Thơ tình ngâm đường
-
Chương 10:
Ánh tà dương len qua khung cửa sổ, phủ lên người anh một tầng sáng mờ ảo.
Nhiễm Dao thừa nhận, cô cũng bị anh mê hoặc trong một khoảnh khắc.
Nhưng cũng chỉ một khoảnh khắc thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngăn cách qua màn hình điện thoại tan biến, đối mặt nhau thẳng thắn như vậy, dễ khiến ác quỷ nhỏ ẩn núp trong lòng cô rục rịch xuất hiện.
Ác quỷ nhỏ với cặp sừng đỏ bị khơi dậy, cô nhẹ nhàng liếm môi, cười rực rỡ: "Anh ơi, anh ơi, anh ơi, anh ơi, anh ơi."
Cố Tân Bạch ngây người: ". . . ."
Anh chỉ thuận miệng nói đùa một câu, vốn không nghĩ tới cô thật sự sẽ gọi, ai ngờ Nhiễm Dao có thể gọi đến lưu loát như vậy, hơn nữa giọng còn. . . ngọt vô cùng.
Cổ họng anh bỗng hơi khô.
Nhiễm Dao ngước mặt lên, trong đáy mắt không giấu nổi đắc ý nho nhỏ: "Vậy phiền anh lấy giúp em lấy hộp kia, vặn nắp nó ra, rồi đi đun nước, rửa cốc, pha cho em hai cốc trà nhé."
Nói xong, cô còn giả vờ như thật bẻ ngón tay đếm: "Em gọi đúng 5 lần luôn."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ghẹo anh một câu như vậy, cô tìm ghế ngồi xuống, tay chống cằm ngoan ngoãn đợi: "Cảm ơn anh, anh tốt thật đó."
Cố Tân Bạch tự nhiên bị ép nhận lời cảm ơn trước: ". . . ."
Không ngờ bị cô gái nhỏ này tính kế, anh lắc đầu, bất đắc dĩ cười.
"Không có gì đâu, ác ma nhỏ."
Cuối cùng Nhiễm Dao tất nhiên cũng không để anh một mình làm hết, dù sao người ta cũng là khách, cô cũng chỉ là muốn chọc anh một lần, nhân lúc anh pha trà thì Nhiễm Dao đi nướng bánh quy.
Sau buổi trà chiều thì cũng đã hơn 6 giờ.
Nhiễm Dao nhớ gần nhà cô có một trung tâm giải trí.
"Đi chơi nhé." Cô đề nghị: "Dù sao cũng không có việc gì khác để làm."
Đến khu vui chơi, đổi 200 tệ thành xu game, cô tràn đầy thích thú dào dạo quanh tất cả trò chơi một lần.
Nhưng dần dần, bước chân của cô chậm lại.
"Mệt không?" Cố Tân Bạch liếc xuống nhìn co, vén màn che cửa một khoang trò chơi lên: "Vào đây nghỉ một lúc nhé?"
Nhiễm Dao ngước mắt, phát hiện trước mặt cô có một phòng nhỏ riêng, nhìn khá giống buồng trò chơi 3D, chắc là game bắn súng.
"Được chứ." Cô vui vẻ gật đầu, hỏi anh: "Chơi cùng nhau chứ?"
Kết quả là vừa mới ngồi xuống, còn chưa chờ được câu trả lời của anh thì thiếu niên đã rất nghe lời mà ngồi xuống bên cạnh ngươi cô.
". . . ."
Rèm cửa buông xuống, bên trong hoàn toàn tối đen, Nhiễm Dao đang định nói gì đó thì tiếng đút xu game vang lên, màn hình trước mặt cô bắt đầu chiếu hình ảnh một bộ phim.
Hoa ra đây không phải buồng trò chơi bắn súng mà . . . chỉ đơn thuần là một phòng chiếu phim riêng nhỏ.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hát nhẹ nhàng từ nhạc phim quanh quẩn bên tai, ánh sáng phát ra từ hình ảnh phim mờ mờ ảo ảo, phác họa đường nét khuôn mặt của người ngồi bên cô.
Cô thậm chí có thể cảm nhận được sự lên xuống rất nhẹ của lồng ngực anh khi hô hấp.
Rốt cuộc tại sao cô lại thấy đây là khoang trò chơi cơ chứ, rõ ràng đây là nơi để mấy cặp đôi chim chuột mới đúng!
Xấu hổ thật.
Nhiễm Dao ho kan hai tiếng, muốn nói gì đó để phá vỡ bầu không khí quá mức ái muội này, nhưng có lẽ anh cũng thấy buồn chán nên lấy điện thoại ra.
Cố Tân Bạch: "Đánh một ván Vương giả không?"
". . ."
"Được."
Cô thở phào nhẹ nhõm, âm hiệu trong game đã xua tan bầu không khi mất tự nhiên vừa rồi, tâm trạng của cô cũng thoải mái hơn.
Nhiễm Dao rất nhanh đã đắm chìm vào game, vào phút thứ mười của ván, cô chạy tới cứu một đồng đội, tuy đồng đội thành công chạy thoát nhưng cô lại bị đánh rớt khi lơ lửng trên đầu đồng đội xuống, bị vay công.
Cô chỉ là một tướng Dao yếu ớt, phía sau lại bị toàn tướng máu trâu rượt khắp map, lúc cô định từ bỏ phản kháng, nằm đấy chờ chết thì . . .
Kiếm dài đột ngột vung đến, kiếm khí vẽ lên hư ảnh, lướt qua người cô, vì cô chặn những chiêu thức trí mạng, để cô lơ lửng trên đầu.
Thanh máu của anh điên cuồng giảm xuống, bảo vệ người chỉ còn một xíu máu là cô, đưa cô đến nơi an toàn rồi buông xuống.
Nhiễm Dao vốn tưởng anh sẽ cùng cô về tế đàn hồi máu, không ngờ anh lại xoay người di chuyển đến nơi đang giao tranh lần nữa.
Nhiễm Dao sợ anh không nhìn thấy, nhỏ giọng nói: "Thanh máu của anh. . ."
Trong phòng chiếu phim mờ tối, thiếu niên dựa lưng vào ghế, cười khẽ, giọng điệu lười nhác pha lẫn nét liều lĩnh.
"Thế là quá đủ để xử năm người đó rồi."
Nhiễm Dao tròn mắt, não bộ cô như lag nhẹ 2 giây, rồi mới tiếp tục online được, mà anh cũng làm được những gì anh nói, trực tiếp xử team địch đến không còn manh giáp.
Lúc này cô mới hoàn toàn nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.
Vừa rồi, chỉ thiếu chút nữa thôi anh sẽ chết.
Như một thước phim quay chậm, cô có thể nhớ rõ khi Gia Cát Lượng team địch tung chiêu 3, anh làm như thế nào chính xác lao ra từ sau lưng cô, thay cô nhận lấy tổn thương trí mạng đó.
Cô lúng túng cúi đầu, điều khiển tướng về tế đàn hồi máu, nhưng vẫn không kiềm được lén nghiêng đầu nhìn Cố Tân Bạch.
Tóc mái thiếu niên rủ xuống, che khuất một phần đôi mắt anh, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng hơi mím.
Khi tham gia giao tranh, ánh mắt anh rất chuyên chú, nhưng trong đôi mắt lại mang một chút dịu dàng khó nhìn ra, tựa như đó chỉ ảo giác của cô.
Bên ngoài phòng chiếu phim vang lên tiếng gõ trống rung trời, như mô phỏng nhịp tim của ai đó, "thình thịch", "thình thịch".
Nhiễm Dao ngả người ra sau, nhẹ nhàng cong sống lưng, cảm nhận tần số do trái tim truyền đến lưng ghế.
Cô tự nhủ nguyên nhân khiến tim cô đập nhanh như vậy, có lẽ chỉ vì tiếng trống ngoài kia quá dồn đập, là ảo giác do bầu không khí giả dối này mang đến, chỉ cần vài phút sau khi cô rời khỏi đây, là có thể thoát khỏi ảo giác Dopamine* này.
*Dopamine: Dopamine là chất dẫn truyền thần kinh, một chất hóa học được sử dụng để giúp các tế bào truyền xung động, có thể tạo ra ảo giác.
Chỉ là game thôi, trong game đều là giả hết. Cô cố tự thuyết phục mình như vậy.
Nhưng lúc chơi ván tiếp theo, Nhiễm Dao vẫn chơi hơi lơ đễnh.
Cũng may rất nhanh hai người bọn cô đã rời khỏi phòng chiếu phim, vì trung tâm giải trí sắp đến giờ đóng cửa.
Bước ra khỏi cửa lớn trung tâm, cơn gió đêm lạnh lẽo thổi ngang qua má, cô bị thổi đến mức hơi buồn ngủ.
Chợt, vài giọt nước rơi trên mí mắt cô, Nhiễm Dao mới phát hiện là trời đang mưa.
Cô đang ôm một con thú nhồi bông, dùng vé chơi trò chơi đổi được, chủ cửa hàng còn đặc biệt dặn cô không thể để nó dính nước.
Nhiễm Dao vội vàng cúi đầu, lấy tay che thật chặt: "Không thể để thú nhồi bông bị ướt được."
Vừa dứt lời, đỉnh đầu cô cũng tối lại.
Trên đầu cô bỗng nhiên có một lực rất nhẹ bao phủ, là lòng bàn tay phải của anh xòe ra, che mưa cho cô.
Vừa dịu dàng vừa ấm áp.
Cô nghe thấy anh nói bằng một giọng rất nhẹ nhàng.
"Dao Dao cũng không thể bị ướt mưa được."
Cơn mưa ngoài kia bị anh che lại, lông mi còn dính nước mưa của cô khẽ chớp, ngon tay khẽ run.
Nhiễm Dao đột nhiên hỏi: "Giờ này không còn ai chơi bóng rổ sao?"
Hình như Cố Tân Bạch ca thấy câu hỏi này của cô rất buồn cười, anh bật cười thành tiếng: "Tối muộn quá rồi, lại còn mưa nữa, sao còn có người chơi bóng rổ được?"
Cô ôm thú bông, im lặng.
Không có ai chơi bóng rổ, vậy thanh âm này là tiếng tim đập của cô.
Ngón tay khẽ đặt lên trái tim đang đập thình thịch.
Cô thầm nghĩ.
Tiếng tim đập. . . rất nhanh.
Tác giả có điều muốn nói: Anh ấy rất ngông cuồng, nhưng . . . tui thích (////▽////)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook