Thổ Long Truyền Thuyết
-
Chương 44
Nhan Thứ hơi sững sờ, đột nhiên rên nhẹ một tiếng, nhào vào lòng Tu Trạch, hai tay gắt gao ôm cổ hắn. Vì khẩn trương cùng bất an mà cả người run rẩy. Y dùng âm thanh nhỏ đến mức khiến Tu Trạch gần như không nghe thấy mà đáp:
“Ta là loài thổ long lưỡng tính.”
“Thổ long?” – Tu Trạch nghĩ đến con trùng màu vàng của Ma giới đêm qua nhảy tới nhay lui – “Thật đáng yêu!”
“Đáng yêu?” – Thanh âm nhẹ nhàng nức nở của Nhan Thứ bỗng sững lại, ngẩng khuôn mặt điềm đạm đáng yêu. Y ngỡ ngàng nhìn hắn – “Ngươi thấy đáng yêu sao?”
“Đúng vậy!” – Tu Trạch nghĩ nghĩ – “Thì ra đêm qua trong bụi cỏ đào đất là ngươi sao? Đêm qua ngươi hóa về nguyên hình sao?”
“Bởi vì lúc trăng tròn ta sẽ biến hóa thể chất, vì không muốn người ta biết ta là quái vật nên mới trốn đi.” – Nhan Thứ lo lắng giải thích – “Nhưng mà mỗi tháng chỉ có ngày trăng tròn mới biến thành nữ, lúc khác vẫn là nam nhân. Hơn nữa, ta nhất định sẽ khắc phục loại thể chất này, một ngày nào đó nhất định sẽ biến thành một nam nhân chân chính.”
“Như vậy tháng trước cũng vì chuyện này nên mới cả đêm không về sao?”
“Ừ.”
“Là ta hiểu lầm ngươi.” – Tu Trạch khẽ vuốt ve mái tóc dài đen huyền của Nhan Thứ – “Chuyện này có gì khó mở miệng đâu cơ chứ? Nếu ngươi nói cho ta biết sớm một chút, chúng ta cũng sẽ không sinh ra nhiều mâu thuẫn như vậy.”
“Ta sợ ngươi sẽ chán ghét ta. Ta là loài động vật thấp kém như vậy…”
“Ngốc tử, Thiên – Ma – Nhân tam giới, mỗi loài đều có ý nghĩa tồn tại nhất định, không phân cao thấp gì cả.” – Tu Trạch lại cường điệu nói – “Với lại, ai bảo ta đã yêu ngươi rồi, có muốn hối hận cũng không kịp.”
“Nói vậy là ngươi đã thấy hối hận rồi sao?” – Nhan Thứ ôm cổ Tu Trạch, mất hứng nói.
Tu Trạch hôn khóe môi y trấn an, thâm tình nói: “Từ khi biết ngươi tới nay, ta chưa từng hối hận.”
Nhan Thứ nhìn vào đôi mắt đang chăm chú nhìn y, mặt bất giác ửng hồng, xấu hổ cúi đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của Nhan Thứ, trong lòng Tu Trạch cũng xao động. Đây là lần đầu tiên Nhan Thứ vì bị hắn nhìn chăm chú mà đỏ mặt. Có lẽ trong lòng Nhan Thứ cũng không phải không có chút tình cảm nào với hắn. Có lẽ chính Nhan Thứ cũng chưa phát hiện y để ý hắn. Dù sao người hắn yêu vốn là tên ngốc thế này.
Đột nhiên, một cảm giác ghê tởm trào lên, làm cho Nhan Thứ khó chịu mà ôm lấy ngực.
“Xảy ra chuyện gì?” – Tu Trạch kinh hãi phát hiện Nhan Thứ không khỏe mà đẩy hắn ra, nghiêng mình nôn mửa.
Tu Trạch nhẹ nhàng ôm lấy lưng Nhan Thứ, lo lắng nói: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Đều tại ngươi…” – Nhan Thứ nôn mửa một hồi, ngữ khí có chút tức giận – “Ai bảo ngươi tối qua dùng ám hỏa đốt nội đan của ta làm gì, làm lục phủ ngũ tạng của ta muốn cháy thành tro ngươi biết không? Ta chỉ còn biết ở trong đất cố sức bò ra. Nếu ra không nhanh, ngươi đốt thêm một hồi, đừng nói là nôn mửa, chỉ sợ cái mạng nhỏ của ta cũng không còn.”
“Ta chỉ muốn ép ngươi đi ra, căn bản không cố ý làm tổn thương ngươi.” – Tu Trạch có chút áy náy.
“Từ hôm qua đến nay ta đều thấy không thoải mái. Biết rõ nội đan là bảo vật hộ mạng của ta mà ngươi còn tổn thương nó như vậy.” – Nhan Thứ không nén nổi giận.
Ngẫm lại cũng thật không lý giải nổi. Nếu người nào khác lấy đi nội đan của y, dù phải liều mạng cũng sẽ lấy về. Nhưng mà người lấy đi nội đan là Tu Trạch, hơn nữa còn là bá đạo cướp đi, mà mình một chút tức giận cũng không thấy, lại còn vì lý do đơn giản của hắn mà vui mừng.
Tu Trạch không đành lòng thấy y khổ sở vội nói: “Để ta dùng Tuyết Hồn châu giúp ngươi tăng cường linh lực của nội đan, ngươi sẽ không đau đớn như vậy nữa.”
“Thôi bỏ đi, không chết là tốt rồi.”
Nghĩ đến Tuyết Hồn châu là do máu huyết của Tu Trạch luyện hóa, dùng để giúp mình củng cố linh lực nội đan nhất định sẽ tổn thương, Nhan Thứ bèn nói:
“Tuyết Hồn châu là tinh khí của ngươi, đừng nên tùy tiện lãng phí.”
“Tuyết Hồn châu được xưng là vật quý báu nhất Ma giới, tác dụng của nó không đơn giản, ngươi cứ yên tâm đi.”
Tu Trạch chợt khẽ cười: “Ngươi lo lắng cho ta sao?”
“Ai… ai lo lắng cho ngươi chứ.” – Nhan Thứ mạnh miệng – “Ngươi chỉ suy bụng ta ra bụng người. Nội đan của ta mới hơi bị hao tổn, ta đã đau đến chết đi sống lại, nôn mửa không ngừng. Tuyết Hồn châu của ngươi bị hao tổn, chỉ sợ so với ta còn thảm hơn.”
“Tuyết Hồn châu là một thể tồn tại độc lập, có tương liên với khí huyết của ta. Bởi vì ta từ nhỏ đã mang theo bên người, dùng pháp lực tú luyện. Nó vốn không phải nguyên thần của ta.” – Tu Trạch liếc mắt một cái – “Chứ ngươi nghĩ Tuyết Hồn châu là cái gì?”
“Hơ… Tuyết Hồn châu không phải nội đan của ngươi?” – Nhan Thứ kinh ngạc nói.
“Ta là ma, đâu phải yêu, tu luyện nội đan làm gì?” – Tu Trạch gõ nhẹ lên trán Nhan Thứ một cái – “Tuyết Hồn châu là một loại thuốc cải tử hoàn sinh, bổ nguyên khí. Bởi vì vốn rất hiếm nên mới trân quý. Có lẽ khắp Ma giới cũng chỉ mình ta đem Tuyết Hồn châu sử dụng như pháp khí của Ma tộc. Ta dùng máu huyết của mình không ngừng tu luyện nó trở thành một loại đan vừa làm thuốc vừa có thể làm pháp khí để tấn công. Cho nên ngươi căn bản không không cần lo nó bị tổn hại.”
Thì ra Tuyết Hồn châu là một loại dược liệu của Ma giới. Nhan Thứ vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ. Nói đi nói lại, hình như hắn cũng chưa từng nghe sư phụ nói đến chuyện Ma tộc tu luyện nội đan.
Nếu đã như vậy, cũng không cần lo lắng.
“Ta là loài thổ long lưỡng tính.”
“Thổ long?” – Tu Trạch nghĩ đến con trùng màu vàng của Ma giới đêm qua nhảy tới nhay lui – “Thật đáng yêu!”
“Đáng yêu?” – Thanh âm nhẹ nhàng nức nở của Nhan Thứ bỗng sững lại, ngẩng khuôn mặt điềm đạm đáng yêu. Y ngỡ ngàng nhìn hắn – “Ngươi thấy đáng yêu sao?”
“Đúng vậy!” – Tu Trạch nghĩ nghĩ – “Thì ra đêm qua trong bụi cỏ đào đất là ngươi sao? Đêm qua ngươi hóa về nguyên hình sao?”
“Bởi vì lúc trăng tròn ta sẽ biến hóa thể chất, vì không muốn người ta biết ta là quái vật nên mới trốn đi.” – Nhan Thứ lo lắng giải thích – “Nhưng mà mỗi tháng chỉ có ngày trăng tròn mới biến thành nữ, lúc khác vẫn là nam nhân. Hơn nữa, ta nhất định sẽ khắc phục loại thể chất này, một ngày nào đó nhất định sẽ biến thành một nam nhân chân chính.”
“Như vậy tháng trước cũng vì chuyện này nên mới cả đêm không về sao?”
“Ừ.”
“Là ta hiểu lầm ngươi.” – Tu Trạch khẽ vuốt ve mái tóc dài đen huyền của Nhan Thứ – “Chuyện này có gì khó mở miệng đâu cơ chứ? Nếu ngươi nói cho ta biết sớm một chút, chúng ta cũng sẽ không sinh ra nhiều mâu thuẫn như vậy.”
“Ta sợ ngươi sẽ chán ghét ta. Ta là loài động vật thấp kém như vậy…”
“Ngốc tử, Thiên – Ma – Nhân tam giới, mỗi loài đều có ý nghĩa tồn tại nhất định, không phân cao thấp gì cả.” – Tu Trạch lại cường điệu nói – “Với lại, ai bảo ta đã yêu ngươi rồi, có muốn hối hận cũng không kịp.”
“Nói vậy là ngươi đã thấy hối hận rồi sao?” – Nhan Thứ ôm cổ Tu Trạch, mất hứng nói.
Tu Trạch hôn khóe môi y trấn an, thâm tình nói: “Từ khi biết ngươi tới nay, ta chưa từng hối hận.”
Nhan Thứ nhìn vào đôi mắt đang chăm chú nhìn y, mặt bất giác ửng hồng, xấu hổ cúi đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của Nhan Thứ, trong lòng Tu Trạch cũng xao động. Đây là lần đầu tiên Nhan Thứ vì bị hắn nhìn chăm chú mà đỏ mặt. Có lẽ trong lòng Nhan Thứ cũng không phải không có chút tình cảm nào với hắn. Có lẽ chính Nhan Thứ cũng chưa phát hiện y để ý hắn. Dù sao người hắn yêu vốn là tên ngốc thế này.
Đột nhiên, một cảm giác ghê tởm trào lên, làm cho Nhan Thứ khó chịu mà ôm lấy ngực.
“Xảy ra chuyện gì?” – Tu Trạch kinh hãi phát hiện Nhan Thứ không khỏe mà đẩy hắn ra, nghiêng mình nôn mửa.
Tu Trạch nhẹ nhàng ôm lấy lưng Nhan Thứ, lo lắng nói: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Đều tại ngươi…” – Nhan Thứ nôn mửa một hồi, ngữ khí có chút tức giận – “Ai bảo ngươi tối qua dùng ám hỏa đốt nội đan của ta làm gì, làm lục phủ ngũ tạng của ta muốn cháy thành tro ngươi biết không? Ta chỉ còn biết ở trong đất cố sức bò ra. Nếu ra không nhanh, ngươi đốt thêm một hồi, đừng nói là nôn mửa, chỉ sợ cái mạng nhỏ của ta cũng không còn.”
“Ta chỉ muốn ép ngươi đi ra, căn bản không cố ý làm tổn thương ngươi.” – Tu Trạch có chút áy náy.
“Từ hôm qua đến nay ta đều thấy không thoải mái. Biết rõ nội đan là bảo vật hộ mạng của ta mà ngươi còn tổn thương nó như vậy.” – Nhan Thứ không nén nổi giận.
Ngẫm lại cũng thật không lý giải nổi. Nếu người nào khác lấy đi nội đan của y, dù phải liều mạng cũng sẽ lấy về. Nhưng mà người lấy đi nội đan là Tu Trạch, hơn nữa còn là bá đạo cướp đi, mà mình một chút tức giận cũng không thấy, lại còn vì lý do đơn giản của hắn mà vui mừng.
Tu Trạch không đành lòng thấy y khổ sở vội nói: “Để ta dùng Tuyết Hồn châu giúp ngươi tăng cường linh lực của nội đan, ngươi sẽ không đau đớn như vậy nữa.”
“Thôi bỏ đi, không chết là tốt rồi.”
Nghĩ đến Tuyết Hồn châu là do máu huyết của Tu Trạch luyện hóa, dùng để giúp mình củng cố linh lực nội đan nhất định sẽ tổn thương, Nhan Thứ bèn nói:
“Tuyết Hồn châu là tinh khí của ngươi, đừng nên tùy tiện lãng phí.”
“Tuyết Hồn châu được xưng là vật quý báu nhất Ma giới, tác dụng của nó không đơn giản, ngươi cứ yên tâm đi.”
Tu Trạch chợt khẽ cười: “Ngươi lo lắng cho ta sao?”
“Ai… ai lo lắng cho ngươi chứ.” – Nhan Thứ mạnh miệng – “Ngươi chỉ suy bụng ta ra bụng người. Nội đan của ta mới hơi bị hao tổn, ta đã đau đến chết đi sống lại, nôn mửa không ngừng. Tuyết Hồn châu của ngươi bị hao tổn, chỉ sợ so với ta còn thảm hơn.”
“Tuyết Hồn châu là một thể tồn tại độc lập, có tương liên với khí huyết của ta. Bởi vì ta từ nhỏ đã mang theo bên người, dùng pháp lực tú luyện. Nó vốn không phải nguyên thần của ta.” – Tu Trạch liếc mắt một cái – “Chứ ngươi nghĩ Tuyết Hồn châu là cái gì?”
“Hơ… Tuyết Hồn châu không phải nội đan của ngươi?” – Nhan Thứ kinh ngạc nói.
“Ta là ma, đâu phải yêu, tu luyện nội đan làm gì?” – Tu Trạch gõ nhẹ lên trán Nhan Thứ một cái – “Tuyết Hồn châu là một loại thuốc cải tử hoàn sinh, bổ nguyên khí. Bởi vì vốn rất hiếm nên mới trân quý. Có lẽ khắp Ma giới cũng chỉ mình ta đem Tuyết Hồn châu sử dụng như pháp khí của Ma tộc. Ta dùng máu huyết của mình không ngừng tu luyện nó trở thành một loại đan vừa làm thuốc vừa có thể làm pháp khí để tấn công. Cho nên ngươi căn bản không không cần lo nó bị tổn hại.”
Thì ra Tuyết Hồn châu là một loại dược liệu của Ma giới. Nhan Thứ vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ. Nói đi nói lại, hình như hắn cũng chưa từng nghe sư phụ nói đến chuyện Ma tộc tu luyện nội đan.
Nếu đã như vậy, cũng không cần lo lắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook