Thỏ Lười Chỉ Ăn Cỏ Quanh Hang
Chương 6: Say rượu loạn tính

“Cậu còn nhớ lần cá cược lúc hội thao của chúng ta chứ? Tôi thắng, Tiểu Kiền, cậu còn nợ tôi một chuyện” Tô Chiêm nói. 

“Ừm” Tôi chóng mặt mà mở miệng 

“Tiểu Kiền, cho tôi” Tô Chiêm mang theo thanh âm mê hoặc nói ở bên tai tôi. 

Nói qua hắn cúi đầu hôn lên cổ tôi, một cái nữa trên cổ tôi, tiếp đến là kho*i c*m mãnh liệt trên thân thể, tôi không chịu được nữa, đẩy hắn ra nhưng không có khí lực (hơi sức) gì cả chỉ có thể mở to hai mắt nhìn hắn: “Cậu…Cậu làm gì vậy…Thả tôi ra…” 

Hắn hôn một cái lên cổ tôi, lại hôn từ từ lên trên, hôn một cái lên môi tôi, li*m vành tai tôi một chút, nói: “Cậu rõ ràng rất thích” 

Tôi bị hắn hôn đến đầu óc choáng váng, bỗng nhiên phía dưới có một cơn đau truyền đến khiến tôi bừng tỉnh, nắm lấy tay hắn, cảnh giác nói: “Cậu muốn làm gì?” 

“Đau…” 

“Đau…Đau quá…” 

Hắn dừng động tác lại một lúc, chăm chú nhìn tôi, rút ngón tay ra, đưa tay ôm lấy tôi, thanh âm có chút bất đắc dĩ: “Quên đi, lần này tha cho cậu” 

(Lời của mị: Tụt mood hông? ta bỏ – ngày mai làm tiếp) 

Sau đó, hắn đưa tay ôm lấy tôi, rất nhanh, tôi đã ở trong lòng ngực của hắn mà chìm vào mộng đẹp. 

Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại đầu đau như búa bổ, rốt cuộc biết say rượu có gì “Tốt”, nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh. 

Rất nhanh ý thức được, nơi này là nhà của Tô Chiêm, tối hôm qua… Chúng tôi… 

Vừa nghĩ tới chuyện tối hôm qua, tôi xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, tôi… Tôi làm sao lại có thể cùng với hắn làm loại chuyện kia! Thực sự là hận không thể đào cái hố chôn mình mà, đúng lúc đó, người này bưng điểm tâm vào. 

Hắn mặc một bộ y phục ở nhà màu trắng rộng rãi, trên mặt mang theo nụ cười xán lạn, chậm rãi đi đến, đặt bữa sáng lên bàn. 

Hắn đưa sữa bò cho tôi: “Tiểu Kiền, ăn điểm tâm” 

Tôi uống mấy ngụm sữa bò, cầm lấy bánh mì nhai, hắn nhìn tôi, không nói câu nào, chỉ nhìn tôi như vậy thôi, nhìn đến tôi rùng cả mình, tôi nói: “Sao cậu không ăn?” 

Hắn lấy ly sữa bò tôi vừa uống, xoay một vòng, dùng bên tôi vừa uống, uống hai ngụm. Tôi há to miệng nhìn hắn, túi đồ ăn trong tay rơi mất cũng không biết. 

“Tiểu Kiền, cùng với tôi đi” Hắn bỗng nhiên mở miệng. 

“Cái…Cái gì?” Tôi không rõ câu hỏi. 

“Tối hôm qua, rất thoải mái mà” Hắn ám muội nhìn tôi. 

Tôi nghiêng đầu đi, né tránh ánh mắt của hắn, nói rằng: “Tối hôm qua tôi uống say, đã làm gì tôi cũng không nhớ rõ” Tôi có chút chột dạ, tôi rõ ràng nhớ rõ ràng như vậy, giấu đầu hở đuôi nói tiếp: “Tối hôm qua, đã xảy ra cái gì cũng không cần để ý. Hai chúng ta đều là hai thằng con trai, chẳng lẽ còn muốn chịu trách nhiệm sao? Cũng không phải nữ sinh, ha ha, ha ha” Tôi nói xong thì cười hai tiếng. 

Hắn nắm lấy cằm của tôi, kéo mặt tôi qua, nghiêm túc nói: “Đây không phải là vấn đề chịu trách nhiệm” 

Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên khóe môi của tôi, sau đó từ khóe môi hôn đến đỉnh môi, chậm rãi hôn. 

“Tiểu Kiền, tôi thích cậu” 

Hắn nói: “Tôi thích cậu lâu rồi, cùng với tôi đi” 

Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, tôi trầm mặc một lát, rốt cục cũng chậm rãi gật đầu. 

Vào lúc ấy, tôi không biết mình gật đầu là có ý nghĩa gì, không biết mình vì chuyện này mà đánh đổi cùng trả giá bao nhiêu, không biết từ đây cuộc đời của tôi sẽ bị xáo trộn hoàn toàn. 

Tôi chỉ biết là tôi thích hắn, tôi thích người này, muốn cùng với hắn, chỉ thế mà thôi. 

Lúc muốn rời giường, mới phát hiện trên người mình ngoại trừ đồ ngủ thì không có gì cả: “Quần áo của tôi đâu?” Tôi hỏi hắn. 

“Quần áo? Hiện tại nhớ tới chuyện tìm quần áo của mình rồi hả? Trong máy giặt, tất cả đều bị nôn dính, cậu phải mặc quần áo của tôi rồi”. Hắn nói xong, lấy ra bộ quần áo từ trong tủ quần áo ném cho tôi. 

“Chưa từng uống rượu lại dám uống nhiều như vậy, lần sau còn dám như vậy xem tôi phạt cậu như thế nào?” 

Tôi không để ý đến hắn, đang chuẩn bị mặc quần áo, phát hiện hắn nhìn thẳng vào tôi, tôi nói: “Tôi thay quần áo, cậu đi ra ngoài” 

Hắn không chỉ không ra còn đi tới nựng mặt tôi: “Cả người cậu nơi nào tôi chưa từng nhìn qua? Hiện tại còn biết phòng ngừa hả?” 

“Đi ra a, cậu thật biến thái!” 

Đẩy bàn tay dê xòm của hắn ra, tôi cởi đồ ngủ, vội vàng đem T-shirt tròng lên. Sau đó tôi cầm lấy quần lót, Tô Chiêm vẫn còn đang nhìn tôi, tôi lườm hăn. Hắn cười cười: “Được rồi, không chọc cậu nữa, tôi ra ngoài chờ cậu” 

Trên ghế salông, tôi gối đầu lên l*ng ngực của hắn xem TV, hắn hỏi tôi: “Tiểu Kiền, nghỉ hè cậu có kế hoạch gì?” 

Tôi nói: “Hừm, có thể đi giúp cửa hàng của mẹ tôi” 

“Nhà cậu mở cửa hàng gì hả?” 

Tôi ném một trái nho vào miệng, nói: “Bán chút đồ ăn vặt, tiệm tạp hóa nhỏ” 

Tô Chiêm nói: “Trông tiệm thật tẻ nhạt a, chúng ta đi du lịch đi.” 

Kỳ thực tôi rất muốn cùng Tô Chiêm đi du lịch, thế nhưng ngẫm lại tình huống trong nhà, tôi lắc đầu: “Không được, mẹ của tôi một mình trông tiệm rất vất vả, không dễ có kỳ nghỉ tôi phải đi giúp mẹ” 

“Vậy ba cậu đâu?” 

“Khỏi nói, ba tôi a, mười ngày có chín ngày là không ở nhà. Đừng nói đến chuyện ông ta giúp đỡ, ông ta có thể ít thua tiền một chút đã là không tệ rồi” 

Tô Chiêm cau mày: “Ba cậu lại còn đánh bạc à?” 

“Đúng a, từ khi tôi hiểu chuyện tới nay ông ta đều đánh bạc” 

“Nhà cậu sao lại không khuyên ông ấy đừng đánh bạc nữa?” 

“Cũng hơn mười năm rồi, làm sao có khả năng bỏ được? Có điều nói đến chuyện này, mẹ của tôi có thể mở được tiệm tạp hóa này cũng nhờ cha tôi thắng một số tiền lớn a” Tôi khá là tự hào. 

Tô Chiêm: “…” 

Nhìn nhìn thời gian, cũng sắp đến ba giờ chiều, tôi vội vàng từ trên đùi Tô Chiêm ngồi dậy: “Tôi phải về rồi.” 

Tô Chiêm không chịu: “Ăn cơm tối rồi đi” 

“Không được a, tôi đáp ứng mẹ tôi là đêm nay phải về nhà ăn cơm. Thời gian không đủ, tôi còn phải đón tàu điện ngầm, tôi đi trước, liên lạc qua điện thoại, bye bye” 

Tôi cẩn thận cầm đồ vật của mình, phất tay một cái với hắn, rồi xông ra ngoài. 

Khi về đến nhà là năm giờ chiều, em gái tôi dẫn theo một bạn học về, ở trong phòng khách tìm những góc để selfie. 

Nhìn thấy tôi, lười biếng mà lên tiếng: “Ca” Sau đó đầu trộm đuôi cướp nhìn về phía sau tôi nói: “Ca, sao không mang theo bạn trai anh trở về?” 

Tôi thuận miệng nói: “Anh tại sao phải dẫn hắn trở về?” 

“Nói như vậy, hắn thực sự là bạn trai anh? Ca, mắt anh không tệ nha” 

Mẹ kiếp, trúng kế em gái mình rồi, tôi rất giống heo sao? 

Cũng còn tốt Sở Sở không có tiếp tục cái đề tài này, nó chỉ chỉ người mặc váy ngắn nữ sinh – đứng bên cạnh nó: “Ca, đây là Hạ Âm, em…bạn em” 

“Xin chào, anh tên Vân Lạc Kiền, sau này thường tới nhà chơi a” 

Vân Sở Sở tiếp lời, nói: “Đó là đương nhiên, mùa hè này, Âm Âm sẽ ở nhà chúng ta, ngủ cùng em!” Nói xong liền muốn ôm lấy cô gái kia, Hạ Âm đẩy nó một cái: “Sở Sở, anh của cậu đang ở đây” 

Tôi đại khái là bị bỏ rơi ở phía sau, đối với rất nhiều thứ mới mẻ trên Internet hoàn toàn không hiểu rõ, thế nhưng Sở Sở có vẻ như là người nổi tiếng hay gì đó a, có vẻ như là có mấy trăm ngàn fan, bình thường ngoại trừ game chính là yêu thích chụp hình selfie. Bất quá tôi không nghĩ ra là nó dung mạo xinh đẹp như vậy, nhân duyên cũng tốt nhưng chưa từng có bạn trai. 

Quên đi, nói nó không bằng nói tôi, tôi so với nó lớn hơn hai tuổi, vẫn chưa có bạn gái. 

Chờ chút, tôi dường như… Ngày hôm nay… Cách đây không lâu… Có… Bạn trai… 

Tôi vỗ đầu một cái, cấp tốc chui vào gian phòng của mình, lấy điện thoại di động ra nhìn, ba tin nhắn: 

Tiểu Kiền, đến nhà chưa? 

Đến nhà gọi cho tôi 

Tiểu Kiền, tôi nhớ cậu 

Thật buồn nôn, có điều, cũng cảm thấy thật hạnh phúc, tôi gọi điện thoại cho hắn 

“Tô Chiêm, tôi về đến nhà rồi.” 

“Hừm, đang làm gì thế?” 

Tôi nằm trên giường, nhìn trần nhà: “Không có chuyện gì làm, tôi đang nằm đờ ra trên giường đây, cậu thì sao? Cậu đang làm gì thế?” 

“Tôi đang xem phòng…Cậu chờ một chút a, bên tôi có chút bận, đợi lát nữa điện thoại lại cho cậu” 

Đến buổi tối, Tô Chiêm điện thoại đến. 

“Tiểu Kiền, chúng ta đi ăn đồ nướng đi” 

“Đại ca, xa như vậy, cậu kêu tôi chạy đến nhà cậu hả? Chỉ vì đi ăn đồ nướng? Muộn như thế? Tàu điện ngầm cũng không chờ a? Đầu óc cậu bị cửa kẹp rồi hả?” 

Tô Chiêm nói: “Tôi đang đứng trước cửa nhà cậu” 

“Cái gì?” Tôi từ trên giường bật dậy, cấp tốc mặc quần áo tử tế lao xuống, cũng sắp mười giờ, mẹ của tôi đã ngủ, Sở Sở không cần nghĩ nhất định là không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chơi Game Online. 

Tôi mở cửa, Tô Chiêm đứng trước cửa, mặc áo khoác màu trắng, tay nhét vào trong túi quần. Vừa nhìn thấy tôi, liền nhào đến, đẩy tôi vào sát vách tường, cúi đầu hôn lên trán tôi: “Chúng ta đi ăn đồ nướng” 

Trời rất tối, đèn đường rất mờ, rất ít người đi, chúng tôi sóng vai đi về phía trước, không biết là dũng khí từ đâu tới, tôi do dự một chút, đưa tay nắm lấy tay hắn. 

Hắn cứng đờ ra, sau đó khóe miệng vung lên, đổi thành mười ngón đan vào nhau. 

Trên đường, tôi hỏi hắn: “Cậu sao lại đến đây hả?” 

“Đi ngang qua, đến làm một ít chuyện, thấy thời gian còn sớm, liền gọi cậu cùng đi ăn đồ nướng” 

“Ồ” Hóa ra là đến làm việc, là tôi nghĩ nhiều rồi. Tôi hỏi hắn: “Này…Công việc đã xong sao?” 

“Chưa, có thể là cả mùa hè này tôi phải ở lại thành phố này rồi” 

“A? Vậy cậu sống ở đâu hả?” 

Tô Chiêm chỉ chỉ toà khách sạn của khu này: “Ngay ở tòa nhà mười tầng, tôi thuê một căn phòng” Tô Chiêm cười híp mắt: “Như vậy chúng ta có thể gặp mặt nhau mỗi ngày rồi.” 

Tôi nói: “Thà thuê phòng tốn tiền lãng phí, cậu cũng không nghĩ tới chuyện tới nhà tôi ở” 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương