“Bất quá, Ma quân hình như không cho phép những kẻ tạp vụ tiến vào tẩm cung trong thời gian không cho phép.”

“A, nói đến đây ta liền cảm thấy thập phần hài lòng.”

Nhan Thứ đắc ý nói: “ở trong này ngủ thật sự là vừa yên tĩnh vừa thoải mái, căn bản không sợ bị người khác làm phiền, nếu không phải tẩm cung của Ma quân có người canh gác, ta thật còn muốn leo lên giường Ma quân ngủ thử một lần xem sao, nghe nói giường của Ma quân là loại cực lớn lại thoải mái vô cùng.”

Tu Trạch chưa từng gặp qua kẻ nào ngông cuồng ngạo mạn đến thế, ngay cả giường hắn mà cũng muốn leo lên nằm!

Bất quá, Tu Trạch không hảo nam sắc, cho dù tên nội thị nho nhỏ này muốn nằm trên giường của hắn, hắn cũng không cảm thấy có chút hứng thú: “Ngươi chẳng lẽ không sợ Ma quân biết sao?”

“Sợ cái gì, dù sao ta cũng chẳng ở lâu, sớm hay muộn đều phải rời khỏi, nếu bị nếu bị phát hiện thì lập tức chuồn thôi.”!!

“Nơi này cũng không phải là nơi nói đến là đến, nói đi là đi.” Tu Trạch không hờn giận: “ngươi chẳng lẽ không biết trừ phi được Ma quân đặc cách, nếu không nội thị là thể chế chung thân, vĩnh viễn không được rời khỏi?”

“Ta muốn đi, người nào có thể ngăn cản được? Ta cũng không phải là người bình thường, đừng quá xem thường ta như thế.”

Tu Trạch nhíu mày nhìn hắn, suy ngẫm thật kỹ những lời hắn nói.

“Nè, ta với nói ngươi mấy chuyện này, nhưng ngươi cũng đừng đem chuyện hôm đi nói cho người khác nghe nha, đặc biệt là chủ tử của ngươi, nếu không ta nhất định sẽ gặp rắc rối đó ~.”

“Ngươi uy hiếp ta à?” Tu Trạch giận dữ, nguy hiểm nheo lại ánh mắt.

“Aiz, mới vừa cảm thấy tính cách của ngươi cũng không tệ lắm, lập tức liền trở nên đáng ghét như vầy.”

Nhan Thứ hoàn toàn không đem cơn giận của hắn để vào trong mắt, không chút để ý vỗ vỗ bờ vai Tu Trạch: “nói cho cùng thì ngươi cũng là người bạn đầu tiên của ta ở Ma giới, bằng hữu là phải hỗ trợ nhau, ngươi cũng không thể bán đứng ta a.”

Ánh mắt Tu Trạch từ trên mặt Nhan Thứ chuyển tới vai mình, chủ nhân của cái tay kia lại còn kiêu ngạo chụp tới chụp lui không chút biến sắc!

Nhan Thứ nhìn thấy gương mặt âm trầm của Tu Trạch, nhìn lại tay mình vẫn đang chụp lấy bả vai hắn, cũng tự hiểu được chắc là hắn không quen.

“À, ta đã đói bụng, phải đi ăn cơm.” Hắn nói thế nhưng lại cố ý đùa dai dùng sức vỗ vai của hắn thêm vài cái rồi mới trộm cười lập tức chuồn đi.

Tu Trạch đứng tại chỗ một lúc lâu, trơ mắt nhìn hắn rời đi, một câu cũng không hề nói, cũng không có hành động ngăn trở.

Bởi vì hắn cảm thấy chính mình thật kỳ quái, bị một nội thị nho nhỏ …..cư nhiên mình lại không nổi giận mà “rủ lòng thương” tặng thêm một chưởng cho hắn!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương