Thợ Săn Tại Dị Giới
-
Chương 67: Nhiệm vụ đường
Trần Vũ hít vào một hơi thật sâu, từ lúc nhận lấy cái hộp gỗ này, may là hắn vẫn luôn đặt bên trong không gian của hệ thống, nếu như mà đeo ở trên người, không biết là có bị thứ gì trong đó trực tiếp giết chết hay không?
Sau khi thu thập xong hộp gỗ vào trong không gian trữ vật, Mạc Ly mới nhìn Trần Vũ, cười nói: “Tiểu hữu chớ sợ! Cái hộp gỗ này không có vấn đề gì lớn, đây chẳng qua chỉ là thói quen của ta mà thôi!”
Thói quen!
Trần Vũ liền có cảm xúc rất muốn mắng người a! Thói quen mà lại cẩn thận như vậy? Khẳng định là bên trong cái hộp gỗ này có thứ gì đó không sạch sẽ, cho nên Mạc Ly mới cẩn thận như vậy.
“À, đúng rồi, ngươi xưng hô như thế nào?” Mạc Ly đột nhiên thay đổi chủ đề, hỏi.
Trần Vũ cũng không dám chần chừ, đáp: “Dạ, vãn bối họ Trần, tên chỉ một chữ Vũ!”
“Vậy sau này ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Vũ đi!” Nói xong, sắc mặt Mạc Ly hơi trầm xuống, nói: “Chuyện của Tiểu Tà xảy ra bên trong Yêu Thú Sơn Mạch, hi vọng là tiểu hữu và những người bên cạnh không nên đem ra ngoài nói lung tung. Đứa trẻ này, thật sự là rất đáng thương! Lúc nó mới sinh ra, cha mẹ của nó đã không có ở bên cạnh. Mà ta chỉ là thúc phụ của nó, không thể chăm sóc được cho nó chu toàn. Mấy năm trước, nó đột nhiên rời khỏi Mạc gia, đi đến Trần Gia thôn, không nghĩ đến lúc này nó lại trở về. Đứa nhỏ này, thật sự là rất cố chấp, ngay cả ta cũng không thể nào quản được nó!”
Nói đến đây, Mạc Ly không khỏi thở ra một hơi nặng nề, dường như trong lòng của ông ta có rất nhiều tâm sự. Không khí đột nhiên trở nên có chút ngột ngạc, Mạc Ly liền phất phất tay, nói: “Được rồi, thôi không nhắc đến những chuyện này nữa. Hôm nay ta kêu ngươi đến đây, là có một chút chuyện muốn thương lượng, không biết là ngươi có hứng thú hay không?”
Thương lượng? Một vị thành chủ, cường giả Thánh Cấp, lại muốn đi thương lượng với một tên dân đen, Sơ Cấp tầng chín như hắn hay sao? Đương nhiên là Trần Vũ không tin, nói là thương lượng, còn không bằng nói là yêu cầu thì hợp lý hơn!
“Xin mời tiền bối cứ nói!” Trần Vũ cũng không dám làm cao, chỉ bày ra tư thế rất thấp, nói.
Mạc Ly khẽ cười: “Ngươi cứ yên tâm đi, ta đảm bảo chuyện này không có gì bất lợi với ngươi! Với lại, bên cạnh ngươi chẳng phải còn có một con long hồn cấp Thiên Giai đó sao, có nó đi theo bên cạnh ngươi thì sẽ không gặp nguy hiểm gì lớn. Mấy ngày gần đây, bên trong Yêu Thú Sơn Mạch dường như có chút không yên, ta đã ban bố ra một số nhiệm vụ, chỉ cần ngươi có thể hoàn thành được các nhiệm vụ này, tích lũy đủ số điểm cần thiết, có thể được phong chức vụ, trở thành một đại tướng quân oai phong lẫm liệt. Không biết là ngươi có hứng thú hay không?”
“Đại tướng quân?” Nghe nhắc đến ba chữ đại tướng quân, hai mắt Trần Vũ liền sáng lên, nhưng sau đó hắn lại lắc đầu, nói: “Thưa tiền bối, nhiệm vụ này ta có thể nhận, nhưng chức vụ đại tướng quân thì ta không dám nhận! Vì, mục tiêu của ta là đi đến Kinh Đô, ta nghe nói, nơi đó có một học viện rất lớn, tên là Quốc Giám Học Viện. Ta muốn đi đến đó để trải nghiệm một phen!”
“Quốc Giám Học Viện sao? Nơi đó quả thật là nơi mà toàn bộ thiên tài trong Đại Việt Thánh Triều đều hướng đến! Chỉ có điều, Quốc Giám Học Viên mỗi năm năm mới tuyển sinh một lần. Mà đợt tuyển sinh lần trước, chỉ mới diễn ra vào năm ngoái. Với lại, chỗ đó cũng có yêu cầu rất cao, nếu chưa thể đạt tới Cao Cấp đỉnh phong trở lên, thì sẽ không thể nào thông qua sát hạch được!” Mạc Ly chậm rãi, nói.
Trần Vũ cũng hơi có chút trầm ngâm, thật ra mục tiêu của hắn không phải là đi vào Quốc Giám Học Viên, mà chỉ đơn giản là đến Kinh Đô, sẽ nhận được khen thưởng của hệ thống, được tăng lên liền ba cấp, còn được thưởng một món trang bị Bán Thần Khí. Mà thời hạn của hệ thống đưa ra, cũng liền vừa vặn đúng bốn năm nữa? Chẳng phải nói, đây là hệ thống cố ý sắp đặt hay sao?
Đương nhiên chuyện này Trần Vũ không thể nói ra ngoài, mà Mạc Ly lại tiếp tục nói: “Ngươi cứ suy nghĩ kỹ đi! Đây là một cơ hội không dễ có được, nếu ngươi bỏ lỡ, thì sẽ không có lần sau đâu! Với lại, từ đây đi đến Quốc Giám Học Viện mất tầm khoảng sáu tháng, mà thời gian đến lần chuyển sinh tiếp theo cũng tận bốn năm nữa. Cho nên, ngươi cứ tiếp nhận nhiệm vụ lần này đi, cần gì cứ nói với Hiên nhi, ta sẽ để nó toàn lực giúp sức cho ngươi!”
Mạc Ly đã nói ra như vậy rồi, Trần Vũ cũng không tiện từ chối nữa. Hắn đành phải đứng dậy, chắp tay nói: “Nếu đại nhân đã nói như vậy, thì tiểu nhân cung kính không bằng tuân mệnh!”
“Ha ha ha, quả nhiên là ta không có nhìn lầm người! Tốt, tốt lắm!” Mạc Ly đứng lên, đưa tay vỗ vỗ mấy cái trên vai Trần Vũ.
Động tác này của Mạc Ly, làm cho Trần Vũ có chút giật mình, nhưng ngoài mặt hắn chỉ có thể cười trừ, không dám nói gì thêm.
Chờ Trần Vũ đi rồi, Mạc Hiên mới quay sang cha mình, nói: “Cha, vì sao lần này cha lại chọn hắn? Hắn thực sự còn quá trẻ, mà thực lực của hắn cũng không thể chấn nhiếp được những người khác!”
Mạc Ly hơi nhìn con gái, khẽ cười một tiếng, rồi đứng dậy nói: “Tên tiểu tử này, tuyệt đối không phải là hạng người tầm thường! Con cứ chờ đi!”
Nhìn ánh mắt của cha lúc này, Mạc Hiên có chút giật mình, chẳng lẽ, trên người tên Trần Vũ này còn có bí mật ghê gớm gì khác hay sao?
Cuộc nói chuyện giữa hai cha con Mạc Ly, Trần Vũ đương nhiên là không hay biết gì. Hắn lúc này đang trên đường đi đến Nhiệm Vụ Đường, phía bên trong nội phủ. Khi Trần Vũ đi đến cửa nội phủ, liền thấy một thị vệ đi tới, ngăn lại: “Ngươi là ai? Nơi này không cho phép người ngoài đi vào!”
Trần Vũ nhìn thấy chiến giáp sáng bóng trên thân của người này, kèm theo một tia khí phách không thể nào tả nỗi, trong lòng cũng có chút rung động. Phủ thành chủ này, quả nhiên là không đơn giản một chút nào!
Trần Vũ hơi thoáng thất thần một chút, sau đó liền lấy ra khối lệnh bài mà Mạc Ly đưa cho, giơ lên trước mặt. Người thị vệ kia trong thấy tấm lệnh bài này, vẻ mặt liền trở nên cung kính hơn rất nhiều: “Thuộc hạ tham kiến đại nhân! Không biết đại nhân có việc gì phân phó hay không?”
Trần Vũ cũng không nghĩ đến thái độ của người thị vệ này lại xoay chuyển nhanh đến như vậy, xem ra, tấm lệnh bài này quả thật là thân phận không nhỏ.
“Ta nhận lệnh của thành chủ đại nhân, đến đây lấy nhiệm vụ từ Nhiệm Vụ Đường, không biết Nhiệm Vụ Đường nằm ở hướng nào?” Trần Vũ nói.
Tên thị vệ không một chút chần chờ, gật đầu nói: “Đại nhân, xin mời ngài đi theo tôi!”
Tên thị vệ nói xong, liền đi lên phía trước để dẫn đường, còn Trần Vũ thì dứt khoác đi theo phía sau. Hai người ngoặc qua mấy khúc cua, cuối cùng mới dừng lại ở một căn phòng tương đối vắng vẻ, phía trên viết một dòng chữ lớn “Nhiệm Vụ Đường”.
“Đại nhân, đây chính là Nhiệm Vụ Đường, tiểu nhân xin phép cáo lui!” Tên thị về này vừa đi tới cửa, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh, dường như đang sợ hãi tìm kiếm thứ gì đó, sau đó vội vàng chắp tay nói với Trần Vũ, rồi lập tức co giò lên chạy ngay.
Trần Vũ không khỏi trợn mắt lên mà nhìn theo, chuyện này là thế nào a?
Trần Vũ thầm mắng một câu, sau đó nghĩ nghĩ, cũng bước vào bên trong. Dù sao ở trong này cũng không thể có quái thù ăn thịt người gì đúng không?
Trần Vũ đi được ba bốn bước, liền đảo mắt ra nhìn chung quanh. Vì lúc này trong phòng hoàn toàn trống không, không có lấy một bóng người nào. Càng nghĩ, Trần Vũ càng cảm thấy gai ốc nổi hết cả lên. Không phải trong này thật sự có quái vật đấy chứ?
“Đúng là tự mình dọa mình mà!” Trần Vũ tự lẩm bẩm trấn na mình một câu, rồi bước lên gọi to: “Cho hỏi, có ai không?”
Gọi một hồi, phía bên trong hoàn toàn tĩnh lặng, không hề có bất kỳ ai đáp lại, Trần Vũ đã thật sự có chút sốt ruột, hắn lại tiếp tục gọi to: “Cho hỏi, có ai ở đây không?”
Lần này, thanh âm của hắn rất lớn, lại còn vang vọng ra ở xung quanh.
Ngay lúc này, đột nhiên có một tiếng quát to: “Con mẹ nó, gọi cái gì mà gọi lắm thế hả? Ngươi nghĩ ta bị điếc hay sao?”
Trần Vũ không khỏi trừng mắt lên mà nhìn. Ngay lúc này, ở trước mặt Trần Vũ là một gã đàn ông cực kỳ to lớn, thân hình của hắn ít nhất cũng phải bốn, năm thước, mà trên người lại để mình trần trùng trục, thân dưới chỉ quấn đúng mỗi cái khố làm bằng sợi lanh.
Tên này, không phải là dã nhân đấy chứ?
Trong đầu Trần Vũ lập tức liên tưởng đến mấy con dã nhân to lớn, thường trốn ở trong rừng, chuyên bắt người làm thứ ăn.
Sau khi thu thập xong hộp gỗ vào trong không gian trữ vật, Mạc Ly mới nhìn Trần Vũ, cười nói: “Tiểu hữu chớ sợ! Cái hộp gỗ này không có vấn đề gì lớn, đây chẳng qua chỉ là thói quen của ta mà thôi!”
Thói quen!
Trần Vũ liền có cảm xúc rất muốn mắng người a! Thói quen mà lại cẩn thận như vậy? Khẳng định là bên trong cái hộp gỗ này có thứ gì đó không sạch sẽ, cho nên Mạc Ly mới cẩn thận như vậy.
“À, đúng rồi, ngươi xưng hô như thế nào?” Mạc Ly đột nhiên thay đổi chủ đề, hỏi.
Trần Vũ cũng không dám chần chừ, đáp: “Dạ, vãn bối họ Trần, tên chỉ một chữ Vũ!”
“Vậy sau này ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Vũ đi!” Nói xong, sắc mặt Mạc Ly hơi trầm xuống, nói: “Chuyện của Tiểu Tà xảy ra bên trong Yêu Thú Sơn Mạch, hi vọng là tiểu hữu và những người bên cạnh không nên đem ra ngoài nói lung tung. Đứa trẻ này, thật sự là rất đáng thương! Lúc nó mới sinh ra, cha mẹ của nó đã không có ở bên cạnh. Mà ta chỉ là thúc phụ của nó, không thể chăm sóc được cho nó chu toàn. Mấy năm trước, nó đột nhiên rời khỏi Mạc gia, đi đến Trần Gia thôn, không nghĩ đến lúc này nó lại trở về. Đứa nhỏ này, thật sự là rất cố chấp, ngay cả ta cũng không thể nào quản được nó!”
Nói đến đây, Mạc Ly không khỏi thở ra một hơi nặng nề, dường như trong lòng của ông ta có rất nhiều tâm sự. Không khí đột nhiên trở nên có chút ngột ngạc, Mạc Ly liền phất phất tay, nói: “Được rồi, thôi không nhắc đến những chuyện này nữa. Hôm nay ta kêu ngươi đến đây, là có một chút chuyện muốn thương lượng, không biết là ngươi có hứng thú hay không?”
Thương lượng? Một vị thành chủ, cường giả Thánh Cấp, lại muốn đi thương lượng với một tên dân đen, Sơ Cấp tầng chín như hắn hay sao? Đương nhiên là Trần Vũ không tin, nói là thương lượng, còn không bằng nói là yêu cầu thì hợp lý hơn!
“Xin mời tiền bối cứ nói!” Trần Vũ cũng không dám làm cao, chỉ bày ra tư thế rất thấp, nói.
Mạc Ly khẽ cười: “Ngươi cứ yên tâm đi, ta đảm bảo chuyện này không có gì bất lợi với ngươi! Với lại, bên cạnh ngươi chẳng phải còn có một con long hồn cấp Thiên Giai đó sao, có nó đi theo bên cạnh ngươi thì sẽ không gặp nguy hiểm gì lớn. Mấy ngày gần đây, bên trong Yêu Thú Sơn Mạch dường như có chút không yên, ta đã ban bố ra một số nhiệm vụ, chỉ cần ngươi có thể hoàn thành được các nhiệm vụ này, tích lũy đủ số điểm cần thiết, có thể được phong chức vụ, trở thành một đại tướng quân oai phong lẫm liệt. Không biết là ngươi có hứng thú hay không?”
“Đại tướng quân?” Nghe nhắc đến ba chữ đại tướng quân, hai mắt Trần Vũ liền sáng lên, nhưng sau đó hắn lại lắc đầu, nói: “Thưa tiền bối, nhiệm vụ này ta có thể nhận, nhưng chức vụ đại tướng quân thì ta không dám nhận! Vì, mục tiêu của ta là đi đến Kinh Đô, ta nghe nói, nơi đó có một học viện rất lớn, tên là Quốc Giám Học Viện. Ta muốn đi đến đó để trải nghiệm một phen!”
“Quốc Giám Học Viện sao? Nơi đó quả thật là nơi mà toàn bộ thiên tài trong Đại Việt Thánh Triều đều hướng đến! Chỉ có điều, Quốc Giám Học Viên mỗi năm năm mới tuyển sinh một lần. Mà đợt tuyển sinh lần trước, chỉ mới diễn ra vào năm ngoái. Với lại, chỗ đó cũng có yêu cầu rất cao, nếu chưa thể đạt tới Cao Cấp đỉnh phong trở lên, thì sẽ không thể nào thông qua sát hạch được!” Mạc Ly chậm rãi, nói.
Trần Vũ cũng hơi có chút trầm ngâm, thật ra mục tiêu của hắn không phải là đi vào Quốc Giám Học Viên, mà chỉ đơn giản là đến Kinh Đô, sẽ nhận được khen thưởng của hệ thống, được tăng lên liền ba cấp, còn được thưởng một món trang bị Bán Thần Khí. Mà thời hạn của hệ thống đưa ra, cũng liền vừa vặn đúng bốn năm nữa? Chẳng phải nói, đây là hệ thống cố ý sắp đặt hay sao?
Đương nhiên chuyện này Trần Vũ không thể nói ra ngoài, mà Mạc Ly lại tiếp tục nói: “Ngươi cứ suy nghĩ kỹ đi! Đây là một cơ hội không dễ có được, nếu ngươi bỏ lỡ, thì sẽ không có lần sau đâu! Với lại, từ đây đi đến Quốc Giám Học Viện mất tầm khoảng sáu tháng, mà thời gian đến lần chuyển sinh tiếp theo cũng tận bốn năm nữa. Cho nên, ngươi cứ tiếp nhận nhiệm vụ lần này đi, cần gì cứ nói với Hiên nhi, ta sẽ để nó toàn lực giúp sức cho ngươi!”
Mạc Ly đã nói ra như vậy rồi, Trần Vũ cũng không tiện từ chối nữa. Hắn đành phải đứng dậy, chắp tay nói: “Nếu đại nhân đã nói như vậy, thì tiểu nhân cung kính không bằng tuân mệnh!”
“Ha ha ha, quả nhiên là ta không có nhìn lầm người! Tốt, tốt lắm!” Mạc Ly đứng lên, đưa tay vỗ vỗ mấy cái trên vai Trần Vũ.
Động tác này của Mạc Ly, làm cho Trần Vũ có chút giật mình, nhưng ngoài mặt hắn chỉ có thể cười trừ, không dám nói gì thêm.
Chờ Trần Vũ đi rồi, Mạc Hiên mới quay sang cha mình, nói: “Cha, vì sao lần này cha lại chọn hắn? Hắn thực sự còn quá trẻ, mà thực lực của hắn cũng không thể chấn nhiếp được những người khác!”
Mạc Ly hơi nhìn con gái, khẽ cười một tiếng, rồi đứng dậy nói: “Tên tiểu tử này, tuyệt đối không phải là hạng người tầm thường! Con cứ chờ đi!”
Nhìn ánh mắt của cha lúc này, Mạc Hiên có chút giật mình, chẳng lẽ, trên người tên Trần Vũ này còn có bí mật ghê gớm gì khác hay sao?
Cuộc nói chuyện giữa hai cha con Mạc Ly, Trần Vũ đương nhiên là không hay biết gì. Hắn lúc này đang trên đường đi đến Nhiệm Vụ Đường, phía bên trong nội phủ. Khi Trần Vũ đi đến cửa nội phủ, liền thấy một thị vệ đi tới, ngăn lại: “Ngươi là ai? Nơi này không cho phép người ngoài đi vào!”
Trần Vũ nhìn thấy chiến giáp sáng bóng trên thân của người này, kèm theo một tia khí phách không thể nào tả nỗi, trong lòng cũng có chút rung động. Phủ thành chủ này, quả nhiên là không đơn giản một chút nào!
Trần Vũ hơi thoáng thất thần một chút, sau đó liền lấy ra khối lệnh bài mà Mạc Ly đưa cho, giơ lên trước mặt. Người thị vệ kia trong thấy tấm lệnh bài này, vẻ mặt liền trở nên cung kính hơn rất nhiều: “Thuộc hạ tham kiến đại nhân! Không biết đại nhân có việc gì phân phó hay không?”
Trần Vũ cũng không nghĩ đến thái độ của người thị vệ này lại xoay chuyển nhanh đến như vậy, xem ra, tấm lệnh bài này quả thật là thân phận không nhỏ.
“Ta nhận lệnh của thành chủ đại nhân, đến đây lấy nhiệm vụ từ Nhiệm Vụ Đường, không biết Nhiệm Vụ Đường nằm ở hướng nào?” Trần Vũ nói.
Tên thị vệ không một chút chần chờ, gật đầu nói: “Đại nhân, xin mời ngài đi theo tôi!”
Tên thị vệ nói xong, liền đi lên phía trước để dẫn đường, còn Trần Vũ thì dứt khoác đi theo phía sau. Hai người ngoặc qua mấy khúc cua, cuối cùng mới dừng lại ở một căn phòng tương đối vắng vẻ, phía trên viết một dòng chữ lớn “Nhiệm Vụ Đường”.
“Đại nhân, đây chính là Nhiệm Vụ Đường, tiểu nhân xin phép cáo lui!” Tên thị về này vừa đi tới cửa, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh, dường như đang sợ hãi tìm kiếm thứ gì đó, sau đó vội vàng chắp tay nói với Trần Vũ, rồi lập tức co giò lên chạy ngay.
Trần Vũ không khỏi trợn mắt lên mà nhìn theo, chuyện này là thế nào a?
Trần Vũ thầm mắng một câu, sau đó nghĩ nghĩ, cũng bước vào bên trong. Dù sao ở trong này cũng không thể có quái thù ăn thịt người gì đúng không?
Trần Vũ đi được ba bốn bước, liền đảo mắt ra nhìn chung quanh. Vì lúc này trong phòng hoàn toàn trống không, không có lấy một bóng người nào. Càng nghĩ, Trần Vũ càng cảm thấy gai ốc nổi hết cả lên. Không phải trong này thật sự có quái vật đấy chứ?
“Đúng là tự mình dọa mình mà!” Trần Vũ tự lẩm bẩm trấn na mình một câu, rồi bước lên gọi to: “Cho hỏi, có ai không?”
Gọi một hồi, phía bên trong hoàn toàn tĩnh lặng, không hề có bất kỳ ai đáp lại, Trần Vũ đã thật sự có chút sốt ruột, hắn lại tiếp tục gọi to: “Cho hỏi, có ai ở đây không?”
Lần này, thanh âm của hắn rất lớn, lại còn vang vọng ra ở xung quanh.
Ngay lúc này, đột nhiên có một tiếng quát to: “Con mẹ nó, gọi cái gì mà gọi lắm thế hả? Ngươi nghĩ ta bị điếc hay sao?”
Trần Vũ không khỏi trừng mắt lên mà nhìn. Ngay lúc này, ở trước mặt Trần Vũ là một gã đàn ông cực kỳ to lớn, thân hình của hắn ít nhất cũng phải bốn, năm thước, mà trên người lại để mình trần trùng trục, thân dưới chỉ quấn đúng mỗi cái khố làm bằng sợi lanh.
Tên này, không phải là dã nhân đấy chứ?
Trong đầu Trần Vũ lập tức liên tưởng đến mấy con dã nhân to lớn, thường trốn ở trong rừng, chuyên bắt người làm thứ ăn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook