Tô Chiêm bỗng nhiên ôm lấy: “Tiểu Kiền, cậu thực sự là hiền thê lương mẫu (vợ tốt), không bằng cậu chuyển đến ở cùng tôi đi?” 

“Cút ra!” Tôi đẩy hắn ra, sửa sang lại quần áo. 

“Cậu chuyển đến đi mà? Có được không?” Một buổi tối, Tô Chiêm đều xoắn xuýt vấn đề này, ăn đồ nướng cũng không thể ăn ngon a. 

Trong lúc nghỉ hè, mẹ tôi đăng ký đoàn du lịch, dự định đi hơn mười ngày. Sở Sở thì cũng muốn ở cùng bạn của nó, đương nhiên tôi bị bắt đi trông chừng cửa hàng. Hơn chín giờ tối đóng cửa hàng trở về nhà, còn bị Sở Sở ghét bỏ, nói cái gì là “Mẹ đi du lịch, ca sao anh không đi? Âm Âm không dễ gì mới đến ở một thời gian, không thể cho em cùng Âm Âm một chút không gian riêng tư sao?” 

Thế là để cho Sở Sở cùng bạn nó có không gian riêng tư, tôi bị đuổi ra ngoài, Tô Chiêm tới đón tôi. 

Tôi ủ rũ, Tô Chiêm thì rất vui vẻ: “Tôi kêu cậu chuyển đến, xem đi, cố mà phản đối, cuối cùng không phải là cũng chuyển đến ở cùng tôi sao?” 

“Cậu lại lắm lời! Tôi ngủ ngoài đường cũng không chuyển đến nhà cậu” 

“Được rồi, được rồi, tôi không nói nữa” Tô Chiêm một bên dụ dỗ tôi, một bên tới giúp tôi xách đồ đạc. 

Quen biết Tô Chiêm lâu như vậy nhưng tôi chưa từng thấy ba mẹ hắn, tôi hỏi hắn: “Ba mẹ cậu đâu? Cậu chạy loạn khắp nơi bọn họ cũng không quản cậu hả?” 

Tô Chiêm nằm trên ghế sa lông, hai tay mở rộng hình chữ “Đại – 大”, một cái chân khoát lên trên cái chân còn lại, không có chút hình tượng nào còn có thể nói. 

Hắn lười biếng nói qua: “Bọn họ a, một năm bốn mùa bay qua khắp các quốc gia, một năm 365 ngày, có thể về nhà quá ba lần đã là tốt rồi, làm sao có thời giờ để ý đến tôi?” 

Sau khi cùng Tô Chiêm ở cùng một chỗ, tôi phát hiện nếp sống của Tô Chiêm tốt vô cùng, chính là thích ngủ nướng. Thói quen của tôi từ trước đến nay đều là đúng sáu giờ sáng mỗi ngày rời giường, nhưng sau khi cùng Tô Chiêm ở cùng một chỗ, không thể không sinh ra một chút thay đổi nhỏ. 

Tôi là loại người không cần đồng hồ báo thức cũng có thể thức dậy vào lúc sáu giờ, chuyện đầu tiên thức dậy đương nhiên là ngồi dậy mặc quần áo. Nhưng do Tô Chiêm, hai tay hai chân quấn lấy tôi, không cho tôi ngồi dậy: “Ngủ thêm một chút thôi, nghỉ hè cũng không cần đi học” 

“Tôi ngủ không được, tôi muốn rời giường!” Tôi giãy giụa, dụng cả tay chân nhưng vẫn vô dụng. Tô Chiêm sức lực như trâu, tôi càng giãy giụa, hắn càng ôm chặt hơn, tôi chỉ có thể chiều theo vị đại gia này, đợi lúc mặt trời chiếu tới mông mới rời giường. 

“Tiểu Kiền, chào buổi sáng!” Câu nói đầu tiên sau khi Tô Chiêm tỉnh dậy. 

Tôi cho hắn một cái liếc mắt: “Cậu nói sai rồi, là chào buổi trưa” 

Sau một thời gian ngắn, tôi phát hiện mình học theo tật xấu ngủ nướng của Tô Chiêm rồi a. 

Ừm, khá lắm, người ta nhanh nhẹn, học giỏi tôi không học được một phần nào, thói hư tật xấu thì học được đầy đủ a! 

Ngày hôm đó, Tô Chiêm rời giường, tôi còn vẫn còn cùng Chu Công chơi mạt chược, thế là đổi thành Tô Chiêm đến gọi tôi: “Tiểu Kiền, rời giường, chúng ta đi leo núi” 

Leo núi? Tôi thích a, tôi lập tức ngồi dậy, mặc quần áo, rửa mặt, ra ngoài. 

“Chúng ta… Làm sao đi hả?” Lúc ra cửa tôi hỏi hắn. 

“Đi theo tôi” Tôi theo hắn xuống ga ra, hắn ấn ấn chìa khóa xe trong tay, một chiếc xe BMW màu trắng sáng đèn lên. 

Tôi đờ người ra, nhìn hắn đi tới, mở cửa, lái đến trước mặt tôi, hạ cửa kính xe xuống: “Lên xe a, tự nhiên đờ ra làm gì?” 

Thời đại này cảnh sát giao thông kiểm tra rất nghiêm, tôi không khỏi hỏi hắn: “Cậu… Có giấy phép lái xe sao?” 

“Có a” 

“Nhưng, không phải đủ mười tám tuổi mới được sao?” 

“Ở nước ngoài mười sáu tuổi là có thể rồi.” Tô Chiêm nói, sau đó dừng một chút, quay đầu sang nhìn tôi: “Tiểu Kiền, cậu sợ tôi lái xe xuống sông sao?” 

Hắn gạt gạt cằm của tôi: “Yên tâm đi, nếu lái xuống sông, tôi sẽ giúp cậu hô hấp nhân tạo” 

Mặt hắn dựa sát vào tôi, tôi vội vàng đẩy hắn ra, quát lên: “Hảo hảo, lo lái xe đi!” 

Lộ trình sau đó, xe đúng là một đường bình ổn, tôi cũng tin Tô Chiêm có giấy phép lái xe chứ không phải khoác lác. Thế nhưng không nghĩ tới xe đột nhiên tắt máy trên đường cao tốc. 

Tô Chiêm gọi điện thoại: “Chết tiệt, tôi quên đổ xăng rồi! Ừm đúng, cậu đến nghĩ biện pháp đem xe lái đi hay kéo đi đều được, tôi có việc phải đi trước” 

Tô Chiêm cúp điện thoại, tôi nói: “Nếu không, tôi cùng cậu đi sửa xe?” 

“Không được, tôi hứa là cùng cậu leo núi rồi” 

“Này…Xe?” Tôi chỉ chỉ BMW màu trắng bất động dừng ở ven đường. 

Tô Chiêm nói: “Tôi gọi điện thoại cho một người bạn, hắn sẽ đến xử lý” 

Tôi nói: “Phiền toái bạn như vậy cũng không tốt a?” 

“Không có chuyện gì, hắn thích được tôi làm phiền” 

“Nhưng mà…” 

“Được rồi!” Tô Chiêm ôm bờ vai tôi kéo tôi đi, nhìn xunh quanh nói: “Nơi này trước không có thôn sau không có một cửa hàng, xe qua lại cũng ít. Cách núi còn một khoảng ngắn, cũng không quá xa, như vậy đi, chúng ta đi bộ đến” Tôi gật gù. 

Chúng tôi đi bộ ròng rã hai giờ t trên đường cao tốc mới đến chân núi. 

Trong lúc đó, cảnh sát giao thông đến khuyên chúng tôi không nên nghĩ không thông, nhân sinh (đời người) còn rất nhiều thứ tốt đẹp, chúng tôi còn trẻ…vân vân… Vừa mới bắt đầu tôi còn chăm chỉ giải thích với hắn, ai biết hắn căn bản không nghe còn muốn cưỡng chế đem chúng tôi ra khỏi xa lộ. Bỗng nhiên Tô Chiêm cầm lấy tay của tôi, trực tiếp chạy v*t đi. 

“Có mệt hay không?” Trên đường, Tô Chiêm đem mấy ngụm nước cuối cùng còn dư lại trong bình đưa cho tôi, hỏi tôi. 

Tôi há to miệng thở hổn hển: “Chạy nhanh như thế, đừng nói leo núi, đến chân núi chắc tôi chết mất rồi!” 

Sự thực đúng là như vậy, đến chân núi nhìn thấy ngọn núi lớn trước mặt, tôi liền chùn bước. Hết cách rồi, tôi là một trạch nam điển hình, bình thường ít vận động, đi đường mấy tiếng thì đã không thể nhúc nhích, tôi đề nghị: “Tô Chiêm, chúng ta ăn một chút gì ở dưới chân núi đi, tùy tiện đi dạo rồi trở về” 

Tô Chiêm nhíu hàng lông mày xinh đẹp, do dự nửa ngày nói: “Bên dưới ngọn núi có cái gì có thể chơi, nếu đến rồi sao lại không lên, chúng ta đi đường cáp treo đi” 

Hắn chỉ chỉ lên trên, tôi nhìn thấy cáp treo này so với vòng đu quay (muốn biết rõ tra GG từ này: observation wheel) còn cao hơn, chân bắt đầu nhũn ra. Trước đây lúc cùng bạn bè đi khu giải trí, tôi là người không dám ngồi vòng đu quay cùng thuyền hải tặc, hiện tại kêu tôi ngồi cáp treo đi lên ngọn núi cao như vậy, sao cậu không trực tiếp lấy mạng của tôi đi? 

Nhưng hiện tại bỏ cuộc nửa đường, nhất định sẽ bị Tô Chiêm xem thường. 

Tôi ngẩn người khe hở ra, Tô Chiêm đã mua xong vé. Tôi chỉ có thể nhắm mắt đi cùng hắn, thùng cáp treo đóng kín toàn bộ, tôi cùng Tô Chiêm ngồi cùng một thùng cáp treo. 

Lúc đến ngồi vào tôi an ủi mình, đừng sợ đừng sợ, sẽ không ngã xuống đâu. 

Nhưng khi thùng cáp treo bắt đầu khởi động, tôi liền ngồi không yên, đặc biệt nghe âm thanh “Cạch” phát sinh ra, tôi đóng chặt mắt lại. 

“Tô Chiêm…Cậu nói xem, cáp treo này có đứt không hả?” 

“Đương nhiên sẽ không, cái này đã qua kiểm tra an toàn của nhà nước rồi” 

“Này…Có chuyện đi nửa đường bị cúp điện không? Đem chúng ta treo giữa không trung a?” 

“Sẽ không, nếu như bị cúp điện cũng có máy phát điện, cậu suy nghĩ lung tung cái gì a?” 

“Không sợ độ cao? Vậy cậu nhắm mắt lại làm gì?” 

“Ai nhắm mắt chứ” Nói qua tôi liền mở mắt ra, giờ khắc này thùng cáp treo mới chạy đến giữa, không cao lắm, tôi đánh bạo mở mắt mấy giây, thấy mình càng ngày càng cao, rốt cục tinh thần sụp đổ, lại chăm chú nhắm hai mắt lại. 

Tô Chiêm vỗ vỗ bờ vai của tôi: “Tại sao lại nhắm mắt lại rồi hả? Cậu xem, phong cảnh bên kia rất đẹp” 

Tôi không để ý đến hắn, cả người treo lơ lửng ở giữa không trung – tưởng tượng này như là đem tôi đi bức tử. 

Tô Chiêm còn đang lải nhải: “Tiểu Kiền, mở mắt ra a, phong cảnh bên kia thật sự rất đẹp, cậu không nhìn thì tiếc lắm đó” 

Tôi vẫn không để ý đến hắn. 

Hắn bỗng nhiên cúi đầu ở bên tai tôi nói: “Thì ra cậu thật sự sợ độ cao a” 

Dựa vào trực giác, tôi đẩy hắn ra: “Ai nói tôi sợ độ cao, tôi chỉ bị hạt cát bay vào mắt thôi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút không được à? Cậu sao lại phí lời như vậy!” 

“Mắt cậu bị cát bay vào hả? Nào, tôi giúp cậu thổi một chút” 

Sau đó tôi cũng cảm giác trên mắt bị một thứ gì đó mềm mại dán vào, tôi đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy môi của hắn. 

“Cậu sao lại khắp nơi đều có thể động dục…a!” 

Mắng người được nửa cậu thì đã không còn cách nào nói tiếp, bởi vì tôi thấy được mặt đất xa xôi, hồ nước ở nơi xa xa kia, còn có nơi cao cao mà mình đang hướng về. Tim đều nhảy đến cổ rồi, hai chân của tôi cứng ngắc lại, bên trong thùng cáp treo không có tay vịn, với lại tay của tôi cũng không còn do đại não khống chế, bắt lấy thật chặt cánh tay của Tô Chiêm 

Tô Chiêm bỗng nhiên ôm tôi vào lòng, để mặt của tôi dán vào l*ng ngực hắn, không nhìn thấy cảnh sắc phía dưới, hắn hỏi tôi: “Như vậy sẽ cảm thấy an toàn hơn” 

Tôi gật gù, đưa tay ôm chặt hắn. 

Ngồi cáp treo từ chân núi đến trên đỉnh núi, đây là một quá trình gian nan dị thường, rốt cục cũng xuống thùng cáp treo, lo lắng trong lòng tôi cũng vơi đi nhiều. Thế nhưng tôi phát hiện một vấn đề, chân tôi vẫn mềm nhũn. 

Tô Chiêm nhìn bước đi gian nan của tôi, vô cùng tri kỷ đi tới khoác tay tôi. Chúng tôi một đường đi tới, nghênh đón vô số ánh mắt thông cảm của người qua đường. Đi tới trong đình (đình để nghỉ chân), thậm chí còn có một vị cô nương đáng yêu nhường chỗ ngồi cho tôi. 

Tôi… 

Phía đông ngọn núi, có một khán đài, đứng ở phía trên có thể nhìn thấy toàn bộ phong quang bên dưới. 

Tô Chiêm mang tôi tới, tôi ngồi trên băng ghế dài trong đình, nhìn khán đài bên cạnh chót vót đến mức cơ hồ khiến người ta ngã xuống, Tô Chiêm ở nơi đó gọi tôi vài tiếng, tôi kiên quyết không qua. 

Tô Chiêm ở nơi đó chụp mấy bức ảnh, chạy tới, tiếp tục chế nhạo tôi: “Thật không nghĩ tới, Tiểu Kiền lại là tiểu quỷ nhát gan, sợ ngồi cáp treo thì thôi, đến khán đài cũng không dám đến” 

Tôi nói: “Tôi không phải là tiểu quỷ nhát gan, tôi là mệt quá thôi, ở đây giải lao một chút” 

Tô Chiêm cầm điện thoại di động chỉ trỏ, sau đó đem điện thoại di động đưa cho tôi. Trên màn hình, dĩ nhiên là bức ảnh vừa rồi ở trong thùng cáp treo, tôi mịa nó dựa vào trong l*ng ngực của hắn, hơn nữa… Tay tôi ôm eo hắn…Chụp đến rõ ràng như vậy! 

Tô Chiêm đứng ở nơi đó, lười biếng nói qua: “Cậu không phải tiểu quỷ nhát gan, vậy vừa nãy ở trong thùng cáp treo ôm tôi chặt như vậy là ai hả? Cậu không biết, câu vào lúc ấy nhiệt tình như thế nào đâu, ôm tôi rất chặt, tôi giãy đều giãy không ra luôn..” 

Lời của Editor: Mấy bộ khác hiện đang mất hứng nên mọi người thông cảm!..

Cầu bình luận a Chương sau cũng kể về chuyến hẹn hò của hai bạn trẻ <3

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương