Thổ Long Truyền Thuyết
-
Chương 41
Tu Trạch khẽ cắn môi, hắn không muốn đả thương Nhan Thứ. Thế nhưng loại tình huống này thực là ngoài ý muốn. Hắn sợ Nhan Thứ gặp phải chuyện bất trắc nên dù có phải khiến y bị thương cũng muốn biết y đã xảy ra chuyện gì. Hắn nhả Tuyết Hồn châu ra, chia tách Tuyết Hồn châu và nội đan của Nhan Thứ. Hai hạt nội đan dần tách rời nhau giữa không trung, hắn đánh ra một ngọn lửa đen, chậm rãi đốt luyện viên nội đan. Ngọn lửa vừa mới chạm vào nội đan, hắn chợt nghe thấy tiếng rên nhẹ.
“Nhan…” Tu Trạch kinh hỉ nói. Dập đi ám hỏa, dùng Tuyết Hồn châu bảo vệ viên nội đan, nuốt lại vào trong miệng, rồi hướng về phía bụi cỏ…
“Khục… khục…”
Người trong bụi cỏ giờ đang nằm trên mặt đất nôn mửa, tấm lưng tuyết trắng trong bóng đêm như ẩn như hiện, ánh trăng chiếu vào da thịt mượt mà, trắng mịn.
Tu Trạch đang vui sướng nhìn thấy người trong bụi cỏ ngẩng đầu thì ngạc nhiên dừng lại. Cánh tay đang giơ ra muốn ôm lấy người yêu cũng cứng đơ giữa không trung.
Vẫn khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp, vẫn mắt phượng tỏa lưu ba, vẫn đôi môi đỏ mọng ướt át mê tình, nhưng bộ ngực kia rõ ràng không phải ngực nam nhân.
Tu Trạch kinh hãi thoái lui hai bước, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Hắn nhớ rất rõ nữ nhân giống hệt Nhan Thứ này. Hình dạng của y và nữ nhân này đều đã khắc sâu trong tâm trí hắn.
Đêm hôm đó hắn say rượu, say đến mức không nhận ra rằng ôm nàng hay ôm Nhan Thứ. Nhưng hắn vẫn tinh tường nhớ rõ tiếng rên rỉ hưng phấn của nàng, thân thể mềm mại đáng yêu của nàng quấn quýt si mê hắn cùng với tình cảm mãnh liệt khi cào vai hắn rướm máu.
Nữ nhân lộ ra vẻ mặt kinh hãi cùng bối rối nhưng ngay lập tức khó chịu mà ôm lấy ngực nôn mửa không ngừng. Tu Trạch nhất thời tiến thoái lưỡng nan. Đây vẫn là chuyện hắn không muốn phải đối mặt. Trên đời này chắc chắn sẽ không ai đẹp hơn Nhan Thứ, nhưng lại có một nữ nhân hình dáng giống y như tạc. Hắn rất rõ người hắn yêu là Nhan Thứ, nhưng hắn vẫn nhớ rõ sự hồn nhiên của nữ nhân này. Nàng và Nhan Thứ giống nhau như vậy tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Hắn lo sợ nữ nhân này có thể là chị em của Nhan Thứ. Nếu Nhan Thứ biết hắn chẳng những giữ lấy y, còn làm hoen ố chị em của y, y tuyệt đối không tha thứ cho hắn.
Nữ nhân ho như đứt từng khúc ruột, cả người mệt mỏi đến nỗi không gượng dậy nổi. Nàng hướng ánh mắt tha thiết của về phía Tu Trạch, vươn cánh tay tuyết trắng trần trụi như muốn hắn nâng nàng dậy.
Nhưng Tu Trạch vẫn lui về sau. Hắn vốn vẫn muốn trốn tránh chuyện này, muốn đem tình cảm mãnh liệt đêm đó biến thành ảo giác do say rượu mà ra. Thậm chí hắn cũng không dám hỏi Nhan Thứ rốt cục có chị em gái hay không. Bởi vì hắn sợ phải đối mặt với lựa chọn. Tình yêu của hắn với Nhan Thứ là không thể nghi ngờ, Nhan Thứ là người đầu tiên mạnh mẽ tiến vào tâm hồn hắn. Mà nữ nhân này tuy đến sau lại nhiệt tình, dịu dàng, biết chiều chuộng, những thứ mà Nhan Thứ không có. Ham muốn tình dục của hắn với nàng cũng mãnh liệt không kém với Nhan Thứ.
Hắn không muốn suy nghĩ sâu xa về vị trí của nàng trong tình cảm của mình. Bởi lẽ tình yêu của hắn chỉ có thể trao cho một người, không thể chia làm hai nửa. Tình cảm đã giành cho Nhan Thứ sẽ không thể chia sẻ cho nàng. Cho nên hắn thầm nghĩ trốn tránh, thậm chí muốn nàng vĩnh viễn biến mất, như vậy sẽ không ảnh hưởng gì đến tình cảm của hắn và Nhan Thứ. Quan trọng nhất là nàng sẽ không làm náo động tâm tư hắn.
Ánh mắt tha thiết của nữ nhân, khi thấy Tu Trạch cự tuyệt lùi lại, bỗng hiện lên vẻ bị thương cực độ. Ánh mắt bi thương, hối hận cùng thống khổ tuyệt vọng hướng về hắn, nước mắt ngay lập tức tràn khỏi bờ mi, chảy dài theo gương mặt tuyệt mỹ của nàng, một giọt nước mắt long lanh rớt xuống bụi cỏ.
“Nàng… nàng không sao chứ?”
Tu Trạch không nhìn vào mặt nàng, không muốn thấy bi thương trong mắt nàng, như vậy sẽ khiến quyết định đính hôn của hắn dao động.
Nữ nhân cúi đầu, chậm rãi cử động thân thể trần trụi. Sao nàng lại trần trụi như vậy chứ? Nàng đã gặp chuyện gì? Tuy không muốn nhìn nàng nhưng trong đầu hắn vẫn không ngừng tự hỏi. Muốn không để ý nhưng trong lòng sự khó chịu cứ lớp lớp dâng lên.
“Ngươi thực sự ghét ta đến vậy sao?”
Nữ nhân co người lại, vòng tay ôm lấy đầu gối mình. Âm thanh nhỏ nhẹ có sự mềm mại đặc biệt của nữ nhân hoàn toàn khác với giọng nói của Nhan Thứ, trong trẻo nhưng hoạt bát, âm sắc độc đáo mà vẫn to rõ của người thiếu niên.
“Ta đã có vợ rồi. Ngày đó ta uống rượu, cho nên mới…” – Tu Trạch nhìn về phía nàng, lại nhìn thấy hai chân sưng đỏ, là bị ngã sao? Hắn thấp giọng thầm nghĩ, trong âm điệu cũng có vài phần tức giận, rồi lại tự mắng mình làm gì phải để ý.
“Chúng ta thật sự không thể ở bên nhau sao?” – Nữ nhân nghẹn ngào nói – “Ta biết ta sai rồi, ta nhận lỗi với ngươi, ngươi hãy tha lỗi cho ta. Chúng ta coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra có được không? Giống như lúc trước lại ở bên nhau…”
“Nàng không sai, là ta sai. Ta cũng không muốn ôm nàng nữa.” – Tu Trạch buồn bã nói – “Ta mặc kệ nàng từ đâu tới đây, cũng không quan tâm tại sao nàng lại ở trong ngự hoa viên này, chuyện này ta sẽ không truy cứu. Nhưng trước bình minh nàng hãy rời đi, ta không muốn gặp lại nàng nữa, cũng không muốn thấy bóng dáng nàng nơi Ma giới này. Nàng hãy rời khỏi Ma giới đi, dựa vào vẻ đẹp của nàng sẽ dễ dàng gặp được người đàn ông thật sự yêu nàng.”
Nữ nhân khóc thảm một tiếng, vùi mặt vào đầu gối, tiếng khóc như bị kìm nén trong cổ họng. Đôi má gầy gò trắng bệch, bờ vai vì khóc mà run rẩy, điềm đạm đáng yêu như cây liễu mềm trong gió.
Tu Trạch cởi áo choàng, khoác lên người nữ nhân, muốn hỏi nàng có biết Nhan Thứ hay không, hoặc có thể nói cho mình biết Nhan Thứ đã gặp chuyện gì. Nhưng thấy nàng khóc thương tâm như vậy, hắn lại không nỡ hỏi. Ngẩng đầu nhìn về phía mặt trăng tròn phía cuối trời, ánh trăng sảng rải một lớp ánh sáng trong trẻo, mà tâm hắn lại ngày càng phiền muộn.
Nhan, ngươi thực sự ghét ta đến vậy sao? Cho dù ta lo lắng, thỉnh cầu ngươi như vậy, ngươi cũng không thể ra gặp ta dù chỉ một chút sao?
Chẳng lẽ bởi vì ta bá đạo giam cầm ngươi nên mới khiến ngươi oán hận ta sao? Chẳng lẽ vì ta quá nôn nóng muốn đạt được tình cảm của ngươi mới khiến ngươi thêm sợ hãi ta sao?
Chính là, ta chỉ muốn bảo vệ ngươi, không muốn ngươi bị tổn thương. Ta tình nguyện bẻ gãy đôi cánh của ngươi, chặt đứt con đường tu luyện thành tiên của ngươi cũng phải giữ ngươi lại bên người. Cho dù có chuyện lớn gì xảy ra, ta cũng sẽ làm như vậy.
Ta biết ngươi sợ hãi ta hàng đêm cầu hoan. Không phải ta không thể kiềm chế trước sức hấp dẫn của ngươi, cũng không phải ta ham muốn vô độ. Chỉ là ngươi ngốc nghếch như vậy, vô cầu như vậy nên ta không thể cảm nhận được tình cảm của ngươi. Không cảm nhận được tình yêu của ngươi, ngoài ham muốn thân thể ngươi, ta không biết còn có thể có được cái gì của ngươi. Chỉ có hàng đêm hoan ái, mãnh liệt giao triền mới có thể khiến ta cảm nhận được ta còn có ngươi.
Tiếng khóc của nữ nhân còn loáng thoáng truyền đến, Tu Trạch lại không nghe được tiếng khóc ấy của nàng.
Nhan, chỉ cần ngươi không trốn tránh ta, lại xuất hiện trước mắt ta, ta lấy danh nghĩa Ma quân ra thề từ nay về sau sẽ không quá đòi hỏi nữa, sẽ luôn bên cạnh trông nom ngươi đến ngày ngươi yêu ta.
“Nhan…” Tu Trạch kinh hỉ nói. Dập đi ám hỏa, dùng Tuyết Hồn châu bảo vệ viên nội đan, nuốt lại vào trong miệng, rồi hướng về phía bụi cỏ…
“Khục… khục…”
Người trong bụi cỏ giờ đang nằm trên mặt đất nôn mửa, tấm lưng tuyết trắng trong bóng đêm như ẩn như hiện, ánh trăng chiếu vào da thịt mượt mà, trắng mịn.
Tu Trạch đang vui sướng nhìn thấy người trong bụi cỏ ngẩng đầu thì ngạc nhiên dừng lại. Cánh tay đang giơ ra muốn ôm lấy người yêu cũng cứng đơ giữa không trung.
Vẫn khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp, vẫn mắt phượng tỏa lưu ba, vẫn đôi môi đỏ mọng ướt át mê tình, nhưng bộ ngực kia rõ ràng không phải ngực nam nhân.
Tu Trạch kinh hãi thoái lui hai bước, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Hắn nhớ rất rõ nữ nhân giống hệt Nhan Thứ này. Hình dạng của y và nữ nhân này đều đã khắc sâu trong tâm trí hắn.
Đêm hôm đó hắn say rượu, say đến mức không nhận ra rằng ôm nàng hay ôm Nhan Thứ. Nhưng hắn vẫn tinh tường nhớ rõ tiếng rên rỉ hưng phấn của nàng, thân thể mềm mại đáng yêu của nàng quấn quýt si mê hắn cùng với tình cảm mãnh liệt khi cào vai hắn rướm máu.
Nữ nhân lộ ra vẻ mặt kinh hãi cùng bối rối nhưng ngay lập tức khó chịu mà ôm lấy ngực nôn mửa không ngừng. Tu Trạch nhất thời tiến thoái lưỡng nan. Đây vẫn là chuyện hắn không muốn phải đối mặt. Trên đời này chắc chắn sẽ không ai đẹp hơn Nhan Thứ, nhưng lại có một nữ nhân hình dáng giống y như tạc. Hắn rất rõ người hắn yêu là Nhan Thứ, nhưng hắn vẫn nhớ rõ sự hồn nhiên của nữ nhân này. Nàng và Nhan Thứ giống nhau như vậy tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Hắn lo sợ nữ nhân này có thể là chị em của Nhan Thứ. Nếu Nhan Thứ biết hắn chẳng những giữ lấy y, còn làm hoen ố chị em của y, y tuyệt đối không tha thứ cho hắn.
Nữ nhân ho như đứt từng khúc ruột, cả người mệt mỏi đến nỗi không gượng dậy nổi. Nàng hướng ánh mắt tha thiết của về phía Tu Trạch, vươn cánh tay tuyết trắng trần trụi như muốn hắn nâng nàng dậy.
Nhưng Tu Trạch vẫn lui về sau. Hắn vốn vẫn muốn trốn tránh chuyện này, muốn đem tình cảm mãnh liệt đêm đó biến thành ảo giác do say rượu mà ra. Thậm chí hắn cũng không dám hỏi Nhan Thứ rốt cục có chị em gái hay không. Bởi vì hắn sợ phải đối mặt với lựa chọn. Tình yêu của hắn với Nhan Thứ là không thể nghi ngờ, Nhan Thứ là người đầu tiên mạnh mẽ tiến vào tâm hồn hắn. Mà nữ nhân này tuy đến sau lại nhiệt tình, dịu dàng, biết chiều chuộng, những thứ mà Nhan Thứ không có. Ham muốn tình dục của hắn với nàng cũng mãnh liệt không kém với Nhan Thứ.
Hắn không muốn suy nghĩ sâu xa về vị trí của nàng trong tình cảm của mình. Bởi lẽ tình yêu của hắn chỉ có thể trao cho một người, không thể chia làm hai nửa. Tình cảm đã giành cho Nhan Thứ sẽ không thể chia sẻ cho nàng. Cho nên hắn thầm nghĩ trốn tránh, thậm chí muốn nàng vĩnh viễn biến mất, như vậy sẽ không ảnh hưởng gì đến tình cảm của hắn và Nhan Thứ. Quan trọng nhất là nàng sẽ không làm náo động tâm tư hắn.
Ánh mắt tha thiết của nữ nhân, khi thấy Tu Trạch cự tuyệt lùi lại, bỗng hiện lên vẻ bị thương cực độ. Ánh mắt bi thương, hối hận cùng thống khổ tuyệt vọng hướng về hắn, nước mắt ngay lập tức tràn khỏi bờ mi, chảy dài theo gương mặt tuyệt mỹ của nàng, một giọt nước mắt long lanh rớt xuống bụi cỏ.
“Nàng… nàng không sao chứ?”
Tu Trạch không nhìn vào mặt nàng, không muốn thấy bi thương trong mắt nàng, như vậy sẽ khiến quyết định đính hôn của hắn dao động.
Nữ nhân cúi đầu, chậm rãi cử động thân thể trần trụi. Sao nàng lại trần trụi như vậy chứ? Nàng đã gặp chuyện gì? Tuy không muốn nhìn nàng nhưng trong đầu hắn vẫn không ngừng tự hỏi. Muốn không để ý nhưng trong lòng sự khó chịu cứ lớp lớp dâng lên.
“Ngươi thực sự ghét ta đến vậy sao?”
Nữ nhân co người lại, vòng tay ôm lấy đầu gối mình. Âm thanh nhỏ nhẹ có sự mềm mại đặc biệt của nữ nhân hoàn toàn khác với giọng nói của Nhan Thứ, trong trẻo nhưng hoạt bát, âm sắc độc đáo mà vẫn to rõ của người thiếu niên.
“Ta đã có vợ rồi. Ngày đó ta uống rượu, cho nên mới…” – Tu Trạch nhìn về phía nàng, lại nhìn thấy hai chân sưng đỏ, là bị ngã sao? Hắn thấp giọng thầm nghĩ, trong âm điệu cũng có vài phần tức giận, rồi lại tự mắng mình làm gì phải để ý.
“Chúng ta thật sự không thể ở bên nhau sao?” – Nữ nhân nghẹn ngào nói – “Ta biết ta sai rồi, ta nhận lỗi với ngươi, ngươi hãy tha lỗi cho ta. Chúng ta coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra có được không? Giống như lúc trước lại ở bên nhau…”
“Nàng không sai, là ta sai. Ta cũng không muốn ôm nàng nữa.” – Tu Trạch buồn bã nói – “Ta mặc kệ nàng từ đâu tới đây, cũng không quan tâm tại sao nàng lại ở trong ngự hoa viên này, chuyện này ta sẽ không truy cứu. Nhưng trước bình minh nàng hãy rời đi, ta không muốn gặp lại nàng nữa, cũng không muốn thấy bóng dáng nàng nơi Ma giới này. Nàng hãy rời khỏi Ma giới đi, dựa vào vẻ đẹp của nàng sẽ dễ dàng gặp được người đàn ông thật sự yêu nàng.”
Nữ nhân khóc thảm một tiếng, vùi mặt vào đầu gối, tiếng khóc như bị kìm nén trong cổ họng. Đôi má gầy gò trắng bệch, bờ vai vì khóc mà run rẩy, điềm đạm đáng yêu như cây liễu mềm trong gió.
Tu Trạch cởi áo choàng, khoác lên người nữ nhân, muốn hỏi nàng có biết Nhan Thứ hay không, hoặc có thể nói cho mình biết Nhan Thứ đã gặp chuyện gì. Nhưng thấy nàng khóc thương tâm như vậy, hắn lại không nỡ hỏi. Ngẩng đầu nhìn về phía mặt trăng tròn phía cuối trời, ánh trăng sảng rải một lớp ánh sáng trong trẻo, mà tâm hắn lại ngày càng phiền muộn.
Nhan, ngươi thực sự ghét ta đến vậy sao? Cho dù ta lo lắng, thỉnh cầu ngươi như vậy, ngươi cũng không thể ra gặp ta dù chỉ một chút sao?
Chẳng lẽ bởi vì ta bá đạo giam cầm ngươi nên mới khiến ngươi oán hận ta sao? Chẳng lẽ vì ta quá nôn nóng muốn đạt được tình cảm của ngươi mới khiến ngươi thêm sợ hãi ta sao?
Chính là, ta chỉ muốn bảo vệ ngươi, không muốn ngươi bị tổn thương. Ta tình nguyện bẻ gãy đôi cánh của ngươi, chặt đứt con đường tu luyện thành tiên của ngươi cũng phải giữ ngươi lại bên người. Cho dù có chuyện lớn gì xảy ra, ta cũng sẽ làm như vậy.
Ta biết ngươi sợ hãi ta hàng đêm cầu hoan. Không phải ta không thể kiềm chế trước sức hấp dẫn của ngươi, cũng không phải ta ham muốn vô độ. Chỉ là ngươi ngốc nghếch như vậy, vô cầu như vậy nên ta không thể cảm nhận được tình cảm của ngươi. Không cảm nhận được tình yêu của ngươi, ngoài ham muốn thân thể ngươi, ta không biết còn có thể có được cái gì của ngươi. Chỉ có hàng đêm hoan ái, mãnh liệt giao triền mới có thể khiến ta cảm nhận được ta còn có ngươi.
Tiếng khóc của nữ nhân còn loáng thoáng truyền đến, Tu Trạch lại không nghe được tiếng khóc ấy của nàng.
Nhan, chỉ cần ngươi không trốn tránh ta, lại xuất hiện trước mắt ta, ta lấy danh nghĩa Ma quân ra thề từ nay về sau sẽ không quá đòi hỏi nữa, sẽ luôn bên cạnh trông nom ngươi đến ngày ngươi yêu ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook