"Hình như, em đang chỉ tôi cách hôn bằng lưỡi?"

Taehyung cũng nhớ dai phết nhỉ, nhưng nghe nói anh học hành giỏi lắm, thế mà vẫn bị con thỏ tinh lanh lợi này lợi dụng.

Jungkook chẳng lên tiếng trả lời, mà chỉ cười cười, rồi tự giác chạy đến ngồi vào lòng, vòng tay ôm lấy cổ anh.

Hành động đột ngột đó làm Taehyung có hơi chút hoảng loạn, mặc dù anh không biết việc hôn là gì và như thế nào. Nhưng, có vẻ như hai thằng con trai mà ôm ấp, ngồi vào lòng nhau như vậy hơi kì cục thì phải?

Gì chứ? Chẳng phải bao lần anh tự động ôm cậu vào lòng rồi sao, giờ lại tự nhiên có cái suy nghĩ đấy thì chẳng khác nào tự hủy.

Bị Jungkook nhào vào lòng ôm cổ, Taehyung mất đà ngả người về phía sau, vội dùng hai tay chống xuống giường. Nhìn vẻ mặt có phần hoảng loạn, lại có phần ngu ngơ của anh, càng khiến Jungkook thêm thích thú.

Cậu không hiểu tại sao người tài giỏi về chuyện bài vở như Taehyung, lại ngây thơ đến mức bị mình dụ dỗ nhanh như vậy. Thiết nghĩ, giờ Jungkook mà đè anh ra cướp lấy lần đầu, chắc cũng chịu nghe theo luôn quá.

"Hôn rất tốt cho sức khỏe. Em nguyện vừa dạy anh, vừa nhập vai một y sĩ để chữa lành những vết thương chưa lành của anh."

Thanh âm nhè nhẹ lướt qua màn nhĩ Taehyung, Jungkook ghé xát miệng vào tai anh thì thào vài câu nói mới lại mỉm cười, nhìn anh một cách trìu mến.

Cậu bắt đầu nghiêng cổ, dần đưa gương mặt mình tiến gần Taehyung. Theo như trí nhớ về giấc mơ ban sáng, anh liền nhắm đôi mắt mình lại, chờ đợi hành động của Jungkook.

Cảm giác môi mềm chạm nhau thật nóng mặt, khi Jungkook đã thành công hôn vào bờ môi anh. Cậu đưa lưỡi mình, liếm nhẹ lên vành môi trên của thanh niên, để cho anh theo phản ứng mà hé miệng. Nhân cơ hội, Jungkook nhanh nhẹn dùng lưỡi tách lấy hàm răng Taehyung đang cắn hờ ra, xuất sắc đưa lưỡi vào trong khoang miệng anh. Dù không biết cách hôn như nào, nhưng theo một bản năng vô hình nào đó, đã khiến Taehyung dùng lưỡi của bản thân, quấn lấy lưỡi nhỏ của người đang chuẩn bị lộng hành trong khoang miệng.

Jungkook bất giác giật mình, Taehyung liệu có đang không biết cách hôn thật không thế?

Thì đúng là vậy mà, anh chỉ theo phản xạ mà quấn lấy lưỡi cậu thôi, rồi lại chẳng biết sẽ phải làm gì tiếp theo. Jungkook chiếm lợi thế, uốn éo theo sóng lưỡi Taehyung, rồi bắt đầu lần mò, khám xét tất tật bên trong khoang miệng anh. Taehyung tiếp tục nắm giữ thế bị động, chỉ biết vờn lưỡi qua lại, còn việc đảo lưỡi từng ngóc ngách thì con thỏ tinh ranh đang ra sức lộng hành.


Jungkook mút mạnh lấy môi dưới của anh, Taehyung cũng bắt trước theo mà mút nhẹ môi trên của cậu. Mặc dù Jungkook là người trong thế chủ động, nhưng nhỏ nhắn như cậu vẫn không thể lấn át nổi thanh niên to xác kia. Chẳng biết vì lí do nào đó, Jungkook dứt khoát bị Taehyung mạnh bạo càn quét hết khoang miệng mình. Cứ như vừa nhận được kiến thức, đã vội vàng tiếp thu rồi đem nó ra làm bài thực hành luôn vậy. Taehyung đã học theo cách Jungkook ban nãy dùng lưỡi khuấy đảo khắp nơi, nhưng cách anh làm với cậu thì như muốn ngấu nghiến nát luôn môi nhỏ người ta.

Nước sinh lý trong miệng vì đợt càn quét mạnh bạo khiến chảy tràn xuống chiếc cằm của Jungkook, dưỡng khí cũng bị nụ hôn mà Taehyung cứ dây dưa mãi chẳng dừng chiếm hết. Cậu liền đấm nhẹ vào ngực anh, như ra lệnh cho anh ngừng lại.

Bị nắm đấm nhỏ của Jungkook tác động lên ngực mình, Taehyung mới luyến tiếc, chịu rời khỏi đôi môi cậu.

Như được giải thoát bởi sự chèn ép đầy chật hẹp, Jungkook ra sức thở hổn hển, cố gắng hít hết toàn bộ không khí bên ngoài, để cho khí trong phổi mình được tiếp tục lưu thông.

Cứ cảm giác rằng Jungkook từ người lợi dụng, liền thành người bị lợi dụng. Rõ ràng cậu là người chủ động hôn anh một cách ngầu đét như vậy, thế mà lại bị tên Taehyung giả ngu lật ngược tình thế.

Trí óc cậu như muốn chao đảo, mụ mị vì nụ hôn ban nãy, dựa cả cái đầu tròn vào bờ ngực rắn chắc của Taehyung liên tục thở.

Taehyung dần hiểu ra Jungkook là đang khó thở, anh liền vội vội vàng vàng, vuốt lưng lên xuống như điều khí ổn định lại cho Jungkook.

Anh cúi đầu xuống, tiếng trầm nhẹ đồng thời cũng lan ra khỏi không gian.

"Jungkook, em có sao không vậy?"

Bằng vẻ mặt có chút lo lắng, Taehyung vẫn xoa lưng cho chú thỏ hình người đang ngồi trên đùi mình.

Jungkook uất ức, ngước lên nhìn Taehyung cùng với gương mặt đầy sự phẫn nộ. Biết ngay mà, học giỏi, thông minh xuất chúng như anh sao có thể hợp vai thằng đần được. Lỗi chỉ tại cậu đã quá tự cao bản thân, cứ tưởng rằng mình có thể oai hùng nằm trên thanh niên to xác kia. Thế quái nào lại bị Taehyung mạnh mẽ lật đổ suy nghĩ đáng tự hào đó.

Thật tức quá đi mà!

"Kim Taehyung, anh... anh là cái đồ mưu mô xảo quyệt. Anh dám lừa em, anh định nuốt luôn môi xinh của em hay gì??"


Jungkook lầm lì gào lên, khiến thanh niêm vừa gây ra tội lỗi chả hiểu gì, nhưng vẫn giật nảy mình.

"Hả, t-tại... tôi thấy môi em ngọt quá."

Giật nảy mình là thế, nhưng gương mặt điển trai của Taehyung vẫn dữ nguyên trạng thái điềm tĩnh, lại có chút ngu ngơ, nhìn cậu thản nhiên đáp.

Lại động vào dây thần kinh tự luyến của thỏ tinh lâu năm Jeon Jungkook mất rồi. Được thanh niên kia khen cái lại sướng tít lên, nở rộ một nụ cười đến mang tai, có vẻ sắp toác miệng đến nơi. Vẫn ngồi im trên đùi anh, hai tay lại vòng ôm vào cổ, ngước gương mặt vui tươi nhìn lên.

"Anh thích chứ gì." cậu nhướn mày, tỏ vẻ kiêu hãnh.

Taehyung phải phì cười vì mức độ đáng yêu của Jungkook. Cậu trai này luôn là người khiến anh tràn ngập trong những trạng thái thoải mái, vui vẻ. Chỉ mới tiếp xúc với Jungkook trong vài giấc mơ thôi, mà cứ ngỡ như người thân kẻ thiết lâu năm. Lại còn ôm ấp, hôn hít nhau như hai người đang yêu, mà điều này chỉ có Jungkook là nghĩ thế, còn Taehyung thì lại chưa hiểu được.

Mà cũng có điều khá chí lý, dù gì những năm vừa qua, người ngồi nghe anh tâm sự không phải chỉ là đồ vật, mà chính Jungkook đã ở bên và lắng nghe anh nói. Nên, nếu nói về phần quen biết nhau, thì Jungkook đã hiểu rõ Taehyung từ lâu lắm rồi, cả thầm thương anh nữa cơ mà. Còn Taehyung thì lại khác, vì bây giờ anh mới biết sự tồn tại của linh hồn bên trong con thỏ bông vô tri bà nội tặng mình, do vậy anh cũng chỉ mới quen Jungkook thôi.

Thế nhưng, nó lại cảm giác thân thuộc đến lạ... Có thể là, trước anh luôn coi thỏ bông là bạn. Và hiện giờ đã biết Jungkook chính là thỏ bông, đồng nghĩa với việc Taehyung cũng sẽ coi Jungkook là bạn.

"Bạn đời..."

Nụ cười mỉm phớt lờ qua đôi môi, khóe mắt Taehyung cũng cong lên ý cười, cùng ánh nhìn ôn nhu lạ thường.

"Jungkook, thật tốt khi tôi gặp được em. Thật tốt, khi em bỗng dưng xuất hiện."

Dù cho mọi cảm giác chỉ hiện diện trong giấc mơ. Nhưng, chỉ cần có sự xuất hiên của Jeon Jungkook, cũng đủ làm Kim Taehyung trở nên mãn nguyện.

Kể từ khi người thân lần lượt rời bỏ anh, cùng đi về nơi xa xôi, vốn lối mà chẳng hề có ý định dẫn anh theo cùng. Anh đã luôn phải một mình đối mặt với số phận đầy bất công của mình, mặc cho bạn bè phỉ báng, khinh bỉ. Chàng trai đáng thương kia đã luôn mạnh mẽ vượt qua bằng cách im lặng và chịu đựng.


Nhưng, cũng thật may là bản thân vẫn được buông thả những nỗi lòng cho chú thỏ bông tưởng như vô tri mà bà để lại.

Chẳng ngờ rằng, nó không những có ý thức, mà còn luôn lắng nghe và thầm thấu hiểu anh. Và giờ đây, nó lại hóa thân thành một thiên sứ xinh đẹp, đến bên đời Taehyung. Biết mở miệng trò chuyện với anh, biết an ủi, biết lo lắng, biết quan tâm và cho anh tìm kiếm lại được nụ cười.

Và thiên sứ đó, chẳng ai khác ngoài Jeon Jungkook. Một hình nhân đã xuất hiện mỗi khi Taehyung chìm vào giấc ngủ, người mà anh ngờ ngợ không tin đó là thật.

Mà nói Jungkook có thật cũng chẳng phải... là giả thì cũng sai. Vì cậu, chỉ có thể ở bên anh trong giấc mơ mà thôi.

.

Tiếng chuông báo thức quen thuộc ầm ĩ vang lên, Taehyung cũng thoát khỏi giấc mộng, lơ mơ tỉnh dậy.

Những hỉnh ảnh trong giấc mơ anh luôn nhớ rất rõ, bất giác đưa tay chạm lên môi mình.

Hôn là như vậy sao... cảm giác thật ngọt ngào.

Vì đó là nụ hôn của Jeon Jungkook!

Miệng nhẹ cong lên một đường, rồi nhanh chóng thu về.

Lại tiếp tục bắt đầu một ngày mới nhàm chán. Giá như có thể ngủ mãi mãi, để được gặp Jungkook mãi mãi nhỉ?

Cầm lấy món đồ chơi thỏ nhồi bông trên tay. Anh ngắm nhìn nó một cách ôn nhu, đầy mong nhớ.

"Jungkookie, tối gặp lại nhé."

Đặt nó xuống bàn học, giờ anh phải đi vệ sinh cá nhân rồi quay về vòng tuần hoàn như thường ngày.

...


Bữa ăn sáng đầy đủ chất dinh dưỡng đã được sắp xếp sẵn trên bàn.

Đôi lúc chẳng biết Lee Sujo có bị khùng điên không, mà mới sáng sớm đã trêu người anh.

"Kim Taehyung, mày thích hợp làm bà nội trợ đấy, haha."

Cậu ta nói xong, rồi vừa nhai thức ăn trong miệng vừa cười. Một lúc sau đó, cậu ta ho sặc sụa vì cái nết ăn quá sức vô duyên, liền bị ông Lee lườm cho một cái, nó mới chịu ngậm cái miệng lại rồi ngồi ăn uống đàng hoàng.

Nói gì thì nói, nhưng trong nhà này ông Lee là người nghiêm khắc với Sujo nhất, nhưng mỗi lần ông muốn dạy dỗ cậu ta thì bà Lee toàn nhào đến bênh vực. Nên tính khí cậu ta mới dở ương và hống hách như vậy.

Sau khi ăn bữa sáng của bản thân, Taehyung lại tiếp tục khoác chiếc balo sau lưng, chậm rãi đến trường học.

Sáng sớm nào cũng vậy, thành phố Seoul hoa lệ luôn đông đúc dòng người qua lại. Nơi biệt thự của người dì họ Lee đang ở, xung quanh cũng chỉ toàn những tòa nhà cao ốc, những căn hộ xa hoa của giới thượng lưu.

Do vậy, làm gì còn có học sinh nào đi bộ đến trường như Taehyung. Chỉ toàn yên vị bên trong những chiếc xế sang trọng, đắt đỏ nối đuôi nhau đi đến ngôi trường danh tiếng nhất Đại Hàn.

Bước đi trên đường đủ loại xe cộ qua lại như này, thật là ồn ào, cũng chẳng thể vừa ôm thỏ bông vừa đi. Vì, nếu Taehyung làm hành động như vậy, thể nào cũng bị các ông, các bà đang dạo bộ thể dục trên quãng đường, nhìn ngó với những ánh mắt đầy phán xét cho coi.

Thế giới này thật kì lạ, anh chẳng thích nó tồn tại một chút nào.

Không biết, thế giới của loài thỏ tinh như thế nào nhỉ? Nếu linh hồn Jungkook vẫn đang phong ấn bên trong chú thỏ nhồi bông kia, thì hiện tại Jungkook đang làm gì?

Tự nhiên, nhớ cậu nhóc đó quá.

Jeon Jungkook, cái tên sẽ khiến Taehyung luôn nhung nhớ, ngoài những người thân đã khuất của anh.

________

Sắp đến đoạn ngược chưa ta =))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương