Thoắt Biến
-
Chương 2: Tuyết dày
Năm đó Trịnh Yến thật sự rất yêu Tạ Nguyên, là loại yêu đương làm choáng váng đầu óc, khiến anh tuổi trẻ ngông cuồng đến gần như mất đi lý trí.
Dẫu phải quay lưng với cả thế giới, anh cũng phải đi với người ấy.
Lúc đó hai người vẫn là học sinh cấp ba ngây ngô, là cái tuổi non nớt khi mà nữ sinh bất cẩn lộ ra dây áo ngực cũng có thể làm bọn họ mặt đỏ tim đập rất lâu.
Ngày hôm ấy là chủ nhật, Trịnh Yến đi khuyên nhủ Tạ Nguyên bỏ học về trường học lại dưới sự giao phó của chủ nhiệm lớp.
Thật ra Trịnh Yến vô cùng phản cảm với chức vụ lớp trưởng này, lãng phí thời gian học còn làm lỡ học tập, nhưng bất luận là giáo viên hay bạn học đều nhất trí cho rằng anh là kiểu người có năng lực đảm nhiệm cương vị này nhất.
Trong ấn tượng của Trịnh Yến, Tạ Nguyên là một học sinh kém không có cảm giác tồn tại nào, ngồi ngay góc lớp, chưa bao giờ nói quá một câu với bạn cùng lớp, trong lớp bị giáo viên gọi dậy đối đáp vấn đề thì cũng là kiểu có thể nói ít một chữ sẽ nói ít một chữ, còn thường thường đến muộn về sớm. Cha Tạ Nguyên trước đó đã ngoại tình, cuỗm đi hết tiền tiết kiệm trong nhà bỏ chạy, miễn cưỡng bức điên mẹ Tạ Nguyên. Những năm này Tạ Nguyên vẫn sống nương tựa với người mẹ điên điên khùng khùng, cách đây không lâu, mẹ Tạ Nguyên mất tích, cảnh sát hỏi thăm xung quanh lục soát tra xét cho có xong rồi sống chết mặc bay, mà mẹ Tạ Nguyên cũng không trở về nữa. Tạ Nguyên không còn đến trường học.
Trịnh Yến không xúc động mấy với chuyện của Tạ Nguyên, thuở nhỏ anh mất cha, mẹ là một người phụ nữ kiên cường, từ nhỏ đã giáo dục nghiêm khắc với anh, một thân một mình khổ cực nuôi dạy anh khôn lớn. Anh biết rõ xã hội hiểm ác và quy luật sinh tồn, biết rõ trên đời này có vô số sinh mệnh bi thảm thê lương chờ được cứu rỗi, nhưng anh không dự định làm người cứu rỗi. Anh chỉ cần theo lời dặn của chủ nhiệm lớp, tìm Tạ Nguyện, truyền đạt nguyên văn của chủ nhiệm với cậu ta rồi bỏ đi thôi.
Xung quanh tường nhà của Tạ Nguyên đều bị nguệch ngoạc đánh dấu sơn đỏ với dòng chữ “tháo dỡ”, màu đỏ chói mắt làm Trịnh Yến rất không thoải mái. Anh ta cố hết sức né đống rác bên chân, lần lượt dựa theo biển số nhà tìm nhà Tạ Nguyên, nhưng đi ngang qua khu chợ thì anh chợt nhìn thấy bóng người quen thuộc, là Tạ Nguyên mặc đồng phục học sinh áo sơ mi trắng.
Thực ra áo sơ mi trắng trên người cậu ta về mặt ý nghĩa đã không thuộc về bảng màu màu trắng, bên trên dính đầy chất nhầy không rõ, màu sắc hoặc đỏ hoặc đen, nhìn qua như tấm vải nhuộm màu.
Cậu ta đang thuần thục cạo vẩy cá, chuẩn xác cắt bụng cá, móc nội tạng, rửa nước, cho vào túi ni lông, lưu loát đưa cho nữ sinh đứng chờ bên cạnh, cô gái ấy nói gì đó, hẳn đang khen ngợi, Tạ Nguyên cong khóe miệng cười, cậu ta đứng giữa khu chợ dơ bẩn hỗn tạp, khắp người bốc mùi cá gay mũi, nhưng lại cười như một đứa trẻ thuần khiết không nhiễm hạt bụi nào.
Trịnh Yến thuở niên thiếu nhìn từ xa xa, từ đáy lòng dâng lên niềm ấm áp quái lạ.
Lần đầu tiên anh phát hiện, Tạ Nguyên hóa ra lại trông đẹp mắt đến vậy.
“Không đi học, mà chạy đến đây bán cá hả?” Chờ đến khi vắng bớt khách hàng, Trịnh Yến mới nhíu mày đi đến gần cậu.
Mắt Tạ Nguyên ảm đạm đi, nụ cười rạng rỡ vừa rồi tựa như chưa từng xuất hiện trên gương mặt ấy, cậu ta lập tức khôi phục lại vẻ mặt không cảm xúc, lạnh nhạt nói: “Bằng không thì thế nào? Cậu nuôi tôi?”
Lời dặn dò nhiều lần của chủ nhiệm lớp bị lãng quên lên chín tầng mây, Trịnh Yến nhìn chăm chú vào con ngươi đen thẳm của Tạ Nguyên, anh ta trầm giọng nói: “Theo tôi về trường đi học.”
Tạ Nguyên bỗng cắm con dao chặt cá xuống thớt, rung vai cười hỏi: “Cậu thấy tôi có còn cần đến trường không?”
“Chuyện học phí chủ nhiệm sẽ nghĩ biện pháp giúp cậu. Nếu cậu không có chỗ ở, có thể đến nhà tôi.” Trịnh Yến bước lên nắm lấy cổ tay Tạ Nguyên, sức lớn đến kinh người, “Cho nên, bây giờ, ngay lập tức theo tôi về trường đi học.”
Trên người Trịnh Yến tỏa ra lực uy hiếp chấn động đến Tạ Nguyên, cậu ta ngây người, rồi mới bất đắc dĩ cười nhạo: “Cậu đã quên hôm nay là chủ nhật rồi à, lớp trưởng đáng kính.”
Sau đó họ hợp lẽ thường nhanh chóng gần gũi với nhau.
Đương nhiên Tạ Nguyên sẽ không thật sự vào ở nhà Trịnh Yến, nhưng cậu ta lặng thinh tiếp nhận sự giúp đỡ của Trịnh Yến.
Bất kể là Trịnh Yến “vô tình” mang thêm đồ ăn tiện lợi, hay chủ nhật rảnh rỗi không gì làm thì đến bán cá phụ cậu, hoặc phụ đạo thêm cho cậu.
Từ lúc ban đầu xem thường lẫn nhau, giờ họ dần dần trở nên thoải mái ướt đẫm mồ hôi cùng trên sân bóng.
Thể lực của Tạ Nguyên không tốt thường hay ngã vào người Trịnh Yến há miệng thở dốc, còn Trịnh Yến thì lại nhân thể ôm choàng vai cậu, đưa cậu chai nước suối.
Vị lớp trưởng thứ hạng cao giỏi nhiều mặt, cùng với cậu học sinh yếu kém quái gở lập dị.
Tổ hợp quá mức chênh lệch này đúng là nhận được không ít xôn xao xì xầm, giành được vô số sự ưu ái của các thiếu nữ.
Ngày đó là một buổi chiều rất bình thường.
Trong phòng học chỉ còn lại mỗi Trịnh Yến với Tạ Nguyên.
Trịnh Yến mở sách vở ôn tập ra chuẩn bị phụ đạo lại công thức sáng vừa học được cho Tạ Nguyên, thì nhìn thấy Tạ Nguyên gục xuống bàn tỉ mẩn nhìn một phong thư.
Giấy viết màu phấn hồng, với hương thơm thoang thoảng nhàn nhạt.
Vừa nhìn là biết ngay thư tình nữ sinh trồng cây si viết cho.
Anh ta nheo mắt lại, nhìn kỹ vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Nguyên, bỗng tâm trạng trở nên rất tệ.
“Lần đầu nhận được thư tình chứ gì? Có phải sướng phát điên rồi không?” Trịnh Yến lên tiếng châm chọc.
“Ừ, vui không chịu nổi.” Tạ Nguyên thật sự rất vui, thậm chí còn móc giấy bút ra chuẩn bị hồi âm.
Đầu óc Trịnh Yến nóng lên, anh đột nhiên cúi đầu đè tay Tạ Nguyên lại, thân thể hai người kề sát, gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.
“Này, làm gì vậy?” Tạ Nguyên cười rất thuần khiết.
“Gửi bạn học Tạ Nguyên thân mến,” bàn tay vốn đang đè tay Tạ Nguyên chậm rãi chuyển thành dịu dàng nắm lấy, Trịnh Yến nói từ tốn, ngữ điệu như đang đọc một phong thư, “Tớ thích cậu. Tớ thích đá bóng với cậu, thích chơi game với cậu, nhưng càng tha thiết được hôn cậu, ôm cậu, giữ chặt lấy cậu hơn. Nếu cậu cũng thích tớ kiểu như thế, vậy hãy hồi âm cho tớ. Tớ vẫn sẽ chờ cậu. Yêu cậu, Trịnh Yến.”
Tạ Nguyên nhìn Trịnh Yến đối diện thật lâu, giờ phút này ánh mắt Trịnh Yến đang nhìn cậu chăm chú, nói lời thổ lộ êm ái với cậu.
Vị lớp trưởng đáng kính xuất sắc nhất trên thế giới này thuộc về Tạ Nguyên cậu đây.
“Gửi lớp trưởng đáng kính Trịnh Yến,” giọng Tạ Nguyên chuyển thành khàn khàn, “Xin lỗi, thích của tớ không giống với của cậu.”
Ánh mắt Trịnh Yến hơi ngưng trệ.
Nhưng Tạ Nguyên lập tức thả giọng nói êm dịu: “Thích của tớ là kiểu muốn cùng cậu trải qua một đời.”
Mùi thơm thoang thoảng của giấy viết thư bay vào mũi hai người, bọn họ ôm hôn đối phương giữa làn hương thơm ấy.
Cùng trải qua một đời.
Anh ta đã từng tha thiết được sống một đời với người thiếu niên Tạ Nguyên đối diện.
Thậm chí không tiếc từ bỏ thi đại học, từ bỏ người nhà, từ bỏ tương lai.
Dẫu cả thế giới đều công kích, anh ta cũng phải giấu Tạ Nguyên ra sau, che chở cho em ấy thật tốt.
Tình yêu của bọn họ hình thành trên sự đau khổ của mọi người.
Mẹ không cảm xúc đuổi anh ta ra khỏi nhà, mấy ngày sau lại tiều tụy đến tìm anh, khóc lóc cầu xin anh về nhà với bà. Không một người mẹ nào căm hận đứa con của mình cả đời cả, các bà ấy đều sẽ nhanh chóng thỏa hiệp, cúi đầu bước đi trong cõi trần. Chỉ với điều kiện là con trai ruột của bà, không vì người yêu đồng tình của nó mà hung hãn đẩy bà ngã xuống đất, nghênh ngang rời đi.
Ngày đó tuyết rơi dày đặc, chỉ vài ngày nữa là đến Tết.
Mẹ của Trịnh Yến nằm dưới băng tuyết lạnh lẽo nhìn con trai mình nắm tay người yêu cương quyết bỏ đi khuất bóng.
Nó thẳng thừng rời khỏi trái tim bà.
Trịnh Yến thường nghĩ, nếu năm đó mình không bước lên đè tay Tạ Nguyên đang chuẩn bị hồi âm, vậy thì nhân sinh của anh với Tạ Nguyên có phải sẽ không giống sau này không, xảy ra biến hóa không thể cứu vãn, trời đất xoay vần?
Trang Tịnh Tức tránh né Trịnh Yến.
Mặc dù ngày đó cô rất kiên quyết nói “cứ để em tiếp tục đơn phương tình nguyện như thế này đi”, nhưng thực tế chứng minh cô vẫn lùi bước.
Cô không tiếp tục đưa cà phê nóng hổi, không xách đồ ăn bám theo ngồi đối diện anh, cũng không đuổi theo anh cũng nhau tan tầm nữa.
Ngày hôm trước thậm chí còn truyền ra tin tức cô đi xem mắt.
Cũng đúng, làm gì có cô gái nào biết đối tượng mình thầm mến là đồng tính mà vẫn giữ nhiệt huyết chứ?
Điều đáng mừng đó là, Trang Tịnh Tức chưa hề loan truyền bừa bãi xu hướng tính dục của anh với người trong công ty.
Sinh hoạt bắt đầu chậm rãi khôi phục lại quỹ đạo.
Mãi đến tận buổi tối hôm đó, khi anh ta đi ngang qua một tiệm cà phê, nhìn thấy một người đàn ông xa lạ ngồi cùng với Tịnh Tức.
Cô bần thần cúi đầu, người đàn ông đối diện kể chuyện cười cũng không phản ứng gì, anh ta vươn tay muốn vén tóc con trên trán cô thì bị cô hất tay né ra.
Kế tiếp cô nhìn thấy Trịnh Yến đứng bên ngoài cửa kính.
Hai người lặng yên đối diện nhau.
Trên cổ Trịnh Yến còn quấn chiếc khăn quàng cổ màu trắng kia.
Nhanh trốn đi.
Trong lòng vang lên giọng nói cảnh cáo Trịnh Yến.
Nhưng hai chân anh tựa như bị hạ độc, cứng nhắc dính tại nền đất không thể nào nhúc nhích.
Tịnh Tức bỗng dưng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cô bỏ rơi đối tượng hẹn hò chạy ra ngoài tiệm cà phê, ào đến ôm chầm lấy Trịnh Yến.
“Người em yêu rõ ràng đang đứng ngay đây mà, tại sao còn phải chạy đi đâu để xem mắt chứ?” Tịnh Tức dùng sức lực lớn nhất ôm chặt người đàn ông trước mặt, cùng với giọng nói nghẹn ngào.
Giây phút ấy, lòng Trịnh Yến chỉ có một ý nghĩ, nếu để cho mẹ nhìn thấy hình ảnh này, nhìn thấy mình ôm một người phụ nữ xinh đẹp, thì có khi nào bà sẽ ngay lập tức tha thứ cho những lỗi lầm anh mắc phải, cười đón chào anh về nhà ăn Tết hay không?
Tạ Nguyên nhìn trừng trừng bản thân trong gương, sắc mặt trắng bệch, vành mắt thâm đen, hai gò má hõm sâu, tóc xơ xác vàng úa.
Hóa ra gương cũng lừa mình, rõ ràng mình đang được tắm trong yêu thương của Trịnh Yến, là người hạnh phúc nhất trên đời này cơ mà, cớ sao lại trông như một tên tội phạm thấp hèn chịu đủ hủy hoại không đủ dinh dưỡng vậy?
Cậu ta giơ tay lên đấm vào gương, mặt kính trên tường nháy mắt vỡ vụn thành vô số mảnh vỡ, rơi loảng xoảng xuống đất.
Trịnh Yến vừa về đến nhà thì nghe thấy tiếng động ấy, anh đi vào phòng vệ sinh, nhìn đống mảnh vỡ, thở dài hỏi: “Lại sao vậy?”
Tạ Nguyên mang dép đạp lên mảnh kính, nói: “Sau này đừng lắp gương trong nhà, nhé?”
Trịnh Yến nghi hoặc nhíu mày lại.
Tạ Nguyên bước tới gần ôm cổ Trịnh Yến, nhìn thẳng vào mắt anh ta, cười nói: “Dù sao thì em có thể nhìn thấy em từ con ngươi của anh mà, anh cũng có thể nhìn thấy anh từ trong con ngươi của em, con ngươi của chúng ta chính là tấm gương soi cho nhau, nhỉ.”
Trịnh Yến không nói gì, để mặc Tạ Nguyên ghé đến hôn anh, anh ta cảm giác cổ mình bị Tạ Nguyên ghìm càng lúc càng chặt, có phần không thở nổi. Anh ta không phát hiện mu bàn tay vừa đấm vào mặt gương của Tạ Nguyên bị cắt ra một vết rách rất dài, máu đỏ tươi không kiểm soát được nhiễu xuống từ vết thương, từ từ nhỏ xuống sàn nhà.
Bất kỳ biến hóa nhỏ bé nào phát sinh trên người anh, đều sẽ bị em liếc mắt nhận ra.
Ví dụ như mùi nước hoa dịu nhẹ của phụ nữ trên người anh.
Ví dụ như khăn quàng cổ màu trắng trên cổ anh.
Hay chẳng hạn như cái tên lạ lẫm nằm trong danh bạ điện thoại anh.
Mà những vết thương dữ tợn toét ra trải khắp toàn thân em, lại vẫn bị người hết lần này đến lần khác xem nhẹ chẳng lưu tâm, đây có phải mang ý nghĩa trong mắt anh em đang dần dần trong suốt, một ngày nào đó sẽ biến mất không còn lại dấu vết gì không.
“Gặp tại cầu vượt.”
Tịnh Tức cầm điện thoại nhếch miệng cười, đây là lần đầu tiên Trịnh Yến chủ động gửi tin nhắn cho cô.
Vậy nên dù ngoài trời tuyết rơi lớn đến mấy, cô vẫn mặc quần áo chỉnh tề, thậm chí còn trang điểm nhẹ, hết sức phấn khởi đi ra ngoài.
Tịnh Tức ngược gió leo lên cầu vượt cao 10 mét, cô lạnh cóng run rẩy, liên tục nhờ vào chà xát hai tay làm nóng người, dù đã hơn 20 mà biểu hiện cứ như thiếu nữ lúc dậy thì mới biết yêu, kiên trì chờ đợi người yêu đến.
Hoa tuyết màu trắng bay bay đậu xuống chiếc ô đen, nhanh chóng phủ lên nó lớp trắng xóa.
Cô nằm sấp lên thành cầu vượt, cúi đầu đánh giá xe đến xe đi bên dưới cầu, từ đằng xa truyền đến tiếng pháo trúc, sắp đến Tết rồi.
Đằng sau vang lên tiếng bước chân.
Tịnh Tức lấy tay đè ngực lại, cô cảm nhận được nhịp tim đập mãnh liệt của mình.
Một bàn tay chầm chậm giơ đến sau lưng cô.
Dẫu phải quay lưng với cả thế giới, anh cũng phải đi với người ấy.
Lúc đó hai người vẫn là học sinh cấp ba ngây ngô, là cái tuổi non nớt khi mà nữ sinh bất cẩn lộ ra dây áo ngực cũng có thể làm bọn họ mặt đỏ tim đập rất lâu.
Ngày hôm ấy là chủ nhật, Trịnh Yến đi khuyên nhủ Tạ Nguyên bỏ học về trường học lại dưới sự giao phó của chủ nhiệm lớp.
Thật ra Trịnh Yến vô cùng phản cảm với chức vụ lớp trưởng này, lãng phí thời gian học còn làm lỡ học tập, nhưng bất luận là giáo viên hay bạn học đều nhất trí cho rằng anh là kiểu người có năng lực đảm nhiệm cương vị này nhất.
Trong ấn tượng của Trịnh Yến, Tạ Nguyên là một học sinh kém không có cảm giác tồn tại nào, ngồi ngay góc lớp, chưa bao giờ nói quá một câu với bạn cùng lớp, trong lớp bị giáo viên gọi dậy đối đáp vấn đề thì cũng là kiểu có thể nói ít một chữ sẽ nói ít một chữ, còn thường thường đến muộn về sớm. Cha Tạ Nguyên trước đó đã ngoại tình, cuỗm đi hết tiền tiết kiệm trong nhà bỏ chạy, miễn cưỡng bức điên mẹ Tạ Nguyên. Những năm này Tạ Nguyên vẫn sống nương tựa với người mẹ điên điên khùng khùng, cách đây không lâu, mẹ Tạ Nguyên mất tích, cảnh sát hỏi thăm xung quanh lục soát tra xét cho có xong rồi sống chết mặc bay, mà mẹ Tạ Nguyên cũng không trở về nữa. Tạ Nguyên không còn đến trường học.
Trịnh Yến không xúc động mấy với chuyện của Tạ Nguyên, thuở nhỏ anh mất cha, mẹ là một người phụ nữ kiên cường, từ nhỏ đã giáo dục nghiêm khắc với anh, một thân một mình khổ cực nuôi dạy anh khôn lớn. Anh biết rõ xã hội hiểm ác và quy luật sinh tồn, biết rõ trên đời này có vô số sinh mệnh bi thảm thê lương chờ được cứu rỗi, nhưng anh không dự định làm người cứu rỗi. Anh chỉ cần theo lời dặn của chủ nhiệm lớp, tìm Tạ Nguyện, truyền đạt nguyên văn của chủ nhiệm với cậu ta rồi bỏ đi thôi.
Xung quanh tường nhà của Tạ Nguyên đều bị nguệch ngoạc đánh dấu sơn đỏ với dòng chữ “tháo dỡ”, màu đỏ chói mắt làm Trịnh Yến rất không thoải mái. Anh ta cố hết sức né đống rác bên chân, lần lượt dựa theo biển số nhà tìm nhà Tạ Nguyên, nhưng đi ngang qua khu chợ thì anh chợt nhìn thấy bóng người quen thuộc, là Tạ Nguyên mặc đồng phục học sinh áo sơ mi trắng.
Thực ra áo sơ mi trắng trên người cậu ta về mặt ý nghĩa đã không thuộc về bảng màu màu trắng, bên trên dính đầy chất nhầy không rõ, màu sắc hoặc đỏ hoặc đen, nhìn qua như tấm vải nhuộm màu.
Cậu ta đang thuần thục cạo vẩy cá, chuẩn xác cắt bụng cá, móc nội tạng, rửa nước, cho vào túi ni lông, lưu loát đưa cho nữ sinh đứng chờ bên cạnh, cô gái ấy nói gì đó, hẳn đang khen ngợi, Tạ Nguyên cong khóe miệng cười, cậu ta đứng giữa khu chợ dơ bẩn hỗn tạp, khắp người bốc mùi cá gay mũi, nhưng lại cười như một đứa trẻ thuần khiết không nhiễm hạt bụi nào.
Trịnh Yến thuở niên thiếu nhìn từ xa xa, từ đáy lòng dâng lên niềm ấm áp quái lạ.
Lần đầu tiên anh phát hiện, Tạ Nguyên hóa ra lại trông đẹp mắt đến vậy.
“Không đi học, mà chạy đến đây bán cá hả?” Chờ đến khi vắng bớt khách hàng, Trịnh Yến mới nhíu mày đi đến gần cậu.
Mắt Tạ Nguyên ảm đạm đi, nụ cười rạng rỡ vừa rồi tựa như chưa từng xuất hiện trên gương mặt ấy, cậu ta lập tức khôi phục lại vẻ mặt không cảm xúc, lạnh nhạt nói: “Bằng không thì thế nào? Cậu nuôi tôi?”
Lời dặn dò nhiều lần của chủ nhiệm lớp bị lãng quên lên chín tầng mây, Trịnh Yến nhìn chăm chú vào con ngươi đen thẳm của Tạ Nguyên, anh ta trầm giọng nói: “Theo tôi về trường đi học.”
Tạ Nguyên bỗng cắm con dao chặt cá xuống thớt, rung vai cười hỏi: “Cậu thấy tôi có còn cần đến trường không?”
“Chuyện học phí chủ nhiệm sẽ nghĩ biện pháp giúp cậu. Nếu cậu không có chỗ ở, có thể đến nhà tôi.” Trịnh Yến bước lên nắm lấy cổ tay Tạ Nguyên, sức lớn đến kinh người, “Cho nên, bây giờ, ngay lập tức theo tôi về trường đi học.”
Trên người Trịnh Yến tỏa ra lực uy hiếp chấn động đến Tạ Nguyên, cậu ta ngây người, rồi mới bất đắc dĩ cười nhạo: “Cậu đã quên hôm nay là chủ nhật rồi à, lớp trưởng đáng kính.”
Sau đó họ hợp lẽ thường nhanh chóng gần gũi với nhau.
Đương nhiên Tạ Nguyên sẽ không thật sự vào ở nhà Trịnh Yến, nhưng cậu ta lặng thinh tiếp nhận sự giúp đỡ của Trịnh Yến.
Bất kể là Trịnh Yến “vô tình” mang thêm đồ ăn tiện lợi, hay chủ nhật rảnh rỗi không gì làm thì đến bán cá phụ cậu, hoặc phụ đạo thêm cho cậu.
Từ lúc ban đầu xem thường lẫn nhau, giờ họ dần dần trở nên thoải mái ướt đẫm mồ hôi cùng trên sân bóng.
Thể lực của Tạ Nguyên không tốt thường hay ngã vào người Trịnh Yến há miệng thở dốc, còn Trịnh Yến thì lại nhân thể ôm choàng vai cậu, đưa cậu chai nước suối.
Vị lớp trưởng thứ hạng cao giỏi nhiều mặt, cùng với cậu học sinh yếu kém quái gở lập dị.
Tổ hợp quá mức chênh lệch này đúng là nhận được không ít xôn xao xì xầm, giành được vô số sự ưu ái của các thiếu nữ.
Ngày đó là một buổi chiều rất bình thường.
Trong phòng học chỉ còn lại mỗi Trịnh Yến với Tạ Nguyên.
Trịnh Yến mở sách vở ôn tập ra chuẩn bị phụ đạo lại công thức sáng vừa học được cho Tạ Nguyên, thì nhìn thấy Tạ Nguyên gục xuống bàn tỉ mẩn nhìn một phong thư.
Giấy viết màu phấn hồng, với hương thơm thoang thoảng nhàn nhạt.
Vừa nhìn là biết ngay thư tình nữ sinh trồng cây si viết cho.
Anh ta nheo mắt lại, nhìn kỹ vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Nguyên, bỗng tâm trạng trở nên rất tệ.
“Lần đầu nhận được thư tình chứ gì? Có phải sướng phát điên rồi không?” Trịnh Yến lên tiếng châm chọc.
“Ừ, vui không chịu nổi.” Tạ Nguyên thật sự rất vui, thậm chí còn móc giấy bút ra chuẩn bị hồi âm.
Đầu óc Trịnh Yến nóng lên, anh đột nhiên cúi đầu đè tay Tạ Nguyên lại, thân thể hai người kề sát, gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.
“Này, làm gì vậy?” Tạ Nguyên cười rất thuần khiết.
“Gửi bạn học Tạ Nguyên thân mến,” bàn tay vốn đang đè tay Tạ Nguyên chậm rãi chuyển thành dịu dàng nắm lấy, Trịnh Yến nói từ tốn, ngữ điệu như đang đọc một phong thư, “Tớ thích cậu. Tớ thích đá bóng với cậu, thích chơi game với cậu, nhưng càng tha thiết được hôn cậu, ôm cậu, giữ chặt lấy cậu hơn. Nếu cậu cũng thích tớ kiểu như thế, vậy hãy hồi âm cho tớ. Tớ vẫn sẽ chờ cậu. Yêu cậu, Trịnh Yến.”
Tạ Nguyên nhìn Trịnh Yến đối diện thật lâu, giờ phút này ánh mắt Trịnh Yến đang nhìn cậu chăm chú, nói lời thổ lộ êm ái với cậu.
Vị lớp trưởng đáng kính xuất sắc nhất trên thế giới này thuộc về Tạ Nguyên cậu đây.
“Gửi lớp trưởng đáng kính Trịnh Yến,” giọng Tạ Nguyên chuyển thành khàn khàn, “Xin lỗi, thích của tớ không giống với của cậu.”
Ánh mắt Trịnh Yến hơi ngưng trệ.
Nhưng Tạ Nguyên lập tức thả giọng nói êm dịu: “Thích của tớ là kiểu muốn cùng cậu trải qua một đời.”
Mùi thơm thoang thoảng của giấy viết thư bay vào mũi hai người, bọn họ ôm hôn đối phương giữa làn hương thơm ấy.
Cùng trải qua một đời.
Anh ta đã từng tha thiết được sống một đời với người thiếu niên Tạ Nguyên đối diện.
Thậm chí không tiếc từ bỏ thi đại học, từ bỏ người nhà, từ bỏ tương lai.
Dẫu cả thế giới đều công kích, anh ta cũng phải giấu Tạ Nguyên ra sau, che chở cho em ấy thật tốt.
Tình yêu của bọn họ hình thành trên sự đau khổ của mọi người.
Mẹ không cảm xúc đuổi anh ta ra khỏi nhà, mấy ngày sau lại tiều tụy đến tìm anh, khóc lóc cầu xin anh về nhà với bà. Không một người mẹ nào căm hận đứa con của mình cả đời cả, các bà ấy đều sẽ nhanh chóng thỏa hiệp, cúi đầu bước đi trong cõi trần. Chỉ với điều kiện là con trai ruột của bà, không vì người yêu đồng tình của nó mà hung hãn đẩy bà ngã xuống đất, nghênh ngang rời đi.
Ngày đó tuyết rơi dày đặc, chỉ vài ngày nữa là đến Tết.
Mẹ của Trịnh Yến nằm dưới băng tuyết lạnh lẽo nhìn con trai mình nắm tay người yêu cương quyết bỏ đi khuất bóng.
Nó thẳng thừng rời khỏi trái tim bà.
Trịnh Yến thường nghĩ, nếu năm đó mình không bước lên đè tay Tạ Nguyên đang chuẩn bị hồi âm, vậy thì nhân sinh của anh với Tạ Nguyên có phải sẽ không giống sau này không, xảy ra biến hóa không thể cứu vãn, trời đất xoay vần?
Trang Tịnh Tức tránh né Trịnh Yến.
Mặc dù ngày đó cô rất kiên quyết nói “cứ để em tiếp tục đơn phương tình nguyện như thế này đi”, nhưng thực tế chứng minh cô vẫn lùi bước.
Cô không tiếp tục đưa cà phê nóng hổi, không xách đồ ăn bám theo ngồi đối diện anh, cũng không đuổi theo anh cũng nhau tan tầm nữa.
Ngày hôm trước thậm chí còn truyền ra tin tức cô đi xem mắt.
Cũng đúng, làm gì có cô gái nào biết đối tượng mình thầm mến là đồng tính mà vẫn giữ nhiệt huyết chứ?
Điều đáng mừng đó là, Trang Tịnh Tức chưa hề loan truyền bừa bãi xu hướng tính dục của anh với người trong công ty.
Sinh hoạt bắt đầu chậm rãi khôi phục lại quỹ đạo.
Mãi đến tận buổi tối hôm đó, khi anh ta đi ngang qua một tiệm cà phê, nhìn thấy một người đàn ông xa lạ ngồi cùng với Tịnh Tức.
Cô bần thần cúi đầu, người đàn ông đối diện kể chuyện cười cũng không phản ứng gì, anh ta vươn tay muốn vén tóc con trên trán cô thì bị cô hất tay né ra.
Kế tiếp cô nhìn thấy Trịnh Yến đứng bên ngoài cửa kính.
Hai người lặng yên đối diện nhau.
Trên cổ Trịnh Yến còn quấn chiếc khăn quàng cổ màu trắng kia.
Nhanh trốn đi.
Trong lòng vang lên giọng nói cảnh cáo Trịnh Yến.
Nhưng hai chân anh tựa như bị hạ độc, cứng nhắc dính tại nền đất không thể nào nhúc nhích.
Tịnh Tức bỗng dưng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cô bỏ rơi đối tượng hẹn hò chạy ra ngoài tiệm cà phê, ào đến ôm chầm lấy Trịnh Yến.
“Người em yêu rõ ràng đang đứng ngay đây mà, tại sao còn phải chạy đi đâu để xem mắt chứ?” Tịnh Tức dùng sức lực lớn nhất ôm chặt người đàn ông trước mặt, cùng với giọng nói nghẹn ngào.
Giây phút ấy, lòng Trịnh Yến chỉ có một ý nghĩ, nếu để cho mẹ nhìn thấy hình ảnh này, nhìn thấy mình ôm một người phụ nữ xinh đẹp, thì có khi nào bà sẽ ngay lập tức tha thứ cho những lỗi lầm anh mắc phải, cười đón chào anh về nhà ăn Tết hay không?
Tạ Nguyên nhìn trừng trừng bản thân trong gương, sắc mặt trắng bệch, vành mắt thâm đen, hai gò má hõm sâu, tóc xơ xác vàng úa.
Hóa ra gương cũng lừa mình, rõ ràng mình đang được tắm trong yêu thương của Trịnh Yến, là người hạnh phúc nhất trên đời này cơ mà, cớ sao lại trông như một tên tội phạm thấp hèn chịu đủ hủy hoại không đủ dinh dưỡng vậy?
Cậu ta giơ tay lên đấm vào gương, mặt kính trên tường nháy mắt vỡ vụn thành vô số mảnh vỡ, rơi loảng xoảng xuống đất.
Trịnh Yến vừa về đến nhà thì nghe thấy tiếng động ấy, anh đi vào phòng vệ sinh, nhìn đống mảnh vỡ, thở dài hỏi: “Lại sao vậy?”
Tạ Nguyên mang dép đạp lên mảnh kính, nói: “Sau này đừng lắp gương trong nhà, nhé?”
Trịnh Yến nghi hoặc nhíu mày lại.
Tạ Nguyên bước tới gần ôm cổ Trịnh Yến, nhìn thẳng vào mắt anh ta, cười nói: “Dù sao thì em có thể nhìn thấy em từ con ngươi của anh mà, anh cũng có thể nhìn thấy anh từ trong con ngươi của em, con ngươi của chúng ta chính là tấm gương soi cho nhau, nhỉ.”
Trịnh Yến không nói gì, để mặc Tạ Nguyên ghé đến hôn anh, anh ta cảm giác cổ mình bị Tạ Nguyên ghìm càng lúc càng chặt, có phần không thở nổi. Anh ta không phát hiện mu bàn tay vừa đấm vào mặt gương của Tạ Nguyên bị cắt ra một vết rách rất dài, máu đỏ tươi không kiểm soát được nhiễu xuống từ vết thương, từ từ nhỏ xuống sàn nhà.
Bất kỳ biến hóa nhỏ bé nào phát sinh trên người anh, đều sẽ bị em liếc mắt nhận ra.
Ví dụ như mùi nước hoa dịu nhẹ của phụ nữ trên người anh.
Ví dụ như khăn quàng cổ màu trắng trên cổ anh.
Hay chẳng hạn như cái tên lạ lẫm nằm trong danh bạ điện thoại anh.
Mà những vết thương dữ tợn toét ra trải khắp toàn thân em, lại vẫn bị người hết lần này đến lần khác xem nhẹ chẳng lưu tâm, đây có phải mang ý nghĩa trong mắt anh em đang dần dần trong suốt, một ngày nào đó sẽ biến mất không còn lại dấu vết gì không.
“Gặp tại cầu vượt.”
Tịnh Tức cầm điện thoại nhếch miệng cười, đây là lần đầu tiên Trịnh Yến chủ động gửi tin nhắn cho cô.
Vậy nên dù ngoài trời tuyết rơi lớn đến mấy, cô vẫn mặc quần áo chỉnh tề, thậm chí còn trang điểm nhẹ, hết sức phấn khởi đi ra ngoài.
Tịnh Tức ngược gió leo lên cầu vượt cao 10 mét, cô lạnh cóng run rẩy, liên tục nhờ vào chà xát hai tay làm nóng người, dù đã hơn 20 mà biểu hiện cứ như thiếu nữ lúc dậy thì mới biết yêu, kiên trì chờ đợi người yêu đến.
Hoa tuyết màu trắng bay bay đậu xuống chiếc ô đen, nhanh chóng phủ lên nó lớp trắng xóa.
Cô nằm sấp lên thành cầu vượt, cúi đầu đánh giá xe đến xe đi bên dưới cầu, từ đằng xa truyền đến tiếng pháo trúc, sắp đến Tết rồi.
Đằng sau vang lên tiếng bước chân.
Tịnh Tức lấy tay đè ngực lại, cô cảm nhận được nhịp tim đập mãnh liệt của mình.
Một bàn tay chầm chậm giơ đến sau lưng cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook