Sau giờ giải lao, tiếng trống báo hiệu vào tiết học đã vang lên.

Học sinh ai nấy cũng đều trở về tập trung tại lớp của mình để tránh vào muộn hơn giáo viên bộ môn. Vì đây là một ngôi trường trung học phổ thông tiếng tăm khá lớn, có thể được coi là đứng trong top những trường danh giá trên nước Hàn, nên nội quy ở đây rất nghiêm nghị. Nếu vi phạm những điều có trong nội quy, quy định của nhà trường, dù chỉ là một lỗi nhỏ hay lần đầu, đều sẽ phải nhận hình phạt mà giáo viên bộ môn đưa ra.

Những người học tập tại nơi này hầu như đều là thiếu gia hay tiểu thư tài phiệt, còn lại là học sinh giỏi toàn diện nên được nhận học bổng, và được lựa chọn tuyển thẳng theo học tại đây. Trong số những người đạt học bổng chắc chắn sẽ phải có Taehyung, vì anh là một học sinh rất giỏi.

Lee Sujo thì tất nhiên là ngược lại với Taehyung rồi, nó được vào ngôi trường này học là nhờ đến sự quen biết có từ trước của mẹ với người trong trường. Thêm nữa, gia thế nhà cậu ta cũng chẳng phải dạng vừa, những điều đó cũng đủ để Sujo dễ dàng nhập học vào ngôi trường có danh tiếng này, mặc dù cả lực học và hạnh kiểm đều ở mức trung bình.

.

"Kim Taehyung, mày quay xuống đây tao bảo."

Giọng nói chua ngoa như đang trong thời kỳ vỡ giọng của Sujo cất lên, khiến Taehyung đang tập trung đọc lại bài, ngồi ngay phía bàn bên trên phải khó chịu mà nhíu chặt cặp mày đen xì của mình lại.

Bất đắc dĩ, anh phải bỏ cuốn sách giáo khoa đang đọc dở xuống bàn, quay gương mặt vô cảm, không chút trạng thái xuống dưới để chuẩn bị nhận lệnh từ thằng nhóc được cho là cậu chủ của mình kia.

"Mày nhìn cái gì? cô sắp lên tới lớp rồi, mày chạy nhanh xuống căng tin mua cho tao tập giấy kiểm tra lẹ lên."

Sujo ngồi trên ghế, vắt tréo chân, khoanh tay nghênh mặt lên ra lệnh cho đối phương.

"Nói là cô sắp lên, thì tôi sao có thể kịp xuống mua cho cậu?"

Nhàn nhạt đáp lại một câu, xong Taehyung lại quay trở về công việc đọc sách của mình.

Bị thằng sai vặt ném cho một quả bơ, với cái tính ngạo mạn của Sujo, cậu ta liền cảm thấy tức giận, liền vỗ mạnh lên cánh thanh niên phía trước.

"Mày dám không nghe lời tao sao? cẩn thận tao bảo mẹ cho mày thôi học luôn đấy nhé thằng kia."

Nghe thấy lời đe dọa đó, khiến tâm Taehyung có chút dao động. Anh thật sự không muốn bị bắt thôi học đâu, vì anh vẫn đang nuôi một ý tưởng tươi đẹp cho tương lai sau này của mình và bắt đầu điều đấy từ việc học.


Taehyung lại gập cuốn sách rồi đặt xuống một cách không tình nguyện. Chẳng mở miệng đấu tranh lại sự ngang ngược hống hách của Sujo nữa, anh lạnh lùng nghe theo mà chạy vội xuống căng tin để mua đồ cho cậu ta. Nếu việc chạy đi mua này mà khiến anh vào muộn hơn giáo viên thì chắc tiết này lại được nghe một bài ca đầy oan ức nữa rồi.

Thanh niên gấp gáp chạy thật nhanh xuống nơi bán đồ, anh chọn bừa lấy một tập giấy kiểm tra, trả tiền cho người bán rồi lại nhanh chân quay trở về lớp, với mong muốn vẫn còn kịp thời gian.

Nhưng điều mong muốn nhỏ bé đó lại chẳng được viên mãn, vừa chạy đến trước cửa lớp, đã thấy cô giáo dạy văn đang yên vị bên trong.

"Em... em xin lỗi cô vì vào lớp muộn ạ."

Chưa kịp để giáo viên buông lời vấn trách, Taehyung liền mở miệng xin lỗi trước.

Cô giáo nhìn cậu học sinh đứng ngoài cửa lớp một lúc, đặt viên phấn trắng đang cầm trên tay xuống bàn, rồi rảo đôi chân đeo guốc, lọc cọc đến gần Taehyung.

"Lí do vào lớp muộn?"

Giờ Taehyung sẽ trả lời là do cậu chủ của mình sai đi mua tập giấy kiểm tra nên mới vào lớp muộn hay sao? không! làm sao anh dám nói ra sự thật được chứ, nếu mà nói ra chắc đời của anh sẽ chẳng còn được yên ổn nữa đâu.

Liếc ánh mắt nhìn vào cái tên Sujo vẫn đang vênh mặt nhìn mình bằng vẻ đắc ý, thì ra nó lại bày trò để Taehyung bị phạt nữa rồi. Quay ánh mắt trở về giáo viên đứng trước mặt mình, anh dơ tập kiểm tra vừa mua lên rồi thành thật khai báo, một cách chưa thật thà cho lắm...

"Thưa cô... em đi mua giấy kiểm tra ạ."

"Em quên giấy kiểm tra sao Taehyung?"

"Dạ vâng, em xin lỗi cô."

Nhẹ thả ra một hơi thở dài sau khi buông lời nói dối để nhận tội lỗi đầy oan ức về mình. Thể nào Taehyung cũng bị phạt là cái chắc rồi, vì anh đang gánh lên lưng mình hai tội, đó là vào lớp muộn và quên đồ dùng học tập mà.

Chẳng phải là tiên tri, nhưng giáo viên đã chính thức đưa ra hình phạt cho cậu học sinh tên Kim Taehyung kia. Anh sẽ phải đứng ở cửa lớp để làm bài kiểm tra 15 phút ngày hôm nay, rồi tiếp tục đứng đấy học cho đến hết hai tiết văn.

Không có gì để phủ nhận lỗi lầm oan của mình, Taehyung đành phải yên lặng mà nhận lấy hình phạt. Cũng một phần lí do là anh đã quá quen với mấy vấn đề oan ức này rồi, thằng Sujo kia thì lúc nào mà chẳng bày trò bắt nạt anh chứ.


Thế là hai tiết văn dài đằng đẵng 90 phút mới kết thúc. Cả khoảng thời gian đấy Taehyung chỉ đứng yên tại cửa lớp, nhưng vẫn chăm chú làm xong bài kiểm tra và vở ghi chép rất đầy đủ.

Cuối tiết còn phải gặp cô để nghe giáo huấn vài câu Taehyung mới được trở về chỗ ngồi của mình. Cũng thật mệt mỏi đi mà, muốn ngồi im học hành tử tế cũng không xong.

Dù tính Taehyung khô khan, chẳng bao giờ thể hiện cảm xúc gì ra bên ngoài, không cười cũng chẳng nói, không khóc cũng chẳng than. Nhưng thật ra khi bị bắt nạt rồi bị đổ oan bao tội lỗi lên đầu như vậy, trong tâm can Taehyung cũng rất cảm thấy tủi nhục đấy. Taehyung không phản kháng và cãi lại không phải là do anh sợ bọn chúng, mà anh sợ bị mẹ Sujo, là dì của mình sẽ không cho tiền đi học nữa, thì sao mà anh có thể tiến triển tương lai của mình theo hướng tích cực như vẫn hằng mong muốn được.

Khi trong lòng cảm thấy buồn, Taehyung lại lôi con thỏ nhồi bông đang cất trong cặp ra để giải tỏa cùng. Đúng là chỉ có thỏ bông mới khiến anh nhẹ lòng hơn khi vừa mới nhìn thấy nó, cũng chẳng hiểu vì sao lại như thế nữa.

Đang định ôm con thỏ di chuyển lên trên tầng thượng để tách biệt với những thứ ồn ào trong lớp và ngoài lớp, vừa chuẩn bị nhấc đít dậy thì cái thằng nhóc Sujo từ đâu đi tới ấn Taehyung ngồi lại xuống ghế, rồi nói bằng giọng điệu đầy mỉa mai.

"Thằng ẻo lả, mày vừa bị trách oan xong lại định ôm con thỏ bông hồng phấn đi ngao du cho đỡ trầm cảm sao?"

Dứt lời, nó cùng đám bạn bên cạnh cười phá lên vì phát ngôn vừa rồi, cứ như kiểu tự tạo niềm vui cho bản thân rồi tự đứng cười như mấy đứa điên vậy.

Taehyung thì cũng chẳng muốn rảnh rỗi đứng tranh chấp đối đầu với cậu ta, anh lạnh lùng bơ đi sự mỉa mai kia rồi tiếp tục đứng dậy, muốn lên sân thượng cùng thỏ bông. Nhưng sự ương bướng vốn có của Sujo làm gì dễ dàng cho cái thằng chỉ là giúp việc trong nhà mình bơ đến tận hai lần mà nó vẫn yên ổn.

Cậu ta bước ra chặn trước mặt Taehyung, đút tay vào túi quần rồi vênh váo nói.

"Mày dạo này giỏi nhỉ, dám bơ đi lời nói của tao luôn cơ à? hãy nên nhớ rõ thân phận và vị trí của mày hiện tại là nhờ vào ai đi thằng mồ côi."

Lại nữa, chúng nó lại lôi vấn đề ba mẹ của anh ra để cười cợt. Tâm trạng Taehyung hiện tại đang như muốn phát điên, bàn tay cuộn chặt vào thành nắm đấm. Nhưng, khuôn mặt của anh lại vẫn giữ nguyên trạng thái vô cảm. Là Taehyung không muốn bật lại vì tên kia dù gì cũng là con trai của dì, nếu mà ra tay đánh nó chắc anh bị đuổi khỏi nhà luôn chứ chẳng phải mỗi bị bắt nghỉ học đâu.

Anh vẫn yên lặng mà không hề cất lên câu nói nào, lủi thủi cầm thỏ bông quay về chỗ ngồi của mình. Thôi thì, ngồi trong lớp tâm sự với thỏ bằng ánh mắt đầy buồn bã cũng được vậy.

"Đám người kia thật xấu xa."

Đó không phải là điều Taehyung đang nghĩ trong đầu đâu, mà là con thỏ nhồi bông kia đó?

.


Sau một khoảng thời gian nhất định để kết thúc tất cả các tiết học trong một buổi, thì cuối cùng cũng đến giờ tan trường.

Vẫn như thường ngày, Lee Sujo sẽ được tài xế lái xe riêng của Lee gia đến rước khi tới giờ về. Còn Taehyung, anh sẽ không có chuyện được chui vào trong xe để ngồi chung với Sujo đâu, lúc nào anh cũng phải tự đi bộ đến trường, rồi giờ thì tự đi bộ trở về nhà mà không cần nhờ đến phương tiện nào cả.

Trên đoạn đường dài thưa thớt người qua lại, vài tán lá cây bàng ở hai bên đường đang đung đưa theo hướng cơn gió thổi. Taehyung lại lôi con thỏ bông ra, cầm trên tay, rồi vừa bước đi vừa than thở với nó về những chuyện anh đã trải qua trong hôm nay.

"Này thỏ bông, bao giờ tôi mới có thể đấm cho thằng nhóc kia một trận đây?"

"Tôi chẳng muốn nhịn mà chịu cho chúng nó bắt nạt một chút nào, dù gì tôi cũng khỏe hơn chúng nó mà?"

Nói ra hết thảy những dòng suy nghĩ ấm ức trong đầu, thật sự thì Taehyung chẳng phải yếu đuối gì. Anh là một thanh niên sức dài vai rộng, do từ khi về nhà dì của mình sống, Taehyung đã được giao cho bao nhiêu việc nặng nhọc để làm rồi thì tất nhiên đến tận bây giờ thể lực của anh phải ở ngưỡng tốt.

Anh có thể ra tay đánh gục bọn dở trò bắt nạt anh và nhất là thằng oắt con Sujo kia bất cứ lúc nào, nhưng chẳng qua anh phải nhịn để có thể được tiếp tục đi học và có chỗ ăn uống ngủ nghỉ mà thôi.

Chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu trong ngày Taehyung thở dài trước mặt thỏ bông nữa. Nhưng trong lòng cứ trĩu nặng lên từng hồi, anh phải thở ra một hơi thật dài để cho giảm bớt đi sự nặng nề trong thâm tâm chứ.

Đột nhiên anh ôm thỏ bông xát vào lòng mình, đưa tay lên xoa xoa phần trên đầu như đang bế một con thỏ thật vậy.

"Vẫn chỉ có bạn thỏ là luôn đứng về phía tôi thôi đúng không?"

Tự nói một mình, xong tự cho lời nói đó là sự thật, cư nhiên Taehyung lại cảm thấy vui hơn một chút. Đưa con thỏ đến gần miệng mình, anh thơm nhẹ vào đầu thỏ bông một cái, mà không cần biết lí do tại sao lại thơm nó?

Rồi anh lại tiếp tục ôm con thỏ bông, bước đi để trở về nhà, ngôi nhà mà đã cưu mang anh bao nhiêu năm qua.

.

Sau nhiều phút quốc bộ thì đã về đến nhà, dù hôm nào anh cũng phải bước đi bằng đôi chân của mình trên đoạn đường khá xa kia, nhưng vẫn cảm thấy rã rời một chút.

Dừng lại trước cửa ra vào của căn nhà lớn, cũng có thể coi nó là một căn biệt thự của Lee gia.

Anh tháo xuống chiếc balo đang khoác sau lưng, mở ra đút lại thỏ bông vào bên trong. Taehyung không muốn để mấy con người trong cái căn nhà này nhìn thấy hình ảnh anh đang ôm con thỏ bông màu hồng mà trở về nhà, vì thể nào bọn họ cũng nhìn anh bằng cái ánh mắt kì thị, mặc dù sự thật sẽ chẳng bao giờ như họ nghĩ vì anh vẫn mãi là trai thẳng đó thôi.

Vừa đi học về đến nhà, anh chẳng được nghỉ ngơi xả hơi một tẹo nào đã phải đeo lên mình chiếc tạp dề rồi xuống bếp, để bắt tay làm bữa tối cho gia đình kia.


Mặc dù Taehyung là đấng nam nhi, nhưng tài nấu nướng của anh phải gọi là rất hoàn hảo. Từ khi mới lên lớp 3, anh đã được bà nội dạy cách nấu món ăn rồi, dù lúc đó cũng chỉ là những món bình dân, đơn giản, nhưng nó cũng rất ngon khi qua tay người bà của mình. Và tài nấu ăn đó đã thành công truyền đạt lại cho Taehyung, khi mới về Lee Gia ở thì anh cũng được dạy thêm đôi chút từ đầu bếp cũ ở đây nên những món qua tay anh ngon hơn rất nhiều.

Ngộ cái, là nhà này chẳng tập trung ăn bữa tối cùng nhau, cứ mỗi người ngồi trong phòng riêng của mình rồi đợi Taehyung bưng thức ăn thơm ngon dâng đến tận mồm.

Taehyung thì cũng đã quá quen với việc này rồi. Đem thức ăn chuyển đến phòng cho họ, đợi họ ăn xong thì lại lên lấy bát đĩa xuống dọn rửa. Khi đã xong xuôi mọi chuyện, Taehyung mới ăn phần ăn của mình rồi đi tắm để trở về căn phòng ngủ.

.

Sau khi bản thân đã sạch sẽ thơm tho, Taehyung bước vào phòng, căn phòng không quá rộng mà cũng chẳng quá chật hẹp, đủ để cho Taehyung ngủ suốt bao năm qua.

Tiến đến khu vực bàn học, chiếc balo từ hồi chiều vẫn chưa được mở để lấy đồ ra, vì Taehyung làm gì còn thời gian động vào thứ khác nữa chứ.

Ngồi xuống chiếc ghế nơi cái bàn học nhỏ, anh lại lấy ra con thỏ bông. Dường như việc ngắm nhìn và trò chuyện với món đồ chơi kia như là thói quen của anh rồi.

"Này, nghe tôi than thở suốt thấy chán không?"

"Chắc chán lắm nhỉ."

"Tại ngươi có chịu mở miệng nói với tôi câu nào đâu."

Haha, đúng là một câu nói ngớ ngẩn! chỉ là một món đồ vô chi vô giác thì sao có thể trả lời được anh chứ? Đôi lúc chính bản thân cũng chẳng hiểu mình bị làm sao mà nói ra được câu đầy vô lý đó nữa.

Dẹp lại lời nói kia qua một bên, Taehyung lấy sách vở ra để làm bài tập những môn ngày mai. Học xong xuôi những kiến thức một chút, anh mới ôm thỏ bông vào lòng rồi leo lên chiếc giường ngủ của mình. Đến giờ anh được xả hơi hết những muộn phiền trong ngày hôm nay bằng một giấc ngủ thật ngon rồi.

Đặt thỏ bông nằm sang bên cạnh, anh nghiêng mình để nằm đối diện với nó, lim dim đôi mắt chuẩn bị đưa bản thân vào cơn mê.

Phập..một tiếng kêu không quá to, cũng chẳng quá nhỏ từ đâu vang lên, kèm theo nó là một luồng sáng màu tím lóe ra khiến đôi mắt đang nhắm hờ của Taehyung cảm thấy chói mà phải híp hết lại.

....

"Chào anh, em là thỏ bông nè, tên em là Jeon Jungkook."

___________________
Chúc anh em đọc dui dẻ với tinh thần thật thoải mái nha💕

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương