Thổ Thần Muốn Thăng Chức
-
Chương 50
Hắn nằm phủ phục giữa bãi cỏ xanh rậm rạp, cách đó không xa là u cốc.
Hắn biết chỗ đó—— có một thứ rất quan trọng đang chờ hắn đến lấy.
——————————————— đường phân cách rối loạn thổi qua ————————————————
Hồ vương trẻ tuổi đang hóa thành nguyên hình âm thầm trốn vào trong bụi cỏ, hai mắt híp lại nhìn kỹ Vô Khích Bích Thụ ở phía trước. Vô Khích Bích Thụ là nơi cầm loại (loài chim) Phượng tộc sinh sống. Tên sao nghĩa vậy, là từ một gốc cây ngô đồng tiên che trời lấp nắng tạo thành. Người ta đồn đãi rằng năm đó Ngọc Đế cùng Tây Vương Mẫu thống nhất tam giới, Phượng tộc có công hộ giá, sau khi tiên giới thống nhất, Ngọc Đế liền ban thưởng quan tước cho Phượng Quân, giữ lại trong thiên cung làm bạn thân thiết.
Phượng Quân lại nói chỉ cần một chỗ yên tĩnh, lấy cây làm nhà, lấy sương mà sống như vậy cả đời. Ngọc Đế cũng không hề từ chối, chỉ phải đem đại thụ ngàn năm sống ở cực Đông, đem về đặt trên vách đá đen qua vài năm thì xuất hiện nhiều gốc cây ngô đồng leo ra ngoài, rễ cây uốn lượn leo lên trên tảng đá, xoắn xuýt lại với nhau tạo thành bộ dáng Vô Khích Bích Thụ hôm nay.
Đúng là như vậy, kỳ thật Vô Khích Bích Thụ này của Phượng tộc chính là được xây dựng bên trên vách đá đen, Phượng tộc là chim có thể giương cao cánh mà bay nên đối với việc lên xuống một nơi như vậy thì không hề có cảm giác gì, nhưng ngược lại đó lại là vấn đề khó xử với Yêu vương hôm nay tiến đến để “Lấy” này nọ.
Hùng (đực) hồ ly duỗi thân cho đỡ mỏi, da lông toàn thân màu trắng bạc xinh đẹp dưới ánh nắng mặt trời phản xạ ra nhiều ánh lấp lánh. Vừa nửa tháng trước đây thôi, bạn cũ lâu ngày bỗng nhiên tìm đến Yêu vương để thỉnh cầu hỗ trợ. Yêu vương không chút do dự liền đáp ứng, lên kế hoạch chu đáo, hành động cẩn thận, đến thời điểm quan trọng mới phát hiện mọi thứ đều sẵn sàng trừ một thứ. Mà thứ này chính là Đông Phong, đúng là chỉ có thể mượn ở Vô Khích Bích Thụ.
Yêu vương vì được thỉnh cầu giúp đỡ mới đến đây, tuy rằng hai tộc thần tiên và yêu quái bất hòa nhiều năm, Vô Khích Bích Thụ này lại là đại bản doanh của Phượng tộc, Yêu vương lại bất chấp hết thảy đều không để vào mắt, hỏi thăm thứ kia rõ ràng ở ngay tại Phượng tộc liền hấp tấp chạy đến. Nhưng khi đi đến cửa khẩu của Vô Khích Bích Thụ, Hồ vương mới thực sự gặp phải khó khăn.
Cái gì gọi là mọi sự vạn vật đều có tương sinh tương khắc, vị Yêu vương Hồ vương trẻ tuổi này yêu lực cường đại không sợ trời không sợ đất, từ trước đến nay Ngọc đế lão tử cũng không từng để vào mắt nửa phần, thế mà không thể ngờ lại… sợ độ cao. Vô Khích Bích Thụ từ rễ cây mà mọc lên, nương theo vách đá đen mà sinh sống, hiên nhà hoàn toàn từ rễ cây kết nối với nhau, Yêu vương đến đây, thấy thế lại không biết làm sao.
Yêu vương đưa chân trước đào đào, đang tính toán đường đi nước bước liền chợt thấy phía sau khác thường, quay đầu lại đôi mắt chợt lóe lên, móng vuốt vung lên một nửa thì gặp phải một nam tử áo xanh đang phóng đến, trên người còn lộ ra tiên khí, nên lại làm bộ vung móng vuốt lên, giả bộ hoảng sợ thất thủ xong thì bị người nọ túm cái đuôi giơ lên.
Nam tử áo xanh cầm lấy con chồn bạc đung đưa trong tay, tay kia rảnh rỗi còn không ngừng vỗ ngực hô: “Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là bị tiểu súc sinh này thưởng cho một chưởng.”
Dứt lời, phía sau nam tử áo xanh lại ló ra một cái đầu nhỏ khác, xem dáng cũng chỉ khoảng bảy tám tuổi, bĩu môi khinh thường nói: “Đại thiếu gia, ngài ngoài việc sống phóng túng bắt súc sinh thì còn có thể làm được cái gì? Hừ! Vẫn là tiên sinh nhà ta tốt, tiên sinh nhà ta… Ai ôi!”
Tiểu oa nhi nói chưa xong đã bị nam tử áo xanh nắm lấy hai má phúng phính tròn, nam tử áo xanh vừa chơi trò nhéo nhéo xoay xoay mặt tiểu hài tử, vừa vui cười nói: “Tiên sinh nhà ngươi, tiên sinh nhà ngươi… Chậc chậc, mới đi theo đệ đệ của ta vài ngày thôi mà đã học theo bộ dáng xấu xa của hắn, sớm hay muộn gì cũng sẽ biến thành lão già lẩm cẩm. Đến đây, đến đây, Thất Thủy, cười một cái cho Tuấn Ngạn thiếu gia xem.”
Kẻ bị gọi là tiểu oa nhi Thất Thủy dùng hết khí lực từ khi bú sữa đến nay trốn khỏi ma trảo của Tuấn Ngạn, lui ra phía sau vài bước đưa ánh mắt ngập nước muốn khóc lại khóc không được trừng trừng nhìn người kia, “Đại thiếu gia, ngài chỉ biết bắt nạt ta, ta nói không cười sẽ không cười!”
Tuấn Ngạn thấy đùa với Thất Thủy không vui, liền nhún vai quay đầu lại nhìn hồ ly trong tay, xem xét trái phải, khuôn mặt tuấn tú mi phi sắc vũ lại lộ ra vẻ hớn hở, “Da lông thật mịn, nhưng tại sao lại đến khu vực quỷ quái này?”
Yêu vương vẫn để Tuấn Ngạn sờ tới sờ lui trên người mình, hoàn toàn án binh bất động. Liếc mắt xem xét người này, môi hồng răng trắng, tinh mâu mày liễu, đúng là một bộ dáng xinh đẹp đến nói không nên lời. Yêu vương trầm lặng, đáy lòng bắt đầu tính toán, nếu đúng như theo dự đoán của mình, người này sẽ là phương tiện thật sự tốt để giúp mình tiến vào Vô Khích Bích Thụ.
Bên này Tuấn Ngạn thấy Yêu vương không hề giãy dụa cũng không hề nhúc nhích, sợ rằng hồ ly đã chết nên lại đưa tay quơ quơ, lo lắng nói: “Tiểu oa nhi Thất Thủy, mau tới giúp ta nhìn xem, nó có đang nhe răng ra hay không? Có phải nó đã bị chướng khí của địa phương quỷ quái này độc chết rồi hay không?!”
Vừa dứt lời, Thất Thủy còn chưa kịp thè lưỡi mắng chửi ngược trở lại, chợt nghe một giọng nam trầm thấp truyền đến nói: “Trái là một câu địa phương quỷ quái, phải cũng là một câu địa phương quỷ quái, nếu ta nhớ không lầm, địa phương quỷ quái này chính là nhà của ngươi.” Dứt lời, chủ nhân của âm thanh đã đứng ở trước mặt Tuấn Ngạn, một xanh một trắng, ôn nhuận như ngọc, hai người đúng là từ một khuôn mẫu mà ra.Chẳng qua một người đang cười tươi như hoa, một người thì bình tĩnh như nước, một tĩnh một động, mỗi người mỗi vẻ.
Thất Thủy nhìn thấy người nọ, nhanh chóng chạy đến trước mặt nam tử áo trắng, nhanh chóng kêu lên “Tiên sinh”, bộ dạng vô cùng ủy khuất vừa lôi kéo ống tay áo vừa trừng mắt nhìn đại thiếu gia, hiển nhiên là đang cáo trạng.
Tuấn Ngạn thấy thế, vẻ mặt làm như không có gì, lắc lắc chiến lợi phẩm trong tay giương giọng nói: “Tuấn Thúc ngươi xem nè, ta bắt được con hồ ly này! Thật khó mới có thể nhìn thấy một con vật còn sống ở trước cửa nhà, cũng không biết tại sao nó lại chạy tới đây, xem ra qua vài năm nữa thì sẽ thành tinh được rồi đó.”
Tuấn Thúc hờ hững, phất tay áo rồi đi về hướng bên trong Vô Khích Bích Thụ, Tuấn Ngạn nhắm mắt theo đuôi đuổi kịp, miệng vẫn ồn ào như trước: “Tuấn Thúc, ngươi nói ta nuôi con hồ ly này có được không, da lông của nó xinh đẹp như vậy, nếu thành tinh nhất định là một đại mỹ nhân. Chậc chậc, nếu có thể mau chóng hóa thành hình người thì thật tốt biết mấy, ngươi có tiểu oa nhi Thất Thủy, ta có nữ giúp việc hồ ly, oa hay hay! Tiểu oa nhi Thất Thủy thì tính cái gì, ngoại trừ mặt có mềm mại phúng phính một chút, nhưng về sau làm sao có thể so với tiểu hồ ly nhà ta được…”
“Tiểu hồ ly nhà ta tương lai thành tiên, không chỉ có thể giúp ta giải quyết việc nhà, còn có thể diệt trừ yêu ma, còn có thể xuống bếp…”
Tuấn Ngạn đi theo phía sau đệ đệ, nói chuyện ầm ĩ như một gã đầu bếp, thẳng đến khi Tuấn Thúc cảm thấy thật phiền liền dừng chân lại. Lúc đó bản thân Tuấn Ngạn còn đang đắm chìm trong tưởng tượng tiểu hồ ly hóa thành hình người chờ mình bên cửa, do dự trước mắt nên đặt tên cho tiểu hồ ly là gì, bỗng nhiên lại thấy đệ đệ dừng chân nên thiếu chút nữa thì tông phải té ngã trên mặt đất. Sờ sờ mũi, nam tử ngượng ngùng ngẩng đầu mới nghe Tuấn Thúc nhíu mi nói:
“Nữ giúp việc hồ ly?”
Nam tử giật mình, nhếch miệng nói: “Hắc hắc, Tuấn Thúc, có phải ngươi cũng ghét bỏ tiểu oa nhi Thất Thủy hay không? Nhưng mà hồ ly này là do ta bắt được trước, đương nhiên ta là chủ nhân, Ừm ~~ tên ta đã chọn xong, người phàm không phải có câu kêu là ‘thập toàn thập mỹ’ sao? Tiểu hồ ly nhà ta kêu là Tiểu Thập cũng được lắm, so với Thất Thủy nhà ngươi mạnh hơn ngàn lần vạn lần, chờ khi nàng hóa thành hình người, ta bảo nàng nấu nước bưng trà cho ta uống, sau đó lại chà lưng tắm rửa cho ta, oa ha ha!”
Thất Thủy nghe xong lời này tưởng thật, sợ tiên sinh nhà mình thật sự ghét bỏ mình vì mình không phải là nữ giúp việc hồ ly xinh đẹp, ôm lấy đùi Tuấn Thúc khóc nói: “Ta… Ta cũng có thể nấu nước bưng trà, cũng có thể tắm rửa chà xát lưng, tiên sinh đừng không cần ta, ô ~ “
Thất Thủy khóc được một nửa thì cảm thấy trước mắt đã không còn người, chớp chớp mắt nhìn thì thấy tiên sinh nhà mình đã nhanh chóng đi về phía trước rồi bèn cấp bách vừa rơi lệ vừa chạy nhanh về phía trước đuổi theo. Nam tử còn lại nhìn xem rất là vui sướng khi thấy người gặp họa, đang muốn cười ra tiếng thì chợt nghe đệ đệ nhẹ nhàng lưu lại một câu nói:
“Trước khi muốn Tiểu Thập nhà ngươi cọ xát lưng tắm rửa, vẫn nên nhìn rõ là đực hay cái rồi hãy nói.”
Nam tử kia nghe vậy sựng lại một chút, rồi bất giác nhìn đến tiểu hồ ly ở trong tay. Sau khi Yêu vương tự tiến vào Vô Khích Bích Thụ thì toàn tâm toàn ý chú ý để không ngã xuống, lại là lúc bản thân chưa chuẩn bị —— thì thân mình nháy mắt đã bị túm lại giơ ngược lên nên chỗ tư mật đã bị người khác xem hết ráo.
Lập tức ——
“A a a, Tiểu Thập ngươi là đực??” (^o^)
“A a a, Tiểu Thập sao ngươi lại cắn ta?” ^o^/
“Buông tay! Không, không đúng, Tiểu Thập bỏ miệng ra! Bỏ miệng ra! !” (^w^)
… …
Vô Khích Bích Thụ này tuyệt đối là mối sỉ nhục cả đời của Yêu vương. Bởi vì, vì muốn mượn vài thứ ở trong này, Hồ vương đại nhân luôn khiến cho người ta kính sợ, cho dù chỉ mới nghe tên thì cả người cũng sẽ sợ run, vậy mà chỉ vì hắn mất cảnh giác một chút lại bị mất đi trinh tiết: Bị người ta xem hết trơn =. =
Nào có ai biết được, có điều đây cũng chỉ là khởi đầu mà thôi..
——————————————— đường phân cách rối loạn thổi qua ————————————————
Hồ vương trẻ tuổi đang hóa thành nguyên hình âm thầm trốn vào trong bụi cỏ, hai mắt híp lại nhìn kỹ Vô Khích Bích Thụ ở phía trước. Vô Khích Bích Thụ là nơi cầm loại (loài chim) Phượng tộc sinh sống. Tên sao nghĩa vậy, là từ một gốc cây ngô đồng tiên che trời lấp nắng tạo thành. Người ta đồn đãi rằng năm đó Ngọc Đế cùng Tây Vương Mẫu thống nhất tam giới, Phượng tộc có công hộ giá, sau khi tiên giới thống nhất, Ngọc Đế liền ban thưởng quan tước cho Phượng Quân, giữ lại trong thiên cung làm bạn thân thiết.
Phượng Quân lại nói chỉ cần một chỗ yên tĩnh, lấy cây làm nhà, lấy sương mà sống như vậy cả đời. Ngọc Đế cũng không hề từ chối, chỉ phải đem đại thụ ngàn năm sống ở cực Đông, đem về đặt trên vách đá đen qua vài năm thì xuất hiện nhiều gốc cây ngô đồng leo ra ngoài, rễ cây uốn lượn leo lên trên tảng đá, xoắn xuýt lại với nhau tạo thành bộ dáng Vô Khích Bích Thụ hôm nay.
Đúng là như vậy, kỳ thật Vô Khích Bích Thụ này của Phượng tộc chính là được xây dựng bên trên vách đá đen, Phượng tộc là chim có thể giương cao cánh mà bay nên đối với việc lên xuống một nơi như vậy thì không hề có cảm giác gì, nhưng ngược lại đó lại là vấn đề khó xử với Yêu vương hôm nay tiến đến để “Lấy” này nọ.
Hùng (đực) hồ ly duỗi thân cho đỡ mỏi, da lông toàn thân màu trắng bạc xinh đẹp dưới ánh nắng mặt trời phản xạ ra nhiều ánh lấp lánh. Vừa nửa tháng trước đây thôi, bạn cũ lâu ngày bỗng nhiên tìm đến Yêu vương để thỉnh cầu hỗ trợ. Yêu vương không chút do dự liền đáp ứng, lên kế hoạch chu đáo, hành động cẩn thận, đến thời điểm quan trọng mới phát hiện mọi thứ đều sẵn sàng trừ một thứ. Mà thứ này chính là Đông Phong, đúng là chỉ có thể mượn ở Vô Khích Bích Thụ.
Yêu vương vì được thỉnh cầu giúp đỡ mới đến đây, tuy rằng hai tộc thần tiên và yêu quái bất hòa nhiều năm, Vô Khích Bích Thụ này lại là đại bản doanh của Phượng tộc, Yêu vương lại bất chấp hết thảy đều không để vào mắt, hỏi thăm thứ kia rõ ràng ở ngay tại Phượng tộc liền hấp tấp chạy đến. Nhưng khi đi đến cửa khẩu của Vô Khích Bích Thụ, Hồ vương mới thực sự gặp phải khó khăn.
Cái gì gọi là mọi sự vạn vật đều có tương sinh tương khắc, vị Yêu vương Hồ vương trẻ tuổi này yêu lực cường đại không sợ trời không sợ đất, từ trước đến nay Ngọc đế lão tử cũng không từng để vào mắt nửa phần, thế mà không thể ngờ lại… sợ độ cao. Vô Khích Bích Thụ từ rễ cây mà mọc lên, nương theo vách đá đen mà sinh sống, hiên nhà hoàn toàn từ rễ cây kết nối với nhau, Yêu vương đến đây, thấy thế lại không biết làm sao.
Yêu vương đưa chân trước đào đào, đang tính toán đường đi nước bước liền chợt thấy phía sau khác thường, quay đầu lại đôi mắt chợt lóe lên, móng vuốt vung lên một nửa thì gặp phải một nam tử áo xanh đang phóng đến, trên người còn lộ ra tiên khí, nên lại làm bộ vung móng vuốt lên, giả bộ hoảng sợ thất thủ xong thì bị người nọ túm cái đuôi giơ lên.
Nam tử áo xanh cầm lấy con chồn bạc đung đưa trong tay, tay kia rảnh rỗi còn không ngừng vỗ ngực hô: “Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là bị tiểu súc sinh này thưởng cho một chưởng.”
Dứt lời, phía sau nam tử áo xanh lại ló ra một cái đầu nhỏ khác, xem dáng cũng chỉ khoảng bảy tám tuổi, bĩu môi khinh thường nói: “Đại thiếu gia, ngài ngoài việc sống phóng túng bắt súc sinh thì còn có thể làm được cái gì? Hừ! Vẫn là tiên sinh nhà ta tốt, tiên sinh nhà ta… Ai ôi!”
Tiểu oa nhi nói chưa xong đã bị nam tử áo xanh nắm lấy hai má phúng phính tròn, nam tử áo xanh vừa chơi trò nhéo nhéo xoay xoay mặt tiểu hài tử, vừa vui cười nói: “Tiên sinh nhà ngươi, tiên sinh nhà ngươi… Chậc chậc, mới đi theo đệ đệ của ta vài ngày thôi mà đã học theo bộ dáng xấu xa của hắn, sớm hay muộn gì cũng sẽ biến thành lão già lẩm cẩm. Đến đây, đến đây, Thất Thủy, cười một cái cho Tuấn Ngạn thiếu gia xem.”
Kẻ bị gọi là tiểu oa nhi Thất Thủy dùng hết khí lực từ khi bú sữa đến nay trốn khỏi ma trảo của Tuấn Ngạn, lui ra phía sau vài bước đưa ánh mắt ngập nước muốn khóc lại khóc không được trừng trừng nhìn người kia, “Đại thiếu gia, ngài chỉ biết bắt nạt ta, ta nói không cười sẽ không cười!”
Tuấn Ngạn thấy đùa với Thất Thủy không vui, liền nhún vai quay đầu lại nhìn hồ ly trong tay, xem xét trái phải, khuôn mặt tuấn tú mi phi sắc vũ lại lộ ra vẻ hớn hở, “Da lông thật mịn, nhưng tại sao lại đến khu vực quỷ quái này?”
Yêu vương vẫn để Tuấn Ngạn sờ tới sờ lui trên người mình, hoàn toàn án binh bất động. Liếc mắt xem xét người này, môi hồng răng trắng, tinh mâu mày liễu, đúng là một bộ dáng xinh đẹp đến nói không nên lời. Yêu vương trầm lặng, đáy lòng bắt đầu tính toán, nếu đúng như theo dự đoán của mình, người này sẽ là phương tiện thật sự tốt để giúp mình tiến vào Vô Khích Bích Thụ.
Bên này Tuấn Ngạn thấy Yêu vương không hề giãy dụa cũng không hề nhúc nhích, sợ rằng hồ ly đã chết nên lại đưa tay quơ quơ, lo lắng nói: “Tiểu oa nhi Thất Thủy, mau tới giúp ta nhìn xem, nó có đang nhe răng ra hay không? Có phải nó đã bị chướng khí của địa phương quỷ quái này độc chết rồi hay không?!”
Vừa dứt lời, Thất Thủy còn chưa kịp thè lưỡi mắng chửi ngược trở lại, chợt nghe một giọng nam trầm thấp truyền đến nói: “Trái là một câu địa phương quỷ quái, phải cũng là một câu địa phương quỷ quái, nếu ta nhớ không lầm, địa phương quỷ quái này chính là nhà của ngươi.” Dứt lời, chủ nhân của âm thanh đã đứng ở trước mặt Tuấn Ngạn, một xanh một trắng, ôn nhuận như ngọc, hai người đúng là từ một khuôn mẫu mà ra.Chẳng qua một người đang cười tươi như hoa, một người thì bình tĩnh như nước, một tĩnh một động, mỗi người mỗi vẻ.
Thất Thủy nhìn thấy người nọ, nhanh chóng chạy đến trước mặt nam tử áo trắng, nhanh chóng kêu lên “Tiên sinh”, bộ dạng vô cùng ủy khuất vừa lôi kéo ống tay áo vừa trừng mắt nhìn đại thiếu gia, hiển nhiên là đang cáo trạng.
Tuấn Ngạn thấy thế, vẻ mặt làm như không có gì, lắc lắc chiến lợi phẩm trong tay giương giọng nói: “Tuấn Thúc ngươi xem nè, ta bắt được con hồ ly này! Thật khó mới có thể nhìn thấy một con vật còn sống ở trước cửa nhà, cũng không biết tại sao nó lại chạy tới đây, xem ra qua vài năm nữa thì sẽ thành tinh được rồi đó.”
Tuấn Thúc hờ hững, phất tay áo rồi đi về hướng bên trong Vô Khích Bích Thụ, Tuấn Ngạn nhắm mắt theo đuôi đuổi kịp, miệng vẫn ồn ào như trước: “Tuấn Thúc, ngươi nói ta nuôi con hồ ly này có được không, da lông của nó xinh đẹp như vậy, nếu thành tinh nhất định là một đại mỹ nhân. Chậc chậc, nếu có thể mau chóng hóa thành hình người thì thật tốt biết mấy, ngươi có tiểu oa nhi Thất Thủy, ta có nữ giúp việc hồ ly, oa hay hay! Tiểu oa nhi Thất Thủy thì tính cái gì, ngoại trừ mặt có mềm mại phúng phính một chút, nhưng về sau làm sao có thể so với tiểu hồ ly nhà ta được…”
“Tiểu hồ ly nhà ta tương lai thành tiên, không chỉ có thể giúp ta giải quyết việc nhà, còn có thể diệt trừ yêu ma, còn có thể xuống bếp…”
Tuấn Ngạn đi theo phía sau đệ đệ, nói chuyện ầm ĩ như một gã đầu bếp, thẳng đến khi Tuấn Thúc cảm thấy thật phiền liền dừng chân lại. Lúc đó bản thân Tuấn Ngạn còn đang đắm chìm trong tưởng tượng tiểu hồ ly hóa thành hình người chờ mình bên cửa, do dự trước mắt nên đặt tên cho tiểu hồ ly là gì, bỗng nhiên lại thấy đệ đệ dừng chân nên thiếu chút nữa thì tông phải té ngã trên mặt đất. Sờ sờ mũi, nam tử ngượng ngùng ngẩng đầu mới nghe Tuấn Thúc nhíu mi nói:
“Nữ giúp việc hồ ly?”
Nam tử giật mình, nhếch miệng nói: “Hắc hắc, Tuấn Thúc, có phải ngươi cũng ghét bỏ tiểu oa nhi Thất Thủy hay không? Nhưng mà hồ ly này là do ta bắt được trước, đương nhiên ta là chủ nhân, Ừm ~~ tên ta đã chọn xong, người phàm không phải có câu kêu là ‘thập toàn thập mỹ’ sao? Tiểu hồ ly nhà ta kêu là Tiểu Thập cũng được lắm, so với Thất Thủy nhà ngươi mạnh hơn ngàn lần vạn lần, chờ khi nàng hóa thành hình người, ta bảo nàng nấu nước bưng trà cho ta uống, sau đó lại chà lưng tắm rửa cho ta, oa ha ha!”
Thất Thủy nghe xong lời này tưởng thật, sợ tiên sinh nhà mình thật sự ghét bỏ mình vì mình không phải là nữ giúp việc hồ ly xinh đẹp, ôm lấy đùi Tuấn Thúc khóc nói: “Ta… Ta cũng có thể nấu nước bưng trà, cũng có thể tắm rửa chà xát lưng, tiên sinh đừng không cần ta, ô ~ “
Thất Thủy khóc được một nửa thì cảm thấy trước mắt đã không còn người, chớp chớp mắt nhìn thì thấy tiên sinh nhà mình đã nhanh chóng đi về phía trước rồi bèn cấp bách vừa rơi lệ vừa chạy nhanh về phía trước đuổi theo. Nam tử còn lại nhìn xem rất là vui sướng khi thấy người gặp họa, đang muốn cười ra tiếng thì chợt nghe đệ đệ nhẹ nhàng lưu lại một câu nói:
“Trước khi muốn Tiểu Thập nhà ngươi cọ xát lưng tắm rửa, vẫn nên nhìn rõ là đực hay cái rồi hãy nói.”
Nam tử kia nghe vậy sựng lại một chút, rồi bất giác nhìn đến tiểu hồ ly ở trong tay. Sau khi Yêu vương tự tiến vào Vô Khích Bích Thụ thì toàn tâm toàn ý chú ý để không ngã xuống, lại là lúc bản thân chưa chuẩn bị —— thì thân mình nháy mắt đã bị túm lại giơ ngược lên nên chỗ tư mật đã bị người khác xem hết ráo.
Lập tức ——
“A a a, Tiểu Thập ngươi là đực??” (^o^)
“A a a, Tiểu Thập sao ngươi lại cắn ta?” ^o^/
“Buông tay! Không, không đúng, Tiểu Thập bỏ miệng ra! Bỏ miệng ra! !” (^w^)
… …
Vô Khích Bích Thụ này tuyệt đối là mối sỉ nhục cả đời của Yêu vương. Bởi vì, vì muốn mượn vài thứ ở trong này, Hồ vương đại nhân luôn khiến cho người ta kính sợ, cho dù chỉ mới nghe tên thì cả người cũng sẽ sợ run, vậy mà chỉ vì hắn mất cảnh giác một chút lại bị mất đi trinh tiết: Bị người ta xem hết trơn =. =
Nào có ai biết được, có điều đây cũng chỉ là khởi đầu mà thôi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook