Tang Chỉ bị Phượng hoàng xấu xa dùng dây thừng trói lại, treo lên cột tự do đung qua đưa lại.

Giờ phút này, tiểu công chúa Tang Chỉ cảm thấy chính mình giống hệt cha hồ ly, mặt mũi đều mất hết. Nhưng mà may mắn chính là, mình đã phòng ngừa chu đáo, trước khi làm kẻ trộm đã thay đổi màu sắc lông hồ ly, cho dù hiện tại vài vị thượng tiên tận tình khuyên bảo hỏi ra nghi vấn, nhưng nửa điểm cũng không nhận ra lai lịch thân phận của Tang Chỉ.

Văn Khúc Tinh quân liếm liếm miệng hơi khô, tính tình khá bình tĩnh hỏi: “Ngươi là sủng vật của thần tiên nào? Vì cái gì lại đến nơi này của Phượng Quân Tuấn Thúc?”

“……”

“Đến Thanh Ngô cung, có phải tìm Tuấn Thúc Phượng Quân có việc bẩm báo hay không? Hoặc là tìm kiếm chúng ta có việc gì?”

“……”

“Ngươi không nói hay không biết nói, không phải là bị nguyền cấm ngữ chứ?” (lời nguyền bị câm)

“……”

Tang Chỉ ngáp một cái, có chút bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Văn Khúc tinh quân. Ở tiên giới có tin đồn, có ba tiên khi nhìn thấy liền muốn kiếm đường vòng mà đi (vòng tránh): Thứ nhất là Thiên Lôi, người có tính tình táo bạo, xem người không vừa mắt liền đánh cho ngươi một cái da bầm thịt bấy (nguyên văn “lý tiêu ngoại nộn”: trong cháy ngoài mềm); Thứ hai là quả phụ Hằng Nga, người quá mức xinh đẹp khiến người ta muốn phạm tội; người thứ ba chính là vị tiên trước mắt này, nói năng dài dòng, cứ gặp người nào cần thăm hỏi là có thể ân cần thăm hỏi tới vài năm (má ơi, nói gì mà nói khiếp thế), ngay cả cái vị Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh Phật về kia cũng không so được với Văn Khúc tinh quân (ủa, Đường Tăng cũng bị liệt vào hạng “nhiều chuyện” sao ).

Tại sao Lão lại phiền toái như vậy a? Hỏi lâu như vậy, lão chưa thấy mệt thì nàng đã cảm thấy mệt mỏi muốn xỉu.

“Hắc! Tiểu gia hỏa này còn dám trừng mắt nhìn?” Thấy tiểu hồ ly không nói tiếng nào, Tư Mệnh tinh quân tức giận đến nỗi trực tiếp từ trên ghế nhảy dựng lên, “Nếu ngươi không trả lời bản tinh quân, bản tinh quân sẽ lột da hồ ly của ngươi!”

“……”

Bên này Thái thượng lão quân cũng liên tưởng đến việc vừa rồi bị tiểu tử này trông thấy hết trơn, môi mắt đều dựng ngược: “Nghiệt súc, Lão phu muốn giết ngươi! Lão phu muốn giết ngươi! Còn không mau mau hiện ra nguyên hình!!”

Tuấn Thúc nãy giờ luôn giữ vẻ trầm mặc không nói, nghe vậy liền hừ lạnh, nhắc nhở nói: “Thái Thượng lão quân, vốn dĩ nó đã là nguyên hình rồi mà.” Không gian nhất thời yên lặng, Tuấn Thúc đôi mắt chớp một cái, dùng ánh mắt khí độc nhìn trừng Tang Chỉ. Đầu lỗ tai Tang Chỉ run lên, ngay cả cái đuôi cũng hoảng lên.

Đúng vậy, chính mình hiện tại là “Nguyên hình” rồi đó thôi, nếu nói người có bộ dáng linh hồ giống như nàng thì ở Thiên cung không có ngàn con cũng có trăm con. Tang Chỉ không tin là Phượng hoàng xấu xa kia lại dám mang nàng đến từng cửa nhà của đám thần tiên bằng hữu, hỏi xem nàng là sủng vật nhà ai.

Chỉ cần tra không ra thân phận, sẽ không người nào biết nàng đường đường là công chúa Tang Chỉ nhưng lại đi nhìn lén nam nhân tắm rửa; nếu như không có người biết nàng nhìn lén nam nhân tắm rửa, cha nhất định sẽ không cảm thấy mất mặt giận dữ; chỉ cần cha không giận dữ, về sau chuyện ăn gà có lẽ còn có thể thương lượng. (meo meo: nữ nhi, ngươi ngoài việc ăn gà ra còn có thể nghĩ đến chuyện khác hay không?)

Tang Chỉ hạ quyết tâm, mắt hồ ly giảo hoạt chuyển một vòng, không mở miệng. Không nói lời nào, không hiện hình người, cho dù Mệnh Cách Tinh Quân quảng đại thần thông có sổ sửa số mạng người của thiên đình, cũng không có biện pháp tra ra nàng. Vài vị thượng tiên vây mòng mòng xung quanh Tang Chỉ, rốt cuộc cuối cùng cũng mệt mỏi.

Tuấn Thúc nhấm nháp ngụm trà, nhìn chung quanh chúng tiên hữu rồi mở miệng nói: “Ta xem hồ ly này linh lực thấp, cũng không giống sủng vật của các vị thủ hạ, chẳng lẽ nó không phải là sủng vật của các tiểu tiên tụ tập trên thiên đình?”

Chúng tiên vừa nghe lại thấy hợp lý. Văn Khúc Tinh Quân nói: “Nếu như thế, Tuấn Thúc Phượng Quân cảm thấy nên xử trí như thế nào?”

Tuấn Thúc giống như vô tình liếc mắt nhìn Tang Chỉ, ý cười rất đậm: “Chỉ là một hồ ly chưa thành tiên thôi, nếu đánh bậy đánh bạ trúng đến ta, giờ ta liền trói lại để tại đây đi. Nếu có tiểu tiên tới cửa nhận lãnh thì cho nó đi, nếu không có…” Tuấn Thúc cố ý kéo dài âm cuối, trầm ngâm nhìn chăm chú tiểu hồ ly, đôi mắt đột nhiên lóe sáng lên:

“Nếu không có tiểu tiên nào đến nhận, ngày mai liền lột da nhắm rượu đi!”

! !

Lòng dạ thật độc ác dữ dội! Tang Chỉ không them tốn hơi thừa lời, cũng không hề chớp mắt trừng mắt nhìn Tuấn Thúc, phượng hoàng chết tiệt, phượng hoàng thối, nàng chỉ biết Phượng tộc không có một cái gì tốt, ỷ vào tổ tông đã từng cứu Ngọc đế, mới được phong làm thượng tiên, qua nhiều thế hệ như vậy đều kiêu căng tự mãn. Có gì đặc biệt hơn người đâu!

Nói trắng ra là, không phải hắn với gà giống nhau ở chỗ đều là gia cầm sao! Hừ, nhiều nhất cũng chỉ… so với lông gà thì lông phượng có điểm sáng lạn hơn, bay cao hơn, nếu tính về mặt thực phẩm thì bộ không phải cũng giống như gà là đồ ăn của tộc hồ ly sao?

Tiểu hồ ly một bên cắn răng thầm mắng, một bên nhìn theo Tuấn Thúc xấu xa đang đưa vài vị tiên hữu ra về, mắt hồ ly hai tròng trắng đen rõ ràng đảo lia, khóe miệng có ý cười giảo hoạt, phượng hoàng ngu ngốc, trói bằng dây thừng tiên thì có gì đặc biệt hơn người, dây thừng tiên có thể trói được bản công chúa sao? có thể là đối thủ của bản công chúa hồ ly sao?

——————————— ta là đường phân cách ăn hồ ly ăn luôn cả da hồ ly —————————

Sương đêm thật lạnh.

Tang Chỉ phỏng chừng mọi người ở Thanh Ngô cung nên ngủ cũng đều ngủ rồi, liền cắn đứt dây thừng tiên chạy ra ngoài đại điện. Lén lút đi tới cửa cung, Tang Chỉ giống như lại nghĩ tới cái gì đó lại quay trở lại, đi thẳng đến Thiên điện. Chính xác mà nói, là đi đến Thiên điện có mùi chân gà >_

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương