêm: “Tôi nhận ra cậu còn rất kỳ lạ nha. Cậu cũng không có máu lạnh vô tình như cậu biển hiện ra ngoài.”
“Hả?” Chu Khiêm kinh ngạc: “Tôi có biểu hiện mình vô tình sao? Tôi cảm thấy tôi đối xử rất tốt với mọi người mà. Chẳng lẽ không phải ư?”
Hà Tiểu Vĩ: “…”
Bỏ đạn và súng cướp được vào túi hành lý, Hà Tiểu Vĩ lại hỏi: “Khụ, cái kia… Là rồng con hả? Có phải nó là… sản vật tinh thần của cậu không?”
Khi người chơi đăng xuất khỏi trò chơi, những vết thương trên người sẽ biến mất.
Cho nên, Hà Tiểu Vĩ đoán rằng bọn họ không dùng thân thể thật của mình vào trong trò chơi, mà là tinh thần, ý thức.
Bọn họ được huấn luyện và thăng cấp trong trò chơi, thật ra có thể nói là mặt tinh thần được rèn luyện và thăng cấp.
Vậy thì tinh thần có thể phân hóa ra sản vật trong thế giới trò chơi, thậm chí cũng có khả năng… sinh ra con người.
Chu Khiêm nhìn chiếc vảy trong tay, nói: “Hẳn là vậy. Nhưng mà tôi cảm giác… chúng cũng không phải là sản vật tinh thần của riêng tôi.”
Hà Tiểu Vĩ không hiểu: “Hả? Là sao? Không phải của riêng cậu? Vậy là sản vật của cậu với của ai?”
Chu Khiêm không trả lời, anh chỉ nhớ đến tối hôm qua, rồng con giống như có ý thức tự chủ, đi về phòng 701. Nó có mục tiêu chính xác —— Khương Dư Thanh.
Chu Khiêm bị một con rồng dẫn vào trò chơi, sau đó anh đi được đến đây, đó đều là những lựa chọn của anh, hoàn thành nhiệm vụ ẩn, vượt qua phó bản, mọi thứ đều do anh nỗ lực đạt được.
Nhưng anh lại có cảm giác rằng giống như có ai đó sắp đặt sẵn, hy vọng anh hãy đi trên con đường mà người đó chuẩn bị.
Chu Khiêm hiển nhiên không phải là người thích “bị sắp đặt”.
Vì từ trước đến nay, anh mới là người sắp đặt người khác.
Anh không nói thêm gì nữa, cất chiếc vảy đi, đứng lên, quay đầu nhìn Tư Đồ Tình và Vân Tưởng Dung: “Đi thôi. Đến mục tiêu kế tiếp —— tòa nhà B.”
…
Nửa tiếng sau, tay bắn tỉa ẩn nấp trong ba tòa nhà A, B, C đều đã bị nhóm của Chu Khiêm dùng phương thức cũ giải quyết sạch sẽ.
Có nghĩa là nhóm Chu Khiêm có thể tùy ý cướp đoạt mọi thứ trong vòng tròn an toàn thứ hai.
Khi chơi game, quái vật thường xuất hiện ở những nơi có báu vật quan trọng.
Sau khi giết quái, ngoại trừ lục soát cướp được những thứ tốt trên người của chúng thì có thể kiểm tra xung quanh một phen, thông thường cũng có thể tìm thấy thứ khác.
Quy luật này cũng có thể áp dụng vào phó bản.
Bốn người thu hoạch tương đối nhiều, tìm thấy không ít vũ khí, bao gồm lựu đạn khói, đạn phát sáng, thuốc nổ…
Nhóm người chơi có những vũ khí này trong tay hiển nhiên có ưu thế hơn so với ban đầu.
Cân nhắc quân S từ bên ngoài sắp tràn vào, bọn họ nhanh chóng sắp xếp bẫy rập trên đường chính, sau đó trốn vào tòa nhà A gần với bến tàu phía Tây nhất.
Vừa vào trong, bọn họ đã bị một đàn quỷ vây quanh.
Nhưng sau khi thấy quân phục “7” của họ, nhóm quỷ liền nhảy nhót vui mừng chào đón.
“A, là quân 7 đến!”
“Bọn họ tới cứu chúng ta!”
“Mọi người có mệt không, có khát nước không?”
Chu Khiêm chỉ nói với nhóm quỷ một việc: “Quân S sắp đến, trong vòng 10 giây, mọi người hãy tắt hết đèn dầu, sau đó không được nói chuyện. Chúng tôi muốn mai phục ở đây.”
Chu Khiêm vừa dứt lời, chúng quỷ liền làm theo.
Sự căm thù chất chồng đối với quân S đã khiến chúng quỷ hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian ngắn.
Trong vòng 10 giây, toàn bộ đèn ở tòa nhà A đã tắt hết.
Tòa nhà vắng lặng không tiếng động, không còn một con quỷ nào nói chuyện.
Đương nhiên, trước tòa nhà A, họ cũng đã dặn dò chúng quỷ ở tòa nhà B và tòa nhà C như vậy.
Vì vậy, nhìn từ xa, ba tòa nhà A, B, C đều lặng ngắt như tờ, không có một ánh đèn, giống như những chuyện trước đó chưa từng xảy ra, những tay bắn tỉa của quân S vẫn còn mai phục bên trong.
Sau khi chọn vị trí có tầm nhìn tốt nhất trong tòa nhà A, tiểu đội bốn người bắt đầu mai phục ở đây.
Đợi khoảng năm phút, lính S lục tục đi tới.
Bọn họ đi đến ba hướng —— đông, bắc, tây, giống như hướng theo vị trí của ba tòa nhà A, B, C.
Trong đó có đội ngũ đông đảo nhất đi đến tòa nhà A, vì đây là con đường gần nhất để vào con đường chính thứ hai, vừa lúc đây cũng là nơi nhóm Chu Khiêm đặt mai phục.
Còn những đội ngũ ít ỏi còn lại đi theo những con đường nhỏ, đến hướng Tây và hướng Bắc.
Ba hướng đều có người, chỉ duy nhất hướng nam là không có.
Chu Khiêm đoán có ba khả năng.
Một, mảnh đất trống đó thực sự có địa lôi.
Hai, vô số người Bách Thành được chôn ở đó, ở đó là một bãi tha ma, là khu vực không có bùa và máu chó, cho nên quân S kiêng dè đi qua.
Ba, mảnh đất trống không có gì ngoài cây, không có nhà cửa, gần như dễ dàng nhìn rõ không sót thứ gì, Khương Dư Thành không thể trốn ở đó, bọn họ cũng không cần đi đến đó để kiểm tra.
Đứng trên chỗ cao nhất của tòa nhà A, nhìn binh đoàn hùng hậu đến gần từ phía xa, Chu Khiêm dùng kính viễn vọng quan sát lộ tuyến của kẻ thù.
Họ không đi thẳng đến con đường chính số hai mà vừa đi vừa khám xét từng nhà, mục đích là để tìm Khương Dư Thanh.
Binh lính ồ ạt đi trên phố, kiểm tra nhà xong, xác định không có Khương Dư Thanh, Chu Khiêm nhìn Vân Tưởng Dung, gật đầu với cô.
Vân Tưởng Dung tiếp nhận được tín hiệu, giơ sáo nhỏ của mình, nhẹ nhàng thổi.
Tiếng sáo du dương nhưng truyền ra bên ngoài đã dần nhỏ đi.
Khi tiếng sáo vừa vang lên, xung quanh cây sáo chợt xuất hiện một sợi tơ liễu.
Trước đây, sợi tơ liễu này có thể chữa trị cho người bị thương.
Bây giờ chúng đã trở thành một thứ vũ khí sắc nhọn có thể giết người.
Nhưng lúc này Vân Tưởng Dung không dùng liễu để tấn công địch mà dùng nó để là vật môi giới.
Sau khi tơ liễu đã tụ tập đủ, Vân Tưởng Dung vẫn chưa điều động chúng đi ngay.
Hà Tiểu Vĩ nhanh tay lẹ mắt dùng bật lửa, đốt bó liễu thành một bó đuốc sống.
Sau đó, tiếng sáo vang lên gấp gáp hơn, bó đuốc liễu bay lên cao, bắt đầu phân tán ra khắp nơi.
Trên đường phố cách đó không xa, quân S bắt đầu nghị luận với nhau.
“Mọi người nhìn kìa, đó là cái gì?”
“Đom đóm hả? Bách Thành có đom đóm?”
“Không, không đúng!”
“Đom đóm làm sao mà tấn công người được?”
Trong giây lát, giữa màn đêm thăm thẳm, từng tia sáng chói lọi tỏa bung như những vì tinh tú đang rơi xuống mặt đất.
Nhưng cảnh tượng kỳ vĩ này dùng để lấy mạng người.
Chúng không rơi thẳng xuống binh đoàn kia ngay mà rẽ hướng sang hai bên.
“Phập”, “phập”, “phập”… vô số tiếng vang vang lên, sao băng rơi xuống những kíp nổ ven đường.
Với người có kinh nghiệm trên chiến trường, âm thanh này quá quen thuộc.
“Không ổn! Có mai phục!”
Sau tiếng kinh hô, đội ngũ đã được huấn luyện chợt như ong vỡ tổ, bắt đầu chạy tán loạn khắp nơi.
Nhưng mọi thứ đã muộn.
“Đùng!” “Ầm!” ——
Tiếng nổ ầm ầm vang dội, toàn bộ khu phố đã bị phá hủy trong nháy mắt, lửa ngùn ngụt như một con quái thú đang há cái miệng khổng lồ, nuốt chửng mọi thứ, không bỏ sót cho bất kỳ một tên lính S nào.
Trên con đường chính, đại đội của quân S bị tiêu diệt, ánh lửa nhiễm đỏ tận chân trời.
Các tiểu đội khác nhận thấy tình hình không ổn, nhanh chóng cầm súng chạy đến đây.
Ngay lúc này, nhóm Chu Khiêm đã sớm rời khỏi tòa nhà A, đi thẳng đến “vòng tròn an toàn” cuối cùng —— trung tâm của thành phố Bách Thành.
…
Rời khỏi đường Trường Giang là con đường chính số hai, bốn người chơi vừa lần mò trong bóng đêm vừa kiểm tra trên mặt đất có bùa hoặc máu chó hay không.
Khi đến một nơi nào đó, Chu Khiêm thủ thế, bốn người dừng lại.
Lý do anh cho mọi người dừng lại ở đây rất đơn giản —— cách nơi đây khoảng 500 mét, các tòa nhà đều có đèn đuốc sáng trưng.
Vì lý do gì mà nhà cửa trong trung tâm thành phố lại bật hết đèn?
Chu Khiêm tạm gác nghi vấn trong lòng, sắp xếp bốn người thành hai nhóm.
Sau khi chia nhóm xong, họ lại làm theo kế hoạch cũ —— leo lên cây, hoặc là leo lên nóc nhà, tra xét tình huống trong trung tâm thành phố, tìm kiếm tòa nhà có dán bùa.
Vòng tròn an toàn bao quanh trung tâm thành phố tương đối hẹp, phạm vi chỉ khoảng 3km.
Mọi người không tốn đến mười phút đã tra xét xong, quay về nơi tập hợp.
Ai nấy đều ngưng trọng dị thường.
Vì tình huống còn phức tạp hơn những gì họ nghĩ.
Cách đó không xa là trung tâm thành phố, trong đó chiếm diện tích nhiều nhất là một trường học.
Trong trường có nhiều kiến trúc khác, đặc biệt có một tòa nhà hình tháp là nơi có số tầng cao nhất, cũng là nơi mà Chu Khiêm muốn đến nhất.
Xung quanh trường học nối liền với ba con đường rộng lớn, liên tiếp là những con hẻm nhỏ cùng các loại kiến trúc khác. Sau đó là những nhà dân thấp bé.
Theo phán đoán ban đầu của người chơi, phần lớn quân S đều ở bên ngoài thành phố, vì họ sợ quỷ, cho nên mới để hai đứa trẻ từ từ rải máu chó và bùa phong ấn quỷ lại.
Trong tình huống đó, ở lượt đầu tiên khi quân S vào trong trung tâm thành phố sẽ không nhiều, quy mô chỉ bằng khoảng số lượng tay bắn tỉa ở ba tòa nhà A, B, C.
Nhưng những gì họ kiểm tra lại không giống như vậy.
May mắn họ đã kịp thời dừng bước, cách đây khoảng 300 mét đã bắt đầu dán bùa. Trong đêm đen lại có thể nhìn thấy rõ ràng những lá bùa dính chùm với nhau như một con sông vàng, kín mít từng con đường.
Chứng tỏ trong khu vực trung tâm thành phố, mỗi một căn nhà đều có mai phục.
“Mẹ nó, tình huống gì đây?” Hà Tiểu Vĩ đè thấp giọng mà kinh hô: “Không chỉ có quân S ở bên ngoài thành phố, trong trung tâm thành phố cũng có nhiều như vậy! Ngay từ đầu chúng ta lại cho rằng ở đây không có người!”
Chu Khiêm hơi cau mày, nói: “Vậy thì phải chỉnh sửa lại phán đoán của chúng ta một chút. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, như thế này thì hợp lý hơn. Còn nhớ hai điểm cốt truyện chúng ta đã kích hoạt không?”
“Nhớ rõ.” Hà Tiểu Vĩ đáp ngay: “Đầu tiên là đám cưới ma, sau đó là bị nhóm quỷ trẻ em cướp bóc ở trên phố.”
“Đúng vậy, Đại Sấu và Tiểu Bàn đều xuất hiện trong hai cốt truyện này. Hai đứa trẻ đến đám cưới trước, sau đó mới đến con phố. So với con phố thì đám cưới được tổ chức trong một con hẻm nhỏ, cũng ở gần trong thành phố hơn. Cho nên ——”
Chu Khiêm nói: “Chúng ta có thể phỏng đoán rằng hai đứa trẻ đó đi từ trung tâm thành phố, di động ra ngoài thành phố.”
“Vậy thì kết hợp với những gì chúng ta quan sát được hiện tại, tình huống hẳn là quân S đã có một đội quân chiếm cứ Bách Thành, trấn thủ ở trung tâm thành phố. Đại Sấu và Tiểu Bàn có lẽ ngay từ đầu đã ở trong trung tâm thành phố.”
Dựa vào nhiều nguyên nhân, một đội quân S đã đến trung tâm thành phố trước.
Có thể phỏng đoán rằng khu vực này không có địa lôi, bom mìn, vì họ cần phải có nơi để lập căn cứ. Cũng chính vì vậy, để tránh thấy quỷ, họ mới dán đầy bùa khắp nơi.
Ngay từ đầu, Đại Sấu, Tiểu Bàn và quân S đã ở trung tâm thành phố.
Quân S đã ra lệnh cho hai đứa trẻ phải dán bùa từ trung tâm thành phố ra ngoài, đi đến bến tàu phía Tây, giúp cho binh đoàn ở bến tàu có đường đi vào trung tâm thành phố.
Hai đứa trẻ đã từ trung tâm thành phố chạy ra ngoài, theo mệnh lệnh của quân S, chúng phải dán bùa ở những nơi có nhiều quỷ nhất và những tòa nhà cao để tay bắn tỉa ẩn nấp mai phục.
Cứ thế, hai đứa trẻ chạy ra ngoài, gặp đám cưới ma, sau khi phong ấn chúng quỷ ở đám cưới thì lại chạy ra ngoài con phố gần bến tàu, nghĩ cách phong ấn toàn bộ quỷ ở đó.
Nghe đến đây, Hà Tiểu Vĩ hỏi: “Một đội quân S vừa đến sao lại xuất hiện ở trung tâm thành phố Bách Thành?”
Vân Tưởng Dung trả lời: “Có lẽ có liên quan đến cốt truyện. Không phải trong trung tâm có trường học sao? Bên trong có lẽ có phòng thí nghiệm hoặc thứ gì đó tương tự. Hoặc là, Khương Dư Thanh có để lại sổ ghi chép gì đó. Bọn họ cần kiểm tra trường học. Sổ ghi chép của Khương Dư Thanh rất quan trọng, cho nên nhóm người đó mới không màng quỷ hồn chưa phong ấn, tiến vào trong.”
Chu Khiêm ngồi trên cây, híp mắt nhìn về phía trường học.
“Hoặc là quân S có một đội quân vào Bách Thành trước, đồng thời họ cũng đã bắt được Khương Dư Thanh ở đây.”
“Như lời Vân Tưởng Dung nói, có khả năng trước đây Khương Dư Thanh ở trong trường học, bỏ lại thứ gì đó; hoặc có giáo viên nào đó là bạn của Khương Dư Thanh, nhận được tin tình báo đã viết lại một số công thức trong bản nháp…”
“Tóm lại, quân S đã bắt Khương Dư Thanh đến trường học, vừa buộc ông ấy viết công thức, vừa lục soát kiểm tra cả ngôi trường.”
Tạm dừng một lát, Chu Khiêm nói tiếp: “Nhưng sau đó Khương Dư Thanh lại được cứu. Đồng thời, các trạm kiểm tra của thành phố đều đã bị quân S chiếm đóng. Cho nên về cơ bản chúng vẫn có thể bảo đảm Khương Dư Thanh chưa rời khỏi thành phố, vẫn đang lẩn trốn ở đâu đó.”
“Sau đó, chúng dùng hai đứa trẻ để dán bùa. Vì chuyện quỷ nháo, một số lính đã rút về bến tàu, nhưng vì nhiệm vụ mấu chốt, vẫn còn lính ở lại trường học và vùng lân cận để thu thập tình báo.”
“Bây giờ, tôi phỏng đoán rằng… dựa theo nguyên tắc nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, Khương Dư Thanh đang ở trong trường học hoặc là nơi nào đó gần trường học.”
“Binh lính ở ngoài thành phố đang tiến vào đây để lục soát, nhưng người ở bên trong cũng đang lùng sục từng tấc đất để tìm ông ấy. Như vậy thì… Khương Dư Thành sẽ nhanh chóng bị tìm ra. Ngoài ra, còn một phỏng đoán nữa, có liên quan đến một việc quan trọng trong cốt truyện.”
Hà Tiểu Vĩ nghiêm túc hỏi: “Chuyện quan trọng gì?”
Ánh mắt Chu Khiêm nghiêm túc: “Bây giờ những lính S trong trung tâm thành phố là quân tiên phong. Nói cách khác, là lực lượng chính trong kế hoạch xâm lược. Dân chúng của Bách Thành… có lẽ đã bị họ tàn sát!”
Đội quân tinh nhuệ xâm lược Bách Thành, tàn sát dân thường, bây giờ đang ở trong trung tâm thành phố.
Đội quân ở bến tàu e rằng chỉ là quân dự bị, khi đội quân tiên phong thành công thì mới bắt đầu tiến vào thành phố.
Vì vậy, quân S ở trung tâm thành phố là quân chủ lực, hoàn toàn không phải những binh lính tầm thường dễ xử lý như tôm tép bên ngoài.
Bọn họ là một đội quân hoàn mỹ, đồng thời cũng vô cùng tàn bạo.
Sau khi nghĩ thông suốt các vấn đề mấu chốt, Vân Tưởng Dung nhíu mày hỏi: “Nhiệm vụ này… Không thể nào có mức độ khó là hai bậc. Làm sao mà có tỉ lệ thành công 60% được?”
Tư Đồ Tình liếc mắt nhìn Chu Khiêm, chợt nói: “Tôi đoán rằng nhiệm vụ có hai loại. Nếu ngày hôm qua chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ phụ《 Chế tạo và cân bằng 》thì nhiệm vụ chính hôm nay có mức độ khó nhẹ hơn nhiều.”
“Nhưng bây giờ… Chúng ta đang tìm thành tựu ẩn. Nhiệm vụ này quá khó.”
“Không cần nói đến kẻ thù trong trung tâm thành phố cực kỳ khó đối phó, dù đã đối phó được rồi… Còn binh đoàn trên bến tàu thì sao? Chúng ta có bốn người, làm sao chống lại được thiên quân vạn mã?”
Sau vài câu thảo luận, ba người chơi đều mờ mịt nhìn Chu Khiêm.
Lại thấy Chu Khiêm bình tĩnh lấy giấy và bút ra, bắt đầu vẽ lại bản đồ của khu vực trung tâm.
Rồi anh nói: “Đội quân tinh nhuệ của quân S nghĩ đơn giản là kỹ năng tốt hơn, nhắm trúng mục tiêu chuẩn hơn, tính cách c ường bạo hơn người bình thường một chút. Nhưng vũ khí họ dùng sẽ không khác biệt mất, nhất định không thể có một món vũ khí lạ kỳ nằm ngoài logic phó bản xuất hiện.”
“Ngoài ra, để thành công chiếm được trung tâm thành phố, đội quân này cũng phải tiêu hao nhiều pháo đạn, so với thời điểm ban đầu thì lực lượng đã yếu đi nhiều.”
“Cuối cùng, chắc chắn có cách hoàn thành nhiệm vụ, nếu xem ba vòng tròn an toàn là nhiệm vụ nhỏ, chúng ta có thể tìm ra quy luật từ hai vòng tròn trước, áp dụng nó với vòng tròn thứ ba. Nếu không thì cốt truyện và nhiệm vụ phụ trước đó đều vô nghĩa. Người thiết kế trò chơi tùy ý tùy hứng tạo ra những quy tắc khác nhau thì đây không còn là trò chơi nữa, sao không trực tiếp giết người chơi luôn?”
“Cho nên, tránh ánh đèn sẽ không bị bắn; dọn máu, xé bùa, có thể hủy phong ấn của quỷ; những quy tắc này sẽ tiếp tục được áp dụng.”
“Mọi người có thể nghĩ đơn giản như thế này, thật ra ở nhiệm vụ nhỏ cuối cùng chỉ có một độ khó tăng lên. Lúc trước chúng ta chỉ cần xử lý ba tòa nhà A, B, C, bây giờ chúng ta phải tăng phạm vi xử lý mà thôi.”
Mọi người đều nghĩ trong lòng —— như thế này mà nói tăng phạm vi một chút mà thôi?
Khắp nơi trong trung tâm thành phố đều dán bùa và máu chó, đâu đâu cũng bật đèn sáng trưng, bọn họ không có chỗ để ẩn nấp, chỉ cần tiến về trước 500 mét, họ sẽ trực tiếp bại lộ dưới ánh đèn.
Như thế này thì chơi như thế nào?
Tư Đồ Tình nói: “Phải dọn nhiều máu như thế, tôi sẽ cạn kiện điểm kỹ năng. Vậy thì chúng ta không còn điểm kỹ năng để đối phó với quân S nữa. Chỉ một mình tôi bắn súng thì… hoàn toàn không thể thắng được.”
Hà Tiểu Vĩ liên tục thở dài: “Nếu tôi học bắn súng sớm hơn một chút là được rồi.”
Vân Tưởng Dung không khách khí mà nói: “Nếu anh có học sớm hơn cũng vô dụng. Số lượng hai bên quá chênh lệch, một mình Tư Đồ Tình bắn hay cả hai người cùng bắn thì kết quả vẫn như nhau. Chúng ta phải tìm cách khác.”
Hà Tiểu Vĩ giận dỗi: “Hừ, nói như cô thì ai chẳng nói được ——”
Lại thấy Vân Tưởng Dung hỏi Chu Khiêm: “Vậy thì anh nghĩ như thế nào?”
Chu Khiêm nhanh chóng phác thảo xong bản đồ trên giấy, sau đó anh khoanh trọng điểm vào một con đường nhỏ: “Tôi dựa vào kết quả kiểm tra địa hình của hai nhóm để vẽ lại bản đồ. Bây giờ tôi vẽ con đường này, đây là nơi có ít bùa, máu chó và đèn nhất.”
“Ba người cùng nhau làm một việc.”
“Vân Tưởng Dung dùng tơ liễu che đèn đường, từng chút từng chút một, đừng phát ra âm thanh. Sau khi đi một phần ba lộ trình, cô vừa đi vừa che đèn đường, vừa rút tơ liễu dần ở phía sau, khiến cho đèn đường lại sáng lên, tránh cả con đường đều tối đen, khiến lính S nghi ngờ.”
“Còn Hà Tiểu Vĩ và Tư Đồ Tình, vẫn dùng cách cũ, dọn dẹp máu chó và bùa trên con đường này.”
“Chỉ xử lý một con đường này thì điểm kỹ năng của chúng tôi dư dả. Nhưng mà ——” Vân Tưởng Dung nhìn bản đồ của Chu Khiêm: “Anh vẽ con đường này, đây là con đường đi đến trường học?”
“Đúng vậy. Đi con đường này chúng ta có thể bỏ qua khu dân cư, đến thẳng trường học. Theo tôi quan sát thì đó là cửa sau của trường học.”
Nói đến đây, Chu Khiêm lại giải thích: “Nếu mục tiêu đầu tiên của quân S là trường học, tôi nghĩ rằng… Trường học là nơi đầu tiên bị tàn sát. Thật ra Đại Sấu và Tiểu Bàn cũng ở gần đó, hoặc là đang đi học trong trường. Khi nhìn thấy bùa trên người hai đứa trẻ, biết chúng có thể dùng thuật âm dương thì quân S mới bắt chúng lại.”
Chu Khiêm vẽ một vòng tròn quanh trường học, nói tiếp: “Phòng thí nghiệm, thư viện, hoặc văn phòng của trường học là những nơi giúp Khương Dư Thanh có thể viết công thức. Cho nên sau khi quân S tìm thấy Khương Dư Thanh, có lẽ sẽ dẫn ông ấy quay về trường học.”
“Như vậy thì đến lúc đó chúng ta lại phải nghĩ cách vào trong trường học, chi bằng bây giờ vẫn chưa có lính từ bên ngoài tràn vào, nhân cơ hội vào trước. Đây là lý do đầu tiên chúng ta nên đến trường học.”
“Còn lý do thứ hai ——”
Giọng điệu của Chu Khiêm hơi trầm xuống, đôi mắt như kích động: “Nếu trường học là nơi thảm sát đầu tiên thì chắc chắn ở đó có rất nhiều quỷ. Như vậy thì sau khi giải trừ phong ấn, chúng ta cũng sẽ có rất nhiều vong hồn yểm trợ.”
“Kế này gọi là trực tiếp vào trong hang cọp, từ bị động thành chủ động.”
…
Bảy phút trôi qua, dựa theo lời của Chu Khiêm, bốn người thành công băng qua một con đường nhỏ, vào trong cửa sau của trường học.
Sau cổng trường là sân thể dục.
Từng giây từng phút vào ban đêm ở đây như vô cùng vô tận.
Không có ánh trăng, chỉ dựa vào ánh đèn trên sân thể dục cũng có thể nhìn rõ những bộ xương trắng hếu dày đặc trên sân.
—— Có bao nhiêu học sinh, giáo viên, dân thường đã bị tàn sát ở đây?
Nấp sau bức tường bên cạnh cổng vào, tâm trạng người chơi vô cùng nặng nề.
Ngay lúc đó, sau cổng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, mọi người liền lùi về sau, tiến vào trong một nhà dân.
Vừa rồi họ đã dọn dẹp bùa và máu chó trên đường, giải trừ phong ấn của nhiều quỷ hồn, không chỉ dặn dò quỷ hồn im lặng mà còn nhờ họ kiểm tra một phen, xác nhận những ngôi nhà không có lính S.
Ở trước những căn nhà này có bùa là vì quân S muốn thu thập tình báo từ người dân, tìm Khương Dư Thanh, đồng thời cũng muốn cướp bóc lương thực để tiếp viện.
Bây giờ, người chơi khom lưng trốn trong nhà dân, cách hai bức tường, bọn họ nhìn thấy cổng trường mở ra.
Tiếng giày quân dụng va chạm với mặt đường vang lên giòn giã.
Giọng nói của một lính S vang lên. Gã đang nói chuyện với ai đó qua bộ đàm.
“Đúng vậy, cậu thông báo với đại đội ngoài thành phố, đã tìm thấy Khương Dư Thanh, không cần lục soát nữa.”
“Ở đâu hả? Ha, dân ở đây có câu dưới chân đèn thì tối*, quả nhiên là vậy. Hắn ta trốn trong nhà ăn trường học! Dưới hầm rượu có một tầng ngầm. Mẹ nó… Hại chúng ta phải tốn công biết bao nhiêu?”
*Thành ngữ: Không biết rõ việc xảy ra gần mình
“Đương nhiên, chúng tôi đã trói hắn lại.”
“Tiếp theo phải làm sao? Ha, cậu biết không, tầng hầm đó không chỉ có Khương Dư Thanh mà còn có nhiều học sinh và giáo viên, bên trong chắc chắn còn có thêm trinh thám quốc gia. Tổng cộng có hai mươi người.”
“Ừm… Thông báo đi, chúng tôi sẽ đem Khương Dư Thanh và những người đó đến sân thể dục.”
“Khiến Khương Dư Thanh phải viết công thức. Đương nhiên chúng tôi có cho hắn thời gian, nhưng cứ mười phút sẽ bắn chết một đồng bào của hắn! Cho đến khi hắn viết ra mới thôi!”
Tác giả có lời muốn nói:
Vì sao ông Khương lại xuất hiện ở đám cưới thì chương sau giải thích nha.
Bỗng nhiên nghĩ đến cảnh anh Khiêm ôm rồng con chạy te te, còn ôm tới ba con
Theo sườn ý, chương tiếp theo là cao trào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook