Thỏ Nhồi Bông - Taekook
-
C20: •20
Đang nằm hả hê xem phim thì bỗng dưng bị cúp điện, khiến cả căn biệt thự trở nên tối om. Jungkook tỏ vẻ bất mãn, ngồi dậy vươn vai một cái, mò lấy cái điện thoại để bật đèn flash lên.
Mặc dù căn biệt thự này rất rộng lớn, cho hai người ở mà có hẳn ba phòng ngủ. Nhưng tiếc thay, hai chiếc phòng không may mắn đã bị ông bà Kim nhẫn tâm khóa chặt, rồi tự cất giữ chìa khóa, nhằm mục đích cho Jungkook và Taehyung không có cơ hội tách riêng.
Jungkook thì cũng là một đấng nam nhi, nên cậu chẳng quan trọng phòng hay giường cho lắm. Dẫu sao ở đây Kim Taehyung vẫn là chủ nhà, nên Jungkook cậu thành tâm nhường cả căn phòng và chiếc giường ấm êm cho anh ta, cậu xuống phòng khách ngủ ở sofa cũng thỏa mãn rồi, miễn không phải nằm chung giường với kẻ biến thái kia là được.
Đem ý định đó, Jungkook soi đèn flash rò đường lên phòng để xin tấm chăn cho đêm đỡ bị mấy con muỗi ham ăn hút hết dòng máu tươi ngon trong người, với cả tránh bị rét run do thời tiết dở ương tại Seoul này.
Vừa mở cửa phòng bước vào, nhìn ngó xung quanh bằng chút ánh sáng từ điện thoại, nhưng chẳng thấy cái tên Taehyung đâu cả. Không thấy hắn thì cậu biết lấy chăn ở đâu đây.
Chợt nhớ ra trong này có phòng tắm... có khi hắn đang tắm không nhỉ?
Nhưng mất điện tối om như thế, nước cũng nguội lạnh mất thì sao mà tắm được?
Thử đến gần cánh cửa đang được đóng, ghé xát tai vào như muốn cảm nhận được thanh âm từ bên trong, nhưng lại chẳng nghe thấy tiếng động nào cả. Bỗng cảm thấy hình như có gì đó không ổn, Jungkook bất đắc dĩ gọi lên một tiếng.
"Kim Taehyung, anh có ở trong đó không?"
Taehyung vẫn đang ngồi im trong bồn tắm, nước hình như đã nguội lạnh, nhưng hắn vẫn chưa có ý định bước ra thì phải.
Do bị cúp điện đột ngột, nên cả căn phòng tắm đã trở nên tối mịt, chẳng có chút ánh sáng nào tồn tại. Taehyung cư nhiên run rẩy nhắm chặt mắt mà thở dốc, có vẻ như hắn đang sợ hãi điều gì đó...
Chợt nghe thấy tiếng có người gọi mình, nhận ra đó là Jungkook, Taehyung cơ hồ không còn chút sức lực nào, giọng nói cũng trở nên thật khó khăn, chẳng còn kiên nghị như thường.
"J-Jung...Jungkook..."
Nhận ra chất giọng khó nghe như đang run rẩy, Jungkook nhẹ nhăn mày.
"Kim Taehyung, anh trong đó mà đúng không? cúp điện rồi sao lại không ra ngoài đi?" Jungkook vẫn kiên nhẫn đứng bên ngoài nói vọng vào.
"J-Jung Kook... Jungkook à.."
Lại một lần nữa nghe thấy giọng của Taehyung thật kỳ lạ, lần này hình như cậu còn nghe thấy kèm theo đó là hơi thở khá khó khăn.
Cảm giác có vẻ nó khá bất ổn, Jungkook sốt sắng gõ cửa.
"Taehyung anh sao thế? tôi vào trong nhé?"
Câu hỏi này lại chẳng nhận được câu trả lời nào của Taehyung, Jungkook cậu là đang không chịu nổi nữa. Chẳng hiểu cái tên dở hơi này bị làm sao, mà cúp điện chẳng chịu ra ngoài, trả lời thì bằng giọng điệu khác thường.
Jungkook liền mất kiên nhẫn vặn tay nắm cửa mà xông vào.
Cảnh tượng đập vào mắt là Kim Taehyung cao thượng ngày nào, đang ngồi run rẩy trong bồn tắm đầy nước, tay nắm chặt thành bồn, tựa như đang sợ hãi, đôi mắt thì đã nhắm tịt, cả gương mặt nhăn nhó lại có chút mồ hôi vương vãi trên vầng trán.
Jungkook được một phen hốt hoảng, không biết người này bị làm sao, vội vàng chạy đến gần hỏi han.
"Này Kim Taehyung... anh ổn không vậy?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Jeon Jungkook, Taehyung vội mò lấy bàn tay của cậu mà nắm chặt, miệng bất giác than thở.
"Jungkook... tối..."
Giờ thì cậu đã hiểu được tại sao Taehyung lại thành ra như này rồi, là do hắn sợ bóng tối sao?
Ban đầu nghe thấy vậy, Jungkook có hơi cảm thấy buồn cười, không ngờ lớn từng này tuổi rồi mà vẫn còn sợ tối như con nít vậy. Nhưng hơi nước đã trở nên lạnh, mà trán người nọ cứ không ngừng vã mồ hôi, khiến cậu cũng hơi cảm thấy lo lắng một chút. Dù Jungkook cậu cũng chẳng ưa gì hắn thật, nhưng nhìn Taehyung trong trạng thái như này thì có chút không cam tâm. Đành nhẹ giọng trấn an.
"Taehyung, mở mắt ra đi, tôi bật flash rồi... không còn tối nữa đâu"
Nghe thấy lời trấn an đó, bàn tay vẫn không ngừng nắm chặt lấy tay của Jungkook, hắn có phần an tâm mà nhẹ hé mắt ra.
Vì vẫn còn sợ hãi, nên hơi thở chưa thể điều chỉnh lại về nhịp độ bình thường, mồ hôi cũng chẳng ngừng chảy mặc dù đang ngồi trong bồn nước lạnh ngắt.
Jungkook một tay để cho Taehyung nắm, tay còn lại với lấy cái khăn tắm bên cạnh, rồi giơ ra trước mặt người có vẻ vẫn đang chưa hết cơn sợ hãi.
"Anh rời bồn đi, nước đã nguội rồi, ngồi lâu cảm chết luôn đấy. Tôi soi sáng cho anh, nên hãy yên tâm"
Nói xong, đợi Taehyung dần bình tĩnh mà buông lỏng bàn tay đang nắm chặt mình ra. Jungkook mới quay mặt ra sau cho hắn có thể rời bồn tắm.
Do đã có chút ánh sáng, lại còn có thêm Jeon Jungkook bên cạnh, Taehyung thở hắt ra một hơi đầy mệt mỏi, rồi cố can đảm đứng dậy, dùng khăn tắm quấn quanh hông.
"Tôi... xong rồi"
Jungkook quay đầu ngược lại nhìn hắn một lúc, rồi nhẹ gật đầu.
"Ra ngoài thôi, tôi soi cho anh"
Vậy là bằng ánh sáng của đèn flash từ chiếc điện thoại, Jungkook đi đằng trước mà chẳng hiểu lý do gì đó lại nắm lấy bàn tay lo lớn lạnh lẽo của Taehyung dắt theo sau.
Tiếp tục được cảm nhận hơi ấm từ đôi tay Jungkook, khiến sự sợ hãi trong Taehyung cũng vơi đi phần nào, bước theo sau cậu để ra ngoài.
"Anh thay đồ vào hộ tôi đi"
Jungkook nhanh chóng buông tay ra khi đã thành công rời khỏi phòng tắm, đặt chiếc điện thoại còn đèn flash xuống giường, toan quay đi thì Taehyung bỗng lên tiếng.
"Đi đâu?"
Jungkook bất mãn quay lại, nhăn mặt nhìn con người trần nửa thân trên, đang được chút ánh sáng của flash rọi lên cơ thể cường tráng, đầy những múi bụng nhấp nhô. Cậu có chút khựng lại khi chứng kiến thân thể của hắn, gương mặt bất giác đỏ lên khi trong đầu vô thức nhớ lại chuyện đáng xấu hổ đêm qua.
Nhưng Jungkook vẫn cố lấy lại vẻ bình tĩnh, giọng nói như đang trêu chọc.
"Vậy anh muốn tôi đứng ngắm anh thay đồ sao?"
Dứt lời, Jungkook nhướn mày, trong bóng tối miệng nhếch lên một đường đầy ý cười cợt. Chẳng nhẽ người này sợ bóng tối đến mức không giám để cậu rời khỏi đây hay sao mà hỏi câu đấy.
Thấy Taehyung không lên tiếng nữa, Jungkook cũng chẳng nói thêm mà quay lưng về phía hắn, để đợi hắn thay đồ.
"Được rồi, không cần quay mặt đi nữa đâu"
Taehyung đã thay xong quần áo ở nhà, nhìn hắn mặc một đồ khác hoàn toàn so với hình ảnh áo vest lịch lãm, cảm tưởng như hắn cũng như trở thành một con người khác vậy. Mặc trên mình chiếc áo trắng ba lỗ, để lộ ra phần thịt ở bắp thay trông thật cuồn cuộn mà. Jungkook bất giác dơ tay lên, nhìn lại cánh tay mình... không đô bằng hắn ta.
Jungkook có phần hơi ghen tị, sao cái gì hắn cũng hơn cậu vậy, kể cả lần đầu làm tình, người bị đè cũng là Jungkook cậu nữa chứ. Đúng là ông trời quá đỗi bất công mà!!
Tiến đến lấy lại chiếc điện thoại của mình đang yên vị trên giường, Jungkook không nhịn được mà ngước mắt lên hỏi người đang yên tĩnh ngồi trên giường lau khô mái tóc đầy nước của bản thân.
"Anh sợ bóng tối?"
Taehyung hơi khựng lại động tác, khi nghe thấy câu hỏi của Jeon Jungkook. Việc hắn sợ bóng tối này xuất phát ở chín năm về trước, từ ngày mất đi thỏ nhồi bông... mất đi sự xuất hiện của người nào đó.
Sau đêm mơ thấy Jungkook lần cuối cùng, mặc dù đã có một gia đình trọn vẹn, cũng nhận được tình yêu thương của người thân, cuộc sống có thể coi là dần trở nên tốt đẹp hơn.
Nhưng, mọi chuyện chỉ có người trong cuộc mới biết được, Kim Taehyung đã phải khổ như thế nào trong khoảng thời gian vừa qua, chỉ hắn và ông bà Kim biết.
Khi hoàn toàn mất đi sự tồn tại của thỏ nhồi bông nắm giữ linh hồn Jungkook, thì cứ khi Taehyung phải chìm vào trong bóng tối, mà chẳng có chút ánh sáng nào, đột nhiên hắn lại cảm thấy rất sợ hãy. Tựa hồ như xung quanh mình có vô số con mắt ghê rợn đang xăm xoi không ngừng, bên tai thì luôn vang vảng những tiếng nói đầy giễu cợt, những tiếng đầy cười mỉa mai của con người. Những điều đó đã trở thành một nỗi ám ảnh bất thình lình của Kim Taehyung.
Do vậy, Taehyung rất ghét bóng tối, nên mỗi khi muốn đi ngủ là phải có một bóng đèn ngủ sáng thật sáng hắn mới an tâm chìm vào giấc ngủ. Hay ở mọi nơi nào đó, nếu không có ánh sáng, thì đừng hòng Taehyung này lui chân tới.
Xui thay ban nãy đang tắm thì đột nhiên cúp điện, nỗi ám ảnh đó lại một lần nữa dần hiện lên, nên mới có hình ảnh người đàn ông run rẩy, nhắm tịt mắt ngồi trong bồn tắm.
Nhưng dường như Taehyung không có ý định kể ra điểm yếu của mình cho Jungkook nghe, vì hắn biết rằng, dù có nói ra thì người nọ cũng không hiểu.
Chẳng phải lý do cơn ám ảnh đó đeo bám hắn, cũng một phần là vì thỏ bông và... người đó biến mất sao?
Taehyung chỉ nhẹ gật đầu sau câu thắc mắc của Jungkook.
Cậu cũng đoán chắc rằng tên này sẽ không rảnh mà ngồi kể cho mình nghe lý do hắn sợ, nên cũng chẳng thèm thắc mắc thêm. Lại chút nữa thì quên mục đích chính mình lên đây là gì.
"À, còn thừa thãi cái chăn nào không? tôi mượn"
Dùng flash soi thẳng vào gương mặt người đàn ông vẫn đang chung thủy ngồi lau khô tóc. Khiến Taehyung chói mắt, nhăn hết mặt mũi lại.
"Chuyển hướng flash, trước khi tôi đè cậu ra giống đêm qua"
Nghe lời đe dọa, Jungkook thoáng chốc giật mình, nhưng ngay sau đó là dâng trào lên tính khí nóng nảy. Jungkook chẳng nể nang, cất cao giọng nói.
"Này nhé, ông nói cho nhà ngươi biết. Chẳng qua là đêm đó tôi bị hạ thuốc nên mới bất đắc dĩ nằm dưới thôi! Chứ nghĩ sao mà đòi đè tôi được nữa vậy? Nực cười!"
Taehyng cau mày, Jeon Jungkook này cũng thật hư đốn, chẳng có chút phép tắc nào cả, sau này nhất định hắn phải dạy dỗ lại mới được.
"Tôi lớn tuổi hơn cậu, mà dám xưng hô như vậy?"
Jungkook vẫn chưa hết khó chịu do câu nói ban nãy, thản nhiên nhún vai đáp lại.
"Dê già như anh sao tôi phải tôn trọng?"
Taehyung hiện giờ cũng chẳng có tâm trạng đôi co với cậu nhóc ương bướng này nữa, gấp gọn lại khăn tắm, đặt xuống kệ tủ xong xuôi, mới ngước lên nói với Jungkook.
"Mượn chăn làm gì?"
"Để xuống sofa ngủ chứ làm gì? anh yên tâm, tôi không tranh giường của anh đâu"
Chưa kịp tiêu hóa câu chuyện thì điện thoại của Jungkook sập nguồn, ánh sáng cuối cùng cũng từ đó bị dập tắt.
"Má nó! hết pin mất rồi... Taehyung anh bật flash máy anh lên đi"
Bây giờ căn phòng lại quay về trạng thái tối đen mù mịt, tầm nhìn cũng trở nên đen xì, do vậy Jungkook chẳng nhìn thấy người còn lại đâu cả.
"Taehyung, anh bị điếc à?"
Gọi mãi không có hồi đáp, Jungkook mất kiên nhẫn, liền lần mò đi tìm vị trí của tên giả điếc kia.
À mà... hắn ta sợ bóng tối, hiện tại lại chẳng có chút ánh sáng nào, đừng bảo sợ quá rồi ngất luôn rồi nhé?
Giữ suy nghĩ đó, Jungkook vừa gọi mấy tiếng Taehyung, vừa mò mò tay. Đến khi đã đi đến gần cái giường lớn, bỗng cảm thấy có một bàn tay lạnh buốt, một lực không nhanh không chậm kéo cậu ngã vào trong lòng của ai đó...
Trong lòng? là Jungkook đang phải ngồi vào trong lòng của một người, và người đó còn đang ôm chặt cậu như ôm một đứa trẻ!!
"Anh bị điên à Taehyung, đừng tưởng anh mạnh hơn là muốn làm gì thì làm. Đến lúc tôi điên lên, tôi cmn đấm vỡ mồm anh đấy, thả tôi ra!!"
Jungkook tức giận vừa ra sức giãy giụa, vừa la lên chửi rủa cái tên không biết xấu hổ đang giữ chặt cậu vào lòng không chịu buông.
Taehyung bị người trong lòng nhốn nháo, liền nhăn mày khó chịu.
"Jungkook, đừng nháo nữa, cho tôi ôm cậu một chút thôi... tôi sợ bóng tối"
Giọng nói kèm hơi thở có chút khó khăn ảm đạm truyền vào màng nhĩ Jungkook, cậu bỗng khựng lại, không còn giãy giụa nữa. Cậu hít lấy một hơi để cố gắng chịu đựng nỗi nhục nhã này, nói gì thì nói mặc dù là một thanh niên ương ngạnh vậy thôi, chứ Jungkook cậu sống có tình người chán.
Không ưa cái tên dê già này thật đấy, nhưng có vẻ như hắn thật sự rất sợ bóng tối, Jungkook liền nhẫn nhịn ngồi im trong lòng cho Taehyung hắn ôm. Ít giây sau, bất đắc dĩ dùng giọng điệu trấn an.
"Điện thoại của anh ở đâu, sao không kiếm bật flash lên cho đỡ sợ?"
Taehyung không tự chủ được mà áp mặt mình lên chốc mái tóc mềm mượt của Jungkook, nhẹ hít lấy mùi hương dìu dịu... chắc là mùi của dầu gội đầu.
"Điện thoại tôi, hết pin"
Jungkook bất mãn thở dài, sao cứ đến cái lúc quan trọng là thứ gì cũng mất tác dụng là sao cơ chứ?
"Nếu mất điện cả đêm, bộ anh định ngồi ôm tôi như này cả đêm?"
Cơ thể của Taehyung bỗng dưng rất lạnh lẽo, Jungkook ngồi trong lòng còn cảm nhận được tay hắn như chẳng có một hơi ấm nào. Không hiểu một lý do nào đó, lại khiến Jungkook bất ngờ nắm lấy bàn tay Taehyung, toan truyền hơi ấm cho hắn.
"Mà sao người anh lạnh vậy?"
Thật ra Jungkook cũng chỉ là do tò mò nên mới hỏi như vậy, nhưng đâu có biết rằng... lại khiến tâm trạng đối phương bỗng chốc trở nên nặng trĩu.
Taehyung không thể thấu được trái tim của người nọ... Jungkook liệu có phải là đang quan tâm hắn?
"Ban nãy ngâm trong nước lạnh, nên lạnh"
Nhận được câu trả lời lúc nào cũng chỉ toàn khí chất lạnh lùng, nhạt nhẽo đó, Jungkook lại càng cảm thấy chán ghét. Sao hắn ta cứ phải tỏ ra mình là nam thần cao thượng lạnh lùng làm gì nhỉ? Cho ai xem? Nếu mà cho Jungkook cậu xem, chắc cậu cần?
"Thế anh có trả lời câu hỏi của tôi không? định cứ ngồi ôm tôi thế này đến khi có điện à? nửa đêm rồi đấy"
Taehyung nhẹ thở dài một hơi đầy mệt mỏi, bàn tay chẳng hiểu sao, cư nhiên vẫn đang được đôi tay ấm áp của người trong lòng nắm lấy.
"Jungkook... cậu ngủ lại đây với tôi, được không?"
_______
chúc những bé rds 2007 nhà ếch bước vào một mùa thi chuyển cấp thật thành công mỹ mãn nha. Chẳng biết khi nào mấy đứa thi, nhưng vẫn luôn mong các em hãy tự tin, lỗ lực làm bài, đừng lo lắng hay áp lực điều gì rồi khiến bài thi trở nên khó khăn hơn nhé. Hãy cố gắng đạt được nguyện vọng đầu tiên của mình, vừa cho bản thân, vừa cho gia đình, vừa có thể đón một mùa cb của bangtan thật vui vẻ nữa ε`
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook