Thỏ Lười Chỉ Ăn Cỏ Quanh Hang
Chương 15: Xung động là ma quỷ

Tô Chiêm nhìn chằm chằm tôi một chút, đưa tay nựng mặt tôi: “Bị làm sao rồi hả? Còn chưa tỉnh ngủ? Có muốn ngủ thêm một chút không?” 

“Tôi…” Nói được nhiêu đó yết hầu lại nuốt xuống, tôi gặn ra một nụ cười thoả mãn, trong giọng nói mang theo chút làm nũng, tôi nói: “Tôi đói rồi” 

Hắn cười một cách cưng chiều, cúi đầu hôn tôi một cái, cầm theo nguyên liệu nấu ăn, đứng dậy tiến vào nhà bếp. 

Tôi ngồi trên ghế salông trong phòng khách, nghe tiếng động trong phòng bếp, lòng trống không. 

Cuối cùng vẫn quyết định, đứng dậy tiến vào phòng ngủ, thu dọn đồ vật của mình. Đồ vật của tôi cũng không nhiều, phần lớn là Tô Chiêm mua cho tôi, đồ vật hắn mua cho tôi tôi cũng không tính mang đi, vì vậy chỉ thu thập những thứ mình mang đến. 

Tôi thu thập xong, cơm cũng đã chín, chúng tôi ngồi cùng một chỗ, thật vui vẻ ăn xong bữa cơm cuối cùng. 

“Hôm nay sườn thế nào? Mùi vị có khá hơn hôm qua chút nào không? Mùi vị canh cá cũng không tanh chứ” 

“Ân, ăn rất ngon” 

“Ngày mai muốn ăn món gì? Cua thế nào? Hay là tôm?” Tô Chiêm gần đây thích nghiên cứu món ăn, hắn không ngừng theo tôi thảo luận rất nhiều món ăn cùng mùi vị. 

Hắn một mặt hưng phấn, tôi không muốn hắn mất hứng, nỗ lực cười với hắn, khiến cho dáng vẻ bản thân xem ra rất vui vẻ: “Ân, đều được” 

Tô Chiêm nói một lúc, đại khái là nhìn tôi vẫn trầm mặc, hắn cũng không nói thêm. 

Cơm nước xong xuôi, hắn đứng dậy thu dọn, tôi đè tay hắn lại, để hắn ngồi xuống, tôi nói: “Tôi rửa chén cho” 

Bởi vì bình thường đều là hắn rửa chén, tôi bỗng nhiên yêu cầu như thế, hắn hiển nhiên ngẩn ra, sau đó nở nụ cười, trêu ghẹo nói: “Tiểu Kiền em rốt cục cũng giác ngộ đạo làm vợ hiền rồi a, vì chồng thật là cảm động a” 

Tôi cười với hắn, bắt đầu thu dọn. 

Hắn dám nói như vậy, phải hoán đổi vị trí “làm”, tôi nhất định sẽ phản bác, sau đó mắng nhau, mắng mắng chúng tôi nhất định phải khai chiến, đánh đánh liền đánh lên giường luôn. 

Nhưng lúc này, tôi ngoại trừ cười, cái gì cũng không làm. 

Tôi tiến vào nhà bếp, mở vòi nước, máy móc mà bắt đầu rửa chén. 

“Tiểu Kiền, rửa xong chưa?” Mãi đến khi Tô Chiêm thúc giục tôi, tôi mới ý thức được chén đã sớm rửa xong rồi. Tôi cầm chén sứ cuối cùng, không ngừng xà rửa, thật giống như muốn đem chén gốm rửa đi một lớp men ngoài vậy. 

Tô Chiêm không biết lúc nào đã đi tới bên cạnh tôi, hắn đưa tay từ sau lưng ra phía trước ôm tôi lại, âm thanh mềm mại ngọt ngào: “Đi tắm, anh muốn tắm cùng em nha” 

Tôi gỡ tay hắn ra, xoay người, chăm chú mà bi thương nhìn hắn. 

Nước trong vòi còn đang chảy, tay của tôi còn ướt, tôi nghe thấy thanh âm của mình nương theo tiếng nước vang lên. 

“Chúng ta chia tay đi” 

Tô Chiêm tựa hồ chưa kịp phản ứng, vẻ mặt ngẩn ngơ. Sau đó như không có chuyện gì xảy ra mà đi tới, khoá vòi nước, kéo tay tôi qua, cầm khăn mặt lau khô tay tôi, còn một bên oán giận: “Em xem em kìa, bao nhiêu tuổi rồi còn chơi nước, cẩn thận cảm mạo, em cảm mạo anh cũng không cần em theo anh ngủ cùng giường nữa” 

Tôi rút tay từ trong tay hắn ra, tôi nói: “Hành lý tôi đã thu dọn xong, tôi về nhà, hẹn gặp lại” 

Hắn mạnh mẽ nắm lấy tay tôi, cường độ mạnh đến mức khiến tôi đau đến nhíu mày, trong ánh mắt của hắn đầy sự khó tin: “Em đang nói cái gì?” 

“Chia tay!” Tôi gia tăng âm lượng: “Tô Chiêm, tôi nói chia tay, chúng ta chia tay!” 

“Tại sao?” Tiếng nói của hắn so với nước trong vòi còn lạnh hơn. 

Tôi nói: “Mất hứng rồi” Tôi nỗ lực để cho mình tỏ ra rất thoải mái, tôi nói tiếp: “Kỳ thực tôi là thẳng, thẳng không thể không thẳng. Vốn muốn cùng cậu chơi đùa một chút, hiện tại, cảm giác mới mẻ đã qua, chơi đủ rồi, tôi không muốn chơi nữa, vì vậy chia tay đi” 

“Tôi không đồng ý” Hắn lạnh lùng từ chối. 

Trái tim chảy máu, âm thanh của tôi lại rất bình tĩnh: “Tuỳ cậu, tôi phải đi, sau này, có thể không gặp lại nữa, cũng không cần gặp lại nữa” 

Tôi đi vào phòng ngủ cầm hành lý, mặt hắn âm trầm đứng ở cửa, lúc lướt ngang vai hắn, hắn giật mạnh tay tôi. 

Va li hành lý “Đùng” một tiếng rơi xuống đất, tôi bị hắn kéo tay vào phòng ngủ lại, cả người như là gối ôm bị hắn ném lại giường. “Xoạt” tôi nghe thấy âm thanh của quần áo bị xé ra, không biết là của hắn hay của tôi. 

Hai tay bị hắn khống chế, tôi dùng chân đá hắn: “Cậu thả tôi ra, chúng ta chia tay, tôi muốn rời khỏi!” 

“Ai đồng ý chia tay?” Hắn từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm lấy tôi, sau đó môi mạnh mẽ áp xuống, tôi nghiêng đầu. 

Hắn lấy ra một tay, cầm lấy cằm tôi không cho phản kháng, ép buộc tôi nhìn hắn, sau đó nặng nề hôn xuống. Trên môi từng cơn nhói nhói, trộn lẫn mùi máu tanh, hắn không chịu buông tay, liều chết triền miên. 

Bỗng nhiên, tôi ngửi thấy mùi thơm của dầu bôi trơn, nhất thời căng thẳng thần kinh. Quần không biết lúc nào đã bị hắn xé rách, hắn dừng lại ở nơi nguy hiểm kia, hỏi tôi: “Còn muốn chia tay không?” 

Môi bị hắn cắn kêu gào đau đớn, tôi chán ghét cách hắn dùng phương pháp cứng rắn này buộc tôi khuất phục, tôi hung tợn trừng mắt hắn, nói: “Tô Chiêm, chúng ta chia tay! Tôi muốn cùng cậu chia…a…” 

Một khắc hắn vọt vào, tôi đau đến hàm răng đều đang run rẩy, nói cũng không nói được, chỉ biết là hung hăng kêu đau. 

Bình thường làm đủ công phu cũng không vào được nơi đó, giờ khắc này bị hắn mạnh mẽ tiến vào như vậy. Hắn vẫn không di chuyển, tôi cơ hồ đau đến ngất, làm xong sẽ như thế nào? Tôi hoàn toàn không dám nghĩ tới. 

Đợi đã lâu, nơi đó không có động tĩnh, tôi ý thức được hắn chỉ là dừng ở bên trong, không có bắt đầu. 

Tôi nhắm mắt lại không nhìn tới hắn, cảm giác được hắn nhìn theo mắt tôi, hôn lên gò má, một chút hôn lên nước mắt của tôi, cuối cùng dừng lại trên môi tôi hồi lâu, ôn nhu, lưu luyến. 

Tôi nghe thấy thanh âm của hắn so với tôi còn đau đớn hơn: “Tiểu Kiền… Không muốn em cùng anh chia tay… Không muốn em vứt bỏ anh… Không muốn chia tay… Tiểu Kiền…Anh không thể rời bỏ em… Không muốn chia tay…” 

Hắn khàn khàn lập lại mấy câu nói này, tôi chỉ biết khóc. 

Hắn đúng là không có làm tiếp, hắn lui ra sau, tôi thấy được vết máu trên giường. Tôi biết mình bị thương nhưng giờ khắc này, đau đớn trong lòng so với đau đớn nơi thể xác còn hơn gấp mười lần. 

Hắn ôm tôi vào buồng tắm, giúp tôi rửa sạch thân thể, thoa thuốc mỡ, sau đó ôm tôi lên giường, giúp tôi đắp kín chăn. Toàn bộ hoàn thành sau đó hắn mới ra ngoài, trong toàn bộ quá trình không nói một câu nào. 

Tôi nằm trên giường nhưng không ngủ, ngoài cửa không có chút động tĩnh nào, tôi không biết Tô Chiêm còn ở đó không nữa. 

Bỗng nhiên, khoá phát ra âm thanh, tôi nhanh chóng nhắm mắt lại giả bộ ngủ. 

Tôi nghe thấy tiếng bước chân của hắn càng ngày càng gần, hắn dường như biết tôi đang giả bộ ngủ, thẳng thắng mở miệng hỏi tôi: “Sáng sớm, mẹ anh đã tới đúng không?” 

Tôi mở choàng mắt nhìn về phía hắn. 

Mặt hắn không thay đổi, nói tiếp: “Bà ấy kêu em rời khỏi anh, có đúng không?” 

Tôi không nói gì, tay trong chăn nắm thành quả đấm. Hắn nhìn chằm chằm tôi một lúc, bỗng nhiên bò lên giường, ôm tôi, thanh âm khàn khàn, viền mắt đo đỏ, tôi nghe thấy hắn nói: “Xin lỗi” 

Tôi mở to hai mắt, khó tin nhìn hắn, nước mắt lập tức dâng lên. 

Hắn ôm chặt lấy tôi: “Xin lỗi, Tiểu Kiền, chuyện này là anh không xử lý tốt” 

Hắn nói: “Em tin anh, tin vào anh, cho anh mấy ngày, anh nhất định sẽ xử lý tốt” 

“Nhưng mà, Tô Chiêm, chúng ta thật sự có thể cả đời ở cùng nhau sao?” Tôi nghe thấy âm thanh thật nhỏ của mình. 

“Có thể, anh đảm bảo!” 

Tiếng nói của hắn chắc chắc như thế, dường như là thề độc, tôi chôn mình vào trong ngực hắn khóc không thành tiếng. 

Tiếp sau Tô Chiêm uy hiếp tôi: “Bởi vì anh yêu em, vì vậy sẽ thoả mãn bất kỳ yêu cầu gì của em, thế nhưng chia tay – điều này thì không thể. Lần sau còn dám nói với anh rằng em là thẳng, anh sẽ khiến em triệt để không thẳng lên được, không tin em thử xem?” 

“Được rồi! Cậu muốn đánh nhau với tôi đúng không? Đến a đến a, đơn đấu hay quần ẩu (đánh lộn theo băng nhóm)?” 

Tô Chiêm chỉ cười, vừa cười vừa ôm tôi qua, đè trên giường, lột từng mảnh y phục của tôi ra… 

Trời đêm mùa hạ vô cùng nóng bức, chúng tôi hơn nửa đêm lén lén lút lút chạy lên mái nhà, sóng vai nằm trên mái nhà ngắm sao. 

Bầu trời màu xanh đậm, rất nhiều sao, loé lên loé lên. Mây đen có chút trùng, rất nhanh che lấy ánh sao lấp lánh, giống như chúng tôi – không biết về tương lai. 

“Tiểu Kiền, mơ ước của em là gì?” Tô Chiêm đột nhiên hỏi tôi. 

“Ân,… Chờ tốt nghiệp, tìm công việc tốt, tìm cô gái thích hợp, kết hôn thành gia đi” Tôi cố ý nói như vậy, sau đó cẩn thận nghiêng đầu quan sát vẻ mặt Tô Chiêm, hắn “Nga” một tiếng, không tiếp tục nói nữa, tôi cảm giác được, hắn có chút ủ rũ. 

Tôi lại nói: “Đó là mơ ước trước đây! Hiện tại, tôi chỉ muốn đi cùng cậu” Nói xong tôi hơi co lại hướng vào l*ng ngực hắn, tôi nghe thấy tiếng cười của hắn. 

“Tiểu Kiền, đây chính là em nói, sau này mặc kệ phát sinh chuyện gì, em cũng không được phép rời khỏi anh. Theo anh từ tuổi trẻ ngông cuồng đến bạch phát thương thương (tuổi già đầu bạc). Nói rồi nha, ai nuốt lời, người đó là chó con” 

“Ân” Tôi nặng nề gật đầu, trên đỉnh đầu là bầu trời sao, tôi tựa sát vào l*ng ngực hắn, nặng nề mà ngủ thiếp đi, trong lòng tràn ngập ngọt ngào cùng hạnh phúc. 

Nhiều năm sau, tôi nhớ lại ngày này, ngoại trừ thở dài thì không còn gì khác. 

Ngọt ngào, hạnh phúc, những thứ này đối với tôi mà nói thật giống như là chuyện của kiếp trước rồi. 

Nếu như sớm biết sau đó giữa chúng tôi sẽ biến thành như vậy, duy nguyện lúc đó sẽ là nhất mộng bất tỉnh (không bao giờ tỉnh dậy). 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương