Thổ Long Truyền Thuyết
-
Chương 34
Thu Nhan Thứ lười biếng nằm trên giường song lan trong tẩm cung của Tu Trạch, ánh mắt mơ màng như buồn ngủ nhưng trong đầu đang có trăm mối suy tư, không cách nào giải được.
Tu Trạch đã hai mươi ngày nay không bước vào tẩm cung rồi. Nghe nói gần đây hắn đều luân phiên ngủ lại hậu cung của các phi tần. Nếu thế Nhan Thứ hẳn phải cảm thấy vui vẻ, nhưng vì sao y lại không thể vui nổi?
Y chính là không muốn cùng Tu Trạch làm chuyện kia, nhưng cũng chưa từng nói là không muốn thấy mặt hắn. Chẳng lẽ… chẳng lẽ ngoại trừ làm chuyện đó, Tu Trạch không hề có hứng thú gì khác với y sao?
Bọn họ cãi nhau đã hai mươi ngày, Tu Trạch có giận cỡ nào cũng nên hết giận đi mới phải. Cho tới bây giờ, y vẫn không hiểu nổi Tu Trạch rốt cuộc là giận cái gì. Xem ra tình cảm của loài người đã khó hiểu, ma loại càng khó hiểu hơn.
Y thật ra cũng không hề vui vẻ gì. Mấy lần tại hoa viên tình cờ gặp được Tu Trạch, vốn là trong lòng vui vẻ, phấn chấn nhưng cuối cùng lại bị ánh mắt lạnh băng của hắn trừng, tâm tình bỗng trở nên rất khó chịu, rốt cuộc không vui vẻ nổi.
Từ khi Khắc Khâm Luân bị Tu Trạch sắc miễn, đuổi ra khỏi cung, đến ngay cả người nói chuyện y cũng không có. Nhưng Tu Trạch không trả nội đan lại cho y, y cũng không thể rời đi. Ôi! Sớm biết vậy y sẽ chẳng khóa hồn phách gì gì đó rồi. Bây giờ nếu rời khỏi Tu Trạch, chắc chắn y sẽ lập tức chết ngay, vậy có khác chi thiên kiếp chứ?
Không biết vì cái gì mà y gần đây đều mất hết tinh thần. Mỗi ngày, ngoài việc ngủ ra hoàn toàn chẳng muốn làm gì cả. Cũng may Tu Trạch không đuổi y khỏi tẩm cung, những nha hoàn, thị vệ phái tới lúc trước cũng nhất nhất phục vụ, bằng không cho dù y chết cũng chẳng ai hay. Thật rất đáng thương! Y không ngừng hối hận, cả ngày bắt chước Tây Thi* làm bộ mặt sầu não.
(*Tây Thi: người con gái đẹp thời Xuân Thu được Việt vương Câu Tiễn đem dâng cho Ngô vương Phù Sai làm mỹ nhân kế. Tây Thi: người phụ nữ đẹp)
Không phải cãi vã, cũng không phải chuyện gì to tát lắm, làm gì mà ngay cả gặp mặt người ta cũng không chịu? Nhan Thứ thở dài. Chẳng lẽ Tu Trạch thực sự không muốn đến gặp mình nữa sao?
Vô lực quay đầu lại, Thu Nhan Thứ nhìn thấy bóng người đi đến từ cuối hành lang hun hút.
Ha, chẳng lẽ là ảo giác của mình sao? Sao nhìn như Tu Trạch đang đến vậy?
Nhan Thứ muốn ngồi dậy nhưng chẳng còn chút tinh thần sức lực nào mà ngồi nữa. Quên đi, dù sao bọn họ cũng đang cãi nhau, cần gì phải trưng ra tư thế mỹ lệ cho hắn thấy làm gì.
Tu Trạch bước đến trước mặt Nhan Thứ, chăm chú nhìn khuôn mặt vô hồn của y.
Nhan Thứ ngẩng đầu nhìn Tu Trạch, trông rất đáng thương.
Tu Trạch liếm môi.
“Hiện tại ngươi đã biết sai chưa?”
Ta rốt cuộc là sai cái gì chứ? Nhan Thứ vẫn không biết mình sai ở đâu, nhưng vì không muốn chọc giận Tu Trạch đành phải lơ ngơ gật đầu – “Ta biết ta sai rồi…”
Thần sắc Tu Trạch dịu lại, ôm lấy y. Nhan Thứ không phản kháng, cũng không có khí lực mà phản kháng. Lâu như vậy không gặp, Nhan Thứ thấy nhớ cái ôm ấm áp của Tu Trạch. Y dụi đầu vào ngực Tu Trạch, như con mèo nhỏ cọ cọ, lầu bầu nói:
“Tính tình của ngươi thật tệ, sao giờ mới phát hiện.”
“Đều bị ngươi chọc đến nổi điên.” – Tu Trạch thở dài.
“Ngươi sao lại hay tức giận đến vậy chứ?” – Nhan Thứ cũng thở dài.
“Ai bảo ngươi đem ta giao cho người khác!”
“Ta cũng đâu còn cách nào.” – Nhan Thứ ra vẻ vô tội nói – “Ngươi phải có con nối dõi, bằng không ta thật sự sẽ thành tội nhân của Ma giới, sẽ bị cư dân Ma giới oán trách.”
“Có con hay không cũng chẳng sao. Dù sao Ma giới cũng là nơi cường giả vi tôn*, chỉ cần một ngày không ai đánh bại được ta, ta vẫn sẽ là quân vương của Ma giới”
*cường giả vi tôn: kẻ mạnh được tôn sùng ( để nguyên gốc thấy hay hơn)
Tu Trạch xoa đầu Nhan Thứ, trong giọng nói có chút tiếc nuối:
“Tuy rằng không có con nối dõi cũng thật đáng tiếc, nhưng chỉ cần ngươi ở bên ta, ta sẽ không cảm thấy cô đơn.”
“Nhưng mà, con dân Ma giới sẽ không đồng ý.”
Tu Trạch đem y đặt lên giường, luôn tiện đè lên người y: “Ta là Ma vương, ta nói được là được. Chuyện này không được nhắc lại nữa.”
Nhan Thứ trừng mắt muốn nói nữa, nhưng Tu Trạch đã ngăn miệng y lại.
Tu Trạch đã hai mươi ngày nay không bước vào tẩm cung rồi. Nghe nói gần đây hắn đều luân phiên ngủ lại hậu cung của các phi tần. Nếu thế Nhan Thứ hẳn phải cảm thấy vui vẻ, nhưng vì sao y lại không thể vui nổi?
Y chính là không muốn cùng Tu Trạch làm chuyện kia, nhưng cũng chưa từng nói là không muốn thấy mặt hắn. Chẳng lẽ… chẳng lẽ ngoại trừ làm chuyện đó, Tu Trạch không hề có hứng thú gì khác với y sao?
Bọn họ cãi nhau đã hai mươi ngày, Tu Trạch có giận cỡ nào cũng nên hết giận đi mới phải. Cho tới bây giờ, y vẫn không hiểu nổi Tu Trạch rốt cuộc là giận cái gì. Xem ra tình cảm của loài người đã khó hiểu, ma loại càng khó hiểu hơn.
Y thật ra cũng không hề vui vẻ gì. Mấy lần tại hoa viên tình cờ gặp được Tu Trạch, vốn là trong lòng vui vẻ, phấn chấn nhưng cuối cùng lại bị ánh mắt lạnh băng của hắn trừng, tâm tình bỗng trở nên rất khó chịu, rốt cuộc không vui vẻ nổi.
Từ khi Khắc Khâm Luân bị Tu Trạch sắc miễn, đuổi ra khỏi cung, đến ngay cả người nói chuyện y cũng không có. Nhưng Tu Trạch không trả nội đan lại cho y, y cũng không thể rời đi. Ôi! Sớm biết vậy y sẽ chẳng khóa hồn phách gì gì đó rồi. Bây giờ nếu rời khỏi Tu Trạch, chắc chắn y sẽ lập tức chết ngay, vậy có khác chi thiên kiếp chứ?
Không biết vì cái gì mà y gần đây đều mất hết tinh thần. Mỗi ngày, ngoài việc ngủ ra hoàn toàn chẳng muốn làm gì cả. Cũng may Tu Trạch không đuổi y khỏi tẩm cung, những nha hoàn, thị vệ phái tới lúc trước cũng nhất nhất phục vụ, bằng không cho dù y chết cũng chẳng ai hay. Thật rất đáng thương! Y không ngừng hối hận, cả ngày bắt chước Tây Thi* làm bộ mặt sầu não.
(*Tây Thi: người con gái đẹp thời Xuân Thu được Việt vương Câu Tiễn đem dâng cho Ngô vương Phù Sai làm mỹ nhân kế. Tây Thi: người phụ nữ đẹp)
Không phải cãi vã, cũng không phải chuyện gì to tát lắm, làm gì mà ngay cả gặp mặt người ta cũng không chịu? Nhan Thứ thở dài. Chẳng lẽ Tu Trạch thực sự không muốn đến gặp mình nữa sao?
Vô lực quay đầu lại, Thu Nhan Thứ nhìn thấy bóng người đi đến từ cuối hành lang hun hút.
Ha, chẳng lẽ là ảo giác của mình sao? Sao nhìn như Tu Trạch đang đến vậy?
Nhan Thứ muốn ngồi dậy nhưng chẳng còn chút tinh thần sức lực nào mà ngồi nữa. Quên đi, dù sao bọn họ cũng đang cãi nhau, cần gì phải trưng ra tư thế mỹ lệ cho hắn thấy làm gì.
Tu Trạch bước đến trước mặt Nhan Thứ, chăm chú nhìn khuôn mặt vô hồn của y.
Nhan Thứ ngẩng đầu nhìn Tu Trạch, trông rất đáng thương.
Tu Trạch liếm môi.
“Hiện tại ngươi đã biết sai chưa?”
Ta rốt cuộc là sai cái gì chứ? Nhan Thứ vẫn không biết mình sai ở đâu, nhưng vì không muốn chọc giận Tu Trạch đành phải lơ ngơ gật đầu – “Ta biết ta sai rồi…”
Thần sắc Tu Trạch dịu lại, ôm lấy y. Nhan Thứ không phản kháng, cũng không có khí lực mà phản kháng. Lâu như vậy không gặp, Nhan Thứ thấy nhớ cái ôm ấm áp của Tu Trạch. Y dụi đầu vào ngực Tu Trạch, như con mèo nhỏ cọ cọ, lầu bầu nói:
“Tính tình của ngươi thật tệ, sao giờ mới phát hiện.”
“Đều bị ngươi chọc đến nổi điên.” – Tu Trạch thở dài.
“Ngươi sao lại hay tức giận đến vậy chứ?” – Nhan Thứ cũng thở dài.
“Ai bảo ngươi đem ta giao cho người khác!”
“Ta cũng đâu còn cách nào.” – Nhan Thứ ra vẻ vô tội nói – “Ngươi phải có con nối dõi, bằng không ta thật sự sẽ thành tội nhân của Ma giới, sẽ bị cư dân Ma giới oán trách.”
“Có con hay không cũng chẳng sao. Dù sao Ma giới cũng là nơi cường giả vi tôn*, chỉ cần một ngày không ai đánh bại được ta, ta vẫn sẽ là quân vương của Ma giới”
*cường giả vi tôn: kẻ mạnh được tôn sùng ( để nguyên gốc thấy hay hơn)
Tu Trạch xoa đầu Nhan Thứ, trong giọng nói có chút tiếc nuối:
“Tuy rằng không có con nối dõi cũng thật đáng tiếc, nhưng chỉ cần ngươi ở bên ta, ta sẽ không cảm thấy cô đơn.”
“Nhưng mà, con dân Ma giới sẽ không đồng ý.”
Tu Trạch đem y đặt lên giường, luôn tiện đè lên người y: “Ta là Ma vương, ta nói được là được. Chuyện này không được nhắc lại nữa.”
Nhan Thứ trừng mắt muốn nói nữa, nhưng Tu Trạch đã ngăn miệng y lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook