Thoại Hồ
-
Chương 66: Trăn cảnh
Vừa nghe thanh âm mang theo linh khí cường đại này, tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi, một ít người lớn tuổi rất nhanh liền nhận ra người tới, trẻ tuổi một ít thì có chút hoảng sợ, bởi vì linh lực người này cực mạnh, chỉ sợ mọi người ở đây dù có hợp lại cũng không sánh bằng, thật sự đoán không ra là thần thánh phương nào.
Vừa dứt lời, một vị nam tử trẻ tuổi khí vũ hiên ngang từ ngoài cửa bước vào, một thân cẩm bào màu đen, tóc búi cao đội phát quan (*), chân mang giày trắng bạc, bên hông đeo một thanh kiếm khảm những điểm màu đỏ xanh lòe loẹt, mi phi sắc vũ đi đến giữa đại điện, nhướng mày mỉm cười với vị Thiên đế ngồi trên cao đang kinh sợ kia, rất có hiệp khí giang hồ mà ôm quyền:” Thiên đế vẫn cứ đoan trang đại khí như thế a!”.
Khóe miệng Thiên đế co rút, biểu tình nứt ra một lúc lâu, chần chờ mở miệng:” Đạo quân không phải là đang ở ngoài cửu trọng thiên hay sao? Như thế nào lại bỗng nhiên tới chỗ này? Hơn nữa một thân giả dạng….”
Thiên đế không nói thì thôi nhưng khi nói ra thì phía dưới liền liên tiếp hít không khí. Nhìn thái độ của Thiên đế liền biết địa vị của người tới rất cao, ở ngoài cửu trong thiên mà được tôn xưng một tiếng Đạo quân, ngôn hành cử chỉ lại không kiêng dè như thế, chỉ sợ trừ Lục Áp đạo quân ra thì không có người thứ hai nữa. Tuy rằng Thiên đế có được thần quyền cao nhất trong tam giới, nhưng Lục Áp đạo quân, Hồng Quân lão tổ, Hỗn Côn tổ sư và Nữ Oa nương nương thuộc tứ đại đệ tử của Sáng thế nguyên linh, nếu so với Thiên đế thì cao hơn hai bối phận, khó trách thái độ Thiên đế lại cổ quái như thế.
Mọi người cảm thấy sáng tỏ, sôi nổi hành lễ.
“ Đứng lên đứng lên, phiền chết!” Lục Áp phi thường không kiên nhẫn phất phất tay, thấy bọn họ đều kinh sợ mà đứng lên, lúc này mới hoãn sắc mặt, giang hai cánh tay xoay một vòng, cười đắc ý:” Ngoài cửu trọng thiên là có ý gì? Hiện giờ ta hành tẩu trên nhân gian, vào nhà cướp của…. À không…. Bênh vực kẻ yếu, thú vị cực kỳ nha! Ha ha ha ha!”
Các tiên gia tự nhiên sinh ra cảm giác vô lực, không muốn nhìn một bộ giả dạng chẳng hề có chút tiên khí gì của ông ấy nữa, đồng loạt nhìn chăm chú xuống mũi chân mình.
Lục Áp đạo quân khoát tay lên cán kiếm của mình, hứng thú dạt dào mà xoay quanh hai bên Viêm Long thánh đỉnh đánh giá, chậc chậc lắc đầu:” Tàn nhẫn! Quá tàn nhẫn!”.
Sắc mặt Thiên đế có chút khó coi:” Hai người bọn họ phạm vào….”
“ Không Hoa lão quân, nghe nói đồ nhi của ngươi lấy lực của một người để chống lại thiên binh vạn mã?” Lục Áp giống như không có nghe thấy tiếng Thiên đế, quay dầu nói chuyện với Không Hoa lão quân nãy giờ vẫn còn đứng sốt ruột một bên.
Không Hoa lão quân có chút xấu hổ, trong lòng biết rằng chuyện gì cũng không gạt được ông ấy, nhưng lại không thể đứng trước mặt nhiều người như vậy thừa nhận rằng mình có trợ giúp, đành phải kiên trì mà ỡm ờ lên tiếng.
Lục Áp cười cười không thèm để ý, vỗ vỗ lên trên đỉnh, vẻ mặt tiếc nuối:” Ai, mấy ngàn năm mới xuất hiện được một người trời cho, không biết có bị hỏa táng ở bên trong hay không nữa? Thật sự là làm người ta ca thán mà! Chẳng lẽ này đó gọi là ‘Trời ganh người tài’? Ai nha nha… Này cũng không tốt….”.
Sắc mặt Thiên đế càng thêm khó coi, biết dù nói thế nào thì ông ấy cũng không nghe vào, đành phải thức thời ngậm miệng. Mà đối với lời “ Mấy ngàn năm mới xuất hiện một được một người trời cho “ của ông ấy, đông đảo mấy vị tiên gia vô tội ở đây cũng chỉ có thể lựa chọn im miệng không nói.
Lục Áp vén vạt áo lên, ngồi xuống bên cạnh Không Hoa lão quân, bội kiếm bên hông đánh xuống đất kêu lên một tiếng giòn tan, sửng sốt một chút vội vàng tháo thanh kiếm xuống:” Chê cười chê cười, cây kiếm nát này hơi rẻ tiền một chút, lần tới đổi cái nặng hơn, ha ha ha ha!”.
Chúng tiên gia đang nhìn chăm chú mũi chân thì bây giờ càng thêm nhìn chăm chú.
Sau khi Lục Áp đạo quân ngồi xuống thì liền chống cằm không nói gì nữa, một bộ dáng nhàm chán, nhướng mi đánh giá hoa văn bàn long trên thánh đỉnh, liền ngồi chờ đợi mấy canh giờ như thế.
Chúng tiên gia có chút nghi hoặc với hành vi của ông ấy, nhưng Thiên đế không mở miệng, bọn họ tự nhiên liền không dám hỏi nhiều, lại nói, đã sớm nghe Lục Áp đạo quân làm việc cổ quái, mặc dù hỏi, cũng chưa chắc ông ấy sẽ trả lời đàng hoàng, chi bằng không hỏi.
Đang lúc nghiền ngẫm trong lòng, chợt thấy Không Hoa lão quân “ xoạch “ một tiếng từ dưới đất đứng lên, không nháy mắt nhìn chằm chằm thánh đỉnh đang nhốt Du Thanh, trên khuôn mặt đầy hồng quang mơ hồ hiện ra vẻ kích động cùng hưng phấn, chúng tiên gia vội vàng theo ông nhìn qua, vừa nhìn thấy liền đồng loạt trừng lớn tròng mắt.
Chỉ thấy bốn phía thánh đỉnh dần nổi lên mây mù, mơ hồ lộ ra ánh sáng ngũ sắc, từ không lắm thu hút dần dần từng đợt từng đợt chậm rãi gia tăng, càng lúc càng dày đặc, hoa văn trên thánh đỉnh bị mây mù che khuất, lập lòe.
Lục Áp đạo quân từ vẻ mệt mỏi muốn ngủ mở mắt ra, chăm chú nhìn lên, ha hả cười rộ lên:” Xem ra không chết được”.
Thánh đỉnh bị mây mù lượn lờ che khuất hơn phân nửa, bất quá mới một lát, phía trên thánh đỉnh đã dâng lên chân khí, dọc theo nắp đỉnh mà bay một vòng, chậm rãi lưu động. Dần dần, trong chân khí hiện ra ảo ảnh của ba đóa hoa sen, hoa sen đứng yên bất động, nhưng dần dần hiện ra quang mang.
Thiên đế không thể tin mà trừng lớn mắt.
Không Hoa lão quân lại càng kích động đến không kềm chế được, lẩm bẩm nói:” Tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí hướng nguyên…. Hảo đồ nhi! Thật sự là hảo đồ nhi của ta!”.
Ảo ảnh của ba đóa sen từ từ rõ ràng, theo thứ tự hóa thành thực thể, đầu tiên là duyên hoa bên trái, sau đó lại là ngân hoa bên phải, cuối cùng là kim hoa ở giữa, ba đóa hoa phân biệt ngưng tụ tinh, khí, thần của Du Thanh.
Đồng thời, mây mù chung quanh thánh đỉnh cũng có thực thể, quang mang ngũ sắc với các màu đỏ, xanh, vàng, trắng, đen, khí tức ngũ hành giống như nước chảy vờn quanh mà bắt đầu lưu động, dần dần tụ lại ba đóa sen ấy.
Đại điện yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người nín thở tĩnh khí mà nhìn, ai cũng thật không ngờ, chỉ ngắn ngủi trong ba ngày ba đêm mà Du Thanh từ trong hình phạt thế nhưng có thể đột phá cảnh giới, tu thành Kim tiên, thật sự là làm cho người ta rung động.
Đang lúc mọi người đang dồn lực chú ý vào bên Du Thanh thì Không Hoa lão quân bỗng nhiên càng thêm kích động vọt tới thánh đỉnh bên cạnh đang nhốt Bạch Lê, chòm râu run rẩy nửa ngày, lần thứ hai thì thào ra tiếng:” Hảo hài tử…. Hảo hài tử a….”
Chỉ thấy bốn phía thánh đỉnh nhốt bạch Lê dần dần nổi lên ánh sáng ngũ sắc, màu sắc ánh sáng ngũ hành hơi khác biệt với Du Thanh, chậm rãi bay lên, vờn quanh hình Thái Cực, Bát Quái trên thánh đỉnh, cứ như thế tuần hoàn lặp lại, rồi sau đó dần dần tụ lại, hình thành chân khí màu trắng, rồi sau đó dần dần nhạt đi, cho đến cuối cùng quang mang biến mất, chỉ còn dư lại từng đợt mỏng manh lưu động chung quanh.
Hiện tượng như thế, khiến cho chúng tiên gia lần thứ hai nghẹn họng nhìn trân trối. Hồ yêu kia, thế nhưng tu luyện thành tiên?
Thiên đế hết hồn trợn mắt há mồm, thật sự không nghĩ ra, bọn họ rõ ràng đang bị phạt, vì sao lại song song đột phá cảnh giới? Ông ta biết rõ con hồ yêu này, ở thiên giới nhiều năm như vậy, nhất định đã hấp thu không ít tinh hoa của thiên địa, tuy rằng tốc độ có nhanh đến khó hiểu, nhưng cũng không phải không có khả năng thành tiên. Nhưng Du Thanh, hắn cũng đã động phàm tâm, có dục niệm, vốn nên ngay cả duyên hoa cũng không sinh ra được mới đúng, vì sao lại có thể tu thành Kim tiên?
Thời hạn thi hành hình phạt ba ngày ba đêm đã đến, Không Hoa lão quân liền khẩn cấp thúc giục mấy tên tiểu tiên làm nhanh lên, hận không thể tự mình tiến lên mở hai nắp đỉnh ra.
Du Thanh vừa đi ra cũng không màng đến tình hình chung quanh, sắc mặt lo lắng vọt tới bên Bạch Lê, lúc ở trong đỉnh hắn có thể cảm nhận được Bạch Lê đã tu luyện thành tiên, lúc này nội tâm vừa kích động vừa lo lắng. Lần tu thăng này của Bạch Lê thuộc loại dục tốc bất đạt, không biết đến tột cùng có chịu được hay không.
Xốc nắp đỉnh lên, nhưng Bạch Lê nửa ngày cũng không ra, Du Thanh nhìn vào bên trong liền thấy, thấy hắn thế nhưng áo rách quần manh mà té xỉu, nhất thời cả kinh hồn phi phách tán, vội vàng nhảy vào cởi xiêm y của mình ra bọc lấy hắn, rồi bế hắn từ bên trong đi ra, lo lắng khẽ gọi:” A Lê, tỉnh tỉnh!”.
Bạch Lê không có bất luận phản ứng nào, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, môi cũng khô nứt đến lợi hại. Tim Du Thanh co rút lại thành một đoàn, run tay dò tìm linh lực trong cơ thể hắn, phát hiện hắn chỉ vì mỏi mệt quá mức nên tạm ngất đi, lúc này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, chỉ là lại lập tức phát hiện trong cơ thể hắn còn có một cỗ linh lực đang tùy ý lưu động, hiển nhiên là cực kỳ mạnh mẽ, không có cách nào có thể thu lại cho mình dùng.
Lục Áp nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Du Thanh liền ho nhẹ một tiếng:” Ách…. Đó là của ta, tạm thời cho hắn….”
Du Thanh giương mắt nhìn ông, lộ ra vẻ cảm kích:” Đa tạ!”.
Thiên đế vừa nghe sắc mặt nhất thời đen lại, nhưng không thể phát tác, thở sâu mới có thể đè nén lửa giận lại:” Ta nói hồ ly này làm thế nào mà có thể tu luyện thành tiên nhanh như vậy, hóa ra là nhờ có đạo quân giúp đỡ”.
Du Thanh vừa nghe liền đoán được ông ấy là Lục Áp đạo quân, theo bản năng liếc nhìn bên hông ông ấy, không có bảo khí hỏa hồ lô trong truyền thuyết, ngược lại nhìn thấy một cây kiếm thấp kém, nhất thời không còn lời gì để nói.
Lục Áp liếc xéo Thiên đế:” Không phải vậy, hồ ly này đã sớm tự mình tu luyện trong đó, ta chỉ bất quá thoáng đẩy hắn một phen mà thôi, dù cho không có linh lực của ta, sau khi đi ra thì hắn bất quá chỉ cần hai ba ngày nữa là có thể tu thành. Thiên đế không cần tính toán chi li như vậy đi!”.
Một phen nói này khiến sắc mặt Thiên đế tái nhợt lúc đen lúc trắng.
Du Thanh trực tiếp không nhìn Thiên đế, ôm Bạch Lê quỳ xuống trước Không Hoa lão quân:” Đồ nhi đã khiến cho sư phụ vất vả”.
“ Mau đứng lên “ Không Hoa lão quân thật vui vẻ kéo hắn đứng lên, đặt mấy ngón tay lên mạch đập Bạch Lê, tay vuốt chòm râu xem xét, quay đầu nhìn về phía Lục Áp nãy giờ đang có chút nhàm chán:” Đạo quân có thể thu lại linh lực hay không? Ta xem thân mình tiểu hồ ly tựa hồ không chịu nổi”.
Lục Áp trong sáng mỉm cười:” Cho hắn mượn dùng, đương nhiên phải thu lại “ Nói xong đặt ngón tay lên trán Bạch Lê, lại nhanh chóng thu hồi.
Rèm mi Bạch Lê hơi rung động, qua thật lâu mới cố sức mở to mắt, trong lúc mơ mơ màng màng nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Du Thanh, trong lòng ngọt ngào, nhìn hắn cười rộ lên.
Tảng đá lớn trong lòng Du Thanh cuối cùng cũng rơi xuống, đau lòng ôm hắn thật chặt, ngẩng đầu nhìn Thiên đế, không kiêu ngạo không siểm ninh hỏi:” Nếu ta và Bạch Lê đã chịu xong hình phạt, hiện tại có thể đi được chưa?”.
Thiên đế cười lạnh:” Còn có một hình phạt là vĩnh viễn không được gặp nhau, chẳng lẽ ngươi quên?”.
Du Thanh cảm nhận được thân mình Bạch Lê cứng đờ, vội vàng trấn an xoa xoa bên hông hắn, xoay qua ném lại cho Thiên đế một nụ cười lạnh:” Sợ là chính Thiên đế đã quên, Bạch Lê hiện giờ đã tu luyện thành tiên, ta cùng với hắn đều là Tán tiên, không chịu quản thúc, chẳng lẽ việc tình yêu còn cần Thiên đế cho phép hay sao?”.
Thiên đế bị hắn làm nghẹn lời, qua một lúc lâu lần thứ hai hừ lạnh:” Người tu đạo cần phải bỏ đi chữ “Dâm”. Nếu có dục thì không thể sinh duyên hoa, nếu ngươi cố ý sống cùng với hắn, tam hoa không tụ đỉnh, ngũ khí không hướng nguyên, chỉ sợ không lâu nữa sẽ từ Kim tiên bị rơi xuống còn Thượng tiên”.
“ Kim tiên, Thượng tiên đối với ta mà nói cũng không quan trọng, Kim tiên như thế nào? Thượng tiên lại như thế nào?” Du Thanh khó được không lộ ra vẻ mặt châm chọc Thiên đế, nghiêm mặt nói:” Lại nói, ta vẫn luôn cùng một chỗ với Bạch Lê mà vẫn có thể tu thành Kim tiên, sẽ không có đạo lý rơi xuống thành Thượng tiên. Vô yêu chi dục là vi ***, hữu ái chi dục là vi tình (*), ngay cả điểm này mà Thiên đế cũng phân biệt không rõ hay sao? Người tu đạo phải lòng mang van vật, thất tình lục dục đủ loại, vì sao lại phải duy độc chặt đứt ý nghĩ về tình yêu? Không biết là buồn cười sao?”
“ Nói rất hay!” Lục Áp đạo quân vỗ tay ủng hộ.
Du Thanh vừa nói xong thì bị nghẹn, không còn lời gì để nói mà liếc mắt nhìn Lục Áp đạo quân một cái. Bạch Lê híp mắt lại, chôn đầu vào ngực hắn bắt đầu cười trộm.
Thiên đế bị hắn trách móc lần thứ hai nổi giận:” Hừ! Huyền Thanh tại thế gian lịch lãm ngàn năm, hiện giờ thật đúng là miệng lưỡi gai góc! Hai người các người đều đã là Tán tiên, vậy chuyện của các ngươi về sau ta không quản nữa, đi đi!”.
Bạch Lê tinh thần chấn động, cảm thấy những lời này quả thực giống như âm thanh của tự nhiên, vui vẻ đến mức không biết phải làm thế nào cho phải, thấy ánh mắt ở chung quanh còn rất nhiều, đành phải trộm cào cào ngực Du Thanh.
Du Thanh thấy hắn khôi phục tinh thần, hơi thở tăm tối mấy ngày liên tiếp rốt cục cũng tán đi, cúi đầu cười cười với hắn, dịu dàng nói:” Bây giờ mang ngươi trở về nghỉ ngơi”.
“ Ế? Từ từ!” Lục Áp đột nhiên ra tiếng:” Thiên đế ý là, Tán tiên cùng Tán tiên thì ngươi mặc kệ, vậy nếu Tán tiên cùng yêu thì ngươi vẫn muốn xen vào? Nếu Bạch Lê không có tu luyện thành tiên, vậy ngươi liền muốn lấy gậy đánh uyên ương hả?”.
Thiên đế không rõ ông ấy vì sao còn dây dưa vấn đề này, thần sắc có chút không vui:” Cái gì mà gậy đánh uyên ương! Tiên và yêu yêu nhau là phạm vào luật trời, vốn không nên phát sinh!”.
Lục Áp đạo quân ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Thiên đế, tươi cười khả cúc hỏi:” Nếu là thần tiên cùng người phàm đâu?”.
“ Vậy lại càng không được!”.
Lục Áp đạo quân cười nhạo một tiếng:” Vậy ngươi là muốn ném ta xuống Tru tiên đài, hay vẫn là muốn đem ta nhốt vào thiên lao đâu?”.
Thiên đế nhất thời thay đổi sắc mặt:” Cái… Cái gì?”.
“ Ta yêu một người phàm, vậy nên thế nào cho phải đây?” Lục Áp ra vẻ buồn rầu:” Ngươi đừng nói là sẽ bắt vị phàm nhân nhà ta ném vào Viêm Long thánh đỉnh đi? Thân thể người phàm chịu không nổi a!”.
“…..” Thiên đế hít sâu một hơi, ngụm khí bị nghẹn trong ngực nửa ngày cũng không phun ra được, thiếu chút nữa làm mình nghẹn chết.
“ Như thế nào? Thiên đế không tính toán xử ta?” Lục Áp thấy ông ta nghẹn nửa ngày cũng không nói ra được, chỉ lo thở mạnh, cười ha ha, sau khi cười đủ no liền lắc đầu thở dài:” Không công bằng nha! Thật không công bằng! Cái luật trời chó má này không cần cũng được!”.
Nói xong liềm ném lại Thiên đế bị tức đến ói máu cùng với một đám tiên gia bị chấn kinh đến rớt hàm, vẫy vẫy ống tay áo bước ra khỏi đại môn cung vàng điện ngọc, quả nhiên là tiêu sái hàng vạn hàng nghìn.
Chú thích:
(*) Vô yêu chi dục là vi ***, hữu ái chi dục là vi tình: Cái này mình thấy để Hán Việt sẽ hay hơn nên không dịch ra ở phần trên ^_^ Có dục mà không tình yêu là “Dâm”, dục mà có yêu là “Tình”.
(*) Phát quan: Cái này nè các bạn:
P/S: Thiên đế ói máu rồi! =]]]] Mà cái anh Lục Áp này đúng là nhị + thoát tuyến thật há há
Dưới đây là tác giả phân loại về cấp bậc thần tiên( tác giả cũng chỉ là sưu tầm thôi). Theo mình thấy thì chỉ mang tính chất đọc cho biết, đọc cho vui. Chứ thực ra không thể nào xếp được rõ ràng và hợp lý ^_^ Phật gia và Đạo gia vốn không nên xếp chung, vả lại các bản tư liệu còn lại cho đến nay vẫn còn rất nhiều chỗ đối lập nhau lắm.
**** Đời thứ nhất: Sáng thế nguyên linh.
Lúc vũ trụ mới vừa hình thành đã có một nguyên linh hỗn độn bẩm sinh, linh khí sơ khai, dần dần tụ đủ trần trí. Sáng thế nguyên linh không có hình tượng, không có thân thể, là một hiền giả đến từ thời không khác, nguyên linh này trong lúc vô ý lấy được thần khí được vũ trụ lúc ban sơ tạo thành ở phía tây Côn Luân, trải qua không biết mấy đời tu hành, nguyên linh công đức viên mãn, đạo pháp đạt thành.
Sáng thế nguyên linh có bốn đồ đệ: Hồng Quân, Hỗn Côn, Nữ Oa, Lục Áp.
**** Đời thứ hai:
Lão đại: Hồng Quân lão tổ.
Có 3 vị đồ đệ: Thái Thượng lão quân, Bàn Cổ, Thông Thiên giáo chủ.
Lão nhị: Hỗn Côn tổ sư.
Các vị đồ đệ: Như Lai ( đại đệ tử); Bồ Đề lão tổ ( nhị đệ tử), còn có các loài thú khác như trâu, khỉ, rắn…. các loại sinh linh ai đến cũng không cự tuyệt, toàn bộ đây đều là đệ tử của ông.
Lão tam: Nữ Oa nương nương. Sau khi Bàn Cổ khai thiên tích địa thì tạo người.
Lão tứ: Lục Áp đạo quân: Vị này đạo hạnh thâm sâu bao nhiêu cũng không có căn cứ ghi lại chính xác, rất mờ ảo khó dò, có được pháp bảo “ Trảm tiên phi đao “, hình hồ lô, trong bốn người thì tính cách của ông ta là hồ nháo nhất! (aka quậy nhất =)]]]
**** Đời thứ ba: Gồm có Như Lai, Bồ Đề lão tổ, Bàn cổ, Thông Thiên giáo chủ, Thái Thượng lão quân.
**** Đời thứ tư: Ngọc Hoàng đại đế, Tôn Ngộ Không vân vân…
****** Về “Tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí hướng nguyên” ******
“Tam hoa” có hai loại thuyết pháp
1, Tinh là ngọc hoa, khí là kim hoa, thần là cửu hoa.
2, duyên hoa, ngân hoa, kim hoa:
Duyên hoa : Luyện tinh hóa khí, con người căn bản từ tinh mà sinh, tinh mất đi trở thành mầm mống luân hồi, người tu đạo tâm phải tịnh, giũ bỏ (giới) đi *** dục, khi tinh đã đầy đủ (mãn) thì sẽ không tư *** (nghĩ về ***) nữa, vậy thì duyên sẽ nên.
Ngân hoa : Luyện khí hóa thần, người muốn tồn tại phải có khí, tâm phải tịnh, không bi không hỉ, không giận không oán, thì khí thuận lợi, đạo mới thẳng đường, trong lúc khí đã viên mãn thì không tư lợi, vậy thì ngân sẽ nên.
Kim hoa : Luyện thần trở về hư (hư không, hư ảo), tinh khí mặc dù tròn đầy, nếu không có thần thì thân thể sẽ không có ánh sáng, một thân xác không sinh mệnh, lấy thần làm chúa tể. nay tâm tịnh, không cố chấp, sau khi thần viên mãn sẽ không còn mơ mộng nữa, thường thanh thường tỉnh ( thanh tỉnh, thoát tục), khi thoát xác sẽ còn hư, đưa về cảnh giới hư không, vậy thì Kim sẽ nên.
Dưới đây là tác giả nói đôi lời :
Lục Áp là đời thứ hai, Thiên đế đời thứ tư cho nên dù thiên đế có bị tức điên cũng không thể làm gì Lục Áp, cười hahahahaha !
Trong truyện thì Không Hoa lão quân là nhân vật hư cấu, định ra làm đời thứ ba, cho nên Thiên đế cũng phải cho ông ta mặt mũi ~ ( A ? Như vậy tính ra Đại Thanh Tử kỳ thật cùng đời với Thiên đế, khặc khặc ~)
Mặt khác không nhớ rõ khi nào và ở đâu nhìn thấy câu này. Nghe nói Thiên đế không cho nói chuyện yêu đương là bởi vì thần tiên sẽ không chết, nếu nói yêu đương rồi sinh bảo bảo, vậy số lượng thần tiên sẽ lấy tốc độ phi thường đáng sợ mà tăng trưởng.
Bản thân ta cho rằng đây mới là nguyên nhân căn bản mà người tu đạo muốn giới đi *** dục.
Ân, cho nên, các vị thần thiên đáng yêu, tận tình mà làm gay đi !!!!
Vừa dứt lời, một vị nam tử trẻ tuổi khí vũ hiên ngang từ ngoài cửa bước vào, một thân cẩm bào màu đen, tóc búi cao đội phát quan (*), chân mang giày trắng bạc, bên hông đeo một thanh kiếm khảm những điểm màu đỏ xanh lòe loẹt, mi phi sắc vũ đi đến giữa đại điện, nhướng mày mỉm cười với vị Thiên đế ngồi trên cao đang kinh sợ kia, rất có hiệp khí giang hồ mà ôm quyền:” Thiên đế vẫn cứ đoan trang đại khí như thế a!”.
Khóe miệng Thiên đế co rút, biểu tình nứt ra một lúc lâu, chần chờ mở miệng:” Đạo quân không phải là đang ở ngoài cửu trọng thiên hay sao? Như thế nào lại bỗng nhiên tới chỗ này? Hơn nữa một thân giả dạng….”
Thiên đế không nói thì thôi nhưng khi nói ra thì phía dưới liền liên tiếp hít không khí. Nhìn thái độ của Thiên đế liền biết địa vị của người tới rất cao, ở ngoài cửu trong thiên mà được tôn xưng một tiếng Đạo quân, ngôn hành cử chỉ lại không kiêng dè như thế, chỉ sợ trừ Lục Áp đạo quân ra thì không có người thứ hai nữa. Tuy rằng Thiên đế có được thần quyền cao nhất trong tam giới, nhưng Lục Áp đạo quân, Hồng Quân lão tổ, Hỗn Côn tổ sư và Nữ Oa nương nương thuộc tứ đại đệ tử của Sáng thế nguyên linh, nếu so với Thiên đế thì cao hơn hai bối phận, khó trách thái độ Thiên đế lại cổ quái như thế.
Mọi người cảm thấy sáng tỏ, sôi nổi hành lễ.
“ Đứng lên đứng lên, phiền chết!” Lục Áp phi thường không kiên nhẫn phất phất tay, thấy bọn họ đều kinh sợ mà đứng lên, lúc này mới hoãn sắc mặt, giang hai cánh tay xoay một vòng, cười đắc ý:” Ngoài cửu trọng thiên là có ý gì? Hiện giờ ta hành tẩu trên nhân gian, vào nhà cướp của…. À không…. Bênh vực kẻ yếu, thú vị cực kỳ nha! Ha ha ha ha!”
Các tiên gia tự nhiên sinh ra cảm giác vô lực, không muốn nhìn một bộ giả dạng chẳng hề có chút tiên khí gì của ông ấy nữa, đồng loạt nhìn chăm chú xuống mũi chân mình.
Lục Áp đạo quân khoát tay lên cán kiếm của mình, hứng thú dạt dào mà xoay quanh hai bên Viêm Long thánh đỉnh đánh giá, chậc chậc lắc đầu:” Tàn nhẫn! Quá tàn nhẫn!”.
Sắc mặt Thiên đế có chút khó coi:” Hai người bọn họ phạm vào….”
“ Không Hoa lão quân, nghe nói đồ nhi của ngươi lấy lực của một người để chống lại thiên binh vạn mã?” Lục Áp giống như không có nghe thấy tiếng Thiên đế, quay dầu nói chuyện với Không Hoa lão quân nãy giờ vẫn còn đứng sốt ruột một bên.
Không Hoa lão quân có chút xấu hổ, trong lòng biết rằng chuyện gì cũng không gạt được ông ấy, nhưng lại không thể đứng trước mặt nhiều người như vậy thừa nhận rằng mình có trợ giúp, đành phải kiên trì mà ỡm ờ lên tiếng.
Lục Áp cười cười không thèm để ý, vỗ vỗ lên trên đỉnh, vẻ mặt tiếc nuối:” Ai, mấy ngàn năm mới xuất hiện được một người trời cho, không biết có bị hỏa táng ở bên trong hay không nữa? Thật sự là làm người ta ca thán mà! Chẳng lẽ này đó gọi là ‘Trời ganh người tài’? Ai nha nha… Này cũng không tốt….”.
Sắc mặt Thiên đế càng thêm khó coi, biết dù nói thế nào thì ông ấy cũng không nghe vào, đành phải thức thời ngậm miệng. Mà đối với lời “ Mấy ngàn năm mới xuất hiện một được một người trời cho “ của ông ấy, đông đảo mấy vị tiên gia vô tội ở đây cũng chỉ có thể lựa chọn im miệng không nói.
Lục Áp vén vạt áo lên, ngồi xuống bên cạnh Không Hoa lão quân, bội kiếm bên hông đánh xuống đất kêu lên một tiếng giòn tan, sửng sốt một chút vội vàng tháo thanh kiếm xuống:” Chê cười chê cười, cây kiếm nát này hơi rẻ tiền một chút, lần tới đổi cái nặng hơn, ha ha ha ha!”.
Chúng tiên gia đang nhìn chăm chú mũi chân thì bây giờ càng thêm nhìn chăm chú.
Sau khi Lục Áp đạo quân ngồi xuống thì liền chống cằm không nói gì nữa, một bộ dáng nhàm chán, nhướng mi đánh giá hoa văn bàn long trên thánh đỉnh, liền ngồi chờ đợi mấy canh giờ như thế.
Chúng tiên gia có chút nghi hoặc với hành vi của ông ấy, nhưng Thiên đế không mở miệng, bọn họ tự nhiên liền không dám hỏi nhiều, lại nói, đã sớm nghe Lục Áp đạo quân làm việc cổ quái, mặc dù hỏi, cũng chưa chắc ông ấy sẽ trả lời đàng hoàng, chi bằng không hỏi.
Đang lúc nghiền ngẫm trong lòng, chợt thấy Không Hoa lão quân “ xoạch “ một tiếng từ dưới đất đứng lên, không nháy mắt nhìn chằm chằm thánh đỉnh đang nhốt Du Thanh, trên khuôn mặt đầy hồng quang mơ hồ hiện ra vẻ kích động cùng hưng phấn, chúng tiên gia vội vàng theo ông nhìn qua, vừa nhìn thấy liền đồng loạt trừng lớn tròng mắt.
Chỉ thấy bốn phía thánh đỉnh dần nổi lên mây mù, mơ hồ lộ ra ánh sáng ngũ sắc, từ không lắm thu hút dần dần từng đợt từng đợt chậm rãi gia tăng, càng lúc càng dày đặc, hoa văn trên thánh đỉnh bị mây mù che khuất, lập lòe.
Lục Áp đạo quân từ vẻ mệt mỏi muốn ngủ mở mắt ra, chăm chú nhìn lên, ha hả cười rộ lên:” Xem ra không chết được”.
Thánh đỉnh bị mây mù lượn lờ che khuất hơn phân nửa, bất quá mới một lát, phía trên thánh đỉnh đã dâng lên chân khí, dọc theo nắp đỉnh mà bay một vòng, chậm rãi lưu động. Dần dần, trong chân khí hiện ra ảo ảnh của ba đóa hoa sen, hoa sen đứng yên bất động, nhưng dần dần hiện ra quang mang.
Thiên đế không thể tin mà trừng lớn mắt.
Không Hoa lão quân lại càng kích động đến không kềm chế được, lẩm bẩm nói:” Tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí hướng nguyên…. Hảo đồ nhi! Thật sự là hảo đồ nhi của ta!”.
Ảo ảnh của ba đóa sen từ từ rõ ràng, theo thứ tự hóa thành thực thể, đầu tiên là duyên hoa bên trái, sau đó lại là ngân hoa bên phải, cuối cùng là kim hoa ở giữa, ba đóa hoa phân biệt ngưng tụ tinh, khí, thần của Du Thanh.
Đồng thời, mây mù chung quanh thánh đỉnh cũng có thực thể, quang mang ngũ sắc với các màu đỏ, xanh, vàng, trắng, đen, khí tức ngũ hành giống như nước chảy vờn quanh mà bắt đầu lưu động, dần dần tụ lại ba đóa sen ấy.
Đại điện yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người nín thở tĩnh khí mà nhìn, ai cũng thật không ngờ, chỉ ngắn ngủi trong ba ngày ba đêm mà Du Thanh từ trong hình phạt thế nhưng có thể đột phá cảnh giới, tu thành Kim tiên, thật sự là làm cho người ta rung động.
Đang lúc mọi người đang dồn lực chú ý vào bên Du Thanh thì Không Hoa lão quân bỗng nhiên càng thêm kích động vọt tới thánh đỉnh bên cạnh đang nhốt Bạch Lê, chòm râu run rẩy nửa ngày, lần thứ hai thì thào ra tiếng:” Hảo hài tử…. Hảo hài tử a….”
Chỉ thấy bốn phía thánh đỉnh nhốt bạch Lê dần dần nổi lên ánh sáng ngũ sắc, màu sắc ánh sáng ngũ hành hơi khác biệt với Du Thanh, chậm rãi bay lên, vờn quanh hình Thái Cực, Bát Quái trên thánh đỉnh, cứ như thế tuần hoàn lặp lại, rồi sau đó dần dần tụ lại, hình thành chân khí màu trắng, rồi sau đó dần dần nhạt đi, cho đến cuối cùng quang mang biến mất, chỉ còn dư lại từng đợt mỏng manh lưu động chung quanh.
Hiện tượng như thế, khiến cho chúng tiên gia lần thứ hai nghẹn họng nhìn trân trối. Hồ yêu kia, thế nhưng tu luyện thành tiên?
Thiên đế hết hồn trợn mắt há mồm, thật sự không nghĩ ra, bọn họ rõ ràng đang bị phạt, vì sao lại song song đột phá cảnh giới? Ông ta biết rõ con hồ yêu này, ở thiên giới nhiều năm như vậy, nhất định đã hấp thu không ít tinh hoa của thiên địa, tuy rằng tốc độ có nhanh đến khó hiểu, nhưng cũng không phải không có khả năng thành tiên. Nhưng Du Thanh, hắn cũng đã động phàm tâm, có dục niệm, vốn nên ngay cả duyên hoa cũng không sinh ra được mới đúng, vì sao lại có thể tu thành Kim tiên?
Thời hạn thi hành hình phạt ba ngày ba đêm đã đến, Không Hoa lão quân liền khẩn cấp thúc giục mấy tên tiểu tiên làm nhanh lên, hận không thể tự mình tiến lên mở hai nắp đỉnh ra.
Du Thanh vừa đi ra cũng không màng đến tình hình chung quanh, sắc mặt lo lắng vọt tới bên Bạch Lê, lúc ở trong đỉnh hắn có thể cảm nhận được Bạch Lê đã tu luyện thành tiên, lúc này nội tâm vừa kích động vừa lo lắng. Lần tu thăng này của Bạch Lê thuộc loại dục tốc bất đạt, không biết đến tột cùng có chịu được hay không.
Xốc nắp đỉnh lên, nhưng Bạch Lê nửa ngày cũng không ra, Du Thanh nhìn vào bên trong liền thấy, thấy hắn thế nhưng áo rách quần manh mà té xỉu, nhất thời cả kinh hồn phi phách tán, vội vàng nhảy vào cởi xiêm y của mình ra bọc lấy hắn, rồi bế hắn từ bên trong đi ra, lo lắng khẽ gọi:” A Lê, tỉnh tỉnh!”.
Bạch Lê không có bất luận phản ứng nào, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, môi cũng khô nứt đến lợi hại. Tim Du Thanh co rút lại thành một đoàn, run tay dò tìm linh lực trong cơ thể hắn, phát hiện hắn chỉ vì mỏi mệt quá mức nên tạm ngất đi, lúc này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, chỉ là lại lập tức phát hiện trong cơ thể hắn còn có một cỗ linh lực đang tùy ý lưu động, hiển nhiên là cực kỳ mạnh mẽ, không có cách nào có thể thu lại cho mình dùng.
Lục Áp nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Du Thanh liền ho nhẹ một tiếng:” Ách…. Đó là của ta, tạm thời cho hắn….”
Du Thanh giương mắt nhìn ông, lộ ra vẻ cảm kích:” Đa tạ!”.
Thiên đế vừa nghe sắc mặt nhất thời đen lại, nhưng không thể phát tác, thở sâu mới có thể đè nén lửa giận lại:” Ta nói hồ ly này làm thế nào mà có thể tu luyện thành tiên nhanh như vậy, hóa ra là nhờ có đạo quân giúp đỡ”.
Du Thanh vừa nghe liền đoán được ông ấy là Lục Áp đạo quân, theo bản năng liếc nhìn bên hông ông ấy, không có bảo khí hỏa hồ lô trong truyền thuyết, ngược lại nhìn thấy một cây kiếm thấp kém, nhất thời không còn lời gì để nói.
Lục Áp liếc xéo Thiên đế:” Không phải vậy, hồ ly này đã sớm tự mình tu luyện trong đó, ta chỉ bất quá thoáng đẩy hắn một phen mà thôi, dù cho không có linh lực của ta, sau khi đi ra thì hắn bất quá chỉ cần hai ba ngày nữa là có thể tu thành. Thiên đế không cần tính toán chi li như vậy đi!”.
Một phen nói này khiến sắc mặt Thiên đế tái nhợt lúc đen lúc trắng.
Du Thanh trực tiếp không nhìn Thiên đế, ôm Bạch Lê quỳ xuống trước Không Hoa lão quân:” Đồ nhi đã khiến cho sư phụ vất vả”.
“ Mau đứng lên “ Không Hoa lão quân thật vui vẻ kéo hắn đứng lên, đặt mấy ngón tay lên mạch đập Bạch Lê, tay vuốt chòm râu xem xét, quay đầu nhìn về phía Lục Áp nãy giờ đang có chút nhàm chán:” Đạo quân có thể thu lại linh lực hay không? Ta xem thân mình tiểu hồ ly tựa hồ không chịu nổi”.
Lục Áp trong sáng mỉm cười:” Cho hắn mượn dùng, đương nhiên phải thu lại “ Nói xong đặt ngón tay lên trán Bạch Lê, lại nhanh chóng thu hồi.
Rèm mi Bạch Lê hơi rung động, qua thật lâu mới cố sức mở to mắt, trong lúc mơ mơ màng màng nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Du Thanh, trong lòng ngọt ngào, nhìn hắn cười rộ lên.
Tảng đá lớn trong lòng Du Thanh cuối cùng cũng rơi xuống, đau lòng ôm hắn thật chặt, ngẩng đầu nhìn Thiên đế, không kiêu ngạo không siểm ninh hỏi:” Nếu ta và Bạch Lê đã chịu xong hình phạt, hiện tại có thể đi được chưa?”.
Thiên đế cười lạnh:” Còn có một hình phạt là vĩnh viễn không được gặp nhau, chẳng lẽ ngươi quên?”.
Du Thanh cảm nhận được thân mình Bạch Lê cứng đờ, vội vàng trấn an xoa xoa bên hông hắn, xoay qua ném lại cho Thiên đế một nụ cười lạnh:” Sợ là chính Thiên đế đã quên, Bạch Lê hiện giờ đã tu luyện thành tiên, ta cùng với hắn đều là Tán tiên, không chịu quản thúc, chẳng lẽ việc tình yêu còn cần Thiên đế cho phép hay sao?”.
Thiên đế bị hắn làm nghẹn lời, qua một lúc lâu lần thứ hai hừ lạnh:” Người tu đạo cần phải bỏ đi chữ “Dâm”. Nếu có dục thì không thể sinh duyên hoa, nếu ngươi cố ý sống cùng với hắn, tam hoa không tụ đỉnh, ngũ khí không hướng nguyên, chỉ sợ không lâu nữa sẽ từ Kim tiên bị rơi xuống còn Thượng tiên”.
“ Kim tiên, Thượng tiên đối với ta mà nói cũng không quan trọng, Kim tiên như thế nào? Thượng tiên lại như thế nào?” Du Thanh khó được không lộ ra vẻ mặt châm chọc Thiên đế, nghiêm mặt nói:” Lại nói, ta vẫn luôn cùng một chỗ với Bạch Lê mà vẫn có thể tu thành Kim tiên, sẽ không có đạo lý rơi xuống thành Thượng tiên. Vô yêu chi dục là vi ***, hữu ái chi dục là vi tình (*), ngay cả điểm này mà Thiên đế cũng phân biệt không rõ hay sao? Người tu đạo phải lòng mang van vật, thất tình lục dục đủ loại, vì sao lại phải duy độc chặt đứt ý nghĩ về tình yêu? Không biết là buồn cười sao?”
“ Nói rất hay!” Lục Áp đạo quân vỗ tay ủng hộ.
Du Thanh vừa nói xong thì bị nghẹn, không còn lời gì để nói mà liếc mắt nhìn Lục Áp đạo quân một cái. Bạch Lê híp mắt lại, chôn đầu vào ngực hắn bắt đầu cười trộm.
Thiên đế bị hắn trách móc lần thứ hai nổi giận:” Hừ! Huyền Thanh tại thế gian lịch lãm ngàn năm, hiện giờ thật đúng là miệng lưỡi gai góc! Hai người các người đều đã là Tán tiên, vậy chuyện của các ngươi về sau ta không quản nữa, đi đi!”.
Bạch Lê tinh thần chấn động, cảm thấy những lời này quả thực giống như âm thanh của tự nhiên, vui vẻ đến mức không biết phải làm thế nào cho phải, thấy ánh mắt ở chung quanh còn rất nhiều, đành phải trộm cào cào ngực Du Thanh.
Du Thanh thấy hắn khôi phục tinh thần, hơi thở tăm tối mấy ngày liên tiếp rốt cục cũng tán đi, cúi đầu cười cười với hắn, dịu dàng nói:” Bây giờ mang ngươi trở về nghỉ ngơi”.
“ Ế? Từ từ!” Lục Áp đột nhiên ra tiếng:” Thiên đế ý là, Tán tiên cùng Tán tiên thì ngươi mặc kệ, vậy nếu Tán tiên cùng yêu thì ngươi vẫn muốn xen vào? Nếu Bạch Lê không có tu luyện thành tiên, vậy ngươi liền muốn lấy gậy đánh uyên ương hả?”.
Thiên đế không rõ ông ấy vì sao còn dây dưa vấn đề này, thần sắc có chút không vui:” Cái gì mà gậy đánh uyên ương! Tiên và yêu yêu nhau là phạm vào luật trời, vốn không nên phát sinh!”.
Lục Áp đạo quân ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Thiên đế, tươi cười khả cúc hỏi:” Nếu là thần tiên cùng người phàm đâu?”.
“ Vậy lại càng không được!”.
Lục Áp đạo quân cười nhạo một tiếng:” Vậy ngươi là muốn ném ta xuống Tru tiên đài, hay vẫn là muốn đem ta nhốt vào thiên lao đâu?”.
Thiên đế nhất thời thay đổi sắc mặt:” Cái… Cái gì?”.
“ Ta yêu một người phàm, vậy nên thế nào cho phải đây?” Lục Áp ra vẻ buồn rầu:” Ngươi đừng nói là sẽ bắt vị phàm nhân nhà ta ném vào Viêm Long thánh đỉnh đi? Thân thể người phàm chịu không nổi a!”.
“…..” Thiên đế hít sâu một hơi, ngụm khí bị nghẹn trong ngực nửa ngày cũng không phun ra được, thiếu chút nữa làm mình nghẹn chết.
“ Như thế nào? Thiên đế không tính toán xử ta?” Lục Áp thấy ông ta nghẹn nửa ngày cũng không nói ra được, chỉ lo thở mạnh, cười ha ha, sau khi cười đủ no liền lắc đầu thở dài:” Không công bằng nha! Thật không công bằng! Cái luật trời chó má này không cần cũng được!”.
Nói xong liềm ném lại Thiên đế bị tức đến ói máu cùng với một đám tiên gia bị chấn kinh đến rớt hàm, vẫy vẫy ống tay áo bước ra khỏi đại môn cung vàng điện ngọc, quả nhiên là tiêu sái hàng vạn hàng nghìn.
Chú thích:
(*) Vô yêu chi dục là vi ***, hữu ái chi dục là vi tình: Cái này mình thấy để Hán Việt sẽ hay hơn nên không dịch ra ở phần trên ^_^ Có dục mà không tình yêu là “Dâm”, dục mà có yêu là “Tình”.
(*) Phát quan: Cái này nè các bạn:
P/S: Thiên đế ói máu rồi! =]]]] Mà cái anh Lục Áp này đúng là nhị + thoát tuyến thật há há
Dưới đây là tác giả phân loại về cấp bậc thần tiên( tác giả cũng chỉ là sưu tầm thôi). Theo mình thấy thì chỉ mang tính chất đọc cho biết, đọc cho vui. Chứ thực ra không thể nào xếp được rõ ràng và hợp lý ^_^ Phật gia và Đạo gia vốn không nên xếp chung, vả lại các bản tư liệu còn lại cho đến nay vẫn còn rất nhiều chỗ đối lập nhau lắm.
**** Đời thứ nhất: Sáng thế nguyên linh.
Lúc vũ trụ mới vừa hình thành đã có một nguyên linh hỗn độn bẩm sinh, linh khí sơ khai, dần dần tụ đủ trần trí. Sáng thế nguyên linh không có hình tượng, không có thân thể, là một hiền giả đến từ thời không khác, nguyên linh này trong lúc vô ý lấy được thần khí được vũ trụ lúc ban sơ tạo thành ở phía tây Côn Luân, trải qua không biết mấy đời tu hành, nguyên linh công đức viên mãn, đạo pháp đạt thành.
Sáng thế nguyên linh có bốn đồ đệ: Hồng Quân, Hỗn Côn, Nữ Oa, Lục Áp.
**** Đời thứ hai:
Lão đại: Hồng Quân lão tổ.
Có 3 vị đồ đệ: Thái Thượng lão quân, Bàn Cổ, Thông Thiên giáo chủ.
Lão nhị: Hỗn Côn tổ sư.
Các vị đồ đệ: Như Lai ( đại đệ tử); Bồ Đề lão tổ ( nhị đệ tử), còn có các loài thú khác như trâu, khỉ, rắn…. các loại sinh linh ai đến cũng không cự tuyệt, toàn bộ đây đều là đệ tử của ông.
Lão tam: Nữ Oa nương nương. Sau khi Bàn Cổ khai thiên tích địa thì tạo người.
Lão tứ: Lục Áp đạo quân: Vị này đạo hạnh thâm sâu bao nhiêu cũng không có căn cứ ghi lại chính xác, rất mờ ảo khó dò, có được pháp bảo “ Trảm tiên phi đao “, hình hồ lô, trong bốn người thì tính cách của ông ta là hồ nháo nhất! (aka quậy nhất =)]]]
**** Đời thứ ba: Gồm có Như Lai, Bồ Đề lão tổ, Bàn cổ, Thông Thiên giáo chủ, Thái Thượng lão quân.
**** Đời thứ tư: Ngọc Hoàng đại đế, Tôn Ngộ Không vân vân…
****** Về “Tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí hướng nguyên” ******
“Tam hoa” có hai loại thuyết pháp
1, Tinh là ngọc hoa, khí là kim hoa, thần là cửu hoa.
2, duyên hoa, ngân hoa, kim hoa:
Duyên hoa : Luyện tinh hóa khí, con người căn bản từ tinh mà sinh, tinh mất đi trở thành mầm mống luân hồi, người tu đạo tâm phải tịnh, giũ bỏ (giới) đi *** dục, khi tinh đã đầy đủ (mãn) thì sẽ không tư *** (nghĩ về ***) nữa, vậy thì duyên sẽ nên.
Ngân hoa : Luyện khí hóa thần, người muốn tồn tại phải có khí, tâm phải tịnh, không bi không hỉ, không giận không oán, thì khí thuận lợi, đạo mới thẳng đường, trong lúc khí đã viên mãn thì không tư lợi, vậy thì ngân sẽ nên.
Kim hoa : Luyện thần trở về hư (hư không, hư ảo), tinh khí mặc dù tròn đầy, nếu không có thần thì thân thể sẽ không có ánh sáng, một thân xác không sinh mệnh, lấy thần làm chúa tể. nay tâm tịnh, không cố chấp, sau khi thần viên mãn sẽ không còn mơ mộng nữa, thường thanh thường tỉnh ( thanh tỉnh, thoát tục), khi thoát xác sẽ còn hư, đưa về cảnh giới hư không, vậy thì Kim sẽ nên.
Dưới đây là tác giả nói đôi lời :
Lục Áp là đời thứ hai, Thiên đế đời thứ tư cho nên dù thiên đế có bị tức điên cũng không thể làm gì Lục Áp, cười hahahahaha !
Trong truyện thì Không Hoa lão quân là nhân vật hư cấu, định ra làm đời thứ ba, cho nên Thiên đế cũng phải cho ông ta mặt mũi ~ ( A ? Như vậy tính ra Đại Thanh Tử kỳ thật cùng đời với Thiên đế, khặc khặc ~)
Mặt khác không nhớ rõ khi nào và ở đâu nhìn thấy câu này. Nghe nói Thiên đế không cho nói chuyện yêu đương là bởi vì thần tiên sẽ không chết, nếu nói yêu đương rồi sinh bảo bảo, vậy số lượng thần tiên sẽ lấy tốc độ phi thường đáng sợ mà tăng trưởng.
Bản thân ta cho rằng đây mới là nguyên nhân căn bản mà người tu đạo muốn giới đi *** dục.
Ân, cho nên, các vị thần thiên đáng yêu, tận tình mà làm gay đi !!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook